Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi

Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi - Chương 81: Cái gì rác rưởi nghề nghiệp thiết lập! (length: 10176)

Lilith lại cười phá lên sung sướng, nhất là khoảnh khắc Đinh giảng sư ra chiêu bắt, không chỉ có Đinh giảng sư bộc phát ra 25 điểm cảm xúc tiêu cực ngay tức khắc, mà Trần Thính Tuyền đứng xem ở sau cột cũng tuôn ra 8 điểm cảm xúc tiêu cực.
Còn Lương Xuân bị giết ngay lập tức, cảm xúc tiêu cực bộc phát ra lại càng thấy rõ.
Trước đó hắn nhặt đồ bỏ đi mỗi lần chỉ sinh ra 1 đến 2 điểm cảm xúc tích cực, kết quả bị bắn chết liền trực tiếp cống hiến 12 điểm cảm xúc tiêu cực. Điều này rõ ràng là do trong mắt nhà thiết kế Lương Xuân, độ khó của trò chơi này được thiết lập quá vô lý, làm gì có chuyện vừa thấy con quái vật đầu tiên đã bị hai mũi tên tiêu diệt ngay lập tức?
Những cảm xúc tiêu cực trước đó bị trừ đi do niềm vui nhặt đồ, giờ phút chốc đều đã gấp bội quay lại!
Khi Đinh giảng sư cùng những người khác tại điểm hồi sinh, vừa hồi sinh liền phát hiện những món đồ cực khổ nhặt được đều biến mất, quả nhiên lại cống hiến một đợt cảm xúc tiêu cực lớn.
Mọi người nhìn nhau.
Trong game, nếu chỉ một người chết thì sẽ không lập tức hồi sinh, mà sẽ tồn tại dưới dạng linh hồn, có thể quan sát hành động của người chơi khác.
Chỉ khi toàn bộ đội Kẻ Trộm Lửa bị tiêu diệt, mới hồi sinh lại một lần.
Nhưng vì Đinh giảng sư cùng đồng đội bị tiêu diệt quá nhanh, nên chế độ quan sát này cũng không kéo dài được lâu.
Đinh giảng sư bực tức nói: "Cái chiêu bắt này đúng là kỹ năng bỏ đi! Chẳng dùng được vào đâu! Con thợ săn này cũng chỉ mạnh hơn người chơi một chút, sao lại coi là quái vật cỡ lớn? Sao lại không cho ta bắt!"
Theo lẽ thường, quái vật cỡ nhỏ, vừa, lớn phải được phân biệt dựa vào kích thước hình thể so với người chơi, nhỏ hơn là cỡ nhỏ, tương tự hoặc lớn hơn một chút là cỡ vừa, lớn hơn nhiều so với người chơi thì coi là cỡ lớn.
Nhưng hiển nhiên, trò chơi Kẻ Trộm Lửa này không đi theo thiết kế đó.
Lương Xuân nghiêm túc suy nghĩ: "Có thể là chúng ta đã gặp phải quái tinh anh rồi? Con quái vật này nhìn rất hung mãnh, nếu có thể bắt luôn thì trò chơi này có vẻ dễ quá."
Đinh giảng sư bất đắc dĩ thở dài: "Thôi được! Coi như là chúng ta xui xẻo."
"Sao trong game vừa gặp quái đầu tiên mà đã trâu bò vậy?"
Lương Xuân lại lạc quan: "Ta thấy vấn đề không lớn, trong game đồ đạc cũng rất nhiều, chỉ cần chúng ta cẩn thận chút, né con thợ săn đó ra, hoặc chỉ cần một hai người có thể sống sót quay lại, cũng xem như có thu hoạch."
Trần Thính Tuyền gật đầu: "Ừ, có lý đấy!"
Đám người tập hợp lại rồi lên đường lần nữa.
Vẫn là theo đường cũ, một mặt vì mọi người thấy con đường này khá an toàn, mặt khác là đồ nhặt được lúc nãy phần lớn vẫn còn ở đó, không cần tìm kiếm thêm, tiết kiệm được thời gian.
Rất nhanh, đám người lại đến ngục tù, thò đầu ra nhìn xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng con thợ săn thiên đường.
"Đi rồi?" Lý Văn Hạo nhỏ giọng hỏi.
Lương Xuân nghĩ ngợi một chút: "Có lẽ những con quái vật này đều có tuyến đường tuần tra cố định đấy, chúng ta tranh thủ thôi."
Đám người cẩn thận nhặt những đạo cụ bị vứt rải rác trên đất, còn thi thể thì đã biến mất.
Lần này bọn họ không có ý định đi sâu khám phá thêm nữa, lấy đồ xong liền chạy ra ngoài, đến khi ra khỏi ngục mới thở phào nhẹ nhõm.
Đinh giảng sư vui vẻ nhảy nhót, nhanh chân chạy về hướng điểm hồi sinh.
"Ôi chà trò này thật ra không khó nhỉ, chẳng phải mới đó đã gom được nhiều tài nguyên thế này rồi sao. À, trời cũng tạnh rồi, nắng thế này cũng khá đấy..."
Nhưng mà chữ "thế" còn chưa kịp thốt ra, giọng của Đinh giảng sư đã ngừng lại.
Vì không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một con chó săn to lớn, nuốt chửng hắn vào bụng!
Bốn người còn lại phản ứng chậm hơn một nhịp, không xông ra trước như Đinh giảng sư nên tránh được một kiếp.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, họ còn chưa kịp kêu lên.
"Xxx!"
Một lát sau, người chơi kia mới phản ứng kịp, kêu to lên một tiếng.
Nhưng một giây sau, con chó săn kinh khủng đã lao thẳng tới, lại một phát nuốt chửng!
Người chơi kia thậm chí còn không kịp điều khiển nhân vật né tránh.
Ba người còn lại giật mình hoảng sợ, đặc biệt là Trần Thính Tuyền, cậu ta còn nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi, vô ý thức đến thở mạnh cũng không dám.
Vì con chó săn lúc này đang rất gần hắn, dùng cái miệng rộng đầy răng nanh sắc nhọn cùng chiếc mũi đang bốc lửa hừng hực ngửi hắn!
Từ vẻ ngoài, đây là một con chó săn to lớn, miệng há to như chậu máu, khách quan mà nói, tứ chi mạnh mẽ cùng chiếc bụng phình lên lại không nổi bật bằng.
Trên người nó cũng bốc cháy thánh hỏa, khiến người ta cảm thấy áp bức cực mạnh.
Nhưng con chó săn này ngửi ngửi một hồi rồi không ăn luôn Trần Thính Tuyền.
Trần Thính Tuyền dùng ánh mắt trao đổi với Lương Xuân, Lý Văn Hạo, hiển nhiên ba người bọn họ lúc này đã nhận ra một việc.
Tuy con chó săn này có mấy con mắt, nhưng những con mắt này đều rất nhỏ, hơn nữa còn không mở ra, trong khe mắt còn có những vết sẹo do thánh quang thiêu đốt, hình như nó bị mù.
Nói cách khác, thị lực của nó rất kém, nhưng thính lực lại rất tốt!
Thảo nào bạn chơi vừa hô "Xxx" một tiếng đã bị ăn thịt ngay.
Đã tìm ra nhược điểm thì dễ làm rồi, ba người ngồi xổm xuống, cẩn thận tránh con chó săn rồi đi về phía điểm hồi sinh.
Nhưng đúng lúc này, Lý Văn Hạo đột nhiên không báo trước bộc phát một trận cười lớn.
"Ha ha ha ha ha...
"Hí hí hí hí...
"A a a a a..."
Trần Thính Tuyền cùng Lương Xuân trong nháy mắt trợn mắt nhìn Lý Văn Hạo, nhưng Lý Văn Hạo lại mặt đầy ngơ ngác, lớn tiếng nói: "Êy, tao không nói gì mà!"
Nhưng tất cả đều đã quá muộn, con chó săn há miệng ngoạm lấy ba người bọn họ, như chuỗi kẹo hồ lô, tất cả đều bị nuốt vào bụng!
...(Lý Văn Hạo cảm xúc tiêu cực +46!) (Trần Thính Tuyền cảm xúc tiêu cực +22!) (Lương Xuân cảm xúc tiêu cực +13!) Lại quay trở về điểm xuất phát ban đầu.
Lý Văn Hạo vừa hồi sinh liền kêu oan: "Oan ức quá! Thật không phải tao cười, là do kỹ năng nghề nghiệp đấy!
"Cái cười tượng này chẳng phải là đồ hố người à! Tao hoàn toàn không có cách nào khống chế lúc nào thì cười!"
Lương Xuân cũng âm thầm bổ sung thêm: "Ta muốn bắt thử, nhưng con chó săn đó cũng là quái vật cỡ lớn, không bắt được."
Mọi người đồng loạt im lặng.
Thiết lập nghề nghiệp của trò chơi này có phải hơi quá bá đạo không?
Kỳ thật kỹ năng bắt của dũng sĩ cũng đã rất hãm, nói là có thể bắt được quái vật cỡ vừa và nhỏ, nhưng đến giờ bọn họ gặp hai con quái vật đều là cỡ lớn cả!
Còn cười tượng thì càng kỳ quái hơn, toàn tác dụng phụ!
Trong game này đầy rẫy nguy cơ, dường như tất cả các loại quái vật đều rất thính tai, nhất là con chó săn đó, tai nhạy bén vô cùng, mà nó lại còn há miệng tấn công phạm vi rộng nữa, nếu các ngươi đứng sát nhau là có thể ăn hai ba mạng luôn.
Mà một khi kỹ năng cười tượng kích hoạt thì không dừng lại được, chẳng phải chính là động cơ hủy diệt cả đội đấy sao?
Còn một người chơi vai trò bắt chước, mà cái kỹ năng của bắt chước này còn chẳng có tác dụng gì nữa...
"Mấy cái thiết lập nghề nghiệp gì mà như cứt chó!"
Lý Văn Hạo tức giận chửi đổng một câu, lập tức đi tới tượng đá đổi nghề nghiệp của mình, thành dũng sĩ.
Tuy rằng kỹ năng của dũng sĩ cũng không có tác dụng gì mấy, nhưng ít nhất không gây tác dụng phụ.
Lương Xuân vẫn còn khá lạc quan: "Không sao đâu, dù gì chúng ta cũng mới bắt đầu chơi game, chưa quen cơ chế, chết vài lần cũng bình thường thôi.
"Nghĩ theo hướng tích cực, ít nhất chúng ta cũng đã chuyển được đồ ra khỏi ngục tù, lại gần điểm hồi sinh hơn. Lần này chúng ta cẩn thận một chút, gặp chó săn đừng có nói chuyện gì, chắc sẽ chở đồ về được."
Mọi người gật đầu, cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Lần nữa quen đường chạy về cái nơi bị chó săn nuốt chửng.
Sắc trời dần tối lại, không còn sáng sủa như trước, con chó săn cũng không biết đi đâu.
Lương Xuân cau mày, nghiêm túc phân tích: "Chẳng lẽ sự thay đổi thời tiết sẽ ảnh hưởng đến việc làm mới quái vật?
"Vừa nãy trời trong nên xuất hiện chó săn thiên đường đó sao? Nói cách khác thời tiết càng sáng sủa, tầm nhìn càng xa thì càng nguy hiểm, có phải không? Điều này cũng khá phù hợp với bối cảnh thế giới game đấy chứ."
Nhưng căn bản không ai nghe Lương Xuân phân tích, tất cả đều ngơ ngác nhìn địa điểm tử vong trước đó, chìm vào sự im lặng đáng sợ.
Một lát sau, Đinh giảng sư phát ra một tiếng than khóc: "Đồ của ta đâu! ! Ta cực khổ lắm mới nhặt được bao nhiêu đồ vậy đâu!"
Mọi người vội vàng nhìn xung quanh, kết quả tất cả đều trống không, những thứ trước đó nhặt được không một thứ nào còn lại.
Gió nhẹ thổi qua, bên tai mọi người dường như văng vẳng tiếng quạ kêu "Quạc quạc".
Trần Thính Tuyền lộ vẻ ngây dại: "Rõ ràng là, bị ăn rồi... Bị con chó săn đó ăn hết người, đồ trên người sẽ không rơi ra..."
Tất cả mọi người đều im lặng, hóa ra đến giờ, tất cả công sức đều đổ sông đổ bể!
Và ngay lúc này, từ phương xa dường như mơ hồ truyền đến tiếng chuông.
"Keng!"
Năm người trên người lại xuất hiện từng sợi ánh sáng lam, chỉ là lần này, họ bị đưa trở về bên ngoài Thần quốc.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận