Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 379: Chu Phân Phân cầu tình thành công (length: 7392)

Trong nhà chính, Chu Phân Phân làm xong cơm, Chu phụ lên bàn ăn cơm.
Chu Phân Phân thỉnh thoảng liếc trộm thần thái Chu phụ, nhìn hắn uống xong cháo trong chén, lại rất ân cần múc cho hắn cháo.
Đợi đến khi Chu phụ ăn xong, Chu Phân Phân lại nhận sai nói: "Cha, người cũng đừng đuổi chúng ta trở về, nương bị bệnh, ta cũng muốn ở nhà theo nàng, nương hiểu ta nhất, nàng khẳng định cũng nhớ ta ở nhà theo nàng."
"Người tha thứ cho ta đi! Người cũng biết bà bà ta là người như thế nào, trở về ta không có một ngày nào tốt lành cả, Tần gia lại ăn không đủ no, ta ngay cả sữa cũng không đủ, người nhẫn tâm để cháu ngoại của người chịu đói à!"
"Ta ở nhà còn có thể giúp người nấu cơm, cũng có thể chiếu cố nương, thật tốt mà! Ta một lần trở về cũng không dễ dàng, dắt cả nhà đi người liền để ta đợi một trận, cha, van cầu người."
Chu Phân Phân nặn ra vài giọt nước mắt, biến thành một bộ dáng đáng thương vô cùng.
Chu phụ nhìn nàng một cái, thấy nàng đích xác gầy không còn hình dạng, dù sao cũng là con ruột trong lòng cũng đau xót.
Thở dài một hơi, "Ở cũng được, nhưng ở thì thành thật chút, đừng cãi nhau với mấy chị dâu của ngươi, làm trong nhà loạn thất bát tao, nương ngươi là nhờ các chị ấy chiếu cố, ngươi thông minh một chút không cần kiếm chuyện."
"Cha, con biết rồi, con không cùng các chị ấy ầm ĩ."
Chu phụ cũng không nói gì thêm, xoay người đi ra ngoài.
Chu Phân Phân đối với Tần Lai Dân đang ăn ngon lành một bên nói: "Anh xem đi! Em đã nói là không sai mà! Chỉ cần em cúi đầu, cha sẽ mềm lòng, trong lòng của hắn kỳ thật hiểu em nhất."
"Vợ anh lợi hại nhất, ở Chu gia rất quan trọng, cha như thế thương em, chúng ta có hy vọng có lương thực rồi."
Chu Phân Phân nói: "Còn phải chờ đợi, thời cơ chưa chín muồi, cha trên mặt thì đối với em buông lỏng, trong lòng kỳ thật vẫn còn giận em, lúc này mà xách chuyện lương thực, chắc hẳn hắn sẽ càng thêm tức giận, hơn nữa mấy chị dâu kia của em ở một bên châm ngòi thổi gió thì càng hỏng việc."
Tần Lai Dân giơ ngón cái lên với Chu Phân Phân, "Vẫn là em thông minh, hiểu rõ cha như vậy, ta đều nghe theo em, chỉ cần có thể mang lương thực về là được."
"Anh cứ yên tâm đi! Em có lòng tin, chỉ là cùng mấy người đáng ghét kia ở chung một nhà, lòng em phiền muộn."
"Có gì mà phải phiền lòng, cứ coi như các nàng không tồn tại là được, em cũng đừng quá trêu chọc các nàng, các nàng cũng ghê gớm lắm đấy, cái miệng kia cứ lay lay là nói không ngừng nghỉ."
"Em biết rồi, trong lòng em có chừng mực, các nàng không trêu chọc em, em cũng sẽ không trêu chọc các nàng, thế nào cũng phải nhịn mấy ngày nay, lấy được lương thực rồi tính."
Tần Lai Dân ăn xong, sờ sờ miệng, ôm bụng nói: "Ăn no căng bụng, thật đã, nếu mà có thịt thì tốt rồi, ta thấy mấy con gà mái trong sân kia không tệ, béo ú."
"Đó là đương nhiên, hôm nay ta nấu nhiều hơn hẳn ngày thường, chúng ta cứ ăn, không cần dè sẻn, nhất định phải ăn no, trở về còn ăn không đủ no thì còn có ý nghĩa gì, ta thấy trong tủ bếp dự trữ không ít lương thực đâu? Cứ ăn no nê đi."
"Bất quá thịt thì anh đừng mơ tưởng, thịt ăn Tết trong nhà ăn không còn một mẩu, mà gà kia chắc là của nhà Đại tẩu, nàng sẽ không cho chúng ta ăn đâu, đừng thấy Đại tẩu ôn nhu khách khí vậy thôi, nếu mà động vào gà mái đẻ trứng của nàng, nàng sẽ không bỏ qua đâu."
Tần Lai Dân cười nói: "Ta chỉ nói một chút thôi, ta đâu dám ăn gà của nàng! Bất quá nhìn xem thực sự là mê người vô cùng, cũng tại hai chúng ta tháng nay không có ăn thịt, trong bụng không có chất béo, ta cảm giác ăn nhiều rồi mà bụng vẫn đói, như cái không đáy vậy."
Chu Phân Phân trừng mắt nhìn hắn, "Vừa nhắc tới cái này, ta liền tức giận, rõ ràng ăn Tết thời điểm nương g·i·ế·t gà, hai ta ngay cả cái lông gà cũng không đủ ăn, toàn vào bụng đệ em, muội em, nương quá thiên vị, dù cho ta không có sinh con trai thì thế nào, con gái chẳng phải là con cháu Tần gia các ngươi, ta về sau chẳng lẽ không thể sinh nữa à?"
Tần Lai Dân giải thích: "Chẳng phải vì đệ muội bọn nó còn nhỏ à, nương thương bọn nó."
"Ta nhổ vào, ngươi lại kiếm cớ cho bà ta, đều mười hai mươi tuổi cả rồi, còn nhỏ cái gì chứ! Có Tiểu Lệ nhà ta nhỏ sao? Tiểu Lệ chỉ là ăn trộm một miếng thịt gà, liền bị bà ta dùng chổi lông gà đánh cho mấy cái, tr·ê·n người đều bầm tím mà ngươi có một câu cũng không nói."
"Tiểu Lệ là con gái ruột của ngươi đó, không phải là loại cỏ dại hoa dại gì mà ngươi là người làm cha mà không thương xót nó, làm như không thấy, ngươi làm cha kiểu gì vậy."
"Nương ngươi mỗi ngày bám riết lấy chuyện cũ của ta mà trách móc ta, hễ không vừa ý liền muốn đuổi ta đi, ta là gia súc à! Nói đuổi là đuổi, ai mà không có làm sai chút chuyện nào, ta đều nhận sai rồi, hơn nữa nhà các ngươi cũng không có ăn ít lương thực của nhà mẹ đẻ ta, nếu không phải nhà ta, đệ muội ngươi có thể lớn như vậy sao? Cũng không biết cảm ơn."
Trong lòng Tần Lai Dân kỳ thật bốc một bụng lửa, nhưng vì lương thực lại không thể không dập tắt lửa giận, hắn kỳ thật ghét nhất cái kiểu Chu Phân Phân cứ làm bộ ban ơn huênh hoang trước mặt hắn.
Điều này làm cho tôn nghiêm của hắn bị đả kích, hơn nữa nàng còn thích đắc ý một cách mù quáng không đúng lúc, khoe khoang đã giúp Tần gia mình rất nhiều, khiến cho người khác càng thêm k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g hắn.
Hắn càng không thể quên chuyện nàng ngoại tình sinh con, đó là cái ấn ký thách thức tôn nghiêm của hắn, nếu không phải vì người nhà, nếu không phải hắn vẫn còn chút tình cảm với nàng, hắn đã sớm..."
Hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói: "Những điều này ta đều biết, cho nên ta rất cảm tạ vợ anh đó! Tiểu Lệ sao ta lại không thương chứ? Con bé là đứa con đầu của ta, ta thương nhất chính là nó."
"Tính cách của nương thế nào anh cũng không phải không biết, ta mà ngăn cản, nói cái gì đó, bà ta sẽ cho rằng em đang xúi giục, sẽ càng thêm tức giận, đều ở cùng một nhà, vợ anh nhịn một chút, nhẫn nhịn một chút đi."
Chu Phân Phân hài lòng nói: "Chỉ cần anh biết em trả giá cho trong nhà là được, anh cũng thấy rồi đó, mấy năm nay vì nhà các anh, em cơ hồ đều trở mặt với người nhà, ai cũng không thích em, anh nhất định phải luôn đối tốt với em đấy!"
Tần Lai Dân cười đùa nói: "Đó là dĩ nhiên, em là vợ của anh, anh không tốt với em thì tốt với ai!"
"Không cần chỉ nói suông như vậy, còn có nương nữa, em bao dung thì bao dung, nhưng bà ấy cũng không thể cứ như vậy mãi."
"Biết rồi."
"..."
Hạ Đồng ở trong phòng chính ngủ ngáy o o, một giấc ngủ thẳng đến buổi chiều, tỉnh lại nhìn đồng hồ, Hạ Đồng cũng không dám tin mình có thể ngủ nhiều như vậy, ban ngày ban mặt mà ngủ đến năm sáu tiếng.
Nàng không biết có phải vì mình mang thai hay không, nên mới ham ngủ như vậy, sau khi tỉnh lại, p·h·át hiện mình đói bụng, đi vào siêu thị không gian lấy một ít đồ ăn lấp đầy bụng.
Hạ Đồng p·h·át hiện khẩu vị của mình đã tốt hơn nhiều, so với trước kia có thể ăn nhiều hơn, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ buồn nôn, nhưng tóm lại không có gì ảnh hưởng, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, hết thảy đều rất tốt.
Ăn no xong, Hạ Đồng ra khỏi siêu thị không gian, mở cửa phòng, đi dạo trong sân, nàng nhìn thấy Tần Tiểu Lệ đang chơi đùa cùng Nhị Nữu và mấy đứa con gái của họ, giờ mới biết, Chu Phân Phân đã thành công trong kế hoạch mềm mỏng, Chu phụ đã không đuổi nàng đi, nàng vẫn còn ở đây?
Nàng lắc đầu, cảm thấy mấy ngày tới sống trong cùng một cái sân với Chu Phân Phân, cuộc sống chắc chắn sẽ không yên bình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận