Thiên Ảnh

Chương 302: Hi vọng bịa đặt

Hỏa Nham hơi nghi ngờ liếc nhìn Lục Trần, nói:
-Ngươi còn cách gì?
Lục Trần thản nhiên nói:
-Vốn ta cũng không nhất định phải làm thầy tế cho bộ tộc các ngươi, chẳng qua, dù sao ta cũng phải nghĩ cách trở lại phương bắc, đúng không? Để xem vị Hỏa Thần kia của các ngươi liệu có nhìn trúng ta không.
-Hỏa Thần?
Hỏa Nham lặp lại một câu, cảm thấy hơi khó hiểu. Có lẽ vì trước đó còn sót lại vài phần hi vọng cho nên y cũng không có lập tức đi tới cầm lại tấm da thú, ngược lại còn lui ra sau vài bước, nhìn Lục Trần. Có lẽ trong lòng y vẫn còn hi vọng Lục Trần có thể trở thành thầy tế của tộc Hắc Hỏa.
Dù sao thì hi vọng để tộc Hắc Hỏa suy yếu nhiều năm có thể quật khởi một lần nữa đều tập trung trên người tên Nhân Tộc đột nhiên xuất hiện này.
Lục Trần hít sâu một hơi, đưa tay sờ ngực một chút, một lát sau, Trượng Hỏa Thần xuất hiện trên tay hắn.
Hoả Nham đứng bên cạnh hơi run lên, giống như nghĩ tới điều gì, định nói lại thôi, cuối cùng yên lặng đứng một bên nhìn.
Lục Trần không để ý tới y, cặp mắt khép hờ như đang điều chỉnh tâm lý.
A Thổ bên cạnh không quan tâm chuyện này. Nó ngẩng đầu nhìn bầu trời. Chỉ thấy bầu trời bắt đầu tối, trên bầu trời quang đãng từ từ có những vì sao xuất hiện, loé lên ở phương xa. Chúng giống như những thần linh đứng trên Thiên Giới yên lặng ngắm nhìn nhân gian tan thương.
- Huuu…
Bỗng dưng có một tiếng hú dài từ bên cạnh vang lên doạ hai người Lục Trần và Hoả Nham đang yên lặng nín thở giật mình. Khi hai người quay đầu lại, chỉ thấy con sói đen to lớn kia đang cứng cổ, ngửa đầu lên bầu trời thét dài.
Trên vòm trời phương xa có vô số ánh sao lấp lánh, phía xa hơn trên dường chân , một vầng trăng sáng đang chậm rãi dâng lên. Trời đất nhân gian phía dưới là một mảnh xơ xác tiêu điều.
Mặt trăng ở chân trời, chó sói dưới ánh trăng tạo thành một bức hoạ mênh mông trong Hoang Nguyên rộng lớn.
Lục Trần thu hồi ánh mắt, đúng dịp Hoả Nham cũng đảo mắt từ bên kia qua. Ánh mắt hai người giao nhau một lúc, nhất thời hơi lúng túng, có điều còn tốt là bọn họ không phải là người để ý tới chuyện này.
Lục Trần gật đầu với y một cái, nói:
-Ta bắt đầu đây.
Hỏa Nham đáp một tiếng, sắc mặt lần nữa trở nên ngưng trọng.
Lục Trần hít sâu một hơi, tay nắm chặt Trượng Hỏa Thần, cặp mắt híp lại. Một lát sau hắn mở miệng quát một tiếng, thúc giục lực lượng lửa đen trong cơ thể.
Trượng Hỏa Thần gần như có phản ứng ngay lập tức, thân trượng xuất hiện đủ loại đồ đằng, phù văn từ từ loé sáng, đồng thời còn có ánh sáng bắn ra ngoài.
Mặc dù đây không phải là lần thứ nhất thấy cảnh này, nhưng khi ánh sáng Trượng Hỏa Thần bắn ra bốn phía. Mặt Hỏa Nham vẫn lộ ra sự kích động khó có thể kiềm chế, môi hơi động, miệng lẩm bẩm, không biết lúc này trong đầu đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau, ngọn lửa màu đen từ từ xuất hiện trong đôi mắt Lục Trần. Ngay sau đó, một khúc ca cổ xưa yếu ớt vang lên như cơn gió đêm mênh mông thổi qua bóng đêm âm sâu thẳm.
Ngọn lửa đen ầm ầm từ trong người đàn ông này bắn ra, bốc cháy trên da thịt toàn thân của hắn. Ngọn lửa không đốt cháy quần áo trên người, nó lung lay mãnh liệt dưới ánh trăng như ma quỷ bóng tối, điên cuồng mà quỷ dị.
Toàn thân Hoả Nham chấn động, trong đôi mắt toàn là thần sắc không tưởng, miệng há to hết cỡ. Cùng lúc đó, tấm da thú giống như bị thứ gì đó kích thích đột nhiên chấn động, trôi lơ lửng trước người Lục Trần, sau đó đột nhiên mở ra.
Ánh mắt đang bùng cháy ngọn lửa đen kỳ lạ của Lục Trần tập trung nhìn lại. Trên cuộn da có những điểm sáng không ngừng lấp lánh bay múa giống như đang mừng rỡ, như đang điên cuồng, kích động, từng điểm từng điểm một hiện ra trước mắt Lục Trần.
Ngón tay của Lục Trần từ trong ngọn lửa đen vươn ra rồi từ từ phân chia, sau đó, một âm thanh truyền theo gió tới tai Hoả Nham.
-Phía trên này quả thật có ghi Vu Thuật, thế nhưng… Dường như nó không đầy đủ.
-Đúng vậy, đúng vậy!
Hỏa Nham vô cùng kích động nói:
-Đây chỉ là một cuộn da bị tổn hại, có điều trên đó vẫn còn ghi một số thứ, trong đó có cái gì thế?
Ánh mắt bị ngọn lửa đen bao phủ của Lục Trần xẹt qua cuộn da tổn hại đang trôi lơ lửng trên không, Lục Trần nói:
-Đồ vật không nhiều, chỉ có hai loại, không, ba loại Vu Thuật là Khát Máu, Ngục Hoả, loại còn lại là….
Nói tới một nữa, khi nói tới tên của loại Vu Thuật thứ ba. Thân thể Lục Trần đột nhiên rung động, âm thanh đột nhiên ngừng lại, sau đó trầm mặc, nhìn chằm chằm vào cuộn da tổn hại thật lâu mà không nói gì.
Khi Hoả Nham đứng bên cạnh kích động tới mức nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên hắn thấy Lục Trần ngừng nói, hắn không nhịn được bèn hỏi:
-Còn một loại a, đó là loại Vu Thuật gì?
Ngừng lại một chút, hắn hơi bận tâm, hỏi:
-Sao vậy, chẳng lẽ ngươi xem không hiểu? Hay là loại Vu Thuật này không đầy đủ?
-Không phải, chỉ là ta nhận ra loại Vu Thuật này.
Cặp mắt loé lên ngọn lửa đen của Lục Trần chăm chú nhìn tấm da thú. Giọng nói của hắn lúc này có chút kỳ lạ, có thêm chút lạnh lùng, chút hận thù trầm lắng, thậm chí còn có chút mờ mịt không nói ra lời.
Dường như mọi tâm tình của hắn đột nhiên đan lại một chỗ làm cho vẻ mặt hắn lúc này trở nên rất phức tạp.
-Ta nhận ra tất cả những chữ này, bao gồm cả loại Vu Thuật thứ ba.
Lục Trần ngừng lại một chút, sau đó nói:
-Nó là lời nguyền lửa đen.
-Quả nhiên ngươi có thể xem hiểu Vu Thuật trên cuộn da!
Hỏa Nham kích động vung vung nắm đấm, trên mặt đầy vẻ kích động mừng rỡ nên nhất thời không chú ý tới vẻ mặt kỳ lạ của Lục Trần. Sau đó, y không nhịn được dậm chân về phía trước, nói:
-Ta không có sai, ngươi chính là thầy tế được Hỏa Thần phái tới để dẫn dắt bộ tộc Hắc Hỏa bọn ta.
Lục Trần không trả lời hắn mà nhắm mắt lại. Một lát sau, ngọn lửa đen bao bọc xung quanh hắn từ từ yếu đi, từ từ lùi vào cơ thể hắn.
Khi Lục Trần mở mắt ra, ngọn lửa màu đen đã biến mất hoàn toàn.
Tấm da thú trôi nổi trên không hơi lắc lư, sau đó từ từ bay xuống.
Lục Trần đưa tay tiếp lấy, nhưng sau đó lại xoay người lại đưa cho Hoả Nham. Hỏa Nham lắc đầu, nói:
-Tấm da thú này vốn là Thánh Vật truyền thừa của thầy tế, chỉ có điều rất nhiều năm rồi tộc bọn ta không có thầy tế cho nên mới do ta bảo quản. Bây giờ ngươi đã là thầy tế được Hỏa Thần chỉ định cho nên tấm da này sẽ do ngươi giữ.
Lục Trần yên lặng một lát sau đó giơ Trượng Hỏa Thần lên, hỏi:
-Bao gồm cả thứ này?
Lần này tới lượt Hoả Nham do dự, nhưng rất nhanh sau đó y vô cùng kiên quyết gật đầu, nói:
-Bao gồm cả Trượng Hỏa Thần!
Lục Trần nhìn thật kỹ tên Man Nhân trước mặt, sau đó vuốt càm nói:
-Được.
-Mặc dù trên cuộn da có ba loại Vu Thuật, nhưng nói thật, ta không cảm thấy học xong ba loại Vu Thuật này là có thể lấy sức một người gánh vác hi vọng quật khởi của bộ tộc Hắc Hỏa.
Khi bọn họ tiếp tục lên đường, Lục Trần nói với Hỏa Nham như vậy.
Mặt Hoả Nham không có vẻ kinh ngạc nào, hắn rất bình tĩnh nói:
-Ta biết.
Lục Trần có chút ngoài ý muốn liếc nhìn hắn một cái, nói:
-Ngươi không lo lắng sao?
Hỏa Nham cười có chút bất đắc dĩ rồi nói:
-Phần lực lượng truyền thừa mạnh mẽ nhất của tộc bọn ta thật ra đều nằm trong tay những người anh em bị kẹt lại vùng đất Mê Loạn không cách nào trở lại. Những thứ trong tay bọn ta lúc này chỉ sợ còn chưa đủ một phần.
Lục Trần gật đầu một cái, nói:
-Khát Máu là thuật pháp hỗ trợ, sau khi ta sử dụng có thể kích thích lực lượng của chiến sĩ tộc Hắc Hỏa. Lực chiến đấu có thể tăng gấp đôi trong thời gian ngắn, nhưng sau đó cơ thể sẽ bị tổn thương. Kích thích tiềm năng càng nhiều thương tổn sẽ càng nặng, nghiêm trọng nhất sẽ chết.
Hỏa Nham để ý nhất câu sau cùng, gật mạnh đầu, mặt đầy kích động, nói:
-Đây chính là Vu Thuật mà bộ tộc bọn ta chờ mong.
Lục Trần có chút kỳ quái liếc y một cái, sau đó nói tiếp:
-Thuật thứ hai là Ngục Hoả, là thuật pháp mạnh mẽ có thể công kích trực tiếp kẻ thù. Thuật này dùng ngọn lửa cháy mạnh bao phủ một khu vực sau đó đốt sạch. Giống như thuật đầu tiên, nó cũng không thể kéo dài, trừ phi có Linh Lực mạnh mẽ chống đỡ.
Hỏa Nham liên tục gật đầu.
Lục Trần nói tiếp:
-Về thuật thứ ba, lời nguyền lửa đen, phép thuật này không thể thấy hiệu quả ngay. Nhưng nó quấn lấy linh hồn, người trúng phải gần như chắc chắn phải chết, nó là một lời nguyền vô cùng đáng sợ.
Hỏa Nham “Ồ” một tiếng, ngược lại không quá để ý tới loại Vu Thuật thứ ba này, có lẽ phần lớn tâm tư đều đặt trên việc làm sao để bộ tộc gia tăng chiến lực.
Lục Trần liếc nhìn y một cái, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
-Mặc dù không nhiều, nhưng với những Vu Pháp này sức chiến đấu của tộc Hắc Hỏa sẽ tăng một bậc. Ít nhất thì trong vùng phía bắc Hoang Nguyên này, những bộ tộc có thực lực gần bằng chúng ta như Lôi Tích, Thần Mộc, Quỷ Hồ không thể nào là đối thủ của chúng ta.
Hỏa Nham có vẻ hết sức kích động, tràn đầy mong đợi, hi vọng vào tương lai.
Lục Trần suy nghĩ một chút rồi nói với y một câu:
-Vậy ngươi biết những Vu Thuật khác không? Thứ này càng nhiều càng tốt a.
-Tất nhiên biết.
Hỏa Nham gật đầu, nhưng trên mặt lại lộ vẻ cười khổ, y nói:
-Có điều trong tay chúng ta chỉ có bao nhiêu đây, hơn nữa thứ này còn là do tổ tiên liều mạng bảo vệ mới giữ lại được. Về phần những bộ lạc nhỏ khác ngay cả chút nội tình thế này cũng không có.
Nói tới chỗ này, giống như nghĩ ra điều gì, Hoả Nham nói với Lục Trần:
-Những Vu Thuật mạnh mẽ của tộc Hắc Hỏa bọn ta phần lớn nằm trong tay những người anh em bị kẹt lại phương bắc. Ngươi tới từ phương bắc, khi đi ngang qua vùng đất Mê Loạn ngươi có nghe nói tới bộ tộc Hắc Hỏa không? Hoặc là có bộ tộc nào giống giống với tộc bọn ta không?
Sắc mặt Lục Trần hơi thay đổi, mắt nhìn Hỏa Nham. Chỉ thấy vẻ mặt Hoả Nham nhiệt tình, mang theo hi vọng nhìn hắn.
Ngay lúc này, trong đầu Lục Trần xẹt qua vô số bóng người và cảnh tượng, những ánh lửa cao tận trời, những thi hài chết chóc, những trí nhớ đau khổ từng cái từng cái loé lên trong đầu hắn.
Một lát sau, hắn cười với Hoả Nham một chút rồi bình tĩnh nói:
-Chưa từng nghe qua.
31/ 7
-Chưa từng nghe qua ư?
Mặt Hoả Nham xẹt qua một tia thất vọng, có điều rất nhanh sau đó y lắc lắc đầu bình tĩnh lại, đây chỉ là một hi vọng xa vời của bọn họ. Trong tuyệt cảnh tồi tệ năm đó, trước mặt đại quân Tu Sĩ Nhân Tộc ùn ùn kéo tới, những người bị kẹt lại vùng đất Mê Loạn chỉ có kết quả là chín chết một sống mà thôi.
Một đêm cứ thế trôi qua, không có chuyện gì xảy ra, chỉ là đêm ở Hoang Nguyên rất lạnh.
Ngày hôm sau, khi trời sáng, Hỏa Nham và Lục Trần mang theo A Thổ tiếp tục lên đường.
Lục Trần đi theo y một đoạn, thấy trên cơ bản đều đi về phía Nam nên hơi kinh ngạc, hỏi:
-Tế đàn Hỏa Thần nằm sâu ở hướng Nam ư?
-Ừ.
Hỏa Nham nói:
-Ở vùng đất đồng cỏ tốt tươi phía nam.
-Hả?
Hỏa Nham nhìn Lục Trần kinh ngạc, hừ một tiếng, nói:
-Chẳng lẽ ngươi cho rằng toàn bộ Nam Cương Hoang Nguyên đều là vùng đất khô cằn hoang vu?
Lục Trần cười nói:
-Không phải do trước tới giờ không có người nào tới nơi này sao, không biết cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Hỏa Nham suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng thế thật. Trước giờ phía Man Tộc có tới vài lần vượt qua vùng đất Mê Loạn nhưng vì nguyên nhân Linh Lực Ngũ Hành hỗn loạn cho nên Nhân Tộc chưa bao giờ xuôi Nam. Người có đạo hạnh cao thâm đặc biệt nhạy cảm với Ngũ Hành hỗn loạn. Người bình thường không có Linh Lực nên không sợ Ngũ Hành hỗn loạn, nhưng bọn họ lại không thông qua cánh cửa vùng đất Mê Loạn. Cho dù có người mang theo đi qua, một người thường tới Hoang Nguyên Nam Cương chỉ có con đường chết.
Cho nên, nhiều năm qua, chưa có một Nhân Tộc nào đi sâu vào Nam Cương Hoang Nguyên.
Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt Hoả Nham trở nên có chút kỳ quái, y không nhịn được liếc mắt nhìn về phía Lục Trần.
Lục Trần mỉm cười, không tránh né, cười nói:
-Sao vậy, thấy có gì không đúng à?
Hỏa Nham ho khan một tiếng, nói:
-Ừ, có một chút… Chẳng qua không có vấn đề gì, ngược lại Tu Sĩ mạnh mẽ nhất của Nhân Tộc các ngươi gần như không qua được, ta mang ngươi đi một chuyến cũng chẳng sao.
Lục Trần cười gật đầu, nói:
-Đúng vậy, không thể nào xảy ra chuyện được, ta chỉ có một mình, chẳng lẽ có thể tiêu diệt toàn bộ Man Tộc ở Hoang Nguyên Nam Cương?
Hỏa Nham mỉm cười, sau đó không nhịn được cười ha ha.
Nổ lớn như thế dù là Hoả Nham hay Lục Trần đều không để trong lòng, đảo mắt cái là quên. Dọc theo đường đi họ nói rất nhiều chuyện liên quan tới tộc Hắc Hỏa ngày trước và ngày nay, còn nói chuyện về đủ loại truyền thuyết về Hỏa Thần thần bí của bộ tộc Hắc Hỏa.
Lục Trần từ miệng Hoả Nham biết được tộc Hắc Hỏa từng có quá khứ huy hoàng. Bộ tộc này thậm chí từng là một trong những bộ tộc mạnh mẽ nhất trong Hoang Nguyên Nam Cương, từng chiếm cứ mảnh đất tốt nhất, thống trị không biết bao nhiêu bộ tộc nhỏ yếu.
Chẳng qua đây đều là chuyện cũ, thời gian mấy trăm năm đủ để lau sạch hết thảy vinh quang. Bây giờ ngay cả những bộ tộc nhỏ như Lôi Tích, Quỷ Hồ cũng có thể ngồi ngang hàng với tộc Hắc Hỏa. Chuyện để Hoả Nham đau lòng chính là y phát hiện trong tộc càng ngàng càng có nhiều người, thậm chí có thể nói là phần lớn người trong tộc đã chấp nhận hiện thực này.
Bọn họ bắt đầu quên mất sự huy hoàng và vinh quang của tổ tiên. Họ chấp sự sự yếu đuối và khổ nạn bây giờ. Bọn họ giẫy giụa sinh tồn và kéo dài hơi tàn, bọn họ giống như một con thỏ cát yếu đuối nhất trong Hoang Nguyên, bị vô số dã thú vồ mồi.
Hơn nữa, dường như họ còn cảm thấy rất vui, rất bình thường.
Lục Trần yên tĩnh lắng nghe, nhiều khi không nói một lời. Chờ khi Hoả Nham ngừng nói, Lục Trần bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu:
-Ngươi không muốn như vậy?
-Đương nhiên không muốn.
Hỏa Nham ưỡn thân thể khôi ngô của mình. Từ người hắn có thể loáng thoáng được tư thế oai hùng của Chiến Sĩ Hắc Hỏa vô địch từng tung hoành ngang dọc năm xưa, nói:
-Bộ tộc bọn ta vốn không như thế. Bọn ta nhất định phải cướp về những gì tổ tiên ngày xưa để lại!
Lục Trần nhìn y một hồi không nói gì. Hỏa Nham cảm nhận được ánh mắt khác thường của Lục Trần vì vậy hỏi với giọng điệu hơi nghi ngờ:
-Sao vậy?
Lục Trần nói:
-Ta biết ngươi có hùng tâm tráng chí, chẳng qua ngươi có nghĩ tới việc nếu ngươi thật sự làm như vậy, ngươi sẽ phải mang toàn bộ tộc nhân tộc Hắc Hỏa của ngươi đi theo ngươi làm một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Hỏa Nham lập tức nói:
-Đây không phải là chuyện nguy hiểm, đây là khôi phục vinh quang của tổ tiên, vì việc này cho dù gặp nguy hiểm cũng chẳng hề gì.
Lục Trần gật đầu một cái, nói:
-Vậy ngươi có nghĩ tới không, có lẽ không phải ai trong tộc nhân trong tộc Hắc Hỏa cũng có suy nghĩ muốn liều mạng làm chuyện này giống ngươi. Có lẽ có người… Ừ, ngươi đừng có trừng mắt nhìn ta, ta phải nói rõ với ngươi những điều này, nếu không, nếu sau này ta thật sự làm thầy tế của tộc Hắc Hỏa bọn ngươi, gặp chuyện này ít nhất ta cũng biết cách để giải quyết.
Hỏa Nham yên lặng gật đầu, một lát sau y nói:
-Được, ngươi nói tiếp đi.
Lục Trần tiếp tục nói:
-Nếu thật sự có một ít tộc nhân tộc Hắc Hỏa không muốn liều mạng chém giết, không muốn chảy máu vì thứ vinh quang của tổ tiên các ngươi vứt bỏ năm xưa, vậy ngươi sẽ làm gì?
Khi Hoả Nham nghe được một nữa sắc, mặt lạnh xuống. Một lát sau, y lạnh giọng nói:
-Trước sự nghiệp tổ tiên không có loại nhu nhược như vậy. Hơn nữa nếu bản thân là một thành viên của tộc Hắc Hỏa thì phải vì bộ tộc mà liều mạng chém giết, cũng có nghĩa…
-Là vì bộ tộc, hay vì mơ mộng của ngươi?
Cắt ngang lời Hoả Nham nói, Lục Trần nhìn chằm chằm vào mắt Hoả Nham.
Hỏa Nham lạnh lùng nhìn Lục Trần.
Lục Trần đón nhận ánh mắt không chút né tránh. Qua một lúc lâu, Hỏa Nham thản nhiên nói:
-Là vì tộc Hắc Hỏa.
Lục Trần nhìn hắn một hồi, sau đó nói:
-Được, ta biết rồi.
Tế đàn Hỏa Thần của bộ tộc Hắc Hỏa dựa theo cách nói của Hoả Nham được giấu ở một nơi bí mật sâu trong núi. Nơi đó vốn là lãnh thổ của tộc Hắc Hỏa lúc còn cường thịnh, có điều thời thế sớm đã thay đổi rồi.
Hoả Nham không nói rõ vì sao tộc Hắc Hỏa lại bỏ qua tổ địa trốn tới phương Bắc hẻo lánh. Chẳng qua Lục Trần vẫn có thể đoán được một chút, đơn giản là vì thực lực nhỏ yếu bị người khác đuổi đi mà thôi, ngoài ra chẳng có nguyên nhân nào khác.
Lục Trần sáng suốt không hỏi cặn kẽ những chuyện làm cho người ta thương tâm này, có điều hắn vẫn phải hỏi rõ những bộ tộc mạnh mẽ nào hiện đang thống trị Hoang Nguyên. Dù sao nếu sao này hắn bán mạng cho tộc Hắc Hỏa thì những chuyện này là chuyện phải biết.
Có điều khi hỏi chuyện này, trong lòng hắn có cảm giác kỳ lạ, tâm trạng và cảm nhận quen thuộc có vẻ như quen thuộc, giống như hắn đột nhiên trở lại mười năm trước vậy.
Khi đó, hắn vẫn là một ảnh tử.
Bây giờ, hắn giống như lại biến thành một gián điệp, vô tình hay cố ý hỏi thăm bí mật của Hoang Nguyên cho dù có lẽ hắn sẽ không bao giờ có thể trở lại Nhân Tộc.
Hỏa Nham không nghi ngờ gì, hơn nữa đại khái nghĩ là Lục Trần vì bộ lạc Hắc Hỏa nên mới hỏi những chuyện này cũng bình thường thôi, cho nên y rất sảng khoái nói cho Lục Trần nghe.
Trong Hoang Nguyên Nam Cương bây giờ, tộc Hắc Hỏa không phải là tộc mạnh mẽ cường thế như hạc trong gà hay như mặt trời giữa trưa như trước nữa. Thay vào đó, bốn đại Man Tộc Thuỷ Mộc Thổ Lôi mới là người đã chia cắt toàn bộ Hoang Nguyên.
Bốn đại Man Tộc có một chỗ giống nhau, đó là mỗi một bộ tộc đều có một vị Shaman-người có đạo hạnh hay trí tuệ đều cao hơn thầy tế!
Là Shaman có thể dời non lấp biển, pháp lực vô biên trong truyền thuyết ư…
Lục Trần trầm mặc, dường như có chút suy nghĩ, không nói gì.
Đại khái là trưa ngày hôm nay, Lục Trần và Hoả Nham đột nhiên phát hiện Hoang Nguyên phía trước đột nhiên có gì đó khác thường, cát vàng cuồn cuộn theo gió thổi tới, âm thanh nghe rất giống với lúc gặp phải bầy sói mấy ngày trước.
Hai người bị doạ giật mình, chẳng qua may mắn là khoảng cách còn rất xa. Khi định tránh đi, Hoả Nham dường như thấy gì đó cho nên dừng bước lại. Cẩn thận nhìn vùng bụi mù một lúc lâu, phía sau cát vàng dường như có những bóng dáng mơ hồ đang chạy, hơn nữa dường như nghe được tiếng hí còn hung mãnh hơn thiên quân vạn mã. Hơi suy nghĩ một chút, một lát sau, y thở dài, bất đắc dĩ nói:
-Ta nghĩ là ta biết vì sao đàn sói lại chạy tới phương Bắc rồi….
-Hả, là do nguyên nhân gì?
-Bộ tộc của Shaman Sấm tới.
31/ 8
Cái tên Shaman Sấm làm cho Lục Trần liên tưởng tới Shaman Lửa. Tên Shaman Man Tộc già nua đó có ấn tượng quá khắc sâu trong lòng hắn, cho nên theo bản năng hắn quay người lại nhìn Hoả Nham.
Đều là người có chảy dòng máu của bộ tộc Hắc Hỏa, thế nhưng tên Hoả Nham này hoàn toàn không có điểm nào giống với Shaman Lửa. Một tên dần dần già u ám sâu sắc, một tên thì cường tráng, khoẻ mạnh, tâm huyết, tràn đầy hi vọng. Cả hai khác biệt như mặt trời với mặt trăng vậy.
Hơn nữa, thực lực của hai người cũng khác biệt một trời một vực. Hỏa Nham căn bản không thể so sánh với Shaman Lửa, Lục Trần cảm thấy kỳ lạ khi trong đầu mình lại có ý nghĩ so sánh cổ quái này xuất hiện.
Vị Shaman Sấm mà Hoả Nham nhận ra là một trong những người mạnh nhất trong Hoang Nguyên Nam Cương. Bộ tộc của gã có tên Lôi Vân, nghe có chút giống với Lôi Tích Lục Trần từng gặp, có điều hai bộ tộc có sự khác biệt một trời một vực.
Bộ lạc Lôi Vân ỷ vào sự che chở của Shaman Sấm đã trở thành một trong những bộ lạc mạnh nhất trong Hoang Nguyên. Bọn họ và mấy bộ tộc mạnh khác chia nhau chiếm cứ lãnh địa ngày xưa của tộc Hắc Hỏa. Đây cũng là nơi phì nhiêu tươi tốt nhất trong Hoang Nguyên Nam Cương. Thực ra thì thực lực của tộc Lôi Vân mạnh hơn mấy bộ tộc nhỏ như Lôi Tích, Hắc Hỏa rất nhiều.
-Há, thì ra là như vậy, có điều những việc này có liên quan gì với bầy sói?
Lục Trần hỏi Hoả Nham.
Hỏa Nham liếc mắt nhìn mảnh cát vàng đang cuộn lên kia, nói:
-Những bộ tộc có thế lực lớn thường thích săn thú.
-Hả?
Hỏa Nham nói:
-Bộ tộc Hắc Hỏa bọn ta cũng vậy, ngày thường cũng sẽ ra ngoài săn thú, giết một ít yêu thú kéo về dùng làm lương thực. Những bộ tộc lớn như tộc Lôi Vân không giống vậy, nguyên liệu của bọn họ rất đầy đủ, căn bản không thiếu thức ăn. Cho nên bọn họ thường xuyên tổ chức săn thú, mặc dù cũng là săn giết yêu thú, thế nhưng mục đích của bọn họ là khoe khoang sức mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận