Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi

Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi - Chương 185: Ta có thể nhận lời mời giáo vụ chủ nhiệm sao? (length: 10793)

Vương Đại Vi rất nhanh đã có chút hối hận vì lựa chọn độ khó lúc trước.
Không nên làm màu mè chọn độ khó cao nhất, chất lượng học sinh này quá đáng lo rồi!
Lúc này trong trường hai phần ba học sinh trông không được bình thường, hút thuốc, uống rượu, uốn tóc, còn có những người tự mang loại thói hư tật xấu, lây cho cả bạn bè...
Mà trong đó không ít bạn còn cứng đầu không sửa!
Lần đầu tiên phát hiện học sinh nhuộm tóc, chỉ giao trách nhiệm bắt hắn cắt ngắn, kết quả mấy hôm sau kiểm tra, lại nhuộm trở lại! Lần này là cắt ngắn + răn đe, lần sau là cắt ngắn + cho về nhà kiểm điểm, kết quả thằng em này vẫn cứ cố chấp, mấy hôm sau lại nhuộm trở về!
Vương Đại Vi có chút bực mình, đây rốt cuộc là mình xui xẻo gặp phải đứa đầu cứng, hay là game này có bug?
Ngoài ra, theo Vương Đại Vi khám phá sâu hơn, hắn phát hiện game này ở phương diện khác cũng có nhiều vấn đề, thậm chí đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến trải nghiệm chơi của hắn.
Ví dụ như trong game có chức năng xếp lớp tự động, sau khi nhấn vào có thể tự động dựa theo chương trình học của từng lớp để sắp xếp giáo viên cho học sinh.
Nhưng khi dùng rồi mới phát hiện đồ này căn bản không dễ dùng!
Sau khi xếp lớp tự động có một số giáo viên căn bản không có việc gì, còn một số giáo viên khác thì lại bận muốn chết, mà năng lực dạy học của giáo viên với học sinh dường như không liên quan gì đến nhau, giáo viên kém bị phân vào lớp tốt là chuyện thường.
Vương Đại Vi nghi ngờ nghiêm trọng, chức năng xếp lớp tự động của game này căn bản là không được thiết kế tử tế, chỉ viết qua loa vài dòng quy tắc cho có lệ.
Nhưng Vương Đại Vi cũng không còn cách nào khác, dù sao chức năng này tên là "xếp lớp tự động", chứ có phải "tối ưu hóa xếp lớp tự động" đâu, cứ nói là có xếp lớp là được chứ gì!
Vương Đại Vi phát hiện, nếu muốn đạt được mục tiêu dạy học tối ưu, vậy phải xem xét thành tích của từng học sinh, rồi phân lớp, sau đó lại tự điều chỉnh sắp xếp chương trình học, rồi chỉ định giáo viên.
Đây chẳng phải hố người ta sao!
Đã vậy thì làm cái chức năng xếp lớp tự động này làm gì? Chẳng phải cố tình trêu ngươi người chơi hay sao!
Hắn đã thử chia học sinh giỏi và học sinh kém vào học chung, mong dựa vào học sinh giỏi để kéo học sinh kém tiến bộ. Ai ngờ, thành tích của học sinh kém không hề tăng, mà thành tích của học sinh giỏi lại tụt dốc...
Giá cả đồ ăn của nhà ăn bị chỉ trích nghiêm trọng, trực tiếp dẫn đến giá trị danh vọng của trường giảm xuống, kinh phí còn bị trừ đi một khoản, khiến Vương Đại Vi suýt nôn ra máu.
Tóm lại, Vương Đại Vi càng chơi càng thấy sai sai, càng chơi càng mệt mỏi!
Ví dụ, có thể cài đặt lớp nào đó là lớp chọn, rồi thiết lập tỉ lệ đào thải, ví dụ như mấy người cuối lớp chọn sẽ bị chuyển xuống lớp thường, còn học sinh có thành tích ưu tú của lớp thường sẽ được tự động lên lớp chọn.
Nhưng rất nhanh, đoàn kiểm tra của cấp trên tới!
Thực ra kinh phí ban đầu miễn cưỡng đủ, nhưng vì để nâng cao thành tích của học sinh, đành phải thuê thêm giáo viên giỏi từ bên ngoài, mà những giáo viên này lại đòi lương cao mới đến.
Mà cái cách "học sinh giỏi kèm học sinh kém" của Vương Đại Vi cũng không có tác dụng.
Không chỉ có vậy, mỗi khi Vương Đại Vi không để ý đến, đám học sinh kém trong trường sẽ giở trò, như đánh nhau, đánh bài trong lớp, trốn vào nhà vệ sinh hút thuốc các kiểu.
Vương Đại Vi không có thời gian làm việc khác, chỉ cắm mắt vào màn hình để bắt đám học sinh này.
Kết quả, chức năng này cũng có bug, học sinh bị đào thải từ lớp chọn không hề xuất hiện ở lớp thường, mà bốc hơi một cách ly kỳ!
Ngoài ra, trong game thường xuyên xuất hiện lỗi tài nguyên hình ảnh kỳ lạ, ví dụ như bàn ăn ở nhà ăn, cửa sổ lớp học... thường xuyên bị rối loạn, biến thành một kiểu dáng khác.
Lúc này hắn đã hơi hối hận, còn không bằng nghe người xem, đi chơi chế độ Phi Thăng một mình!
Trong game, kinh phí của trường chủ yếu đến từ hai nguồn, một là thu nhập nội bộ của trường, hai là tiền rót của cấp trên.
Kết quả phát hiện chỉ có hai cách, một là bớt xén, cắt giảm tiền lương của nhân viên, hai là tăng giá toàn bộ hàng quán trong trường.
Mà tiền rót của cấp trên lại quyết định bởi tỉ lệ lên lớp và giá trị danh vọng của trường.
Ngoài ra, trong game còn xuất hiện vô số bug ác tính cực kỳ tệ hại.
Sau đó, kinh phí của trường cũng bị thiếu!
Nội dung đơn điệu, thao tác rườm rà và bug xuất hiện liên tục, dần dần làm cho thiện cảm của Vương Đại Vi đối với đề tài này hao mòn hết.
Không biết là lỗi điều động tài nguyên trong game hay là hai loại tài nguyên hình ảnh bị xếp chồng lên nhau nữa.
Việc tăng tỉ lệ lên lớp trong ngắn hạn vốn là không thể, Vương Đại Vi chỉ đành hướng mắt về thu nhập nội bộ của trường.
Vương Đại Vi đấu tranh tư tưởng một hồi, rồi tăng giá toàn bộ, cuối cùng cũng bù đắp được thâm hụt kinh phí.
May là thời gian trong game trôi qua khá nhanh, nửa tiếng sau, Vương Đại Vi cuối cùng cũng nghênh đón kỳ thi đại học đầu tiên của trường trung học Hằng Cương.
Xe buýt chở học sinh đến điểm thi của trường khác, rồi sau khi chờ một hồi, cửa sổ game hiện ra bảng vàng thành tích.
"Tốt, để chúng ta xem thành quả một năm phấn đấu của Vương hiệu trưởng nào."
"Rất tốt, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Vương hiệu trưởng, không đạt được mục tiêu..."
Trên bảng vàng xếp hạng theo thành tích từ cao xuống thấp, đồng thời cũng ghi chú tên học sinh, lớp, ban tự nhiên hay xã hội, và trường đại học trúng tuyển.
Dưới sự lãnh đạo của Vương hiệu trưởng, khóa đầu tiên tốt nghiệp của trường Hằng Cương, người có thành tích cao nhất là 538 điểm khối xã hội, đậu học viện thương mại Ma Đô - một trường thuộc top 2.
Đương nhiên, trong thực tế, mỗi tỉnh có tình hình khác nhau, nhiều tỉnh không còn phân ban tự nhiên hay xã hội, mà áp dụng các hình thức phức tạp hơn, ví dụ như "3 + 1 + 2", nhưng tổ chế tác game này rõ ràng tương đối lười, vẫn chế tác theo cách phân ban xã hội và tự nhiên truyền thống.
Trên giao diện này, cũng cho thấy tỉ lệ trúng tuyển đại học toàn trường lần này.
(Số học sinh đậu top 2: 0) (Tỉ lệ đậu trường top 1: 0%) (Tỉ lệ đậu đại học: 39%) (Giá trị danh vọng của trường năm nay: 874) Muốn thăng cấp thành trường trọng điểm cấp khu, tỉ lệ đậu đại học phải đạt 50% và giá trị danh vọng phải đạt 1000 điểm, rõ ràng là còn thiếu khá nhiều.
Vương Đại Vi rất bất đắc dĩ, hắn cũng không ngờ mục tiêu đầu tiên của game lại không thể thuận lợi đạt được!
Vậy thì còn nói chuyện gì nữa?
Đến trường trọng điểm khu còn không vào nổi, sau này sao mà vào nổi trường trọng điểm thành phố, thậm chí trở thành siêu cấp trường?
Mấu chốt là, Vương Đại Vi không thấy cách chơi của mình có vấn đề gì mà?
Hắn một mực nghiêm túc quản lý vấn đề kỷ luật, đối với học sinh phạm lỗi, nhất định phải cho "tam đường hội thẩm" để đưa ra phương thức xử trí thích hợp nhất.
Mà Vương Đại Vi còn cố gắng để học sinh giỏi kéo học sinh kém hơn, lại cố gắng dành kinh phí để thuê giáo viên giỏi...
Dù làm thế nào thì nguồn lực cũng đều giật gấu vá vai, căn bản là không đủ!
Không có cơ sở vật chất, không có cái gốc để làm việc thì không thể đạt được kết quả như mong muốn!
Cách chơi đơn nhất, yêu cầu cực cao, thao tác rườm rà, bug kỳ lạ thường xuyên xuất hiện... Tất cả những điều này đều khiến hứng thú của Vương Đại Vi đối với game này nhanh chóng giảm sút.
Đương nhiên, Vương Đại Vi cũng nghĩ, có thể là do mình ngu ngốc chọn độ khó cao nhất.
Nếu chọn độ khó thấp nhất, chất lượng học sinh cao, kinh phí giáo dục nhiều, vậy thì muốn đạt được tỉ lệ trúng tuyển đại học và giá trị danh vọng tương ứng chắc chắn sẽ đơn giản hơn nhiều, thậm chí nếu may mắn có lẽ còn đào tạo được một vài học sinh top 2.
Nhưng vấn đề là, thế thì chẳng phải là tự lừa mình dối người sao? Hình như vẫn không có hứng thú gì!
Nghĩ đến đây, Vương Đại Vi cũng chỉ đành cúi đầu nhận lỗi với người xem.
"Xin lỗi anh em, tôi vốn nghĩ game này chắc sẽ rất thú vị, nhưng giờ tôi sai rồi, nhà sản xuất này căn bản không hiểu cách làm game mô phỏng, uổng công đề tài này!
"Thôi, tôi vẫn là quay về chơi Phi Thăng tiếp vậy."
"Nhưng trước đó, tôi muốn xin trả lại tiền! Tuy game này chỉ bán 6 tệ, nhưng 6 tệ này tôi thà vứt đi, còn hơn đưa cho loại game vô lương này!
"Đúng rồi, nói đi nói lại, tôi vẫn chưa xem kỹ xem game này của công ty nào phát triển nữa."
Vương Đại Vi trở lại trang chi tiết của game trên nền tảng chính phủ, rồi nhìn sang nhà sản xuất.
"em. Tiền tuyến địa ngục? Sao cái tên này quen thế nhỉ?"
Hắn lại mở tác phẩm cụ thể của công ty này ra, rồi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
"Ta lạy! Địa Ngục Liệt Ma! Đây không phải cái game "bác bảo vệ" nổi tiếng đó sao?
"Thảo nào, công ty này quả là có tiếng xấu mà!"
"Nếu ta sớm biết Trường Trung học Hằng Cương là do công ty này phát triển, thì đã nói cái gì cũng không có khả năng chơi rồi!"
Vương Đại Vi kêu la mình bị mắc lừa, lúc này hắn có cảm giác giống như lúc đi vệ sinh mà không làm nóng bồn cầu trước, dẫn đến lúc đi vội không cẩn thận hít phải một hơi thật mạnh, trong bụng đều hối hận không kịp!
Không nói nhiều, xóa ứng dụng rút lui ngay tức khắc!
Ngay tại lúc Vương Đại Vi chuẩn bị từ bỏ thì, phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên xuất hiện một tràng mưa bình luận trả tiền.
"Thầy Vương, ta có thể xin nhận vị trí chủ nhiệm phòng giáo vụ được không?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận