Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi

Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi - Chương 72: Trò chơi Nghịch Thiên Đường bài tin tức (length: 10215)

Trương Kỳ Phong nhìn Triệu Hải Tuyền đang ngồi đối diện, trong lòng phức tạp nói: "Xin lỗi ca, ngươi nên bỏ ý định này đi, người của Nghịch Thiên Đường không phải dễ gì lay chuyển đâu... Ngươi đừng nói là huynh đệ ta, ngay cả ta bây giờ cũng muốn đi rồi!"
Đối phương khó hiểu hỏi: "Hả? Chuyện gì thế? Không phải nói ông chủ công ty kia rất keo kiệt sao? Đến cả một nơi làm việc tử tế cũng không thuê nổi à? Người của công ty phải chen chúc trong quán cà phê làm việc ư?
"Hay là thông tin của ta bị sai? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trương Kỳ Phong lười giải thích, hắn qua loa nói một câu "Gặp lại" rồi cúp máy.
Lúc này Triệu Hải Tuyền mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Ta xin tuyên bố một cách trang trọng, ta chính là trung thần số một của trò chơi Nghịch Thiên Đường! Đừng nói là gấp đôi lương, dù có cho ta cả núi vàng, cũng đừng hòng dụ dỗ ta!
"Cố tổng chính là anh ruột của ta!"
Trương Kỳ Phong nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Hải Tuyền sao ngươi có thể nói như thế? Làm người phải có khí phách chứ!
"Không được phép ngươi thân mật với ba ba yêu quý của ta như thế!
"Hải Tuyền à, ngươi thấy ca đối với ngươi đâu có tệ bạc, có thể nghĩ cách sắp xếp cho ca một chân vào công ty không?
"Trang web trò chơi rách nát này ta không muốn làm nữa rồi!"
Triệu Hải Tuyền lộ vẻ khó xử: "Chuyện này e là hơi khó, hiện tại công ty chúng ta cũng không có vị trí nào phù hợp với anh cả, với lại gần đây hình như không có kế hoạch tuyển dụng mới.
"Để lát nữa tôi giúp anh để ý vậy."
Trương Kỳ Phong tỏ vẻ bi phẫn, rõ ràng hắn cũng hiểu, với cái lý lịch này của mình thì việc muốn vào một công ty game mới thành lập là hơi khiên cưỡng, căn bản không có vị trí thích hợp, cái miếng bánh ngon này e là không ăn được rồi.
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt của hắn trở nên kiên định.
"Vậy ngươi giúp ta liên hệ đi, ta muốn thực hiện một bài phỏng vấn công ty các ngươi!
"Dù không thể vào công ty của các ngươi, thì ta cũng phải tranh thủ độ nóng một chút!"
Triệu Hải Tuyền nghĩ nghĩ: "Vừa nãy anh có vẻ nói không cần thiết phỏng vấn mà."
Trương Kỳ Phong nghiêm mặt: "Đó là do trước kia ta không hiểu chuyện thôi, bây giờ ta mới phát hiện, thì ra việc sắp xếp phỏng vấn này của lão bản chúng ta thật sự là có tầm nhìn xa trông rộng. Nói tóm lại, ta nhất định phải nhận thức cho thật kỹ nhân vật đặc biệt là Cố tổng này!"
...
Ngày 8 tháng 7, thứ hai.
Trương Kỳ Phong nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là 2 giờ chiều, đúng giờ hẹn phỏng vấn với Cố tổng.
Lần phỏng vấn này diễn ra cực kỳ thuận lợi, sáng hôm đó thông qua sự giới thiệu của Triệu Hải Tuyền, Cố tổng lập tức đồng ý phỏng vấn vào buổi trưa.
Vốn dĩ Trương Kỳ Phong cũng có chút lo lắng, dù sao thì những nhà làm game tài năng như thế này hắn cũng đã gặp không ít, thường thường càng tài giỏi thì tính cách càng cổ quái, thậm chí có người hoàn toàn không nhận bất kỳ phỏng vấn nào, nói rằng mình mắc chứng sợ giao tiếp.
Cho nên, việc có thể thuận lợi phỏng vấn được tổng giám đốc của trò chơi đang rất nổi dạo gần đây Nghịch Thiên Đường, Trương Kỳ Phong vẫn khá vui vẻ.
...
"Cố tổng! Chào ngài!"
Trương Kỳ Phong đi vào tầng hai quán cà phê, gặp được ông chủ của trò chơi Nghịch Thiên Đường là Cố Phàm.
So với trong tưởng tượng của hắn, Cố Phàm trẻ hơn một chút, cũng đẹp trai hơn một chút.
Có lẽ là do hào quang của thành công và sự hào phóng cùng kết hợp, mà tạo nên một vẻ ngoài nổi bật chăng?
"Chúng ta xuống tầng một phỏng vấn đi, các nhân viên lập trình của công ty vừa nhận được phương án thiết kế game mới, vẫn cần thời gian tiêu hóa, sẽ không tiện cho họ." Cố Phàm đề nghị.
Game mới?
Còn cần một thời gian để tiêu hóa phương án thiết kế?
Xem ra phương án thiết kế game mới này rất cao siêu, cực kỳ phức tạp?
Trương Kỳ Phong đưa mắt quét qua tầng hai của quán cà phê.
Sau đó hắn thấy được trên mặt các nhân viên những biểu cảm phức tạp mà dùng bất cứ loại thước đo nào cũng khó mà miêu tả chính xác.
Vì quen biết Triệu Hải Tuyền - người của công ty, nên Trương Kỳ Phong cũng có hiểu biết nhất định về cơ cấu nội bộ hiện tại của trò chơi Nghịch Thiên Đường, lúc này cũng có thể đại khái xác định vị trí của từng người.
Ba người ngồi ngoài cùng kia, chắc là ba nhân viên mới thử việc.
Biểu cảm của bọn họ lúc này đang rất phấn khích, ý chí chiến đấu sục sôi, có vẻ như sự hưng phấn do trận mưa tiền thưởng của cuối tuần trước mang lại vẫn chưa qua.
Hiển nhiên, cả ba người đều đã bị số tiền thưởng ấy làm cho rung động, lúc này đang trong trạng thái hưng phấn gần như vĩnh cửu, nhiệt tình làm việc tăng cao chưa từng có.
Còn về tổ trưởng của đội kiểm thử ngồi bên cạnh họ, rõ ràng bình tĩnh hơn rất nhiều, đúng là nhân viên số 002 của công ty, đã từng trải rồi.
Ý chí chiến đấu sục sôi là màu nền cảm xúc hiện tại của các nhân viên, chỉ có điều những người khác có vẻ như sau khi xem phương án thiết kế game mới, đã nảy sinh vô vàn cảm xúc phức tạp, che phủ cả cái nền ấy.
Ví dụ như, vẻ mặt của Triệu Hải Tuyền đầy suy tư, dường như đang suy nghĩ điều gì, có lẽ là vì phương án thiết kế lần này có nhiều yêu cầu mới về mặt hậu trường và thuật toán trí tuệ nhân tạo, khiến hắn cảm thấy thử thách; người ngồi đối diện xéo hắn, có vẻ là một nhân viên kỹ thuật đã có kinh nghiệm, miệng lẩm bẩm gì đó, dường như đang tính toán thời gian ước tính cần thiết cho việc phát triển game; còn người trẻ tuổi ngồi cạnh Cố tổng, chắc là người phụ trách kế hoạch, mặc dù cũng đang trong trạng thái hăng hái, nhưng hai tay ôm đầu, không ngừng bứt tóc, dường như CPU sắp bốc khói, rõ ràng là đang có rất nhiều thắc mắc về phương án thiết kế game mới, đang khổ sở hết chỗ nói.
Một quán cà phê nhỏ mà có đủ các loại trạng thái, khiến Trương Kỳ Phong cảm nhận được từng chút sự đặc biệt của Nghịch Thiên Đường.
Quả nhiên là ngọa hổ tàng long, không đơn giản!
Thật hiếm khi thấy công ty nào nhân viên có tinh thần làm việc cao như vậy, quả nhiên sức mạnh của tiền thưởng là vô tận!
Trương Kỳ Phong cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng theo Cố Phàm xuống lầu, chuẩn bị bắt đầu buổi phỏng vấn.
Rất nhanh, Cố Phàm và Trương Kỳ Phong đã ngồi vào chỗ.
"Cố tổng, biết ngài bận rộn, cho nên tôi sẽ không vòng vo nhiều, chúng ta trực tiếp vào vấn đề chính nhé.
"Trước tiên, xin ngài hãy gửi lời chào đến cộng đồng mạng game thủ ạ."
Cố Phàm nghiêm túc nói: "Xin chào tất cả các bạn game thủ trên mạng, tôi là Cố Phàm, người sáng tạo kiêm giám sát kỹ thuật của trò chơi Nghịch Thiên Đường."
Trương Kỳ Phong ghi chép cẩn thận: "Vậy ngài có tên tiếng Anh không? Tôi nghĩ trong tương lai, trò chơi Nghịch Thiên Đường nhất định sẽ vươn ra ngoài biên giới, vươn ra thế giới, trở thành khách quen trên các lễ trao giải lớn."
Cố Phàm gật đầu: "Đương nhiên, mọi người cũng có thể gọi tôi bằng tên tiếng Anh: Fan - Gu!"
Trương Kỳ Phong "Phụt" một tiếng, suýt nữa bật cười thành tiếng: "Cố tổng, đây là chuyện cũ rồi, chẳng buồn cười chút nào!
"Với lại phạm chú ý là cái quỷ gì, là họ hàng của Van Gogh sao?
"Hay là... phản cốt? Ừ, Cố tổng nhìn ngài đúng là kiểu người có phản cốt, nếu không thì đã chẳng làm ra một game độc đáo như thế này."
Cố Phàm khiêm tốn: "Khụ khụ, khiêm tốn, khiêm tốn."
Trương Kỳ Phong cũng không xoắn xuýt quá về vấn đề này, tiếp tục hỏi: "Vậy câu hỏi tiếp theo, xin hỏi tên công ty Nghịch Thiên Đường này từ đâu mà có? Có ý nghĩa gì đặc biệt không?"
Đây rõ ràng là một câu hỏi rất phù hợp để mở đầu, đồng thời về cơ bản sẽ không mắc phải sai lầm nào.
Dù sao thì khởi nghiệp mà, mọi người đều bắt đầu từ việc đặt tên công ty.
Giống như khi phỏng vấn các tác giả, việc hỏi trước bút danh từ đâu mà có là đạo lý tương tự.
Nhưng câu hỏi này thật sự đã làm khó Cố Phàm.
Tên công ty này từ đâu mà ra? Là do Lilith đặt... viết trực tiếp vào hợp đồng, Cố Phàm – vị tổng giám đốc này, cũng chỉ là một người làm công cấp cao mà thôi.
Nên trả lời như thế nào đây?
Nếu nói đến ấn tượng đầu tiên của Cố Phàm về cái tên này, hiển nhiên là liên tưởng đến công ty game kinh điển ở kiếp trước: Nintendo.
Không thể phủ nhận, tên Nghịch Thiên Đường này khá phù hợp.
Tôn chỉ của Nintendo là: Để người chơi ở bất kỳ thời điểm, địa điểm nào đều có thể trải nghiệm những niềm vui đơn giản nhất trong game.
Còn tôn chỉ của game Nghịch Thiên Đường là: Để người chơi ở bất kỳ thời điểm, địa điểm nào đều có thể trải nghiệm những nỗi đau đơn giản nhất trong game!
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ riêng của Cố Phàm.
Thực tế, dấu gạch ngang của cái tên không phải là nghịch thiên - đường, mà là nghịch - thiên đường, Lilith đặt cái tên này, thuần túy là thể hiện một loại tinh thần chính trị chính xác của ác ma địa ngục, muốn chống lại đến cùng, đối đầu với thiên đường!
Chỉ tiếc những hàm ý sâu xa này đều không thể nói ra trong buổi phỏng vấn.
Thật là không có ai để chia sẻ mà!
Nghĩ đến đây, Cố Phàm nói: "Anh muốn nghe câu trả lời lý tưởng, hay là câu trả lời thực tế?"
Trương Kỳ Phong ngẩn người, đây là lần đầu tiên hắn gặp một đối tượng phỏng vấn như thế.
Không phải là giành lời thoại, mà trực tiếp cho hắn hai đáp án!
"Câu trả lời lý tưởng là gì?" Trương Kỳ Phong hỏi.
Cố Phàm nói một cách trang trọng: "Nghịch Thiên Đường, chính là muốn đi ngược lại với ý trời, dù hy vọng thành công có xa vời bao nhiêu, dù gặp phải bao nhiêu gian nan trắc trở, đều phải dũng cảm đương đầu, để giành lấy chiến thắng!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.) - 72
Bạn cần đăng nhập để bình luận