Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi

Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi - Chương 11: Chưa từng gặp qua nghèo như vậy công ty (length: 9961)

"Chào ngài! Tôi tên Nhâm Vũ, đây là sơ yếu lý lịch của tôi."
Nhâm Vũ là một chàng trai trẻ trung, trên tay cầm sơ yếu lý lịch đã in sẵn, đây là một tố chất cơ bản của người tìm việc.
Cố Phàm trước đó đã xem qua sơ yếu lý lịch của hắn trên mạng, khá hiểu rõ tình hình của hắn, nên lúc này chỉ xem qua loa, đã hiểu rõ trong lòng.
Người anh em này tuy nhìn còn trẻ, nhưng thực tế đã có ba năm kinh nghiệm làm công việc kiểm thử game.
Tương đối phù hợp với yêu cầu của vị trí.
Cố Phàm chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản liên quan đến kiểm thử game, Nhâm Vũ trả lời trôi chảy, đồng thời tỏ ra cực kỳ tự tin.
"Ngài yên tâm, chỉ cần là bug tồn tại trong game, dù nó có ẩn sâu đến đâu, tôi đều tự tin tìm ra được!"
Cố Phàm mỉm cười gật đầu: "Ừ, không tệ."
Tuy ngoài miệng nói không tệ, nhưng trong lòng Cố Phàm đã gạch bỏ hắn.
Năng lực làm việc quá mạnh, hiển nhiên không phù hợp với yêu cầu tuyển dụng của Cố Phàm!
Dù năng lực tìm bug này có thể chỉ là đang khoác lác, nhưng Cố Phàm không thích loại rủi ro này.
Nhỡ đâu ngươi thực sự tìm ra hết bug mà ta đã dày công chôn, ta sửa hay là không sửa đây?
Nhưng Cố Phàm cũng không muốn trực tiếp cự tuyệt người tìm việc ưu tú này, bởi vì như vậy nếu bị Lilith phát hiện sẽ phiền phức.
Tuy Lilith ban ngày không thể đến nhân gian, nhưng nàng dù sao cũng là một ác ma xảo trá của địa ngục.
Cố Phàm làm việc vẫn nên cẩn thận một chút, không thể để lộ sơ hở.
Cũng may trong khế ước Lilith và Cố Phàm đã ký có vô số biện pháp để từ chối người tìm việc.
Nghĩ đến đây, Cố Phàm cười nói: "OK, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ tình hình của cậu, vậy cậu có điều gì muốn hỏi về công ty của chúng tôi không? Cứ thoải mái nói nhé, tôi chắc chắn biết gì nói nấy."
Nghe vậy, Nhâm Vũ rất vui.
Rõ ràng, điều này có nghĩa là năng lực của anh đã được người phỏng vấn công nhận, vị trí này hẳn là chắc mẩm rồi!
Theo lý thuyết, trong buổi phỏng vấn, loại câu hỏi "Bạn có điều gì muốn hỏi không?" thường dễ bị dùng câu trả lời sáo rỗng, không cần hỏi những vấn đề nhạy cảm.
Nhưng việc làm thử dù sao cũng là một quá trình lựa chọn hai chiều, nên Nhâm Vũ vẫn hỏi một vài vấn đề then chốt mà mình tương đối lo lắng.
"Tôi muốn hỏi một chút, địa điểm làm việc cụ thể của công ty chúng ta là ở đâu?"
Anh nhìn qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của quán cà phê trên tầng hai, nhìn về phía tòa nhà làm việc chung cũ kỹ đối diện: "Là ở trong tòa nhà đó sao?"
Đối với người đi làm, môi trường làm việc của công ty vẫn rất quan trọng.
Trước khi đến Nhâm Vũ đã thấy thắc mắc, trong số những nơi xung quanh quán cà phê này miễn cưỡng có chút liên quan đến văn phòng thì cũng chỉ có cái làm việc chung cũ kỹ kia.
Điều này khiến trong lòng anh ít nhiều có chút băn khoăn, dù sao trước đây anh đã từng làm ở các công ty lớn, sự khác biệt về môi trường làm việc như vậy khiến anh cảm thấy hơi khó thích nghi.
Nếu không phải cân nhắc đến Nghịch Thiên Đường là một công ty game mới thành lập, rất có tiềm năng phát triển, lại còn có tựa game đang rất hot như Địa Ngục Quỹ Tích, có lẽ anh đã không có ý định đến phỏng vấn.
Cố Phàm lắc đầu: "Địa điểm làm việc đương nhiên không ở đó."
"Hả?" Nhâm Vũ không khỏi hơi ngạc nhiên và vui mừng, "Vậy là ở đâu?"
Trong lòng anh thoáng có suy đoán.
Rõ ràng, Địa Ngục Quỹ Tích đang hot đã khiến túi tiền của công ty này rủng rỉnh hơn, nên rất có thể muốn chuyển đến địa điểm làm việc tốt hơn!
Nhưng câu nói tiếp theo của Cố Phàm khiến Nhâm Vũ trong nháy mắt mất hứng.
"Địa điểm làm việc của chúng ta luôn ở đây mà, trên tin tuyển dụng chẳng phải đã ghi rất rõ rồi sao." Cố Phàm chỉ xuống quán cà phê dưới chân.
Nhâm Vũ nhất thời không biết nên nói gì: "Ơ, quán cà phê?"
Cố Phàm cười ha ha: "Đúng đó, chính là cái quán cà phê này."
"Tôi thấy cái chỗ làm việc chung đối diện kia quá vô lý, mỗi vị trí làm việc mà đòi những 600 tệ một tháng!
"Chẳng khác nào đi cướp tiền cả.
"Nhưng quán cà phê này thì lại cực kỳ hời, vì chẳng có khách hàng nào, nên tôi đã nói chuyện với ông chủ, chỉ cần 300 tệ một tháng là thuê được một chỗ trên tầng hai.
"Quá hời luôn! Bình thường làm việc mệt còn có thể tiện tay gọi một ly cà phê uống."
Nhâm Vũ không khỏi há hốc mồm.
Thuê chỗ làm việc ở tầng hai quán cà phê?
Anh bạn, dù là công ty khởi nghiệp, cũng không đến nỗi bèo bọt như vậy chứ?
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh, Cố Phàm giải thích: "Thép tốt phải dùng cho lưỡi dao chứ! Tiết kiệm chi tiêu hàng ngày của công ty để cho nhân viên thêm phúc lợi thực tế mới là tôn chỉ của công ty chúng tôi."
Khóe miệng Nhâm Vũ hơi giật giật, là một người đi làm thâm niên, anh đã ngửi thấy mùi bánh vẽ.
Tuy nhiên anh không vội đưa ra phán đoán suy luận, mà lại hỏi thêm một câu.
"Vậy mức lương đãi ngộ của quý công ty là khoảng bao nhiêu?"
Cố Phàm suy nghĩ một chút: "À, cậu mang theo giấy lương không?"
Nhâm Vũ gật đầu: "Có mang."
Nói xong, Nhâm Vũ đưa giấy lương mà mình mang theo.
Hiện tại rất nhiều công ty đều sẽ yêu cầu người tìm việc mang giấy lương, bảng lương hoặc giấy chứng nhận thu nhập, đây là để xác định rõ hơn tình hình thu nhập thực tế của họ ở công ty cũ.
Tuy có chút vô lý, nhưng lại là hợp pháp, dù sao cũng không hiếm gặp tình trạng người tìm việc khai sai lương, cố tình nâng giá.
Đối với Nhâm Vũ, anh đã khá hài lòng với mức lương mà công ty kia trả, rất rõ mức lương cao nhất mà vị trí của mình có thể nhận được, nên cũng không có tâm lý mâu thuẫn gì về chuyện đưa giấy lương.
Chỉ cần công ty này có thể đưa ra mức lương cao hơn hoặc ít nhất là tương đương so với công ty cũ, anh cũng đã thỏa mãn rồi.
Cố Phàm liếc nhìn giấy lương, chức vụ của Nhâm Vũ ở công ty cũ là nhân viên kiểm thử thâm niên, mức lương khoảng 9000 mỗi tháng.
Đối với một nhân viên kiểm thử thì đây đúng là một mức lương khá cao.
Nhân viên kiểm thử trong công ty game gần như có vị thế thấp nhất, dù sao đây cũng là một vị trí không có nhiều yêu cầu về kỹ thuật, ngoại trừ quản lý kiểm thử hoặc trưởng nhóm kiểm thử, rất ít nhân viên kiểm thử có thể nhận được mức lương hơn 10.000.
Nhâm Vũ đến phỏng vấn cũng là vì hy vọng có thể thành công lên chức trưởng nhóm kiểm thử ở công ty mới thành lập này, nhận được mức lương hơn 10.000, đồng thời giúp sơ yếu lý lịch của mình đẹp mắt hơn một chút.
Như vậy sau này dù có đi tìm việc ở công ty khác, cũng sẽ có tự tin hơn.
"Đợi một lát."
Cố Phàm vừa nói vừa cầm một cái máy tính bên cạnh.
"Đây nè!
"9000, nhân với, 0.8, bằng 7200."
Cố Phàm vô cùng thành khẩn nói: "Bên chúng tôi có thể trả cho cậu 7200 lương cơ bản."
"Hả?" Mắt Nhâm Vũ trợn tròn, miệng hơi há ra, nhất thời bị sốc.
Chưa bao giờ gặp được người phỏng vấn vô liêm sỉ như vậy!
Không nói không rằng trực tiếp cho lương của mình bị trừ 20%?
Hơn nữa là trừ trực tiếp 20% trên mức lương thực lĩnh ở công ty cũ!
Theo lý thuyết, trong ngành game trong nước, à không, phải nói là trong ngành internet trong nước, muốn tăng lương thì cách duy nhất là chuyển công ty khác.
Làm ở công ty cũ thì cao nhất cũng chỉ tăng 5% hoặc 10% lương, nhưng sau khi chuyển công ty, tình huống tăng 30%, 50% thậm chí là gấp đôi cũng có.
Nên hầu hết các công ty khi đăng tin tuyển dụng cũng đều hiểu rõ điều này, khi biết tình hình lương thực tế của đối phương thì ít nhất cũng nên tăng 15% hoặc 20%, nếu không thì lộ ra là hoàn toàn không có thành ý.
Nếu chỉ ngang với công ty cũ, vậy thì người ta đi nhảy việc làm gì?
Kết quả, cái công ty Nghịch Thiên Đường này còn hay hơn, không những không tăng lương, mà còn muốn hạ xuống 80%?
Không chỉ hạ, còn muốn làm mặt lạnh cầm máy tính mà tính?
Cái máy tính kia kêu to thế, tôi đều nghe thấy!
Khóe miệng Nhâm Vũ hơi giật giật, lúc này anh xác định, cái mình ngửi thấy trước đó đúng là mùi bánh vẽ, công ty này không thể tới!
Cái anh chủ trẻ kia ngoài miệng nói cái gì mà thép tốt dùng cho lưỡi dao, tiết kiệm chi phí hàng ngày để cho nhân viên phúc lợi, rõ ràng là nói dối cả.
Đến lương cơ bản còn không nỡ trả, còn nói gì phúc lợi khác!
Được rồi được rồi, công ty này và ông chủ này đều quá không đáng tin, cáo từ!
Tuy vô cùng muốn mắng chửi, nhưng Nhâm Vũ dù sao cũng là một người đi làm tâm lý vững vàng, lúc này anh vẫn tươi cười: "Được, vậy tôi không có câu hỏi gì khác."
Cố Phàm đứng dậy: "OK, vậy buổi phỏng vấn hôm nay đến đây thôi. Nếu xác định có thể hợp tác thì tôi sẽ gọi điện báo tin cho cậu trước 5 giờ chiều hôm nay."
Nói một cách bóng gió là nếu quá thời gian này không gọi điện thì tức là không xong rồi.
Nhâm Vũ gật đầu: "Được."
Anh gần như 100% xác định đối phương chắc chắn sẽ gọi điện, nhưng đến lúc đó anh sẽ trực tiếp từ chối.
Đùa à, chưa từng nghe chuyện ai đi nhảy việc mà lương bị giảm!
Tiễn Nhâm Vũ xong, Cố Phàm trở lại chỗ ngồi, tiếp tục chậm rãi uống cà phê.
Xem đi, căn bản không cần nói nhiều gì, chỉ dùng điều khoản khế ước với Lilith đã có thể thành công từ chối phần lớn người tìm việc!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.) - 11.
Bạn cần đăng nhập để bình luận