Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 286: Đi làm hằng ngày (nhị) (length: 7461)

Liên tục nửa tháng, Hạ Đồng vẫn rất bận rộn.
Sau khi xong bản thảo ngày hôm ấy, Hạ Đồng kiểm tra sửa chữa lại nhiều lần, đến khi rất hài lòng. Bản thảo của Hứa Mạn và Giang Càng thì hai người họ đã hoàn thành từ hai ngày trước, chỉ là nội dung Hạ Đồng phụ trách quá nhiều nên chậm mấy ngày.
Trong quá trình sáng tác cũng không phải rất thuận lợi, cũng đã trải qua một phen khó khăn mới hoàn thành.
Hứa Mạn cười nói: "Tiểu Hạ, chúng ta cuối cùng cũng đem đệ nhất bản thảo hoàn thành, cuối cùng có thể thả lỏng nhưng trong lòng vẫn có rất nhiều sự không chắc chắn, cũng không biết quần chúng có t·h·í·c·h hay không."
Hạ Đồng vừa sửa sang lại bài viết vừa nói: "Mặc kệ nó, dù sao đã hoàn thành, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, chúng ta chỉ cần chờ đợi đăng là được rồi."
"Gần đây mọi người đều cực khổ rồi, lát nữa ta sẽ đem bản thảo đưa cho Kim chủ nhiệm, xem như chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ đệ nhất bản thảo, mọi người nghỉ ngơi hai ngày, tiếp theo chúng ta chuẩn bị cho đệ nhị bản thảo, tuy rằng không biết kết quả thế nào, thế nhưng những chuẩn bị cần làm chúng ta vẫn phải làm."
Hứa Mạn nhẹ gật đầu, "Ta rất muốn xem phim! Chúng ta đi xem phim đi! Xem như chúc mừng tổ chúng ta hoàn thành đệ nhất bản thảo."
Hạ Đồng cười nhìn Hứa Mạn một cái, lập tức hiểu được tâm tư nhỏ của nàng, "Ngươi cùng Giang Càng đi xem đi! Ta không đi đâu, ta đối với điện ảnh không hứng thú, đi phỏng chừng cũng ngủ gật, vậy thì lãng phí vé."
Nhìn Hứa Mạn đang có một mảnh xuân tâm như vậy, Hạ Đồng tính tác hợp cho bọn họ một phen, cho bọn họ chút cơ hội.
Mặt Hứa Mạn có chút ửng đỏ, "Này, không được đâu, đây là hoạt động của tổ chúng ta mà, sao lại chỉ có hai chúng ta xem được, Tiểu Hạ, chúng ta cùng đi chứ!"
Hạ Đồng nhìn sang Giang Càng đang im lặng không lên tiếng, "Tiểu Giang, ngươi cùng Hứa Mạn đi xem được hay không, ngươi thấy nàng muốn đi lắm đó, ngươi cứ th·e·o th·e·o nàng đi xem đi! Dịp này cực khổ, đi giải tỏa áp lực đi."
Giang Càng từ trên bàn ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng mím c·h·ặ·t, hồi lâu mới nhàn nhạt nói: "Ta cũng không hứng thú với xem phim, ta không đi đâu, lãng phí thời gian."
Hứa Mạn gắt gao nắm lấy góc áo. Sắc mặt trắng bệch.
Nàng có chút khổ sở, cảm thấy Giang Càng chán gh·é·t mình, mới không muốn cùng nàng đi, trong lòng cũng có chút chua xót.
Hạ Đồng nhìn hai người, cảm thấy Giang Càng đây cũng quá lạnh lùng đi! Đáng thương Hứa Mạn a!
Hứa Mạn có tâm với hắn như vậy, hắn không hẳn không biết, vẫn cứ c·ứ·n·g như vậy, xem ra là thật sự vô tình rồi!
Không khí có chút x·ấ·u hổ, Hạ Đồng ngắt lời nói: "Tiểu Giang nếu ngươi không t·h·í·c·h thì thôi, lần sau chúng ta tìm một cái mà tất cả mọi người hứng thú rồi cùng nhau tụ tập, Tiểu Hứa, nếu vậy cậu tìm mấy chị em bên cạnh cùng đi xem, đi cùng mấy chị em xem, sẽ vui hơn chút."
Hứa Mạn có chút thất lạc cúi đầu nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Hạ Đồng đùa với Hứa Mạn, "Vui vẻ lên, nếu bản thảo lần này không tệ, chúng ta sẽ có một khoản tiền thưởng khá đó, đến lúc đó cậu chính là tiểu phú bà, muốn mua gì mua đó! Muốn xem phim thì bao hết cả rạp chiếu phim."
Hứa Mạn bị chọc cưởi, "Đâu có khoa trương như vậy, dù chúng ta may mắn có tiền thưởng, cũng không bao được rạp chiếu phim đâu!"
Hạ Đồng cầm bản thảo đã sửa sang xong đến văn phòng của Kim chủ nhiệm.
Kim chủ nhiệm lướt qua bản thảo một lượt, vừa uống trà vừa hài lòng nói: "Tiểu Hạ, được đó! Tốc độ này được đó! Chữ này tính ra cũng không ít à nha, nhanh như vậy tổ của các cô đã hoàn thành đệ nhất bản thảo rồi, ta thật sự là không nhìn lầm cô, rất tích cực!"
"Đều là Kim chủ Nhâm Đốc thúc giục ạ! Cho nên chúng ta mới có thể xong bản thảo nhanh như vậy, Kim chủ nhiệm anh cũng vất vả."
Kim chủ nhiệm cười đến đôi mắt híp lại thành một khe hở, "Xem Tiểu Hạ nói chuyện thật là có trình độ, đồng dạng vất vả, đồng dạng vất vả."
"Đây cũng không phải là c·ô·ng lao của một mình ta, mọi người đều rất cực khổ, một nửa nội dung bên trong là Hứa Mạn và Giang Càng hoàn thành, bọn họ đều rất hợp tác."
Kim chủ nhiệm nói: "Đều rất nghiêm túc, cũng không tệ, ta sẽ bảo người ta sớm đưa đi đăng."
Hạ Đồng ra khỏi phòng làm việc, vừa vặn đụng phải Mạc Gia Cầm đến giao bản thảo, Mạc Gia Cầm gật đầu với nàng, Hạ Đồng cũng đáp lại một cái.
Hai người cũng không nói gì, một người đi ra một người muốn đi vào, hai người gặp thoáng qua.
Trở lại chỗ ngồi, Hạ Đồng bưng cốc nước trà trên bàn uống một hơi hết sạch, uống thật sảng khoái, để chén trà xuống.
Một vị đồng sự đi đến bên cạnh Hạ Đồng, dựa vào mép bàn nói: "Tiểu Hạ, vừa rồi cậu đi giao bản thảo hả?"
"Đúng vậy, vừa giao xong."
"Cậu cũng lợi h·ạ·i thật đó, mới bao lâu đã hoàn thành đệ nhất bản thảo rồi, tớ thật bội phục cậu, xem ra tổ thứ nhất hơi sốt ruột rồi đó."
Hạ Đồng có chút không minh bạch ý của nàng, "Sao?"
Người kia khom người, ghé đầu vào tai Hạ Đồng nói: "Thì cái loại tổ tình cảm ban đầu của các cậu đó! Bình thường cứ k·é·o bản thảo quen rồi, giờ thấy các cậu hoàn thành, bọn họ sốt ruột đó, Tiểu Mạc không biết lần này sao lại thế, đột nhiên tích cực hẳn lên, đã sớm xong bản thảo rồi Tiểu Mạc tự đề cử mình dùng bản thảo của mình, tổ thứ nhất không muốn thua, lại đồng ý."
"Tài nghệ của Tiểu Mạc thì tớ biết rồi, cũng bình thường thôi! Cũng không có tác phẩm nào đáng kể, gấp gáp cũng không được làm càn a! Nếu đăng lên thì m·ấ·t mặt lắm!"
Hạ Đồng không ngờ vừa rồi ở cửa văn phòng của Kim chủ nhiệm đụng phải Mạc Gia Cầm, thì ra nàng đến giao bản thảo này!
Có cạnh tranh mới có động lực, tổ thứ nhất làm cá ươn lâu rồi, có lòng cầu tiến cũng là chuyện tốt, Hạ Đồng không sợ bọn họ cạnh tranh với mình, có gì đâu, có bản lĩnh thì cứ lên.
Mặc kệ bản thảo của ai, chỉ cần phù hợp yêu cầu đều được! Có phải bản thảo của Mạc Gia Cầm hay không đều không quan trọng, chỉ cần nàng có thực lực đó.
Hạ Đồng nói: "Được rồi, bản thảo cũng phải được mài dũa mà, bản thảo của nàng chỉ cần qua được thì không có vấn đề gì đâu!"
"Nếu tổ một đã đồng ý dùng bản thảo của nàng, vậy khẳng định cũng sẽ không quá kém đâu, chúng ta không cần quan tâm nhiều đâu."
Đồng sự cười nói: "Tớ cũng rảnh rỗi quá nên mới đến tán dóc với cậu đó thôi, cậu có thấy tớ bát quái quá không?"
"Không đâu."
Hạ Đồng bĩu môi, coi như cảm thấy cậu bát quái nhưng không thể nói thẳng được a! Trực tiếp hỏi như vậy đương nhiên không phải là muốn nghe được lời thật, có đôi khi Hạ Đồng cảm thấy phụ nữ chỉ là t·h·í·c·h nói nhảm thôi.
Đồng sự che miệng cười, "Không nói nhiều với cậu nữa, tớ còn bản thảo chưa hoàn thành, tớ phải làm việc đây."
Đến không hiểu ra sao, đi cũng vội vã.
Sau khi giao bản thảo xong, Hạ Đồng lập tức thấy dễ chịu hơn hẳn, tựa lưng vào ghế ngồi để đầu óc thư giãn, ngẩn người một chút.
Mặc dù nói là ngẩn người, nhưng Hạ Đồng vẫn rất chuyên nghiệp, trong đầu vẫn suy nghĩ về nội dung của đệ nhị bản thảo.
Hạ Đồng cảm thấy tuy mình vào nghề chưa bao lâu, nhưng đã mắc b·ệ·n·h nghề nghiệp, những lúc một mình yên lặng, không tự chủ lại nghĩ đến nội dung câu chuyện, cấu tạo tình tiết, không muốn để đầu óc mình t·r·ố·ng không lâu quá...
Bạn cần đăng nhập để bình luận