Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 61: Bọn nhỏ quan hệ (length: 8538)

Về đến nhà, Hạ Đồng nấu một ít canh đậu xanh nấm tuyết để uống, thời tiết này uống món này giải nhiệt là tốt nhất.
Tuy rằng ướp lạnh sẽ ngon hơn, nhưng Hạ Đồng nhớ lời bác sĩ, nửa năm nay nên uống ít đồ lạnh, tất cả vì sức khỏe.
Đến tận nửa tháng sau, kỳ nghỉ hè kết thúc, bọn trẻ ở khu gia quyến bắt đầu đi học vào tháng 9, nhưng Chu Tấn Bắc vẫn bặt vô âm tín.
Chu Tấn Bắc đã đi làm nhiệm vụ hơn hai tháng, Hạ Đồng trong lòng có chút bất an.
Hạ Đồng chạy ra quân khu mấy chuyến để hỏi thăm tin tức từ Lý chính ủy, nhưng mỗi lần Lý chính ủy chỉ dùng hai câu để đuổi Hạ Đồng, "Quân cơ không được tiết lộ, không có tin tức tức là tin tức tốt."
Hạ Đồng cũng hết cách, chỉ có thể an tâm chờ đợi Chu Tấn Bắc bình an trở về.
Đến ngày khai giảng, Hạ Đồng đặc biệt đi một chuyến đến thị xã, mang cho hai anh em A Nặc và Lục bà chút đồ ăn thức uống tiện mang Tiểu Đào đến trường học báo danh.
Biết Hạ Đồng dẫn mình đến trường học báo danh, Tiểu Đào mừng rỡ như điên, bộ quần áo mới Hạ Đồng mua cho lần trước, em vẫn luôn tiếc không nỡ mặc, rất trân trọng, lần này riêng mặc bộ quần áo mới cùng Hạ Đồng đến trường.
Tiểu Đào đã học gần hết năm nhất, bây giờ khai giảng là lên năm hai. Tiểu Đào rất thông minh, ở nhà ôn tập cũng rất nghiêm túc, với sự giúp đỡ của A Nặc, em đã ôn tập xong toàn bộ nội dung chương trình học của năm hai.
Hạ Đồng cho em báo danh vào lớp năm hai, dẫn em đến lớp mới.
Trong phòng học đã có kha khá học sinh đến ngồi, ồn ào náo nhiệt, nô đùa.
Trong phòng học, có một cậu bé da ngăm đen, vóc dáng khỏe mạnh ngồi cạnh cửa sổ, nhìn thấy có người bước vào liền nhiệt tình gọi: "Tiểu Đào, Tiểu Đào, tớ ở đây, đến đây ngồi này!"
Tiểu Đào vui vẻ vẫy tay với cậu bé kia, "Đại Ngưu, Đại Ngưu."
Tiểu Đào kéo tay Hạ Đồng kích động nói: "Tỷ tỷ, cái thằng đen thui kia là Đại Ngưu, là bạn thân nhất của em."
Hạ Đồng nhìn vẻ mặt vui sướng của Tiểu Đào, trong lòng cũng vui lây, dẫn Tiểu Đào đến ngồi cạnh chỗ của cậu bé tên Đại Ngưu, sắp xếp cho em ổn thỏa.
Sau đó cười chào hỏi: "Đại Ngưu, em khỏe không? Nghe Tiểu Đào nói em là bạn thân nhất của em ấy, Tiểu Đào nhà chị ở trường có gì nhờ em chiếu cố giúp chị nhé, được không?"
Nhìn cô tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt đang dịu dàng nói chuyện với mình, Đại Ngưu kích động nói: "Dạ được ạ, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Đào, em sẽ bảo vệ bạn ấy."
"Phương Hải Đào, ai cho phép mày đến trường học mà người ngợm bẩn thỉu thế kia, mày là thằng ăn mày, không ai muốn chơi với mày đâu, mau cút về nhà đi, không thì tao đ·ánh cho mày một trận."
Mấy cậu bé khác cũng nghịch ngợm, hùa theo: "Chạy về nhà đi, chạy về nhà đi, cút..."
Vẻ mặt vui vẻ của Tiểu Đào lập tức ảm đạm xuống, nhỏ giọng nói: "Em không phải thằng ăn mày, em không có dơ, em mặc quần áo mới mà."
"Tiểu Bàn, mày còn nói bậy nữa, bắt nạt Tiểu Đào, coi chừng tao đ·ánh cho mày nhừ t·ử." Đại Ngưu giơ nắm đấm nhỏ của mình lên, dọa dẫm.
"Mày dám hả, nếu mày dám đ·ánh tao, tao mách thầy giáo, thầy giáo sẽ đ·ánh vào lòng bàn tay mày."
Đại Ngưu bối rối nửa ngày, cậu sợ rằng Tiểu Bàn thật sự đi mách thầy, thầy sẽ mách phụ huynh, thầy sẽ nói với ba cậu rằng cậu không nghe lời ở trường, về nhà ba cậu lại lấy gậy đ·ánh vào m·ô·n·g cậu.
Nhưng cậu vừa mới hứa với cô tỷ tỷ xinh đẹp này là sẽ bảo vệ Tiểu Đào, mà Tiểu Đào lại là bạn tốt của cậu, cậu không thể không giữ nghĩa khí, phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
"Thế nào, sợ rồi hả!"
Hạ Đồng nhìn về phía cậu bé đang dương dương tự đắc kia, là một cậu bé vừa thấp vừa béo.
Hạ Đồng nói với cậu bé béo: "Này, cậu bé béo, vì sao em lại bắt nạt Tiểu Đào, bạn học không phải là k·ẻ th·ù của em, giữa các bạn học nên yêu thương nhau, giúp đỡ lẫn nhau, không được bắt nạt bạn học."
Cậu bé béo tức giận đỏ mặt: "Ai cho phép chị gọi em là cậu bé béo, em không phải cậu bé béo, em tên là Trình Lượng, với lại cậu ta không phải bạn học của em."
Hạ Đồng nói: "Em gọi Tiểu Đào là thằng ăn mày được thì sao chị không gọi em là cậu bé béo được, chị gọi em là cậu bé béo em cũng biết giận, vậy em gọi Tiểu Đào là thằng ăn mày, em ấy chẳng lẽ không buồn sao? Các em còn nhỏ không nên ăn nói lung tung."
Cậu bé béo tiu nghỉu nói: "Em không có nói lung tung, cậu ta vốn dĩ là thằng ăn mày, hay mặc đồ dơ bẩn, cậu ta còn nhặt đồ ăn nữa, mẹ em nói thế, mẹ em bảo em không được chơi với cậu ta."
Các bạn khác ồn ào nói: "Đúng đúng, Phương Hải Đào chính là thằng ăn mày con, cả nhà cậu ta đều thế."
Hạ Đồng có chút tức giận nhưng biết những đứa trẻ này ban đầu không có ý x·ấ·u, chỉ là còn nhỏ nên tương đối nghịch ngợm mà thôi.
Hạ Đồng điềm tĩnh nói: "Các em, người lớn không hiểu rõ sự thật, nhưng các em cùng học với Tiểu Đào trong một lớp, các em biết mà, Tiểu Đào không phải đứa trẻ hư, em ấy chỉ là bạn học của các em thôi."
"Tiểu Đào là một đứa trẻ ngoan, một đứa trẻ kiên cường, ba mẹ không ở bên cạnh nhưng em ấy vẫn có thể tự chăm sóc bản thân rất tốt, tr·ê·n người em ấy có rất nhiều phẩm chất tốt, xứng đáng để các em kết bạn. Tất cả mọi người là bạn học, đều là bạn tốt, ngồi học chung một lớp là duyên ph·ậ·n."
"Không được bắt nạt bạn học, bắt nạt người yếu hơn mình, đó là những đứa trẻ hư mới làm. Mọi người đều là những đứa trẻ ngoan, sẽ không bắt nạt bạn học đúng không."
Bọn trẻ đồng thanh nói: "Đúng ạ, chúng em là những đứa trẻ ngoan, không được bắt nạt người khác."
"Đúng vậy, mọi người đều là những đứa trẻ ngoan, vậy những đứa trẻ ngoan phải làm gì? Những đứa trẻ ngoan phải làm bạn tốt với bạn học. Vậy các em nói xem Tiểu Đào có phải là bạn học của các em không? Có phải là bạn tốt của các em không?"
Bọn trẻ lại cùng nhau hô lớn: "Đúng ạ, Tiểu Đào là bạn học của chúng em, là bạn tốt của chúng em."
"Tiểu Đào, em là bạn tốt của tớ, sau này tớ không bao giờ bắt nạt em nữa."
"Đúng đó, ba tớ bảo tớ cho cậu chơi cùng."
"Đây là khẩu súng lục bằng gỗ ông tớ làm, cho cậu chơi cùng, hay lắm."
"Tiểu Đào, tớ cho cậu b·úp bê chơi, tớ rất t·h·í·c·h..."
"..."
Nhìn thấy sự nhiệt tình của các bạn học, khuôn mặt Tiểu Đào rạng rỡ tươi cười, có chút bối rối đứng giữa vòng vây.
Hạ Đồng nghĩ bọn trẻ vẫn còn đơn thuần, đáng yêu, chỉ là không có khả năng phân biệt chuyện tốt x·ấ·u mà thôi, đều là một đám tiểu khả ái.
Cậu bé béo đứng một bên nhìn thấy mọi người đều vây quanh Tiểu Đào, còn mình thì bị bỏ rơi, tức giận nói: "Kẻ phản bội, kẻ phản bội, các cậu đều là kẻ phản bội, đáng ghét."
Nhìn cậu bé béo đang tức giận đứng một bên, Hạ Đồng cúi người nói: "Vừa rồi là chị không đúng, không nên gọi em là cậu bé béo, em vừa nói em tên là Trình Lượng đúng không?"
Cậu bé béo hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, khoanh tay không nói gì.
Hạ Đồng nhìn vẻ mặt khó chịu của cậu bé, cười nói: "Trình Lượng, em xem chị đã nói không sai mà, Tiểu Đào là một đứa trẻ ngoan, nếu không sao các bạn lại chơi với em ấy, chị biết em cũng là một đứa trẻ ngoan, chỉ là chưa hiểu rõ về Tiểu Đào, hiểu lầm em ấy, bây giờ hiểu lầm đã được giải tỏa, các em vẫn là bạn học tốt của nhau."
Thần sắc cậu bé béo hơi dao động, Hạ Đồng biết cậu bé đã hiểu ra, chỉ là ngại ngùng thôi, cho nên Hạ Đồng cho cậu bé một bậc thang để bước xuống.
Hạ Đồng vẫy tay với Tiểu Đào, "Tiểu Đào, em qua đây một chút."
Tiểu Đào vẻ mặt ngơ ngác đi qua, Hạ Đồng kéo Tiểu Đào đến trước mặt cậu bé béo, cười nói: "Tiểu Đào, em có muốn làm bạn tốt với Trình Lượng không?"
Tiểu Đào liếc nhìn Hạ Đồng, nhỏ giọng nói: "Trình Lượng, tớ vẫn luôn coi cậu là bạn học của tớ, cậu có muốn làm bạn với tớ không?"
Cậu bé béo quay đầu lại, nhìn về phía Tiểu Đào, mặt có chút ửng đỏ: "Tiểu Đào, sau này cậu sẽ là bạn tốt của tớ, tớ không bao giờ bắt nạt cậu nữa."
Hạ Đồng cười nói: "Tốt, các em bây giờ là bạn tốt, hai người bắt tay nhau, chuyện cũ bỏ qua nhé."
Hai người mỉm cười để lộ hàm răng sún phía trước, nắm tay nhau, cùng nhau đi chơi.
Giải quyết xong chuyện của bọn trẻ, Hạ Đồng thở phào nhẹ nhõm, dặn Tiểu Đào phải chăm chỉ học hành, cố gắng học tập, rồi ra khỏi phòng học...
Bạn cần đăng nhập để bình luận