Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 120: Bốn người hành (length: 6314)

Buổi tối rửa mặt xong, Hạ Đồng tựa vào tr·ê·n đầu g·i·ư·ờ·n·g, Chu Tấn Bắc từ trong túi tiền lấy ra hai tấm vé xem phim, nói: "Lý chính ủy cho, nói là có người đưa cho hắn, hắn không dùng đến, cho ta, bảo chúng ta đi xem."
Hạ Đồng nghiêng đầu, nhìn thoáng qua tấm vé xem phim trong tay Chu Tấn Bắc, "Nhìn cái tên phim này, rõ ràng là phim kháng chiến, chẳng hay ho gì."
"Đây là tâm ý của Lý chính ủy, không đi xem không hay lắm! Vợ à, hay là chúng ta vài hôm nữa đi xem nhé!"
Đôi mắt Hạ Đồng nhanh như chớp đảo một vòng, nói: "Nhưng mà em không t·h·í·c·h xem, hay là chúng ta đem vé đưa cho Bạch Dương đi, bảo hắn với Tiểu Đường đi xem, Bạch Dương giờ chắc đang cần ấy? Như vậy cũng không phụ lòng tâm ý của Lý chính ủy."
"Bạch Dương, Bạch Dương mấy ngày nay chắc đang bận huấn luyện tân binh rồi? Làm gì có thời gian."
Hạ Đồng cười nói: "Tr·ê·n đời này, không có thời gian nào là không chen được, chỉ là không muốn đi hẹn thôi, mỗi một lựa chọn, đều là xuất phát từ nội tâm, anh đưa một tấm vé cho hắn, rồi nói là chúng ta cùng đi, Đường hộ sĩ cũng đi."
"Vợ à, em lại muốn làm gì đây?"
"Giờ chưa nói được đâu, cứ làm th·e·o em nói, đưa vé cho hắn, nhất định phải rủ được Tiểu Đường đi đấy nhé!"
Hạ Đồng tranh thủ thời gian mang một tấm vé xem phim còn lại đưa cho Đường Mỹ Chi, báo cho cô kế hoạch vài ngày nữa bốn người vào thành phố chơi, Đường Mỹ Chi cầm vé xem phim, cười tươi như hoa đào.
Vài ngày sau, không ngoài dự đoán của Hạ Đồng, Bạch Dương quả nhiên xuất hiện, lái xe Jeep quân đội đỗ ở cổng khu nhà ở gia quyến.
Hạ Đồng trêu ghẹo nói: "Bạch doanh trưởng, nghe nhà tôi Tấn Bắc nói mấy ngày nay anh bận lắm mà, ai ngờ anh cũng có thời gian đi ra ngoài chơi với chúng tôi đấy?"
Sắc mặt Bạch Dương có chút m·ấ·t tự nhiên, "Dù bận đến mấy thì chút thời gian này vẫn có, ngày nào cũng ở trong quân đội cũng phát ngán, đi dạo một vòng cũng tốt."
Hai người vừa dứt lời, Hạ Đồng liền thấy Đường Mỹ Chi mặc một bộ áo khoác mới tinh màu đỏ thẫm, quần nhung vàng nhạt, chân đ·ạ·p một đôi giày da nhỏ màu đen cài hai khóa.
Tóc xõa tr·ê·n vai, tr·ê·n vai đeo một cái ba lô nhỏ, bước chân nhẹ nhàng, vẻ mặt tươi cười đi về phía bọn họ.
Đợi Đường Mỹ Chi đến gần, Hạ Đồng ngửi thấy một mùi hương hoa nhài, mới p·h·át hiện tr·ê·n mặt cô thoa cao thơm.
Hạ Đồng xem xét Đường Mỹ Chi cẩn t·h·ậ·n, mới p·h·át hiện cô vẽ lông mày cong cong, tr·ê·n môi thoa son môi nhạt màu hồng nhạt.
Hạ Đồng cười thầm, bình thường chưa từng thấy Đường Mỹ Chi ăn mặc như vậy, lúc nào cũng tùy t·i·ệ·n mặt mộc, hóa ra nữ t·ử vì người mình t·h·í·c·h mà trang điểm!
Bạch Dương nhìn Đường Mỹ Chi trang điểm khác với ngày thường, trong lòng giật mình, p·h·át hiện cô trang điểm lên, lại có một khí chất khác, cảm giác thành thục chững chạc hơn không ít.
Hạ Đồng p·h·át hiện ánh mắt đ·á·n·h giá của Bạch Dương, cười nói: "Tiểu Đường hôm nay có phải là rất xinh đẹp không? Có phải đã mê hoặc anh rồi không?"
Bạch Dương ngượng ngùng cười nói: "Ha ha, tẩu t·ử, chị lại trêu chọc em rồi."
Chu Tấn Bắc và Hạ Đồng ngồi ở băng ghế sau, để lại vị trí kế bên tài xế cho Đường Mỹ Chi.
Tr·ê·n xe, Bạch Dương chuyên tâm lái xe, không nói gì, Chu Tấn Bắc nhắm mắt dưỡng thần, chỉ nghe thấy tiếng Hạ Đồng nói chuyện với Đường Mỹ Chi.
Đến thị xã, Bạch Dương dừng xe trước cổng rạp chiếu phim, Hạ Đồng đột nhiên nói: "Ôi, em thật là đãng trí, em để vé xem phim ở nhà rồi."
Vẻ mặt Bạch Dương ngạc nhiên hỏi: "Vậy làm sao bây giờ, mua hai tấm khác vậy! ."
Hạ Đồng nói: "Không được, vé này là vé đặc biệt không bán, không sao đâu, hai người đi xem đi, em không hứng thú với bộ phim này lắm, em với Tấn Bắc vừa hay có chút việc cần làm."
Hạ Đồng lôi k·é·o tay áo Chu Tấn Bắc, Chu Tấn Bắc nói: "Bạch Dương, hai người đi xem đi, tối nay chúng ta tập hợp ở tr·ê·n đường lớn T·h·i·ê·n Chim."
Vừa nhìn là Bạch Dương biết hai người này cố ý, cái gì quên vé ở nhà, chắc chắn vé chỉ có hai tấm, nhưng anh cũng không vạch trần, gật đầu.
Hạ Đồng lén lút tránh Bạch Dương, ra hiệu cho Đường Mỹ Chi, vụng t·r·ộ·m làm một thủ thế cố lên, Đường Mỹ Chi cũng đáp lại một cái thủ thế.
Nhìn Bạch Dương và Đường Mỹ Chi sóng vai đi vào rạp chiếu phim, Hạ Đồng mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Tấn Bắc cười nói: "Vợ à, em làm bà mối mát tay thật đấy! Vậy bây giờ chúng ta tính sao?"
Hạ Đồng nghĩ một chút, nhớ đến lời hứa lần trước với Lục bà, nói: "Chu Tấn Bắc, em dẫn anh đi gặp một người!"
"Gặp ai?"
"Anh đi rồi sẽ biết." Hạ Đồng rất muốn giới t·h·iệu hai anh em A Nặc với Lục bà cho Chu Tấn Bắc nh·ậ·n thức.
Hạ Đồng định đến nhà A Nặc xem hai đứa có nhà không, mang th·e·o Chu Tấn Bắc đi tới nhà A Nặc, nhìn thấy cánh cửa nhỏ cũ nát đóng c·h·ặ·t lại.
Cô nhỏ giọng nói: "Lẽ nào vẫn chưa về."
Chu Tấn Bắc nghi ngờ nói: "Đây là nhà ai vậy? Em muốn dẫn anh đi gặp ai?"
"Vậy em dẫn anh đi gặp Lục bà trước vậy! Chúng ta đi mua chút đồ." Hạ Đồng vừa dẫn Chu Tấn Bắc đi vừa nói chuyện.
"Chính là hai anh em A Nặc đấy, anh còn nhớ không lần trước em nói với anh, em giúp một đứa bé trai ở tiệm cơm quốc doanh, là nhà nó đó, nó còn có một người anh trai, chuyện là như vầy..."
Hạ Đồng kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho Chu Tấn Bắc nghe, nhưng cô lược bỏ chuyện cô bán lương thực, chuyện này không thể nói ra được.
Tuy rằng cô và Chu Tấn Bắc là vợ chồng, sẽ không có bí m·ậ·t, thế nhưng Hạ Đồng vẫn cảm thấy, bí m·ậ·t của bản thân tốt nhất không ai nên biết, đây là phòng tuyến cuối cùng của cô.
Có lẽ sau này nếu không d·ố·i gạt được nữa thì có thể sẽ nói, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ, tuy rằng Chu Tấn Bắc đối xử với cô rất tốt, nhưng thật lòng mà nói hiện tại cô vẫn chưa đủ tin tưởng bất kỳ ai.
Bản thân đây chính là một chuyện ly kỳ, cô không muốn dọa ai cả.
Nếu có thể, cô muốn giữ bí m·ậ·t này cả đời.
Nghe xong Hạ Đồng nói, Chu Tấn Bắc rất kinh ngạc, "Vợ à, hóa ra trong khoảng thời gian em ở đây mà anh không có ở đây, xảy ra nhiều chuyện như vậy, chuyện này cũng đủ đặc sắc đấy!"
Hạ Đồng cười nói: "Đây cũng là kỳ duyên thôi! Em có duyên với họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận