Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 189: Thừa nhận (length: 8371)

Hạ Đồng đang chuẩn bị đi tìm Mạc Gia Cầm để làm cho ra nhẽ, nhưng Phương Phương kéo nàng lại.
"Tiểu Hạ, ngươi đừng xúc động! Ta cũng không phải rất chắc chắn là nàng lấy, một hồi làm lớn chuyện lên không hay."
"Phương Phương, ngươi yên tâm, ta có chừng mực, ta sẽ không xúc động, nếu không phải nàng lấy ta sẽ không oan uổng nàng, nếu như là nàng lấy, nàng muốn đem đồ vật lấy ra, còn phải xin lỗi ta."
"Ta không phải người không biết lý lẽ, chuyện này nếu như là nàng làm thì cũng chẳng vẻ vang gì, ta sẽ không làm ầm ĩ lên cho mọi người đều biết, ta sẽ chừa cho nàng chút mặt mũi, ta sẽ lén tìm nàng, nàng thừa nhận thì tốt nhất, nếu không thừa nhận ta có biện pháp đối phó nàng."
Hạ Đồng trở về chỗ ngồi, lẳng lặng làm việc của mình, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng cố ý nhìn về phía Mạc Gia Cầm, trong mắt lóe lên hàn quang.
Mạc Gia Cầm kỳ thật cũng đã nhận ra ánh mắt của Hạ Đồng, khi ánh mắt hai người chạm nhau, nàng lại chột dạ dời đi chỗ khác.
Nhìn thấy bộ dáng này của Mạc Gia Cầm, Hạ Đồng còn gì không hiểu.
Đến giờ ăn cơm trưa, Hạ Đồng cố ý ăn rất nhanh, bởi vì nàng biết mỗi ngày Mạc Gia Cầm đều ăn rất nhanh, sau khi ăn xong, nàng không giống những người khác là về văn phòng làm việc, mà thích ra phía sau nhà xuất bản, ngồi xích đu trong tiểu hoa viên một lát.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Mạc Gia Cầm ăn cơm xong vẫn đi ra hậu hoa viên, Hạ Đồng đợi một lúc rồi cũng đi ra.
Mạc Gia Cầm đang ngồi trên xích đu, Hạ Đồng đứng trước mặt nàng.
Mạc Gia Cầm thấy Hạ Đồng thì giật mình, "Sao ngươi cũng ra đây."
Hạ Đồng cười lạnh một tiếng, "Sao, hậu hoa viên là nhà ngươi à, ngươi ra đây được còn ta thì không? Mạc tiểu thư còn có tâm trạng hưởng thụ đấy nhỉ, còn biết tìm một chỗ như này để tận hưởng."
"Còn nữa, đừng có dùng bộ mặt ngạc nhiên đó nhìn ta, sẽ khiến ta cho rằng ngươi làm chuyện gì có lỗi với ta."
Mạc Gia Cầm lớn tiếng nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta có gì để nói với ngươi."
Nói xong liền đứng dậy rời khỏi xích đu, Hạ Đồng túm lấy cánh tay nàng, "Ta khuyên ngươi nên đợi một chút rồi đi, ta còn chưa nói xong."
Mạc Gia Cầm trợn mắt lên, "Ngươi muốn nói gì, giống như ngươi nói, ta với ngươi có quen biết à? Có gì để nói chứ, ngươi không thấy hành động của ngươi rất vô lý sao?"
Hạ Đồng cười nói: "Ta không thấy vô lý à nha! Người làm sai chuyện còn có thể đường hoàng như thế à, thế ta là đang làm cái gì? So với người làm sai kia, ta mới p·h·át giác được tại sao có thể có người vô sỉ đến vậy."
"Hừ, ta không biết ngươi đang nói gì, ngươi có ý gì, cứ chuyện gì không hay đều nghĩ đến tr·ê·n người ta phải không? Ta nói cho ngươi biết, ta, Mạc Gia Cầm, không phải dễ bắt nạt, tuy rằng ta không giống ngươi, sau lưng có Thái chủ nhiệm làm chỗ dựa lớn, nhưng muốn hãm hại ta thì không có cửa đâu."
Hạ Đồng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mạc Gia Cầm, ánh mắt lạnh như băng làm cho Mạc Gia Cầm p·h·át lạnh.
"Ta có nói gì sao? Ta có nói chuyện gì sao? Ngươi nói ta vu ngươi cái gì, là ngươi làm cái gì, hay là ngươi biết cái gì, nên mới nói ta vu ngươi, ta còn chưa nói gì cả, sao ngươi biết có chuyện gì không hay, ngươi như vậy không đ·á·n·h đã khai còn giúp ta giảm bớt được bao nhiêu việc."
Lúc này Mạc Gia Cầm mới kịp phản ứng, thì ra mình đã trúng kế, con nhỏ này thật giảo hoạt, nó đang lừa mình.
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta đoán mò thôi, thấy bộ dạng của ngươi, chắc chắn là gặp chuyện không hay rồi! Có gì kỳ quái đâu, ta chỉ là không hiểu ngươi nói ta không đ·á·n·h đã khai là sao, ta không đ·á·n·h đã khai cái gì?"
Hạ Đồng nói: "Mạc Gia Cầm, ngươi còn có thể mặt dày hơn nữa không? Nói dối mà mặt không đỏ, xem ra chuyện này ngươi làm quen rồi, loại chuyện này ngươi cũng làm không ít nhỉ!"
"Ta nên nói ngươi hay ghen tị, không nhìn n·ổi người khác hơn mình, hay là ngươi hẹp hòi keo kiệt đây, dù là loại nào thì cũng không tốt, sẽ h·ạ·i chính ngươi thôi, đường là do chính mình chọn, ngươi nên hiểu điều đó."
"Ngươi có biết vì sao ta nhịn đến tận bây giờ không? Ta không vạch trần ngươi ngay tại văn phòng là vì ta còn coi ngươi là con gái, muốn chừa cho ngươi chút mặt mũi, xem ra ta làm thừa rồi, không ngờ ngươi đến mặt cũng không cần, ta còn che giấu cái gì."
"Ta không th·e·o ngươi nói nhiều lời nữa, từ đầu ta cũng không dám chắc chắn mười phần là ngươi, nhưng ngươi thấy ta thì ánh mắt vẫn luôn né tránh, không dám nhìn thẳng ta, nói chuyện tuy rằng lớn tiếng, nhưng kỳ thật trong lòng rất yếu ớt, hơn nữa vừa rồi ta chỉ thử một chút là ngươi lộ tẩy ngay, ngươi đừng hòng phủ nh·ậ·n."
"Ta nói thẳng luôn đây, chậm nhất là trước sáng sớm ngày mai, ngươi phải trả lại bản thảo cho ta, nếu không thì ta làm ra chuyện gì thì đừng có hối h·ậ·n, ngươi đừng cho rằng ta không có chứng cứ thì không làm gì được ngươi, nói cho ngươi biết là ta có cả nhân chứng lẫn vật chứng đấy, ngươi cứ chờ xem."
Mạc Gia Cầm nghe xong những lời của Hạ Đồng, sợ đến run lẩy bẩy, thật ra nàng cũng không có kinh nghiệm gì trong việc làm chuyện này, chỉ là bốc đồng thôi. Hạ Đồng nói gì nàng cũng tin, biết Hạ Đồng c·ứ·n·g rắn như vậy, chắc chắn là có chứng cứ.
Nếu như bị những đồng nghiệp khác trong nhà xuất bản biết chuyện nàng làm, thì nàng còn mặt mũi nào ở lại đây nữa. Càng nghĩ Mạc Gia Cầm càng run rẩy, sợ hãi vô cùng, sợ Hạ Đồng tuyên truyền ra ngoài.
Nàng chỉ là không ưa nữ nhân này, muốn lấy bản thảo của nàng để cho nàng một bài học thôi, làm cho nàng khó chịu, chứ nàng căn bản không nghĩ đến hậu quả, cũng không nghĩ bị người khác p·h·át hiện thì sẽ thế nào, chỉ là hôm qua nhìn thấy bản thảo của nàng rơi xuống, nàng nhất thời nóng đầu, liền làm ra chuyện này.
Bây giờ nàng cũng rất hối h·ậ·n, nữ nhân này khôn khéo như thế, sao mình lại ch·ố·n·g đối với nàng chứ, giờ thì tự mình chuốc lấy khổ, khó chịu muốn c·h·ế·t, sợ muốn c·h·ế·t, sợ Hạ Đồng làm lớn chuyện.
Thấy Mạc Gia Cầm không nói gì, Hạ Đồng cũng lười nói thêm, xoay người chuẩn bị rời đi.
Mạc Gia Cầm nhìn thấy Hạ Đồng định đi thì c·ắ·n c·h·ặ·t môi, môi nàng sắp bị cắn nát rồi, nàng rất sợ chuyện này bị người khác biết, trong lòng vô cùng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, nàng kéo Hạ Đồng lại.
Hạ Đồng quay đầu nhìn nàng, Mạc Gia Cầm đột nhiên q·u·ỳ xuống trước mặt Hạ Đồng, k·h·ó·c rất thảm thiết, "Tôi sai rồi, thật x·i·n· ·l·ỗ·i, tôi không cố ý, tôi chỉ là nhất thời xúc động thôi, v·a·n· ·c·ầ·u cô t·h·a· ·t·h·ứ cho tôi đi, đừng nói với những đồng nghiệp khác trong nhà xuất bản, nếu không tôi sẽ không còn mặt mũi nào nữa."
"Bản thảo ở nhà tôi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ mang đến trả cho cô, tôi không làm h·ạ·i nó đâu, tôi thật sự chỉ là nhất thời choáng váng cả đầu óc, tôi không cố ý."
Mạc Gia Cầm k·h·ó·c rất thảm thiết, nước mắt lẫn nước mũi dính vào nhau, nhìn rất ghê t·ở·m.
"Cô mau đứng lên đi! Nơi này tuy vắng, nhưng biết đâu sẽ có người ra đây đấy, bị người ta thấy cô q·u·ỳ trước mặt tôi thì không hay."
Mạc Gia Cầm cũng rất sợ bị người khác nhìn thấy, nghe vậy liền đứng lên, "Cô t·h·a· ·t·h·ứ cho tôi sao? Tôi thật không cố ý, đồ tôi nhất định sẽ trả lại cho cô."
Hạ Đồng nói: "Làm người thì lòng dạ nên rộng lượng một chút, chuyện gì, người nào cô cũng để bụng thì nhân sinh sẽ không thể thuận buồm xuôi gió được, có rất nhiều người và việc không làm cô vừa ý, cô cứ so đo mãi thì sao sống nổi."
"Cô hỏi ta có t·h·a· ·t·h·ứ cho cô không, cái này không liên quan đến việc t·h·a· ·t·h·ứ hay không, ta làm việc ta cho là đúng, cô sửa lại chuyện cô đã làm sai, như vậy là được rồi, chuyện như này đừng để tái diễn lần nữa, không phải ai cũng là ta đâu, nếu cô gặp phải một người tâm địa ác đ·ộ·c thì cô sẽ không có ngày yên ở nhà xuất bản đâu."
"Cô muốn mạnh hơn người khác, thì phải được người khác kính trọng, làm việc này căn bản không giúp được gì cho cô đâu, cũng không giải quyết được sự h·ậ·n của cô, mà chỉ làm cô trở nên càng x·ấ·u xí hơn thôi, cô tự suy nghĩ cho kỹ đi."
Hạ Đồng về đến văn phòng, cùng Phương Phương nhìn nhau, Phương Phương biết cô đã đi đâu, một lúc sau Mạc Gia Cầm cũng về, trên mặt mới được rửa sạch, chỉ là đôi mắt hơi s·ư·n·g đỏ.
Không biết nàng có nghe lời của mình hay không, nhưng chuyện đó không liên quan đến cô, cô cho rằng mình đã làm rất tốt rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận