Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi

Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi - Chương 87: Thi đấu bác mộ bia (length: 10102)

"Hả? Ngươi không phải rời trò chơi rồi sao? Tại sao lại lên đây?"
Lương Xuân hơi nghi ngờ, tiến đến gần hỏi hai câu nhưng không nhận được hồi âm.
Hắn lúc này mới nhìn rõ, tên của người bạn trên mạng này có thêm một cái mác phía trước, biến thành: Người mất trí, anh bạn bị tiểu đường hại ta sâu răng.
Tình cảnh này khiến Lương Xuân cảm thấy có chút phức tạp. Ngoại hình khác thường, tên không giống ai, cộng thêm động tác kỳ quặc, làm cho thế giới thảm hại này lại thêm một chút nực cười khó hiểu.
Rất nhanh, những người khác cũng chú ý tới tình huống này, nhao nhao vây quanh.
"Ối, không phải sâu răng sao? Mới một ngày không gặp mà đã thảm đến thế này rồi à?"
Mười người đứng chỉnh tề bên cạnh "người mất trí" vây xem, còn có người cố tình đứng chắn trước mặt.
Thật không thể tin, tâm trạng của mọi người đột nhiên lại tốt hơn một chút!
Dù trời vẫn tối, nhà cửa vẫn đổ nát, nhưng nghĩ đến người anh em tốt của mình long đong lận đận còn thảm hơn mình, bỗng nhiên trong lòng lại trở nên vui vẻ!
"Cái game này cũng chơi tới bến thật, cho người rời game mà còn phải bày biện ra cái bia mộ thi đấu thế này à?"
"Anh em tốt đã bỏ game rồi mà vẫn phải bắt nó đi làm, đây là điều ta thấy duy nhất nhân tính khi chơi game này đấy." Trần Thính Tuyền cảm thán nói.
Lương Xuân thì tái phát bệnh nghề nghiệp, tiếp tục phân tích cơ chế phía sau.
"Xem ra có vẻ là sau khi người chơi rời trò chơi một khoảng thời gian, sẽ kích hoạt cơ chế 'người mất trí' này, biến thành NPC đi khuân gạch ở đây."
"Vậy nếu chúng ta rủ được nhiều người đến rồi bỏ game, có thể sẽ tạo ra nhiều người mất trí hơn giúp chúng ta xây dựng không?"
"Và người chơi nguyên bản đã biến thành người mất trí nếu đăng nhập lại trò chơi thì sẽ thế nào? Sẽ biến lại thành người bình thường hay vẫn sẽ giữ nguyên là người mất trí?"
Thấy đến đây, Lilith không khỏi lo lắng.
Vì trong bản thiết kế của nàng hình như không có nói rõ nên xử lý thế nào với tình huống tương tự như vậy!
Nhưng một giây sau, Lilith lại thở dài một hơi, lần nữa nằm xuống ghế mát-xa.
Bởi vì Lương Xuân chỉ vừa tìm kiếm sơ bộ một chút đã tìm ra được đáp án.
"A, thì ra đã có người chơi phát hiện ra cơ chế này và đã thử nghiệm. Trong game, số lượng người mất trí cũng tuân theo giới hạn tối đa là mười sáu người, nói cách khác, nếu chúng ta mời thêm một người chơi mới vào, thì Sâu Răng tương đương với bị loại khỏi đội ngũ, người mất trí của nó cũng sẽ biến mất."
"Tương tự, nếu Sâu Răng quay lại game, hắn sẽ trực tiếp sống lại bằng thân xác người mất trí này."
"Cho nên cũng không có chuyện xuất hiện một đống người mất trí giúp chúng ta làm việc."
"Đáng tiếc, cứ tưởng sẽ có một cơ chế bí mật nào đó ẩn giấu ở đây chứ."
Lương Xuân lặng lẽ thở dài, không biết vì sao một cơ chế hết sức bình thường và hợp lý trong các trò chơi khác, khi đặt vào trò Kẻ Trộm Lửa lại khiến người ta có cảm giác thất vọng như vậy.
Lilith cũng nhẹ nhõm thở ra, suýt chút nữa đã nghĩ là lại có lỗi (bug).
Nàng nhìn Cố Phàm: "Mấy cái thiết lập này..."
Cố Phàm có chút bất đắc dĩ thở dài: "Đương nhiên là ta bổ sung giúp nàng. Trong bản thiết kế của nàng lại để lộ ra những lỗ hổng logic rõ ràng như vậy, nếu mà có lỗi, nàng lại định đổ hết lên đầu ta đấy."
Lilith có chút xấu hổ ho khan hai tiếng: "Đâu có chuyện đó, ta là ác ma đến thế sao! Bất quá lần này anh làm không tồi, đáng được khen ngợi!"
Lương Xuân và mọi người vây quanh người mất trí nghiên cứu một hồi, phát hiện không có cái gọi là cơ chế bí mật nào. Người mất trí này chỉ làm được những công việc cực kỳ đơn giản, hiệu suất lại còn thấp hơn cả người chơi, trông chờ vào nó mà tự động xây dựng à? Đúng là nằm mơ.
Vậy nên mọi người cũng không để ý nhiều nữa, tiếp tục bận việc của mình.
...
Cùng lúc đó, giảng viên Đinh cũng dẫn theo nhóm Kẻ Trộm Lửa bắt đầu thăm dò bên trong Thần Quốc.
Trước đó mọi người nhặt phế liệu đổi được chút đạo cụ, nên bây giờ vào Thần Quốc, đèn và xẻng là ai cũng có.
Chỉ có điều khiến người ta khó chịu là hai món đồ này cũng chiếm ô vật phẩm nhỏ, hơn nữa chết rồi cũng sẽ rơi ra.
Giảng viên Đinh dẫn theo ba người bạn trên mạng đi thám hiểm, còn Michel thì ở lại, nói muốn thử tiến hành một số hoạt động nghiên cứu khoa học.
Hôm nay thời tiết đẹp, là trời tối.
Trong Thần Quốc, trời tối có nghĩa là quái vật đi lại hoạt động sẽ ít hơn, lại thêm mọi người có đèn, đây chính là cơ hội tốt để trộm thần hỏa.
Một đường mò tới gần nhà thờ.
Giảng viên Đinh hạ giọng: "Anh em ơi, giàu sang có trong hiểm nguy đấy anh em ạ, tôi xem trên mạng bảo, chỗ này có lẽ có thần hỏa, đến lúc đó chúng ta chia nhau hành động, ai thấy thần hỏa thì nhanh tay lấy đi, đừng chờ ai cả, hiểu chưa?"
"Dù sao trong game này quái vật cũng trâu bò, ai cũng cứu không nổi ai, mọi người cứ nghe theo mệnh trời thôi."
Ba người bạn mạng đồng loạt cúi đầu ra hiệu mình đã hiểu.
Vì hiện giờ mọi người đều dùng giọng nói trong trò chơi, hơn nữa trong trò chơi phần lớn quái vật đều có thính lực, cho nên các người chơi rất nhanh đã hình thành thói quen không nói lời nào khi không cần thiết.
Bốn người tiến vào nhà thờ thăm dò, rất nhanh không nghe thấy tiếng của nhau nữa.
Giảng viên Đinh lần theo vị trí trên mạng tìm, liên tiếp tìm được ba điểm quan trọng.
Hai điểm đầu đều là đạo cụ, đến điểm thứ ba, cuối cùng cũng nhìn thấy một đám thần hỏa cháy hừng hực!
"Tuyệt! Anh em ơi, quá là thuận lợi luôn! Quả nhiên cái vụ trộm lửa này vẫn là do chính ta ra tay!"
Giảng viên Đinh không nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp cầm lấy thần hỏa, rồi quay người ba chân bốn cẳng chạy!
Ngay khoảnh khắc lấy được thần hỏa, cảnh vật xung quanh rõ ràng phát sinh một chút biến hóa, hình như có thứ gì đó nguy hiểm đã bị kinh động.
Giảng viên Đinh vừa chạy ra khỏi tầng hầm nhà thờ, đã thấy trước mặt một bức tượng thần thiên sứ đang rơm rớm nước mắt nhanh chóng lao về phía mình, mà khi vừa vào tầm mắt thì lại đứng khựng lại.
"Mẹ nó! Tượng nhìn chăm chú!"
Giảng viên Đinh đã xem qua danh sách quái vật mà cư dân mạng tổng kết, biết đồ chơi này sơ sẩy một chút là sẽ bị nó giết trong nháy mắt.
Nếu có đồng đội, cách tốt nhất là để người khác hỗ trợ nhìn bức tượng một chút cho mình chuồn trước, nhưng vấn đề là đồng đội đều đã đi riêng rồi, giảng viên Đinh cũng chỉ có thể sử dụng một biện pháp mạo hiểm khác.
"Không sao đâu anh em ơi, xem tuyệt chiêu hất đầu của tôi này!"
Giảng viên Đinh vừa chạy về phía cửa ra, vừa không ngừng hất đầu, để tượng nhìn chăm chú xuất hiện trong tầm mắt của mình.
Đúng là không thể xem thường tuyển thủ chuyên nghiệp game FPS, trong phương diện này họ đúng là có lợi thế, sau khi trải qua thao tác vung súng tương tự, hắn thực sự đã chạy được đến bên ngoài nhà thờ, lại còn đóng sập cửa lại nữa.
Như vậy, bức tượng nhìn chăm chú trong thời gian ngắn chắc là không ra được.
Về phần ba người bạn trên mạng còn ở bên trong nhà thờ... Chỉ có thể mong bọn họ tự cầu phúc thôi.
Giảng viên Đinh hơi buông lỏng, nhanh chân quay trở lại.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Anh bạn, bên này!"
Giảng viên Đinh giật mình, trước tiên chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Hắn nhìn quanh: "Ai? Có anh em nào ở bên ngoài tiếp ứng sao? Cậu ở đâu?"
Giọng nói quen thuộc lần nữa vang lên: "Với tốc độ này chắc là có thể thu công nhanh thôi."
Giảng viên Đinh càng hoang mang, đối phương hình như đúng là đang nói chuyện với mình, nhưng sao câu trước không liên quan đến câu sau vậy? Cái gì mà "Có thể thu công nhanh thôi" ?
À, ý là ta trộm được thần hỏa rồi, nên nhiệm vụ Kẻ Trộm Lửa lần này có thể thu công rồi sao? Cũng có thể gượng ép giải thích được.
Lúc này trời rất tối, giảng viên Đinh tuy nghe thấy đối phương nói chuyện nhưng lại không nhìn rõ vị trí cụ thể, chỉ có thể cầm đèn tìm về hướng phát ra âm thanh.
"Kỳ lạ, vậy mà không có ai, ai đang nói chuyện thế?
"Hơn nữa giọng này nghe quen quá, là ai vậy nhỉ?"
Giảng viên Đinh có chút mờ mịt, có nhiều bạn cùng chơi đến vậy, hắn cũng không thể nào nhớ được giọng của từng người.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên trước mắt hắn tối sầm lại!
"Má ơi! Sao ngươi không phải bỏ game rồi à?"
Giảng viên Đinh cuối cùng cũng biết ai đang gọi mình, lại là Sâu Răng, người bạn trên mạng đã rời game!
Chỉ là Sâu Răng lúc này rõ ràng có vẻ không ổn, hắn đang nằm sấp trên tường, người khom xuống, mắt còn giống như bị thần hỏa đốt mù, cũng gần giống như chó săn địa ngục vậy.
Hơn nữa tên ở phía trước còn có thêm cái mác: Người mất trí.
Khi giảng viên Đinh vừa đến gần, Sâu Răng trong nháy mắt lao xuống, hai tay túm chặt bả vai giảng viên Đinh, giữ chặt không cho hắn nhúc nhích!
Một giây sau, từ ngũ quan của Sâu Răng bùng phát ra ánh sáng chói lòa, sau đó... không còn sau đó nữa.
Giảng viên Đinh trơ mắt nhìn mình chết trong nháy mắt, sau đó xác biến thành một con quái vật giống như Sâu Răng.
Điều càng khiến hắn không thể chấp nhận được là, trong khoảnh khắc hắn chết, toàn bộ đạo cụ bao gồm thần hỏa, đèn, xẻng rơi ra hết, sau đó hai con quái vật đó lại nhặt toàn bộ những thứ này lên, rồi leo tường như nhện mà biến mất tăm hơi!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận