Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 267: Hai tổ tôn tâm sự (length: 7912)

Tào Ngọc đã rất lạnh lòng, cái nhà này làm sao một khắc cũng không thể yên tĩnh được, nàng không lên tiếng mặc kệ không hỏi, thì lại nói nàng vô tình, nàng quản, thì lại nói nàng xen vào chuyện của người khác, giống như làm thế nào cũng đều không đúng.
Nếu đều là sai, vậy nàng liền bớt lo một chút, về sau mặc kệ, không chịu cái này uất ức.
Tào Tú nắm lấy hai tay của Tào nãi nãi, đem đầu đặt ở tr·ê·n hai chân Tào nãi nãi, "Nãi nãi, may mắn trong nhà có ngươi bênh vực ta, nếu không ta còn không biết phải sống như thế nào."
"Ngươi, con bé ngốc này, không phải còn có ba ngươi sao, ngươi là đứa bé giống hắn nhất trong mấy đứa, trong lòng của hắn t·h·í·c·h nhất ngươi đây, tuy rằng ngoài miệng hắn không nói, nhưng ta là mẹ hắn, ta nhìn ra."
"Ta biết, ba tốt với ta, ta đều biết, có điều ba luôn bận bịu ở nhà máy, thời gian ở nhà ít, cho nên dù hắn t·h·í·c·h ta, cũng không bảo vệ được ta! Tất cả nhờ nãi nãi thương ta, khiến mẹ ta cũng không dám quá đáng."
Tào nãi nãi hiền hòa s·ờ s·ờ tóc Tào Tú, "Con bé này, chính là có nhân tâm, ta đối với ngươi có tốt đến đâu, nhưng so ra vẫn kém mẹ ruột a! Mẹ là người mà không ai có thể thay thế được."
"Nhưng mẹ ngươi thấy không rõ a! Ai tốt ai x·ấ·u cũng không nhìn ra được, bị bùn nhão dán lên mắt, cứ vậy tùy ý để bùn nhão quét qua, cũng không chịu thanh lý, ta lão bà già này s·ố·n·g từng này năm, liền chưa từng gặp qua người như mẹ ngươi."
Tào Tú "Hắc hắc" nở nụ cười, "Nãi nãi, vậy sao ngươi chắc chắn ta hiếu thuận?"
Tào nãi nãi buồn cười nói: "Nãi nãi của ngươi ta cũng không phải là già mà hồ đồ, đầu óc minh mẫn đâu, ngươi từ nhỏ là ta nhìn lớn lên, ngươi là gian là tr·u·ng ta mà nhìn không ra, thì chẳng phải ta s·ố·n·g uổng phí nhiều năm như vậy sao?"
"Ngươi từ nhỏ đã t·h·iện tâm, chúng ta cùng nhau tr·ê·n đường, ngươi thấy người ăn xin, người đáng thương luôn mang lòng từ bi, luôn muốn đem tiền tiêu vặt của mình lén cho bọn hắn, còn lén la lén lút, còn tưởng ta không biết?"
Tào Tú cười ngây ngô nói: "Ta cứ tưởng mình làm rất bí mật, không ngờ vẫn không t·r·ố·n khỏi mắt nãi nãi."
"Cho nên nói, bản tính một người từ nhỏ đã có thể nhìn ra, khi còn nhỏ mẹ ngươi mang mấy đứa đi nhà bà ngoại, lúc trở về ngươi luôn đem đồ ăn ngon mình không nỡ ăn mang cho ta."
"Một lần ngoại mẫu ngươi cho mỗi đứa một miếng bánh ngọt, ca ca tỷ tỷ ngươi đều ăn tại chỗ, chỉ có ngươi khư khư giữ miếng bánh trong túi áo mang về nhà, bánh ngọt nát vụn cả, nhưng đó là miếng bánh ngọt nhất mà ta lão bà già này từng ăn, vị ngọt kia ta đến nay vẫn còn nhớ."
"Không phải vì ta chưa từng ăn bánh ngọt, bánh ngọt tinh xảo hơn ta đều nếm qua, nhưng cũng không bằng miếng bánh vụn mang th·e·o hơi ấm cơ thể của cháu gái ta ngon, bởi vì trong đó tràn đầy tình yêu của cháu gái dành cho ta, rốt cuộc không thể ăn được miếng bánh nào hạnh phúc hơn thế."
Tào Tú nghĩ thế nào cũng không nhớ rõ chuyện này, cười nói: "Sao ta không nhớ có chuyện này."
Tào nãi nãi gõ gõ đầu nhỏ Tào Tú, "Đương nhiên ngươi không nhớ rõ, ngươi lúc đó mới năm tuổi, còn nhỏ không nhớ."
"Vậy bà lão ngươi trí nhớ vẫn tốt thật, chuyện này đã mười mấy năm trước."
"Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Nãi nãi của ngươi tai thính mắt tinh, chuyện gì cũng nhớ."
"Bất quá thời gian trôi qua cũng nhanh thật, mới đó mà đã mười mấy năm, ngươi từ một tiểu nha đầu cái gì cũng không hiểu, mà đã lớn như vậy, nhìn ngươi từng bước trưởng thành, ta cũng mừng lắm."
Tào Tú "Ha ha" cười ầm lên, "Nãi nãi, ta cuối cùng đã biết vì sao ngươi đối tốt với ta như vậy, ra là ta đã dùng một miếng bánh ngọt để bắt được trái tim ngươi! Không ngờ khi còn nhỏ ta đã hiếu thuận như vậy rồi!"
"Cho nên nói, đứa trẻ hiền lành số m·ệ·n·h sẽ không tệ, Tiểu Tú, một đứa trẻ tốt như ngươi về sau sẽ có phúc."
"Hì hì, nãi nãi, ngươi nói giống như Đồng tỷ, cô ấy cũng luôn nói sau này ta sẽ càng ngày càng tốt."
"Ngươi nói cô nương nhà họ Đồng kia sao? Cô nương đó không tệ, trắng trẻo xinh xắn, gả cũng tốt, ta đã thấy chồng của cô ấy vài lần, cao lớn lại tuấn tú, nghe nói là bộ đội, quân nhân tốt! Bảo vệ đất nước, được người kính trọng, cô nương kia cũng có phúc."
Tào Tú cười nói: "Đúng không! Ta cũng thấy Đồng tỷ có phúc, nhưng cũng đáng, con người cô ấy tốt bụng, căm gh·é·t rõ ràng, đầu óc minh mẫn, phân tích vấn đề cũng rất lý trí, làm việc có nguyên tắc, ta muốn học tập cô ấy."
"Đúng là phải học tập cô ấy, tìm một người như ý, ta thấy cô nương kia cũng không lớn hơn ngươi mấy tuổi, mà nhìn rất ổn trọng."
Tào Tú ngượng ngùng nói: "Nãi nãi, ta còn nhỏ, đừng cứ nói những chuyện này!"
"Ngươi đó, còn không biết x·ấ·u hổ sao? Ngươi cũng đâu còn nhỏ nữa, đừng động cái là đỏ mặt, phải dạn dĩ lên chứ."
Tào Tú k·é·o một cái chăn mỏng tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g Tào nãi nãi che tr·ê·n đầu, "Nãi nãi, ta không nói với ngươi nữa, toàn nói những thứ này."
Tào nãi nãi nhìn cháu gái làm trò trẻ con, "Ha ha" cười phá lên.
Trong phòng hai người nói chuyện rất vui vẻ, nhưng trong phòng kh·á·c·h mọi người lại mặt mày khó coi.
Người nam cúi đầu, Tào Ngọc khoanh tay trước ngực, giận trừng người nam, "Anh có còn là đàn ông không, sao cứ sợ mẹ anh thế, chúng ta dọn ra ngoài ở thì sao chứ, có làm nhà anh sứt mẻ miếng nào đâu? Để em trai em gái anh có thêm không gian hoạt động không tốt sao? Bọn nó cũng đâu cần phải chen chúc ba người trên một cái g·i·ư·ờ·n·g chật hẹp."
"Sao anh lại c·h·ế·t nhát thế hả, chính anh đã hứa với tôi trước, sớm biết anh đổi ý, tôi đã không thèm lấy anh."
Người nam nhỏ giọng nói: "Mẹ anh nói, muốn cả nhà ở cùng nhau, cho náo nhiệt."
"Náo nhiệt cái gì, người chen người, tôi thấy mẹ anh chỉ định nắm trong tay chúng ta, mới không cho chúng ta ra ở riêng, còn muốn tôi đưa hết tiền lương cho bà ta, bà ta nằm mơ đi, tôi ở nhà chưa chồng còn tự tiêu tiền của mình, bà ta đòi quản tôi, bà ta soi gương xem bà ta có xứng không."
Sắc mặt người nam có chút khó coi, "Bà là mẹ tôi, em đừng có ăn nói khó nghe như vậy, bà cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi, muốn giúp chúng ta để dành ít tiền, sau này sinh con sinh cái tốn kém nhiều."
Tào Ngọc cười khẩy "Ha ha" hai tiếng, "Tôi thấy là bánh bao m·ạ·n·h c·ó đi không có về thì có! Tôi nói lại lần nữa, bà ta bớt mộng đẹp lại đi! Cho tôi một cái hôn lễ tồi tàn như thế, còn muốn tôi làm trâu làm ngựa, bà ta tính toán khôn gớm!"
"Còn nữa, tôi không cho, anh cũng không được cho, nếu tôi mà biết được, tôi cho anh biết tay, tiền lương tháng này anh phải lãnh rồi chứ, đưa tiền lương cho tôi."
Người nam nửa ngày không lên tiếng, Tào Ngọc đợi có chút mất kiên nhẫn, "Nhanh lên."
Người nam chậm rãi nói ra: "Tiền lương tháng này vẫn bị mẹ anh lãnh rồi, mỗi tháng tiền lương của anh đều là bà ấy giúp anh đi lãnh."
Tào Ngọc lập tức nổi trận lôi đình, "Cái gì, bà ta dựa vào cái gì."
"Bà là mẹ anh."
"Là mẹ anh thì ngon sao? Vợ anh bây giờ là tôi, sao anh vô dụng thế hả, anh l·ừ·a tôi, trước khi cưới anh còn thề thốt mỗi ngày nói chúng ta sẽ ra ngoài thuê nhà, anh cái đồ l·ừ·a đ·ả·o, cút cho tôi."
Tào Ngọc k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g đẩy người nam ra khỏi cửa, cửa "Oành" một tiếng đóng sầm lại.
Mặc kệ gõ cửa thế nào cũng không ra, tức giận hô lớn: "Bây giờ anh về tìm mẹ anh đòi tiền lương về cho tôi, không thì chúng ta xong đời, không đòi về, anh đừng có mà xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Hạ Đồng ở nhà mình trong phòng kh·á·c·h, cũng có thể nghe thấy âm thanh decibel của Tào Ngọc, bất đắc dĩ lắc đầu, đây là chuyện gì thế này!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận