Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 279: Đại đơn hoàn thành (length: 7840)

Trở lại văn phòng, Hạ Đồng vừa đặt mông ngồi xuống, Phương Phương lên tiếng nói: "Mấy người các ngươi vụng trộm đã chạy đi đâu, còn đi mở tiểu tổ hội nghị à!"
Hạ Đồng vẻ mặt thần bí cười nói: "Không nói cho ngươi, để ngươi gia nhập tiểu tổ chúng ta ngươi không gia nhập, đừng hòng thăm dò!"
Phương Phương cau mũi, "Hừ, ngươi cái đồ nhỏ mọn!"
"Được rồi, nói cho ngươi đi! Bọn ta vừa thương thảo một chút kế hoạch bắt đầu, ba người xa lạ, trước kia cũng chưa từng hợp tác, thế nên phải bồi dưỡng quan hệ thật tốt chứ!"
Phương Phương nói: "Thì ra là thế! Cũng khó cho ngươi."
"Không có gì khó khăn, mọi người đều dễ hòa đồng, đề nghị của ta bọn họ cũng nghe, tốt vô cùng, ta rất hài lòng."
"Vậy ngươi cố gắng làm cho tốt nhé! Ta sẽ ở sau lưng ủng hộ ngươi, đến lúc ngươi thành công đừng quên cho ta xin tí canh uống ké đấy!"
Hạ Đồng cười nói: "Còn đòi uống canh, đến bùn còn chẳng có mà húp."
Phương Phương che ngực làm vẻ đáng thương, "Ngươi nữ nhân này nhẫn tâm quá đấy!"
Hạ Đồng bật cười, cũng không trêu chọc Phương Phương nữa, nàng còn rất nhiều việc phải làm, đem bản thảo truyện đồng thoại kiểm tra một lần, xác định không có vấn đề gì liền mang đi nộp, sau đó bắt đầu lên kế hoạch cho thể loại tình cảm.
Một ngày bận rộn cuối cùng cũng qua, sau khi tan việc Hạ Đồng đi tới khu nhà xưởng bỏ hoang phía sau phố mới, nàng phải đến trước khi Hồng Cô tới, đem lương thực từ không gian chuyển ra, nếu không khó mà giải thích số lượng lương thực lớn như vậy.
Cô nàng đ·ạ·p xe đạp nhanh về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến nơi, cẩn thận kiểm tra xung quanh không có ai, liền từ không gian lấy lương thực ra, bỏ vào căn nhà bỏ hoang.
Hai ngàn cân lương thực Hạ Đồng ra ra vào vào từ không gian, vận chuyển mấy chục chuyến, cứ mỗi vài chuyến lại phải xem xét bên ngoài một chút, để ngừa người khác đột ngột xông vào.
Gần một tiếng sau, Hạ Đồng rốt cuộc làm xong, nhưng cũng khiến nàng mệt muốn c·h·ế·t, mồ hôi đầy đầu, lưng áo ướt đẫm, thật sự là vừa khẩn trương vừa k·í·c·h t·h·í·c·h.
Nhìn đống lương thực chất đầy trước mắt, Hạ Đồng nghĩ bụng mình thật là liều m·ạ·n·g vì tiền mà! Kỳ thật làm như vậy rất nguy hiểm, nếu như bị người phát hiện thì xong đời.
Nhưng không có nhiều giả thiết và nếu như vậy, chỉ có hiện tại là quan trọng, sợ có người vào nhìn thấy lương thực khó giải thích, Hạ Đồng tìm một tấm vải rách lớn từ không gian phủ lên đống lương thực.
Hạ Đồng dựa vào đống lương thực ngồi nghỉ ngơi, từ không gian lấy ra một lon Coca, uống ừng ực hơn nửa lon rồi lại cất vào không gian.
Kỳ thật Hạ Đồng cũng muốn bán nhiều hơn một chút, phỏng chừng bán năm ngàn cân Hồng Cô kia cũng có thể ăn xuống nhưng quá mạo hiểm, Hạ Đồng không dám làm lớn gan như vậy.
Vả lại, chỉ hai ngàn cân này thôi cũng đã khiến nàng vất vả muốn c·h·ế·t, mang cả nửa ngày trời, mệt c·h·ế·t người ăn không được một miếng mỡ, đường còn dài, cứ từ từ thôi!
Không bao lâu, Hạ Đồng nghỉ ngơi gần xong, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, Hạ Đồng cảm thấy rất may mắn, may mà không có ai đến đây, nếu không còn khó giải thích việc mình lén lút làm gì ở đây vào buổi tối.
Trời dần tối, Hạ Đồng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng, vài người tiếng bước chân, còn hình như có tiếng đẩy xe nữa.
Hạ Đồng ra khỏi cửa nhìn quanh, quả nhiên thấy Hồng Cô, và mấy người đàn ông cao lớn phía sau nàng, trên tay họ đẩy mấy chiếc xe cút kít.
Hồng Cô thấy Hạ Đồng, tiến lên đón, "Tiểu Hạ, cô đến rồi à."
"Hồng tỷ, vào trong nói chuyện."
Hồng Cô gật đầu, theo Hạ Đồng vào căn nhà bỏ hoang, ra hiệu cho mấy gã đàn ông bên ngoài không nên vào.
Vừa vào phòng, Hồng Cô liền thấy đống lương thực chất như núi nhỏ ở góc tường, tiến lên vén vải rách lên, kiểm tra mấy bao gạo.
Cô ta giơ ngón tay cái với Hạ Đồng, "Tiểu Hạ, cô thật là có bản lĩnh, gạo trắng như tuyết, hạt nào hạt nấy đầy đặn, phẩm chất đúng là tốt như cô nói, cô kiếm đâu ra nhiều lương thực tốt như vậy, thật là lợi hại, đến tôi còn không kiếm được nhiều như vậy."
"Cũng tàm tạm thôi, tôi tích cóp được một thời gian rồi, giờ muốn đổi lấy tiền tiêu, tôi không t·hiế·u ăn, chỉ muốn đổi thành tiền thôi."
Hồng Cô cười nói: "Cô ngược lại khác người, thời buổi này ai cũng muốn lương thực chứ không cần tiền, cô lại đòi tiền không cần lương thực, lúc mấu chốt lương thực cứu được người chứ tiền thì vô dụng."
Hạ Đồng cười đáp: "Hồng tỷ, tôi biết tỷ tốt bụng, nhưng tôi đang t·hiế·u tiền làm việc, nên đành vậy thôi, ai cũng có nhu cầu riêng mà!"
Hồng Cô gật đầu, "Tôi hiểu tôi hiểu, tiền tôi mang đến rồi, giá cả giống như chúng ta đã thỏa thuận mấy hôm trước."
"Hồng tỷ, vậy tỷ kêu người vào giúp tỷ cân đi!"
Hồng Cô đi ra gọi người vào giúp, người đông thì làm việc nhanh, chỉ chốc lát bọn họ đã kiểm kê xong, không có vấn đề gì, Hồng Cô đưa tiền cho Hạ Đồng.
Sau khi Hạ Đồng xác nhận không sai, mấy gã kia lập tức bắt tay vào chuyển lương thực.
Hồng Cô hỏi: "Lương thực nhiều như vậy, cô làm một mình cũng thật là cực khổ."
Hạ Đồng có chút chột dạ nói: "Không cực khổ, tôi có người giúp, có người chở đến đây giúp tôi, một mình tôi làm sao mà làm nổi."
Hồng Cô gật đầu, cũng không hỏi thêm.
Hạ Đồng nhìn bọn họ chuyển lương thực, tiền mình cũng nhận được rồi, cũng không còn chuyện gì của mình, liền định cáo từ Hồng Cô để về nhà trước.
"Hồng tỷ, vậy tôi về trước đây, trời cũng tối rồi, tôi phải về sớm một chút."
Hồng Cô nói: "Được, vậy tôi cũng không làm trễ nải thời gian của cô nữa, Tiểu Hạ, lần sau cô có gì trong tay, đều có thể tìm tôi, không nói những cái khác, tôi ở đây vẫn có chút quan hệ."
Hạ Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Hồng tỷ, tôi có thể nhờ ngài một việc được không?"
"Cô cứ nói, đừng khách sáo."
"Ngươi có thể giúp ta thu thập một ít đồ cổ tranh chữ, vàng bạc châu báu ngọc thạch linh tinh sao? Ta có thể dùng tiền mua cũng có thể dùng lương thực đổi, đều được."
Hạ Đồng cảm thấy Kinh Đô là một thành phố lớn như vậy, khẳng định sẽ có không ít bảo bối, ở chợ đen hoặc các nơi khẳng định cũng lưu thông không ít, nếu Hồng Cô ở đây có thế lực, vậy việc này đối với nàng mà nói cũng không thành vấn đề.
Hồng Cô ngạc nhiên nói: "Tiểu Hạ, cô thích mấy thứ này à! Sao không nói sớm, trên tay tôi có không ít đấy, cô muốn tôi sẽ để lại cho cô hết."
Hạ Đồng k·í·c·h đ·ộ·n·g nói: "Thật sao? Thật sự có sao? Hồng tỷ, tỷ đừng cho ai hết, tôi muốn hết, lần sau tôi dùng đồ vật cho tỷ đổi, đồ trang điểm, lương thực gì đó, mấy thứ đó đều được."
Hồng Cô sảng khoái đáp: "Được thôi, không có vấn đề."
Tuy rằng Hạ Đồng rất muốn đổi ngay lập tức, nhưng biết hiện tại không thực tế, đành phải kiềm chế tâm tình k·í·c·h đ·ộ·n·g, qua thời gian nữa lại tìm Hồng Cô.
Sau khi hai người cáo biệt, Hạ Đồng cưỡi xe đạp, vừa đi vừa ngân nga hát vu vơ trên đường về nhà, nàng vừa đi vừa tưởng tượng xem ở chỗ Hồng Cô sẽ có những loại bảo bối gì, càng nghĩ càng vui, không tự chủ muốn bật cười thành tiếng.
Hạ Đồng cảm thấy mình thật là điên rồ, sao lại trở nên tham tiền như vậy? Rất nhanh nàng tìm cho mình một cái cớ, chim c·hế·t vì miếng ăn, người c·hế·t vì tiền của, rất nhiều người dẫn đến t·ử vong khi th·e·o đ·uổ·i tài sản, nên nàng t·h·í·c·h mấy thứ này là chuyện thường tình.
Hạ Đồng muốn đợi đến khi mình lớn tuổi sẽ mở một nhà bảo tàng tư nhân về châu báu đồ cổ tranh chữ, muốn vào xem đều phải mua vé vào cửa quan s·á·t loại đó, sau đó mua thật nhiều nhà cho thuê, như vậy cỡ nào sung sướng a! Nghĩ đến đây Hạ Đồng lại càng thêm vui vẻ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận