Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 79: Cô em chồng một nhà tới (length: 6132)

Hai mẹ con vào phòng, Vương Thúy Nga ở phía sau tức giận nói: "Lại tới khóc than khóc lóc đáng thương, đã bao nhiêu lần rồi, cái trò của nàng ta nhìn phát ngán, chẳng phải là thấy nhà mình lương thực được chia, lại tới đây 'đánh tiết thu phân' ấy mà!"
"Nương đúng là già mà hồ đồ, đem một nhà già trẻ vất vả khổ cực kiếm được lương thực, đều trợ cấp cho cái con khuê nữ gả ra ngoài kia, trợ cấp cho nàng một người, ta còn chưa tính, coi như là lão thái thái thương con gái."
"Nhưng kia là trợ cấp cho Tần gia, đây chính là cái hố không đáy, một đám người đó đúng là quỷ hút m·á·u, ta đây không vui à nha! Trong đó còn có lương thực ta vất vả làm ra đấy! ."
"Lão thái thái bất c·ô·ng thiên vị không có giới hạn lần này ta cũng không thể để cô em chồng lấy đi lương thực của chúng ta, ngươi nói có đúng không, Tứ đệ muội."
Hạ Đồng nói: "Nhị tẩu, đây là chuyện của hai người lớn, có cho hay không lương thực cho cô em chồng, chúng ta làm con cháu cũng không can t·h·i·ệ·p được, tùy cha mẹ đi!"
Vương Thúy Nga lập tức cất cao giọng, "Ta nói Tứ đệ muội, đây là lương thực của chúng ta đó, sao ngươi lại có thái độ như vậy, lão thái thái cho cô em chồng nhiều một chút, chúng ta sẽ phải ăn ít đi một chút, chẳng lẽ lương thực này không phải ngươi vất vả làm ra nên ngươi không quan trọng hả!"
"Nhị tẩu, ta không phải không quan trọng, lão thái thái thương con gái, ngươi có thể làm gì, ngươi có thể cãi lại với bà ấy sao? Còn nữa, đích x·á·c ta không có tư cách ngăn cản, lương thực trong nhà ta cùng Chu Tấn Bắc cũng không có đóng góp, chỉ là mỗi tháng đưa cho nhà một ít tiền sinh hoạt, trợ cấp trong nhà."
Vương Thúy Nga k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g nói "Tại sao lại không có tư cách, ngươi cũng là con dâu lão Chu gia, còn có Lão Tứ cho nhà trợ cấp, nương nói không chừng lén lút cho cô em chồng, ngươi không tức giận sao?"
Hạ Đồng bất đắc dĩ thở dài, "Nhị tẩu, bà bà quản gia, ngươi tranh không lại bà bà đâu. Nhị ca lại là một người rất hiếu thuận, ngươi vẫn là đừng có lăn lộn làm gì."
Vương Thúy Nga thấy Hạ Đồng không đứng về phía mình, tức giận xoay người về phòng.
Hạ Đồng sao không biết Vương Thúy Nga đang tìm đồng minh, nhưng nàng tìm nhầm người, mình sẽ không đi tìm Chu lão thái để mà chuốc bực vào người. Chờ Chu Tấn Bắc chữa lành vết thương, bọn họ sẽ về bộ đội, tội gì phải cãi cọ với lão thái thái làm Chu Tấn Bắc khó xử.
Hai mẹ con ở trong phòng kể lể tâm tình, Hạ Đồng cũng không muốn chen vào, dứt khoát không vào, trở về nhà mình.
Chu Tấn Bắc không có ở trong phòng, sáng sớm ăn cơm xong, thôn trưởng đã mời Chu Tấn Bắc đến nhà, nói là có một số việc muốn thỉnh giáo.
Hạ Đồng việc may vá cũng chưa làm xong, ở trong phòng buồn chán, dứt khoát lấy bảng chữ mẫu ra tập viết, mấy ngày nay dù là về đến nhà, Hạ Đồng cũng không trì hoãn việc luyện chữ, đã thành một thói quen. Luyện đại khái hơn một giờ, Chu Tấn Bắc trở về đi đến phía sau Hạ Đồng, nhìn thoáng qua, mở miệng nói: "Lại luyện chữ đó à, vợ, em thật là chịu khó."
Hạ Đồng nói: "Chứ sao, luyện chữ là cả một quá trình dài mà, phải có nghị lực kiên trì chứ. Em đâu phải là người 'ba ngày đ·á·n·h cá hai ngày phơi lưới', nếu em đã muốn làm chuyện gì, nhất định sẽ kiên trì đến cùng."
Chu Tấn Bắc cười cười, "Đúng vậy đúng vậy, vợ anh quá tuyệt vời."
"Đừng có dẻo miệng, muội muội em về nhà ở chính phòng đó, chắc anh lâu rồi chưa gặp nó, đi thăm nó một chút đi."
Chu Tấn Bắc ngẩn người một chút, "Em nói ai cơ?"
Hạ Đồng bất đắc dĩ lại lặp lại một lần, "Em nói Chu Tấn Bắc, anh còn trẻ mà tai có vấn đề rồi hả? Em nói muội muội anh Chu Phân Phân, cô em chồng em, cả nhà đều đến, bây giờ đang ở phòng của lão thái thái kia, mau đi xem một chút đi."
Chu Tấn Bắc lúc này mới x·á·c định là muội muội của mình đến, "Vậy anh đi xem."
Hạ Đồng gật đầu, Chu Tấn Bắc ra khỏi phòng đi về phía chính phòng.
Chu Tấn Bắc vừa bước vào, liền thấy lão thái thái cùng muội muội muội phu cả nhà đều ngồi ở tr·ê·n giường sưởi, đang nói chuyện rôm rả.
Chu Tấn Bắc cười nói: "Lai Dân, Tiểu Phân, hai đứa về rồi à."
Chu Phân Phân vội vàng nói: "Tứ ca, vừa rồi nghe nương nói anh b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g, anh thế nào rồi, có ổn không ạ!"
"Không có chuyện gì, lần này anh về là để ở nhà tĩnh dưỡng, nương và Tứ tẩu chăm sóc anh rất tốt, miệng vết thương gần như khỏi hẳn rồi, em đừng lo lắng."
Chu Phân Phân nói: "Chỉ cái con người đó, có thể chăm sóc anh tốt mới là lạ, cái vẻ mặt ấy, chẳng coi ai ra gì, nhìn thấy em cũng không biết chào hỏi."
Chu Tấn Bắc trầm giọng nói: "Đó là Tứ tẩu của em, em ăn nói gì vậy, không có chút lễ phép nào, nó đắc tội gì em chứ."
"Tứ ca, anh mắng em, trước kia anh chưa bao giờ nói em như vậy cả, đều tại con đàn bà đó hết, có phải nó nói xấu em với anh rồi không. Cả Tam ca nữa, trước kia đối xử với em cũng rất tốt, bây giờ cũng đều thay đổi, em gh·ét mọi người."
Chu Tấn Bắc cau mày nói: "Xem ra đúng là trước kia chúng ta chiều hư em rồi, Tứ tẩu em có nói gì đâu, em đừng có nói x·ấ·u nó, còn nữa, anh nghe nói em với mẹ chồng thường xuyên đi tìm Tam ca gây sự có phải không."
"Em không có, anh nghe ai nói bậy đó."
"Em còn nói dối, Tam ca của em viết thư chính miệng nói cho anh biết."
Chu lão thái thấy hai anh em không khí không tốt lắm, vội vàng nói: "Lão Tứ, con làm cái gì vậy, em gái con vất vả lắm mới về nhà một chuyến, con đừng có cãi nhau với nó chứ! Nó còn nhỏ."
Chu Tấn Bắc giận dữ: "Nương, nó còn nhỏ gì mà nhỏ! Đều hơn hai mươi tuổi rồi, con cái đều sinh hai đứa lớn tướng cả năm sáu tuổi, nương cứ nuông chiều nó đi!"
Tần Lai Dân nói: "Tứ ca, anh đừng nóng giận, anh đừng chấp Tiểu Phân làm gì, nó không hiểu chuyện, em về em sẽ nói nó."
Chu Tấn Bắc nhịn không được thở dài, cô em gái này từ nhỏ đã bị người nhà nuông chiều hư, lão nương lại còn bảo vệ ghê gớm, nói cũng nói không được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận