Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi

Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi - Chương 61: Hỏi đáp trang web nóng lục soát (length: 10699)

Chu Dương hưng phấn kêu lớn: "Cố tổng! Anh xem trên mạng người ta bàn tán kìa? Người chơi quả thật đã phát hiện ra một cơ chế ẩn trong game của chúng ta, kết quả là game bùng nổ luôn!
"Thậm chí còn vì thế mà tạo ra một chủ đề tìm kiếm hot nữa!"
Cố Phàm vừa đặt ly cà phê xuống, nghe vậy thì biểu cảm lập tức nghiêm túc: "Cậu nói cái gì?
"Dùng từ cho chuẩn vào, cơ chế ẩn cái gì chứ, đó là bug!
"Cái bug này tối qua tôi biết rồi, tóm lại nó là bug có lợi, không cần sửa."
Chu Dương suýt chút nữa phun máu, xxx không cần sửa, chuyện đó còn cần anh nói à?
Hiện tại game của bọn họ nhờ vào cái bug này mà sống sót, đây mà là bug à, căn bản chính là mã lệnh cốt lõi rồi!
Đụng vào một dấu hiệu nào đó thôi là không được đâu!
Nhưng thái độ của Cố Phàm cũng khiến mọi người càng thêm xác định, đây đúng là một bug, là một tình huống hoàn toàn nằm ngoài dự kiến, là thành phần thuần túy của may mắn.
Chu Dương cảm thán: "Cố tổng, tôi coi như đã hoàn toàn tin, tên công ty chúng ta không gọi sai, đúng là vận may nghịch thiên mà!"
Cố Phàm an nhiên tự tại nói: "Đời này ta tích đức làm việc thiện, đây là điều ta nên được.
"Còn các cậu, hẳn cũng tích đức làm việc thiện đấy chứ? Không làm chuyện gì trái với lương tâm đấy chứ?"
Mọi người vội vàng lắc đầu: "Tuyệt đối không có chuyện đó, Cố tổng!"
Cố Phàm trong lòng cười ha ha, các người tốt nhất là không có, bằng không mà thật xuống địa ngục ta cũng không gánh nổi các ngươi đâu.
Hắn lại nghĩ đến lời Chu Dương vừa nói: "Game của chúng ta tạo ra một vấn đề tìm kiếm hot ư? Vấn đề gì?"
Tối qua trước khi đi ngủ hắn vẫn không chú ý đến chuyện này, hẳn là mới xuất hiện sáng nay.
Chu Dương vội mở trang web: "Chính là cái này!"
Cố Phàm xem thử, phát hiện không phải tìm kiếm hot trên Weibo hay trang video, mà là một trang hỏi đáp dạng "biết hay không" rất được ưa chuộng.
Vấn đề hot là: "Nếu thế giới Tam quốc thật sự giống như game Thiên Mệnh Ngọa Long Truyền, ai cũng thấy được thuộc tính 7 chiều của nhau, thì sẽ thế nào?"
Vấn đề này hẳn đã được đặt ra ngay khi bug được lan truyền, giờ lại có nhiệt độ không nhỏ.
Mà các loại câu trả lời lại càng mở rộng óc tưởng tượng, khiến người ta xem đến nghiện.
"Tưởng Cán: Tại hạ từ nhỏ cùng Chu Du là đồng môn, nguyện bằng ba tấc lưỡi không nát, khuyên Chu Du quy hàng. Tào Tháo: Ngươi trí lực chính trị còn chưa tới 70, đám thủ hạ của ta tùy tiện kéo một người đi đập gạch còn có trí lực cao hơn ngươi, còn nói chuyện Chu Du cái rắm gì, cút qua một bên!"
"Chu Du: Đáng giận! Sao mỹ nhân kế không dùng được với Lưu Bị vậy! Hại ta mất cả chì lẫn chài! Ngô Quốc Thái: Vớ vẩn! Mị lực của con gái ta là 86, mị lực của Lưu Bị là 100, ngươi chắc là con gái ta dùng mỹ nhân kế với Lưu Bị hả?"
"Quân Tây Lương gào to: Người mặc áo bào đỏ râu dài là Tào Tháo! Tào Tháo sợ hãi cắt râu bỏ áo choàng. Quân Tây Lương lại gào: Bảy chiều năm hạng đều trên 90 là Tào Tháo! Tào Tháo ngon lành!"
"Khương Duy thấy Triệu Vân, định bụng quát: Lão già thối tha, ngươi biết Khương gia gia ta ở Thiên Thủy không? Kết quả nhìn số liệu thì lập tức đổi giọng: Lão tướng quân, người có biết Khương Bá Ước ở Thiên Thủy không ạ? Nhìn thấy kỹ năng giận dữ của đối phương, lại đổi giọng lần nữa: Ngài cứ gọi tiểu Khương là được ạ."
"Vậy nên cái tên sứ giả Hung Nô lúc đầu chắc chắn là đã xem quyển cẩm nang, liếc thấy ngay cái gã Ngụy Vương giả mạo trước mặt mị lực thì không tệ, nhưng chỉ huy lại thấp tè, bên cạnh cái tên văn hộ chỉ huy trực tiếp tới chín mươi mấy."
"Tư Mã Ý: Cái trò chơi này chẳng chơi nổi tí nào, tại sao cái bảy chiều kia lại có giá trị trung thành hả!"
"Tào Tháo: Kỳ lạ, Điêu Thuyền mị lực chỉ có 94 mà cũng mê được Lữ Bố thần hồn điên đảo, sao cái người mị lực 100 đưa tới ngược lại bị Lữ Bố đuổi chạy là thế nào?"
"Tào Tháo: Trong thành có ai vợ mị lực trên 90 không?"
"Ngụy Diên nhìn thấy Ngột Đột Cốt võ lực hơn 300, vừa chạy vừa mắng thằng cha lừa ta, nhưng sau ngẫm lại kỹ, chắc là số liệu voi."
"Lưu Bị: Hoài Nam Viên Thuật, lương binh đầy đủ, nhưng lại là anh hùng sao? Tào Tháo: Viên Thuật chính trị có 16, ta sớm muộn cũng bắt hắn!"
"Gia Cát Lượng: Ta trí lực 100 là do trị số tối đa chỉ có 100, trí lực của bọn ta ít nhất cũng phải 99, 98, còn ngươi chỉ có 62, ngươi căn bản không có tư cách tham gia hội nghị này. Về đợi dùng bồ câu đưa tin đi! Có kết quả sẽ báo cho ngươi!"
"Thái thú Hàn Phức: Ta có thượng tướng Phan Phượng! Nhưng chắc không chém được Hoa Hùng, các người tìm cao thủ khác đi."
"Đặng Ngải hỏi Cổ Sung: Rõ ràng, rõ ràng, rõ ràng số liệu của ta, đều rất cao, tại sao lại không cho ta đi đánh trận, cứ để cho ta đi đồn điền thôi vậy? Cổ Sung nhìn thuộc tính chính trị của hắn đang sắp phá vỡ bầu trời: Thì ta cũng có biết đâu."
"Lưu Bị lúc mới ở Tân Dã: Anh em, lúc rút quân nhớ mang theo cái thằng nhóc tên Đặng Ngải đó đi!"
"Ta hiểu vì sao Triệu Vân lúc ở Trường Bản lại muốn trói Lưu Thiện trước ngực rồi, làm vậy người ta nhìn vào thấy ngay trị số của Lưu Thiện, cứ ngỡ Triệu Vân là lính quèn, nên mới lần lượt chạy đến chịu chết!"
"Trình Dục: Tài của Từ Nguyên Trực, hơn ta gấp mười lần. Tào Tháo: Đừng nói mò, hắn trí lực làm gì có 900? Tài của Từ Nguyên Trực, cùng lắm cũng chỉ hơn ngươi ba phần trăm."
Đám người Nghịch Thiên Đường ai nấy đều xem đến nghiền ngẫm.
Đừng nói, đám bạn trên mạng này đúng là biết cách gây chuyện!
Đương nhiên, vấn đề này dù xuất hiện là vì Thiên Mệnh Ngọa Long Truyền, nhưng thực tế không phải tất cả nội dung gây chuyện đều có thể tái hiện trong game.
Thiên Mệnh Ngọa Long Truyền dù dùng Fake-AI, nhưng kỹ thuật này không phải vạn năng, chuyện có thể tạo ra chút cốt truyện không theo lẽ thường hay không chủ yếu vẫn là do hên xui.
Giống như những câu trả lời mở rộng đầu óc của người chơi trên diễn đàn hỏi đáp kia, phần lớn là không thể xuất hiện trong game được.
Nhưng dù là vậy, vấn đề này vẫn giúp cho nhiệt độ của game Thiên Mệnh Ngọa Long Truyền tăng lên một bước nữa!
Lúc này, cả công ty Nghịch Thiên Đường chìm trong bầu không khí sung sướng không thực tế.
Thay đổi cuộc đời nhanh quá thật kích thích!
Chu Dương nhìn Cố Phàm, rồi lại nhìn số liệu doanh thu đang không ngừng biến động phía sau màn hình, lại nhìn Cố Phàm, rồi lại nhìn số liệu doanh thu.
Cuối cùng, anh ta có chút nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Cố tổng, hiện tại chúng ta không nên làm gì đó sao?"
Cố Phàm hơi kinh ngạc: "Làm gì đó?"
Câu hỏi ngược lại khiến Chu Dương ngẩn người, anh ta gãi đầu: "Chẳng là...chúc mừng một chút? Hay tổng kết lại kinh nghiệm gì đó? Viết báo cáo các kiểu?"
Nếu là ở công ty khác, lúc này hiển nhiên nên làm gì đó.
Với một số ông chủ khá xuề xòa, thấy game kiếm được tiền, chắc chắn sẽ rất cao hứng, tổ chức mọi người đi ăn mừng, ăn chút gì đó ngon ngon, đi hát hò hay thậm chí là đi công viên trò chơi một chút cũng rất bình thường.
Mà nếu là những ông chủ không biết điều, lúc này hẳn cũng sẽ yêu cầu mọi người tổng kết lại kinh nghiệm bài học, dù sao game này chút nữa thì cũng toi, dù là nhờ bug trời xui đất khiến mà nổi lên, nhưng làm sao vận may lúc nào cũng linh nghiệm được?
Thế nhưng nhìn Cố Phàm thì lúc này anh ta hoàn toàn không có dự định gì.
Không có ý định chúc mừng, cũng không có ý định tổng kết kinh nghiệm bài học.
Cố Phàm dang tay: "Việc của chúng ta đều làm xong hết rồi, game cũng hot rồi, hiện tại không phải là lúc nghỉ ngơi sao? Mọi người thích làm gì thì cứ làm, đợi để làm game tiếp theo là được.
"Tổng kết cái gì kinh nghiệm bài học, chỉ cần kết quả tốt là được rồi mà!
"Ta thấy rất nhiều đại hán cứ hở một tí lại viết tổng kết, viết báo cáo cực kỳ vô nghĩa, người tử tế ai lại viết báo cáo tuần hả!
"Còn về chúc mừng thì lại càng không cần, như vậy chẳng phải lại tốn tiền của công ty à. Chúng ta phải chống lại chủ nghĩa tiêu thụ! Chứ không thể cực khổ kiếm được ít tiền rồi cuối cùng lại ném hết cho quán cơm và bar.
"Tiền bạc thứ này, đương nhiên là cứ lấy ra làm tiền thưởng thực tế là thiết thực nhất."
Chu Dương kinh hãi.
Hỏng rồi, không ngờ Cố tổng lại là loại bánh bèo vậy sao!
Game của mình cũng hot rồi đấy, có cần phải keo kiệt vậy không?
Nhưng anh cũng không tiện nói gì, chỉ có thể lẳng lặng nhìn màn hình máy tính, âm thầm tự an ủi mình: Dù sao thì cũng có được kinh nghiệm của dự án thành công rồi!
...
Giữa trưa, nhân viên công ty Nghịch Thiên Đường từng nhóm hai ba người tự đi kiếm cơm.
Tuy nói quán cà phê dưới lầu cũng có bán một ít đồ ăn đơn giản, nhưng dù sao thì giá cả và hương vị đều khá bình thường, nên mọi người ăn đến hai ba lần là thấy ngán, bèn rủ nhau đi kiếm quán ăn ở gần đó.
Có người thì ra quán cơm đĩa ven đường, có người đặt đồ ăn ngoài, cũng có người quyết định đi bộ mười phút đến các nhà hàng trong trung tâm thương mại gần đó.
Chu Dương có mối quan hệ tốt nhất với Triệu Hải Tuyền làm bên bộ phận chương trình, bình thường hai người cũng hay đi ăn trưa cùng nhau.
Hôm nay bọn họ vẫn như mọi ngày, đi vào một quán ăn nhỏ cách công ty khoảng năm phút, gọi vài món.
Lúc ăn cơm tiện thể nói chuyện phiếm, tự nhiên cũng nhắc đến game của công ty.
Triệu Hải Tuyền có chút ngạc nhiên: "Ơ, lạ thật, game của chúng ta chẳng phải đang hot sao? Vậy mà Cố tổng không định giữa trưa mời mọi người đi ăn chực một bữa à, kỳ lạ quá nha. Không nên chúc mừng chút sao?
"Hay là dự định tối mời? Ăn uống xong rồi tiện thể đi hát hò?"
Hiển nhiên, Triệu Hải Tuyền cũng vô thức cho rằng công ty lúc này hẳn là nên làm gì đó vui chơi giải trí để vực dậy tinh thần.
Chu Dương lắc đầu: "Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nữa, buổi sáng ta đã bóng gió hỏi Cố tổng rồi, kết quả hắn hoàn toàn không có ý định như vậy...
"Hắn nói là muốn chống lại chủ nghĩa tiêu dùng, những khoản tiền kiếm thêm đều sẽ quyên cho quán ăn và trường học. Còn không bằng lấy tiền đó mà tăng thưởng cho mọi người."
Triệu Hải Tuyền không khỏi im lặng cười: "Tăng thưởng? Cái bánh vẽ của Cố tổng đúng là quá hời hợt rồi!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.) - 61.
Bạn cần đăng nhập để bình luận