Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi

Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi - Chương 213: Quạnh quẽ cửa hàng trải nghiệm (length: 12367)

"Haiz, anh em à, ta có cảm giác như lại sắp bị trò chơi Nghịch Thiên Đường này làm cho nản lòng rồi!
"Ủa, sao ta lại nói 'lại' nhỉ?"
Vương Đại Vi hết sức bất đắc dĩ, từ khi hắn bắt đầu chơi Máy mô phỏng chứng giận trên đường, trong lòng cứ nhen nhóm một ngọn lửa vô danh, âm ỉ cháy mãi, không ngừng bén rễ nảy mầm, thật sự là càng chơi càng bực mình!
Vốn cho rằng đổi nghề nghiệp, thay đổi cách chơi sẽ khá hơn một chút, nhưng cuối cùng lại phát hiện, hầu như tất cả các cách chơi đều như trăm sông đổ về một biển!
Thậm chí có thể nói, phía chính phủ cố ý tạo ra một môi trường rất dễ khiến người ta bốc hỏa, để người chơi luôn trong trạng thái căng thẳng, lo âu, nóng nảy, rồi thông qua NPC hoặc người chơi khác cố tình tạo ra mâu thuẫn, cuối cùng dùng việc phải cứu chữa khi tai nạn xe cộ xảy ra, quy tắc đặc biệt trong trò chơi này, đổ thêm dầu vào lửa, khiến sự phẫn nộ trong lòng người chơi bùng cháy dữ dội!
Mới đầu Vương Đại Vi còn nghĩ phía chính phủ không đến nỗi vô nhân tính như vậy, chắc là làm bừa.
Nhưng giờ xem ra, chắc chắn không phải làm bừa!
Chắc chắn là có chuẩn bị mà đến!
Phải hình dung hành vi của phía chính phủ như thế nào đây?
Điên rồi!
"Haiz, ta cảm thấy lần này trò chơi Nghịch Thiên Đường có vẻ hơi thiếu suy nghĩ! Phi Thăng có thể chơi kiểu đó là do nó là trò chơi hành động, nhưng nếu để người chơi khó chịu thế này thì ai còn muốn chơi tiếp?"
Vương Đại Vi chơi thêm nửa tiếng nữa, rất nhanh, hắn phát hiện ra tình huống nghiêm trọng hơn.
Tình hình giao thông của nền văn minh này... lại còn tiếp tục tệ hơn nữa?
Một trong những nguyên nhân rất quan trọng là do tâm lý của người chơi.
Lúc đầu mọi người cơ bản đều cẩn trọng khi chơi, nhưng do những ảnh hưởng vô hình trong trò chơi, tâm trạng của mọi người ngày càng tồi tệ, nên lái xe đương nhiên càng lúc càng nhanh và nóng nảy, và các sự cố xảy ra thường sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền, gây ra nhiều chuyện hơn!
Cứ thế mà Vương Đại Vi thấy các vụ tai nạn trong thành phố ngày càng thường xuyên.
Họ phát hiện, kể cả lái xe cẩn thận thì vẫn xảy ra tai nạn, vậy thì cứ chơi liều đi, dù sao nhân vật này mà hỏng thì cùng lắm là tạo nhân vật mới thôi.
Nếu là người chơi bình thường, lúc này chắc chắn sẽ tức giận cho một đánh giá thấp, nhưng Vương Đại Vi cũng lười đánh giá, lúc này hắn chỉ có một cảm giác, đó chính là mệt mỏi trong lòng!
Cứ như thế, khi nhìn đến cái vô lăng mini, Vương Đại Vi cũng không còn giữ được thái độ tốt như trước nữa.
Lúc này, Máy mô phỏng chứng giận trên đường trên nền tảng đánh giá của phía chính phủ đã có ý kiến khen chê trái chiều.
Trong biệt thự, Cố Phàm vừa ăn khoai tây chiên, vừa lén nhìn biểu hiện của Lilith.
Máy mô phỏng chứng giận trên đường lúc này cũng có xu hướng như vậy, nhất là trong chế độ trực tuyến!
Vương Đại Vi thở dài: "Thôi được, không chơi nữa! Ta đi chơi game khác, đổi gió."
Và tâm lý này cũng làm tình hình giao thông trong thành phố tiếp tục trở nên tồi tệ, có chút "cái xấu xí xua đuổi cái tốt đẹp".
"Lúc đầu còn thấy cái linh kiện này tạm được, giờ xem ra, phía chính phủ thuần túy là lấy ra để làm chúng ta buồn nôn thôi à!"
...
Hắn thoát khỏi Máy mô phỏng chứng giận trên đường, lúc này thời gian chơi của hắn đã hơn bốn tiếng, hiển nhiên là không thể hoàn tiền.
Ván trước hắn chọn tên ăn mày, chơi "chân trượt", ván sau lại được ghép với đồng đội bình thường.
Những trò chơi này vì nhiều lý do, tung ra chiêu trò xấu dùng cơ chế ELO, trong các trận xếp hạng, cố gắng khống chế tỷ lệ thắng của người chơi ở khoảng 50%. Người chơi phát hiện, mình ván trước liều mạng gánh team, giành MVP, chỉ khiến ván sau đối thủ càng thêm khó nhằn.
Không chuyển thành tệ hoặc quá tệ như thủy triều đã là điều hơi ngạc nhiên rồi.
Lúc này Vương Đại Vi có cảm giác quen thuộc lạ thường, điều này khiến hắn liên tưởng đến cơ chế ghép trận của một số game MOBA.
Lướt qua những lý do mà người chơi khen, vô cùng đa dạng.
Thế là các người chơi bắt đầu "bày nát", hễ không vừa ý là bắt đầu "troll" hết mình, mong muốn lợi dụng cơ chế ELO để đảo ngược lại điểm. Thói quen này lan truyền cực nhanh, thế là "bày nát" trở thành xu hướng chủ đạo của trò chơi.
Tất cả đều diễn ra theo kế hoạch của nàng.
Có thể thấy Lilith lúc này tâm trạng rất tốt!
Và người chơi như Vương Đại Vi không có nhiều, đa số người chơi rơi vào trạng thái "vò đã mẻ không sợ sứt".
Mặc dù Vương Đại Vi hiện tại đã khác xưa, hiểu rõ nhiều kiến thức cấp cứu, gặp tình huống thực tế cũng có thể đưa ra phương pháp cứu chữa chính xác, nhưng cứu người bản thân không có bất kỳ phần thưởng nào, chậm trễ giao đồ ăn lại là thật.
"Haiz, thôi kệ, lần này trò chơi Nghịch Thiên Đường coi như tàn rồi!"
Có người cảm thấy xuống xe cứu người như vậy rất tốt, giúp họ nắm bắt thêm kiến thức cấp cứu, đặc biệt là thủ thuật Heimlich, giờ mọi người đều biết nó dùng để làm gì; có người cảm thấy trò chơi này đã có sự khác biệt rõ rệt so với các game mô phỏng lái xe khác, có thể làm nhiều việc hơn, dù trải nghiệm tệ nhưng có thể tối ưu hóa sau; còn người thì thấy xem streamer "phá phòng" rất là hài hước, dù sao mua rồi không chơi, thì cứ cho điểm tốt cũng không sao.
Nhưng nói chung, trong số những người cho điểm tốt, vẫn là đám "cười trên nỗi đau" chiếm đa số!
Trên thực tế, họ không có nhiều trải nghiệm trò chơi, mặc dù có một vài cảm xúc tích cực, nhưng nguồn gốc của những cảm xúc tích cực này chủ yếu là từ việc xem người khác gặp nạn, chứ không phải từ bản thân trò chơi, cho nên cũng không loại bỏ được cảm xúc tiêu cực mà Lilith đã thu thập được.
Còn những cảm xúc tiêu cực nảy sinh từ bản thân trò chơi lại bị Lilith thu thập được.
"Cố Phàm!
"Anh xem, tình hình của Máy mô phỏng chứng giận trên đường rất tốt mà, mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch của tôi! Từ nãy đến giờ cũng không có bug nào cả!"
Cố Phàm không đổi sắc mặt nói: "Thật vậy, tôi rất mừng cho Li tổng đấy!"
Lilith nhìn hắn đầy ẩn ý, biểu hiện không nói cũng hiểu.
Hiển nhiên, Lilith ngày càng nghi ngờ Cố Phàm chính là gián điệp.
Mỗi lần anh đều khiến game bị bug, nhưng anh vừa đi, game lại bình thường, không hề có lỗi, điều này giải thích thế nào!
Đương nhiên, Lilith cũng không trực tiếp vạch trần, bởi vì tình hình hiện tại dù sao cũng chưa công khai, đây mới chỉ là ngày đầu tiên, nhiều game khác có lỗi thì cũng phải đến ngày thứ hai hoặc thứ ba mới xuất hiện.
Có bug hay không thì vẫn phải đợi mấy ngày mới có kết luận được.
Nhưng dù sao đi nữa, trò chơi này coi như thành công bước đầu, tâm trạng Lilith rất tốt, vừa đổi kênh xem các streamer khác đang chơi Máy mô phỏng chứng giận trên đường, vừa nói với Cố Phàm: "Cố Phàm, tối mai tôi sẽ đến cửa hàng trải nghiệm xem thử, anh chuẩn bị sẵn đi."
Cố Phàm gật đầu: "Vâng, Li tổng."
...
Ngày hôm sau, cửa hàng trải nghiệm của trò chơi Nghịch Thiên Đường chính thức khai trương!
Chỉ có điều không giống với những cửa hàng khai trương khác, cửa hàng trải nghiệm Nghịch Thiên Đường khai trương mà không có bất kỳ nghi thức màu mè nào, không có bày hoa cũng không đốt pháo, cứ thế mà mở cửa bán hàng rất bình thường.
Dù sao thì lúc này cửa hàng trải nghiệm, xét đúng ra cũng chỉ có ba người, một là trưởng cửa hàng Cố Phàm, một là nhân viên cửa hàng, và một người là nhân viên làm thêm giờ, cô lao công dọn dẹp.
Đương nhiên, tình huống này cũng sẽ không kéo dài mãi, bởi vì Cố Phàm đã đặt một tấm biển ở cửa ra vào, trên đó có hai chữ lớn bắt mắt: TUYỂN DỤNG!
Phía dưới còn có vài dòng chữ nhỏ, ghi thời gian làm việc và yêu cầu tuyển dụng.
Thời gian cửa hàng trải nghiệm mở cửa là từ 9 giờ sáng đến 10 giờ tối, chia ca sáng và ca tối, cộng với việc cân nhắc tình hình cuối tuần vẫn bán hàng như thường, Cố Phàm dự định trước mắt sẽ tuyển thêm 3 nhân viên cửa hàng, sau đó sẽ tăng thêm người tùy theo nhu cầu thực tế.
Lúc này nhân viên cửa hàng duy nhất tên là Tùy Đào, là người mà Cố Phàm tùy duyên tuyển được trong quá trình chuẩn bị cửa hàng trải nghiệm.
Tùy Đào năm nay ngoài hai mươi tuổi, từng làm việc ở một vài cửa hàng điện thoại, dù không có thành tích gì nổi bật, nhưng nghiệp vụ liên quan vẫn nắm rõ, hơn nữa thái độ phục vụ cũng khá tốt, nên Cố Phàm đã nhận cậu ta vào.
Đến khi Tùy Đào nhận việc, việc sửa chữa cửa hàng trải nghiệm đã cơ bản hoàn thành, rất nhanh sau đó đã chính thức khai trương.
Và cảnh khai trương cửa hàng trải nghiệm lúc này thật sự khiến Tùy Đào mở mang tầm mắt.
"Trưởng cửa hàng, tiệm chúng ta mở... có phải hơi vội vàng quá không?"
Do dự một lát, cuối cùng Tùy Đào vẫn hỏi ra câu hỏi đã vẩn vơ trong đầu cậu nãy giờ.
Không có chút hoạt động quảng cáo nào như thế này, thì trời mới biết có cái cửa hàng trải nghiệm ở đây chứ!
Như mấy tiệm mới khai trương khác, dù là tiệm cơm hay cửa hàng, hay là phòng tập gym, hồ bơi, thì ít nhiều cũng phải đốt ít pháo cho thêm náo nhiệt, rồi mới để nhân viên đi phát tờ rơi, thông báo cho các hộ dân xung quanh.
Còn các thứ như băng rôn, biểu ngữ, thì càng nhiều càng tốt.
Tuy nói Tùy Đào trước đó cũng không phải là cực kỳ ưa thích phát tờ rơi, không muốn đối người đi đường gây ra quá nhiều phiền phức, nhưng lập tức không có sau khi, thật đúng là đặc biệt không thích ứng!
Nhưng bây giờ hắn muốn đi phát tờ rơi cũng không được, bởi vì trước mắt trong tiệm chỉ có hắn và cửa hàng trưởng Cố Phàm hai người, hắn đi phát tờ rơi, cũng không thể để cửa hàng trưởng tự mình trông tiệm a? Điều đó không quá phù hợp.
"Với lại... Cửa hàng trưởng a, chúng ta đây không phải cửa hàng trải nghiệm Nghịch Thiên Đường sao? Đáng lẽ là phải có quan hệ mật thiết với trò chơi Nghịch Thiên Đường chứ? Vậy sao không thấy một người chơi Nghịch Thiên Đường nào tới đây vậy?"
Tùy Đào nghi hoặc quá nhiều.
Hắn mới vừa vào làm không bao lâu, đối với trò chơi Nghịch Thiên Đường cũng không phải đặc biệt hiểu, chỉ là biết đây là một công ty game có chút khác biệt vừa mới xuất hiện.
Càng không biết Cố Phàm ở trong Nghịch Thiên Đường rốt cuộc là chức vụ gì.
Nhưng nghĩ chắc sẽ không quá cao bằng không sao có thể chạy tới quản cửa hàng trải nghiệm chứ.
Nếu là cửa hàng trải nghiệm của Nghịch Thiên Đường, vậy người chơi Nghịch Thiên Đường đâu?
Cố Phàm ho nhẹ hai tiếng: "Tình huống này không phải rất bình thường sao, bởi vì Nghịch Thiên Đường cũng không cho chúng ta cửa hàng trải nghiệm làm tuyên truyền.
"Chúng ta vẫn là cố gắng hết sức dựa vào lực lượng của mình trước, làm cho tốt thành tích của cửa hàng đã, sau đó lại tuyên truyền một chút, như vậy chẳng phải một bước lên trời sao!
"Nếu như giai đoạn trước dựa vào tuyên truyền của Nghịch Thiên Đường mà thu hút được một đợt lớn sự chú ý, nhưng lưu lượng người lại quá nhiều dẫn đến chúng ta không thể nắm bắt được, vậy cũng không tốt."
Tùy Đào có chút cạn lời, hiển nhiên đối với lời của cửa hàng trưởng không mấy tán thành.
Nào có ai mở cửa hàng mà lại ghét bỏ lưu lượng của mình quá cao chứ!
Nhưng không có cách, hắn chỉ là một người làm công, chỉ có thể ngồi trong tiệm, buồn chán giết thời gian, chờ đợi khách hàng mới tới cửa.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận