Ta Mang Không Gian Xuyên 70

Ta Mang Không Gian Xuyên 70 - Chương 352: Các nhà nấu thịt (length: 7847)

Lúc xế chiều, Vương Thúy Nga mang theo t·h·ị·t h·e·o vui sướng vào sân.
Chu Diễm theo ở phía sau một mực kêu la h·é·t, "Ta muốn ăn t·h·ị·t h·e·o, ta muốn ăn bóng loáng như bôi mỡ đại t·h·ị·t mỡ."
Vương Thúy Nga được chia t·h·ị·t h·e·o, tâm tình cũng vô cùng tốt, "Được, được, được, buổi tối cho ngươi ăn t·h·ị·t nướng."
"Ta muốn ăn nhiều một chén lớn."
"Còn một chén lớn nữa hả, ngươi cũng thật sự dám nói, tổng cộng chỉ được có chừng này t·h·ị·t, còn muốn muối một ít để dành từ từ ăn."
Chu Diễm làm nũng, "Không được, cứ phải nấu nhiều một chút, ta chính là muốn ăn, ta mặc kệ."
Vương Thúy Nga nói: "Ngươi cái oan gia này, một lần ăn hết, lần sau người ta ăn, ngươi xem sao?"
Nói xong ngân nga hát nhỏ vào phòng bếp, Chu Diễm như cũ theo phía sau nàng ầm ĩ tranh cãi.
Vương Thúy Nga được chia t·h·ị·t xong, Hàn Nguyệt cũng ngồi không yên, cứ luôn đưa cổ nhìn ra phía ngoài, trông có vẻ hơi lo lắng.
Hạ Đồng biết nàng đang mong gì, cười nói: "Chị dâu cả, chị đừng gấp, anh cả một lát sẽ về, anh ấy nhất định có thể mang t·h·ị·t về, hôm nay anh ấy giúp g·i·ế·t h·e·o, khẳng định còn được chia thêm một chút, yên tâm, t·h·ị·t của chị không chạy được đâu."
Hàn Nguyệt cũng có chút ngượng ngùng, "Tứ đệ muội, bị em chê cười rồi, không ngờ ta cũng giống tính trẻ con như vậy."
"Có gì đâu, cuộc s·ố·n·g này ăn t·h·ị·t khó khăn lắm mà! Ngóng trông là bình thường, không mong mới không bình thường ấy, chị cũng là vì con có t·h·ị·t ăn thôi."
Không bao lâu, quả nhiên người nhà họ Chu trở về, trong tay ai cũng x·á·c·h t·h·ị·t.
Chu Tấn Đông đem t·h·ị·t trong tay đưa cho Hàn Nguyệt, "Vợ à, đây là nhà mình tính theo nhân khẩu được thôn chia, hôm nay giúp người còn được chia thêm một chút."
Hàn Nguyệt mặt tươi cười tiếp nh·ậ·n t·h·ị·t h·e·o, lấy tay ước lượng cân nặng, "Thật đúng là không ít."
"Thôn trưởng nói năm nay h·e·o so với năm ngoái nuôi mập hơn một ít, cho nên mỗi nhà chia còn được nhiều thêm mấy lạng."
Hàn Nguyệt cầm t·h·ị·t đi một bên xử lý, nhìn t·h·ị·t h·e·o trong tay, nàng đã có sắp xếp trong lòng.
Chu phụ cầm trong tay phần t·h·ị·t h·e·o của hai người bọn họ, Chu Tấn Nam trong tay là t·h·ị·t h·e·o Hạ Đồng mua, phần của Chu Tấn Nam đã bị Vương Thúy Nga lấy trước về nhà.
Chu Tấn Nam đưa t·h·ị·t cho Hạ Đồng, "Tứ đệ muội, đây là cha chọn cho em, theo yêu cầu của em mua hai cân sườn, ba cân t·h·ị·t, số tiền còn lại đều mua xương ống."
Hạ Đồng trong lòng vui vẻ, nàng đang định nấu canh uống, có xương ống tươi thật là rất tốt.
Hạ Đồng tiếp nh·ậ·n t·h·ị·t h·e·o, cười nói: "Cảm ơn nhị ca và cha."
Chu phụ khẽ gật đầu, "Không còn sớm nữa, con đi xử lý mấy thứ này đi! Xử lý sớm thì tốt hơn."
Hạ Đồng gật đầu, trong sân tất cả mọi người đang bận rộn, bọn trẻ đều ở trong sân chạy quanh, đều chờ đợi tối nay được ăn t·h·ị·t.
Ngoại trừ nhà họ Chu, cả thôn đều vui vẻ, không có gì so với ăn t·h·ị·t khiến người ta vui hơn.
Hạ Đồng không định muối mấy thứ t·h·ị·t này, trong không gian có rất nhiều t·h·ị·t khô và lạp xưởng, nàng thật muốn ăn một ít đồ tươi.
Hạ Đồng trước tiên rửa sạch xương ống, sau đó nấu canh, trong siêu thị không gian lấy một bao nấm hương khô ngâm cho nở ra, cùng nấu canh.
Ba cân xương sườn đều được kho t·h·ị·t tàu, đổ vào một cái chậu, muốn ăn thì xới một ít hâm nóng, hoặc xào bắp cải ăn cũng rất thơm, bởi vì khi lạnh trên mặt sẽ có một lớp mỡ h·e·o.
Sau khi Hạ Đồng làm xong sườn, cả sân đều là mùi t·h·ị·t, ai nấy đều thèm c·h·ế·t đi được, những người khác cũng đang nấu, chỉ chốc lát, cả sân toàn mùi t·h·ị·t.
Ba cân t·h·ị·t h·e·o kia Hạ Đồng liền không xử lý, thời tiết lạnh, có thể để đông lạnh trước, Hạ Đồng tính để hôm nào làm nhân bánh bao hoặc làm sủi cảo ăn.
Canh xương ống ninh hơn một giờ, canh biến thành màu trắng sữa, Hạ Đồng không bỏ gia vị gì cả, chỉ bỏ muối.
Hạ Đồng múc một chút nếm thử hương vị, thật sự không thể thiếu, mấy cái nấm hương phát huy tác dụng không tệ.
Hạ Đồng múc một chén lớn, mang cho hai ông bà già, khi qua đó họ đang ăn cơm, trên bàn chỉ có vài miếng t·h·ị·t lẫn trong bắp cải.
Trong lòng Hạ Đồng đau xót, Chu phụ thật sự quá tiết kiệm.
"Cha, hôm nay được chia t·h·ị·t sao không nấu nhiều một chút mà ăn ạ! Bữa đầu tiên ăn ngon một chút, đừng tiếc."
Chu phụ nói: "T·h·ị·t đã cho quá nhiều rồi, đừng thấy t·h·ị·t nhiều, nhưng không kéo dài được đâu, phải tính toán mà ăn, không thể hôm nay ăn mặc kệ ngày mai."
Người già đều như vậy, Hạ Đồng cũng không biết phải nói gì, đặt chén canh lên bàn.
"Cha, đây là canh con dùng xương ống ninh, cho thêm nấm hương, rất thơm, cha với mẹ mỗi người ăn một chút đi."
Chu phụ gật đầu, "Con dâu út có lòng, còn nhớ đến chúng ta."
"Hiếu thuận với người già là việc con phải làm, cha đừng kh·á·c·h khí."
Chu lão thái nhìn thấy chén canh, vội vàng dùng thìa múc lấy uống, canh hơi nóng, bà bị bỏng xuýt xoa kêu.
Chu phụ quát: "Ngươi bà già này, có gì phải gấp đâu? Để lúc nữa nguội cho ngươi uống, xem ngươi còn gấp nóng không!"
"Cha, để con đút mẹ uống nhé!"
Chu phụ xua tay, "Không cần, ta làm được rồi, con mau về ăn cơm đi!"
Thấy bộ dạng Chu phụ như vậy, là thật không muốn để Hạ Đồng đút, Hạ Đồng liền lên tiếng t·r·ả lời rồi ra khỏi cửa.
Vừa định vào phòng, liền thấy Vương Thúy Nga từ phòng nàng đi ra, tươi cười hớn hở. Hạ Đồng gọi nàng từ phía sau.
"Tứ đệ muội."
Hạ Đồng xoay người, "Nhị tẩu, có chuyện gì không?"
Vương Thúy Nga vẻ mặt tươi cười nói: "Tứ đệ muội, nấu món gì ngon thế, ta ở trong phòng cứ ngửi thấy mùi hương từ phòng em bay ra, tay nghề Tứ đệ muội không tệ nha! Nấu món gì mà thơm nức thơm nức."
Hạ Đồng liếc mắt liền nhìn ra Vương Thúy Nga có ý định gì, nói: "Nấu t·h·ị·t thì nhất định là thơm rồi! T·h·ị·t không thơm thì còn gì thơm nữa? Em thấy nhà Nhị tẩu cũng bay ra đầy mùi t·h·ị·t mà?"
Vương Thúy Nga bị Hạ Đồng nói cho sắc mặt ngượng ngùng, lát sau lại nói: "Tứ đệ muội à! Nhà em có phải đang ninh canh t·h·ị·t không đấy? Ta nghe mấy đứa con nói em còn mua mấy khúc xương ống nữa, xương ống ninh canh thì ngon phải biết, tiếc là nhà ta chỉ được chia t·h·ị·t, không được chia xương ống."
Hạ Đồng mỉm cười nói: "Chuyện này dễ thôi mà! Nếu Nhị tẩu có t·h·ị·t, em có xương ống, chúng ta đổi nhau đi, như vậy chị sẽ có được khúc xương ống chị tâm tâm niệm niệm ."
Vương Thúy Nga lập tức phản bác: "Không được, ta đây là t·h·ị·t, làm sao có thể đổi với em xương ống được, Tứ đệ muội em quá khôn rồi ."
Hạ Đồng cười nhạo nói: "Không phải Nhị tẩu muốn xương ống sao? Nãy giờ cứ lải nhải là không được chia, vậy đề nghị của em không tốt sao? Em đây là giúp người hoàn thành ước vọng, cho chị được cái chị muốn ."
"Tứ đệ muội, em cái này. . . Cũng quá kia, chỉ là con chị không phải muốn uống canh à, em liền. . . Liền cho nó một chút đi, là cháu chị mà, đều là người thân."
Hạ Đồng muốn trợn mắt đến tận trời cái Vương Thúy Nga này, hễ cứ không chiếm được chút t·i·ệ·n nghi là có thể giảm thọ hay sao? Không biết phải nói thế nào cho hết.
"Nhị tẩu, chị muốn đồ của người khác mà mở miệng không thấy x·ấ·u hổ gì cả, người khác muốn đồ của chị thì còn khó hơn cả lên trời xanh đấy! Rất đáng tiếc, canh em không có nhiều, múc một chén lớn cho cha mẹ rồi, em còn muốn uống nữa mà?"
"Tứ đệ muội, em xem em nói kìa, chỉ cho cháu chị xới một bát nếm thử thôi, canh này thêm một chút nước là nấu được thêm rồi, em đừng keo kiệt thế."
Hạ Đồng nói một câu: "Không có." Sau đó vào phòng đóng cửa lại.
Chỉ để lại Vương Thúy Nga một mình ở ngoài cửa lẩm bẩm chửi vài câu rồi bỏ đi.
Hạ Đồng cũng không phải keo kiệt, canh lại không đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ là không quen nhìn Vương Thúy Nga thôi, thật là càng ngày càng quá đà, càng dung túng lại càng lấn tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận