Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi

Khi Ta Viết Cái Bug Lại Biến Thành Hạch Tâm Cách Chơi - Chương 246: Cái này phá bảng hiệu thật là có xã giao thuộc tính a! (length: 11018)

Ban đêm, tại cửa hàng trải nghiệm.
“Bằng ca, quả này bẻ lái đẹp trai quá!”
“Thì ra đây mới là cảnh giới cao nhất của phòng ngự điều khiển à?”
“Đỉnh thật, vừa nãy pha quan sát sớm kia đúng chỗ quá, cảm giác nếu ngoài đời thực mà làm được thế này thì lái xe vài năm nữa chắc chắn không sao!”
Cát Bằng bị đám người Hầu Tập và Gia Cát Quân vây quanh, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Hắn có chút ngại ngùng nói: “Thật ra ta cũng chỉ quen tay thôi, mọi người luyện nhiều vào thì chắc chắn làm được.”
Buổi chiều sau khi dán nhãn, quét mã xem video xong, Hầu Tập và Gia Cát Quân đã giữ Cát Bằng lại, để hắn dạy về phòng ngự điều khiển.
Cát Bằng thấy không tiện từ chối, bèn dùng vô lăng mô phỏng ở cửa hàng biểu diễn một phen.
Kết quả, vừa mở màn đã không thể dừng lại được. Sau khi được đám sinh viên này vây quanh tung hô đủ kiểu, Cát Bằng cũng thấy lâng lâng.
Còn về phía Hầu Tập và Gia Cát Quân, họ cũng dần nhận ra độ khó thực sự của việc chinh phục thành tựu này.
Cái câu “mọi người cũng làm được” mà Cát Bằng nói, rốt cuộc có phải đang khoe khoang không?
Thật sự là không phải.
Vì sau khi được Cát Bằng chỉ dẫn, Hầu Tập và Gia Cát Quân phát hiện, cái gọi là phòng ngự điều khiển này thực sự có chút bí quyết, chứ không chỉ đơn thuần là dựa vào kỹ năng của người chơi!
Dù sao thì, cách Cát Bằng đạt thành tựu hoàn toàn khác với Hắc Long.
Hắc Long là dựa vào kỹ thuật drift xe máy để hất văng mấy chiếc xe ngu ngốc phía sau, còn Cát Bằng lại lái ô tô, không thể drift được nên nhiều thao tác cũng không có không gian lớn như vậy.
Nói cách khác, vì không gian thao tác có hạn nên Cát Bằng cũng không phô diễn quá nhiều kỹ thuật lái xe cao siêu, tinh xảo mà có thể hoàn thành thành tựu này chủ yếu là dựa vào ý thức và cách xử lý chính xác.
Có thể nói là đã phát huy đến cực hạn triết lý phòng ngự điều khiển!
Cách của Hắc Long thì người bình thường chắc chắn không học được, vì đó thuần túy là dựa vào kỹ thuật lái xe để lấy lực thắng kỹ; còn cách của Cát Bằng thì người bình thường có thể học, vì chủ yếu là dựa vào mạch suy nghĩ và lý niệm!
Đương nhiên, luyện tập nhiều vẫn là điều không thể thiếu, nhưng dù sao đi nữa, nó vẫn giúp người bình thường nhìn thấy hy vọng hoàn thành thành tựu này.
"Tốt, mọi người hăng hái lên, lái thêm một lần nữa nào!"
Hầu Tập là người nóng tính nhất trong đám, hắn đã không thể kìm được mà tìm một máy để luyện tập.
Còn Gia Cát Quân thì thông minh hơn, sau khi được Cát Bằng đồng ý, hắn đã đi lấy điện thoại chụp mã QR trên tấm biển. Như vậy, bất cứ lúc nào muốn học tập, hắn đều có thể trực tiếp xem lại video lái xe của Cát Bằng.
Đây quả thực là sách giáo khoa về phòng ngự điều khiển.
Cát Bằng xem đồng hồ, giờ đã là 9 giờ tối, tuy cửa hàng trải nghiệm chưa đóng cửa nhưng hắn phải về nhà.
Thế là sau khi tạm biệt mọi người, Cát Bằng lên xe bắt đầu trở về.
“Kỳ lạ, rõ ràng hôm nay mình định đi tìm chuyện mà sao tự dưng lại vui vẻ trở về thế này...”
Trên xe, Cát Bằng cũng hơi khó hiểu, theo lý thì lúc trước khi đi mình rất tức giận, sao bây giờ lại cảm thấy thỏa mãn đến thế?
Trong lúc hắn đang cố gắng tìm hiểu nguyên nhân thì bỗng chú ý thấy sau xe hình như có chút gì đó khác thường.
Điều kiện ánh sáng trên đường phố ở Đế đô khá tốt, nên dù là buổi tối, phần lớn xe cộ cũng không bật đèn pha để tránh làm ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Cát Bằng nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy có một chiếc xe luôn bám theo mình với tốc độ không nhanh không chậm, mờ mờ thấy người ngồi ghế phụ đang giơ hai tay lên, hình như đang cầm điện thoại quay gì đó, nhưng vì gương chiếu hậu nhỏ nên không nhìn rõ.
Ngay khi Cát Bằng cảm thấy khó hiểu thì chiếc xe phía sau hình như đã hoàn thành thao tác nào đó, bắt đầu tăng tốc chạy song song với xe Cát Bằng.
Quả nhiên, trên xe là hai người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi lái xe hạ cửa kính xuống vẫy tay chào Cát Bằng, còn người ngồi ghế phụ thì cầm điện thoại di động, hình như đang phát video.
“Huynh đệ, đỉnh thật đấy! Đây là tấm bảng ‘máy mô phỏng bực dọc’ trên đường phải không?” Người lái xe giơ ngón tay cái lên khen.
Cát Bằng cũng hạ cửa kính: “Đúng rồi! Chính là cái bảng chết tiệt đó.”
"Đỉnh quá anh ơi! Với cái biển này, trên đường còn chiếc xe nào dám gây sự với anh nữa? Chắc chắn đây là ngôi sao sáng nhất trên đường này luôn!
"Nhưng mà theo em, anh còn có thể dán thêm một cái ‘thực tập’ màu vàng nữa, thế mới là trang bức ngầm, chí mạng nhất!” Người trẻ tuổi lái xe trêu chọc.
Cát Bằng cười ha hả: “Cái đó thì không cần thiết, anh đây tài xế lâu năm rồi, dán cái ‘thực tập’ khác nào lừa người.”
Người trẻ tuổi gật đầu: "Ừm, cũng đúng. Thôi, anh đi trước đây, em học theo anh, quay lại cũng đi làm cái bảng này!"
Hai chiếc xe nhanh chóng rẽ sang hai hướng, nhưng rõ ràng, cuộc gặp gỡ chớp nhoáng này lại khiến Cát Bằng vô cùng thỏa mãn.
Nhưng chuyện này hiển nhiên vẫn chưa kết thúc, vì Cát Bằng phát hiện dọc theo đường đi, hầu như chiếc xe nào đi sau hắn cũng đều chú ý đến tấm biển này, trong đó có không ít người đã lấy điện thoại ra quét mã.
Thậm chí khi hắn dừng đèn đỏ, người đi đường thấy cái biển này cũng đều quét mã, chụp ảnh.
Còn về những chủ xe muốn bắt chuyện với hắn thì càng gặp nhiều hơn.
Lúc đầu Cát Bằng còn hơi khó hiểu, có cần thiết thế không?
Tuy rằng cái nhãn này hiện tại còn rất hiếm đi, nhưng có đến mức gây chú ý như thế không?
Thứ này đâu có giống như xe sang mà bắt mắt, bản thân nó cũng chỉ là một cái bảng mã QR, sao lại có thể thu hút nhiều người thế này?
Nhưng rất nhanh, Cát Bằng đã hiểu ra.
Sở dĩ có hiệu ứng nổi bật này, chủ yếu là có hai nguyên nhân!
Đầu tiên là dạo này trò chơi "máy mô phỏng bực dọc trên đường" thực sự quá hot, quá nổi tiếng!
Tất nhiên, sự nổi tiếng này phần lớn là do đội thủy quân lăng xê, họ không ngừng tìm kiếm điểm đen mới cho trò chơi này, nhưng dư luận lại nhanh chóng quay ngoắt sang một hướng khó hiểu. Đặc biệt là khoảng thời gian trước, trận đấu thử thách quỷ lửa thiếu niên của Trần Thính Tuyền và Hắc Long, càng khiến cho độ hot của trò chơi này bùng nổ một lần nữa.
Cái nhãn hiệu này cũng là hướng mà đội thủy quân tập trung lăng xê, cho nên trong cộng đồng người chơi và giới trẻ, độ nổi tiếng của nó vẫn rất cao!
Nhưng chỉ có nguyên nhân này thì hiển nhiên là chưa đủ.
Dù cái nhãn hiệu này là từ trò chơi nổi tiếng, dù nó rất hiếm đi chăng nữa thì cũng đã sao? Sao ai cũng muốn quét một cái?
Điều này không thể không nhắc đến điểm thứ hai: Rõ ràng những người này quét mã không phải chỉ đơn giản vì tò mò hoặc là ngưỡng mộ mà chủ yếu là vì... xác minh thật giả!
Vì cái nhãn hiệu này thật ra không hề đắt, cũng không khó để làm giả.
Vì nó quá hiếm, cho nên người chơi khi nhìn thấy nó trên đường sẽ nghĩ ngay không phải "Anh bạn phía trước đỉnh thật đấy" mà là "Cái nhãn này là giả phải không?".
Vậy làm sao để xác minh thật giả?
Rất đơn giản, quét mã!
Nếu như nó chỉ là một cái nhãn hiệu làm giả, không có mã QR thật thì hoặc là mã QR đó sẽ không quét ra cái gì hoặc là sẽ quét ra những thứ linh tinh khác, chứ không phải là video tổng hợp các pha lái xe đỉnh của máy mô phỏng bực dọc trên đường.
Đương nhiên, cũng có thể có những gian thương sẽ trực tiếp dùng mã QR video có sẵn để làm giả.
Nhưng vấn đề ở chỗ là như thế thì sẽ quét ra video của người khác mà video của người khác đều có dấu hiệu giả, đó là tên tài khoản hiển thị trong video và biển số xe điền tay!
Nếu như có ai đó dán nhãn hiệu giả mà quét ra biển số xe của người khác thì căn bản không có tác dụng trang bức gì.
Chỉ có thể nói rằng, bản chất của dân mạng đều là mấy kẻ thích bắt lỗi.
Nếu như bạn nói với họ "Người này rất đỉnh" thì có lẽ họ sẽ chẳng thèm liếc mắt; nhưng nếu như bạn nói "Người này trông có vẻ đỉnh nhưng có vẻ đang làm màu đấy" thì ngay lập tức họ sẽ hăng hái đến mức muốn đào tung cả cái hố lên xem sao.
Mà nếu sau một hồi săm soi mà phát hiện ra là người ta thật sự rất đỉnh thì sao? Lúc này dân mạng tuy miệng thì nói “còn phải luyện thêm” nhưng phần lớn trong lòng đã thừa nhận người này rất đỉnh, đồng thời cũng có chút khâm phục.
Tình huống mà Cát Bằng đang gặp phải đúng là như vậy!
Những người đi đường nhìn thấy nhãn hiệu phản ứng đầu tiên đều là không tin, nhưng quét thử thấy đúng là thật, xem thêm mấy pha lái xe phòng ngự tinh tế nữa thì nhao nhao biểu thị cam tâm tình nguyện, nên mới đuổi theo giơ ngón tay cái.
Trên đường về nhà, Cát Bằng lái xe hơn nửa tiếng, cũng trải qua nửa tiếng giao tiếp xã hội kinh khủng nhất trong đời hắn.
Hắn không ngờ rằng sẽ có một ngày mình có thể thu hút nhiều sự chú ý khi đang lái xe đến vậy!
Dù sao xe Cát Bằng cũng không phải là loại xe sang trọng gì, chỉ là chiếc SUV chạy điện thuần túy cực kỳ phổ biến ở thủ đô, mặc dù cảm giác công nghệ làm rất tốt, nhưng bình thường lái thì căn bản không có được tỷ lệ quay đầu nhìn ngắm.
Với lại Cát Bằng phát hiện, nhãn hiệu này thậm chí còn tốt hơn so với xe sang trọng.
Bởi vì người bình thường trên đường gặp xe sang trọng, thì nhiều lắm cũng chỉ nhìn thêm hai mắt, chứ sẽ không lên bắt chuyện hoặc nói chuyện phiếm, bởi vì tự nhiên đã có một cảm giác khoảng cách rất lớn với chủ xe sang trọng.
Nhưng cái nhãn hiệu này thì không giống vậy.
Vừa nhìn thấy nhãn hiệu này, mọi người liền biết đây cũng là người chơi của trò Mô phỏng lái xe tức giận trên đường, giữa nhau căn bản không có bất kỳ khoảng cách nào.
Cho nên, mặc dù chỉ là một cái nhãn hiệu cùi bắp, nhưng lại vô tình có được thuộc tính xã giao mạnh hơn cả xe sang trọng.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận