Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 202: Ở Thái gia ăn cơm (length: 7788)

Sau khi Thái Anh mở cửa, hai người bước vào phòng, người trong bếp nghe thấy tiếng động liền đi ra.
"Tiểu Anh về rồi hả?"
Thái Anh đáp lời: "Mẹ, con về rồi, hôm nay con làm thêm hai món, con dẫn một đồng nghiệp về nhà ăn cơm."
Hạ Đồng lén nhìn Thái lão thái một cái, lão thái mặc áo tay ngắn hoa nhí, vì đang nấu cơm nên đeo tạp dề màu tím, mặc quần dài đen, đi một đôi giày vải đế bằng màu đen.
Tóc búi cao, được chăm sóc rất kỹ, tóc đen nhánh điểm xuyết vài sợi bạc, ánh mắt sáng ngời, tinh thần minh mẫn trông trẻ hơn so với những bà lão cùng tuổi.
Hạ Đồng vội vàng tiến lên chào hỏi: "Thím, chào bác ạ; cháu là Hạ Đồng, đồng nghiệp của chị Anh, hôm nay đến nhà làm phiền bác rồi ạ."
Thái lão thái cười nói: "Làm phiền gì chứ! Tiểu Anh nhà bác lâu lắm rồi không dẫn ai về nhà ăn cơm. Cô bé xem cháu kìa, xinh xắn dễ thương quá, mau ngồi mau ngồi, hôm nay thím làm cho cháu mấy món tủ ăn cho ngon miệng."
Rồi bà lại nói với Thái Anh: "Con mau rót nước cho Tiểu Hạ uống, lấy chút bánh trái trong tủ ra cho người ta ăn, về đến nhà là khách, đừng có mà bày cái bộ mặt đại lãnh đạo như ở đơn vị ra."
Thái Anh không vừa lòng nói: "Ấy, mẹ này, con có bao giờ sĩ diện đâu, ở đơn vị con hòa đồng dễ gần lắm có được không, sao trong miệng mẹ con lại là một con ác bá lãnh đạo vậy."
"Cái con bé này, nói một câu là cãi một câu, như trẻ con ấy, chẳng ra dáng người lớn gì cả, thật không dám tưởng tượng con quản lý bao nhiêu người ở đơn vị thế nào nữa."
Thái Anh cười ôm lấy Thái lão thái: "Có mẹ ở đây, có mẹ thương, con chẳng phải vẫn chỉ là một đứa trẻ không lớn sao? Con không muốn lớn lên đâu, con chỉ muốn ở bên cạnh mẹ thôi, về đến nhà con là con của mẹ, đến đơn vị con là lãnh đạo cường đại."
Thái lão thái cười mắng: "Chỉ được cái mồm mép, mau đi tiếp đãi đồng nghiệp của con đi, mẹ đi nấu cơm cho các con ăn ngon."
Thái lão thái xoay người vào bếp, Hạ Đồng thấy cách hai mẹ con ở chung liền thấy rất mới lạ, trông rất ấm áp.
Vì cô chưa từng nhõng nhẽo với ba mẹ mình như vậy, cô luôn tự lập tự cường hiểu chuyện, bao nhiêu lần cô cũng muốn được như em trai, làm nũng với ba mẹ, nhưng cô luôn quen với việc kiên cường tự lập nên không làm được.
Không ngờ Thái Anh bên ngoài là một nữ cường nhân như thế, vậy mà ở nhà, trước mặt mẹ mình, vẫn như một đứa trẻ, được mẹ cưng chiều.
Ở điểm này, Hạ Đồng rất ngưỡng mộ cô.
Thái Anh cười nói: "Tiểu Hạ, có phải chị dọa em rồi không, chị ở trước mặt mẹ vẫn luôn như vậy đó, hai mẹ con chị ở chung vẫn luôn như vậy, ở bên ngoài chị rất độc lập, ở nhà chị vẫn luôn rất ỷ lại mẹ, có lẽ là vì nhiều năm như vậy chị đều không được ở gần bên mẹ."
Hạ Đồng lắc đầu: "Không có bị dọa đâu ạ, chỉ là rất ngạc nhiên thôi, tình cảm giữa chị và bác gái tốt như vậy, thật sự rất khiến người ta ngưỡng mộ, có mẹ thương thật sự rất tốt."
"Ừ, đúng vậy; chị cũng cảm thấy thế, cho nên chị nhất định phải chăm sóc tốt cho mẹ, để mẹ sống thật lâu thật lâu, như vậy mẹ có thể ở bên chị lâu hơn."
Sau đó, Thái lão thái ở trong bếp nấu cơm, Hạ Đồng muốn giúp một tay nhưng bị Thái lão thái từ chối, nói cô là khách, nên ăn ngon chơi sướng; sao có thể để khách vào bếp được chứ, kiên quyết từ chối, bảo cô cứ chơi thoải mái trong phòng khách.
Hạ Đồng đành nghe lời Thái lão thái, cả căn nhà tuy cũ kỹ nhưng được thu dọn rất sạch sẽ ngăn nắp, đồ đạc được sắp xếp trật tự gọn gàng, sàn nhà được lau sạch bóng.
Trên sô pha cũng được may áo bọc thủ công, không chỉ sô pha mà cả lưng ghế, trên bàn trà, bàn ăn, trên tủ, trên khay, đều được may đủ loại áo, vừa nhìn là biết chủ nhà là người biết tính toán cuộc sống.
Thái Anh nói: "Mấy cái áo này đều là mẹ chị làm lúc rảnh rỗi, bà ấy rất thích làm mấy việc thủ công này, trong nhà từ trên xuống dưới cái gì bà ấy cũng có thể làm ra áo bọc, đôi khi chị cũng không thể không phục mẹ chị, sao mà bà ấy nghĩ ra được nhiều thứ thế không biết."
"Còn như mùa đông ấy, không chỉ đan áo len, áo lót thôi đâu mà còn có cả hơn chục cái, còn có mấy cái quần len dày nữa chứ, cái quần len dày cộm ấy thì chị mặc đi đâu được."
"Nhưng bà ấy sợ chị lạnh, cứ bắt chị mặc, chị cũng không thể từ chối ý tốt của người già được, nếu không bà ấy lại không vui, buổi sáng mặc đến đơn vị rồi cởi ra, tan tầm lại mặc về, bà ấy còn muốn kiểm tra nữa chứ, chị khổ sở lắm đó!"
Hạ Đồng cười nói: "Đây là tình yêu bao la mà thím dành cho chị đó! Vẫn còn xem chị là trẻ con, sợ chị mặc phong phanh bị lạnh, lòng cha mẹ là thế cả đấy ạ."
"Người già và người trẻ tuổi cảm nhận độ lạnh khác nhau, người già sợ lạnh, bà ấy lạnh nên cảm thấy chị cũng sẽ lạnh, áo len quần len nhất định phải đan thật dày."
Thái Anh đồng tình nói: "Ha ha ha... Cái thứ tình yêu này đúng là quá nặng nề mà còn không thể cãi lại được nữa chứ, chị khổ tâm lắm đó!"
Hạ Đồng nhìn thấy trên tường có ảnh chụp, hẳn là ảnh gia đình nhà Thái, trên đó có bốn người.
Thái Anh đi tới, chỉ vào tấm ảnh gia đình trên tường rồi nói: "Cái ông lão trên ảnh ấy, là ba chị, khổ cực cả một đời, mãi mới đến lúc được về hưu hưởng phúc thì lại bị bệnh qua đời hai năm trước, chị còn chưa báo hiếu được cho ông ấy."
"Còn người bên cạnh chị là em gái chị, nó đã có gia đình rồi, ba mẹ chị chỉ sinh có hai chị em gái thôi, chị hơn nó có hai tuổi, vì tuổi tác gần nhau nên từ nhỏ đến lớn hai chị em chị không ít lần cãi nhau đánh nhau, dù sao thì hồi nhỏ tính tình hai chị em đều bướng bỉnh nên bị ba mẹ đánh cho không ít."
Hạ Đồng cười cười: "Nhà nào anh chị em mà chẳng cãi nhau ạ! Nhưng dù ầm ĩ thế nào thì tình thân vẫn luôn còn đó, đều là người một nhà cả mà."
"Đúng thế, chị với em gái từ nhỏ đã ầm ĩ đến lớn, từ khi nó lấy chồng xong, hai chị em chị dường như đều trưởng thành cả rồi, đều hiểu chuyện hơn nhiều, ít khi cãi nhau nữa, hòa khí hơn nhiều, đều thông cảm cho nhau, bây giờ thỉnh thoảng cũng có lúc không hợp ý nhau rồi cãi nhau đôi câu, nhưng không bao giờ tìm lại được cái cảm giác như hồi còn bé nữa."
"Đó là vì hai chị đã trưởng thành, tư tưởng chín chắn rồi, người ta chỉ cần trưởng thành thì nhiều chuyện sẽ thay đổi, tâm cảnh cũng sẽ khác đi."
Nghe thấy tiếng Thái lão thái gọi, hai người ngừng trò chuyện, đi vào bếp rửa tay, giúp bưng thức ăn ra.
Thức ăn đã bày lên bàn, mọi người cùng ngồi xuống.
Thái lão thái vừa gắp canh cho Hạ Đồng vừa nói: "Tiểu Hạ, cháu nếm thử món canh Địa Tam Tiên này đi, là món tủ của thím đấy, hương vị cũng không tệ đâu."
"Chỉ là vợ con anh dẫn cháu về nhà vội quá nên không báo trước cho thím, nếu không thì thím đã đi ra chợ mua thêm đồ ăn ngon từ sớm rồi, mua ít sườn làm món sườn non hấp tỏi bột mà thím làm ngon nhất ấy, ăn cho đã thèm, thím đã làm hết những món có thể làm ở nhà rồi đấy, cũng chỉ được mấy món này thôi, chiêu đãi không chu đáo rồi!"
Hạ Đồng uống một ngụm canh, quả nhiên rất ngon: "Thím, đồ ăn nhiều lắm rồi ạ, đủ chúng ta ăn rồi, thím chiêu đãi cháu thế này là quá chu đáo rồi, cháu rất cảm kích sự chiêu đãi của thím, món canh này hương vị rất tuyệt, tay nghề của thím thật sự rất giỏi, cháu rất thích."
Thái lão thái cười nói: "Vậy hả? Thích uống thì uống nhiều một chút, chờ lần sau Tiểu Anh lại dẫn cháu về, thím nhất định sẽ làm cho cháu nhiều món hơn."
Thái lão thái rất nhiệt tình, chiêu đãi Hạ Đồng rất chu đáo, Hạ Đồng ăn bữa cơm này cũng rất vui vẻ, Hạ Đồng cũng rất thích bà lão hiền hòa này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận