Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 312: Chiêu đãi khách nhân (nhị) (length: 7407)

Hai người không bao lâu liền gói xong sủi cảo, nấu nước ấm, nước sôi thì thả sủi cảo vào.
Chu Tấn Bắc ở trong phòng khách chiêu đãi Hùng Chấn Bang cùng Tiểu Thạch Đầu, Hạ Đồng cùng Diêu Linh ở trong phòng bếp nấu sủi cảo.
"Tiểu Hạ, lần trước ngươi đến đây, ta thấy ngươi rất t·h·í·c·h cái đệm ta dệt, mấy ngày nay ta lại dệt thêm một ít, cho ngươi mang về, ngươi xem có dùng được không."
Hạ Đồng cười nói: "Tẩu t·ử chị hao tâm tổn trí quá."
"Ta ở nhà cũng không có việc gì, liền mang th·e·o Tiểu Thạch Đầu, hắn cũng ngoan, dẫn hắn cũng không tốn sức, nên để t·r·ố·ng thời gian nhiều, ta liền làm chút việc thủ c·ô·ng mình t·h·í·c·h."
"Ta cũng làm theo Tiểu Hạ ngươi nói, hôm nào thời tiết tốt thì dẫn hắn đi mấy cái hồ nhỏ phụ cận với mấy vườn hoa chơi đùa, ở đó trẻ con cũng nhiều, Tiểu Thạch Đầu cũng rất t·h·í·c·h."
Hạ Đồng khẽ gật đầu, "Vậy thì tốt rồi, ra ngoài hoạt động một chút vẫn hơn là khó chịu ở nhà; tẩu t·ử nhà ta ngươi cũng từng tới rồi, cũng biết đường, có thời gian thì mang Tiểu Thạch Đầu lại đây chơi, mấy hôm nghỉ ta đều ở nhà."
Diêu Linh cười nói: "Ta thấy công việc của ngươi cũng bận rộn lắm, ta cũng sợ làm phiền ngươi."
"Không phiền toái đâu, ta cũng rất t·h·í·c·h Tiểu Thạch Đầu, ngươi dẫn hắn lại đây ta vui vẻ lắm, ta chỉ là một dân đi làm bình thường thôi, có bận đến đâu chứ! Tẩu t·ử đừng kh·á·c·h khí, phải năng lui tới nhiều hơn."
Diêu Linh mỉm cười nói: "Được, ta biết rồi."
"Tiểu Hạ, ta thấy ngươi cũng rất t·h·í·c·h trẻ con, sao không sinh một đứa đi, có đứa bé bên cạnh cho náo nhiệt."
"Ôi" Hạ Đồng bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Tẩu t·ử, không phải ta không muốn, là ta cầu còn không được đó."
Diêu Linh kinh ngạc nói: "Sao lại thế, ngươi còn trẻ mà, ta thấy hai ngươi tình cảm cũng tốt lắm mà!"
"Tẩu t·ử, hai ta tình cảm thật sự rất tốt; trước kia ta đi khám bác sĩ, người ta bảo ta bị cung hàn, uống t·h·u·ố·c, cũng điều dưỡng nửa năm rồi, sau này đi kiểm tra lại thì bác sĩ bảo không có vấn đề gì, thân thể rất khỏe mạnh, ta cũng không biết vì sao hai ta kết hôn hai năm rồi mà vẫn chưa có con."
Diêu Linh cũng không tiện nói thêm gì, bất kỳ người phụ nữ nào gặp phải chuyện như thế cũng đều rất nóng nảy, lại còn áp lực nữa.
Bản thân nàng chưa từng t·r·ải nghiệm loại cảm giác này, bởi vì nàng mang thai Tiểu Thạch Đầu một lần là được luôn, sau lại mang thai thêm một đứa nữa, vì ngoài ý muốn bị ngã nên sinh non.
Lần sinh non đó đả kích nàng không nhỏ, sau này nàng liền rất bài xích chuyện kia, nàng là thể chất dễ thụ thai, không muốn mang thai nữa, nàng có Tiểu Thạch Đầu là đủ rồi.
Đối với việc Hạ Đồng khó có thai cũng không nói nhiều, sợ làm nàng đau lòng, bèn an ủi: "Nếu cơ thể khỏe mạnh thì không có vấn đề gì, đừng quá khẩn trương, mỗi đứa trẻ đều là món quà trân quý mà trời cao ban tặng, có lẽ của ngươi chỉ là chậm một chút thôi, ngươi còn trẻ mà."
"Tẩu t·ử, ngươi sợ ta khổ sở nên mới ra sức an ủi ta đấy thôi, ta sớm đã nghĩ thoáng rồi, Chu Tấn Bắc cũng không nói thêm gì, người nhà Chu ở tận đằng xa, cũng không can thiệp vào ta, trước kia thì có chút g·ấ·p g·á·p, hiện tại nghĩ thoáng rồi, sự nghiệp của ta bây giờ p·h·át triển cũng không tệ, cố gắng đi làm cũng tốt."
Diêu Linh cười nói: "Ngươi nghĩ được vậy rất tốt, phải nghĩ thoáng ra thì người ta mới s·ố·n·g thoải mái được."
Hạ Đồng chỉ vào nồi sủi cảo, đang sôi ùng ục, những viên sủi cảo tròn trịa mập mạp đã n·ổi tr·ê·n mặt nước, "Tẩu t·ử, sủi cảo chắc chín rồi."
"Ừm, nồi sủi cảo này chín rồi, Tiểu Hạ, ngươi cầm bát đưa cho ta, ta múc cho, ăn trước nồi này đã, sau đó lại luộc tiếp nồi nữa, ăn xong vừa vặn chín."
Diêu Linh múc sủi cảo, Hạ Đồng bưng sủi cảo ra ngoài, khi bưng đến bàn ăn, Hạ Đồng đưa đầu về phía ghế sô pha kia hô một tiếng, "Sủi cảo chín rồi, ăn sủi cảo thôi."
Chu Tấn Bắc cùng Hùng Chấn Bang đáp lời, ôm Tiểu Thạch Đầu đi đến trước bàn ăn.
Chu Tấn Bắc giúp Hạ Đồng bưng nốt hai bát còn lại ra, Diêu Linh cũng đổ một nồi sủi cảo khác vào trong nồi.
Mấy người đều ngồi trước bàn ăn, Diêu Linh cầm một cái chén nhỏ, gắp mấy cái sủi cảo để ở dưới đất cạnh ghế ăn cơm, để Tiểu Thạch Đầu đứng ăn.
Tiểu Thạch Đầu cũng rất ngoan, không k·h·ó·c không nháo đứng một bên ôm bát ăn.
Hùng Chấn Bang chấm sủi cảo vào dấm chua, một miếng một cái nuốt lấy, "Sủi cảo nhân rau cần t·h·ị·t h·e·o này ngon thật đấy."
Hạ Đồng cũng gắp một cái sủi cảo, c·ắ·n một miếng, sủi cảo nóng hầm hập ở t·r·o·n·g m·i·ệ·n·g thơm ngào ngạt, thanh đạm mà không ngấy, nước ép đậm đà lập tức đ·á·n·h sâu vào vị giác của Hạ Đồng.
Sủi cảo thơm lừng ăn ngon khiến Hạ Đồng híp mắt lại, tiếp lời Hùng Chấn Bang nói: "Sủi cảo nhân bánh do tẩu t·ử làm đương nhiên ngon rồi, lần trước ta từng nếm qua cơm do tẩu t·ử nấu rồi, không nói gì nhiều, chỉ riêng trù nghệ của tẩu t·ử thôi thì không còn gì để bàn nữa."
"Hùng đại ca thật có phúc, cưới được người vợ hiền lành như vậy, thường x·u·y·ê·n được ăn ngon."
Hùng Chấn Bang cười nói: "Tiểu Hạ nói không sai, ta có phúc khí."
Diêu Linh nói: "Tiểu Hạ, t·h·í·c·h ăn thì ăn nhiều một chút, trong nồi còn một nồi nữa đó, chúng ta gói không ít đâu, nhờ phúc của các ngươi, mới dùng nhiều bột mì trắng như thế này, hiếm khi được ăn một bữa sủi cảo."
"Là các ngươi tốn kém, mời các ngươi làm kh·á·c·h, còn mang đến cả một miếng t·h·ị·t h·e·o lớn như vậy, như vậy khiến chúng ta thấy ngại quá."
Hùng Chấn Bang nói: "Thịt này là ta lấy từ xưởng t·h·ị·t của người đồng hương, hắn làm ở trong đó, có chút quan hệ, ta biết mấy thứ này dạo gần đây không dễ mua, liền nhờ hắn lấy một đ·a·o t·h·ị·t, mọi người ăn cho đỡ thèm."
"Tiểu Hạ ngươi đừng quá kh·á·c·h khí, ta tay không đến đây sao được, nhân cơ hội này để mọi người cải thiện bữa ăn."
Hạ Đồng nhìn về phía Chu Tấn Bắc, "Anh cùng Hùng đại ca có muốn uống chút gì không, trong tủ còn hai chai rượu."
Chu Tấn Bắc hỏi: "Chấn Bang, có muốn uống chút rượu không?"
"Vậy thì tốt quá! Vẫn luôn ở trường học, cũng vài ngày không có uống rượu rồi, ta cũng đang thèm đây này." Nói xong Hùng Chấn Bang liếc mắt nhìn Diêu Linh, Diêu Linh khẽ gật đầu.
Hạ Đồng p·h·át hiện ra điều này, âm thầm thấy buồn cười, Hùng Chấn Bang nhìn vóc người cao lớn như vậy mà cũng rất sợ vợ, nhưng phải nói là một người chồng tốt, rất tôn trọng thê t·ử.
Kỳ thật những người đàn ông cao lớn thô kệch này chỉ có vẻ bề ngoài nhìn thô kệch mà thôi, bên trong kỳ thật rất mềm mại, cẩn trọng, đối xử với người nhà rất tốt, lại rất có tinh thần trách nhiệm, cho nên thường không thể dựa vào vẻ bề ngoài để p·h·án đoán người được.
Chu Tấn Bắc đứng dậy đi đến tủ lấy rượu, rồi lại vào phòng bếp lấy ly rượu, rót cho hắn cùng Hùng Chấn Bang mỗi người một chén, hai anh em uống rất hăng say.
Hai người họ uống rượu, Hạ Đồng cùng Diêu Linh ở một bên nhỏ giọng trò chuyện, thỉnh thoảng xem Tiểu Thạch Đầu ăn hết sủi cảo trong bát chưa để gắp cho hắn mấy cái.
Đừng nhìn Tiểu Thạch Đầu bé như vậy, nhưng sức ăn thật không nhỏ, đã ăn không ít sủi cảo rồi, Diêu Linh sợ hắn ăn nhiều, không cho hắn ăn nữa, ăn gần xong thì rút bát của hắn, bảo hắn ra ghế sô pha kia chơi.
Tiểu Thạch Đầu cũng rất ngoan, không hề có ý kiến gì, rất nghe lời, khiến Hạ Đồng càng thêm t·h·í·c·h, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn mấy cái.
Hạ Đồng nghĩ, nếu sau này nàng có được một đứa con giống như Tiểu Thạch Đầu thì tốt biết bao, vóc người nhỏ nhắn lại còn rất nghe lời, đáng yêu c·h·ế·t đi được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận