Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 192: Triệu Thiến Thiến đối tượng (length: 8490)

Về nhà, Hạ Đồng ở trong không gian rửa mặt xong, liền nằm ở trên giường lớn, cảm giác tối nay ăn cơm đích thực khiến người ta có chút mệt tim.
Vẫn là vô cùng đơn giản viết bản thảo tương đối tốt, mấy chuyện ăn cơm này không cần phải để ý đến thì tốt nhất, nhưng nhân sinh ở đời, không có chuyện tốt như vậy; tránh không được thế tục a!
Ngày hôm sau đi làm, có bộ phận đồng sự tinh thần không được tốt cho lắm, phỏng chừng hôm qua bọn họ uống nhiều quá, có chút không thoải mái!
Phương Phương dựa đi tới nói: "Xem bọn hắn một đám tối qua khoe anh hùng, hôm nay một đám ỉu xìu như c·h·ó hùng, uống nhiều như vậy làm gì, tám đời chưa được uống rượu hả! Tuy rằng người khác mời k·h·á·c·h không cần chính mình tiêu tiền, nhưng rượu là của người khác, m·ệ·n·h là của chính mình, không hiểu bọn họ."
"Còn có, nghe nói hôm nay Kim phó chủ nhiệm chưa đi làm, phỏng chừng say không tỉnh lại nữa, ngày thứ hai chúng ta còn phải lên ban, làm gì phải mời chúng ta ăn cơm vào buổi tối hôm trước! Hẳn là chọn thời gian vào ngày nghỉ mới phải!"
Hạ Đồng cười nói: "Nếu chọn vào ngày nghỉ, ngươi có chịu tới dùng cơm không? Không sợ trễ nải thời gian nghỉ ngơi của ngươi hả!"
"Cái này ngược lại cũng đúng, nếu ngày nghỉ mà kêu ta lại đây, ta nhất định không làm, ngày nghỉ ta còn có những chuyện khác muốn làm đâu."
Hạ Đồng nói: "Chẳng phải là dù sao cơm cũng ăn xong rồi, ngươi đừng quản bọn họ tinh thần hay không, đều người lớn như vậy, tự biết chuyện của mình phải làm sao, chờ bị thúc bản thảo thì họ sẽ nhức đầu thôi."
"Tiểu Hạ, ngươi mặc kệ làm chuyện gì, tâm thái đều tốt ghê! Ngươi nói đúng, đến lúc đó tự bọn họ đau đầu đi!"
Tiếp đó Phương Phương lại nói sang đề tài khác, "Chủ nhật cửa hàng bách hóa hình như có hoạt động, ngươi có rảnh không, đến lúc đó chúng ta đi vòng vòng đi! Xem có nhặt được món hời nào không."
Hạ Đồng suy nghĩ một chút, thứ bảy cùng Triệu t·h·iến t·h·iến ăn cơm, chủ nhật vừa lúc không có việc gì, vừa lúc cùng Phương Phương đi ra vòng vòng cũng được.
"Được a! Vậy đến lúc đó chúng ta đi vòng vòng."
"Ừm, vậy chủ nhật mười giờ sáng chúng ta gặp ở cửa hàng bách hóa, được chứ!"
"Sớm vậy đã hẹn rồi nha! Còn tận hai ngày nữa mà?"
Phương Phương cười nói: "Ta làm việc chính là t·h·í·c·h sớm kế hoạch tốt; sợ đến lúc đó quên m·ấ·t, cứ chia nhỏ thời gian ra, chuẩn không sai, tất cả mọi người sẽ nhớ rõ, cũng sẽ không lầm một người đi sớm hoặc đi muộn."
"Phương Phương, ngươi thật cẩn t·h·ậ·n."
"Cũng được, tại ta quen vậy rồi, không nói nữa, mau làm việc đi! Không thì s·ố·n·g không xong, đừng hòng nghĩ ngày nghỉ được nghỉ ngơi tốt."
Nói xong, hai người đều từng người bận rộn.
Liên tục hai ngày, Hạ Đồng đều đi làm bình thường, bận bận rộn rộn thời gian trôi qua cũng nhanh.
Chớp mắt đã đến ngày nghỉ, vì hôm nay cùng Triệu t·h·iến t·h·iến hẹn trước, nên Hạ Đồng cũng không ngủ nướng gì cả, dậy khá sớm.
Ăn lót dạ chút gì đó xong, đem mình thu dọn chỉnh tề, hôm nay Hạ Đồng x·u·y·ê·n đồ tương đối thoải mái, x·u·y·ê·n một chiếc áo sơ mi tay ngắn cổ búp bê, x·u·y·ê·n một chiếc quần yếm khaki, tóc tết đuôi ngựa gọn gàng, trông rất có sức s·ố·n·g, lại rất nhẹ nhàng k·h·o·á·i hoạt.
Hạ Đồng đeo túi ra cửa, đến cửa kh·á·c·h sạn đã hẹn với Triệu t·h·iến t·h·iến, Triệu t·h·iến t·h·iến còn chưa tới, hiện tại mặt trời đã lên nên Hạ Đồng tìm một chỗ râm mát tránh nóng.
Không bao lâu, Hạ Đồng từ xa thấy bóng dáng một nam một nữ đi tới.
Hai người đi vào đến gần, Hạ Đồng mới nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Triệu t·h·iến t·h·iến, thân cao thon dài, khuôn mặt tuấn tú, xem bề ngoài rất không tệ, thoạt nhìn rất xứng với Triệu t·h·iến t·h·iến.
Nhìn Hạ Đồng đ·á·n·h giá, nam t·ử bình thản đón nhận, Hạ Đồng cảm thấy người khác hẳn là rất khó tiếp thu việc bị người khác đánh giá như vậy, nhưng hắn lại không né tránh, bình thản nhìn người khác.
Ngược lại là Triệu t·h·iến t·h·iến đặc biệt ngượng ngùng, x·ấ·u hổ giới t·h·iệu, "Tiểu Hạ, đây là đối tượng của ta, Tiêu Thành."
Hạ Đồng cười chào hỏi Tiêu Thành, "Chào bạn, ta là Hạ Đồng, bạn cứ gọi ta Tiểu Hạ như t·h·iến t·h·iến là được."
Tiêu Thành cười lộ ra hàm răng trắng, nói: "Chào bạn, ta tên Tiêu Thành, bạn cứ gọi tên ta hoặc gọi Tiểu Tiêu đều được, ta nghe t·h·iến t·h·iến nhắc đến bạn trước mặt ta hoài luôn rồi đó."
"Vậy hả? Nha đầu này nói gì về ta vậy!"
"Nàng cứ khen bạn thông minh xinh đẹp thế nào, chính trực thế nào, tốt với nàng bao nhiêu, ta vẫn luôn muốn gặp mặt, xem người thông minh hào sảng mà t·h·iến t·h·iến nói đến là ai."
"Hiện tại gặp rồi, có thất vọng không?"
"Không thất vọng, nếu t·h·iến t·h·iến nói vậy, chắc chắn bạn là người rất tốt, ta tin t·h·iến t·h·iến."
Hạ Đồng "Ha ha ha ha..." cười lớn, cái này Tiêu Thành mở miệng rất thẳng thắn nha! Nhưng người như vậy không có tâm địa gì, cái này rất tốt.
Triệu t·h·iến t·h·iến xen vào nói: "Thôi thôi, chúng ta lát nữa nói tiếp! Đứng ở cửa nóng c·h·ế·t đi được, giờ còn sớm để ăn cơm, chúng ta tìm chỗ nào chơi chút đi, thế nào?"
"Được thôi!" Hạ Đồng không có ý kiến gì, Tiêu Thành càng là tùy th·e·o Triệu t·h·iến t·h·iến .
"Vậy chúng ta đi trượt băng đi! Vừa có thể chạy vừa có thể xem người khác chạy, lại đông người, rất náo nhiệt."
Tất cả đều không có ý kiến, liền cùng nhau đi trượt băng, kỳ thật Hạ Đồng không rành lắm việc trượt băng, vì nàng có chút nhát gan, rất sợ trượt chân, nên kỹ t·h·u·ậ·t trượt băng còn ở giai đoạn mới bắt đầu.
Chậm rãi chạy, vẫn không thể chạy quá xa, tốt nhất là có tay vịn thì không còn gì tốt hơn, nàng sẽ cảm thấy an toàn hơn.
Đến sân trượt băng, ba người mỗi người cầm một đôi giày đúng số của mình, đổi giày, rồi đi ra sân trượt băng. Hiện tại hoạt động giải trí khá ít, lại là ngày nghỉ, nhiều người trẻ tuổi không có chỗ đi, sân trượt băng là một hoạt động khá ổn, nên rất được người trẻ và trẻ em t·h·í·c·h.
Nhìn người bên trong, Hạ Đồng có chút hoa mắt, đông người quá! Không phải trượt băng, đây là người chen người mới đúng!
Mấy trăm mét vuông tràn đầy người, cảnh tượng rất đồ sộ, Hạ Đồng nháy mắt có chút không muốn tham gia náo nhiệt, kỹ t·h·u·ậ·t mình không tốt, nếu mà ngã thì không bị người ta đ·ạ·p nát hay sao!
Thấy Hạ Đồng dừng lại phía sau, Triệu t·h·iến t·h·iến không ngừng thúc giục: "Tiểu Hạ, nhanh lên đi! Bạn mà không nhanh, chúng ta đi mất."
Hạ Đồng đáp hai tiếng, đi th·e·o bọn họ, lúc chuẩn bị trượt, Hạ Đồng đứng ở rìa bám tay vịn, di chuyển từng bước nhỏ, p·h·át hiện kỹ t·h·u·ậ·t trượt băng của mình thụt lùi.
Trước kia còn có thể rời tay vịn, chậm rãi di chuyển về phía trước vài bước, giờ thì rời tay vịn đừng nói di chuyển, đứng còn tốn sức.
Triệu t·h·iến t·h·iến nhìn Hạ Đồng khó khăn khi trượt băng, nói: "Tiểu Hạ, bạn không sao chứ? Để mình dạy bạn, đơn giản lắm, mình dẫn bạn chạy vài vòng là biết ngay."
Hạ Đồng xua tay, "Không cần không cần, ta không cần cậu dắt, hai cậu cứ chơi đi, tớ ở đây bám tay vịn, tự từ từ học là được."
"Sao được chứ? Vẫn là chúng mình dắt cậu đi! Không thể bỏ cậu ở đây được, mình sẽ áy náy ."
"t·h·iến t·h·iến, cậu cứ đi chơi đi! Thật không sao, đông người quá, vốn tớ cũng không biết chạy, tớ không muốn chen người, hai cậu chơi đi, tớ nhìn hai cậu là được."
"Thật sự không sao chứ?"
"Không sao không sao, mau đi đi! Nhìn Tiêu Thành nhà cậu còn đang chờ kìa?"
Triệu t·h·iến t·h·iến gật đầu, "Vậy được vậy! Vậy chúng mình đi chạy vài vòng trước, nếu cậu muốn học, thì kêu chúng mình, chúng mình dẫn cậu."
"Ừm ừm."
Triệu t·h·iến t·h·iến như một con cá, linh hoạt chạy vào sân trượt băng, Tiêu Thành cũng lẽo đẽo theo sau nàng, hai người chắc là cao thủ trượt băng, tr·ố·n được có thứ tự.
Từ xa Hạ Đồng còn nghe được tiếng cười thanh thúy của Triệu t·h·iến t·h·iến, trong tiếng cười tràn đầy vô tư vui vẻ, Hạ Đồng nghe tiếng cười vui của nàng cũng bị lây nhiễm niềm vui...
Bạn cần đăng nhập để bình luận