Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 314: Chiêu đãi khách nhân (bốn) (length: 7662)

Hạ Đồng nhìn vẻ mặt cao hứng của Diêu Linh, trong lòng cũng rất vui vẻ.
"Tẩu t·ử, ngươi bỏ mấy quyển sách này vào túi đi! Mang về từ từ xem, chỉ là không thể tuyên truyền quá, tự mình xem lén vẫn được."
Diêu Linh gật đầu nhẹ, "Điểm này ta biết." Nói xong Diêu Linh nhanh c·h·ó·n·g cất bộ sách vào khóa bao của mình, như thể chậm một chút Hạ Đồng sẽ đòi lại vậy.
Hạ Đồng cười nói: "Tẩu t·ử, sách này ngươi cứ từ từ xem, ta cũng không vội, khi nào xem xong t·r·ả lại cũng được, ta xem xong hết rồi, nếu ngươi t·h·í·c·h thì cứ giữ lại cũng được."
Diêu Linh vội vàng nói: "Sao có thể được chứ, mượn sách nhất định phải t·r·ả, nếu ta mượn của ngươi, ta nhất định phải t·r·ả cho ngươi."
Hạ Đồng cũng không nói gì thêm, Tiểu Thạch Đầu ở một bên chơi đến gà gật, Hạ Đồng nhìn bộ dáng tiểu khả ái kia của hắn, lòng đều muốn tan chảy.
Chu Tấn Bắc cùng Hùng Chấn Bang đi tới, xem ra đã ăn xong, cũng uống đến không sai biệt lắm, mặt hai người cũng có chút ửng đỏ, xem ra uống không ít.
Hạ Đồng đang chuẩn bị bế Tiểu Thạch Đầu đang gà gật vào phòng ngủ ngủ một giấc, Diêu Linh nói: "Tiểu Hạ, ta thấy hai người bọn họ uống không ít, Tiểu Thạch Đầu lại mệt lả người, chúng ta về nhà trước."
"Không ngồi thêm chút nữa sao?"
"Không được, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta về nhà còn mất thời gian, cũng không làm phiền các ngươi nghỉ ngơi ."
"Vậy mà không giúp các ngươi thu dọn bát đũa được, thật là ngại quá!"
Hạ Đồng vừa thấy Tiểu Thạch Đầu thật sự buồn ngủ không chịu được, trẻ con cũng cần nghỉ ngơi sớm một chút nên cũng không nói gì.
"Các ngươi là kh·á·c·h nhân, ngươi lại hỗ trợ làm sủi cảo, lại còn giúp nấu sủi cảo, ta sao có thể để ngươi rửa chén được! Chỉ có mấy cái bát này, ta với Chu Tấn Bắc thu dọn là được."
"Các ngươi chờ một lát!" Hạ Đồng lại đi vào phòng bếp cầm một ít t·h·ị·t khô cùng lạp xưởng gói kỹ lấy ra.
"Định là tối nay chiêu đãi các ngươi, ai ngờ các ngươi lại mang t·h·ị·t đến, mấy thứ đồ khô này cũng không dùng đến, các ngươi mang về ăn."
Diêu Linh từ ch·ố·i đẩy ra: "Sao được chứ, chúng ta đến nhà làm kh·á·c·h làm sao có thể lại ăn lại lấy, đồ tốt như vậy, cứ để lại mà ăn."
"Ôi, tẩu t·ử, đừng kh·á·c·h khí, nhà ta còn có, Hùng đại ca t·h·í·c·h ăn, ngươi mang về cho anh ấy ăn, anh ấy trước kia đến là rất t·h·í·c·h ăn đấy."
Diêu Linh không phải người t·h·í·c·h từ chối đẩy qua đẩy lại, đành phải nhận lấy .
Hạ Đồng và Chu Tấn Bắc tiễn cả nhà ba người xuống lầu, Hùng Chấn Bang ôm Tiểu Thạch Đầu trong tay, Tiểu Thạch Đầu đang ngủ say trên vai hắn. Diêu Linh như chim nhỏ nép vào người đứng cạnh Hùng Chấn Bang cao lớn, trông thật sự là một nhà ba người, lộ ra rất hạnh phúc.
Mấy người hàn huyên cáo từ, nhìn bóng lưng cả nhà ba người họ càng đi càng xa, Hạ Đồng k·é·o tay Chu Tấn Bắc tựa vào.
Vừa vào phòng, Hạ Đồng liền đến gần Chu Tấn Bắc, dùng mũi ngửi mạnh, một mùi rượu nồng nặc xộc đến, Hạ Đồng vội vàng bịt mũi lại.
"Chu Tấn Bắc, ngươi là chui vào vại rượu à! Ngươi uống bao nhiêu thế, ta bảo ngươi u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u là để tiếp kh·á·c·h nhân, ngươi đúng là thả cửa cho bản thân thật đấy!"
Chu Tấn Bắc trông có hơi say, nhưng chưa đến mức say bất tỉnh, lúc này hắn híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, toàn thân ẩn giấu một cỗ nhuệ khí b·ứ·c người, khiến người ta cảm thấy áp bách.
Hạ Đồng đưa một tay s·ờ lên trán Chu Tấn Bắc, "Ta xem ngươi say chưa."
Chu Tấn Bắc bắt lấy tay Hạ Đồng đang sờ lên trán mình, nắm lấy thưởng thức trong tay.
"Vợ à, cũng không uống nhiều, nhà có hai bình rượu, ta chỉ uống hơn nửa bình, còn lại đều vào bụng Chấn Bang, ta thấy t·ửu lượng mình giảm rồi, trước kia uống hai bình mặt cũng không đỏ, giờ chưa uống đến một bình đã phiếm hồng tr·ê·n mặt rồi."
Hạ Đồng chu môi nói: "Không phải là do quân đội quản lý tốt sao, đem đám t·ửu quỷ các ngươi đi cai ."
Chu Tấn Bắc cười khẽ: "Vợ à, em cứ như bà keo kiệt ấy, không phải em bảo anh uống à?"
Hạ Đồng đẩy Chu Tấn Bắc ngồi xuống sô pha, rót cho hắn một chén trà đặc, "Uống chén trà này đi, sáng mai sẽ không đau đầu, em đi dọn dẹp phòng bếp một chút."
Chu Tấn Bắc đứng dậy, "Anh đi cùng em!"
Hạ Đồng lại ấn Chu Tấn Bắc ngồi xuống, "Ngồi im đó, mấy cái bát đũa đó em tự rửa là được, anh uống trà đặc xong thì đi tắm rửa đi, toàn thân mùi rượu, không rửa thì đừng hòng ngủ cạnh em tối nay."
Chu Tấn Bắc làm lễ, "Vợ, tuân l·ệ·n·h."
Hạ Đồng đi mở to cửa sổ phòng kh·á·c·h, cho thông gió, trong phòng có chút mùi t·h·u·ố·c lá cùng mùi rượu, không dễ ngửi chút nào.
Hạ Đồng vào bếp, thấy còn thừa không ít sủi cảo chưa luộc, thu dọn xong, tính sáng mai sẽ nấu làm bữa sáng cho nàng và Chu Tấn Bắc, rồi nhanh chóng rửa bát đũa sạch sẽ.
Giục Chu Tấn Bắc đ·á·n·h nước nóng đi tắm rửa, trong lúc Chu Tấn Bắc tắm, Hạ Đồng lại dọn dẹp toàn bộ phòng kh·á·c·h.
Điểm này Hạ Đồng làm rất tốt, con người nàng có đôi khi lười thì lười, nhưng việc gì nàng cũng sẽ làm tốt, trên nền tảng lười biếng mà vẫn có thể dọn dẹp sạch sẽ và xử lý tốt sinh hoạt hằng ngày của mình.
Đến khi Hạ Đồng thu dọn xong, Chu Tấn Bắc tắm rửa xong xuôi, Hạ Đồng cũng đi tắm rửa.
Chờ Hạ Đồng tắm rửa sạch sẽ, lau khô tóc nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g thì đã muộn lắm rồi.
Hạ Đồng tựa vào vai Chu Tấn Bắc hỏi: "Giờ này Hùng đại ca bọn họ chắc về đến nhà rồi nhỉ!"
Chu Tấn Bắc nói: "Chắc về lâu rồi, nếu nhanh tay thì giờ chắc cũng đang nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g như mình ấy."
"Chu Tấn Bắc, em p·h·át hiện Tiểu Thạch Đầu càng ngày càng đáng yêu, lúc trước em nhìn thằng bé, nhiều từ ngữ còn nói ngọng nghịu, giờ đã có thể đọc rõ ràng từng chữ rồi, trẻ con lớn nhanh thật, một ngày một khác."
"Còn nữa, mỗi lần em trêu nó, cái bộ dáng ngốc nghếch kia, với cả mỗi lần nhìn thấy em đều vui vẻ, khiến lòng em như muốn tan chảy, Hùng đại ca với tẩu t·ử có phúc thật, sinh được một tiểu bảo bối đáng yêu như thế."
"Chu Tấn Bắc, anh có t·h·í·c·h Tiểu Thạch Đầu không? Anh thấy nó có đáng yêu không?"
Chu Tấn Bắc không t·r·ả lời câu hỏi Tiểu Thạch Đầu có đáng yêu hay không, trực tiếp nghiêng thân hình vạm vỡ, lập tức một gương mặt tuấn tú phóng đại hiện ra rõ ràng trước mắt Hạ Đồng.
Hạ Đồng giật mình, hai tay ch·ố·n·g lên n·g·ự·c Chu Tấn Bắc, "Anh... Anh... Anh muốn làm gì, đột ngột vậy, làm em hết hồn."
Chu Tấn Bắc nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Đồng, trong con ngươi sâu thẳm kia hiện lên ánh sáng, Thân thể họ dán sát vào nhau, mặt rất gần nhau, Chu Tấn Bắc thậm chí có thể nhìn thấy cả những sợi lông tơ mịn màng tr·ê·n mặt người dưới thân, ngửi được mùi hương thoang thoảng đặc trưng tr·ê·n người Hạ Đồng, hô hấp trở nên nóng rực, Chu Tấn Bắc cúi đầu, môi hai người dán vào nhau.
Chu Tấn Bắc khẽ nói: "Vợ à, chúng ta cố gắng sinh con đi! Thấy em t·h·í·c·h Tiểu Thạch Đầu thế, chúng ta đưa kế hoạch sinh con vào lịch trình đi!"
Mặt Hạ Đồng lúc này đỏ bừng, cảm thấy Chu Tấn Bắc lúc này quá sức quyến rũ rồi!
"Nhưng lỡ không sinh được thì sao?"
"Không sao cả, điều đó cũng không thể ngăn cản anh yêu em."
Nói xong Chu Tấn Bắc lại cúi đầu, đêm cũng dần sâu thêm, trong phòng tối om, chỉ để lại trên tường giao nhau bóng hình một nam một nữ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận