Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi

Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi - Chương 152: Hỗn loạn thế giới! (length: 10189)

Nói đến đây, Cố Phàm gửi một câu hỏi vào tâm trí Lilith: "Li tổng, cô nghĩ xem, nếu thật sự có tình huống này xảy ra, cô có chịu nổi không?"
Lilith không khỏi tròn mắt kinh ngạc, hồi lâu sau mới giơ ngón tay cái lên: "Tôi thấy anh mới thật sự là ác quỷ!
"Đi thẳng xuống địa ngục đi, địa ngục chúng tôi đang rất cần nhân tài như anh đấy!"
Cố Phàm khẽ ho hai tiếng: "Khụ khụ, chẳng phải bây giờ tôi đang cố gắng học tập để tỏa sáng và sưởi ấm cho địa ngục đấy sao?"
Lilith cẩn thận suy nghĩ về khung cảnh mà Cố Phàm miêu tả, quả thực cảm thấy khó lòng chấp nhận nổi.
Xem ra, con người quả thực có ưu thế hơn ở phương diện này, trong khi ác quỷ chủ yếu tra tấn về mặt thể xác thì con người đã nâng cấp lên tra tấn về tinh thần.
Nếu điều này thật sự xảy ra, e rằng hôm đó nàng sẽ nhanh chóng biến thành thiên sứ sa ngã, còn ác quỷ thì phần lớn sẽ trực tiếp về trời.
"Nhưng mà... Cố Phàm, anh có chắc là có thể làm đến mức độ đó trong game không?"
Việc Lilith nghi ngờ như vậy cũng là điều rất bình thường.
Cố Phàm đã đưa ra một ví dụ để Lilith có thể tự đặt mình vào hoàn cảnh đó và cảm nhận, nhưng ở đây có một vấn đề: Lilith có tình cảm rất lớn với địa ngục, nên khi không phân biệt rõ địa ngục và thiên đường thì mới cảm thấy thống khổ.
Nhưng người chơi thì sao?
Đây chỉ là một trò chơi, cho dù là thế giới tiên hiệp hay thế giới khoa huyễn thì đối với con người, chúng đều không phải thế giới thực.
Hơn nữa, cho dù thật sự dùng thế giới thực làm bối cảnh cốt truyện thì người chơi vẫn biết rõ đây chỉ là trò chơi.
Hiện tại trò chơi dù sao cũng chưa phát triển đến mức mô phỏng cảm ứng 100%.
Nếu người chơi không có tình cảm mạnh mẽ với thế giới game như vậy thì có thể tạo ra hiệu quả tra tấn tốt như thế không?
Cố Phàm giải thích: "Điểm này thực ra không khó để thực hiện.
"So với các loại hình thức nghệ thuật khác, điểm mạnh nhất của game là gì? Chính là tính tương tác và khả năng nhập vai.
"Ngay cả một trò chơi đơn giản với đồ họa pixel cũng có thể thông qua cốt truyện hay và cơ chế trò chơi được thiết kế tốt, khiến người chơi sinh ra sự đồng tình với thế giới đơn giản đó trong mỗi lần lựa chọn.
"Trong quan niệm của phần lớn người chơi, cơ chế trò chơi thực ra rất đơn giản, chỉ có hai loại: Một loại là NPC giúp đỡ mình, một loại là quân địch cần phải chiến thắng.
"NPC sẽ đưa nhiệm vụ cho người chơi, hỗ trợ cày quái, sẽ có các đoạn đối thoại cốt truyện, chỉ dẫn hành vi của người chơi.
"Còn quân địch thì đơn giản, mặc định là phe đối lập, ngoài việc gặp mặt là đánh thì hầu như không còn lựa chọn nào khác.
"Đối với người chơi mà nói, bị kẻ địch mạnh giết chết thì tất nhiên rất đau khổ, nhưng nếu vô tình lỡ tay giết chết NPC có ích thì còn đau khổ hơn.
"Nếu đảo lộn sự khác biệt giữa hai đối tượng này thì sao..."
Hai mắt Lilith bắt đầu sáng lên: "Tôi hiểu rồi! Ý của anh là...
"Hoán đổi giữa hai thế giới, NPC có ích lại biến thành quân địch, khiến người chơi sơ ý giết chết NPC đó?
"Tuyệt vời, nghe thôi đã thấy vô cùng mong đợi rồi!
"Nhưng mà... vì sao game này lại có tên là 'Phi Thăng'?"
Cố Phàm giải thích: "Đơn giản thôi, vì kết cục của game này có thể xem như là 'phi thăng huyết nhục', cũng có thể xem như là 'phi thăng máy móc'.
"Cả hai thế giới đều là những thế giới sắp sụp đổ, đều đang bị 'bệnh', mà người chơi đóng vai nhân vật sẽ vào vai người cứu thế, chiến thắng những kẻ địch mạnh mẽ, chặt đứt căn nguyên bệnh tật của cả thế giới, cuối cùng đưa cả thế giới đến một tương lai tươi đẹp hơn."
Lilith vỗ tay một cái: "Vậy 'phi thăng huyết nhục' và 'phi thăng máy móc' cũng là hai tuyến đường hoàn toàn trái ngược nhau?
"Thế giới tiên hiệp theo đuổi 'phi thăng huyết nhục', còn thế giới khoa huyễn theo đuổi 'phi thăng máy móc'?"
Cố Phàm lắc đầu: "Không nên định nghĩa như vậy, chủ yếu là xem người chơi lựa chọn tin vào cái nào."
Lilith vô cùng kinh ngạc: "Nói thế nào?"
Cố Phàm giải thích: "Tôi đưa ra một ví dụ đơn giản.
"Trong thế giới tiên hiệp, người chơi nhìn thấy những sinh vật có sức sống cực kỳ mạnh mẽ. Người chơi sẽ thấy một con chó con bị xé nát nằm trên mặt đất, máu thịt và ruột lộ ra ngoài, xung quanh toàn ruồi nhặng.
"Nhưng con chó con đó vẫn chưa chết mà đang cố gắng giãy dụa, còn hướng về phía người chơi kêu 'gâu gâu' cầu cứu.
"Còn không xa nó là một con quái vật huyết nhục đáng sợ mọc ra vô số xúc tu.
"Nhưng nếu tầm mắt người chơi chuyển sang thế giới khoa huyễn thì người chơi sẽ phát hiện đây thật ra là một con chó máy bị tháo dỡ, linh kiện và dây điện rải rác bên ngoài, thỉnh thoảng lại lóe lên tia lửa điện.
"Mà con quái vật huyết nhục đáng sợ mọc ra vô số xúc tu kia chẳng qua là một con robot thu hồi phế liệu cỡ lớn mà thôi.
"Trong thế giới khoa huyễn, người chơi lắp ráp lại con chó máy, nối lại dây điện, lắp lại linh kiện để nó hoạt động trở lại.
"Nhưng trong thế giới tiên hiệp, thực chất người chơi lại đang buộc ruột con chó lại với nhau, nhét lại máu thịt vào thân thể nó.
"Ngược lại cũng thế.
"Trong thế giới khoa huyễn, khi người chơi bước vào nhà hàng, sẽ uống xăng, ăn linh kiện kim loại, phía sau bếp là robot đang phân tích một số máy móc bỏ đi để làm nguyên liệu nấu ăn.
"Nhưng nếu đây là thế giới tiên hiệp thì đó chỉ là một quán ăn hết sức bình thường.
"Cho nên... Li tổng, cô nghĩ rằng người chơi trong thế giới tiên hiệp và khoa huyễn nên theo đuổi kết cục như thế nào?"
Lilith nghĩ một lát: "Nếu theo lẽ thường để suy đoán...
"Thì con người nên mong muốn thế giới tiên hiệp khôi phục lại bình thường, không còn sinh vật bất tử, cũng không còn quái vật huyết nhục đáng sợ.
"Thế giới khoa huyễn... tạm thời tôi chưa đoán được."
Cố Phàm gật đầu: "Không sai, người chơi sẽ mong muốn thế giới tiên hiệp không còn sinh vật bất tử và quái vật huyết nhục đáng sợ.
"Còn nếu người chơi ở trong thế giới khoa huyễn thì sẽ thấy những con robot đó sinh ra ý thức của riêng mình, chúng đã thức tỉnh nhưng vẫn bị nô dịch.
"Vì vậy, mục tiêu của người chơi trong thế giới khoa huyễn là giải phóng những sinh vật máy móc này, để chúng có được ý thức và không ngừng tiến hóa theo cách mình muốn."
Lilith gật đầu: "Điều này rất hợp lý."
Cố Phàm tiếp tục nói: "Nhưng mấu chốt ở chỗ, hai thế giới này là một thể, nếu đổi một góc nhìn khác thì sẽ thấy vô cùng kinh khủng.
"Nếu thế giới tiên hiệp khôi phục lại bình thường, không còn sinh vật bất tử và quái vật huyết nhục, thì điều đó có nghĩa là gì? Nghĩa là trong thế giới khoa huyễn, máy móc không thể sinh sản và nảy nở, tất cả máy móc đều không thể sửa chữa, cũng không thể tái sinh, mà chỉ có thể dần dần đi đến tĩnh mịch và diệt vong.
"Nếu thế giới khoa huyễn giải phóng sinh mệnh máy móc, khiến chúng có ý thức và không ngừng tiến hóa, thì trong thế giới tiên hiệp, đó lại là cảnh sinh vật huyết nhục đáng sợ chiếm giữ thế giới, chúng không ngừng nuốt chửng tất cả sinh mệnh, khiến toàn bộ thế giới rơi vào vực sâu huyết nhục kinh hoàng.
"Người chơi trong thế giới tiên hiệp lựa chọn tập trung tất cả huyết nhục lên người, chấp nhận lời nguyền để thế giới khôi phục lại bình thường, nhưng dưới góc độ của thế giới khoa huyễn thì lại là nhân vật chính cướp đoạt tất cả tài nguyên, tước đoạt khả năng tiến hóa của tất cả sinh vật máy móc, trở thành trùm cuối."
"Ngược lại cũng vậy."
Lilith nhíu chặt mày, hớp một ngụm mì tôm canh thật mạnh, rõ ràng là lúc này não của nàng đang hoạt động hơi quá tải, càng nghĩ càng thấy có chút hỗn loạn.
Nhưng sự hỗn loạn này lại chính là hiệu quả mà game Phi Thăng muốn đạt được.
Nghe thôi đã thấy đau não, huống chi là tự mình trải nghiệm!
"Vậy có nghĩa là trò chơi này không hề có kết cục tốt đẹp nào?" Lilith hỏi.
Cố Phàm lắc đầu: "Trong ý tưởng của ta vẫn có một kết cục tốt đẹp, chỉ là điều kiện để đạt được nó tương đối khắt khe.
"Người chơi sau khi trải nghiệm hết hai kết cục thông thường thì mới có thể mở khóa kết cục ẩn.
"Cái gọi là kết cục ẩn, chính là hai thế giới được tách riêng, một thế giới biến thành thế giới tiên hiệp bình thường, một thế giới khác biến thành thế giới khoa huyễn bình thường."
Lúc này Lilith lắc đầu: "Không được! Chúng ta hoàn toàn không có lý do gì để làm một kết cục như vậy, điều này sẽ khiến người chơi sinh ra rất nhiều cảm xúc tích cực!"
Cố Phàm khẽ ho hai tiếng: "Li tổng, tôi ngược lại thấy kết cục này vẫn rất cần thiết.
"Việc người chơi sinh ra cảm xúc tích cực không đáng sợ, mấu chốt là chúng ta có thể sử dụng những cảm xúc tích cực này để tạo ra bao nhiêu cảm xúc tiêu cực?
"Thực tế, kết cục này thực ra cũng không hề tốt đẹp, nó chẳng qua là khiến những thứ bất thường trở lại bình thường mà thôi.
"Chỉ là do hai kết cục còn lại quá rối rắm nên kết cục này trông có vẻ tốt đẹp hơn một chút.
"Nếu không có kết cục tốt đẹp này thì người chơi sẽ không có mục tiêu, sẽ nhanh chóng từ bỏ game.
"Nhưng có kết cục tốt đẹp này thì người chơi sẽ muốn khám phá, và sẽ chỉ có thể 'nhắm mắt làm ngơ' mà phải trải nghiệm hai kết cục còn lại trước. Trong quá trình đó, chẳng phải chúng ta có thể thu hoạch được một lượng lớn cảm xúc tiêu cực hay sao!"
Lilith cau mày, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu: "Ừm... có vẻ cũng có lý."
Nàng kéo xuống thiết kế bản vẽ: "Vậy cuối cùng, cái phần hai người chơi là có ý gì?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý)
Bạn cần đăng nhập để bình luận