Thiên Ảnh

Chương 332: Tới cửa quay về

Lục Trần chầm chậm đi trong nơi trú quân của tộc Hắc Hỏa, dọc theo đường đi có thể thấy được người của tộc Hắc Hỏa tới lui xung quanh.
Những Man Nhân tộc Hắc Hỏa này cũng thấy Lục Trần, thế nhưng, ngoại trừ việc nhìn hắn bằng ánh mắt kinh sợ hoặc chán ghét, không có ai tới gần, càng không có ai chủ động chào hỏi hắn.
Lục Trần sớm quen với sự đối đãi này. Trên thực tế, điều này càng làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn. Nếu những Man Tộc xung quanh coi hắn là thầy tế thật sự mà vô cùng sùng bái hắn, gặp là chào hay là quỳ lại này nọ, nói không chừng hắn sẽ cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Trên đoạn đường này, nơi trú quân của tộc Hắc Hỏa có vẻ hết sức bình tĩnh, những tộc nhân trong tầm mắt cũng rất bình thường. Có điều, khi đi về phía chỗ ở của Hoả Nham, Lục Trần im hơi lặng tiếng lấy Trượng Hỏa Thần ra cầm trên tay.
Một thầy tế cầm pháp trượng là chuyện không thể bình thường hơn được.
Có lẽ do hắn đi bộ từ từ, Diệp Tử lại chạy nhanh cho nên có hai mươi Vệ Sĩ Hắc Hỏa chạy tới khi Lục Trần còn cách một đoạn nữa mới tới nhà đá của Hoả Nham.
Ở ven đường phía sau lưng những Chiến Sĩ Man Nhân này một khoảng cách có một thiếu nữ Man Nhân đang nhìn quanh hướng này từ xa, người này chính là Diệp Tử. Có điều, dáng vẻ lúc này của nàng nhìn có chút không muốn đi qua.
Lục Trần nhìn nàng một chút, thậm chí còn khẽ cười với nàng, sau đó quay đầu lại, ánh mặt tập trung trên người những Vệ Sĩ Hắc Hỏa này.
Như đã nói từ trước, hai mươi Chiến Sĩ Man Nhân này thật ra đều là tù binh tộc Thần Mộc bị bắt, sau đó được Lục Trần chọn ra. Sau khi xăm trên mình phù văn Hắc Hỏa, mặc quần áo riêng biệt được chuẩn bị sẵn, bây giờ, những người này coi như là một nhánh tiểu đội chỉ nghe lệnh của hắn.
Thậm chí, Lục Trần còn nói cả bí mật phù văn Hắc Hỏa có thể cướp lấy mạng sống của người xăm nói cho những Vệ Sĩ Hắc Hỏa này biết. Tóm lại một câu, hoặc bán mạng cho hắn, hoặc chết.
Lục Trần làm chuyện vô cùng tồi tệ này không chút ngại ngần. Không biết là vì từ nhỏ hắn đã sống và lớn lên trong những hoàn cảnh tối tăm hiểm ác nên trái tim cứng như sắt, hay là vì những người này đều là Man Nhân cho nên hắn không có lòng thương hại?
Suy cho cùng, trong lòng hắn nghĩ thế nào chỉ có chính hắn mới biết.
Hai mươi Vệ Sĩ Hắc Hỏa ai cũng xụ mặt khi đứng trước mặt tên thầy tế áo bào đen thần bí đáng sợ này. Dù sao thì mạng mình giờ đã nằm trên tay người khác, dù là ai cũng chẳng thể cảm thấy vui.
Lục Trần không quan tâm những vấn đề này. Dù sao thì hắn chỉ muốn những người này phục vụ quên mình mà thôi.
Nhỏ tiếng dặn dò những Vệ Sĩ Hắc Hỏa này một hồi, khi hắn xoay người lại tiếp tục đi tới căn nhà đá của Hoả Nham, trong khoảnh khắc đó, hắn chợt nhớ tới những ký ức của mình khi còn ở núi Côn Luân phương Bắc. Lúc đó, cuộc sống hàng ngày mặc dù buồn chán thế nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn lại cảm thấy có chút ấm áp, huống chi nơi đó còn có một thiếu nữ thích cười. Chỉ nhớ lại một chút như thế cũng làm cho lòng hắn ấm áp hơn.
Lắc đầu một cái, hắn tập trung sự chú ý lại, sau đó nhìn về hướng cánh cửa của căn nhà đá kia. Hắn thấy Hoả Ưng đang đứng đó, ngoài y ra còn có hai Chiến Sĩ Man Nhân thân hình to lớn của tộc Hắc Hỏa đứng phía sau y.
Lục Trần yên lặng nhìn Hỏa Ưng, ánh mắt bình tĩnh ôn hoà một cách khó nói. Hoả Ưng dường như chỉ là một tên thiếu niên Man Tộc vai u thịt bắp chỉ có dũng khí. Y không sợ hãi tên thầy tế áo bào đen này giống như những tộc nhân bình thường, thậm chí y còn cười lạnh, không định né tránh nhìn chằm chằm Lục Trần.
Lục Trần đi tới, hỏi:
-Sao ngươi cũng ở đây?
Hỏa Ưng “Hừ” một tiếng, ngay sau đó, dường như nhớ điều gì, y kiềm nén tính khí của mình lại, nói:
-Ông nội và A Cha của ta đang ở bên trong chờ ngươi, họ có chuyện muốn bàn với ngươi đó.
-Ừ.
Lục Trần đáp một tiếng, giống như không có nghi ngờ gì, hắn bước chân định đi vào trong.
Có điều, ngay lúc này, Hỏa Ưng chợt đưa tay cản hắn lại, nói:
-Chờ một chút.
Lục Trần dừng bước, hỏi:
-Chuyện gì?
Hỏa Ưng mặt không cảm xúc nói:
-Vừa rồi ông của ta có dặn, bên trong chỉ có ba người các ngươi mới được đi vào, đồng thời, để đề phòng, không ai được mang vũ khí đi vào.
-Vũ khí?
Lục Trần dường như suy nghĩ một chút mới rõ, hắn giơ Trượng Hỏa Thần lên một chút rồi hỏi:
-Ngươi nó cây Trượng Hỏa Thần này?
Hỏa Ưng mới định mở miệng nói đã nghe thấy có tiếng gầm gừ hung ác từ bên cạnh truyền tới. Con Sói Đen to lớn kia đi ra từ phía sau Lục Trần, nhe răng trợn mắt, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Hỏa Ưng, dáng vẻ giống như sẽ lao tới ngay lập tức.
Hỏa Ưng lạnh cả tim. Lúc trước y bị con sói này vồ một lần, lần đó doạ y không nhẹ. Lúc này, y theo bản năng lui lại vài bước, nhưng ngay sau đó, cảm thấy mình quá mất mặt nên tức giận hỏi:
-Lục Trần, ngươi không quản lý con Yêu Lang này ư?
Lục Trần xua xua tay, khí thế hung hãn của A Thổ hơi thu lại. Hỏa Ưng thở phào một cái, sau đó, trầm mặt nói với Lục Trần:
-Ngươi để Trượng Hỏa Thần ở đây, tự mình đi vào thôi.
Lục Trần thản nhiên liếc nhìn y một cái, lắc lắc đầu không nói gì, sau đó chuẩn bị đi vào trong.
Hỏa Ưng giận tím mặt. Từ nhỏ y đã là thiên tài trong bộ tộc. Ai cũng biết y là ứng cử viên của chức tộc trưởng trong tương lai cho nên nể mặt Hoả Hổ và Hoả Nham, ai cũng nhường y mấy phần, cho dù là chiến sĩ trưởng thành cũng sẽ nói chuyện khách khí với y. Chưa bao giờ có người trực tiếp, lộ liễu khinh thường y như thế.
Vì thế, thoáng cái Hoả Ưng liền bùng nổ, xông tới, có điều đương nhiên cũng có thể do chợt nghĩ ra điều gì khác cho nên y chạy tới trước người Lục Trần, cản đường hắn, tức giận nói:
-Ngươi để lại Trượng Hỏa Thần mới được vào!
Lục Trần nhìn y, hỏi:
-Nếu ta không muốn để lại?
Hỏa Ưng cười lạnh, nói:
-Vậy ngươi đừng nghĩ tới việc vào trong!
Lục Trần suy nghĩ một chút, sau đó “Ồ” một tiếng, nói:
-Được rồi, ta không vào nữa.
Nói xong, hắn quay người lại rời khỏi.
Mặt Hỏa Ưng vốn còn đang cười lạnh trong nháy mắt giống như bị đông cứng lại. Y ngạc nhiên há hốc mồm, không biết phải nói gì lúc này.
-Ngươi, ngươi làm gì?
Y có chút lắp bắp nhìn theo bóng lưng của Lục Trần hô, đồng thời giọng mang theo sự khó tin và tức giận, hét lên:
-Tộc trưởng và thủ lĩnh của tộc bọn ta đang chờ ngươi, ngươi dám không để ý tới bọn họ?
Giọng của y lớn tới mức những người xung quanh cũng nghe được cho nên ai cũng nhìn về hướng này. Cùng lúc đó, trong nhà đá sau lưng y có tiếng thở dài già nua vang lên.
Âm thanh kia giống như có mấy phần bất đắc dĩ.
Cuối cùng, Lục Trần không nghe theo mệnh lệnh của Hoả Ưng để lại Trượng Hỏa Thần rồi vào nhà đá gặp mặt tộc trưởng và thủ lĩnh bộ tộc. Với tên thầy tế áo bào đen này mà nói, hắn không quan tâm mọi thứ, chỉ có lực lượng trong tay là không buông.
Lúc sắp đi, hắn còn nói với Hoả Ưng-người gần như lọt vào trạng thái giận dữ một câu: Nếu có chuyện gì thì để ông và A Cha y tới nhà đá của thầy tế tìm hắn.
Lời này làm cho Hoả Ưng kêu la như sấm. Bị làm nhục ngay mặt cộng với sự xấu hổ vì không hoàn thành nhiệm vụ làm cho y gầm lên bảo người tới bắt Lục Trần lại. Có điều, rất nhanh sau đó, sự thật một lần nữa giáo dục y.
Hai mươi Vệ Sĩ Hắc Hỏa đứng cản đường, đứng yên không nói gì, thế nhưng, dưới ánh mắt u buồn của bọn họ, những chiến sĩ sau lưng Hoả Ưng không dám tuỳ tiện tiến lên. Thậm chí những người này còn nắm chặt Hỏa Ưng tránh cho việc tên thiếu niên này mất khống chế tiến lên tìm chết.
Việc những Vệ Sĩ Hắc Hỏa có xuất thân từ những tù binh tộc Thần Mộc ngăn chặn thiếu chủ tộc Hắc Hỏa xảy ra ngay trong nơi trú quân của tộc Hắc Hỏa có thể coi là chuyện lớn gây chấn động cả tộc. Vì thế, rất nhanh sau đó đã có những chiến sĩ tộc Hắc Hỏa từ bốn phương tám hướng chạy tới.
Không khí trong nơi trú quân đột nhiên trở nên khẩn trương.
Bắt đầu có người vô tình hay cố ý vây xung quanh nhà đá của thầy tế, có Chiến Sĩ từ từ tới gần bao vây ngôi nhà. Có điều, bên trong ngôi nhà vẫn yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Diệp Tử cũng về tới. Sau khi nhìn thấy vụ giằng co lúc nãy, tim nàng vẫn luôn đập nhanh. Nàng có lời định hỏi tên thầy tế này nhưng lại không dám mở miệng. Thế nhưng, một lát sau, một câu hỏi vang lên từ trong vùng bóng tối kia:
-Bao lâu rồi ngươi chưa thấy thủ lĩnh Hoả Nham?
34/ 8
-Thủ lĩnh Hoả Nham?
Diệp Tử hơi kinh ngạc, sau đó cẩn thận nhớ lại. Một lát sau, sự nghi ngờ xuất hiện trên mặt nàng, nói:
-Ta… Ta cũng không nhớ nữa.
Lục Trần nói:
-Không phải lúc bình thường ngươi luôn đi tới đi lui trong nơi trú quân để làm việc ư, chẳng lẽ nhiều ngày vậy ngươi vẫn chưa nhìn thấy y lần nào?
Diệp Tử nhíu nhíu mày, dường như hơi có suy nghĩ rồi nói:
- Ấy, ngài nhắc vậy mới để ý, hình như là mấy ngày nay không thấy thủ lĩnh Hoả Nham.
Lục Trần cúi đầu trầm ngâm, một lát sau, hắn tự nhủ:
-Trùng hợp vậy ư, vài ngày nữa là xuất chinh rồi…
Diệp Tử nghe không rõ cho nên hỏi lại:
-Ngài nói gì vậy đại nhân?
Lục Trần yên lặng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi trong bóng tối của ngôi nhà giống như hoà làm một với bóng tối xung quanh.
Hoả Ưng ban ngày bị Lục Trần sỉ nhục xong, không biết là chính y bớt giận hay là có người ngăn cản nên y không xông tới liều mạng với Lục Trần như những gì y kêu la. Có điều, với người kiêu căng tự mãn như Hoả Ưng, việc này có thể xem là sự sỉ nhục vô cùng lớn với y.
Trước khi trời tối, như bình thường, Lục Trần gọi hai mươi tên Vệ Sĩ Hắc Hỏa tới sau đó gọi năm người canh giữ, mười lăm người khác được cho về nghỉ.
Có điều, khi bọn họ rời khỏi, Lục Trần gọi bọn họ tới góc tối trong phòng đá nói một hồi, người ngoài không nghe được cũng không thấy được những gì tên thầy tế áo bào đen này căn dặn. Có điều, khi những tên Vệ Sĩ Hắc Hỏa này rời khỏi, có thể nhìn ra vẻ mặt họ có chút nghiêm nghị.
Cảnh này bị người nhìn thấy, không lâu sau đó, tin tức đã truyền tới tai những người có quyền thế lớn nhất tộc Hắc Hỏa. Hoả Ưng giống ngày thường ở bên người Hoả Hổ-ông của y.
-Hắn để những Vệ Sĩ Hắc Hỏa kia trở về?
Sau khi nghe xong, Hoả Ung là người đầu tiên mở miệng hỏi, âm thanh trong giọng nói cũng cao hơn vài phần.
Người nói chuyện là Xích Tê, thuộc hạ của y được phái đi bí mật giám sát nhà đá của tên thầy tế áo bào đen kia. Trong tộc Hắc Hỏa, những chiến sĩ mạnh mẽ nhất chính là những người tham gia cuộc chiến với tộc Thần Mộc lần trước. Có điều, phần lớn những người này tin cậy Hoả Nham nhất, sau đó là Lục Trần-người khắc phù văn Hắc Hỏa trên người họ giúp họ có thể ma hoá. Để những người này nghiêng theo hướng khác là chuyện rất khó.
Trong tình hình này, đám trưởng lão lớn tuổi trong tộc Hắc Hỏa phát huy tác dụng lớn. Dưới tay những người này còn ít người, mặc dù không bằng những chiến sĩ mạnh mẽ nhất, nhưng cũng có thể xem là một lực lượng không thể coi nhẹ.
Lúc này, Xích Tê nhìn Hoả Ưng, cười nói:
-Đúng vậy, xem ra ban ngày Lục Trần chỉ ra oai mà thôi, lúc về không có ai tới liền cho rằng không ai dám chọc hắn.
Hỏa Ưng cắn chặt răng, mặt lộ vẻ hung ác, y trầm giọng nói:
-Người này ban ngày làm nhục ta như thế, ta với hắn không chết không thôi!
Xích Tê cười không nói, Bạch Điêu ở bên cạnh đi tới trước người Hoả Hổ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nói:
-Tộc trưởng, tới lúc quyết định rồi.
Hỏa Hổ từ từ mở mắt ra nhìn Bạch Điêu.
Bạch Điêu nói:
-Kế tốt nhất bây giờ là đánh nhanh thắng nhanh. Thân phận của Lục Trần là thầy tế, tuy vẫn chưa hoàn toàn phục chúng, nhưng giết hắn trước mặt mọi người cũng không hay. Tốt nhất là thừa dịp đêm nay giết sạch hắn và vây cánh của hắn, thêm cả đám tàn dư tộc Thần Mộc, lấy lại bầu trời tự do cho tộc Hắc Hỏa chúng ta. Khi trời sáng, dù có tộc nhân phát hiện, có ngài ra mặt trấn giữ, thêm vào vài cái tội danh cho bọn chúng là có thể gió êm sóng lặng ngay.
Hỏa Hổ yên lặng thật lâu, không từ chối cũng không đồng ý. Khi ánh mắt mọi người tập trung trên người lão, tên tộc trưởng lớn tuổi này từ từ đứng lên, sau đó không nói một lời đi tới vách tường bên cạnh.
Khi y đến bên vách tường, y vươn tay tới một nơi bình thường trong hộc tủ mò mò. Một tiếng ầm vang lên, một cái cửa ngầm mở ra. Sau đó Hỏa Hổ một mình đi vào, một lát sau, cửa ngầm đóng lại.
Bên trong ngôi nhà hoàn toàn yên lặng, mọi người trố mắt nhìn nhau. Xích Tê có chút không kiên nhẫn hỏi Bạch Điêu:
-Tộc trưởng sao vậy, chẳng lẽ lâm trận rút lui?
Bạch Điêu trầm ngâm một chút sau đó lắc lắc đầu nói:
-Không đâu, yên tâm đi.
Sau khi Hoả Hổ đi vào mật thất, ánh mắt lão nhìn quanh bốn phía. Căn phòng có chút tối tăm, bên trong không có vật dụng gì. Trong phòng chỉ có một cái ghế đá vững chắc dính chặt mặt đất, phía trên trói một người to con vạm vỡ.
Mượn ánh sáng mờ ảo có thể nhìn thấy rõ người kia, thật bất ngờ, người này lại là Hoả Nham.
Tên thủ lĩnh Man Nhân to con vạm vỡ này bị dây thừng trói chặt trên ghế, ngoại trừ đầu ra, không có bộ phận thân thể nào của y có thể cử động. Trên đầu và trên người y có nhiều vết máu, hiển nhiên là trước khi bị trói, y đã từng chiến đấu rất kịch liệt.
Lúc này, khi nghe thấy tiếng bước chân, cái đầu đang cúi của Hoả Nham chợt ngẩng lên.
Hai cha con yên lặng đối mặt trong mật thất tối tăm, ai cũng không nói gì. Có điều, ánh mắt của cả hai có tia lửa loé lên.
Không biết bao lâu sau, Hoả Hổ lắc đầu một cái, sau đó từ từ đi tới bên cạnh Hỏa Nham rồi bình tĩnh ngồi xuống đất bên cạnh y.
Bóng mờ từ từ bao phủ người hai cha con họ, sắc trời bên ngoài lúc này có vẻ như sẽ lập tức tối lại.
-A Cha, ngươi nhất định phải là thế ư?
Giọng của Hoả Nham vang lên trong mật thất, giọng nói trầm thấp mang theo chút kiềm nén, mơ hồ còn có chút mệt mỏi.
Sắc mặt Hoả Hổ vô cùng hờ hừng, một lát sau nói:
-Là do ngươi buộc ta.
Hỏa Nham cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Hỏa Hổ chờ một lúc, lại nói tiếp:
-Ta biết trong lòng ngươi rất hận ta, nhưng ngươi có nghĩ tới không, ta chính là người nuôi ngươi lớn, là người hết lòng bồi dưỡng ngươi. Cả tộc đều biết chức tộc trưởng của ta sẽ truyền lại cho ngươi sau khi ta chết, ta làm tới vậy rồi ngươi còn muốn ta phải làm thế nào?
Hỏa Nham nói:
-Ta không muốn ngươi phải làm thế nào, chỉ cần A Cha ngươi đứng một bên nhìn là được, mọi việc ta làm đều vì tộc Hắc Hỏa, ta sẽ làm cho tộc Hắc Hỏa mạnh mẽ trở lại, khôi phục lại vinh quang của tổ tiên…
-Ngươi chỉ làm cho tộc Hắc Hỏa biến mất mà thôi!
Hỏa Hổ bỗng quát lớn một tiếng cắt đứt những lời con trai nói.
Hỏa Nham liếc y một cái, sau đó cười lạnh một tiếng, lắc đầu, không nói gì.
Hỏa Hổ thở gấp chửi thề hai câu, hơi bình tĩnh lại, sau đó nói tiếp:
-Nam tử Nhân Loại tên Lục Trần kia chắc chắn không phải sứ giả của Hỏa Thần. Hắn là ác ma, là nội gián do Nhân Tộc phái tới, ngươi bị hắn lừa rồi.
Hỏa Nham thản nhiênnói:
-Trên người hắn có lực lượng của Hắc Hỏa.
Hỏa Hổ lắc đầu nói:
-Cũng do hắn giả thần giả quỷ, Hỏa Thần tuyệt đối không truyền lực lượng cho người ngoài tộc ta!
Hỏa Nham nhìn cha mình một lúc lâu sau đó thở dài một hơi, đầu quay sang chỗ khác, không nói gì nữa.
Hỏa Hổ hiểu ý nghĩ động tác này của con trai mình, yên lặng nhìn Hoả Nham, nói:
-Con trai, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, chỉ cần tối nay ngươi theo bọn ta bắt tên Lục Trần kia, sau đó giết hắn ngay trước mặt mọi người, như vậy chuyện cũ liền xóa bỏ, hết thảy như trước, ngươi vẫn là ngươi lúc trước, chức tộc trưởng này cũng là của ngươi.
Sắc mặt Hoả Nham hơi vặn vẹo, trong lòng hơi giẫy giụa. Nhưng rất nhanh sau đó, vẻ mặt y từ từ kiên định trở lại, lắc mạnh đầu một cái.
Hỏa Hổ đứng dậy, trong mắt đầy sự thất vọng khi nhìn chằm chằm đứa con trai xuất sắc nhất, được lão kỳ vọng nhiều nhất này, hỏi nhỏ:
-Sao ngươi lại không hiểu chứ? Tên Lục Trần đó dùng yêu thuật gì với ngươi lại làm cho ngươi trở thành thế này?
Hỏa Nham im lặng một lát, nói:
-A Cha, người sai là các ngươi chứ không phải ta.
Hỏa Hổ nhìn y thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi như đã từ bỏ. Lão xoay người lại từ từ đi tới cửa phòng, khi tay để trên chốt mở cửa, thân thể lão ngừng lại một chút, không xoay người lại, cứ như giao phó hậu sự, lạnh nhạt nói một câu:
-Ngươi tận hưởng buổi tối cuối cùng ở đây đi. Có điều ngươi cứ yên tâm, ta sẽ tận lực bồi dưỡng Hoả Ưng, nó chắc chắn sẽ là một tộc trưởng còn xuất sắc hơn ngươi.
Nói xong, lão bước ra ngoài, cửa mật thất đóng lại. Ngay lập tức, bóng tối từ bốn phương tám hướng tràn tới bao phủ Hoả Nham vào trong bóng đen.
Trong bóng tối, Hoả Nham ngẩng đầu lên nhìn, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen. Khóe miệng của y từ từ lộ vẻ cười lạnh, nụ cười này mang theo chút tự giễu và thất vọng.
Đêm tối, tới.
34/ 9
Trong bóng đêm sâu lắng, nơi trú quân của tộc Hắc Hỏa hoàn toàn yên tĩnh.
Cơn gió rét xào xạc, thét gào thổi qua vùng đất bị bóng tối bao trùm. Dưới những đám mây đen trong bầu trời đêm, ngoại trừ vài ngọn đuốc lác đác trong nơi trú quân ra không còn bất kỳ ánh sáng nào khác. Sống trong Hoang Nguyên hoang vu khắc nghiệt này, tộc Hắc Hỏa biết mình không được phép lơ là cho nên xung quanh nơi trú quân dù là đêm tối cũng có người tuần tra.
Đám vệ binh cảnh giác nhìn chăm chú Hoang Nguyên mênh mông xung quanh nơi trú quân. Mặc dù do nguyên nhân trời tối không thể nhìn quá xa, nhưng nhờ ánh sáng của cây đuốc chiếu sáng những chỗ gần đó vẫn có thể đề phòng những yêu thú xuất hiện ban đêm hoặc là những nguy hiểm không lường trước được, ví dụ như trận đánh bất ngờ giữa tộc Thần Mộc và tộc Hắc Hỏa lúc trước.
Ngoại trừ những trạm gác xung quanh phía ngoài nơi trú quân, bên trong nơi trú quân ngày thường cũng sẽ an bài một hai đội Chiến Sĩ Man Nhân tuần tra. Thế nhưng, trong đêm khuya trăng mờ hôm nay, ngoại trừ những trạm gác bên ngoài không có thay đổi ra, những đội tuần tra bên trong đã không thấy.
Chỉ có những người có quyền thế trong tộc Hắc Hỏa mới có thể sắp xếp điều động các chiến sĩ tuần tra. Khuya đêm nay, những người có quyền thế trong tộc vẫn chưa ngủ. Khác với ngày thường, cả đám tập trung lại một góc tối trong bộ tộc.
Phía trước bọn họ chừng hai ba mươi trượng có một căn nhà đá lẻ loi nằm ở nơi hẻo lánh, thỉnh thoảng có thể thấy một hai bóng người đi tới đi lui bên ngoài ngôi nhà.
Trong bóng tối, đám người Hỏa Hổ, Bạch Điêu, Xích Tê nghiêm nghị đứng lên, Hỏa Ưng như thường lệ đứng bên cạnh ông y. Có lẽ do còn trẻ nên y không thể vững vàng như những người già, mặt có mấy phần kích động và lo lắng, hai tay nắm chặt thành quyền, thậm chí còn hơi run nhẹ.
Trong vùng tối phía sau lưng bọn họ có mười mấy bóng người đang yên lặng mai phục, có thể nhìn thấy ánh sáng lạnh của binh khí, sát khí từ người bọn họ không ngừng phả ra.
-Có chắc chỉ có năm tên Vệ Binh Hắc Hỏa ở bên ngoài không?
Trong bóng tối, tộc trưởng Hoả Hổ nhỏ giọng hỏi Xích Tê đang đứng cạnh y.
Xích Tê gật đầu một cái, y hết sức khẳng định nói:
-Chắc, chỉ có năm người, mười lăm người còn lại đã trở lại chổ ở của tộc Thần Mộc.
Hỏa Hổ yên lặng một lát, sau đó ánh mắt lão chuyển hướng liếc mắt nhìn những chiến sĩ đang ẩn núp trong bóng tối. Sau đó, ánh mắt lão tập trung vào Bạch Điêu.
Bạch Điêu nói ngay:
-Tộc trưởng yên tâm, những người này đều là đám trẻ tuổi trong nhà bọn ta, mặc dù kém đám người Thiết Hùng, Hắc Ngưu nhưng chém giết không có vấn đề gì. Quan trọng hơn là bọn họ nghe lời.
Hỏa Hổ yên lặng gật đầu, hừ lạnh một tiếng, nói:
-Nếu không phải Hoả Nham đầu độc tẩy não đám trẻ tuổi nhà ta làm cho ai trong số chúng cũng thờ phụng tên thầy tế Nhân Tộc kia, tự mình ta cũng có thể dẫn người giết tên gieo hoạ này.
Nghe vậy, Bạch Điêu mỉm cười, nói:
-Tộc trưởng không cần lo, nghìn sai vạn sai cũng là tên Nhân Tộc Lục Trần kia sai. Chỉ cần giết người này, ngài đứng lên hô một tiếng, những chiến sĩ kia sẽ tỉnh ngộ lại ngay thôi.
Hỏa Hổ gật đầu, có vẻ rất đồng ý với lời của Bạch Điêu, sau đó hít sâu một hơi, nói:
-Bắt đầu thôi.
Bạch Điêu xoay người lại liếc nhìn Xích Tê một cái. Tiếp theo, cả hai gật đầu cùng lúc rồi từng người nhìn về phía bóng tối vung tay.
“Ầm!”
Một tiếng nổ ầm trầm thấp làm cho người ta sợ hãi vang lên. Mấy chục bóng người đứng lên cùng lúc, ánh sáng lạnh từ những binh khí trên tay không ngừng lấp loé. Sau đó, mượn nhờ bóng đêm, cả đám lao tới căn nhà đá đơn độc kia.
Gió đêm như mang theo cơn giá rét không ngừng gào thét. Khi thổi vào mặt, nó làm cho người ta nhịn không được rùng mình một cái. Trong lòng Hoả Hổ vẫn còn mấy phần không yên tâm, quay đầu lại hỏi Bạch Điêu:
-Nghe nói những Vệ Sĩ Hắc Hỏa này đều được Lục Trần làm phép có thể ma hoá, sức chiến đấu tăng mấy lần, người của chúng ta có thể thắng chúng không?
Bạch Điêu nghiêm mặt nói:
-Tộc trưởng cứ yên tâm, ta sớm đã nghĩ tới chuyện này, tuy ma hoá rất lợi hại nhưng không đáng ngại. Đầu tiên, muốn ma hoá phải do tên thầy tế nhân tộc kia làm phép, bây giờ là đêm khuya, tên Lục Trần khẳng định là đã ngủ say, nói không chừng lúc này hắn đang ôm con thị nữ tên Diệp Tử ngủ…
Nói tới đây, mấy lão già bên cạnh đều lộ nụ cười thô bỉ. Hỏa Hổ gật đầu một cái, chỉ có Hoả Ưng là hơi giật mình, hỏi Bạch Điêu:
-Bạch Điêu gia gia, đó chỉ là một tù binh tộc Thần Mộc được đưa cho Lục Trần, sao ông biết tên nàng vậy?
Bạch Điêu hơi ngẩn người, mắt có tia sáng chợt loé lên khi nhìn về phía Hoả Ưng đang ngớ người. Ngay sau đó, lão cười lắc đầu nói với Hoả Ưng:
-Đứa nhỏ ngốc, ta sớm đã cực kỳ ghét tên nhân tộc này. Hơn nữa nếu phải đối phó hắn, tất nhiên phải tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, đúng không?
Xích Tê bên cạnh cười ha ha một tiếng, nói:
-Ừ, nói có lý, vẫn là Bạch Điêu đại ca cẩn thận. Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, ha ha ha.
Bạch Điêu cười khẽ, không để ý hai người họ, nói với Hoả Hổ:
-Thứ hai, dù sao thì số lượng Vệ Sĩ Hắc Hỏa rất ít, chúng ta thừa dịp ban đêm đánh bất ngờ, lấy nhiều đánh ít, nhìn thế nào cũng thấy chúng ta chắc thắng. Chỉ cần giết tên Lục Trần là xong mọi chuyện.
Hỏa Hổ gật đầu, khá đồng ý với lời của Bạch Điêu. Bạch Điêu nhìn sắc mặt lão, hỏi:
-Vậy chúng ta qua nhìn chút chứ?
Vì vậy, mọi người hướng mắt nhìn về ngôi nhà đá, trong bóng đêm chợt vang lên tiếng chém giết. Ngay sau đó, một đống bóng người điên cuồng vặn vẹo, ánh đao bóng kiếm không ngừng loé lên trong gió lạnh, mùi máu theo gió từ xa bay tới.
Những người ở chỗ này đều là người đi ra từ biển máu trong Hoang Nguyên cho nên hết sức quen thuộc với mùi máu tươi. Bạch Điêu vỗ tay một cái, cười nói:
-Xem ra mọi chuyện thuận lợi hơn những gì chúng ta nghĩ, tộc trưởng, chúng ta mau tới đó thôi.
Hỏa Hổ yên lòng, cười ha ha một tiếng, nói:
-Được.
Dứt lời, một đoàn người sãi bước đi tới ngôi nhà đá.
Bóng tối trong đêm như thuỷ triều cuồn cuộn không ngừng sôi trào. Ở phía xa hơn, trong nơi trú quân của tộc Hắc Hỏa, có người bị những tiếng động phát ra từ nơi này làm tỉnh giấc, trong bóng đêm nhanh chóng truyền ra những tiếng xôn xao.
Có lẽ do bầu không khí khắc nghiệt kia, cũng có lẽ có người ngăn lại cho nên những tiếng xôn xao kia nhanh chóng bị đè xuống, nhiều nhất cũng chỉ có vài tiếng khóc của đám trẻ không hiểu chuyện vang lên. Âm thanh ở phương xa vang vọng trong đêm đen mang theo mấy phần thê lương.
Đoàn người kia tiếp tục đi tới, mặt ai cũng có vẻ hưng phấn. Bọn họ vô cùng chờ đợi có thể thấy một buổi tiệc máu tươi. Nhưng khi đi được một nửa, có người liền nhíu mày, người này cảm thấy có gì đó không đúng.
Bởi vì tiếng chét giết tới bây giờ vẫn không ngừng nghỉ, ở bóng tối phía trước vẫn có ánh sáng lạnh loé lên. Đồng thời còn có những tiếng gào thét được liều mạng đè nén lại, đây là vì bọn họ không muốn ồn ào nên trước đó thông báo cho những chiến sĩ trẻ tuổi này cố gắng giữ yên lặng.
Càng tới gần, theo bản năng bọn họ càng bước nhanh chân hơn. Sau khi tới gần ngôi nhà đá, mượn nhờ chút ánh sáng mờ nhạt, rốt cuộc, Hỏa Hổ và những trưởng lão có thể thấy được rõ ràng tình hình trước ngôi nhà.
Mấy chục Man Nhân trẻ tuổi vây quanh ngôi nhà, nhưng nhất thời lại không xông vào nổi vì có bốn năm bóng người đang đứng chặn bên trong ngôi nhà. Những người này dựa vào nơi nhỏ hẹp cứng rắn đứng vững trước thế công mãnh liệt của những người bên ngoài.
Mặc dù có lợi thế địa hình, thế nhưng có thể chống đỡ nổi nhiều người vây công như vậy có thể nhìn ra những người bên trong ngôi nhà có sức chiến đấu không hề bình thường. Mượn nhờ ánh sáng nhạt, mọi người nhìn bên kia một chút, ngay lập tức, cả đám hít vào hơi lạnh. Những người bên trong ngôi nhà ai cũng bắp thịt căn phồng như muốn nổ tung, thân thể họ phìng to như ma như quỷ. Đây rõ ràng là dáng vẻ của sự ma hoá.
Mấy tên Vệ Sĩ Hắc Hỏa này im hơi lặng tiếng không chút dấu hiệu nào cứ thế tiến vào trạng thái ma hoá, sau đó đứng ngay cửa ngăn cản mọi người?
Lòng Hoả Hổ chợt trầm xuống, sự lo lắng xuất hiện trong lòng lão, khi dừng chân, định quay đầu lại hỏi Bạch Điêu, đột nhiên, ngực lão chợt nhói lên.
Sự lạnh lẽo tràn ngập tim phổi.
Một lưỡi đao lạnh như băng từ sau lưng đâm vào cơ thể lão, sau đó không chút nương tình mang theo hơi thở tàn khốc xuyên qua lồng ngực già nua của lão.
Toàn bộ lồng ngực sau đó là cả cơ thể của lão lạnh xuống ngay lập tức. Thân thể Hoả Hổ chợt run lên, sau đó quay đầu nhìn lại. Trong nháy mắt này, y đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh đều chậm lại.
Đám trưởng lão Xích Tê còn đang khẩn trương nhìn ngôi nhà đá nên không chú ý. Chỉ có cháu trai Hoả Ưng của y vì đứng gần nên dường như nhận ra gì đó, khi quay đầu lại, trên mặt Hoả Ưng đầy vẻ hoảng sợ.
Có một bóng người yên lặng xuất hiện sau lưng Hoả Hổ. Tay người này rời khỏi chuôi đao, sau đó có chút áy náy cười với y một cái.
Gió đêm gào thét thổi qua, đầu tóc của người này có chút lộn xộn, sau lưng người này có một đám người im hơi lặng tiếng bước ra từ trong bóng tối.
Đây là một người quen, người này vô cùng to lớn khôi ngô. Bóng tối đầy trời cuốn tới bao phủ toàn bộ tên Man Nhân có tuổi này.
34/10
-Xích Tê!
Đột nhiên, có một tiếng quát vô cùng thê lương giống như xé rách cổ họng vang dội toàn trường, áp xuống toàn bộ tiếng binh đao. Ngay lập tức, người người kinh ngạc chấn động, toàn bộ quay đầu lại nhìn.
Lão tộc trưởng Hoả Hổ đứng phía sau đám người bị một lưỡi đao sắt bén đâm xuyên qua ngực, máu tươi chảy ra như suối, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ nửa người, Bạch Điêu đứng phía sau ôm thân thể Hoả Hổ, mặt đầy vẻ tức giận, dùng ngón tay đầy máu chỉ về phía Xích Tê đang đứng bên cạnh Hoả Hổ không biết phải làm sao. Y tức giận quát lên:
-Vì sao ngươi phải ám sát tộc trưởng?
Mặt Xích Tê đầy sự sợ hãi, lắc đầu theo bản năng, nói:
-Không, không, ta không có…
Lời còn chưa dứt, ánh mắt y đột nhiên trợn to, những trưởng lão đứng xung quanh ngay lúc này ai cũng hít một hơi khí lạnh. Bởi vì đúng vào lúc này, bọn họ thấy sau lưng Bạch Điêu và tộc trưởng Hoả Hổ sắp chết có một bóng người từ trong bóng tối đi ra.
Bóng người khôi ngô cao lớn đó từ từ đi tới.
Có người đốt đuốc lên chiếu sáng gương mặt y, người tới chính là Hoả Nham.
Trên mặt y vẫn còn vết thương, vết máu rãi rác toàn thân. Sát khí và sự uy nghiêm từ thân thể bừa bộn này vọt tới đám người như thuỷ triều.
Càng ngày càng có nhiều bóng người xuất hiện sau lưng Hoả Nham, đó là những Chiến Sĩ Man Nhân mặt không cảm xúc, đi phía trước nhất là đám người Thiết Hùng, Hắc Ngưu. Bọn họ thành thục hơn, mạnh mẽ hơn, lạnh lùng hơn những tên trẻ tuổi đang chém giết phía trước rất nhiều.
Đám người này im hơi lặng tiếng đi tới, bao vây tất cả mọi người từ trong bóng tối.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà mọi thứ xung quanh đã yên tĩnh lại, không còn tiếng chém giết, không còn người gào thét. Mọi người mờ mịt nhìn xung quanh, sau đó, tiếng hít thở nặng nề, khẩn trương liên tục vang lên.
-Xích Tê, nhiều năm qua tộc trưởng vẫn coi ngươi là anh em, sao ngươi có thể cấu kết với người khác nhẫn tâm giết y?
Bạch Điêu vô cùng phẫn nộ, đau buồn rống giận Xích Tê. Đồng thời, đôi mắt lão rưng rưng nước mắt, vẻ mặt vô cùng xúc động.
Mặt Xích Tê đỏ lên, giận dữ hét:
-Không phải ta, ngươi đừng có ngậm máu phun người!
Vừa dứt lời, lão lập tức quay đầu nhìn xung quanh, hét:
-Các ngươi cũng thấy mà, vừa rồi ta đứng đây không làm gì cả, nhanh làm chứng cho ta!
Mấy vị trưởng lão đứng bên cạnh vẫn còn khiếp sợ. Sau khi thấy Hoả Nham và lượng lớn chiến sĩ vây lại, dường như nghĩ tới gì đó, mặt cả đám tái nhợt như tờ giấy, thân thể không ngừng run rẩy. Nhất thời, không có ai trả lời Xích Tê.
Ngay lúc này, bên người Bạch Điêu có một âm thanh truyền tới. Hoả Ưng đứng bên cạnh Hoả Hổ đang sợ ngây người đột nhiên lên tiếng, mở miệng nói:
-Không, không phải, ta nhìn thấy, là ngươi…
Y giơ tay lên, trong mắt có ngọn lửa của sự tức giận. Ngọn lửa thiêu đốt làm cho khuôn mặt thiếu niên của y có chút vặn vẹo. Khi ngón tay y sắp chỉ tới một người khác, đột nhiên y ngừng nói, tay y giống như hóa đá cứng ngắc, dừng trên không trung.
Một bóng người cao lớn che khuất ánh sáng xuất hiện sau lưng y. Bóng người này vừa yên lặng lại khắc nghiệt đứng đó cứ như đã giấu đi toàn bộ tình cảm của mình.
Một bàn tay to lớn thô ráp nắm phía sau cổ Hoả Ưng như một con sư tử trên Hoang Nguyên dùng cái miệng đầy răng nhọn của nó ngậm lấy cổ con mình.
Đây là bàn tay quen thuộc trong trí nhớ, những năm qua, y tiếp xúc với bàn tay này rất nhiều. Y còn nhớ là khi còn nhỏ, bàn tay này từng ôm y. Ngay lúc này sự ấm áp bị quên mất từ lâu đột nhiên xuất hiện trở lại trong đầu.
Có điều, lúc này, bàn tay kia không còn sự ấm áp như trước kia. Bây giờ, nó lạnh như một cây đao làm cho những lời trong miệng Hoả Ưng đông cứng lại.
Hỏa Ưng mờ mịt ngẩng đầu lên. Thứ y nhìn thấy là khuôn mặt quen thuộc của cha mình. Đôi mắt trên khuôn mặt lạnh lùng, hung ác, đầy vết thương của Hoả Nham chứa đựng chút thất vọng.
Hỏa Nham yên lặng nhìn con trai mình. Trước đây không lâu, y tận mắt nhìn thấy hai người thân nhất trong đời cùng nhau liên kết lại hại y.
Hoả Nham không làm gì, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Hoả Ưng. Một lát sau,y nói nhỏ:
-Dựa vào bộ dạng này của ngươi, cũng có thể làm tộc trưởng ư?
Thân thể Hoả Ưng không khống chế nổi bắt đầu run rẫy, sắc mặt trắng bệch, không còn chút màu máu nào. Cùng lúc đó, ở phía xa, tiếng động của lượng lớn chiến sĩ tụ tập ở nơi này rốt cuộc không thể đè ép xuống.
Những điểm sáng không ngừng xuất hiện trong tộc Hắc Hỏa, không biết có bao nhiêu người đang tụ lại nơi này, tiếng xôn xao không ngừng vang lên. Ngay giữa đám người, Hỏa Nham vẫn nắm cổ con trai, dáng vẻ hết sức thân mật.
Y thản nhiên nói với Hỏa Ưng:
-Ngươi lớn tiếng nói một lần, rốt cuộc là ai giết ông ngươi?
Thân thể Hoả Ưng rung rẩy, ánh mắt nhìn xung quanh. Y phát hiện đám trưởng lão Xích Tê và những chiến sĩ trẻ của nhà bọn họ đang bị nhóm chiến sĩ mạnh mẽ nhất trong tộc Hắc Hỏa vây lại, sát khí nồng tới mức có thể nổ tung.
Bàn tay phía sau y dường như có chút bóp chặt.
Toàn thân Hoả Ưng rung rẫy, đột nhiên y “A” một tiếng, giống như không chịu nổi áp lực đáng sợ này nữa, mở miệng thở hổn hển. Vừa kêu khóc, y vừa đưa tay chỉ về phía đám người Xích Tê, sau đó y la lớn:
-Là bọn họ, là bọn họ, ta tận mắt thấy bọn họ ám sát ông nội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận