Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 68: Giải thích (length: 7908)

Bạch Dương bị một màn này làm ồn ào đến vẻ mặt mộng mị, ngơ ngác sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được, thấp giọng nói: "Chuyện này là sao vậy!"
Lại đối với Hạ Đồng giải thích: "Tẩu t·ử, thật x·i·n· ·l·ỗ·i ạ! Ta không biết nàng sẽ như vậy, sớm biết rằng ta liền không nói cho nàng, cũng không mang nàng đến đây gây t·h·iêm phiền phức cho các ngươi, ta cam đoan giữa nàng và Tấn Bắc trong sạch, không có bất cứ quan hệ nào, ngươi đừng tức giận Tấn Bắc."
"Ta đi xem nàng một cái trước, tuyệt đối đừng để nàng lại làm ra chuyện gì đến," Bạch Dương nói xong vội vã chạy ra bên ngoài đ·u·ổ·i th·e·o.
Hạ Đồng lạnh mặt nói: "Chu Tấn Bắc, ngươi không định giải t·h·í·c·h một chút chuyện này là sao? Nữ nhân của ngươi tìm tới tận cửa rồi kìa."
Chu Tấn Bắc bất đắc dĩ nói: "Tức phụ, cái gì mà nữ nhân của ta, nữ nhân của ta chỉ có một, đó chính là ngươi."
"Ngươi đừng có mà ngang bướng với ta, thành thật khai báo."
"Tức phụ, ta thật sự không biết vì sao nàng lại thế này, ta vừa rồi nghe xong đều kinh ngạc đến độ không giải t·h·í·c·h được."
Hạ Đồng lạnh lùng nói: "Nói như vậy, ngươi không biết nàng t·h·í·c·h ngươi, đều là do nàng ta một bên tình nguyện."
Chu Tấn Bắc vội vàng nói: "Tức phụ, ta Chu Tấn Bắc xin thề với trời, ta thật sự đối với nàng không có ý tứ, không có bất kỳ ý nghĩ nào."
Hạ Đồng cũng cảm thấy mình buồn cười, nhìn Chu Tấn Bắc bộ dạng ngốc nghếch này, phỏng chừng căn bản không biết giai nhân phương tâm ám hứa đâu?
Hạ Đồng cố ý trêu Chu Tấn Bắc, "Ai, bất quá có một điểm nàng nói đúng, ngươi thật sự là bị gia gia ta b·ứ·c hôn, nói không chừng do ngươi không biết nàng t·h·í·c·h ngươi, nếu ngươi sớm biết, nói không chừng nào có chuyện của ta! Hai người các ngươi chính là vợ chồng, ta nói Chu Tấn Bắc, ngươi bây giờ có hối h·ậ·n không đấy hả!"
"Tức phụ, mới đầu là do cha mẹ đặt đâu ngồi đấy, không có cách nào cưới ngươi, lúc ấy ta chưa từng thấy mặt ngươi, cũng không có cùng ngươi chung đụng, ta nghĩ cưới ai mà chẳng được, ta cưới ngươi chưa từng hối h·ậ·n, mấy ngày nay chung sống cùng ngươi, ta cảm thấy lấy ngươi, là việc chính x·á·c nhất đời ta từng làm."
"Tức phụ, ngươi không biết ngươi tốt bao nhiêu đâu, ta yêu ngươi nhiều thế nào thì bất kỳ ai cũng không thể thay thế được ngươi, xin đừng nghi ngờ tình yêu ta dành cho ngươi."
"Cho dù không có ngươi, ta cũng sẽ không cưới Lôi An Kỳ, tuy rằng không biết nàng t·h·í·c·h ta ở điểm gì, nhưng ta rất rõ ràng ta không t·h·í·c·h nàng, ta với nàng không hợρ."
Hạ Đồng cười nói: "Dung mạo của nàng rất xinh đẹp mà! Vì sao ngươi không t·h·í·c·h nàng?"
"t·h·i·ê·n hạ nữ nhân xinh đẹp còn nhiều, ta t·h·í·c·h hết sao? Không phải cứ xinh đẹp là nhất định hợp, tức phụ, ngươi cũng rất xinh đẹp, cho dù ngươi không xinh đẹp ta cũng sẽ t·h·í·c·h ngươi."
"Chu Tấn Bắc, ngươi cũng rất biết ăn nói đấy."
Chu Tấn Bắc thăm dò mà hỏi: "Tức phụ, ngươi còn giận không?"
"Đồ ngốc nhà ngươi, ta giận cái gì chứ! Nam nhân của ta ưu tú như vậy, bị người ta t·h·í·c·h chẳng phải bình thường sao, nếu ta nhỏ mọn như vậy, ta còn không tức c·h·ế·t à!"
Hạ Đồng hiếu kỳ hỏi: "Chu Tấn Bắc, sao nàng cũng họ Lôi vậy! Nàng và Lôi Sư trưởng có quan hệ gì?"
"Lôi Sư trưởng là đường ca của Lôi An Kỳ, cho nên đều họ Lôi."
Hạ Đồng gật đầu nói: "À à, ra là vậy, khó trách vừa rồi nàng ta vẻ mặt cao ngạo, hóa ra là có cây to trong nhà, sau lưng có người chống lưng!"
Hạ Đồng hâm mộ nói: "Dáng người xinh đẹp, làm ở đoàn văn c·ô·ng, c·ô·ng việc cũng không tệ, gia cảnh trong nhà cũng tốt, đúng là một bạch phú mỹ a!"
"Sự tình gì cũng không phải tốt đẹp như ngươi tưởng tượng đâu, không thể chỉ xem vẻ bề ngoài."
"À, vậy à! Vậy ngươi nói cho ta biết nội tại của nàng xem sao."
"Lôi gia không phải như ngươi nghĩ, chỉ là nhà người bình thường, Lôi Sư trưởng dựa vào cố gắng của mình từng bước một mới có ngày hôm nay, cha mẹ hắn đều là c·ô·ng nhân bình thường."
"Cha mẹ Lôi An Kỳ càng bình thường hơn, nàng cũng nhờ phúc của Lôi Sư trưởng mới vào được đoàn văn c·ô·ng, đoàn văn c·ô·ng tuyển chọn vẫn rất nghiêm khắc, không dễ vào, nhưng tất cả mọi người sẽ nể mặt Lôi Sư trưởng."
Chu Tấn Bắc còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên dừng lại, Hạ Đồng đang nghe hăng say, vội vàng thúc giục, "Còn có gì nữa, ngươi nói nhanh đi!"
Chu Tấn Bắc dừng một lát, mới nói ra: "Kỳ thật Lôi An Kỳ từng l·y· ·h·ô·n rồi, nhiều chuyện không giống như ngươi tưởng tượng đâu."
Hạ Đồng lập tức trợn to mắt, "Không thể nào! Nàng trước kia từng kết hôn rồi à! Lại còn l·y· ·h·ô·n, vậy chồng cũ của nàng là ai? Ngươi biết không?"
Chu Tấn Bắc lắc đầu, "Không biết, nghe nói là người của đoàn văn c·ô·ng các nàng, ta lại không quan tâm mấy việc này, hiểu biết không rõ ràng lắm, bởi vì trước kia Lôi Sư trưởng là lãnh đạo của ta, nên nghe loáng thoáng một chút."
"À à, ra vậy, thế Lôi An Kỳ bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hình như hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi gì đó! Nghe Bạch Dương nói từng bằng tuổi với hắn, nhỏ hơn ta hai tuổi."
Chu Tấn Bắc cau mày nói: "Được rồi, những gì cần nói ta cũng đã nói rồi, ngươi cũng nên tám chuyện xong rồi chứ, hiện tại đừng nhắc đến chuyện người khác nữa được không? Chuyện của nàng ta không liên quan đến chúng ta, chúng ta cứ sống tốt là được."
Hạ Đồng gật đầu, hôn Chu Tấn Bắc một cái, "Chu Tấn Bắc, chúng ta phải luôn tốt như vậy nhé!"
Chu Tấn Bắc cười nói: "Đương nhiên rồi."
Buổi chiều, Bạch Dương lại tới thêm một chuyến nữa, mang đến cho Chu Tấn Bắc một phong thư, truyền lời nói cấp trên bảo Chu Tấn Bắc nghỉ ngơi cho tốt, không cần vội về đơn vị, dưỡng thương xong rồi tính tiếp.
Chu Tấn Bắc mở phong thư ra, không có đồ gì khác, chính là phần thưởng cho Chu Tấn Bắc lần này, bên trong có 500 đồng tiền, còn có tiền trợ cấp trong thời gian làm nhiệm vụ cũng tiện thể mang đến giúp Chu Tấn Bắc, tổng cộng bốn tháng chưa lĩnh tiền trợ cấp là 310 đồng, cộng thêm 500 đồng tiền khen thưởng là hơn tám trăm đồng.
Chu Tấn Bắc đưa hết tiền cho Hạ Đồng bảo quản, Hạ Đồng yên tâm thoải mái nhận lấy.
Chu Tấn Bắc nói: "Mấy tháng này ta ở bên ngoài, cũng chưa gửi tiền về nhà, không biết nhà thế nào rồi."
Hạ Đồng ngắt lời: "Ấy dà, chuyện trong nhà ngươi đừng lo, trong khoảng thời gian này ta đã gửi hai lần tiền về rồi, một lần 30, một lần là do cháu trai lớn của ngươi là Chu Diệp t·h·i đậu vào cao tr·u·ng của huyện, sắp khai giảng nên nhà cần nhiều tiền, gửi 50, yên tâm đi, ta đều nhớ cả rồi."
Chu Tấn Bắc cười nói: "Tức phụ, em thật tốt."
"Ta đương nhiên tốt rồi, sau này ngươi phải đối tốt với ta hơn, đừng chọc ta giận đấy nhé! Sau này ta nói gì ngươi làm nấy, cấm cãi."
"Tuân m·ệ·n·h."
Vài ngày sau, bác sĩ đến kiểm tra lại cho Chu Tấn Bắc, nói đã không có vấn đề lớn gì, có thể xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng là được.
Người cao hứng nhất chính là Chu Tấn Bắc, nằm trong b·ệ·n·h viện hơn hai mươi ngày, đợi đến cả người hắn đều c·ứ·n·g đờ.
Lúc xuất viện, bộ đội p·h·ái người đến giúp Chu Tấn Bắc làm thủ tục xuất viện, những việc này không cần Hạ Đồng phải lo.
Hai người bàn bạc, đã lâu không về quê, tuy Chu Tấn Bắc không nói, nhưng trong lòng Hạ Đồng cũng biết, hắn rất nhớ nhà, cho nên nhân dịp này, hai người cảm thấy về quê tĩnh dưỡng cũng rất tốt.
Lần này không cần ngồi xe lửa, quân đội p·h·ái xe đưa bọn họ về tận nhà, Hạ Đồng mua đủ thứ đồ lớn nhỏ ở cung tiêu xã mang về, chủ yếu là muốn ngụy trang một chút, vì tự mình mang đồ quá ít thì không t·i·ệ·n lấy đồ từ trong không gian ra, như vậy mới có thể đ·á·n·h lạc hướng.
Đường xá quá xa, để Chu Tấn Bắc ngồi thoải mái một chút trên xe, Hạ Đồng còn cố ý làm một cái đệm mềm, đặt sau lưng Chu Tấn Bắc để hắn dựa vào.
Dọc th·e·o đường đi, Hạ Đồng cẩn t·h·ậ·n tỉ mỉ chăm sóc Chu Tấn Bắc, sợ hắn không thoải mái chỗ nào, Chu Tấn Bắc bất đắc dĩ với hành động của nàng, nói mấy lần, bảo đừng xem hắn như b·ệ·n·h nhân, hắn không yếu ớt như vậy, nhưng Hạ Đồng như nước đổ lá khoai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận