Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 534: Thích liền to gan nói ra (length: 7236)

Hai người bọn họ lại hàn huyên một hồi chuyện khác, đột nhiên lại nói đến chuyện Chu Tấn Bắc và Mạnh Lương đang làm nhiệm vụ bên ngoài.
t·h·iệu vi thở dài nói: "Mạnh Lương đi đã hai tháng rồi, không biết thế nào, có được ăn ngon không, có b·ị t·h·ư·ơ·n·g không, có biết tự chăm sóc mình không."
"Ta hỏi anh trai ta, anh ấy đi đâu làm nhiệm vụ thì anh nói là cơ m·ậ·t quân sự, anh ấy không nói cho ta."
Hạ Đồng nói: "Có thể hiểu được, đây là cơ m·ậ·t, bọn họ làm là đại sự, chấp hành bí m·ậ·t chắc chắn không thể tùy t·i·ệ·n nói ra ngoài."
"Ngươi đừng lo lắng, Mạnh Lương đâu phải trẻ con, hắn là một quân nhân được lựa chọn cẩn t·h·ậ·n, năng lực tác chiến đặc biệt cường, hắn là người có năng lực, không có việc gì đâu."
"Ngươi chỉ cần an tâm chờ hắn bình an trở về là được, chớ suy nghĩ nhiều."
Hạ Đồng rất hiểu tâm tình của t·h·iệu vi, hai người vừa mới có hảo cảm với nhau, đang trong giai đoạn ái muội, bỗng nhiên Mạnh Lương lại đột ngột đi làm nhiệm vụ, hơn nữa thời gian đi lại lâu như vậy.
Đây không thể nghi ngờ là một gáo nước lạnh dội xuống, khiến người rất khó chịu, con gái trong lòng đặc biệt mẫn cảm vào lúc này.
t·h·iệu vi nói: "Ta thực sự rất bội phục ngươi, Chu đại ca bên ngoài làm nhiệm vụ, ngươi ở nhà một mình sinh con chăm sóc con, còn chăm sóc tốt cả con và bản thân."
"Tâm thái lại lạc quan, lại rất hiểu Chu đại ca, thật khiến anh ấy không còn lo lắng gì, nếu ta là ngươi, ta không x·á·c định mình có làm được không."
"Phỏng chừng cũng sẽ oán giận đi!"
Hạ Đồng "Hì hì" cười: "Oán giận rất bình thường, ta cũng t·r·ải qua thời kỳ oán giận, nhưng phần lớn thời gian ta chọn cách thông cảm."
"Ai cũng không dễ dàng, không nói quân nhân, chỉ nói đàn ông và phụ nữ, đàn ông có cái khó của đàn ông, phụ nữ cũng có cái khó của phụ nữ, mọi người hiểu cho nhau thôi!"
"Sống lâu rồi thì không có gì, chính là bao dung lẫn nhau, ngươi bao dung ta, ta bao dung ngươi, không có con đường tắt nào khác, nếu đã chọn người này, biết c·ô·ng việc của anh ấy có tính đặc t·h·ù thì chỉ có thể chấp nhận."
"Kỳ thật ta vẫn ổn mà! Có Đại Nữu và Tiểu Hồng hai cô bé này bầu bạn với ta, nói chung là vẫn tốt, ta cũng rất an tâm, không hề cô đơn."
"Các nàng chăm sóc ta phi thường tốt, ta ở cữ rất nhẹ nhàng, ta nghĩ dù Chu Tấn Bắc ở bên ta, cũng không nhất định chăm sóc ta tốt như các nàng, nên ta rất thỏa mãn."
t·h·iệu vi cười nói: "Giá mà ta dễ dàng thỏa mãn như ngươi thì tốt, nói cho cùng vẫn là ta không đủ kiên cường, trong lòng ta tương đối yếu ớt, ngươi là tấm gương để ta học tập."
"Không dám nh·ậ·n không dám đảm đương, so với ta, còn có nhiều quân tẩu kiên cường hơn, ở nhà hầu hạ người già, chăm sóc trẻ nhỏ, đó mới gọi là vất vả, còn ta không cần chăm sóc ai, lại có người chăm sóc ta, so sánh như vậy thì ta thật không nên quá hạnh phúc."
"Trước kia ta không biết thế nào là thấy đủ thường vui, muốn rất nhiều thứ, từ lúc sinh Bảo Bảo xong, tâm thái ta có chút thay đổi."
"Thật ra đôi khi thỏa mãn rất quan trọng, quý trọng cuộc s·ố·n·g hiện tại cũng rất quan trọng."
t·h·iệu vi gật đầu, "Nghe ngươi nói vậy, ta n·g·ư·ợ·c lại có chút hiểu ra."
"Ta sẽ điều chỉnh tâm trạng của mình, vốn ta không nghĩ nhiều vậy đâu, chỉ là thời gian lâu dần thì nhớ mãi, lại sợ anh ấy gặp chuyện ngoài ý muốn."
"Nói thật, ta chưa từng nghĩ tới t·h·í·c·h một người, lại lo lắng cho người đó đến vậy."
"Xem ra ta thật sự rất t·h·í·c·h hắn, tuy không muốn thừa nh·ậ·n, nhưng vị trí của anh ấy trong lòng ta thật sự rất quan trọng."
Nói xong nàng x·ấ·u hổ che mặt lại, "A...! Sao ta có thể nói ra những lời này, thật ngại quá."
Hạ Đồng cười nói: "Có gì mà ngại, yêu thì phải mạnh dạn nói ra, nói với ta thì có sao đâu."
"Bây giờ đâu phải thời phong kiến cổ đại, t·h·í·c·h thì bày tỏ đi, ngươi không nói thì sao người ta biết ý ngươi."
"Đôi khi quan hệ của hai người chỉ là một lớp giấy cửa sổ, ai chọc thủng cũng được, đâu nhất thiết phải con trai chọc thủng trước, t·h·í·c·h một người đâu có m·ấ·t mặt."
t·h·iệu vi gật đầu, "Ta thấy ngươi nói đúng, cám ơn ngươi, ta biết phải làm sao rồi."
"Đợi Mạnh Lương trở về, ta sẽ tỏ rõ tâm ý với anh ấy, ta không cần phải chờ anh ấy mở lời trước, như ngươi nói, ai mở lời cũng vậy, hiểu ý nhau là được."
"Ta biết anh ấy cũng rất t·h·í·c·h ta, chỉ là hơi ngại ngùng nên không mở lời thôi, ta đều biết."
"Cám ơn ngươi, Tiểu Hạ, lời ngươi nói đã nhắc nhở ta."
Hạ Đồng cười nói: "Không cần cảm ơn, nghĩ thông suốt là tốt rồi."
t·h·iệu vi và Hạ Đồng hàn huyên một lúc thì cáo từ, Tiểu Hồng tiễn nàng ra ngoài.
Hạ Đồng hỏi: "Sao cả buổi chiều không thấy Đại Nữu, cô ấy đi đâu vậy?"
Tiểu Hồng nói: "Cô ấy đang tập xe đ·ạ·p ngoài kia kìa, cô ấy rốt cuộc cũng học được cưỡi xe, chỉ là cưỡi chưa vững lắm, đang tập bên ngoài."
"Cô ấy tập cả canh giờ rồi đấy, thật là có nghị lực, giống như lúc tôi tập lái xe, vừa học được là nghiện lái liền, thích cưỡi lắm."
Hạ Đồng ngẩn người, "Hả! Tiểu Hồng, cô nói là Đại Nữu học được cưỡi xe đ·ạ·p? Mấy hôm trước không phải cô ấy còn chưa biết sao? Sao giờ lại học được rồi?"
"Dạo này cô ấy rảnh là tự ra ngoài tập, có thời gian là tập, không ngờ thật sự học được."
Hạ Đồng cũng mừng cho Đại Nữu, định lát nữa Đại Nữu vào phòng sẽ khen cô ấy.
Lúc chạng vạng, giờ ăn tối, Hạ Đồng khen Đại Nữu đã học được xe đ·ạ·p.
"Đại Nữu, lợi h·ạ·i nha! Không nói không rằng, bỗng nhiên n·ổi tiếng luôn! Vụng t·r·ộ·m học xong xe đ·ạ·p luôn, lợi h·ạ·i."
Đại Nữu ngượng ngùng nói: "Tại tôi quá ngốc thôi, học chậm quá, học lâu như vậy, cứ sợ ngã, cũng may có Tiểu Hồng luôn cổ vũ tôi, thật sự cám ơn cô ấy nhiều lắm."
Tiểu Hồng cười nói: "Tại cậu có nghị lực, biết kiên trì, ngã bao nhiêu lần cũng không bỏ cuộc, cậu giỏi lắm."
"Học không chậm đâu, cậu tự học được như vậy là siêu cấp lợi h·ạ·i rồi."
Hạ Đồng cũng nói: "Nghe thấy chưa, siêu cấp lợi h·ạ·i, học được là tốt, có thêm một kỹ năng, cậu ra ngoài cũng dễ hơn."
Đại Nữu gật đầu, "Đâu có lợi h·ạ·i như mọi người nói, nhưng sau này tôi có thể tự đi mua thức ăn, không cần lúc nào cũng một mình Tiểu Hồng đi nữa."
Ăn tối xong, Hạ Đồng chán chán không có gì làm, lôi mấy cuộn len trước kia từng mua trong tủ ra, nghĩ ngợi định đan cho Bảo Bảo một chiếc áo len nhỏ.
Nhưng lâu ngày không đụng đến, tay hơi vụng, móc lên nhiều lần vẫn không thành c·ô·ng, vốn dĩ chỉ biết qua loa đại khái, giờ lâu không làm lại càng quên gần hết.
Đang lúc cô định bỏ cuộc thì Tiểu Hồng đi tới, thấy cô đang chật vật với mấy cuộn len.
Cô lại gần, cầm lấy kim đan và len trong tay cô ấy, len và kim đan ở trong tay cô ấy rất mượt mà dễ điều khiển.
Cô ấy nhanh tay thoăn thoắt đã đan được vài vòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận