Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 227: Mua thức ăn yến khách (length: 7581)

Ngày thứ hai, Hạ Đồng quả thật từ sớm đã bị Chu Tấn Bắc đ·á·n·h thức, hai vợ chồng thu dọn xong cùng nhau ra ngoài mua thức ăn.
Đến cửa cung tiêu xã, vì là ngày nghỉ nên người đến người đi mua đồ siêu cấp nhiều, Hạ Đồng kéo Chu Tấn Bắc chen vào.
Chọn một ít trái cây rau dưa, còn t·h·ị·t thì không có gì ngon, nên Hạ Đồng chọn mấy khúc xương ống, tính nấu canh.
Mua xong đồ ăn, hai người lại ra quầy mua hai bình rượu, hôm nay tụ hội, Hạ Đồng liền cho Chu Tấn Bắc uống thỏa thích.
Đồ ăn ở cung tiêu xã có hạn, có thứ còn bán hạn lượng, nhiều thứ không mua được, người trong nhà ăn thì vẫn đủ, chứ nhiều người thì rất bất t·i·ệ·n, mua không đủ ăn.
Hạ Đồng lại kéo Chu Tấn Bắc đi qua đường lớn, vào một con hẻm nhỏ, bên trong có rất nhiều tiểu thương buôn bán rau dưa gia cầm.
Đây là một ngày nàng đi bộ vô tình p·h·át hiện, chẳng qua bình thường nàng ăn một mình, cần ít đồ ăn nên ít đến đây.
Trong hẻm nhỏ người lui tới cũng rất nhiều, đa số là mấy bà đeo giỏ rau, đang lựa chọn cò kè mặc cả mua đồ ăn, còn có đám lái buôn th·é·t lớn, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Chu Tấn Bắc nói: "Không ngờ quanh đây còn có chỗ như vậy, tức phụ, nàng p·h·át hiện ra sao vậy?"
"Cũng là vô tình p·h·át hiện thôi, bất quá ta ít đến lắm, tại vì không mua được đồ mình muốn ở cung tiêu xã, ta mới nghĩ tới đến xem."
Chu Tấn Bắc hỏi: "Nơi này chắc là quản lỏng lắm a! Sao lại cho mấy n·ô·ng hộ bán đồ?"
Hạ Đồng nói: "Cái này thì ngươi không biết rồi! Nơi có người thì làm sao thiếu được ăn a! Cung ứng không đủ, thì người ta phải nghĩ biện p·h·áp chứ! Bên này bày bán cũng không phải ai khác, đều là n·ô·ng hộ ngoại ô, ai cũng muốn sinh tồn mà!"
"Cho dù bị nhìn thấy, chỉ cần không quá đáng thì mấy người quản lý cũng sẽ làm ngơ thôi, chứ không lẽ làm ầm lên, đều là người bản địa, họ cũng không ác tâm vậy đâu."
"Ta nghe nói, cũng không bày bán cả ngày đâu, chỉ mấy tiếng buổi sáng thôi, hết giờ họ dọn dẹp sạch sẽ mặt đất rồi thu quán về nhà, cũng văn minh lắm."
"Vậy là tương đối nhân tính hóa, mọi người đều hiểu."
Chu Tấn Bắc đồng ý: "Nói cũng phải, mỗi nơi có mỗi quy củ, chỗ này so với chỗ chúng ta tốt hơn nhiều, xuất p·h·át từ góc độ người dân, rất tốt."
Hạ Đồng dừng lại khá lâu ở mấy sạp hàng, so sánh những thứ mình muốn mua, rau dưa ở cung tiêu xã mua cũng không khác mấy, nhưng thấy rau dưa bên này tươi ngon nên không nhịn được mà mua thêm.
Cuối cùng mua một con gà và một con cá, đều nhờ người ta làm sạch sẽ rồi chuẩn bị đi về, lại thấy cuối ngõ có người bán lươn.
Hạ Đồng rất t·h·í·c·h ăn lươn nên cũng mua luôn, dù lươn nhìn đáng sợ, nhưng t·h·ị·t kho tàu x·á·c thực rất ngon và bổ dưỡng.
Mua xong các món chính phụ muốn mua, Hạ Đồng và Chu Tấn Bắc mang đầy đồ đạc về nhà.
Về đến nhà, Hạ Đồng hỏi: "Mấy người kia chừng mấy giờ đến?"
"Họ nói đến ăn cơm trưa, chắc là tầm giữa trưa đó!"
"Ừ ừ, vậy được, đồ ăn mua đủ rồi, không cần vội, mình nghỉ một lát rồi chuẩn bị cơm trưa cũng kịp, lát nữa ta nghỉ chút rồi đem gà đi rửa hầm trước."
Hai người nghỉ ngơi một lát, rồi bắt đầu làm, Hạ Đồng hầm gà, rồi sai Chu Tấn Bắc đem lươn xử lý, c·ắ·t thành khúc.
Nhưng không được xử lý trước mặt nàng, nàng không t·h·í·c·h thấy cảnh lươn bị làm thịt.
Chu Tấn Bắc bất đắc dĩ: "Nàng t·h·í·c·h ăn mà sao lại sợ vậy?"
"Ngươi không hiểu đâu, đó là do tâm lý thôi, tại nó giống một loại sinh vật đáng gh·é·t, nhưng ta lại thấy nó rất ngon, tâm lý kỳ quái này ta còn không hiểu, sao ngươi hiểu được."
"Đừng nói nhiều, mau làm đi, nấu chín rồi ta hết thấy gì nữa."
T·h·í·c·h ăn thì t·h·í·c·h ăn, nhưng Hạ Đồng không dám xử lý vì cứ thấy nó là nàng lại nhớ tới một loài động vật làm nàng sợ.
Đây cũng là một hiện tượng kỳ lạ, vừa sợ lại vừa t·h·í·c·h ăn, Hạ Đồng gọi hiện tượng này là giả sợ hãi.
Hạ Đồng đã hầm xong gà, giờ đang xử lý cá, rửa sạch là được, cá dễ nấu mà cũng không phiền phức.
Chu Tấn Bắc xử lý mấy thứ này rất thạo, từ nhỏ đã lớn lên ở bờ sông, không sợ gì cả.
Vừa dọn xong lươn, c·ắ·t thành khúc, thì nghe tiếng chuông cửa.
Chu Tấn Bắc rửa tay rồi đi mở cửa.
Mở cửa, hiện ra hai khuôn mặt tươi cười, một đen một trắng.
Hai người cười nói: "Tấn Bắc, bọn ta tới rồi."
Chu Tấn Bắc nhiệt tình mời hai người vào, Hạ Đồng cũng từ bếp đi ra.
Cười nói: "Mọi người đến rồi, mời ngồi, để ta pha trà."
Mạnh Lương cười: "Tiểu Hạ, không cần kh·á·c·h khí, tụi này tới uống cho say thôi."
Hạ Đồng vào bếp pha hai tách trà, rồi để đĩa bánh lên bàn.
Hùng Chấn Bang đưa đồ trong tay cho Chu Tấn Bắc, "Hai đứa không biết mua gì nên mua chút ít."
Chu Tấn Bắc nói: "Khách sáo làm gì, đã bảo đến ăn bữa cơm thôi, còn mang đồ theo."
Hùng Chấn Bang cười: "Hai thằng đàn ông bọn tao đến đây tay không à! Đây là phép lịch sự, đừng nói nhiều, nói nữa thì lại khách sáo."
Mạnh Lương liếc nhìn phòng, nói: "Phòng ốc ấm cúng ghê, có không khí gia đình, đúng là có vợ tốt, có vợ là có nhà."
Chu Tấn Bắc trêu: "Nếu thấy tốt thì cưới sớm đi, chẳng phải ba mẹ ngươi đang sốt ruột sao! Nếu ngươi có ý đó, ba mẹ ngươi chắc mừng lắm?"
"Thôi bỏ đi, tao thấy mày hạnh phúc là được, chuyện trọng đại của tao không vội, sự nghiệp quan trọng hơn, sau này có tiền đồ rồi cưới cũng không muộn, giờ bận quá, cưới rồi tao không lo được cho gia đình, với lại tao chưa gặp được người tao t·h·í·c·h."
Hạ Đồng nói: "Tại duyên ph·ậ·n chưa tới thôi, đến lúc duyên ph·ậ·n tới thì ngươi sẽ vội muốn cưới ngay, giờ nói gì cũng chỉ vì người kia chưa xuất hiện thôi."
"Đúng đúng đúng, Tiểu Hạ nói đúng đó, tao đang chờ duyên ph·ậ·n, không vội được."
Mọi người cùng cười, người trẻ tuổi ở chung thì vui hơn, cười nói vui vẻ.
"Mọi người ngồi chơi, Tấn Bắc nói chuyện với mọi người đi, ta vào bếp làm mấy món kia."
Mạnh Lương nói: "Tiểu Hạ, tụi tao vào giúp cho."
"Không cần đâu, mọi người cứ ngồi đi, có mấy món thôi, ta lo được."
Nói xong Hạ Đồng vào bếp làm việc, bên ngoài một trận cười nói, tiếng cười của mấy người đàn ông vang vọng khắp nhà, trong phòng vô cùng náo nhiệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận