Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 347: Dương nãi nãi (length: 7813)

Dương Quyên Tử từ phía dưới gối đầu rút ra một cái khăn tay màu xanh thẫm, đưa cho Hạ Đồng xem.
Trên mặt khăn tay thêu chồi non màu vàng, Hạ Đồng không biết tiểu hoa phía trên là hoa gì, nhưng biết chiếc khăn tay này làm bằng chất liệu tơ lụa thượng đẳng.
Hạ Đồng lên tiếng hỏi: "Đây là?"
Dương Quyên Tử nói: "Tẩu tử, cái này là bà nội ta thêu cho ta, đây là đồ thêu ngày trước của nàng, hiện tại mắt kém rồi, rất ít thêu, ngươi xem kỹ xem có đẹp không."
Hạ Đồng nghĩ đến vừa rồi Giang Đại Quốc nói tay nghề của Dương nãi nãi, nhẹ gật đầu, "Đẹp mắt."
Xác thật đẹp mắt, đóa hoa phía trên thêu trông rất sống động, xem ra là có nhiều năm bản lĩnh. Hạ Đồng rất bội phục những người thợ thủ công ở những năm tháng phong kiến kia, có một nghề thủ công tốt thực sự không dễ dàng, không biết phải chịu bao nhiêu khổ.
Dương Quyên Tử cười nói: "Bà nội ta đến đây còn chưa được một tháng đâu, chung quanh đây trong nhà chỉ cần có con gái đều bị mang theo đến hướng bà nội ta thỉnh giáo chỉ điểm, đều muốn học được tay nghề tốt đấy."
"Bà nội ta cũng nhiệt tình, rất sốt sắng chỉ điểm các nàng, nãi nãi ta nói con gái có cái nghề trong tay luôn tốt hơn, các nàng cũng hy vọng con gái mình gả tốt, cho nên mới lại đây hạ mình cầu xin bà. Bà nói tay nghề bà cũng không mang theo xuống mồ được, dạy một chút cho người khác cũng không sao."
Hạ Đồng nói: "Nãi nãi của ngươi nói đúng, mặc kệ ở nơi nào, hoàn cảnh nào, có tay nghề luôn tốt hơn, nãi nãi của ngươi lòng dạ cũng rất rộng lớn, nhìn ra tâm địa rất tốt."
"Đúng thế, bà nội ta rất tốt, nàng không phải là dạng lão thái thái bình thường đâu, nàng hiểu biết nhiều lắm, chỉ là ta không thích học những cái này, nàng luôn nói đáng tiếc, trong nhà chỉ có mình ta là con gái, phía trên có mấy anh trai, ta chỉ là không thích cầm kim chỉ."
Hạ Đồng cười nói: "Người có chí riêng, bất quá vẫn rất đáng tiếc, có thể nghĩ đến nãi nãi ngươi sẽ tiếc nuối."
"Ngươi nói nãi nãi của ngươi không phải lão thái thái bình thường, vậy nàng xuất thân từ gia đình giàu có sao?"
Dương Quyên Tử nói: "Không phải, nhưng nàng từ nhỏ đã sống trong gia tộc lớn, nàng là một nha hoàn xuất thân từ một gia đình có cả quan lẫn nghiệp, chủ nhà là một gia đình đặc biệt giàu có, đương gia chủ mẫu yêu cầu nghiêm khắc, chọn nha hoàn đều phải thông minh lanh lợi, trung thành, nghĩ thôi cũng thấy nghiêm khắc đến mức nào."
"Bà nội ta từ nhỏ đã theo tiểu thư nhà kia nhận được nền giáo dục tốt, học được rất nhiều, trước kia rất nhiều cửa hàng của tiểu thư nhà nàng đều do bà giúp xử lý đấy, bà nội ta cũng rất biết lễ nghĩa, một đại nha hoàn bên cạnh tiểu thư nhà giàu, còn sống tốt hơn tiểu thư nhà dân thường, được vẻ vang."
"Bà nội ta không phải nha hoàn bình thường, nàng là một trong tứ đại nha hoàn của tiểu thư, sau này tiểu thư gả cho một gia đình môn đăng hộ đối hơn, tứ đại nha hoàn cũng vội vàng đi theo, gia đình kia cũng đặc biệt có tiền, sinh hoạt rất xa hoa lãng phí, các phương diện cũng rất nghiêm khắc, dù sao nghe bà nội ta nói, tiểu thư gả qua đi mấy năm đầu vì không có con cái ngày tháng cũng rất khổ sở, sau này trải qua bao nhiêu khó khăn rốt cuộc sinh được một đứa con."
Hạ Đồng càng nghe càng cảm giác câu chuyện này sao mà quen thuộc quá vậy! Giống như đã nghe ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra, chỉ mơ hồ có một loại cảm giác quen thuộc.
"Sau này nàng đứng vững gót chân, thấy nãi nãi ta tuổi đã cao, không đành lòng chậm trễ bà, liền thả bà về quê gả chồng, còn cho một số lớn của hồi môn, mỗi lần bà nội ta vừa nói đến tiểu thư nhà nàng là lại rơi lệ, luôn nói rốt cuộc không gặp được chủ nhân nào tốt như vậy."
"Nghe bà nội ta nói, cứ cảm giác như đang nghe kể chuyện, thiên hạ có những người giàu như vậy sao? Còn có chủ nhân tốt như vậy sao?"
"Ôi chao, ta nói nhiều quá rồi, chẳng qua là mấy ngày nay nghẹn lắm rồi, tóm được người là nói không ngừng, tẩu tử, có phải nghe chán rồi không, bởi vì từ nhỏ ta đã nghe bà nội ta luôn lải nhải nhắc mãi, cho nên nhớ kỹ trong lòng, bất tri bất giác liền kể nhiều như vậy với ngươi."
"..."
Dương Quyên Tử còn đang nói, nhưng suy nghĩ của Hạ Đồng đã trôi dạt đến rất xa rồi, nàng rốt cuộc nhớ ra, vì sao nghe quen tai đến vậy, Lục bà, là Lục bà từng kể cho nàng nghe câu chuyện này, nói về mấy đại nha hoàn của nàng.
Đúng, không sai, chính là Lục bà, Hạ Đồng trong lòng giật mình, sẽ không trùng hợp như vậy chứ! Trời ạ! Cái này... Cái này... Nếu thật thì đây là cái duyên phận lớn đến mức nào!
Hạ Đồng đang định mở miệng hỏi Dương Quyên Tử, "Nãi nãi của ngươi có phải tiểu thư xếp hàng thứ sáu..."
Lời của Hạ Đồng còn chưa nói xong, mành cửa phòng bị vén lên, Giang Đại Quốc đỡ một lão nãi nãi tóc hoa râm đi vào.
Hạ Đồng quan sát lão nhân này, tuổi mặc dù cao, nhưng trông tinh thần rất tốt, quần áo mặc sạch sẽ, tóc chải cũng thực gọn gàng, bà đi qua bên cạnh Hạ Đồng, Hạ Đồng còn ngửi thấy một mùi đàn hương nhàn nhạt, trông hết sức chú ý.
Giang Đại Quốc nói: "Quyên Tử, ta đưa nãi nãi về cho ngươi đây."
Dương Quyên Tử bĩu môi nói: "Nãi nãi, người đã bao nhiêu tuổi rồi, dạy cho các cô ấy một lúc là được rồi, dạy lâu hao tổn tinh thần."
Dương nãi nãi cười ha hả nói: "Không sao, không phải việc gì nặng, ta chỉ điểm cho các cô ấy một chút, làm mẫu cho các cô ấy xem thôi, đâu cần đến ta thêu, nãi nãi chú ý thân thể mà?"
Dương nãi nãi lại nhìn thấy Hạ Đồng đang ngồi ở một bên, hỏi: "Đây là cô nương nhà ai vậy! Trông xinh đẹp quá, làn da non nớt khiến người thương quá đi!"
Dương Quyên Tử giới thiệu: "Nãi nãi, đây là con dâu thứ tư của nhà Chu trong thôn, Đại Quốc và chồng cô ấy chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm tốt lắm; cô ấy luôn ở bên ngoài, giờ về nhà làm chút việc nên đến xem cháu."
Hạ Đồng đứng dậy gọi một tiếng, "Dương nãi nãi, cháu chào người; cháu tên là Hạ Đồng, bà cứ gọi cháu Tiểu Hạ là được."
Dương nãi nãi vội vàng nói: "Mau ngồi mau ngồi, hai cháu cứ tiếp tục hàn huyên đi, ta không làm phiền các cháu đâu, ta nhìn Bảo Bảo một cái rồi đi ra ngay!"
Hạ Đồng cười nói: "Không làm phiền đâu ạ, cháu và Quyên Tử chỉ là nói chuyện phiếm thôi, vừa rồi Quyên Tử kể cho cháu nghe chuyện lúc trẻ của bà, cháu nghe rất thú vị."
Dương nãi nãi nói: "Con bé kia còn kể chuyện lúc trẻ của ta, ta kể nó còn không muốn nghe, khi nó kể cho người khác nghe thì cứ như thật ấy."
Hạ Đồng cảm thấy đã có nghi hoặc thì nên hỏi cho rõ ràng, nói: "Dương nãi nãi, cháu vừa nghe Quyên Tử kể chuyện xưa của bà, cháu đã cảm thấy có chút quen thuộc rồi, cháu chỉ muốn hỏi bà tên là gì, tiểu thư của bà có phải là người mà người ta hay gọi là Lục tiểu thư hay không, bởi vì cô nương trong gia tộc xếp hàng thứ sáu."
"Phía trên còn có một tỷ tỷ, gả cho một gia đình quý tộc, xuất giá mang theo tứ đại nha hoàn cùng mấy bà mụ cùng mười người, thêm vú em mười một người, số người đi theo của hồi môn vượt quá chỉ tiêu một người, nhưng nhà chồng nể mặt nhà mẹ đẻ của tiểu thư nên thêm một người cũng cho qua."
Hạ Đồng vừa nói mấy câu, Dương nãi nãi kinh hãi lùi về phía sau một bước, "Ngươi... Sao ngươi biết?"
Không chỉ Dương nãi nãi kinh ngạc, Giang Đại Quốc và Dương Quyên Tử cũng hết sức kinh ngạc.
Hạ Đồng nhìn phản ứng của Dương nãi nãi liền biết không sai, Dương nãi nãi chắc chắn nhận ra Lục bà.
"Cháu biết Lục bà, chính là Lục tiểu thư ngày trước, bà ấy đã kể cho cháu nghe chuyện xưa của các người."
Dương nãi nãi kích động nắm lấy tay Hạ Đồng, "Tiểu Hạ, Lục tiểu thư của chúng ta hiện giờ ở đâu, cuộc sống của bà ấy có tốt không?"
Phản ứng của Dương nãi nãi chính là tình cảm chân thật nhất của bà, trong mắt bà đều là lệ, nhìn ra bà thật sự rất để ý, đôi mắt người ta không lừa được ai...
Bạn cần đăng nhập để bình luận