Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 430: Hoàn lễ (length: 7590)

Lâm nãi nãi đối với chuyện công việc ở đơn vị của Hạ Đồng rất tò mò, bảo Hạ Đồng kể cho nàng nghe về công việc ở đơn vị.
Hạ Đồng nói một ít về bố cục đơn vị, kết cấu đơn vị cùng các phòng ban, kể một vài chuyện thú vị bên trong.
Lâm nãi nãi nghiêm túc lắng nghe, Hạ Đồng dụng tâm kể.
"Thì ra đơn vị các ngươi là như vậy, khuê nữ nếu ngươi không nói cho ta nghe, ta còn không biết đâu, vẫn luôn nghĩ là rất thần bí."
Hạ Đồng cười, đôi mắt cong cong, "Không có thần bí lắm đâu, cũng không khác mấy so với các đơn vị bình thường, chỉ là người ngoài tưởng tượng quá thôi."
"Lâm nãi nãi còn muốn biết gì nữa không, ta đều nói cho ngươi."
Lâm nãi nãi lắc đầu, "Ngươi nói nhiều quá rồi, lại nói lâu như vậy, có mệt không? Uống nước đi."
"Ta không mệt, nói chuyện này với Lâm nãi nãi ta cũng vui vẻ mà."
Lâm nãi nãi "Ha ha" bật cười, "Xem ra chúng ta vẫn là bạn vong niên, theo ngươi nói chuyện phiếm ta đều cảm thấy mình trẻ ra được mấy tuổi đó."
"Thật sao? Vậy thì tốt rồi! Vậy sau này chúng ta trò chuyện nhiều hơn nha."
Ngồi thêm một lúc, Hạ Đồng sợ làm phiền Lâm nãi nãi, liền đứng dậy cáo từ, Lâm nãi nãi bảo nàng đợi một lát, rồi đứng dậy đi vào phòng bếp lấy một ít bánh ngọt ra.
"Khuê nữ, mang một ít bánh ngọt ngọc lâm về nhà ăn đi! Thấy con bé rất t·h·í·c·h ăn, bánh mã đề cao thì không cho con bé lấy, hơi ngọt, con đang mang thai không được ăn quá ngọt."
Hạ Đồng nhận lấy cái đ·ĩa trong tay Lâm nãi nãi, "Cám ơn Lâm nãi nãi, lát nữa con đem cái đ·ĩa qua cho nãi nãi ạ."
"Không cần vội, chỉ là một cái cái đ·ĩa thôi mà."
Hạ Đồng về đến nhà, đổ bánh ngọt vào đ·ĩa nhà mình, rồi vào không gian tìm một ít chuối mang ra, chuối hợp với người già nhất, vừa mềm vừa ngọt, thích hợp với người già răng miệng không tốt như Lâm nãi nãi.
Nàng không chậm trễ, đặt chuối vào trong đ·ĩa, rồi mang qua cho Lâm nãi nãi.
Lâm nãi nãi nhìn thấy chuối trong đ·ĩa, nói: "Cháu này cũng khách sáo quá đi! Ta cho cháu ít đồ, cháu liền mang trả lại."
"Đây là phép lịch sự mà, cháu chuyển đến đây vốn định đến chào hỏi hàng xóm mà cháu sơ ý quên mất, nhà nào lương thực cũng quý trọng, Lâm nãi nãi đã bỏ công làm bánh ngọt cho cháu ăn, cháu là vãn bối sao có thể keo kiệt."
"Đây là nên đưa, huống chi chút trái cây này lại không đáng bao nhiêu tiền, chuối thích hợp với răng miệng của cháu, ăn nhiều trái cây tốt cho cơ thể; người già dễ bị táo bón, chuối này thông tiện nhuận tràng hiệu quả rất tốt."
Lâm nãi nãi cười nói: "Cháu có lòng quá, thật là cảm ơn cháu."
"Không cần cảm ơn đâu ạ, cháu về đây ạ."
Đóng cửa chính của sân lại, Hạ Đồng thoải mái ngồi xích đu một hồi, đi qua đi lại thấy không có gì thú vị nên đứng dậy nằm ở tr·ê·n ghế nằm trong sân.
Trong lòng cảm thán, nằm vẫn là thoải mái nhất, ra ngoài một buổi sáng nàng cảm thấy có hơi mệt, nàng nhắm hai mắt lại, bất giác ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này ngủ có hơi sâu, khi nàng mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối đen, trong thoáng chốc nàng có chút mờ mịt, không biết mình đang ở đâu.
Một lúc sau nàng mới hồi phục tinh thần, nàng lắc đầu, cố làm cho mình tỉnh táo lại, cảm thấy có chút khát nước, cổ họng như muốn bốc hơi.
Nàng vội vã vào phòng, rót một bát to nước đun sôi để nguội tr·ê·n bàn, ừng ực ừng ực một hơi lớn uống cạn hết, nàng lau nước ở khóe miệng, lúc này mới thấy mình hoàn toàn tỉnh táo.
Ngủ quá lâu, thật sự quá khát, bây giờ mới cảm thấy, có lẽ vì trưa nay ăn cơm hơi mặn.
Nàng cũng lười nấu cơm, tiến vào không gian siêu thị lầu ba, ăn no ở bên trong, rồi tắm một trận mới ra ngoài.
Vì ngủ một giấc dài vào buổi chiều, đến buổi tối lại không ngủ được, nàng ngồi bên bàn vẽ các kiểu dáng.
Cũng không biết có phải vì đầu óc tỉnh táo không, mà lúc này nàng có rất nhiều cảm hứng, hạ b·út như có thần, tốc độ vẽ soạt soạt soạt.
Đến khi tất cả bản vẽ đều hoàn thành, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ thì thời gian đã khuya lắm rồi, nàng bỏ bản vẽ vào trong cặp, tính ngày mai sau khi tan làm sẽ ghé qua xưởng quần áo, giao bản vẽ cho Lương trợ lý.
Sau khi cất xong, nàng l·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, nhắm mắt lại, tuy rằng vẫn chưa ngủ được, nhưng nàng cố ép mình chìm vào giấc ngủ, cuối cùng cũng miễn cưỡng ngủ được.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng đến đơn vị, nhìn mọi người tinh thần không phấn chấn, ngáp ngắn ngáp dài.
Ngay cả Phương Phương cũng có vẻ mặt mệt mỏi, Hạ Đồng không khỏi hỏi: "Sao vậy? Mọi người làm sao thế này. . ."
Phương Phương nhìn nàng một cái, "Đừng nói nữa, thiếu ngủ trầm trọng đó! Mấy ngày nghỉ này còn mệt hơn không nghỉ."
"Vì sao?"
"Tại không đi làm thì quá phóng túng bản thân, chơi hết cái này đến cái kia khiến mình kiệt sức, không phải là tự tìm tội chịu sao?"
Hạ Đồng bật cười, "Cậu không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đi đâu chơi vậy."
"Người khác thì ta không biết, chứ ta mấy ngày nay leo núi lội sông khiến ta đau lưng nhức chân, lão nhà ta không biết trúng gió gì, cứ đòi dẫn ta cùng con đi leo núi, con bé mới tí tuổi đầu biết cái gì mà leo với trèo."
"Còn chưa leo được bao lâu thì đã đòi bế, bố nó bế nó còn không chịu, cứ đòi ta bế, ta bình thường đi bộ còn thấy mệt, huống chi là leo núi bế thêm một đứa trẻ, cậu nghĩ xem ta mệt đến mức nào."
"Về đến nhà, ta liền mắng cho bố con nó một trận, xem sau này hắn còn dám rủ ta leo núi nữa không, dám nhắc đến một câu leo núi nữa, ta đ·á·n·h c·h·ế·t hắn."
"Ta ở nhà nằm hai ngày mới đỡ hơn, thằng con lại đòi đi chơi, thấy mấy đứa trẻ khác xuống sông bắt cá, nó cũng nhất định đòi đi bằng được."
"Thế là ta cũng phải bồi nó lăn lộn một phen, như thế thì tốt, con chơi vui thì con, bố nó lại không biết thế nào, nước sông lạnh, người nó vốn yếu, chân trần xuống bắt cá mò tôm, về nhà liền nóng hầm hập, ta chăm nó cả ngày cả đêm không chợp mắt được."
"Tiểu Hạ cậu bảo có phải là ta t·i·ề·n n·ợ hai bố con nhà nó không, đứa lớn đứa bé thật không để người ta yên."
Hạ Đồng nghe vậy thật không biết nên thương cảm hay thấy buồn cười, sao chuyện phiền lòng đều dồn hết lên người cô vậy?
Hạ Đồng nói: "Cậu nói thế này làm tớ biết nói gì cho phải, kỳ nghỉ của cậu thật là đặc biệt, cậu cứ thành thành thật thật mà đi làm còn thoải mái hơn đấy."
"Thế còn lão c·ô·n·g nhà cậu thì sao, hết sốt chưa?"
"Khỏe hơn nhiều rồi, tớ bảo anh ấy xin nghỉ, người vẫn còn hơi yếu, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa rồi đi làm, anh ấy cứ hay bị cảm vặt, người ta thì chỉ bị cảm lạnh vào mùa đông thôi, đằng này anh ấy quanh năm suốt tháng phải cảm vài lần, mùa hè cũng bị cảm."
Hạ Đồng cười nói: "Đó là do thể chất kém thôi, bảo anh ấy bình thường chăm chỉ rèn luyện thân thể vào, như thế mới tăng cường được thể chất."
"Anh ấy mà nghe tớ thì tốt rồi, cao to một mét tám, nhìn bề ngoài tưởng là có thể dọa người lắm, ai ngờ bên trong rỗng tuếch, cái thể chất này còn không bằng tớ."
"Cho nên tớ hay trêu anh ấy là —— kiều cô nương, thân thể b·ệ·n·h kiều mà anh ấy còn không chịu nhận."
Hạ Đồng nghe mà cười ha hả, "Hai vợ chồng cậu thật là thú vị."
"Tớ thật sự rất hiếu kỳ hai cậu đã làm thế nào để nh·ậ·n ra nhau, rồi lại thành đôi."
Phương Phương cười nói: "Có gì khó đâu, tớ kể cho cậu nghe này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận