Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 540: Đêm về (length: 7040)

Hạ Đồng cười nói: "Công việc thì không tệ, nhưng đối với ta mà nói, không có gì mang tính thử thách, ngươi cũng biết công việc của Tứ thúc ngươi, chúng ta phỏng chừng ở Kinh Đô đợi không lâu đâu."
"Sang năm có thể phải trở về, ta muốn trước đó làm chút chuyện mình muốn làm, còn có Tiểu Lục, ta muốn rút ra chút thời gian chăm sóc hắn."
Đại Nữu cũng chỉ là cảm thán một chút đáng tiếc mà thôi, đối với quyết định của Hạ Đồng, trong lòng vẫn là ủng hộ, trong lòng nàng vẫn là tin tưởng vô điều kiện Hạ Đồng.
Đại Nữu khẽ gật đầu, "Như vậy ngược lại cũng phải, Tiểu Lục còn nhỏ, mụ mụ cùng nàng so với ta với Tiểu Hồng còn tốt hơn."
Một bên Tiểu Hồng nói ra: "Hôm nay ta đụng phải cánh tay cháu ngoại trai của Lâm nãi nãi, hắn tới lấy chút đồ của Lâm nãi nãi, ta hỏi thăm một ít tình hình của Lâm nãi nãi, hắn nói Lâm nãi nãi hiện tại đã khỏe hơn nhiều rồi."
Hạ Đồng nói: "Vậy sao! Vậy thì tốt rồi, người già rồi như vậy rất khổ sở."
"Ta vẫn luôn nhớ bà ấy, biết bà ấy đỡ hơn chút, ta an tâm."
"Đúng vậy đó! Hạ tỷ, chị yên tâm đi! Hai cô con gái của Lâm nãi nãi cũng rất hiếu thảo, sẽ chăm sóc tốt cho bà, hôm nay em nhìn thấy cháu ngoại của bà ấy, nhìn qua cũng là một người rất tốt, đều rất lương thiện sẽ không bạc đãi bà ấy."
Hạ Đồng liên tục gật đầu, "Vậy thì ta rất yên tâm rồi."
Trong phòng đang nói chuyện, đột nhiên đại môn phía ngoài bị gõ vang.
Tiểu Hồng lẩm bẩm một tiếng, "Không biết là ai? Giờ này ai còn đến, em đi mở cửa."
Nói xong nàng ra khỏi phòng, Hạ Đồng cũng rất buồn bực giờ này ai sẽ đến.
Rất nhanh, Tiểu Hồng liền vào lại nhà chính, vẻ mặt của nàng có chút hớn hở.
Phía sau nàng theo hai người đàn ông.
"Hạ tỷ, chị xem ai về này?"
Hạ Đồng nhìn người đến, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của hắn, nhất thời không kịp phản ứng, ngẩn người một chút.
Người đàn ông nhếch mép cười khẽ nói: "Bà xã, anh về rồi."
Hạ Đồng ôm đứa bé trong ngực, lập tức xông đến, "Oa" một tiếng nhịn không được khóc thành tiếng.
"Chu Tấn Bắc, anh về rồi."
Chu Tấn Bắc ôm lấy nàng, "Oa về rồi sao lại giống trẻ con vậy, thế là khóc hả?"
"Đã mấy tháng không gặp anh rồi, em không nhịn được mà!"
Lại chợt nghĩ đến bên cạnh còn có người khác, nàng nhanh chóng lau khô nước mắt, mặt chỉ có thể ném trước mặt Chu Tấn Bắc, không thể trước mặt người khác, đây chính là tôn nghiêm của nàng.
Đứa bé trong lòng nàng lập tức cũng khóc lên, lúc này mới khiến Chu Tấn Bắc chú ý.
Hắn nhìn đứa bé đang ôm trong lòng nàng, có chút không dám tin nói: "Bà xã, cái này... Cái này..."
Hạ Đồng như hiến vật quý nói ra: "Đây là con trai của chúng ta, anh xem có đáng yêu không! Mọi người đều nói con giống bản kết hợp của hai chúng ta, anh xem có giống không?"
Bảo Bảo còn đang khóc, Hạ Đồng đưa con cho hắn, "Anh bế con đi."
Chu Tấn Bắc cẩn thận đón lấy, nhẹ giọng dỗ dành, "Đáng yêu, thật đáng yêu."
Thanh âm hắn kích động run rẩy nói: "Anh có con rồi, anh làm ba rồi."
Bảo Bảo ở trong lòng hắn rất nhanh nín khóc, Chu Tấn Bắc có chút vui vẻ nói: "Nó không khóc kìa."
"Chứng tỏ Bảo Bảo thích anh đó."
Chu Tấn Bắc nhìn Hạ Đồng, có chút cảm động nói: "Bà xã, em vất vả rồi, anh biết lúc anh không kịp trở về, anh vẫn luôn nhớ đến em."
"Nghĩ đến anh không ở bên cạnh em, một mình em ở bệnh viện sinh con, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu."
"Lần này chắc chắn rất mệt mỏi, còn chăm con nhiều như vậy, tốt như vậy."
Hạ Đồng lắc đầu, "Không mệt, Đại Nữu và Tiểu Hồng rất biết điều, rất nhiều chuyện đều là các em ấy làm, các em ấy mới là vất vả, không có các em ấy chắc em không biết phải làm sao đâu?"
Chu Tấn Bắc nhìn hai cô bé nói: "Các em vất vả rồi."
Tiểu Hồng nói: "Chu đại ca, không vất vả, Bảo Bảo rất ngoan, rất dễ chăm, nó mang đến niềm vui cho chúng em."
Đại Nữu cũng nói theo: "Tứ thúc, chúng em không mệt, vui vẻ ấy chứ, chú về là tốt rồi, chú về thì Bảo Bảo có ba, Tứ thẩm cũng có người ở cùng."
Hạ Đồng nhìn người đàn ông phía sau Chu Tấn Bắc có chút quen mặt, rất nhanh nàng nghĩ ra, "Anh là... Anh là tài xế của Thiệu gia phải không!"
"Đúng vậy; tôi là tài xế của Thiệu gia; trước đó cô còn ngồi xe tôi lái hai lần."
Hạ Đồng cười nói: "Anh đưa Chu Tấn Bắc về à! Vất vả rồi, ăn tối chưa?"
Chu Tấn Bắc nói: "Bọn anh đều chưa ăn, anh vội về gặp em, nên không kịp đi ăn cơm."
"Trễ thế này rồi, còn chưa ăn, vậy thì đói hỏng mất!" Nàng quay đầu nói với Đại Nữu: "Đại Nữu, nấu hai bát mì đi."
"Vâng" Đại Nữu đáp lời rồi đi vào bếp.
Người tài xế nói: "Tôi về nhà ăn cũng được, không làm phiền mọi người."
"Sao được, tuyệt đối không phiền, trễ thế này rồi, không thể để anh đói bụng về được, nấu mì nhanh thôi, anh ngồi chờ chút, em đi lấy chút bánh ngọt cho anh ăn tạm lót dạ."
Chu Tấn Bắc cũng nói: "Anh ngồi đi, tôi rót cho anh cốc nước uống."
Hạ Đồng đi tủ lấy hai gói bánh ngọt, dùng đĩa đựng bưng ra bàn.
Chu Tấn Bắc cùng người tài xế, Hạ Đồng đi vào bếp.
"Đại Nữu, lát nữa mỗi bát mì để hai quả trứng luộc."
"Em biết rồi, Tứ thẩm."
Hạ Đồng có rất nhiều lời muốn nói với Chu Tấn Bắc, cũng có rất nhiều lời muốn hỏi hắn, mấy tháng không gặp, bận rộn thì không cảm thấy, hiện tại vừa thấy hắn, thật sự là tràn đầy nhớ nhung.
Bất quá bây giờ không tiện hỏi những điều này, phải để họ ăn no rồi tối có cơ hội cùng hắn tâm sự.
Mì rất nhanh chín, Đại Nữu múc mì ra, mỗi bát mì đều có hai quả trứng luộc, trên mặt còn rắc một ít hành lá, nhìn đặc biệt có cảm giác thèm ăn.
Đại Nữu bưng mì ra nhà chính, hai người đàn ông to lớn ăn ngấu nghiến, có vẻ là cực kỳ đói bụng, hai người ăn mì tốc độ đặc biệt nhanh.
Hạ Đồng nói: "Trong nồi còn, em cố ý bảo Đại Nữu nấu nhiều một chút, đủ ăn, các anh cứ ăn thoải mái, ăn no vào."
Kết quả hai người đem phần mì còn lại trong nồi, cả nước canh cũng ăn sạch sẽ.
Hai người ăn no xong, người tài xế có chút ngại ngùng nói: "Tôi ăn uống cũng lớn quá, ăn cũng nhiều quá."
Hạ Đồng cười cười, "Đàn ông con trai ăn nhiều là bình thường, không có gì là ăn nhiều hay ít, ăn no là được."
"Điều này nói rõ Đại Nữu nhà em tay nghề tốt, thấy các anh ăn ngon, cái cô đầu bếp nhỏ này của em cũng sẽ vui vẻ."
Người tài xế liên tục gật đầu, "Ăn ngon, bát mì này nấu rất ngon."
Sau khi ăn xong, người tài xế cũng vội về, Chu Tấn Bắc tiễn anh ta ra ngoài.
Tiếp đó hai người trở về phòng, vợ chồng son có chuyện riêng muốn nói.
Vừa vào phòng, Hạ Đồng liền đặt Tiểu Lục đã ngủ vào nôi.
Bảo Bảo bị đặt xuống cựa quậy, nàng vỗ nhẹ, "Tiểu Lục, ngoan, ngủ ngoan nhé!" Nàng lại khẽ hát khe khẽ, Bảo Bảo đã ngủ say.
Thấy Bảo Bảo đã ngủ say, nàng đứng lên, nhào vào lòng Chu Tấn Bắc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận