Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi

Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi - Chương 49: Cái này Hán thất giúp đỡ không được 1 điểm (length: 10231)

Trần Thính Tuyền ngơ ngác mở bảng Tào Tháo, phát hiện ở mục các võ tướng đáng ghét, giá trị thù hận của Lưu Bị lại còn cao hơn cả Đào Khiêm.
Chuyện này chẳng phải vô lý sao!
Lúc đó Lưu Bị nghiêm túc mà nói chỉ là một lính đánh thuê dưới trướng Đào Khiêm mà thôi, sau này Tào Tháo còn có màn “nấu rượu luận anh hùng” với hắn, chứng tỏ lúc này căn bản không có thù hận gì sâu sắc, Tào Tháo không có lý do gì phải cố giết hắn.
Còn Đào Khiêm thì sao?
Lúc đó cha Tào Tháo là Tào Tung đến Lang Gia lánh nạn, Tào Tháo muốn đón ông về Duyện Châu, kết quả nửa đường bị giết. Về việc ai là hung thủ, sử sách ghi chép khác nhau, có thuyết cho là Đào Khiêm sai người giết, có thuyết cho là bộ hạ Đào Khiêm tham của giết Tào Tung, rồi Đào Khiêm phải “cõng nồi”.
Nhưng dù thế nào, cái chết của Tào Tung liên quan đến Đào Khiêm, đây cũng là một trong những lý do chính khiến Tào Tháo tàn sát Từ Châu.
Vậy mà giá trị thù hận của Lưu Bị sao lại cao hơn kẻ thù giết cha Đào Khiêm?
Trần Thính Tuyền rất muốn nói: Tào Mạnh Đức, ngươi tỉnh lại đi!
Khỏi cần nói, sở dĩ có tình huống không bình thường thế này, chắc chắn là do cái người thiên mệnh kia bày ra!
Vì người thiên mệnh có giá trị thù hận được cộng thêm, cho nên giá trị thù hận của Tào Tháo với Lưu Bị tăng cao kỳ lạ, mới dẫn đến kết quả này.
Trần Thính Tuyền mơ hồ cảm thấy, trò chơi của mình lúc này có vẻ rơi vào bế tắc.
Nhưng dù sao thời gian chơi vẫn chưa lâu, hắn cũng không thể chắc chắn suy đoán của mình có đúng hay không. Cho nên để kiểm chứng, hắn lại mở thêm mấy ván thử.
Sau khi thử thì thấy, ừm...
Thực sự là đi vào ngõ cụt rồi!
Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, ván tiếp theo ngay từ đầu Trần Thính Tuyền đã điều khiển Gia Cát Lượng đi tìm Lưu Bị hội quân, muốn nhất định phải để hai người thiên mệnh này hợp lực.
Như vậy vừa có thể mượn sức mạnh của ba anh em Lưu Quan Trương, lại vừa có thể dùng sách của Ngọa Long bảo vệ hai người thiên mệnh.
Nhưng lý tưởng rất cao đẹp, hiện thực lại rất phũ phàng!
Tuy nói sau khi hợp binh với Lưu Bị, có thể trực tiếp điều khiển thế lực của Lưu Bị, nhưng vấn đề mới lại nảy sinh.
Lúc này Lưu Bị căn bản không có thế lực gì!
Hắn chỉ có thể nương nhờ vào Công Tôn Toản và Đào Khiêm, Gia Cát Lượng lại chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Hai người cùng nhau, giá trị thù hận đối với yêu ma lại càng tăng vùn vụt, trực tiếp biến thành cả thế gian đều là địch!
Ban đầu Trần Thính Tuyền còn có thể điều khiển Gia Cát Lượng chạy trốn khắp nơi, dùng chiến thuật thành không hay là dùng khẩu chiến của Ngọa Long để tạm sống, chỉ cần tránh né đám võ tướng có giá trị thù hận cao thì có thể sống sót.
Nhưng bây giờ, trốn cũng không có chỗ trốn, giấu cũng không có chỗ giấu, đánh thì không lại, chạy thì không thoát.
Có khi liền mấy thế lực đánh đến cửa, khiến Trần Thính Tuyền đầu bù tóc rối.
Đám yêu ma kia dường như còn đang nói: “Cảm tạ tự nhiên đã ban tặng!”
Lúc đầu người thiên mệnh tách ra còn an toàn hơn chút, Gia Cát Lượng tám tuổi ở ngoài bôn ba bảy tám năm cũng không thành vấn đề, nhưng cứ khi nào hai người thiên mệnh tụ tập lại, thì chắc chắn không qua nổi ba năm.
Bị một đám đánh cho sấp mặt!
Sau khi liên tục thất bại ba lần, Trần Thính Tuyền chau mày, trên mặt xuất hiện vẻ mơ hồ và hoang mang y như nhìn thấy Ultraman phỉ thúy, bắt đầu phân tích tình hình hiện tại với khán giả trong phòng livestream.
“Các bạn ơi, tình hình hiện tại là thế này.
“Mục tiêu của trò chơi là giúp Hán thất, nhưng điều kiện tiên quyết để giúp Hán thất là, hai người thiên mệnh Gia Cát Lượng và Lưu Bị phải sống sót.
“Nhưng theo cài đặt cơ bản của trò chơi, yêu ma đã nhập vào rất nhiều nhân vật lịch sử thời này, ít nhất bảy phần mười số người trong trò chơi này đều bị yêu ma nhập xác!
“Các bạn nhìn xem, tôi cứ mở vài nhân vật lịch sử lên thì thấy ngay, ở cột các võ tướng đáng ghét đều có Lưu Bị và Gia Cát Lượng, chỉ khác nhau ở mức độ ghét mà thôi.
“Khi Lưu Bị hoặc Gia Cát Lượng vừa hay ở gần những người này, mà mức độ ghét lại lên cao nhất, thì họ sẽ dẫn quân đến xử lý hai người này.
“Nhưng vấn đề là, tôi vào vai Gia Cát Lượng, lúc này muốn quân không có quân, muốn người không có ai, dưới trướng Lưu Bị cũng chẳng có mấy quân, hễ gặp đối thủ lợi hại là đánh không lại rồi!
“Tuy nói có Ngọa Long sách, nhưng Ngọa Long sách nhiều lắm cũng chỉ giúp tôi bảo vệ Gia Cát Lượng, không thể gánh nổi Lưu Bị!
“Trò chơi này có phải bị bug không vậy!”
Trần Thính Tuyền vô cùng bực bội, trò chơi này hình như căn bản không định cho người chơi qua màn hay sao ấy?
Hay là do mình chọn thời kỳ lịch sử sai?
Trần Thính Tuyền nghĩ một chút, cảm thấy cũng có khả năng này.
Hắn ngộ nhận rằng càng về đầu lịch sử thì càng dễ, có thể là rơi vào một hiểu lầm rồi. Dù sao thì từ xưa đến nay gây dựng cơ nghiệp là khó nhất, mà duy trì những gì đã có thì dễ hơn chút.
Có lẽ chọn bắt đầu với một địa bàn ổn định thì sẽ tốt hơn chăng?
“Thì ra độ khó của bốn thời kỳ này không phải từ dễ đến khó, mà là từ khó đến dễ à!
“Các bạn ơi, lần này chúng ta trực tiếp chọn thời kỳ lịch sử cuối cùng, thác cô chi thần!
“Được! Giờ tôi đã có thế lực cát cứ một phương, ít nhất cũng chiếm trọn Ích Châu, không còn bị đám a miêu a cẩu bắt nạt nữa!”
“Thác cô chi thần” là giai đoạn cuối cùng có thể chọn trong game, thời gian là từ năm 223 đến 234, đại khái từ khi thác cô ở Bạch Đế thành đến lúc “gió thu Ngũ Trượng Nguyên”.
Lần này Gia Cát Lượng xuất hiện ở Thành Đô, và hình ảnh nhân vật cũng từ thiếu niên biến thành người trung niên tóc mai điểm bạc.
Trần Thính Tuyền mở thông tin các thành trì Thục quốc đang quản lý, quả nhiên, lần này hắn có thể điều khiển văn thần và võ tướng trong thành.
“Các bạn ơi, lần này xem tôi trổ tài đây!”
Trần Thính Tuyền nhanh chóng thao tác đầy tự tin.
Đầu tiên hắn chọn ra hết các võ tướng và mưu sĩ có chỉ số chính trị tương đối cao trong số thủ hạ, cho họ giữ chức thái thú các thành trì quan trọng, sau đó điên cuồng phát triển nội chính, khai khẩn đất đai, thu thuế!
Còn đám võ tướng, thì chiêu mộ binh sĩ, tiến hành huấn luyện.
Về phần Gia Cát Lượng, lần này Ngọa Long sách của hắn có thể phát huy toàn bộ tác dụng, tiếc rằng mỗi lần dùng nhiều nhất chỉ được ba lần.
Trần Thính Tuyền quyết định cứ mỗi mùa xuân dùng một lần để quan sát, đảm bảo mình có thể nắm bắt tình hình và thuộc tính quân địch xung quanh.
Còn các Ngọa Long sách khác thì chọn giữa cung canh, hỏa công, cẩm nang, khẩu chiến.
Cung canh thì hiệp nào cũng phải dùng, dù sao công cụ này có thể tăng rất nhiều lợi ích khai khẩn ruộng đất và sản lượng lương thực, tục ngữ có câu “quân mã chưa động, lương thảo đi trước”, Trần Thính Tuyền rất hiểu điều này, đương nhiên phải đảm bảo hậu cần.
Cẩm nang dùng để bổ sung lỗ hổng, đây là một kỹ năng khá mạnh, có thể tăng năng lực nội chính của võ tướng, từ đó tăng hiệu quả khai khẩn hay luyện binh của một thành trì; hoặc dùng lúc khai chiến, để một võ tướng nào đó dùng thêm một lần binh pháp tăng cường, giành chiến thắng quyết định.
Về phần hai Ngọa Long sách hỏa công và khẩu chiến, dùng cho những tình huống đặc biệt, ví dụ như dụ địch vào sâu rồi dồn sức tiêu diệt binh lực địch, hoặc là dùng chiêu hàng đám cố thủ trong thành trì của đối phương.
Dĩ nhiên, “Thiên Mệnh Ngọa Long Truyện” có dung lượng nhỏ hơn nhiều so với các game chiến thuật thông thường, nên các chiến lược mà người chơi thực hiện cũng không phức tạp, thường chỉ là ra một mệnh lệnh mơ hồ cho võ tướng, còn việc họ thi hành ra sao, đều tùy vào sự phát huy của võ tướng lúc đó.
Trong quá trình chơi game, Trần Thính Tuyền từng gặp những tình huống vô cùng đau đầu, rõ ràng các thuộc tính của võ tướng mà mình phái đi đều khá ổn, quân số cũng nhiều hơn đối phương, nhưng cứ đánh là thua!
Đương nhiên, cũng có lúc kinh ngạc vui mừng, có võ tướng tưởng như không ra gì, mà vẫn giữ vững được thành trì khi binh lực yếu hơn.
Nói chung, Trần Thính Tuyền loay hoay quên cả trời đất, hắn không ngừng điều binh khiển tướng, giao nhiệm vụ cho thủ hạ, còn phải cân nhắc cái lợi cái hại, cẩn thận tính toán việc sử dụng ba lần Ngọa Long sách mỗi hiệp như thế nào.
Cứ như vậy, Trần Thính Tuyền lận đận mở rộng lãnh thổ, quản lý cả Thục đâu vào đấy, vài lần xuất quân cũng giành được một số chiến tích, chiếm thêm mấy tòa thành.
Nhưng Trần Thính Tuyền nhanh chóng gặp vấn đề.
Ngụy quốc bên kia phái Tư Mã Ý ra!
Cũng như trong lịch sử, Tư Mã Ý vẫn dùng chiến thuật co đầu rụt cổ, không chịu ra đánh nhau với Trần Thính Tuyền!
Trần Thính Tuyền cũng hết sức bế tắc, lúc này hắn đã rơi vào hoàn cảnh giống như Gia Cát Lượng năm xưa.
Trong game, việc ép công thành trì cũng là một hành vi rất không hiệu quả, nên hắn chỉ có thể hoặc tập trung binh lực chiếm ưu thế để mạnh mẽ công thành, hoặc là cứ đóng quân đồn điền quanh thành để tiêu hao thời gian với đối phương.
Cứ tiêu hao mãi như vậy, tuổi thọ của Gia Cát Lượng thì không còn.
( Ngũ Trượng Nguyên - Gia Cát Lượng bệnh qua đời! ) ( Hai người thiên mệnh Lưu Bị và Gia Cát Lượng đều đã chết, không thể hoàn thành mục tiêu giúp đỡ Hán thất, trò chơi kết thúc! ) (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.) - 49.
Bạn cần đăng nhập để bình luận