Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 308: Kế hoạch mời khách (length: 7656)

Buổi tối hai người rửa mặt xong nằm ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, Chu Tấn Bắc đột nhiên nói: "Ta hôm nay buổi sáng đưa ngươi sau khi đi làm, đi Chấn gia một chuyến."
Hạ Đồng từ trướ·c n·g·ự·c Chu Tấn Bắc ngẩng đầu lên, "Thế nào, Tiểu Thạch Đầu vẫn khỏe chứ! Trong khoảng thời gian này ta cũng đi thăm mẹ con nàng hai lần, mỗi lần ta đi cảm giác các nàng sống qua còn tốt vô cùng."
"Ta bảo chị dâu đến nhà chúng ta chơi, nàng cũng không đến, cứ nói là chờ Hùng đại ca trở lại rồi tính, ta cảm thấy nàng chỉ là quá kh·á·c·h sáo, chắc là sợ làm phiền ta."
"Ta còn thật sự rất t·h·í·c·h chị dâu nói chuyện nhẹ nhàng thầm thì, lại còn rất hiểu lễ nghĩa, làm người biết tiến thối có chừng mực đặc biệt tốt, nghe nàng nói hình như nàng cũng đọc không ít sách đấy."
"Lần trước ta cùng nàng nói chuyện phiếm còn vô tình nói đến chuyện giữa nàng và Hùng đại ca, nàng cũng nghe lọt tai, kỳ thật nàng biết tất cả mọi chuyện, cũng muốn từ từ tiến tới với Hùng đại ca, nàng không phải một người lãnh tình."
"Ta biết ta không nên nhúng tay vào chuyện của bọn họ, cũng không có lập trường gì, nhưng ta kh·ố·n·g chế không được, cảm giác không nói gì, ta ở trước mặt nàng nghẹn c·h·ế·t mất."
Chu Tấn Bắc buồn cười nói: "Như vậy mới phù hợp với tính cách của ngươi chứ, ngươi chẳng phải luôn luôn rất nhân nghĩa sao? Ý của ngươi cũng là tốt, không có lỗi gì cả."
Hạ Đồng cười nói: "Mặc kệ ta làm cái gì ngươi đều nói tốt."
"Đúng rồi, tối mai ngươi có muốn mời hai vợ chồng họ đến ăn bữa cơm không, chị dâu đến đây cũng không ngắn chúng ta còn chưa mời bọn họ ăn cơm đấy? Hai ngày nữa ngươi lại phải rút quân về trường học sao? Nhân lúc hiện tại đang nghỉ ngơi mời bọn họ ăn bữa cơm đi, không thì lại không biết phải k·é·o đến khi nào."
Chu Tấn Bắc khẽ gật đầu, "Vậy được, ngày mai ta đi mời bọn họ, nấu ở nhà có phiền phức quá không, nếu không chúng ta ra tiệm cơm quốc doanh ăn."
Hạ Đồng ngắt lời: "Không được, đồ ăn ở rất nhiều tiệm cơm bây giờ dở tệ, vừa đắt vừa ít, quan trọng nhất là hương vị cũng chỉ có vậy, ta đi ăn vài lần rồi, còn không bằng ở nhà làm."
"Nhưng phải để ngươi làm đấy! Ngày mai ta còn phải đi làm, trong nhà còn chút t·h·ị·t khô lạp xưởng, còn có bột mì, nếu như ngươi không chê phiền phức thì có thể làm sủi cảo, trong rổ còn không ít trứng gà, chắc đủ mấy người chúng ta ăn."
"Được, bà xã, ngày mai ta làm, em cứ yên tâm lên ca."
"Tốt nha, Chu đầu bếp, ngày mai ta nhất định phải nếm thử tài nấu ăn của anh."
"..."
Hai người tán gẫu rất nhiều, rồi dần chìm vào giấc ngủ tr·u·ng.
Buổi sáng, Hạ Đồng bị Chu Tấn Bắc gọi dậy khỏi g·i·ư·ờ·n·g, bình thường đều là Hạ Đồng tự mình cài đồng hồ báo thức rồi rời g·i·ư·ờ·n·g, có Chu Tấn Bắc ở nhà nàng ngay cả đồng hồ báo thức cũng không cần, người này còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức.
Vì Hạ Đồng nằm ỳ, hai người vội vội vàng vàng ra cửa, Chu Tấn Bắc đạp xe rất nhanh, mới đến cửa đơn vị.
Chu Tấn Bắc dừng xe đ·ạ·p, Hạ Đồng linh hoạt nhảy xuống xe đ·ạ·p.
Chu Tấn Bắc chỉnh lại cổ áo cho Hạ Đồng vì nàng vội vàng đi ra ngoài nên không kéo chỉnh tề, lại vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối bù của nàng.
"Bà xã, sau này đừng nằm ỳ nữa, buổi sáng làm cho cuống cuồng bận rộn giống như đ·á·n·h nhau ấy, dậy sớm mấy phút thì đâu cần phải chạy như vậy."
"Nếu có thể dậy sớm mấy phút thì tốt rồi, đâu có dễ như vậy, ta chính là dậy không n·ổi thôi! Trời càng ngày càng lạnh thật sự là không nỡ rời khỏi cái chăn ấm áp kia."
Hạ Đồng vẫy vẫy tay với Chu Tấn Bắc, "Ta không nói nhiều với anh nữa, anh mau trở về đi thôi! Ta phải đi làm kẻo muộn, tr·ê·n đường cẩn t·h·ậ·n một chút đấy nhé!"
"Ừ, vậy tan tầm anh đến đón em."
"Anh còn phải chuẩn bị cơm tối chiêu đãi kh·á·c·h, không rảnh tay thì đừng đến."
"Biết rồi bà xã, tự anh xem xử lý thế nào, em mau vào đi thôi!"
Nhìn vợ vào đơn vị, Chu Tấn Bắc cũng quay người đạp xe về nhà.
Hạ Đồng vừa ngồi vào chỗ, theo lệ cũ thu dọn mặt bàn một chút, rồi vùi đầu vào công việc vất vả.
Trong tay nàng công việc tồn đọng đến giờ vẫn còn nhiều lắm, lại thêm hai người mới nữa, dù cố gắng hai việc một lúc cũng không phải là chuyện dễ dàng, hai người mới cũng không dám giao cho họ phụ trách quá nhiều, sợ làm cho họ áp lực, phần lớn bản thảo vẫn phải tự mình viết, lại còn phải hướng dẫn họ nên thời gian hơi c·h·ặ·t.
Hạ Đồng chỉ hy vọng cái người mới vừa vào tổ Vương Minh này thật sự có chút bản lĩnh, nếu như hắn có thể san sẻ bớt một ít, mình vậy thì sẽ thoải mái hơn nhiều.
Không sợ hắn lười, chỉ sợ hắn không có tài hoa, nếu không viết được bản thảo, vậy hắn ở tổ này đúng là người vô dụng.
Vương Minh vẫn cần phải quan s·á·t thêm, trong lòng Hạ Đồng hy vọng hắn thật sự có tài năng thực sự.
Hạ Đồng đang chuẩn bị viết thì thấy Hứa Mạn đi tới, trên tay cầm bản thảo.
"Tiểu Hạ, cậu giúp tớ xem thử cái mở đầu bản thảo này có vấn đề gì không, tớ cảm thấy cũng ổn, nhưng Vương Minh nói mở đầu của tớ không đủ mới mẻ đ·ộ·c đáo."
Hạ Đồng hơi kinh ngạc, Vương Minh? Cái tên lười biếng n·ổi tiếng Vương Minh này mà lại còn góp ý cho Hứa Mạn sao.
Hứa Mạn lại nói tiếp: "Vừa rồi tớ bảo hắn làm quen với hình thức viết bản thảo bên mình, hắn cứ cà lơ phất phơ không nghe, tớ bực mình nên nói hắn vài câu, hắn lại bảo tớ viết không tốt, còn nói viết không bằng hắn."
"Còn đem cái mở đầu bản thảo của tớ ra p·h·ê bình một trận, nói hắn nhắm mắt lại viết còn hay hơn tớ, hắn tưởng hắn là ai chứ! Nói tớ như vậy, đây là phần đầu tiên của bản thảo thứ hai tớ hao tâm tổn trí lắm mới viết được vậy mà bị hắn nói không đáng một đồng."
Hạ Đồng cũng không ngờ Vương Minh vừa mới vào tổ đã ăn nói xấc xược như vậy, xem ra chọc giận Hứa Mạn rồi.
"Cậu đưa bản thảo cho tớ, tớ xem thử."
Hứa Mạn đưa bản thảo cho Hạ Đồng, Hạ Đồng nh·ậ·n lấy nhìn kỹ, mấy phút sau, Hạ Đồng xem xong đệ nhất đoạn.
Mở miệng nói: "Cái bắt đầu này có hơi kỳ quái thật, dùng từ hình như quá hoa lệ, dùng những từ ngữ hoa mỹ chồng chất lên nhau, nên có vẻ hơi lố bịch."
"Tớ biết cậu muốn viết tốt cái mở đầu này, nhưng cậu hơi dùng sức quá mạnh, không bắt được trọng điểm của bài, mở đầu không có tình cảm gì cả, không thể đưa cảm xúc của người đọc vào, không đạt được hiệu quả mong muốn."
Hứa Mạn nghe xong, rất thất vọng: "Thật sự tệ vậy sao? Tớ thật sự muốn viết tốt mà, còn đặc biệt dụng tâm nữa chứ, chẳng lẽ bị Vương Minh nói đúng, mở đầu thật sự không được à!"
Hạ Đồng vỗ vỗ vai nàng, "Sự cố gắng của cậu mọi người đều thấy, tài nghệ của cậu cũng rõ như ban ngày chỉ là lần này cậu hơi nóng vội, quá muốn làm tốt nên mới mắc những sai lầm này."
"Kỳ thật vẫn rất nổi bật, chỉ là còn có thể tốt hơn nữa thôi, cậu sửa lại một chút là được, cũng không cần tốn bao nhiêu thời gian, cậu cũng đừng buồn, người khác góp ý cũng tốt mà, như vậy càng thúc đẩy cậu tiến bộ hơn."
"Tiểu Hạ, tớ biết rồi, tớ không buồn, tớ sẽ sửa, không ngờ Vương Minh cũng lợi h·ạ·i thật, giống như cậu liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vấn đề trong bản thảo của tớ vậy."
"Vậy Tiểu Hứa cậu đi sửa trước đi, sửa xong tớ xem lại cho."
"Ừ."
Vương Minh này tự nhiên lại cho Hạ Đồng một bất ngờ lớn! Hóa ra hắn thật sự có chút thực lực, lại còn chỉ ra được vấn đề của Hứa Mạn, chứng tỏ trình độ của hắn còn cao hơn Hứa Mạn ấy chứ?
Hạ Đồng cũng rất vui mừng, nếu hắn thật sự là trân châu bị vùi trong cát thì tốt rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận