Thiên Ảnh

Chương 155: Thần Hi luyện kiếm

Mộc Nguyên chân nhân lườm hắn một cái, nói:
- Cái gì không tốt chứ? Lão phu là sư phụ nó, quan tâm vào thăm nó có gì đáng kinh ngạc đâu?
Lục Trần nghiêm mặt nói:
- Tiền bối, mặc dù ngài có bối phận cao, đạo hạnh thâm sâu nhưng dù thế nào thì chỗ này là nơi một cô nương trẻ tuổi chưa thành thân ở. Ngài đột nhiên xông vào như vậy, chẳng may…
Hắn không tiếp tục nói mà chỉ dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Mộc Nguyên chân nhân.
Mộc Nguyên chân nhân cả giận nói:
- Chẳng may cái gì? Ngươi nói rõ ràng cho lão phu xem.
Lục Trần nói:
- Chẳng may khi ngài đi vào lại thấy thứ gì không nên thấy. Nói hơi quá, Tô sư tỷ sống một mình trong động phủ, ngày thường chắc là ăn mặc… Chà, chắc là đơn giản hơn bình thường một chút. Nhưng bị ngài nhìn thấy như vậy, chỉ sợ là dù với ngài hay nàng cũng đều không tốt lắm đâu.
Mộc Nguyên chân nhân giận dữ nói:
- Thằng ranh thối tha, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao?
Lục Trần ho khan một tiếng, nói:
- Tiền bối, hai chúng ta đều là người hiểu lý lẽ. Mặc dù đạo hạnh của ngài cao gấp trăm lần ta nhưng lý lẽ quả thật là như vậy mà.
Vừa nói hắn đột nhiên đè thấp tiếng, tới gần Mộc Nguyên chân nhân nói nhỏ:
- Ngài đừng quân vừa rồi thằng ranh Tô Đồng của Tô gia nói những lời láo toét nhưng lời lời đều rất kinh người. Người hiểu rõ chuyện như chúng ta nghe thì hiển nhiên đều cười nhạt, tuyệt đối không tin. Nhưng chẳng may ngài đi vào… Vậy thì có chút chuyện khó nói rõ rồi đấy.
Mộc Nguyên chân nhân giật mình cả kinh, theo tiềm thức lui lại phía sau mấy bước, nói:
- Đúng rồi…
Lục Trần buông tay nói:
- Không phải như thế sao.
Mộc Nguyên chân nhân càng nghĩ càng thấy rất có lý, liên tục gật đầu nói:
- Không sai, không sai. Ngươi nói quá đúng. Suýt nữa lão phu đã làm một việc sai lớn rồi.
Dứt lời lão nhìn Lục Trần, trong mắt lộ vài phần vui mừng, nói:
- Tiểu tử kia không tồi đâu, thà rằng chống đối lão phu để nói rõ đạo lý, quả nhiên có phong cốt.
Trong lòng Lục Trần thầm phì một tiếng, nghĩ: Ai muốn cái phong cốt chó má gì. Nếu có thể đi thì ông đây đã đi sớm rồi. Chẳng qua hắn vẫn nở nụ cười khan, lại lui về phía sau từng bước, nghĩ thầm đã nói tới thế này rồi, lão già ông dù thế nào cũng nên đi đi thôi.
Ai ngờ thoạt nhìn Mộc Nguyên chân nhân dù bỏ đi ý định xông vào động phủ nhưng lại không có ý rời đài Phi Nhạn, ngược lại trầm tư một lát sau, đột nhiên nhướng mày, sau đó như nghĩ đến gì đó.
Lục Trần nhìn sắc mặt lão, trong đầu thầm giật mình một chút. Đối mặt với một ông lão thành tinh như vậy, thật sự không giống như ứng phó với đám đệ tử phế vật của Tô gia, thật sự là khổ cực như gặp quỷ vậy.
Quả nhiên Mộc Nguyên chân nhân suy nghĩ một hồi, vừa nhìn Lục Trần, nói:
- Không đúng đâu.
Lục Trần cười khổ nói:
- Gì không đúng chứ?
Mộc Nguyên chân nhân nói:
- Ngươi gõ bên ngoài cửa đá hồi lâu, Ngọc nha đầu cũng không mở cửa đi ra. Ngày thường cho dù là như thế nhưng lúc này Ưng quả lúc nào cũng có thể chín, ngươi phải gọi nó nhưng nó lại không nghe được, thế thì phải làm sao bây giờ?
Lục Trần không nói gì lại nổi.
Mộc Nguyên chân nhân nhìn hắn, ánh mắt lộ vài phần hoài nghi, nói:
- Với sự thông minh của Ngọc nha đầu thì nhất định sẽ không quên chuyện này. Khẳng định nó sẽ cho ngươi thứ gì để lúc nào cũng có thể liên lạc, có đúng không?
Lục Trần nhìn Mộc Nguyên chân nhân, Mộc Nguyên chân nhân cũng nhìn lại hắn.
Hai người đối mặt trong chốc lát, đột nhiên Lục Trần vỗ trán, quát to một tiếng, thở dài nói:
- Ôi, ngài xem trí nhớ của ta này. Quả là Tô sư tỷ có cho ta một cái “Nhiên tâm phù”. Đáng tiếc là đạo hạnh của ta thấp kém, trước kia chưa từng lấy ra dùng, nhất thời lại quên mất.
- Quên mất sao?
Mộc Nguyên chân nhân như cười như không nhìn hắn.
Lục Trần nghiêm mặt nói:
- Quên mất thật.
Vừa nói hắn vừa lấy ra từ trong ngực một khối thạch phù màu vàng, đưa cho Mộc Nguyên chân nhân.
Mộc Nguyên chân nhân tiếp nhận thạch phù màu vàng này, nhìn hai lượt, lật lật hai cái trong tay, sau đó cũng không vội sử dụng, ngược lại ngẩng đầu nhìn Lục Trần một chút, đột nhiên cười nói:
- Tiểu tử thối, may mà kẻ như ngươi trời sinh căn cốt không tốt, Thần bàn ngũ hành chỉ có một trụ, chỉ có thể làm đệ tử tạp dịch. Nếu không thì với phần thông minh cơ trí, gian hoạt như quỷ này của ngươi, nếu có tiên thiên đạt bốn, năm trụ, từ nhỏ được bồi dưỡng tốt một chút, thật sự lão phu không biết trên đời này còn có ai là đối thủ của ngươi được đây?
Lục Trần cười nói:
- Tiền bối, người nói đùa rồi.
Mộc Nguyên chân nhân hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, hai ngón tay cầm tấm thạch phù màu vàng kia, búng khẽ một cái. Cũng không thấy lão làm phép gì, đột nhiên trên thạch phù nọ có một ngọn lửa bốc lên, cháy chập chờn.
Ngọn lửa không lớn, nhìn có vẻ cũng không nóng lắm, nhưng trông lại rất sáng. Chẳng qua nó chỉ lóe lên một hồi liền lập tức ảm đạm xuống.
Mộc Nguyên chân nhân liếc Lục Trần một cái. Lục Trần nói:
- Thoạt nhìn Nhiên tâm phù không bị hỏng, đúng là không tồi.
Mộc Nguyên chân nhân chép miệng hai cái, nói:
- Hiện tại ta cảm thấy tiểu tử ngươi hẳn là có chút chuyện gì đó đang gạt ta rồi.
Lục Trần lắc đầu quả quyết:
- Không thể nào.
Mộc Nguyên chân nhân hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm. Hai người cứ đứng đợi ở trước cửa đá như vậy một hồi, kết quả là cửa đá vẫn không chút sứt mẻ như cũ, chẳng hề có nửa điểm dấu hiệu mở ra.
Sắc mặt Mộc Nguyên chân nhân dần dần khó coi, quay đầu nhìn Lục Trần.
Chỉ thấy Lục Trần đang nhìn chằm chằm vào cửa đá, hình như trên tảng đá có thứ gì đó đẹp kỳ dị nhất thế gian đang hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn vậy, hoàn toàn không chú ý tới gió thổi cỏ lay xung quanh.
Mộc Nguyên chân nhân lạnh mặt, nói:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi? Nếu ngươi không nói rõ cho lão phu, cẩn thận ta…
Lời còn chưa dứt, đột nhiên chỉ nghe tiếng gió dồn dập truyền từ trên đầu xuống. Tiếng huýt gió hỗn loạn không ngừng lại phát ra từng trong khu rừng rậm ở cao trên vách núi.
Lục Trần và Mộc Nguyên chân nhân đồng thời ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trong chốc lát, một bóng người yểu điệu lướt ra từ trong rừng, để lộ dáng người xinh đẹp giữa không trung, xoay tròn khéo léo, nhẹ nhàng hạ xuống như chim. Người thiếu nữ có vóc dáng xinh đẹp khuynh thành, đôi mắt sáng như ngọc, đúng là Tô Thanh Ngọc chứ còn ai vào đây nữa.
Gió thơm ập tới, mây màu ùa theo. Vài cánh chim bay tự do trong rừng như lưu luyến, mang theo ánh nắng tươi sáng. Tấm áo choàng lông chim màu đỏ phủ trên vai nàng. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, tỏa ra vẻ đẹp mỹ lệ như cầu vồng mộng ảo.
- Làm sao thế? Ưng quả chín rồi à?
Vừa rơi xuống đất, Tô Thanh Ngọc liền hỏi Lục Trần:
- Mau dẫn ta đi, đừng để chậm trễ.
Nói xong những lời này, hình như nàng mới chú ý tới Mộc Nguyên chân nhân đang đứng một bên, lúc này mới nói với Mộc Nguyên chân nhân vẻ hơi xin lỗi:
- Sư phụ, người cũng tới rồi à? Chẳng qua người chờ một chút nhé. Ưng quả chín rồi. Con ăn trước rồi sẽ trở về chào hỏi người.
Mộc Nguyên chân nhân nhướn mày không nói gì. Mà Lục Trần đứng một bên cũng chẳng cất bước, hình như không nghe thấy gì vậy.
Tô Thanh Ngọc đi trước hai bước, lập tức hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lục Trần, nói:
- Lục Trần, sao thế hả? Không phải đã nói là nhất định chỉ khi Ưng quả chín ngươi mới được dùng Nhiên tâm phù gọi ta? Vì sao còn chưa đi?
Lục Trần trầm mặc không lên tiếng, chỉ nhìn về phía Mộc Nguyên chân nhân.
Mộc Nguyên chân nhân hơi xấu hổ, ho khan một tiếng, sau đó mở miệng nói:
- Ấy chà. Thanh Ngọc à, Ưng quả còn chưa chín đâu.
Tô Thanh Ngọc ngẩn ra một chút, lập tức nét mặt liền lóe lên một tia giận dữ, nổi giận đùng đùng nói với Lục Trần:
- Này, Lục Trần, ngươi làm sao thế hả? Chuyện lớn như vậy chẳng lẽ ngươi coi là trò đùa sao? Ngươi thật to gan, không ngờ có gan trêu chọc ta? Ta nói với ngươi, có tin là ta sẽ…
Lục Trần cắn chặt răng, mặt lộ vẻ buồn bực, chỉ trầm mặc nhìn Mộc Nguyên chân nhân.
Mặt già của Mộc Nguyên chân nhân đỏ lên, bước tới cản trước mặt Tô Thanh Ngọc, cười khổ nói:
- Ôi ôi, Thanh Ngọc ngươi đừng nóng, đừng mắng Tiểu Lục nữa. Việc này không trách được hắn.
Tô Thanh Ngọc hừ một tiếng, thoạt nhìn hết sức bất mãn, trừng mắt lườm Lục Trần một cái, tức giận nói:
- Sao lại trách hắn được? Rõ ràng con chỉ giao Nhiên tâm phù cho mình hắn, dặn dò vô cùng cẩn thận, nhất định phải chờ Ưng quả chín mới được sử dụng. Kết quả thế nào, tức chết con mất!
Mộc Nguyên chân nhân cười khan một tiếng, nói:
- Nhiên tâm phù này… À, thật ra là vừa rồi vi sư mới dùng.
Tô Thanh Ngọc ngẩn ra, hơi kinh ngạc nhìn Mộc Nguyên chân nhân, nét mặt lộ vẻ nghi hoặc, nói:
- Sư phụ, người tự dựng đi dùng Nhiên tâm phù làm gì? Hơn nữa Ưng quả còn chưa chín cơ mà.
Tựa hồ Mộc Nguyên chân nhân rất chiều chuộng nữ đồ đệ thiên tư tuyệt thế, xinh đẹp khuynh thành của mình, ngày thường cũng không nói gì tới tôn nghiêm sư đạo, lúc này không thể làm gì khác hơn là cười nói:
- Là ta tới muốn thăm ngươi, kết quả gõ cửa đá động phủ hồi lâu cũng không thấy mở, đành buộc Lục Trần tìm ngươi, cho nên mới cầm Nhiên tâm phù tới…
- Sư phụ!
Tô Thanh Ngọc dậm chân, mặc dù không nói gì nữa nhưng ánh mắt nhìn Mộc Nguyên chân nhân thì đã nói rõ rồi.
Mộc Nguyên chân nhân trợn mắt một cái, đột nhiên hỏi một câu:
- Đúng rồi, sáng sớm ra, ngươi không ở trong động phủ của mình mà đi đâu thế?
Tô Thanh Ngọc tức giận hừ một tiếng, nói:
- Ta đi tới đỉnh núi luyện kiếm. Không phải người đã dạy ta sao, khí mặt trời ban mai, chủ sinh phát chi cơ, có thể bổ sung thiếu sót u nguyệt của ta.
Mộc Nguyên chân nhân liên tục gật đầu, nói:
- Không sai, không sai. Đúng là vậy.
Vừa nói lão vừa đột nhiên cười tiếp lời:
- Thật ra sáng sớm ta đến đây cũng là để nhắc nhở con, mặc dù không khoảng thời gian này phải đợi Ưng quả chín nhưng cũng không nên lười biếng, sáng sớm phải luyện kiếm.
Lục Trần đứng một bên liền có một cái nhìn mới với ông lão Mộc Nguyên này, ánh mắt lộ vẻ bội phục nghĩ thầm quả nhiên là tuổi già thành tinh, da mặt dầy, nói như thế mà cũng nói được tự nhiên vậy.
Tô Thanh Ngọc nhìn sư phụ mình một chút, trong mắt lộ một tia hoài nghi, hình như cũng khá hiểu Mộc Nguyên chân nhân, tất nhiên hoài nghi mấy lời vừa rồi.
Mộc Nguyên chân nhân ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Tô Thanh Ngọc, nói:
- Nha đầu thối, nhìn cái gì vậy? Là vi sư có lòng tới đây nhắc nhở ngươi, trước mặt người ngoài lại không biết lớn nhỏ hả!
Tô Thanh Ngọc hừ một tiếng, xoay người đứng một bên. Lục Trần vội vàng nói:
- Ấy, hai vị từ từ trò chuyện. Ta tới linh điền trồng cây đã.
Vừa nói hắn vừa vội vàng bước nhanh tránh ra. Mãi tới giờ phút này Lục Trần mới thầm thở phào một hơi, nghĩ thầm hai nghìn linh thạch đúng là khó kiếm thật…
Chẳng qua khi hắn tới cạnh linh điền bỗng ngẩn ra, lại nghĩ tới chuyện gì, cuối cùng căm tức lầm bầm một câu:
- Lão già chết tiệt có thưởng gì cho ta đâu. Đúng là vờ vịt giả quên rồi!
16/ 8
Nằm trên giường trong nhà cỏ, Lục Trần gối đàu lên hai tay, hai mắt khép hờ, nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần. Chuyện xảy ra xa xa ngoài phòng hình như không liên quan với hắn. Sắp sửa qua buổi trưa, bên ngoài cũng vẫn vô cùng yên tĩnh. Dường như cuối cùng đài Phi Nhạn đã trở lại dáng vẻ vốn có.
Nhưng sau đó, ngoài cửa nhà cỏ đột nhiên vang lên một loạt tiếng đập cửa.
Lục Trần đi ra mở cửa, thấy Tô Thanh Ngọc đang đứng bên ngoài, cười rồi nói:
- Ổn chưa?
Tô Thanh Ngọc mỉm cười nói:
- Tốt rồi, sư phụ ta đã đi rồi.
Lục Trần thở dài một hơi, gật đầu, vừa định nói chuyện, lại nhìn qua gian nhà cỏ hơi đơn sơ, nói:
- Gian phòng này thấp bé đơn sơ, hai người đứng cả cũng ngại. Ta sẽ không mời ngươi vào nữa.
Tô Thanh Ngọc ngắm nhà của của hắn một cái, thoáng kinh ngạc nói:
- Ồ, đúng là không ổn lắm.
Lục Trần lườm nàng một cái, nói:
- Căn phòng này là trên đài Phi Nhạn của ngươi, chính ngươi cũng không biết sao?
Tô Thanh Ngọc nói:
- Ta thật sự không biết. Phòng này là do người của Bách Thảo Đường các ngươi xây ở đây. Ngươi thấy dù sao ta cũng không có khả năng đòi cho ngươi ở một căn phòng đặc biệt, đúng không? Hơn nữa thật sự ta cũng sẽ không làm vậy.
Lục Trần gật đầu, nghĩ thầm quả thật đúng như Tô Thanh Ngọc nói. Không chừng căn phòng này còn vẫn là rộng rãi chán. Dù sao đám người Bách Thảo Đường nọ thật ra căn bản xem thường đệ tử tạp dịch. Cây ưng quả cần phải chăm sóc tốt, nhưng nhà của của hắn thì đương nhiên chẳng ai để tâm. Có chỗ để nằm đã là không tồi rồi.
Chẳng qua nếu cứ đứng ngoài cửa nói chuyện như vậy, hai người cũng thấy hơi thiếu tự nhiên. Cho nên Lục Trần cũng đi ra ngoài nhà cỏ. Hai người đứng cạnh linh điền, vài cơn gió mát thổi qua, xa xa có mây trắng trôi hờ hững, khiến cho người ta thoáng cái cảm thấy thần thanh khí sảng.
- Về từ bao giờ?
Lục Trần hỏi Tô Thanh Ngọc.
Tô Thanh Ngọc đáp:
- Vừa mới rồi.
Lục Trần chép miệng hai tiếng, nói:
- Vậy vừa rồi mở ra Nhiên tâm phù là lúc…
- Ta vừa mới chạy tới, vòng một vòng đến phía sau đỉnh núi, sau đó xuống tới.
Lục Trần gật đầu nói:
- Ta… ta đã từng nói qua chưa, ngươi thật ra rất giỏi gạt ngươi?
Gương mặt trắng mịn của Tô Thanh Ngọc hơi đỏ lên, sẵng giọng:
- Nói bậy, làm gì có chuyện đó.
Lục Trần cười ha hả, lập tức liền kể lại sơ lược chuyện mình gặp phải sáng nay cho nàng một lần. Tô Thanh Ngọc nghe xong, lập tức mặt tỏ ra xin lỗi, nói:
- Thật sự là làm khổ ngươi rồi. Chẳng qua ta thật sự cũng không nhìn lầm người. Quả nhiên ngươi còn thông minh hơn bọn họ.
Dừng lại một chút, Tô Thanh Ngọc lại nói:
- Linh thạch trong động phủ, hiện tại trên người ta không có. Đợi tới khi trở về ta sẽ mang tới cho ngươi.
Lục Trần mỉm cười xua xua tay, ra vẻ gió nhẹ mây tan, nói:
- Đừng khách sáo. Ta còn có thể không tin ngươi sao? Tùy lúc nào cũng có thể được, không cần vội.
Tô Thanh Ngọc nhìn hắn, nói:
- Thật sự không vội sao?
Lục Trần nghiêm mặt nói:
- Không, rất vội đấy!
Đứng ở bên cạnh linh điền, gió núi hây hẩy thổi tới, không biết vì sao, đại khái cảm thấy không có chuyện gì đáng để đặt trong lòng. Cho nên thoạt nhìn Tô Thanh Ngọc tỏ ra sự thoải mái hiếm có, miệng còn điểm nụ cười.
Nàng nhìn Cây ưng quả, nói:
- Tình huống Cây ưng quả thế nào?
Lục Trần nói:
- Ngươi quả thật may mắn, không có chuyện gì bất ngờ cả, cũng chưa chín được. Chẳng qua ta đánh giá từ ngày mai trở đi, đại khái sẽ lần lượt có Ưng quả chín. Ta sẽ ở đây quan sát, ngươi ở bên cạnh có thể…
Tô Thanh Ngọc thản nhiên cười nói:
- Biết rồi, trừ đài Phi Nhạn ra thì ta sẽ không đi đâu nữa.
Lục Trần nói:
- Thật không?
Tô Thanh Ngọc nói:
- Xem ngươi nói kìa. Ta đã nói như vậy rồi mà sao ngươi còn có vẻ không tin tưởng ta thế?
- Bởi vì ngày hôm trước ngươi cũng nói như vậy, sau đó buổi tối qua liền len lén chạy đi.
- Ấy…
Nhất thời Tô Thanh Ngọc im bặt, một lát sau mới nở nụ cười nói:
- Chuyện này không phải là vì có việc gấp sao! Dù sao hiện tại đã xong việc gấp rồi, thật sự không đi…ồ, vì sao ngươi lại nhìn ta như vậy??
Lục Trần nhìn vào khuôn mặt Tô Thanh Ngọc chằm chằm, sau một lúc lâu mới gật đầu, nói:
- Trước kia dù sao ta vẫn nhớ tới gương mặt mắt cao hơn đỉnh đầu, lạnh lùng như băng của ngươi. Không ngờ tới khi hơi quen thuộc với ngươi một chút, lại phát hiện ra thật ra ngươi cũng rất hòa thuận với người khác.
Tô Thanh Ngọc cũng hơi ngẩn ra một chút, trong lòng cũng có cảm giác khác lạ. Trừ người của Tô gia nhà mình, thật ra đây cũng là lần đầu tiên nàng nói chuyện nhiều như vậy với một đệ tử tạp dịch đạo hạnh thấp kém.
Nàng còn đang chần chờ một chút, lại nghe thấy Lục Trần mở miệng:
- Nếu là như thế thì ta có mấy câu, vốn không muốn nói lắm nhưng cũng không biết ngươi có muốn nghe hay không.
Tô Thanh Ngọc thấy hắn chăm chú, sắc mặt cũng nghiêm túc lại, trầm ngâm một lát rồi mới nghiêm mặt nói:
- Xin chỉ giáo cho.
Lục Trần lắc đầu nói:
- Chỉ giáo thì không nói. Ta chỉ là một đệ tử tạp dịch, cũng không có suy nghĩ này. Chẳng qua theo ta thấy, thân thích trong nhà ngươi cũng nhiều chuyện lắm. Ưng quả này cần ăn trong hai mươi ngày, ta nghĩ ngươi cũng rất khó cam đoan không gặp người nào vì mấy chuyện vụn vặt lại tới tìm ngươi nữa phải không?
Tô Thanh Ngọc im lặng.
- Nếu như lúc bọn họ đến lại vừa khóc vừa ồn ào, chỉ nói là gặp chuyện khó khăn, chỉ có ngươi mới có thể hỗ trợ giải quyết được, ngươi định làm thế nào đây?
Lục Trần nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thanh Ngọc, lạnh nhạt nói:
- Đến lúc đó ngươi lại hạ sơn sao? Trong thời gian đó ngươi có thể chắc chắn không xảy ra vấn đề gì sao?
Tô Thanh Ngọc trầm mặc một lúc lâu, sau đó cười khổ, nói nhỏ:
- Ta không biết.
Lục Trần nhìn nàng một hồi, đột nhiên cười một chút, nói:
- Mệt mỏi từ sáng sớm rồi, trở về ngủ đi.
Nói xong những lời này, Lục Trần liền xoay người trở về gian nhà cỏ. Nhìn cánh cửa gỗ hơi cũ nát đóng lại, Tô Thanh Ngọc hơi cúi đầu, không biết vì sao sự vui sướng và hưng phấn vốn có vì trở về kịp thời lúc này đột nhiên lại biến mất.
Nàng kinh ngạc nhìn gian nhà cỏ kia một chút, lại nhìn qua Cây ưng quả ở trong linh điền, một lát sau mới trầm mặc xoay người, đi về hướng động phủ phía xa xa.
Giữa trưa, trên đài Phi Nhạn rất yên tĩnh. Chớp mắt tới lúc hoàng hôn, mặt trời rải ánh hoàng hôn xuống. Đột nhiên Lục Trần nhìn thấy cảnh cửa sổ có một người đẩy hé ra, sau đó có một nữ tử đứng bên ngoài nói:
- Chỗ ta có linh quả ăn rất ngon, ngươi có ăn không?
- Ăn!
Lục Trần nhảy phắt dậy.
Mặt trời lặn trên đài Phi Nhạn, phủ lên đó một tấm áo choàng màu đỏ. Lục Trần và Tô Thanh Ngọc ngồi sóng vai trên bờ linh điền, cách nhau một chút, ở trên mặt đất giữa hai người đặt một cái đĩa, bên trên có tám chín linh quả đỏ tươi như quả đào. Mà trên mặt đất bên cạnh còn có bốn năm cái hột.
Trên tay Lục Trần cầm một linh quả, đang ăn miếng to. Tô Thanh Ngọc nhìn hắn, nét mặt ban đầu hơi kinh ngạc, sau đó dần dần hơi buồn cười, sau đó thật sự bật cười nói:
- Ngươi thật sự không khách sáo như vậy sao?
Lục Trần đáp:
- Nói nhảm, linh quả này ngày thường ta không có mà ăn, giờ có cơ hội, ta làm sao lại bỏ qua chứ?
- Cái kẻ như ngươi đúng là rất thú vị.
- Ồ?
- Không quá giống như những người khác.
- Sao lại không giống chứ?
- Ngươi thân là một đệ tử tạp dịch nhưng hình như không có kính sợ nhiều lắm với tu sĩ Kim Đan như ta, nói chuyện với ta rất thoải mái, đúng là hiếm thấy. À, ta không phải có ý gì khác. Ta cảm thấy như vậy rất tốt.
Động tác ăn của Lục Trần dừng lại một chút, ánh mắt lóe sáng, nói:
- Thật sự là như thế sao? Đại khái trước kia hình như ta cũng từng nghe người khác nói như vậy rồi.
- Thật vậy sao, là ai thế?
Lục Trần cười cười, xua xua tay nói:
- Một lão già đầu trọc, kém xa ngươi.
- Ồ…
Tô Thanh Ngọc gật đầu, sau đó nhìn như hơi do dự một chút, không nói tiếp nữa.
Nhưng thật ra Lục Trần lại liếc nàng một cái, nhẹ nhàng bỏ một cái hột trong tay xuống, sau đó cười nói:
- Linh quả này ta cũng ăn rồi. Ngươi có gì muốn hỏi có thể hỏi rồi!
Tô Thanh Ngọc trừng mắt lườm hắn, đột nhiên bật cười phì một tiếng, sau đó thở dài nói:
- Nói chuyện với người thông minh như ngươi rất thoải mái.
Vừa nói nàng vừa ngồi thẳng dậy, nói:
- Được rồi. Ta cũng không lòng vòng nữa. Mấy câu nói cuối cùng của ngươi với ta lúc ban ngày, thật ra trong lòng ta cũng hiểu rất rõ, đúng là vấn đề lớn của ta. Nhưng mà ta… À, dù sao thì ngươi cũng biết, việc này hơi khó xử, ta cũng không biết nên làm sao cho phải. Xem ý tứ của ngươi trước đó thì có lẽ sẽ có cách xử lý phải không?
Lục Trần vỗ vỗ tay, nói:
- Chuyện này thật ra ngay từ đầu đều là xem ngươi thấy sao thôi.
- Nói thế là sao?
- Thân thích của ngươi đã chạy tới làm phiền ngươi bởi các chuyện linh tinh lâu rồi, từ bao lâu tới nay, có phải hay không thật sự đều là chuyện nhân mạng hơn trời, sinh tử tới nơi không?
Tô Thanh Ngọc im lặng không nói.
Lục Trần lại nói:
- Ngươi nói người với người khác nhau. Việc nhỏ trong mắt chúng ta trong mắt người khác có lẽ là chuyện lớn bằng trời. Nhưng ta không tin ngươi lại không nghĩ tới, chuyện này thật sự không thể kéo dài một chút sao? Chậm lại mấy ngày, không nhất định phải là ngươi lập tức đi xử lý có được hay không?
Ánh mắt Tô Thanh Ngọc đảo nhìn về phía xa xa, vẫn không nói được một lời nhưng dáng vẻ trầm mặc lại như nói rõ điều gì rồi.
Qua một hồi lâu, Tô Thanh Ngọc mới gật đầu, nói nhỏ:
- Thật ra ngươi nói rất có lý. Nhưng có đôi khi ta vẫn…
- Vẫn phải đứng ra đúng không?
Lục Trần lạnh nhạt nói.
Tô Thanh Ngọc cười khổ một chút.
- Nói thật, đây cũng là lần đầu ta gặp một thiên tài trong gia tộc lớn lại như ngươi.
Lục Trần nói.
- Cũng chẳng có việc gì nhưng lại cảm thấy như ngươi đặt cả Tô gia trên vai mình. Chuyện gì cũng phải tự ngươi giải quyết. Người khác tới nhờ ngươi, ngươi còn ngượng ngùng, ngại không dám từ chối bọn họ.
Tô Thanh Ngọc hơi khổ não mà nhíu nhíu mày. Sau một lúc lâu, đột nhiên phát hiện ra xung quanh yên tĩnh lại, nàng mới hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lục Trần, nói:
- Sao ngươi không nói tiếp.
Lục Trần thở dài nói:
- Ta đã nói tới mức trực tiếp như vậy rồi, ngươi còn không tức giận à?
Tô Thanh Ngọc lắc đầu nói:
- Những lời ngươi vừa nói đều là thật, có gì mà ta phải tức giận chứ.
Lục Trần nhìn nàng chằm chằm một hồi, sâu trong đáy mắt dần dần dịu dàng hơn, sau đó gật đầu nói:
- Được rồi.
- Hả?
- Ta có một cách giúp ngươi.
16/ 9
Mắt Tô Thanh Ngọc sáng ngời, nói:
- Có cách gì?
Lục Trần nhìn nàng, nói:
- Ngươi không gặp những người đó là được.
- Hả?
Tô Thanh Ngọc ngẩn ra, lập tức tức giận nói:
- Có thể như thế sao, bọn họ…
Nói một nửa, đột nhiên nàng dừng lại, sau đó nghĩ tới thứ gì đó mà nhìn về phía Lục Trần, lại nghĩ tiếp, nói:
- Ý cả ngươi là ngươi đi…
Lục Trần sảng khoái nói:
- Ta đi ngăn bọn họ lại. Còn người trốn trong động phủ, coi như không biết mấy chuyện vặt vãnh đó.
- Thế…
Nhất thời Tô Thanh Ngọc hơi ngạc nhiên, nét mặt lại hơi có vẻ động tâm nhưng hình như không yên lòng lắm. Lục Trần nhìn lại, cũng hơi cảm khái, không ngờ nữ tử thiên tài Tô gia vốn được coi trọng như vậy, tính tình lại rối rắm như thế, thật đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Chẳng qua nàng coi trọng người nhà như vậy, huyết nhục thân tình như vậy, chẳng lẽ chỉ biết cả đời đều thế?
Loại tình cảm thân tình nào có cảm giác thế nào?
Lục Trần lắc đầu, nói với Tô Thanh Ngọc:
- Chính ngươi ngẫm lại đi. Dù sao thì ta cũng đã nói với ngươi rồi. Cuối cùng quyết định thế nào cũng là do ngươi thôi.
Sắc mặt Tô Thanh Ngọc thay đổi, sau đó một lúc lâu, đột nhiên mới cắn răng một cái, nói:
- Tốt, làm theo lời ngươi đi.
- Ồ?
Thấy nàng quyết định được nhanh như vậy, Lục Trần lại hơi giật mình, nói:
- Ngươi hiểu rõ rồi chứ?
Tô Thanh Ngọc gật đầu, sắc mặt kiên quyết nói:
- Đúng, lần này ta đã hiểu rõ rồi. Vừa rồi ngươi đã đều nói rõ rồi. Trước kia không có ai nói với ta rõ ràng như ngươi vừa nói, với lại trong đáy lòng ta có lẽ rõ ràng nhưng lại ngại. Tóm lại ta cảm thấy lúc này phải coi việc tu luyện của mình là quan trọng nhất, chuyện của người nhà tạm thời phải để sang một bên thôi.
Lục Trần ừ một tiếng, nói:
- Ngươi đã quyết tâm như vậy là dễ làm rồi. Chẳng qua có một số chuyện ta phải nói trước với ngươi.
Tô Thanh Ngọc nói:
- Ngươi nói đi.
- Thứ nhất là ngươi không thể mềm lòng. Thân thích của ngươi thế nào thì trong lòng ngươi hiểu. Đến lúc đó khóc cầu năn nỉ, ngươi cũng coi như không nghe không thấy, nhìn không thấy, chỉ ở trong động phủ không được đi ra.
- Được.
Tô Thanh Ngọc gật đầu mạnh, xem ra đã hạ quyết tâm thật rồi.
Lục Trần lại nói:
- Thứ hai là Tô gia các ngươi là đại tộc thế gia, đệ tử trong nhà cả một đám đều kiêu ngạo, bị một đệ tử tạp dịch như ta cản lại, nói không chừng nổi nóng lên mà muốn dạy dỗ ta. Đến lúc đó nếu ta ỷ thế hiếp người, hiển nhiên là đáng bị đánh. Nhưng nếu đạo lý thuộc về ta, ngươi có thể làm chỗ dựa cho ta không?
Tô Thanh Ngọc ngẩn ra một chút, nói:
- Nếu bọn họ vô cớ bắt nạt ngươi thật, đương nhiên ta sẽ bảo vệ ngươi.
Lục Trần cười cười, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ mặt mình, nói:
- Bọn họ tát ta, ta cũng không thể không trả đòn. Vậy sau này ngươi đi ra sẽ làm thế nào?
- Là mắng bọn họ hời hợt hai câu hay là vì thế mà trở lại như trước?
Lục Trần nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Ngọc, miệng nói lời đâm thẳng vào tận tim.
Tô Thanh Ngọc trầm mặc lần nữa, chẳng qua lúc này nàng vẫn nhìn Lục Trần, ánh mắt đột nhiên quyết liệt.
- Tại sao đột nhiên ta cảm thấy, hình như ngươi định chia rẽ quan hệ giữa ta và người nhà nhỉ?
Tô Thanh Ngọc nói khẽ.
- Chúng ta hiểu nhau mới bao lâu, tục ngữ nói sơ không bằng thân. Ngươi cảm thấy ta có thể làm được những điều đó sao?
Lục Trần hỏi ngược lại nàng.
Tô Thanh Ngọc đứng lên, nói:
- Vậy sao ngươi lại yêu cầu ta làm cho ngươi đến mức đó?
Lục Trần cũng chậm rãi đứng lên, nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt này, nói:
- Vậy thì vì sao ta lại phải giúp ngươi đi làm chuyện tốn công mà chẳng có lợi lộc gì này? Ta có bệnh sao?
Tô Thanh Ngọc ngạc nhiên không nói gì.
Dưới hoàng hôn, bóng hai người bọn họ kéo rất dài trên mặt đất.
Tô Thanh Ngọc nhìn cái bóng người, chỉ hốt hoảng trong chốc lát, hình như muốn nói gì đó rồi lại rút lại.
- Ngươi xem, đạo lý trên đời này đều không khác mấy. Ngươi không làm được những điều này thì ta cũng chẳng có cách nào giúp được ngươi.
Lục Trần bình tĩnh nói:
- Ta biết trước kia chắc đại khái ngươi vẫn cảm thấy người khác hẳn sẽ vô cùng sung sướng tới giúp đỡ ngươi, bất kể thù lao, bất kể được mất, sau đó ngươi cũng chăm sóc người nhà ngươi như thế.
- Nhưng ta không giống thế.
Lục Trần nói một cách hết sức bình tĩnh và kiên định:
- Loại chuyện này ta nhất định cần ngươi phải quyết tâm, rõ ràng đứng về phía ta thì ta mới dám giúp ngươi.
- Ta chỉ là một nhân vật nhỏ, là đệ tử tạp dịch ít quan trọng nhất trên núi Côn Luân. Ai cũng có thể ức hiếp ta, có đúng hay không?
- Con kiến cũng có cách sống của con kiến chứ.
Sắc mặt Tô Thanh Ngọc hơi ngạc nhiên, giống như bị chấn động một chút nhưng vẫn không nói chuyện. Lục Trần cũng không nói thêm gì với nàng nữa mà xoay người đi về hướng nhà cỏ, đồng thời miệng nói:
- Muộn rồi, trở về nghỉ ngơi đi.
- Ngày mai khi Ưng quả chín, ta sẽ gọi ngươi.
Trăng lên trăng lặn, sao trời xoay chuyển, ban đêm yên tĩnh trôi qua.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Lục Trần đi ra khỏi nhà cỏ, đón ánh mặt trời, duỗi thắt lưng một cái, sau đó tùy ý đi một vòng trên đài Phi Nhạn, lúc này mới trở lại linh điền bắt đầu làm việc.
Trong lúc đó hắn cũng nhìn về phía động phủ một lần, chỉ thấy cửa đá đóng chặt, sáng sớm chưa có động tĩnh gì. Hắn cũng chỉ cười cười, không tỏ vẻ gì nhiều, sau đó vùi đầu tiếp tục công việc mình nên làm.
Đại khái còn cách buổi trưa nửa canh giờ, Lục Trần đang chuẩn bị rời linh điền nghỉ ngơi, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương khác thường, nhất thời hơi giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn lại, sau đó đi hai vòng quanh linh điền, rất nhanh liền thấy một trái Ưng quả đã chín.
Lục Trần chép miệng hai tiếng, giống như than thở hoặc buồn cười, sau đó liền lấy khối thạch phù màu vàng ra. Vù một tiếng, một ngọn lửa kỳ dị lại bắt đầu thiêu đốt.
Sau đó hắn liền quay đầu nhìn về phía cánh cửa đá trên vách núi.
Lúc đầu bên đó vẫn yên tĩnh.
Nhưng rất nhanh, đột nhiên cửa đá có truyền tới tiếng ù ù phá vỡ sự yên lặng. Một lát sau, một bóng người giống như tên rời dây cung, vèo một tiếng đã tơi bên cạnh linh điền, đúng là Tô Thanh Ngọc.
- Là ngươi đốt Nhiên tâm phù sao? Có Ưng quả chín rồi à?
Thân thể nàng vừa hạ xuống liền hỏi liên tục.
Lục Trần ngẩn ra một chút, lập tức chỉ chỉ về hướng nơi có Ưng quả chỉ. Tô Thanh Ngọc lơ lửng bay lên, nhảy lên không trung hái trái cây đó xuống. Quả đó chỉ lớn bằng ngón cái, nàng cho vào miệng nuốt luôn, sau đó thở dài một hơi, trực tiếp đi tới cạnh linh điền khoanh chân ngồi xuống, thoạt nhìn là điều tức vận khí tiêu hóa thứ trân quả khó có được này.
Mà Lục Trần còn hứng thú nhìn nàng. Chỉ thấy giờ phút này Tô Thanh Ngọc không thể nói là quần áo không chỉnh tề, tuy nhiên lại không mặc trang phục bình thường vẫn mặc. Vốn tóc tai cẩn thận giờ phút này còn hơi rối, vài sợi tóc buông xuống, trên người là y phục rộng thùng thình, mặc dù không tới mức lõa lồ nhưng thoạt nhìn cũng vẫn là áo ngủ của thiếu nữ ở trong khuê phòng.
Nét mặt nàng không có son phấn, thần sắc mơ hồ còn có vẻ buồn ngủ. Lục Trần nhìn lại, đột nhiên ánh mắt hơi lạ.
Ước chừng sau thời gian một chén trà nhỏ, đại khái đã tiêu hóa được Ưng quả, Tô Thanh Ngọc thở dài một tiếng, đứng lên nói:
- Quả nhiên là Ưng quả tươi không giống bình thường, rất có tác dụng để ta củng cố cảnh giới Kim Đan.
- Thì đúng rồi. dù sao Mộc Nguyên chân nhân sư phụ ngươi cũng là chân nhân Nguyên Anh có kiến thức rộng rãi, sẽ không gạt người đâu.
Lục Trần đáp.
Tô Thanh Ngọc gật đầu nói:
- Đa tạ ngươi rồi.
Vừa nói vừa định xoay người trở về động phủ, chẳng qua phía sau, nàng đột nhiên nghe thấy Lục Trần nói một câu:
- Ấy, Tô sư tỷ à, ta mạo muội hỏi một câu, trang phục ngươi đang mặc… Vừa rồi không phải là còn đang ngủ đấy chứ?
Tô Thanh Ngọc cứng người, nét mặt lóe lên vẻ ngạc nhiên, xấu hổ và tức giận nói:
- Nói bậy, làm gì có chuyện đó!
Lúc nói xong nàng liền cúi đầu tránh đi rất nhanh. Lục Trần nhìn bóng lưng nàng từ phía sau lại nghĩ tới một người nào đó. Tu sĩ cũng là người, đương nhiên cũng cần nghỉ ngơi. Chuyện này bản thân mình cũng chẳng thể tò mò. Nhưng vấn đề là Tô Thanh Ngọc nổi tiếng chăm chỉ khắc khổ tu luyện, trong phái Côn Luân còn có tin đồn nàng chăm chỉ tu luyện từ sáng sớm tới đêm khuya không nghỉ, thường nói với mọi người đây là một thiên tài đặc biệt chăm chỉ, hơn nữa có một chút thiên phú nên mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Sau đó Lục Trần thấy mặt trời đã cao tới ba cây sào rồi, vị nữ tử xinh đẹp này không ngờ có khả năng vẫn đang trốn trong động phủ của mình ngủ nướng…
Việc này rất bình thường, nhưng cũng rất bất ngờ đó!
Không thích hợp lắm đâu!
Lục Trần cũng hơi không quá tin tưởng những gì mình vừa nhìn thấy. Nhưng rất nhanh hắn liền liên tưởng tới từng chi tiết những chuyện đã xảy ra…
- Sáng sớm lại gọi cửa, hồi lâu không phản ứng, có lẽ là đang tu luyện không nghe thấy, là ngủ không nghe thấy sao…
- Một thời gian lâu như vậy mới đi ra, rửa mặt và mặc trang phục cẩn thận như bình thường đại khái cũng cần không ít thời gian nhỉ?
- Mọi người, cho dù là người Tô gia được nàng coi trọng nhất cũng không thể vào động phủ của nàng, chỉ có thể nói chuyện từ bên ngoài.
- Trong động phủ của nàng chỉ có một mình nàng có thể đi vào trong thạch động, rốt cục là có gì lạ chứ… Chẳng lẽ là vừa mới rời giường, giường chiếu bừa bộn nên sợ bị người ta nhìn thấy sao?
Lục Trần cũng hơi ngẩn ra, đột nhiên cười khổ một chút, nghĩ thầm gần đây có phải mình vì truy tìm ma giáo mà ngẫm nghĩ quá nhiều, đầu óc hơi không tỉnh táo rồi không? Nhìn cái gì cũng liên tưởng ra vô số thứ.
- Kệ đi. Mặc kệ nàng có ngủ nướng hay không thì cũng chẳng quan hệ gì tới ta.
Lục Trần lắc đầu đi về hướng nhà cỏ. Mà ở xa xa, Tô Thanh Ngọc đã đi tới trong động phủ, cửa đá ù ù đóng lại, lại phong kín động phủ kia.
Trong ngày này, hai người bọn họ chỉ gặp mặt một lần, cũng nói chuyện với nhau duy nhất một lần.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái Lục Trần đã tới đài Phi Nhạn ngày thứ tư.
Buổi sáng hôm đó không có Ưng quả chín nhưng mặt trời vừa mọc lại có ba người đột nhiên tới ngoài cửa động phủ trên đài Phi Nhạn, đúng là ba người Tô Mặc, Tô Thiên và Tô Văn.
Chỉ thấy mặt mũi bọn họ bầm dập, nhìn có vẻ vô cùng chật vật, cùng nhau chạy tới cửa đá của động phủ, quỳ phịch xuống, sau đó lớn tiếng kêu:
- Ngọc tỷ, Ngọc tỷ, ngươi nên đòi công bằng cho chúng ta…
16/10
Tiếng gọi vang khắp đài Phi Nhạn yên tĩnh, đương nhiên cũng kinh động tới Lục Trần ở bên nhà cỏ. Chẳng qua hắn cũng không định vội vàng đi tới giúp vui, chỉ tựa vào cánh cửa, tay còn cầm một trái cây không biết hái từ đâu tới, cắn một miếng, sau đó mặt như mỉm cười nhìn về phía xa xa kia.
đương nhiên Ba huynh đệ Tô gia cũng biết hôm nay thật ra trên đài Phi Nhạn còn có một người ngoài, chẳng qua tình huống khẩn cấp, lúc này cũng chẳng để ý tới mặt mũi nữa.
Một đệ tử tạp dịch đứng xem náo nhiệt đã là gì đâu. Nghiêm chỉnh để cho Tô Thanh Ngọc cảm thấy mình quá bi thảm, phải cầu khẩn cho thành tâm mới được.
Cửa đá vững như thái sơn, một hồi lâu cũng không nhúc nhích.
hình như Ba huynh đệ Tô gia cũng không kỳ quái chuyện này, chỉ gõ cửa kêu to.
Lục Trần gặm quả tươi, ngẩng đầu nhìn sắc trời. Chỉ thấy giờ phút này mặt trời đã lên cao từ lâu nhưng vẫn là buổi sáng. Hắn cười cười, tự nhủ:
- Sáng sớm đã làm hỏng giấc mộng đẹp của người khác, thật là phiền phức mà.
Nửa canh giờ trôi qua, trong tiếng kêu gọi của ba huynh đệ Tô gia, rốt cục cửa đá cũng ù ù mở ra, sau đó Tô Thanh Ngọc đi từ trong động phủ xuất hiện.
Lục Trần nhìn thoáng qua nàng từ xa xa, chỉ thấy trang phục Tô Thanh Ngọc chỉnh tề, tóc được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, dung mạo đoan trang xinh đẹp, hình như mỗi một điểm nhỏ nhất cũng đều tinh sảo xinh đẹp tới mức hoàn mỹ, khiến cho người ta phải than thở.
Trừ sâu trong đáy mắt nàng, dưới ánh mắt bình tĩnh hình như ẩn chứa một ngọn lửa giận dữ khó có thể phát hiện ra, giống như dòng chảy ngầm dưới mặt nước, không quan sát kỹ rất khó phát hiện ra được.
- Ồ…
Lục Trần cười một chút, sau đó nhếch miệng nói:
- Bị đánh thức nên tức giận đây.
- Ngọc tỷ!
Ba huynh đệ Tô gia vừa thấy Tô Thanh Ngọc đi ra, nhất thời hô lớn hơn vài phần, mặt như gặp phải chuyện vô cùng thương tâm vậy, chỉ thiếu nước để ba người đàn ông này khóc rống, nước mắt đầm đìa nữa mà thôi.
Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ngọc đảo qua ba người bọn họ một lượt, sắc mặt cứng lại nhưng rất nhanh liền khống chế được bản thân, sau đó theo tiềm thức hơi liếc về phía linh điền xa xa một cái.
Lục Trần tựa vào khung cửa, cười tùy ý vẫy vẫy ta, giống như bắt chuyện thân thiết với nàng vào một buổi sáng đẹp trời vậy.
Sắc mặt Tô Thanh Ngọc hơi trầm xuống, trừng mắt lườm nam nhân ở phía xa xa kia một cái, sau đó cau mày nhìn ba người trước mặt, lạnh nhạt nói:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Đám người Tô Mặc vội vàng tới gần, vừa định mở miệng kể lệ oan khuất thì đột nhiên Tô Thanh Ngọc quát khẽ, nói:
- Nói nhỏ một chút. Còn cảm thấy chưa đủ dọa người sao?
Ba huynh đệ Tô gia đồng thời gật đầu, nhìn thoáng qua hướng Lục Trần.
Lục Trần mỉm cười, xoay người đi vào sâu trong linh điền, không đứng quan sát nữa, chỉ là nét mặt vẫn có ý cười, tự nhủ:
- Rõ ràng là ngại ngùng nhưng vẫn không cho người khác tiến vào động phủ sao?
Ba người Tô Mặc chờ Lục Trần tránh đi rồi, vội vã vây lấy Tô Thanh Ngọc, sau đó mỗi người một câu bắt đầu nói.
Tô Thanh Ngọc nghe một hồi, sắc mặt dần dần lộ vẻ khó coi, ánh mắt cũng lạnh xuống. Thậm chí trong lúc đó có hai lần cánh tay nàng trong tay áo hơi chấn động, hình như muốn giơ lên làm gì nhưng cuối cùng cũng nén lại được.
Vào lúc ngôn ngữ ập tới như thủy triều này, khóe mắt nàng ngẫu nhiên nhìn về phương xa. Nơi đó có biển mây trắng muốt bên ngoài đài Phi Nhạn, rất đẹp giữa bầu trời trong xanh.
Lục Trần làm việc buổi sáng tại linh điền, đến giữa trưa mới đi ra, uống thoải mái vài ngụm nước suối mát lạnh trong suốt dùng thùng gỗ múc dưới suối lên, lập tức thấy Tô Thanh Ngọc đang đứng cạnh linh điền, yên lặng nhìn linh điền, cũng đảo qua khuôn mặt hắn.
Mà giờ phút này đã không còn thấy bóng dáng ba thanh niên Tô gia khác nữa.
Lục Trần cười một chút, nói với Tô Thanh Ngọc:
- Bọn họ đi rồi à?
Tô Thanh Ngọc ừ một tiếng rồi nói:
- Đi rồi.
- À.
Lục Trần gật đầu, đặt mông ngồi xuống cạnh linh điền, cách Tô Thanh Ngọc không xa lắm.
Tô Thanh Ngọc nhìn hắn hỏi:
- Hôm nay không có Ưng quả chín sao?
- Hiện tại còn chưa có.
Lục Trần chỉ nhìn cái cây phía trước một chút, nói:
- Chẳng qua có hai quả đã hồng rồi, vận khí mà tốt thì xế chiều có khi sẽ chín đấy.
Tô Thanh Ngọc trầm mặc trong chốc lát, lập tức bình tĩnh nói một tiếng:
- Tốt.
Nói xong nàng liền xoay người đi trở về động phủ. Lục Trần cũng không nói thêm lời nào, thậm chí chẳng quay đầu nhìn bóng lưng nàng một cái. Trong gió núi nhẹ nhàng khoan khoái, dưới bóng cây chập chờn khắp rừng, hai người cứ chia tay như vậy.
Từ đầu tới cuối, Lục Trần cũng không hỏi xem ba huynh đệ Tô gia vì sao lại tới, mà to cũng không nói tới một lời.
Xế chiều, khoảng một khắc trước giờ Thân, một trái Ưng quả đã chín.
Lục Trần vẫn kiên nhẫn canh giữ bên cạnh linh điền lập tức khởi động Nhiên tâm phù. Không bao lâu sau, cửa đá ù ù mở ra. Tô Thanh Ngọc liền tới phía này.
Nếu so với sáng hôm qua, hôm nay Tô Thanh Ngọc có vẻ thong dong hơn rất nhiều. Chẳng qua hình như nàng cũng không nói nhiều, sau khi tới đây, được Lục Trần chỉ dẫn hái Ưng quả chín liền ăn luôn, cuối cùng điều tức thúc dục dược lực.
Tất cả đều được tiến hành theo các bước, thậm chí có vẻ hai người bọn họ không cần phải nói nhiều một câu. Vẻ lạnh đạm bất ngờ này hình như cũng hơi xấu hổ, nhưng từ một góc độ khác nhìn lại, nhìn như cũng ăn ý tới bất ngờ.
Ăn Ưng quả xong thì không còn chuyện gì nữa.
Tô Thanh Ngọc đứng lên, hình như muốn đi. Lục Trần cũng vỗ vỗ mông, thoạt trông như định qua về nhà.
Chẳng qua đúng lúc này, đột nhiên Tô Thanh Ngọc hỏi một câu:
- Hôm nay còn có thể có quả chín không?
- Hả?
Đầu tiên Lục Trần ngẩn ra một chút, sau đó nhìn thoáng qua linh điền, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Các quả khác tới giờ còn chưa chín, hẳn là khó có khả năng. Phải đợi tới ngày mai rồi.
- À.
Tô Thanh Ngọc gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu nhưng không biết tại sao nàng lại vẫn đứng cạnh linh điền không rời đi.
Lục Trần cảm nhận được gì đó, nhìn thoáng qua nàng một cái, sau đó nhíu nhíu mày, nói:
- Ngươi có việc gì sao?
Tô Thanh Ngọc trầm mặc một hồi lâu, nói nhỏ:
- Có chút phiền toái nhỏ.
Lục Trần lắc đầu, không nói gì.
Tô Thanh Ngọc nhìn động tác và sắc mặt của hắn, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, nói:
- Có phải ngươi cảm thấy ta rất ngốc không?
- Đúng vậy.
Lục Trần nói.
- Này!
Thoạt nhìn Tô Thanh Ngọc cũng không ngờ Lục Trần lại nói thẳng như vậy, đầu tiên ngẩn ra một chút, sau đó mặt lập tức đỏ bừng, mang theo vài phần tức giận nói:
- Ngươi, sao ngươi lại nói như vậy hả?
Lục Trần nói rất thản nhiên:
- Là ngươi hỏi ta mà, chẳng lẽ ngươi muốn nghe ta nói láo.
Tô Thanh Ngọc nhìn hắn một hồi, đầu tiên nét mặt có vẻ hơi tức giận nhưng dần dần bình tĩnh lại, lập tức đổi thành vẻ mặt mang theo chút tự giễu, sau đó thở dài nói:
- Đại khái là như thế rồi. Nói dối dù sao vẫn dễ nghe hơn.
Lục Trần nhún vai, không nói tiếp nữa.
Tô Thanh Ngọc hơi cúi đầu, thoạt nhìn nét mặt giống như hơi do dự nhưng rốt cục vẫn mở miệng nói:
- Ta.. Có thể phải xuống núi một lần.
Lục Trần lắc đầu, lạnh nhạt nhìn nàng nhưng không nói gì hết.
Tô Thanh Ngọc không biết tại sao, rõ ràng dù là cảnh giới đạo hạnh hay thân phận địa vị cũng đều hơn đệ tử tạp dịch như Lục Trần rất nhiều nhưng ngay lúc này, tâm tình nàng khi nói chuyện vẫn luôn cảm thấy có cảm giác như có tật giật mình.
Cảm giác này khiến nàng hơi tức giận, hơi bực mình nhưng lại có vẻ áy náy không nói lên lời.
Tại sao lại có tâm tình quỷ dị như vậy, chính bản thân nàng cũng không nói rõ nổi. Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Trần, do dự một hồi rồi nói:
- Ngươi… Có thể giúp ta một chút hay không?
Lục Trần nói:
- Chừng nào ngươi trở về?
Tô Thanh Ngọc lập tức nói:
- Hiện tại ta lén xuống núi, thuận lợi thì đêm nay có thể về gấp rồi!
Nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “đêm nay”, sau đó nói nhỏ:
- Ngươi xem, từ giờ bắt đầu tính, nhiều nhất là hai giờ nữa trời sẽ tối. Buổi tối sẽ không có ai tới nơi này, cho nên hẳn là lần này cũng không làm phiền ngươi nhiều lắm.
- Ừ, ta sẽ cố hết sức.
Lục Trần gật đầu.
Tô Thanh Ngọc nhìn vào mắt hắn thật sâu, hình như còn muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng muốn nói lại thôi, chỉ yên lặng gật đầu, sau đó xoay người đi về phía trước.
- Này.
Đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói của Lục Trần.
Tô Thanh Ngọc quay đầu nhìn lại, nói:
- Sao thế?
- Buổi tối nếu về trễ quá, thời gian giới nghiệm sẽ có đệ tử thủ vệ tuần tra. Chính ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị chộp tới nhé.
Trong đôi mắt Tô Thanh Ngọc lóe lên ánh sáng, ánh mắt trong suốt. Sau đó chợt thấy nàng cười thản nhiên, giống như gió xuân thổi qua mặt hồ an bình, như tơ liễu xanh biếc đung đưa trong gió, nhưng một bông hoa đẹp nở rộ trong nháy mắt, làm cảnh sắc nhân gian thêm tươi đẹp, trong nhất thời khiến xung quanh như sáng lên vài phần. Chỉ thấy nàng gật đầu, vừa cười vừa nói:
- Tốt rồi, ta biết rồi.
Lúc xế chiều, quả nhiên đúng như Lục Trần đoán trước, linh điền không có Ưng quả chín. Mà may mắn chính là cũng không có người khác của Tô gia đi tới đài Phi Nhạn nữa. Cho nên Lục Trần coi như vượt qua một buổi chiều bình an, rất nhanh cả bầu trời đã tối mịt.
Gió núi thổi vù vù, nghe như lớn hơn mọi ngày một chút. Đêm nay có vẻ hơi lạnh.
Dãy núi Côn Luân trầm mặc nguy nga đứng sừng sững trong bóng tối, như một đám người khổng lồ. Lục Trần ngồi trong bóng tối trên đài Phi Nhạn. Từ chỗ hắn có thể chứng kiến con đường núi xa xa. Nhưng hắn lại giống như một bóng đen, dung nhập vào trong bóng tối xung quanh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Lục Trần trầm mặc, kiên nhẫn chờ đợi. Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, cả bầu trời âm trầm hắc ám, giống như đã qua giờ tý rồi.
Vẫn không thấy bóng dáng Tô Thanh Ngọc đâu.
Mặt Lục Trần không chút thay đổi, tiếp tục ngồi trong bóng đem, cứ thế qua từng canh giờ một như vậy. Khi trước mắt vẫn là cảnh vắng lặng không chút động tĩnh, hắn khẽ nhíu mày, đứng dậy từ trong bóng tối.
Hắn đi lên con đường núi trên đài Phi Nhạn, nhìn lướt qua phía dưới, đang lúc do dự, đột nhiên thấy trong bóng đêm tối dầy đặc phía xa xa có một bóng người lao ra, hướng về phía hắn. Nhưng lúc này khoảng cách còn cách hắn tầm hơn một trượng, đột nhiên thân ảnh kia nhoáng một cái rồi ngã lăn ra mặt đất.
Lục Trần lấy làm kinh hãi, vội vàng tiến tới đỡ lấy, nhìn kỹ đúng là Tô Thanh Ngọc.
Chỉ thấy giờ phút này sắc mặt nàng tái nhợt, thần chí vẫn còn tỉnh táo, nhìn thoáng qua Lục Trần cười một chút, há mồm như định nói gì nhưng lúc này đột nhiên thân thể nàng run lên, phì một tiếng liền phun ra một ngụm máu, thẳng vào trước ngực Lục Trần.
17/ 1
Hơi ấm của máu tươi, chảy tại da thịt trên khuôn mặt có cảm giác nhoi nhói. Mà sau khi phun ra một ngụm máu tươi, thân thể Tô Thanh Ngọc liền đột nhiên giống như mất đi sức lực chống đỡ, cả người mềm ra.
Lục Trần chau mày, gọi Tô Thanh Ngọc một tiếng nhưng thấy nàng không đáp lại, sắc mặt trong bóng tối có vẻ tái nhợt. Hắn không hề do dự nữa, một tay vòng qua cổ, nâng bả vai nàng, một tay kia khom người xuyên qua đỡ lấy chân nàng, sau đó hai tay dùng sức, trực tiếp bế Tô Thanh Ngọc lên.
Hắn đi nhanh như chạy về phía đài Phi Nhạn, vừa hướng động phủ kia đi hai bước, cúi đầu nhìn lại thì thấy hai mắt Tô Thanh Ngọc đã nhắm nghiền giống như không còn tri giác gì nữa, lập tức xoay người chạy về phía nhà cỏ của mình, tung chân đá văng cửa, sau đó đặt Tô Thanh Ngọc lên giường.
Một ngọn nến sáng chói được thắp lên giữa đêm khuya.
Sau khi nhà cỏ sáng đèn, sắc mặt Lục Trần nghiêm trọng nhìn thoáng qua Tô Thanh Ngọc đã hôn mê bất tỉnh. Đầu tiên hắn nắm một cánh tay nàng lên bắt mạch, lập tức sắc mặt biến đổi.
Dưới ngọn đèn dầu u ám, ánh mắt hắn lóe lên vẻ lo lắng nhưng vẫn không bối rối. Mắt Lục Trần lập tức đảo qua tay chân và thân thể Tô Thanh Ngọc, thấy dường như mọi thứ cũng không có gì khác thường.
Sau một lát, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn trên vai trái của Tô Thanh Ngọc. Quần áo nơi này dường như bị trũng xuống so với các địa phương khác, màu sắc cũng hơi dị thường, dưới ánh nến giống như có một bóng đen nhỏ.
Hầu như Lục Trần không có bất cứ do dự gì, dùng tay xé xoẹt một cái rách áo Tô Thanh Ngọc ra. Chỉ thấy một vùng da thịt trắng nõn nà hiện lên nhưng mà khiến kẻ khác phải giật mình chính là nơi đầu vai nàng có một vết bàn tay màu tím nửa đen.
Trên da thịt trắng nõn như tuyết, vết bàn tay màu đen kia càng có vẻ rất quỷ dị, hơn nữa mơ hồ còn tỏa ra mùi thối.
Lục Trần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lấp lánh, đột nhiên tay phải lật một cái. Một thanh đoản kiếm màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, dưới ánh đèn dầu lóe lên ánh sáng lạnh như băng.
Hắn nâng tay vung kiếm, đâm xuống.
Tiếng xé gió chói tai trong nháy mắt ngắn ngủi bỗng dưng vang lên. Luồng gió lạnh xuất hiện bất thình lình khiến cho ánh nến cũng phải chập chờn. Sau một khắc, lưỡi đao lạnh như băng đã đâm thẳng vào đầu vai Tô Thanh Ngọc.
Thân thể Tô Thanh Ngọc đột nhiên run lên.
Giờ phút này Lục Trần như một kẻ máu lạnh vô tình, chẳng thèm quan tâm tới vẻ mặt xinh đẹp đang hiện lên sự đau khổ của Tô Thanh Ngọc, tay cầm chuôi kiếm ấn xuống. Lập tức mũi kiếm lạnh như băng xuyên qua máu thịt đầu vai. trong nháy mắt máu đen phun ào ra, để lộ một vết thương sâu tới khiến người khác nhìn mà dựng tóc gáy.
- Á!
Tô Thanh Ngọc hét to một tiếng, thân thể trong nháy mắt co lại, cả người run rẩy, mặt không còn chút màu. Mà hai mắt nàng vốn đóng chặt giờ khắc này dường như bị đau qua mà đột nhiên tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh, hoa dung thất sắc mà mở mắt.
Đầu tiên nàng nhìn thấy là một người đàn ông quay lưng về phái ánh nến chói mắt, sắc mặt nghiêm trọng đang đứng trước mặt nàng.
- Đừng nói nhảm. Nghe ta nói đây.
Đây là câu đầu tiên sau khi nàng tỉnh dậy nghe được, không có an ủi, không có đồng tình, thậm chí không hỏi thăm gì, chỉ giống như là chẳng mang theo bất cứ cảm tình gì.
- Vết thương có độc, ta đã phóng độc huyết ra giúp ngươi rồi.
Tô Thanh Ngọc cúi đầu nhìn vai trái của mình, càng không ngừng thở hổn hển.
- Ngươi phải uống thuốc. Nơi này không có.
- Có hai lựa chọn: Một là ta lập tức xuống núi tìm người giúp đỡ. Thứ hai là ngươi mở động phủ ra, tự tìm linh đan của ngươi. Có thể không?
Lục Trần nói chuyện lạnh lùng, động tác trên tay thong thả nhưng không dừng lại.
Mà khi lưỡi đao tiến tới, thân thể Tô Thanh Ngọc càng không ngừng run rẩy, răng cắn chặt nhưng lại không nén được đau đớn mà rên rỉ, thậm chí khóe mắt cũng hiện lên một vùng sương mù nhàn nhạt.
Vừa nói, Lục Trần lập tức thu đao dừng tay, sau đó nhìn Tô Thanh Ngọc một cái, trực tiếp xoay người liền đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Tô Thanh Ngọc đang nằm trên giường không biết lấy đâu ra sức lực, túm lấy tay hắn, đau đớn thở hổn hển, giọng nói khàn khàn, cố hết sức nói:
- Đừng xuống núi, đi, đi chỗ ta…
Lục Trần lập tức vòng lại, đang định ôm Tô Thanh Ngọc như trước nhưng nhìn thoáng qua bả vai nàng, chỉ thấy máu đen sau khi chảy khô, máu bên trong đã chuyển hồng nhưng phần da thịt bị thương nặng tới mức tái nhợt, giống như sắp trở nên trong suốt tới nơi rồi, không còn chút máu.
Hắn cởi áo khoác của mình ra phủ lên người Tô Thanh Ngọc, sau đó mới ôm nàng lao ra khỏi nhà cỏ.
Tô Thanh Ngọc nằm ngang trên khuỷu tay hắn, có một loại cảm giác mê muội kỳ dị. Trong hoảng hốt, nàng nhìn bầu trời đêm đen kịt, thấy cả vùng trời bao la thần bí kia, có mây đen, có ánh sao, tất cả đều xa xa ở chân trời.
Có gió lạnh thổi qua mặt nàng.
Nhưng không biết vì sao, hình như lại không lạnh lắm.
Trời đất quay cuồng, thiên địa như không ngừng biến ảo. Đoạn đường nọ trong trí nhớ nàng rõ ràng rất ngắn nhưng buổi tối nay lại tốn thời gian như một đời người.
Nàng rúc vào trong lòng hắn, áp vào ngực hắn.
Một đêm này lạnh lẽo vắng vẻ. Ai đang trằn trọc, bừng tỉnh lại trong giấc mộng rồi lại thiếp đi?
Vào tảng sáng khi ánh bình minh ló dạng, ánh mặt trời chiếu xuống cây cối và tảng đá trên đài Phi Nhạn. Vầng mặt trời đỏ ở phương xa sắp sửa tỏa sáng phía sau tầng mây dầy đặc.
Đài Phi Nhạn hoàn toàn yên tĩnh.
Bóng đêm yên tĩnh vẫn lưu lại như chưa tỉnh mộng. Gió núi mang theo khí ẩm ướt át thổi qua. Từng đóa hoa dại đón gió đung đưa trên vách đá, nở rộ xinh đẹp nhất.
Lục Trần đón gió mà đứng, nhìn đóa hoa dại kia.
Sau đó hắn nhìn về hướng xa xa, dừng ở phía cuối bầu trời. Vầng mặt trời kia rốt cục đã vươn lên từ biển mây mênh mông, bay lên bầu trời.
Vô số những tia nắng vàng chiếu từ trên không xuống. Biển mây vô tận tỏa sáng vàng rực, xán lạn như ngọc khiến kẻ khác phải đắm đuối. Gió núi vù vù, quần áo hắn tung bay theo. Cũng không biết đã đứng bao lâu, chợt nghe thấy cửa đá xa xa vang lên tiếng ù ù.
Có tiếng bước chân nhẹ đi về hướng này.
Lục Trần xoay người nhìn lại. Chỉ thấy Tô Thanh Ngọc đang mặc một chiếc áo choàng lông cáo trắng, đi tới.
Sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ nhưng khí sắc đã tốt hơn rất nhiều. Trong ánh sáng bình mình chói lọi, có thể thấy nàng không hề trang điểm, cho nên mái tóc nàng còn hơi rối, khóe mắt vẫn mang theo vài phần buồn ngủ.
Nàng đi tới cạnh Lục Trần, đứng lại, cũng nhìn mặt trời bình minh phương xa, chẳng nói chẳng rằng.
- Ngươi nên ở trong động phủ nghỉ nhiều hơn.
Lục Trần liếc nàng, nói.
Tô Thanh Ngọc cười cười, vươn bàn tay từ trong áo choàng ra, đưa cho hắn chiếc áo khoác, chính là cái tối hôm qua.
Lục Trần nhận lấy. Tô Thanh Ngọc nói nhỏ:
- Trên quần áo có vết máu.
Lục Trần nói:
- Chẳng sao cả. Trở về ta lấy nước giặt một chút.
- Ừ.
Tô Thanh Ngọc nói khẽ một tiếng, thoạt nhìn có vẻ hơi xấu hổ ngượng ngùng, do dự một chút, gương mặt hơi hồng lên, nói nhỏ:
- Ta… Ta không biết giặt quần áo.
Lục Trần bật cười, gật đầu nói:
- Không sao đâu. Ta biết.
Tô Thanh Ngọc cười một chút, thở dài một tiếng, đi hai bước về phía vách núi kia. Lục Trần nhìn nàng từ phía sau lưng, nhíu nhíu mày nói:
- Ngươi thật sự không sao chứ?
Tô Thanh Ngọc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Không có gì đáng ngại. Tối hôm qua nhờ ngươi kịp thời chữa thương cho ta, đẩy huyết độc ra, sau đó ta ăn linh đan vào là thương thế đã không ngại lắm rồi.
Vừa nói nàng vừa nhớ tới gì đó, nét mặt đột nhiên lóe lên vẻ nghịch ngợm, nói:
- Ngươi cũng đừng xem thường lực khôi phục của tu sĩ Kim Đan chứ.
Lục Trần mỉm cười gật đầu, nói:
- Vậy là tốt rồi.
Một trận gió lạnh thổi qua, Tô Thanh Ngọc ho khan vài tiếng, sau đó nói với Lục Trần:
- Ngươi có thể giữ bí mật chuyện tối hôm qua không?
Lục Trần nói:
- Được chứ. Coi như ta chưa nhìn thấy gì cả.
Tô Thanh Ngọc nhìn hắn thật sâu, nói:
- Không chỉ chuyện ta bị thương.
Lục Trần đáp:
- Ừ, không chỉ chuyện ngươi bị thương.
Tô Thanh Ngọc do dự một chút, sau đó cảm thấy nên nói rõ ràng hơn một chút, nói khẽ:
- Cả chuyện bên trong động phủ của ta…
- Còn nữa, căn bản ta chưa bao giờ vào động phủ kia.
Lục Trần nói.
Đầu tiên Tô Thanh Ngọc cười một chút, sau đó thở dài nói:
- Ta nợ ngươi một món nợ ân tình lớn rồi.
Lục Trần nói:
- Không cần vội. Sau này có thời gian, chậm rãi hoàn lại là được.
Tô Thanh Ngọc bị hắn chọc, không nhịn được mà bật cười, nói:
- Người như ngươi thật đúng là thú vị.
Lục Trần cười cười, lập tức nói:
- Mặc dù ngươi là một tu sĩ Kim Đan rất lợi hại nhưng hiện tại đứng ở nơi gió máy này cũng không thoải mái đâu. Hay là chúng ta đi về phía linh điền kia xem một chút đi?
-… Tốt.
Tô Thanh Ngọc đáp.
Hai người đi tới một chỗ cạnh linh điền. Dọc đường đi, Tô Thanh Ngọc vẫn luôn đi sau Lục Trần khoảng nửa bước. Có vài lần hình như nàng muốn nói điều gì nhưng rồi lại nhịn.
Khi đi tới cạnh linh điền, Lục Trần chỉ chỉ về phía cây ưng quả, nói:
- Ngươi như vậy thì nếu hôm nay có Ưng quả chín, ngươi còn có thể ăn không?
Tô Thanh Ngọc ngẩn ra một chút, hình như cũng chưa nghĩ tới vấn đề này. Do dự một lát, nàng mới nói có vẻ không chắc chắn lắm:
- Hẳn là… Có thể chứ?
Lục Trần không nói gì mà nhìn nàng. hình như Tô Thanh Ngọc hơi xấu hổ, nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận