Thiên Ảnh

Chương 722: Kết quả cuối cùng

Cái thứ đó quá lớn khiến cho Lục Trần cũng không thể thấy rõ hình dạng của nó. Nhưng hắn biết đó là cái gì.
Một trận gió mạnh từ xa ập tới, Lục Trần đang ngửa mặt nhìn lên trời chợt mỉm cười.
Lúc này, nếu có ai nhìn thấy nụ cười của hắn chắc chắn sẽ nói nó rất giống với nụ cười của Thiên Lan chân quân ở dưới động.
Hắn lấy một tay che ngực, hai mắt nhắm lại rồi chợt quát nhẹ. Sau một lát, trời đất quay cuồng, còn chưa kịp mở mắt, Lục Trần cảm thấy toàn thân đau như cứ như có vô số lưỡi dao sắc bén đồng thời cắm lên người mình.
Một kẻ kiên cường như Lục Trần mà vào lúc này cũng không nhịn được phải kêu lên đau đớn. Khi mở mắt ra, hắn phát hiện mình đã quay lại cái động cây, còn thân thể thì bị vô số cành cây quấn lấy. Những phiến lá, nhánh cây như những lưỡi dao sắc xuyên thủng thân thể của hắn khiến cho máu tươi phun ra như suối.
Một cái cành cây như một con rắn độc vươn lên trước mắt hắn như chuẩn bị đâm thẳng vào đầu Lục Trần.
Vào lúc những cơn đau ập tới, Lục Trần quát nhỏ:
- Ta có thể…đưa ngươi…ra ngoài.
Cái nhánh cây đang chuẩn bị đâm vào trán của hắn chợt dừng lại. Mà trong động cây vốn đang đầy những tiếng động chợt trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Sau một lát, nhánh cây đó từ từ lùi lại, mà những cành nhỏ đang cắm lên người hắn cũng chầm chậm rút ra.
Máu tươi lập tức phun ra như suối. Lục Trần đau đớn, cố gắng đứng dậy. Nhưng cùng lúc đó, những nhánh thần thụ chợt phun ra linh khí màu lục bao phủ lấy Lục Trần. Miệng vết thương trong linh khí bao phủ nhanh chóng khép lại, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Những nhánh cây từ từ rủ xuống, đặt Lục Trần xuống đất. Hắn xoay người, nhìn lướt qua xung quanh thấy nơi này đã hoàn toàn thay đổi. Nhìn động cây bị nhánh thần thụ hoàn toàn chiếm cứ, hắn mỉm cười có phần thê lương rồi gật đầu nói:
- Nắm chặt lấy ta. Chúng ta ra ngoài.
- Ra cái thế giới kia.
Lại là trời đất quay cuồng, hai mắt toàn sao. Nhưng vào lúc này lại hoàn toàn khác với lần trước.
Khi Lục Trần mở mắt lại, hắn đã đứng trên mặt đất vững chắc ngay phía trước của điện Côn Luân. Điều khác biệt là trên tay của hắn có một nhánh cây.
Đó là một cành của thần thụ đang quấn chặt trên tay của hắn, cùng hắn đi tới thế giới này. Mà đây mới chỉ là bắt đầu. Lục Trần nhìn theo cành cây, từ ngón tay tới cổ tay rồi tới cánh tay đi lên phía trên, cái cánh đó bám chặt lấy cánh tay của hắn. Mà gốc của nó thì vươn ra từ ngực của Lục Trần.
Hình như cái cây này đâm chồi nảy lộc từ trong ngực của hắn.
Thần thụ từ từ đong đưa, dường như bắt đầu cảm giác cái thế giới mới. Sau đó nó từ từ lớn lên, kéo dài, vươn mình về phía trước. Ở sau nó, nói một cách chính xác là từ trái tim của Lục Trần, xuất hiện một cái lối đi.
Càng lúc càng có nhiều nhánh cây vươn ra từ trái tim của hắn. Nhưng có một điều quái dị đó là Lục Trần không hề bị làm sao. Thậm chí hắn không hề có lấy một chút cảm giác đau đớn.
Hắn cúi đầu nhìn cái lối đi quái dị xuất phát từ trái tim cũng là cái lối để Thần thụ bước vào thế giới này. Càng lúc càng có nhiều cành của thần thụ qua lối đi đó bước vào thế giới này. Sau đó những cành cây đang vươn tới trước đồng thời vươn mình như ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Ở nơi đó có một cái bóng khổng lồ đang hạ xuống.
Bên trong bóng tối như có một tiếng gầm thét vang vọng khắp không trung.
Trong giây lát, tốc độ sinh trưởng của thần thụ tăng gấp chục lần. Vô số cành cây điên cuồng vươn lên không trung, đồng thời nhanh chóng phát triển, to ra như có thể xé rách không trung, thậm chí phá hủy mọi thứ.
Trên bầu trời, dường như người khổng lồ cũng đã nhận ra điều gì đó. Trong giây lát, nó phát ra một tiếng gầm rú. Nó xoay mình lại, dường như định có phản ứng. Nhưng những cành cây thần thụ từ bốn phương tám hướng đã ập tới, giống như vô số những con rắn độc siết chặt lấy mọi chỗ trên thân cái bóng khổng lồ.
Nhìn những nhánh thần thụ phủ kín trời nhưng chúng lại cùng có một cái gốc nhỏ bé ở nơi trái tim của Lục Trần.
Tất cả những cành của thần thụ đều theo lối đi đó tới đây. Cho dù chúng có phá hủy cả vùng trời này thì dường như cái lối đi đó vẫn không bị chúng ảnh hưởng.
Lục Trần cúi đầu nhìn xuống vị trí trái tim rồi ngẩng đầu nhìn về phía cái bóng khổng lồ sau đó phát hiện chủ nhân của con mắt khổng lồ mà không gì có thể sánh được đó lại gần như không có sức phản kháng dưới uy của thần thụ. Ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, cứ thế bị thần thụ bao phủ.
Không biết tại sao, trong đầu Lục Trần chợt xuất hiện một ý nghĩ rằng có lẽ tại con mắt khổng lồ đó tới đây mới rơi vào cảnh như thế.
Có điều…bây giờ cũng không phải là lúc để nghĩ tới chuyện này.
Hắn cúi đầu nhìn xuống trái tim của mình rồi lẩm bẩm:
- Những người có đạo hiệu chữ Thiên đều muốn làm một chuyện gì đó. Nhưng một cái tên Thiên Ảnh vô dụng nhất lại có thể bù đắp cho cái thế giới này tốt hơn.
Hắn mỉm cười, không biết nghĩ tới điều gì nhưng dường như có phần thú vị để rồi như lấy lại được sự tự tin và bình tĩnh của năm đó. Đại khái…nếu con người đã không còn sợ chết thì chẳng có gì để mà sợ nữa.
Lục Trần lấy tay xẻ lên ngực mình, máu thịt lập tức xuất hiện rồi đến cả xương cốt. Máu tươi từ đó chảy ra, sau đó hắn nhìn thấy trái tim của bản thân.
Không biết thức sức mạnh nào có thể chống đỡ giúp cho Lục Trần không bị ngất đi. Có lẽ chính là tinh khí sinh mệnh dồi dào của thần thụ kia. Sắc mặt của hắn hoàn toàn bình tĩnh, dùng ngón tay tách trái tim. Cái vị trí đó hoàn toàn dễ nhận biết bởi vì có vô số cành thần thụ đang từ đó vươn ra ngoài.
Sau khi xẻ trái tim ra, hắn có thể thấy dược hạt giống đã hòa tan làm một với trái tim của mình. Vô số nhánh cây cũng vươn ra từ chính hạt giống đó.
Người khổng lồ trên bầu trời không còn phát ra âm thanh nào nữa. Đối diện với thần thụ mang sức mạnh nguồn gốc sinh mệnh khủng bố, cho dù là người khổng lồ thì cũng không phải là đối thủ.
Không lâu sau, đột nhiên trời đất phát ra tiếng nổ, thân hình của người khổng lồ kia như bị hút khô hóa thành vô số mảnh vụn rơi xuống đất.
- Đến lúc rồi.
Lục Trần hơi nheo mắt mà lẩm bẩm:
- Cho dù chết thì đại khái cũng phải chết như vậy mới đáng giá.
Hắn hơi vươn tay, nắm lấy trái tim của mình. Cùng lúc đó, cơ thể của Lục Trần run rẩy. Trên bầu trời, tất cả những cành cây khủng bố hơi khựng lại rồi như nhận ra điều gì đó mà đồng loạt quay đầu.
Lục Trần dùng một tay nắm lấy trái tim, tay còn lại thì cầm hạt giống. Hắn ngẩng đầu nhìn những cành cây trên trời mà bật cười ha hả.
Trên tay của hắn bốc lên ngọn lửa đen điên cuồng thiêu đốt khiến cho hạt giống run rẩy. Nhìn qua mặc dù không có dấu hiệu thành tro nhưng những cành cây của nó cũng không chịu nổi sự thiêu đốt của lửa đen mà cháy khô. Mặc dù hạt giống vẫn cố gắng kết nối cùng với trái tim của Lục Trần nhưng đột nhiên hắn chợt cắn răng rồi sau đó trong ánh lửa đen bốc lên cao, hắn chợt lấy tay giật mạnh.
Chỉ nghe một tiếng động vang lên, cuối cùng thì hạt giống cũng bị hắn giật ra khỏi trái tim. Cùng lúc đó bên trong trái tim của Lục Trần vang lên một tiếng động giống như có vật gì đó phát nổ.
Trong hư không như vọng lên một tiếng rống giận dữ. Lục Trần cũng chẳng hề để ý, hắn chỉ quan tâm tới những gì trước mắt mình.
Mất đi sự kết nối với trái tim, hạt giống đó đột nhiên khô quắt. Mà cái lối đi của vô số nhánh cây cũng lập tức khép lại.
Tất cả những cành thần thụ lập tức mất đi sự sống, không còn lực sinh mệnh liền hóa thành tro rơi xuống.
Một tiếng động vang lên, hạt giống thần thụ rơi xuống đất. Mà bên cạnh nó chính là Lục Trần đang cầm trái tim của mình.
Hắn từ từ ngồi xuống, rồi ngả người ra đất.
Trên không trung tất cả mọi thứ như hóa thành mây khói. Một cơn gió từ xa thổi tới cuốn đi tất cả tăm tối để lộ ra bầu trời trong xanh.
Lục Trần cố gắng đưa trái tim đặt vào lồng ngực nhưng nó đã không còn tác dụng. Trái tim của hắn bị phanh ra, không thể hồi phục lại như cũ.
Hắn ngã xuống nhìn bầu trời trong xanh. Trước khi mất đi ý thức, Lục Trần chợt lẩm bẩm:
- Chẳng biết không có tim còn có thể sống được không?
- Không có tim, đại khái có thể sống….
Dưới bầu trời, cuối cùng bóng tối chỉ còn lại ở trong cái hang dưới đất. Chỉ có điều hiện tại tất cả đều đã bị hủy diệt, chỉ còn lại bóng tối mà thôi.
Nhưng từ sâu trong bóng tối lại có một bóng người chạy ra. Đó là một thiếu nữ. Nhìn kỹ thì thấy đó chính là Bạch Liên. Da thịt của nàng hoàn toàn trong suốt như đã biến thành một người khác. Nhưng có một điều quỷ dị là ở trên vai của nàng lại có một con yêu quỷ nhìn giống như con diều hâu. Nhìn Lục Trần đang nằm trên mặt đất, nó chợt phát ra tiếng rít như muốn bổ nhào xuống mà ăn cho thật no.
Bạch Liên ngăn cản nó. Nàng mỉm cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Trần. Nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt của nàng có phần phức tạp, sau đó cất giọng lẩm bẩm:
- Không có tim cũng có thể sống.
- Ngươi cũng giống như ta, quên đi chuyện trước kia là có thể sống tốt.
Nàng mỉm cười rồi chợt giơ tay nắm lấy con yêu thú sau đó vuốt một cái. Trong nháy mắt, con yêu thú liền biến thành một trái tim màu đen. Tiếp theo, nàng đem trái tim màu đen đó đặt vào ngực Lục Trần một cách cẩn thận. Một lát sau, hơn mười cái vòi đen xì từ trong trái tim vươn ra kết nối với những mạch máu trong cơ thể của Lục Trần.
Thân thể của Lục Trần giật mạnh một cái, giống như trong cơn mơ cảm nhận được nỗi đau. Nhưng có điều hắn vẫn không thể tỉnh lại.
Bạch Liên dịu dàng xoay mặt của hắn mà nói nhỏ:
- Ngươi cố gắng sốt sót, tương lai khi cánh cổng bóng tối mở lại, ngươi có thể là người cuối cùng…
- Đường hầm!
Nàng nở nụ cười sau đó xoay người đi thẳng về phía cái động, bước tới cánh cổng bóng tối. Một tiếng động vang lên, cánh cổng bóng tối từ từ khép lại.
Tất cả dường như đều sống lại. Dưới ánh mặt trời, không biết trải qua bao lâu, một người thanh niên đang nằm trên mặt đất từ từ mở mắt, nhìn bầu trời sau đó cau mày.
- Ta…. ta là ai?
- À… Thiên Ảnh.
- Ta nhớ ra rồi.
Tất cả đã xong rồi sao? Lục Trần từ từ ngồi dậy. Hắn cảm thấy đầu mình hơi đau, nhưng vị trí ngực còn đau hơn. Có điều rất nhiều thứ hắn không thể nghĩ ra.
Có điều cũng không sao, sau này còn có rất nhiều thời gian để cho hắn từ từ ngẫm lại. Hiện tại…hắn muốn đi tìm một người.
Cả một ngày này đơn độc đúng là quá đủ rồi. Đi tới hỏi nào xem có chấp nhận sống cùng nhau không…
Hắn bật cười ha hả, cảm thấy rất vui vẻ. Sau đó, hắn liền cất bước đi về nơi xa.
Phía sau lưng hắn, bên trong thế giới của cái hang ngầm, cánh cửa bóng tối đã hoàn toàn khép kín. Tiếp theo đó, một tiếng động vang lên, cánh cửa đó chợt biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này, không còn thấy bóng dáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận