Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi

Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi - Chương 155: Nghịch Thiên Đường đô thị chuyện lạ (length: 10444)

Chu Dương ho nhẹ hai tiếng, trịnh trọng bắt đầu giới thiệu.
"Đầu tiên, hoan nghênh Ngụy ca ngươi gia nhập trò chơi Nghịch Thiên Đường, mặc dù trò chơi Nghịch Thiên Đường trước mắt còn chỉ có thể coi là một công ty nhỏ, nhưng ta kiên định cho rằng, tương lai trò chơi Nghịch Thiên Đường nhất định sẽ trở thành chân chính ông lớn trong ngành trò chơi, cũng sẽ thay đổi sâu sắc thế giới này.
"Với tư cách một nhân viên kỳ cựu của trò chơi Nghịch Thiên Đường, ta nhận thấy tất cả nhân viên mới đều phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh những điều sau đây, để đảm bảo công việc được tiến hành thuận lợi. Bằng không có khả năng sẽ gây ra một số hậu quả nghiêm trọng.
"Thứ nhất, tại trò chơi Nghịch Thiên Đường, Cố tổng là duy nhất chính xác và luôn luôn chính xác.
"Thứ hai, nếu như bất luận ai có ý kiến khác với Cố tổng, hoặc mong muốn đưa ra câu hỏi về một số nội dung, xin làm theo điều thứ nhất.
"Thứ ba, tại trò chơi Nghịch Thiên Đường, bug là rất bình thường, đó là điều cực kỳ hợp lý, nếu phát hiện bug thì không được báo cáo, có cần sửa chữa hay không, đều cần thận trọng quyết định, không được tùy tiện hành động.
"Thứ tư, nếu phát hiện một bug nhưng không chắc chắn có cần sửa chữa hay không, có thể trong âm thầm, không để lại dấu vết gì, thỉnh giáo nhân viên kỳ cựu. Nếu vẫn không thể xác định, xin làm theo điều thứ nhất, điều thứ hai.
"Thứ năm, trò chơi Nghịch Thiên Đường có một người đầu tư, thường xuyên sẽ xuất hiện vào lúc tăng ca. Không được thể hiện bất kỳ sự thiếu tôn trọng nào với nàng, nhưng cũng không cần xem lời nàng nói ra gì.
"Thứ sáu, tại trò chơi Nghịch Thiên Đường, địa vị của tổ kiểm thử còn cao hơn tất cả công ty game trên toàn thế giới. Hoặc có thể cho rằng, toàn bộ nhân viên của Nghịch Thiên Đường, bao gồm cả Cố tổng, đều là thành viên tổ kiểm thử.
"Thứ bảy, trò chơi thường xuyên được bán vào những lúc không phải giờ làm việc, sau khi trò chơi được bán ra, bất kể chuyện gì xảy ra, cứ giả vờ như hoàn toàn không biết gì là được, không cần ngạc nhiên.
"Thứ tám, một khi phương án thiết kế trò chơi đã được quyết định thì không thể sửa đổi; tương tự, một khi trò chơi được bán ra thì không được tiến hành bất kỳ thay đổi nào, một ký hiệu nhỏ cũng không được thay đổi.
"Thứ chín, tại trò chơi Nghịch Thiên Đường, việc đầu tiên mà mọi người cần làm là hoàn thành tốt công việc của mình. Nếu không chắc một việc nào đó có thuộc trách nhiệm của mình hay không, thì đừng làm. Càng không cần quan tâm đến những việc lặt vặt của bộ phận khác.
"Thứ mười, khi hiểu biết sâu hơn về trò chơi Nghịch Thiên Đường, ngươi có thể dần dần hiểu một phần quy tắc trong đó, từ đó đưa ra ý kiến mới, hoặc có thể càng thêm nghi ngờ một số quy tắc. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, xin hãy làm theo điều thứ nhất.
"Tốt Ngụy ca, không sai biệt lắm là như vậy."
Chu Dương nói xong, nhìn Ngụy Thành Kiệt với vẻ thành khẩn.
Ngụy Thành Kiệt nghe mà ngơ ngác, một hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
"Huynh đệ, những điều này ngươi nói với ta chẳng khác gì chuyện lạ đô thị..."
Ngụy Thành Kiệt cảm thấy quá khó chấp nhận, đây là cái quái gì vậy! Sao ngày đầu tiên đi làm đồng nghiệp đã trang trọng nói với mình nhiều chuyện kỳ quái như vậy!
Những quy tắc này cũng quá kỳ quái đi?
Bug là rất bình thường, là điều cực kỳ hợp lý ta có thể hiểu, nhưng sao khi phát hiện bug lại phải cân nhắc thận trọng có nên sửa chữa không?
Nghịch Thiên Đường có một nhà đầu tư? Điều này không lạ, dù sao cũng là công ty nhỏ mà, nhưng tại sao lại không xem lời nàng nói ra gì?
Vả lại rõ ràng là bug chưa chắc đã có thể sửa hoàn toàn, vậy sao địa vị của tổ kiểm thử lại cao như vậy?
Phương án trò chơi đã định thì không thể thay đổi, trò chơi đã bán thì cũng không được thay đổi một dấu hiệu nhỏ nào...
Có thể nói, Ngụy Thành Kiệt lăn lộn trong ngành này nhiều năm như vậy, đã thấy qua vô số kiểu, nhưng kiểu này thì chưa từng gặp.
Hắn vốn nghĩ, Nghịch Thiên Đường chẳng qua là một công ty khởi nghiệp nhỏ có tiềm năng, cách chia tiền thưởng rất đặc biệt, ông chủ rất hào phóng. Ngoài ra, chắc hẳn sẽ không khác biệt quá nhiều so với các công ty game bình thường.
Nhưng giờ xem ra, mọi chuyện dường như sâu sắc hơn so với mình tưởng tượng rất nhiều...
Ngụy Thành Kiệt vội vàng cầm lấy cuốn sổ tay bên cạnh: "Huynh đệ ngươi nói lại lần nữa, để ta ghi lại."
Chu Dương vội vàng giữ tay hắn lại: "Không! Ngụy ca, những lời này ngươi biết ta biết là được, tuyệt đối không được ghi lại, như vậy sẽ lưu lại bằng chứng.
"Với lại ngươi cũng đừng quá căng thẳng, nói chung, ở trò chơi Nghịch Thiên Đường chỉ cần ngươi nghiêm túc làm theo những gì Cố tổng dặn, không nên tùy tiện làm những việc không chắc thuộc trách nhiệm của mình, là sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
"Tốt Ngụy ca, ngươi cứ bận việc trước, ta lại đi thống nhất tư tưởng với người khác."
Chu Dương nói xong, lại đi tìm những nhân viên mới khác.
Ngụy Thành Kiệt thì mang theo vẻ khó hiểu, bắt đầu xem tài liệu thiết kế Phi Thăng.
Kết quả vừa nhìn trang đầu tiên, hắn đã cảm thấy như mình bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt.
"Bản trò chơi sử dụng bản thử nghiệm của công cụ vạn vật để phát triển, cho phép trong trò chơi xuất hiện các vấn đề như mô hình đè lên nhau, lỗi chủ đề, va chạm bất thường, văn bản lộn xộn. Chỉ cần trò chơi vẫn có thể chơi bình thường thì không cần sửa chữa những bug này."
Ngụy Thành Kiệt suýt nữa thì cho rằng mình không biết chữ.
Những chữ này từng chữ hắn đều hiểu, nhưng sao khi ghép lại thì hoàn toàn không thể hiểu nổi?
Công cụ vạn vật nổi tiếng là nhiều bug, dù chính phủ đã quảng bá nhiều lần nhưng trong ngành không có mấy công ty dùng nó!
Với lại, cái gì gọi là trò chơi vẫn có thể chơi bình thường nên không cần sửa bug? Chẳng lẽ trò chơi đầy bug mà vẫn được coi là chơi bình thường sao?
Ngụy Thành Kiệt mang vẻ mặt đau khổ, nhưng nghĩ đến những quy tắc kỳ lạ mà Chu Dương đã nói với mình trước đó, vẫn là tạm thời đè nén những cảm xúc khó hiểu xuống, tiếp tục nghiêm túc nghiên cứu.
...
Lúc này, Cố Phàm đang duỗi lưng trong phòng khách.
Hôm nay hắn tranh thủ lười biếng, câu cá.
Phương án thiết kế Phi Thăng đã được gửi đi, đoán chừng mọi người muốn hiểu rõ cần ít nhất hai ngày nữa.
Cho nên trong hai ngày này, Cố Phàm có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Sau hai ngày, hắn sẽ phải bắt đầu liều mạng gõ code.
Từ khi Kẻ Trộm Lửa và Thần Bỏ Đi Thành được bán chạy, tiền trong túi của Cố Phàm cũng ngày càng vơi đi. Bất quá dạo trước quá bận, nên vẫn chưa có thời gian tính xem rốt cuộc mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Hôm nay vừa vặn tính một chút.
Nhưng đúng lúc này, chuông cửa biệt thự vang lên.
"Ừ?"
Cố Phàm có chút ngạc nhiên, bởi vì căn biệt thự này của hắn bình thường rất ít người đến.
Đồ chuyển phát nhanh và đồ ăn đều trực tiếp đưa đến nơi làm việc, nếu người công ty có việc xin chỉ thị thì bình thường đều trực tiếp gọi điện thoại. Về phần Lilith? Nàng xưa nay không gõ cửa.
Cố Phàm mở cửa, phát hiện người đứng bên ngoài là Hạ Thì Tình, một nhân viên mới mới được nhận vào hai hôm trước.
"Sao thế Tiểu Hạ, có chuyện gì sao?"
Hạ Thì Tình gật đầu: "Cố tổng, có một chuyện muốn âm thầm nói với ngài. Tôi có thể vào trong không?"
"À, vào đi." Cố Phàm cũng không hỏi nhiều, mở cửa cho nàng vào phòng khách.
Trong buổi phỏng vấn trước, Hạ Thì Tình không để lại ấn tượng sâu sắc cho Cố Phàm.
Nàng ăn mặc rất bình thường, đeo cặp kính gọng đen nặng nề, thường xuyên để mặt mình giấu sau mái tóc mái dày, nói chuyện cũng nhỏ giọng, phải căng tai mới nghe rõ được.
Cảm giác tính cách của nàng rất hướng nội, cũng không thích nói chuyện, bất quá tác phẩm thì rất xuất sắc.
Cố Phàm cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng nàng chỉ đến hỏi về một số vấn đề trong công việc.
Nhưng mà sau khi đóng cửa lại, Hạ Thì Tình trực tiếp đi đến ngồi trên ghế salon, tháo cặp kính gọng đen ra, cả người dường như thay đổi một cách chóng mặt.
"Cố Phàm, lần đầu gặp mặt, xin tự giới thiệu lại.
"Tôi tên Hạ Di, như anh biết đấy, tôi là một thiên sứ."
Lời vừa nói ra, không khí trong phòng bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, có chút tĩnh mịch.
Vẻ mặt Cố Phàm cứng đờ, trong nhất thời mất hết ngôn từ.
Nếu là người khác, lúc này chắc chắn sẽ rất quan tâm hỏi han Hạ Thì Tình có phải bị điên rồi không, có cần gọi 115 gọi xe cấp cứu không.
Dù sao đột nhiên xuất hiện trước mặt người khác rồi tự xưng là thiên sứ, nhìn thế nào cũng không giống hành vi của người bình thường.
Người có chút hài hước còn có thể trả lời một câu: Vậy ta chỉ có thể là Michael!
Nhưng Cố Phàm không giống vậy, hắn biết trên thế giới này có ác ma!
Đã có Lilith và Michael, vậy có Hạ Di cũng là chuyện rất bình thường...
Đúng, Thần Bỏ Đi Thành là Lilith thiết kế, vậy cái tên Hạ Di này chắc chắn không phải do nàng bịa ra, mà là trực tiếp dùng tên một thiên sứ nào đó trong trí nhớ...
Hỏng rồi!
Vừa bôi nhọ người ta xong, chính chủ tìm tới cửa!
Trong nháy mắt Cố Phàm cũng nghĩ đến có khi nào mình bị lừa rồi không, có phải Hạ Thì Tình thực sự có vấn đề nên mới diễn một màn này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, khả năng này quá thấp, còn thấp hơn cả khả năng thiên sứ thật sự xuất hiện.
Nghĩ đến đây, kỹ năng diễn xuất của Cố Phàm bùng nổ trong nháy mắt, một mặt cảm động: "Người rốt cuộc cũng đã đến! Ta cuối cùng cũng tìm được tổ chức rồi!"
"Hạ tổng, ta muốn báo cáo tình hình, ta chỉ là một người xuyên việt vô tội thôi, lúc đầu còn đang ăn lẩu hát hò, muốn bắt đầu một cuộc đời mới, nhưng đột! Nhưng mà! Lại bị ác ma bắt cóc đòi tiền chuộc mất rồi!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận