Thiên Ảnh
Chương 248: Đi về phía ánh sáng
Sau nhiều ngày trốn chạy, các vết thương trên người Lục Trần chưa khỏi hẳn nhưng đã khá hơn nhiều so với lúc mới rời khỏi thành Côn Ngô, ít nhất cũng có thể miễn cưỡng tự đi được rồi. Chỉ có điều sói đen A Thổ từ sau khi tiến giai đêm trăng tròn như thay đổi hoàn toàn, từ sáng đến đêm như kẻ dư thừa sức lực, cõng Lục Trần như không. Vì thế Lục Trần quyết định ngồi luôn trên lưng A Thổ đi về miền Nam.
Ngoại trừ đôi khi A Thổ chạy nhanh quá nên bị rung xóc, có vật cưỡi là một con sói đen bề ngoài uy vũ khí phách như nó thật sự rất thuận tiện, cũng rất oai phong. Mà thật ra thương thế của Lục Trần mau lành như vậy là nhờ có A Thổ đưa hắn chạy một mạch, không những tránh được phần lớn đám đuổi giết mà còn tiết kiệm rất nhiều sức lực cho hắn.
Nhưng lúc này khi đến trước hai núi Long Hổ, chỉ cần đi qua hẻm núi là có thể vào được Vùng đất mê loạn, tuy nơi đó không hẳn đều là trời cao biển rộng thỏa sức vẫy vùng nhưng còn an toàn hơn nơi này.
Chẳng qua giờ phút này, trên hẻm núi dài hẹp lại xuất hiện một cô gái, nhìn có vẻ đơn lẻ yếu đuối nhưng cô ta lại đứng ngay giữa đường, chặn đứng con đường đi duy nhất giữa hai ngọn núi.
Lục Trần nhảy khỏi lưng A Thổ, chầm chậm đi đến đầu đường, A Thổ đi theo sau hắn. lúc này thân hình con sói to lớn dị thường chỉ đứng cũng không thấp hơn Lục Trần bao nhiêu, lại thêm một đôi mắt sói khổng lồ, miệng đầy răng sắc như dao, có thể nói là mười phần hung ác, nhìn cô gái kia chằm chằm đầy ác ý.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn xung quanh, chân mày hơi nhíu lại. Trước đây hắn đã ở một thời gian trong thành Nguyệt Nha, không còn xa lạ gì với núi Long Hổ. Nếu hắn nhớ không nhầm thì bình thường con đường này không vắng vẻ như vậy, mặc dù người qua lại không nhiều nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng người đi đường.
Nhưng lúc này ngoài hắn và cô gái đang cản đường kia ra, không thấy bóng dáng bất kỳ ai nữa.
Thỉnh thoảng có tiếng vượn kêu chim hót trên những cành cây xanh ngắt rủ xuống tận đất là âm thanh duy nhất ở đây.
Tất cả đều quạnh quẽ khác thường. Ánh mắt của Lục Trần lại tập trung vào cô gái kia, đang định cất tiếng thì sững lại. Hắn nhìn thấy trên ngực cô gái, trên cổ áo dán chặt lấy da thịt nõn nà là một miếng ngọc thạch đỏ hình chim oanh, màu sắc rực rỡ sống động, con chim nhìn như sắp cất cánh bay lên.
Lục Trần hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm trọng thêm mấy phần, nhìn cô gái, giọng nói cũng hạ thấp mấy phần:
- Huyết Oanh?
…
Huyết Oanh là biệt danh của một cô gái. Tên cô ta vốn là Tiết Dĩnh, đương kim thủ lĩnh Phù Vân Tư trong Chân Tiên Minh. Ở trong Chân Tiên Minh với vô số tu sĩ và cao thủ, người có thể ngồi vững ở cái ghế thủ lĩnh một tư, một đường tuyệt không phải người đơn giản, huống hồ Phù Vân Tư còn ở vị trí tiền tuyến, thường xuyên ẩn trong bóng đen công phạt gay gắt với Ma giáo, không ngày nào không có chiến tranh.
Huyết Oanh là thủ lĩnh của Phù Vân Tư từ mười năm trước, lai lịch vô cùng thần bí, sư thừa đạo pháp, thủ đoạn thần thông, pháp bảo gần như không ai hay biết. Người ngoài chỉ biết dung mạo cô ta yêu mị xinh đẹp vô cùng, nhưng thủ đoạn rất lão luyện, quân lệnh nghiêm khắc, đối với kẻ địch càng tàn nhẫn. Giáo đồ Ma giáo chết bởi tay Phù Vân Tư trong nhiều năm nay nhiều không kể xiết.
Thậm chí còn nghe nói trong nội bộ Ma giáo có lưu truyền một danh sách ám sát, ghi lại đại địch đã kết huyết hải thâm thù với Ma giáo, là những kẻ mà Ma giáo có liều cũng phải giết cho bằng được. Huyết Oanh đứng ở vị trí cao thứ ba trong danh sách đó.
Ngoài ra, bản thân Huyết Oanh cũng là một nữ tử rất có sắc thái truyền kỳ trong Chân Tiên Minh, vì đạo hạnh của cô cao cường lại có nhan sắc trời cho, hơn nữa lại nắm giữ tước vị cao, thế là có vô số người chú ý, trong đó tất nhiên cũng có những kẻ ngấp nghé mang lòng khác. Nhưng nhiều năm qua, Huyết Oanh vẫn từ chối tất cả, đối xử với ai cũng như nhau.
Cách làm này tất nhiên đắc tội với nhiều người. Đương nhiên, nếu thực là kẻ thèm khát sắc đẹp, bất kể thế nào chỉ cần không lên giường với y đã là đắc tội với người ta, Tu Chân Giới nam tu sĩ chiếm đa số nên chuyện này thường gặp vô cùng.
Nhưng Huyết Oanh may mắn hơn các nữ tu sĩ khác ở chỗ cô luôn hành động một mình, nhưng cũng không vì thế mà gặp khó khăn, nguyên nhân lớn nhất là sau lưng cô ta còn có một chỗ dựa hùng mạnh, chính là Thiên Lan Chân quân.
Phù Vân Tư là đường khẩu do một tay Thiên Lan Chân quân thành lập, xưa nay không cho phép bất kỳ ngoại nhân nào nhúng tay vào. Những năm gần đây Huyết Oanh gần như trở thành Đại tướng đệ nhất trong Chân Tiên Minh dưới trướng Thiên Lan Chân quân, người khác ném chuột sợ vỡ đồ nên không dám trêu đến cô.
Lục Trần chưa gặp nữ tử có khả năng hô phong hoán vũ trong Chân Tiên Minh này bao giờ, nhưng hắn từng ẩn nấp được mười năm dưới sự trợ giúp của Phù Vân Tư, nên cũng biết được một số chuyện của Phù Vân Tư, ít nhiều nghe nói đến Huyết Oanh, đặc biệt là dáng vẻ của cô ta, truyền thuyết đã miêu tả lại không biết bao nhiêu lần.
Mà khi hắn thốt lên hai chữ “Huyết Oanh”, ánh mắt của cô gái cũng chiếu đến gương mặt hắn. Đôi mắt cô ta sáng ngời, hơn nữa lại giống hệt miêu tả trong truyền thuyết, vì trong sáng quá nên có chút sắc bén ác liệt, giống như chỉ một cái liếc mắt đã nhìn thấu tim gan người khác.
Nhìn Lục Trần giây lát rồi cô gái cũng cất tiếng:
- Lục Trần?
Lục Trần ngạc nhiên:
- Cô biết ta?
Huyết Oanh nhìn hắn chằm chằm nói:
- Ngươi là một trong những ảnh tử nhất của Phù Vân Tư ta mười năm lại đây, làm sao ta lại không biết ngươi?
Sắc mặt Lục Trần hơi chuyển, hắn hít sâu một hơi nhìn Huyết Oanh.
Trong giây lát cả hai đều không nói gì, đứng ở thế giằng co trên hẻm núi. Một lúc lâu sau Lục Trần nói:
- Phiền cô đứng tránh ra, ta cần qua đây.
Huyết Oanh không biểu lộ gì, cô lẳng lặng nhìn Lục Trần, thản nhiên nói:
- Ngươi có biết vận mệnh của những kẻ làm ảnh tử, cả đời không được nhìn thấy ánh sáng nữa?
Lục Trần không đáp.
Huyết Oanh lại nói:
- Cách làm của ngươi ở thành Côn Ngô là tự tìm đường chết có biết không?
Lục Trần nhìn cô ta một cái, vẫn giữ im lặng.
Huyết Oanh sắc mặt bình thản, không biểu lộ gì cả, từ đầu đến cuối cô ta chỉ bình thản nói:
- Bản thân ngươi không muốn sống nữa ta cũng không quản được, nhưng ngươi ẩn nấp trong Phù Vân Tư mười năm, ngươi có nghĩ ngươi làm thế này thì những người từng chăm sóc cho ngươi sẽ thế nào không?
- Ma giáo chắc chắn truy sát ngươi đến cùng, nếu chúng bắt được ngươi thuộc hạ của ta có thể cũng bị liên lụy.
Huyết Oanh nhìn Lục Trần nói:
- Nếu như vậy, ta nghĩ ngươi đằng nào cũng vậy, chết sớm một chút không phải tốt hơn sao?
…
Lục Trần bỗng thoáng cười nói:
- Cô muốn ta chết?
Huyết Oanh nói:
- Ta thấy ngươi chết còn tốt hơn là sống, ít nhất sẽ không liên lụy đến người khác.
Ánh mắt cô bỗng lạnh thêm mấy phần, nhìn tới lạnh băng như lưỡi đao, nói tiếp:
- Dù sao ngươi cũng hại chết không ít người rồi đúng không?
Sắc mặt Lục Trần lập tức sầm xuống, tựa như những lời này làm hắn đau. Huyết Oanh quả sắc sảo danh bất hư truyền, nhưng hắn vẫn nhịn được, một lát sau nói:
- Cô quản lý Phù Vân Tư, ta nghĩ chắc cô biết thân phận lai lịch của ta.
Huyết Oanh cười lạnh một tiếng, nói:
- Tất nhiên ta biết, mấy năm trước ta thậm chí còn thầm đến thôn Thanh Thủy Đường thăm ngươi một lần.
Lục Trần hơi ngớ ra. Trong trí nhớ của hắn hoàn toàn không có chút ấn tượng gì về cô gái này, chắc hẳn Huyết Oanh đã giấu không cho mình biết mà theo dõi ngầm. Điều này khiến hắn cảm thấy hơi cổ quái. Nhưng bây giờ tất nhiên không phải lúc nghĩ những chuyện này, hắn nhìn Huyết Oanh nói:
- Cô đến đây đón đầu tôi là ý của ông ta?
“Ông ta” là ai, Lục Trần chưa nói, Huyết Oanh cũng không hỏi, dường như cả hai đều ngầm hiểu.
Huyết Oanh lắc đầu nói:
- Sự thể đã đến nước này, ngươi dám công nhiên thi triển tà thuật trong Đại Thành, cho dù là Phù Vân Tư cũng không bảo vệ được ngươi nữa. Chúng ta chỉ có thể nói không liên quan gì đến ngươi, thậm chí để bảo vệ bản thân, từ nay về sau có khi còn phải sai người cùng truy sát, ngươi hiểu chứ?
Lục Trần sắc mặt như thường, nói:
- Ta hiểu, không trách cô.
Huyết Oanh hừ một tiếng, thoạt nhìn có vẻ khinh thường, nhưng sát khí sâu trong ánh mắt sắc như dao đã hòa hoãn lại phần nào.
Rồi cô tránh sang bên một bước, nói:
- Ngươi đi đi. Sau này nếu bị yêu nhân của Ma giáo tìm thấy, trước khi bị bắt, ta khuyên ngươi tự tận thì tốt hơn.
Lục Trần cất bước đi thẳng, A Thổ theo sát sau lưng. Khi đi qua Huyết Oanh, bước chân Lục Trần bỗng dừng lại, A Thổ cũng nhanh chóng dừng lại, trừng mắt nhe nanh hung dữ nhìn Huyết Oanh.
Đôi mắt hung hãn gần trong gang tấc có thể khiến người khác khiếp vía, nhưng Huyết Oanh dường như không cảm thấy gì, ánh mắt nhìn xoáy lại vào A Thổ.
Ánh mắt đó dường như còn hung tàn hơn mắt sói đen, giống như tích tắc sau cô ta sẽ lột da rút xương sói đen, nấu thịt thành canh, hơn nữa khí thế kia tăng vọt trong nháy mắt, áp chế hoàn toàn A Thổ.
A Thổ ư ử một tiếng, vội nhảy tránh ra. Thân là yêu thú, nó mẫn cảm với cường giả hơn nhiều so với người thường. Trong chớp mắt A Thổ đã chạy một hơi mấy trượng lên trước mới dám dừng lại rồi lo sợ quay lại nhìn, không dám ngạo ngược nữa.
Sắc mặt Lục Trần không đổi, chỉ đứng trước Huyết Oanh nhìn cô chằm chằm.
Huyết Oanh dời mắt khỏi A Thổ, bình tĩnh hỏi:
- Thế nào?
Lục Trần nói:
- Ta thấy lúc đầu cô nói sai một câu.
Huyết Oanh nói:
- Câu nào?
Lục Trần nói:
- Làm ảnh tử, cả đời không được thấy ánh sáng.
Huyết Oanh cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta nói không đúng?
Lục Trần im lặng một hồi, thấp giọng nói:
- Ta đã ở trong bóng đem vài chục năm nay, ta muốn đến sống ở chỗ có ánh sáng, ta rất muốn biết cảm giác đó như thế nào.
Nói rồi hắn quay người đi một mạch qua cô gái xinh đẹp lại lợi hại như lưỡi dao, không ngoảnh lại.
Huyết Oanh nhìn theo bóng lưng của hắn, trầm mặc không nói. Lúc này hình như có một cơn gió thổi qua hẻm núi, mái tóc Huyết Oanh khẽ lay động theo chiều gió.
26/ 3
Huyết Oanh đưa mắt nhìn theo bóng một người một sói đang đi xa dần. Nàng vẫn đứng tại chỗ, thần sắc bình thản, nhìn có vẻ hơi lành lạnh, tựa như những lời nói cuối cùng của Lục Trần không mảy may khiến cô ta xúc động.
Gió thổi qua hẻm núi, cây cối hai bên nghiêng ngả, cả không gian rộng lớn chỉ còn một mình cô ta. Một lúc sau, một cái bóng màu đỏ bỗng xuất hiện từ khoảng rừng bên trái, hạ từ trên trời xuống, ở giữa không trung chao một cái rồi nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh cô ta.
- Oanh tỷ sao lại để hắn đi?
Đó là một cô gái mặc áo đỏ, khuôn mặt đẹp như tượng, nhưng kém sắc sảo hơn Huyết Oanh một chút, chẳng qua nếu so với vẻ thu hút lại mang vài phần sắc bén của Huyết Oanh thì thiếu nữ áo đổ này ít đi vài phần sắc bén bức người, lại nhiều hơn một chút nhiệt tình. Cho dù cô ta đang hoài nghi đặt câu hỏi cho Huyết Oanh nhưng trên gương mặt cô vẫn có những nét cuồng nhiệt tự do, giống màu áo đỏ trên người cô.
Huyết Oanh liếc nhìn cô gái áo đỏ, ánh mắt rõ ràng ôn hòa hơn, nhưng không trả lời ngay mà lại hỏi ngược lại:
- Muội cho rằng không nên thả hắn đi?
- Tất nhiến!
Cô gái áo đỏ đáp ngay:
- Người này đã hoạt động nhiều năm trong Phù Vân Tư chúng ta, không nói đến quen biết bao nhiêu người, mà chắc chắn còn ít nhiều biết được các bí mật của chúng ta. Nhỡ hắn bị Ma giáo bắt được thì hậu quả thật khôn lường!
Huyết Oanh trầm mặc một lát rồi lắc đầu nói:
- Năm đó Hắc Lang đã lập công quá lớn với Phù Vân Tư, không, với cả Chân Tiên Minh và cả chính đạo trong thiên hạ. Chúng ta không thể đối xử với hắn như đám ảnh tử phế vật chỉ biết ăn rồi chờ chết được.
Cô gái áo đỏ nhếch miệng, hình nhưng không đồng tình. Huyết Oanh nhìn cô ta, thở dài nói:
- Muội còn trẻ, chưa trải qua thời kỳ Ma giáo còn hưng thịnh, mười năm trước gió tanh mưa máu, chỉ nghe chuyện không thể hình dung ra hết được.
Nói đến đây, gương mặt Huyết Oanh thoáng nét ảm đạm, cô nói tiếp:
- Có thế nào thì chúng ta vẫn thiếu nợ hắn.
Cô gái áo đỏ có vẻ rất kính trọng Huyết Oanh, khi nghe Huyết Oanh nói vậy cũng không căn vặn gì nữa, im lặng một thoáng rồi ngoái lại nhìn theo hướng Lục Trần đi, nói:
- Đã vậy, đám Ma giáo truy sát Hắc Lang sắp đuổi đến nơi rồi, chúng ta nên đi hay ở?
Huyết Oanh thản nhiên nói:
- Muội ở lại, chặn đường cho hắn ba ngày.
Cô gái áo đỏ ngớ ra rồi nhăn mặt, kéo tay áo Huyết Oanh nói:
- Oanh tỷ à, công việc khổ sai này sao tỷ lại giao cho muội chứ. Không được, muội cùng tỷ về Tiên Thành.
Huyết Oanh xua tay nói:
- Mấy hôm gần đây có biến, tạm thời ta không về Tiên Thành, có khả năng phải đi Tây Lục Côn Luân một chuyến, muội đi theo ta cũng chẳng ích gì. Hơn nữa, bây giờ rất khó để tìm được chỗ trấn thủ, yêu nhân Ma giáo lại tự dẫn thân đến, nhân cơ hội này đánh tan một cánh quân của chúng không phải hay hơn ư. Việc này giao cho muội thôi.
Cô gái áo đỏ “Vâng” một tiếng, không ngần ngại trước nhiệm vụ đẫm máu Huyết Oanh giao cho, thần sắc vẫn rất tự nhiên. Nhưng cô ta nhanh chóng hỏi tiếp:
- Vậy xong việc ở đây rồi muội về Tiên Thành trước hay đến Côn Luân tìm tỷ?
Huyết Oanh do dự một lúc rồi đáp:
- Muội vào Vùng đất mê loạn, đi theo Hắc Lang.
Cô gái áo đỏ kinh ngạc đến mức lắp bắp nói không nên lời:
- Vì sao? Tỷ muốn muội đi theo bảo vệ hắn?
Huyết Oanh lắc đầu:
- Không phải, muội bám theo người đó là được, có xảy ra chuyện gì muội cũng không cần ra tay. Chờ sau khi ta từ Tây Lục về sẽ liên lạc với muội, đến lúc đó đi hay ở… đến lúc đó hãy hay.
Cô gái áo đỏ khẽ gật đầu nhưng sắc mặt thoáng thay đổi.
Huyết Oanh là một cô gái tinh tế nên nhận ra ngay, hỏi:
- Làm sao?
Cô gái áo đỏ ngần ngừ một lát rồi nói:
- Oanh tỷ, không phải tỷ vừa nói chúng ta còn thiếu nợ hắn sao? Nếu đúng như vậy thì muội đi theo bảo vệ hắn là đúng rồi, nhưng muội nghe câu nói cuối cùng của tỷ giống như có khả năng cũng phải xuống tay với hắn…
Huyết Oanh im lặng hồi lâu, đến khi cô gái áo đỏ nghi ngờ không biết có phải mình nói sai điều gì không thì Huyết Oanh mới thở dài nói:
- Thiếu nợ hay không thiếu nợ cũng không phải do ta quyết định, lại không phải đều do một câu nói của thượng cấp của chúng ta sao?
Cô gái áo đỏ nghe đoạn giật mình, khuôn mặt lập tức hiện vẻ đồng tình, thấp giọng nói:
- Nói như vậy thì tên đó quả là đáng thương.
Huyết Oanh lúc đó bỗng như hết hứng thú, phất tay nói:
- Làm cho tốt việc của muội đi.
Nói rồi cô ta quay người đi ra khỏi hẻm núi, tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mất hút.
Còn một mình cô gái áo đỏ, tinh thần vô cùng phấn chấn nhìn ngó xung quanh, lại ngoái lại nhìn vào hẻm núi hun hút, tận cùng hẻm núi đó chính là vùng đất hung hiểm nhất thiên hạ - Vùng đất mê loạn.
Cô bỗng nở một nụ cười, như thể đột nhiên có hứng thú với vùng đất đó.
…
Từ sau khi đặt chân vào Vùng đất mê loạn, áp lực trên người Lục Trần bỗng nhẹ đi rất nhiều. Dựa vào hiểu biết của mình với khu vực này của Vùng đất mê loạn, hắn dẫn A Thổ chạy thẳng vào sâu trong Vùng đất mê loạn, đã có mấy ngày không cảm nhận thấy sự hiện diện của sát thủ Ma giáo đuổi đến sau lưng rồi.
Nhưng Lục Trần vẫn rất căng thẳng, bởi hơn ai hết hắn hiểu rõ sự điên rồ thực sự của đám giáo đồ Ma giáo Tam Giới nguy hiểm đến như thế nào.
Thông thường nếu đi từ thành Nguyệt Nha qua núi Long Hổ để vào Vùng đất mê loạn thì đường đi nhiều nhất là đường động Thanh Quỳ núi Hắc Giáp, có thể đến hoang cốc nổi tiếng, cũng có thể đến sông Long Xuyên phân cách phần ngoài và phần giữa Vùng đất mê loạn.
Đây là con đường các tu sĩ thường chọn vì tương đối an toàn lại dễ đi, nhưng sau khi Lục Trần khởi hành đi về núi Hắc Giáp được một ngày thì hủy bỏ ý định này mà dẫn A Thổ đi theo đường khác.
Một người một sói đi trong núi rừng nguyên thủy hoang dã rộng lớn của Vùng đất mê loạn suốt mấy ngày, đi vòng một quãng xa, cuối cùng đi đến phần hạ du của một con sông lớn, rồi bắt đầu đi ngược lên.
Đó là lộ trình đi dọc bờ một con sông rộng phẳng lặng, trên đường cũng nhiều hung hiểm, nhiều yêu thú, nhưng nhờ có thực lực hùng mạnh của A Thổ và Lục Trần đang dần hồi phục nguyên khí , hai người vẫn bình yên vô sự.
Đến khi họ đến một thung lũng sông.
Đứng ở lối vào thung lũng sông nhìn về phía xa có thể thấy một đỉnh núi cao cao, nếu Lục Trần nhớ không nhầm thì đây hẳn là núi Hắc Giáp. Dưới ánh nắng, thung lũng sông nở rộ muôn ngàn loại hoa, lấp lánh lộng lẫy tuyệt trần.
Hết thảy dường như mới ngày hôm qua, hiện lên rõ nét trước mắt hắn.
Lục Trần lẳng lặng đứng ở lối vào thung lũng sông, ngắm nhìn biển hoa, A Thổ đứng bên hắn, thần sắc cũng không tốt lắm, thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng kêu trầm trầm trong họng, vẫy vẫy đuôi sán lại gần Lục Trần.
Lục Trần gật đầu, khẽ thở dài một hơi rồi thò tay xoa đầu A Thổ nói:
- Đi nào, chúng ta đi xem nơi ngươi xuất hiện lần đầu tiên.
Bây giờ không ai biết nơi sinh của A Thổ là đâu nữa, bản thân A Thổ cũng không còn nhớ nữa. Nhưng ngày hôm đó khi Lục Trần và Dịch Hân băng qua thung lũng sông mọc đầy hoa hút máu là lần đầu tiên gặp mặt A Thổ.
Ký ức về những ngày đó còn sống động như mới hôm qua, nhưng nay cảnh vẫn y nguyên mà người đã khác xưa.
Lục Trần và A Thổ đi men theo viền thung lũng sông, giữ khoảng cách an toàn với những khóm hoa hút máu đẹp lộng lẫy mà nguy hiểm dị thường kia. Ở đó Lục Trần đã từng thấy một bãi đất trống, đã từng giết một con chó làm mồi dụ, ngày nay không còn lưu lại bất kỳ dấu tích nào, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Người thì sao?
Nếu người chết đi rồi liệu có giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hương tiêu ngọc tán cũng chẳng khác gì lửa tắt khói tan, tất thảy phồn hoa tan biến, chỉ còn gió lạnh đìu hiu thổi qua.
Lúc Trần không biết câu hỏi này có lời đáp hay không.
Hắn chỉ im lặng dấn bước tới phía khu rừng cây kia. A Thổ đi sau hắn, ngẩng đầu đánh hơi mấy cái, bỗng gầm lên một tiếng, dường như có vẻ phẫn nộ.
Bọn hắn đi xuyên qua rừng cây, tuy thời gian đã qua rất lâu, cây cối trong rừng dày đặc um tùm, nhưng Lục Trần vẫn nhớ rõ đường đi năm đó, dẫn A Thổ vòng qua cây cối trong rừng, đến bên một hang núi.
Húuuuuuuuuu
Rõ ràng A Thổ càng thêm kích động, hai hàm răng sắc nhọn liên tục nghiến vào nhau phát ra những âm thanh rợn người, mắt lóe hàn quang quét quanh hang núi, dáng vẻ hung dữ như muốn giết người đến nơi.
Lục Trần nhảy xuống nhìn quanh, chỉ thấy chỗ này không khác gì chỗ khác, đá tảng với đủ kiểu hình quáy dị đứng san sát, nhưng hình như đã bị bỏ hoang từ lâu, cửa hang phủ đầy bụi, không biết đã bao lâu chưa có ai đi vào rồi.
Như nghĩ đến điều gì, hắn quay người bước đến một chỗ nào đó, A Thổ cũng chạy theo, nhìn theo ánh mắt của hắn, cùng tập trung vào một nơi.
Trong đống đá vụn bên kia bờ sông, thấp thoáng một khúc xương trắng.
A Thổ khễ gầm một tiếng, Lục Trần gật gật đầu rồi đi qua.
Đá trước mắt hắn dần tản ra, dưới ánh mặt trời, một bộ xương đáng sợ hiện ra, nhưng đã tán loạn không còn nguyên vẹn, hơn nữa trên nhiều khúc xương còn có vết răng thú gặm.
Lục Trần nhìn bộ xương một lát, sắc mặt không đổi rồi thản nhiên quay lại nói với A Thổ:
- Đi thôi.
Hắn bước qua bộ xương, đi về phía bờ sông phía xa, hướng về vùng đất xa lạ, có thể là một khu rừng rậm xưa nay chưa từng có ai đặt chân đến. Trước mặt hắn có khi là nơi người Nam Man năm đó đi qua.
A Thổ sau lưng hắn kêu lên một tiếng rồi đi theo, khi đi qua đống đá vụn, một chân nó đạp nát cái đầu lâu, cạch một tiếng, đầu lâu trắng vỡ thành năm bảy mảnh vụn.
26/ 4
Đối với thành Côn Ngô vốn thanh bình đã lâu thì trận tàn sát đột ngột vào đêm trăng tròn thật là một sự kiện đáng kinh hãi, nhưng thật ra tác hại của trận tàn sát này không quá lớn, chỉ làm hư hại mấy căn nhà, có mấy người không may bị trúng tên bay đạn lạc mà chết oan uổng.
Hầu hết những kẻ gây ra tình trạng này là các đệ tử trẻ tuổi của hai bên Ma giáo và phái Côn Luân, tuy có kẻ đạo hạnh kiệt xuất nhưng tóm lại là vẫn tương đối yếu.
Bên phía phái Côn Luân có ẩn tình, hầu hết các chân nhân Nguyên Anh thực sự có thực lực hùng mạnh, đạo pháp cao cường đều bị giữ lại trên đỉnh Thiên Côn. Sự việc mà bọn họ phải đối phó vào đêm hôm ấy còn nguy hiểm và cấp bách hơn đối mặt với Ma giáo. Bên Ma giáo cũng đã tổn thương nguyên khí mất mười năm, chưa xuất hiện cao thủ Nguyên Anh nào, hoặc giả có cao thủ thì cũng kiêng dè phái Côn Luân không dám tự tiện ra tay. Còn nguyên nhân thực sự thế nào, chỉ có bản thân Ma giáo mới biết.
Tóm lại, sau trận đại chiến đêm trăng tròn, thành Côn Ngô tuy bị làm cho sợ mất hết hồn vía như có thế nào thì đây vẫn là địa bàn của phái Côn Luân. Những ngày sau phái Côn Luân thẳng tay “lọc” lại tất cả ngóc ngách của tòa thành náo nhiệt này, thanh trừng rất nhiều gián điệp vốn ẩn núp trong những góc khuất tối.
Hai hổ không thể ở cùng một núi, phái Côn Luân đứng nhất nhì thiên hạ, không thể để Ma giáo tồn tại phát triển ngay bên cạnh mình được.
Thế là bao nhiêu nội ứng của Ma giáo trong thành Côn Ngô đều bị quét sạch hết. Dù sao thành Côn Ngô cũng là nơi phái Côn Luân phát triển bao nhiêu năm rồi, gốc rễ vững mạnh, chỗ nào cũng len lỏi vào, một khi kiểm tra tỉ mỉ thì hầu hết nội ứng của Ma giáo đều không lọt được.
Sau cuộc thanh trừng, thành Côn Ngô nhanh chóng yên ổn trở lại, chôn người chết, xây lại nhà, tất cả đều khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, náo nhiệt ồn ào, hưng thịnh phồn hoa, như chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Câu chuyện xảy ra đêm hôm đó cũng trở thành chuyện phiếm trong lúc nhàn rỗi.
Chuyện lớn xưa nay chỉ cần không liên quan đến mình thì đều có kết cục tương tự trong mắt mọi người, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, rồi chuyện nhỏ biến thành một hồi ức khô cằn không chút sắc màu.
Nhưng với những người trực tiếp tham gia trận tàn sát tàn khốc đó, tận mắt nhìn người khác ngã xuống thì khác hẳn, hồi ức đó tràn đầy bi thương, phẫn nộ và hận thù khó giải tỏa.
Trong tối hôm đó, Tô gia thành Côn Ngô là một trong những nơi chịu thiệt hại nặng nhất, cửa lớn đổ sập, tường cao vỡ vụn, chết mất không ít người.
Nói đúng ra thì mỗi người chỉ có một mạng, nhưng trên đời này chưa bao giờ có công bằng tuyệt đối, giống như trong mắt từng người, kỳ thật có mạng lại quý giá hơn mạng người khác.
Sau đêm hôm đó, Tô gia rơi vào hoàn cảnh bi thảm, trong nhà chết không ít người nhưng mọi người chỉ quan tâm đến một người trẻ tuổi tên Tô Mặc, con trai gia chủ Tô gia, em ruột Tô Thanh Quân.
Vải trắng treo trước cửa, vòng hoa chất thành đống, câu đối bức phúng viết đầu những ngôn từ bi thương chân thành hoặc giả dối, cỗ quan tài gỗ lim đặt trước linh đường Tô gia, mẹ Tô Mặc đứng trước quan tài lệ rơi đầy mặt, khóc đến lạc giọng.
Cha Tô Mặc là Tô Thiên Hà xử lý nhiều công việc ở tiền đường. Thân là gia chủ Tô gia, lại là nam nhân, nên ông kiên cường hơn vợ nhiều, nhưng ánh mắt ông vẫn hiện nỗi đau thương tột cùng.
Ngoài ra còn có khá nhiều người nhà họ Tô đứng trước linh đường, phần lớn mặc áo trắng lo liệu chuyện hậu sự. Nghe tiếng gào khóc thê thảm của Bạch phu nhân. sắc mặt ai nấy đều phức tạp, thi thoảng liếc nhìn nhau.
- Con ơi, con chết thảm quá…
- Đáng thương cho con tuổi còn trẻ mà đã gặp nạn này, ông trời thật không có mắt…
- Vì sao kẻ đáng chết thì không chết, lại bắt ta kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh…
Tiếng khóc thảm thiết như gai nhọn đâm xé vào tai mọi người, ai nấy đều khó chịu, nhiều người đứng bên đều cau mày nhưng không ai dám nói một lời nào.
So với tang lễ long trọng ở linh đường, nhiều người cũng thiệt mạng đêm hôm ấy không được may mắn như vậy, không biết bây giờ xác đang ở đâu, nếu không phải bị cỏ xanh phủ kín thì cũng chỉ được chôn cất qua loa.
Đang lúc ầm ĩ bỗng có người từ ngoài bước vào, chính là Tô Thanh Quân.
Thân hình nàng gầy rạc hơn nhiều so với ngày trước, khuôn mặt tái nhợt, hình như vết thương vẫn chưa khỏi hẳn. Nhưng đối với nàng thương tích trên người không quan trọng, thần thái nàng trong trẻo mà lạnh lùng hơn ngày trước rất nhiều.
Thấy Tô Thanh Quân bước vào linh đường, mọi người lập tức im lặng, chỉ còn Bạch phu nhân vẫn đang gào khóc ở phía trước.
Tô Thanh Quân cũng đang mặc áo trắng. Nàng nhìn quanh rồi nhìn đến mẹ đang khóc lóc trước quan tài, hai mắt cũng đỏ lên, từ từ đi đến.
Nàng quỳ xuống sau lưng Bạch phu nhân, nhẹ nhàng ôm lấy bà, Bạch phu nhân dựa vào ngực nàng, nước mắt vẫn không ngừng đổ xuống, miệng vẫn không ngừng than khóc. Cái chết của Tô Mặc đã làm bà suy sụp.
Tô Thanh Quân hít sâu một hơi, lau nước mắt rồi nhẹ nhàng nói:
- Mẹ đừng quá đau buồn, nếu không sức khỏe của mẹ…
- Sức khỏe của ta làm sao?
Bạch phu nhân bỗng ngưng khóc, lạnh lùng hỏi.
Tô Thiên Hà đang đứng bên cạnh cảm giác có gì đó không ổn, nhíu mày bước tới.
Tô Thanh Quân ngơ ngác nói:
- Mẹ đã khóc ở đây hai ngày rồi, hay là mẹ đi nghỉ một chút, nếu không không còn gượng được nữa.
- Không gượng được thì chết là được!
Bạch phu nhân bỗng nhào đến bên quan tài khóc rống lên.
Tô Thanh Quân vội kéo bà lại, đau khổ khuyên lơn, nhưng nàng nói khản cổ Bạch phu nhân vẫn không có phản ứng. Đúng lúc nàng hơi ngừng lại thì Bạch phu nhân bỗng quay đầu nhìn nàng trừng trừng, đôi mắt chất chứa đầy hận thù giận dữ.
Tô Thanh Quân lắp bắp kinh hãi:
- Mẹ… sao mẹ lại nhìn con như vậy?
- Ta hỏi mày, vì sao mày không cứu Mặc nhi? Sao mày lại đứng trơ mắt nhìn nó chết?
Bạch phu nhân bỗng quát hỏi Tô Thanh Quân.
Tô Thanh Quân trong đầu nổ “ùng” một tiếng, nhất thời không kịp phản ứng, ngạc nhiên nhìn mẹ, đám người đứng quanh linh đường đều im bặt.
Một lúc sau Tô Thanh Quân run rẩy nói:
- Mẹ à, không…không phải thế…
Bạch phu nhân bỗng đứng phắt dậy, khuôn mặt nhăn nhúm vặn vẹo, nhìn trừng trừng vào Tô Thanh Quân hét lên:
- Đêm hôm đó ta thấy rõ ràng, mày đánh với tên khốn kiếp đó một trận, rõ ràng đã chiếm được thế thượng phong, vì sao đột nhiên lại thua?
- Còn nữa, tên khốn kiếp đó rõ ràng có biết mày, vốn y định giết cả ta cả cha mày, bị mày kêu một tiếng ngăn lại, sao mày không ngăn y giết Mặc nhi?
Tô Thanh Quân mở miệng định nói nhưng lại thôi, vẻ mặt bi ai thống khổ, lát sau hai hàng nước mắt lăn xuống, nàng chỉ lắc đầu cười thảm, thấp giọng nói:
- Mẹ à, không phải như vậy đâu.
Mọi người xung quanh xôn xao, tiếng xôn xao nhanh chóng biến thành tiếng ồn ào, lúc này không biết có bao nhiêu người nhìn Tô Thanh Quân với ánh mắt khác thường.
Cô gái vốn cao cao tại thượng, tuổi còn trẻ đã là thiên tài của tu sĩ Kim Đan, lúc này lại có thể bị bất kỳ ai miệt thị bàn tán, ngọc vướng bụi đen, ai nấy đều xôn xao bàn tán một phen.
- Đủ rồi!
Một tiếng quát lớn, Tô Thiên Hà bước nhanh tới, ông sầm mặt nhìn quanh bốn phía rồi khoát tay nói:
- Mời chư vị ra ngoài một lát, người nhà chúng tôi có chuyện cần nói.
Ông ta là gia chủ Tô gia đã nhiều năm, uy nghi đường bệ, người ngoài trước nay luôn nể sợ, tuy đang đứng trước linh đường, hành động này quả thật hơi vô lý nhưng cuối cùng tất cả mọi người vẫn chậm rãi lui ra.
Khi trong linh đường chỉ còn lại ba người, thần sắc Tô Thiên Hà mới dịu xuống chút ít, ông nhìn sang phu nhân đang đứng khóc bên cạnh, thở dài nói:
- Quân nhi cũng chỉ có ý tốt khuyên nàng, sao nàng lại cố ý làm khó nó trước mặt bao nhiêu người?
Bạch phu nhân sắc mặt sầu thảm, giơ tay chỉ vào quan tài, khóc nói:
- Chẳng lẽ ta nói sai hay sao? Mặc nhi đang nằm trong này, chết không toàn thây, đầu một nơi người một nẻo, trên mình còn găm bao nhiêu vết dao, nó có đáng thương hay không? Mày làm chị, mà không có tí áy náy nào sao?
Câu cuối cùng bà ta lại khóc nói với Tô Thanh Quân, Tô Thanh Quân nghiến chặt răng nhưng không nói gì.
Ngoại trừ đôi khi A Thổ chạy nhanh quá nên bị rung xóc, có vật cưỡi là một con sói đen bề ngoài uy vũ khí phách như nó thật sự rất thuận tiện, cũng rất oai phong. Mà thật ra thương thế của Lục Trần mau lành như vậy là nhờ có A Thổ đưa hắn chạy một mạch, không những tránh được phần lớn đám đuổi giết mà còn tiết kiệm rất nhiều sức lực cho hắn.
Nhưng lúc này khi đến trước hai núi Long Hổ, chỉ cần đi qua hẻm núi là có thể vào được Vùng đất mê loạn, tuy nơi đó không hẳn đều là trời cao biển rộng thỏa sức vẫy vùng nhưng còn an toàn hơn nơi này.
Chẳng qua giờ phút này, trên hẻm núi dài hẹp lại xuất hiện một cô gái, nhìn có vẻ đơn lẻ yếu đuối nhưng cô ta lại đứng ngay giữa đường, chặn đứng con đường đi duy nhất giữa hai ngọn núi.
Lục Trần nhảy khỏi lưng A Thổ, chầm chậm đi đến đầu đường, A Thổ đi theo sau hắn. lúc này thân hình con sói to lớn dị thường chỉ đứng cũng không thấp hơn Lục Trần bao nhiêu, lại thêm một đôi mắt sói khổng lồ, miệng đầy răng sắc như dao, có thể nói là mười phần hung ác, nhìn cô gái kia chằm chằm đầy ác ý.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn xung quanh, chân mày hơi nhíu lại. Trước đây hắn đã ở một thời gian trong thành Nguyệt Nha, không còn xa lạ gì với núi Long Hổ. Nếu hắn nhớ không nhầm thì bình thường con đường này không vắng vẻ như vậy, mặc dù người qua lại không nhiều nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng người đi đường.
Nhưng lúc này ngoài hắn và cô gái đang cản đường kia ra, không thấy bóng dáng bất kỳ ai nữa.
Thỉnh thoảng có tiếng vượn kêu chim hót trên những cành cây xanh ngắt rủ xuống tận đất là âm thanh duy nhất ở đây.
Tất cả đều quạnh quẽ khác thường. Ánh mắt của Lục Trần lại tập trung vào cô gái kia, đang định cất tiếng thì sững lại. Hắn nhìn thấy trên ngực cô gái, trên cổ áo dán chặt lấy da thịt nõn nà là một miếng ngọc thạch đỏ hình chim oanh, màu sắc rực rỡ sống động, con chim nhìn như sắp cất cánh bay lên.
Lục Trần hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm trọng thêm mấy phần, nhìn cô gái, giọng nói cũng hạ thấp mấy phần:
- Huyết Oanh?
…
Huyết Oanh là biệt danh của một cô gái. Tên cô ta vốn là Tiết Dĩnh, đương kim thủ lĩnh Phù Vân Tư trong Chân Tiên Minh. Ở trong Chân Tiên Minh với vô số tu sĩ và cao thủ, người có thể ngồi vững ở cái ghế thủ lĩnh một tư, một đường tuyệt không phải người đơn giản, huống hồ Phù Vân Tư còn ở vị trí tiền tuyến, thường xuyên ẩn trong bóng đen công phạt gay gắt với Ma giáo, không ngày nào không có chiến tranh.
Huyết Oanh là thủ lĩnh của Phù Vân Tư từ mười năm trước, lai lịch vô cùng thần bí, sư thừa đạo pháp, thủ đoạn thần thông, pháp bảo gần như không ai hay biết. Người ngoài chỉ biết dung mạo cô ta yêu mị xinh đẹp vô cùng, nhưng thủ đoạn rất lão luyện, quân lệnh nghiêm khắc, đối với kẻ địch càng tàn nhẫn. Giáo đồ Ma giáo chết bởi tay Phù Vân Tư trong nhiều năm nay nhiều không kể xiết.
Thậm chí còn nghe nói trong nội bộ Ma giáo có lưu truyền một danh sách ám sát, ghi lại đại địch đã kết huyết hải thâm thù với Ma giáo, là những kẻ mà Ma giáo có liều cũng phải giết cho bằng được. Huyết Oanh đứng ở vị trí cao thứ ba trong danh sách đó.
Ngoài ra, bản thân Huyết Oanh cũng là một nữ tử rất có sắc thái truyền kỳ trong Chân Tiên Minh, vì đạo hạnh của cô cao cường lại có nhan sắc trời cho, hơn nữa lại nắm giữ tước vị cao, thế là có vô số người chú ý, trong đó tất nhiên cũng có những kẻ ngấp nghé mang lòng khác. Nhưng nhiều năm qua, Huyết Oanh vẫn từ chối tất cả, đối xử với ai cũng như nhau.
Cách làm này tất nhiên đắc tội với nhiều người. Đương nhiên, nếu thực là kẻ thèm khát sắc đẹp, bất kể thế nào chỉ cần không lên giường với y đã là đắc tội với người ta, Tu Chân Giới nam tu sĩ chiếm đa số nên chuyện này thường gặp vô cùng.
Nhưng Huyết Oanh may mắn hơn các nữ tu sĩ khác ở chỗ cô luôn hành động một mình, nhưng cũng không vì thế mà gặp khó khăn, nguyên nhân lớn nhất là sau lưng cô ta còn có một chỗ dựa hùng mạnh, chính là Thiên Lan Chân quân.
Phù Vân Tư là đường khẩu do một tay Thiên Lan Chân quân thành lập, xưa nay không cho phép bất kỳ ngoại nhân nào nhúng tay vào. Những năm gần đây Huyết Oanh gần như trở thành Đại tướng đệ nhất trong Chân Tiên Minh dưới trướng Thiên Lan Chân quân, người khác ném chuột sợ vỡ đồ nên không dám trêu đến cô.
Lục Trần chưa gặp nữ tử có khả năng hô phong hoán vũ trong Chân Tiên Minh này bao giờ, nhưng hắn từng ẩn nấp được mười năm dưới sự trợ giúp của Phù Vân Tư, nên cũng biết được một số chuyện của Phù Vân Tư, ít nhiều nghe nói đến Huyết Oanh, đặc biệt là dáng vẻ của cô ta, truyền thuyết đã miêu tả lại không biết bao nhiêu lần.
Mà khi hắn thốt lên hai chữ “Huyết Oanh”, ánh mắt của cô gái cũng chiếu đến gương mặt hắn. Đôi mắt cô ta sáng ngời, hơn nữa lại giống hệt miêu tả trong truyền thuyết, vì trong sáng quá nên có chút sắc bén ác liệt, giống như chỉ một cái liếc mắt đã nhìn thấu tim gan người khác.
Nhìn Lục Trần giây lát rồi cô gái cũng cất tiếng:
- Lục Trần?
Lục Trần ngạc nhiên:
- Cô biết ta?
Huyết Oanh nhìn hắn chằm chằm nói:
- Ngươi là một trong những ảnh tử nhất của Phù Vân Tư ta mười năm lại đây, làm sao ta lại không biết ngươi?
Sắc mặt Lục Trần hơi chuyển, hắn hít sâu một hơi nhìn Huyết Oanh.
Trong giây lát cả hai đều không nói gì, đứng ở thế giằng co trên hẻm núi. Một lúc lâu sau Lục Trần nói:
- Phiền cô đứng tránh ra, ta cần qua đây.
Huyết Oanh không biểu lộ gì, cô lẳng lặng nhìn Lục Trần, thản nhiên nói:
- Ngươi có biết vận mệnh của những kẻ làm ảnh tử, cả đời không được nhìn thấy ánh sáng nữa?
Lục Trần không đáp.
Huyết Oanh lại nói:
- Cách làm của ngươi ở thành Côn Ngô là tự tìm đường chết có biết không?
Lục Trần nhìn cô ta một cái, vẫn giữ im lặng.
Huyết Oanh sắc mặt bình thản, không biểu lộ gì cả, từ đầu đến cuối cô ta chỉ bình thản nói:
- Bản thân ngươi không muốn sống nữa ta cũng không quản được, nhưng ngươi ẩn nấp trong Phù Vân Tư mười năm, ngươi có nghĩ ngươi làm thế này thì những người từng chăm sóc cho ngươi sẽ thế nào không?
- Ma giáo chắc chắn truy sát ngươi đến cùng, nếu chúng bắt được ngươi thuộc hạ của ta có thể cũng bị liên lụy.
Huyết Oanh nhìn Lục Trần nói:
- Nếu như vậy, ta nghĩ ngươi đằng nào cũng vậy, chết sớm một chút không phải tốt hơn sao?
…
Lục Trần bỗng thoáng cười nói:
- Cô muốn ta chết?
Huyết Oanh nói:
- Ta thấy ngươi chết còn tốt hơn là sống, ít nhất sẽ không liên lụy đến người khác.
Ánh mắt cô bỗng lạnh thêm mấy phần, nhìn tới lạnh băng như lưỡi đao, nói tiếp:
- Dù sao ngươi cũng hại chết không ít người rồi đúng không?
Sắc mặt Lục Trần lập tức sầm xuống, tựa như những lời này làm hắn đau. Huyết Oanh quả sắc sảo danh bất hư truyền, nhưng hắn vẫn nhịn được, một lát sau nói:
- Cô quản lý Phù Vân Tư, ta nghĩ chắc cô biết thân phận lai lịch của ta.
Huyết Oanh cười lạnh một tiếng, nói:
- Tất nhiên ta biết, mấy năm trước ta thậm chí còn thầm đến thôn Thanh Thủy Đường thăm ngươi một lần.
Lục Trần hơi ngớ ra. Trong trí nhớ của hắn hoàn toàn không có chút ấn tượng gì về cô gái này, chắc hẳn Huyết Oanh đã giấu không cho mình biết mà theo dõi ngầm. Điều này khiến hắn cảm thấy hơi cổ quái. Nhưng bây giờ tất nhiên không phải lúc nghĩ những chuyện này, hắn nhìn Huyết Oanh nói:
- Cô đến đây đón đầu tôi là ý của ông ta?
“Ông ta” là ai, Lục Trần chưa nói, Huyết Oanh cũng không hỏi, dường như cả hai đều ngầm hiểu.
Huyết Oanh lắc đầu nói:
- Sự thể đã đến nước này, ngươi dám công nhiên thi triển tà thuật trong Đại Thành, cho dù là Phù Vân Tư cũng không bảo vệ được ngươi nữa. Chúng ta chỉ có thể nói không liên quan gì đến ngươi, thậm chí để bảo vệ bản thân, từ nay về sau có khi còn phải sai người cùng truy sát, ngươi hiểu chứ?
Lục Trần sắc mặt như thường, nói:
- Ta hiểu, không trách cô.
Huyết Oanh hừ một tiếng, thoạt nhìn có vẻ khinh thường, nhưng sát khí sâu trong ánh mắt sắc như dao đã hòa hoãn lại phần nào.
Rồi cô tránh sang bên một bước, nói:
- Ngươi đi đi. Sau này nếu bị yêu nhân của Ma giáo tìm thấy, trước khi bị bắt, ta khuyên ngươi tự tận thì tốt hơn.
Lục Trần cất bước đi thẳng, A Thổ theo sát sau lưng. Khi đi qua Huyết Oanh, bước chân Lục Trần bỗng dừng lại, A Thổ cũng nhanh chóng dừng lại, trừng mắt nhe nanh hung dữ nhìn Huyết Oanh.
Đôi mắt hung hãn gần trong gang tấc có thể khiến người khác khiếp vía, nhưng Huyết Oanh dường như không cảm thấy gì, ánh mắt nhìn xoáy lại vào A Thổ.
Ánh mắt đó dường như còn hung tàn hơn mắt sói đen, giống như tích tắc sau cô ta sẽ lột da rút xương sói đen, nấu thịt thành canh, hơn nữa khí thế kia tăng vọt trong nháy mắt, áp chế hoàn toàn A Thổ.
A Thổ ư ử một tiếng, vội nhảy tránh ra. Thân là yêu thú, nó mẫn cảm với cường giả hơn nhiều so với người thường. Trong chớp mắt A Thổ đã chạy một hơi mấy trượng lên trước mới dám dừng lại rồi lo sợ quay lại nhìn, không dám ngạo ngược nữa.
Sắc mặt Lục Trần không đổi, chỉ đứng trước Huyết Oanh nhìn cô chằm chằm.
Huyết Oanh dời mắt khỏi A Thổ, bình tĩnh hỏi:
- Thế nào?
Lục Trần nói:
- Ta thấy lúc đầu cô nói sai một câu.
Huyết Oanh nói:
- Câu nào?
Lục Trần nói:
- Làm ảnh tử, cả đời không được thấy ánh sáng.
Huyết Oanh cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta nói không đúng?
Lục Trần im lặng một hồi, thấp giọng nói:
- Ta đã ở trong bóng đem vài chục năm nay, ta muốn đến sống ở chỗ có ánh sáng, ta rất muốn biết cảm giác đó như thế nào.
Nói rồi hắn quay người đi một mạch qua cô gái xinh đẹp lại lợi hại như lưỡi dao, không ngoảnh lại.
Huyết Oanh nhìn theo bóng lưng của hắn, trầm mặc không nói. Lúc này hình như có một cơn gió thổi qua hẻm núi, mái tóc Huyết Oanh khẽ lay động theo chiều gió.
26/ 3
Huyết Oanh đưa mắt nhìn theo bóng một người một sói đang đi xa dần. Nàng vẫn đứng tại chỗ, thần sắc bình thản, nhìn có vẻ hơi lành lạnh, tựa như những lời nói cuối cùng của Lục Trần không mảy may khiến cô ta xúc động.
Gió thổi qua hẻm núi, cây cối hai bên nghiêng ngả, cả không gian rộng lớn chỉ còn một mình cô ta. Một lúc sau, một cái bóng màu đỏ bỗng xuất hiện từ khoảng rừng bên trái, hạ từ trên trời xuống, ở giữa không trung chao một cái rồi nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh cô ta.
- Oanh tỷ sao lại để hắn đi?
Đó là một cô gái mặc áo đỏ, khuôn mặt đẹp như tượng, nhưng kém sắc sảo hơn Huyết Oanh một chút, chẳng qua nếu so với vẻ thu hút lại mang vài phần sắc bén của Huyết Oanh thì thiếu nữ áo đổ này ít đi vài phần sắc bén bức người, lại nhiều hơn một chút nhiệt tình. Cho dù cô ta đang hoài nghi đặt câu hỏi cho Huyết Oanh nhưng trên gương mặt cô vẫn có những nét cuồng nhiệt tự do, giống màu áo đỏ trên người cô.
Huyết Oanh liếc nhìn cô gái áo đỏ, ánh mắt rõ ràng ôn hòa hơn, nhưng không trả lời ngay mà lại hỏi ngược lại:
- Muội cho rằng không nên thả hắn đi?
- Tất nhiến!
Cô gái áo đỏ đáp ngay:
- Người này đã hoạt động nhiều năm trong Phù Vân Tư chúng ta, không nói đến quen biết bao nhiêu người, mà chắc chắn còn ít nhiều biết được các bí mật của chúng ta. Nhỡ hắn bị Ma giáo bắt được thì hậu quả thật khôn lường!
Huyết Oanh trầm mặc một lát rồi lắc đầu nói:
- Năm đó Hắc Lang đã lập công quá lớn với Phù Vân Tư, không, với cả Chân Tiên Minh và cả chính đạo trong thiên hạ. Chúng ta không thể đối xử với hắn như đám ảnh tử phế vật chỉ biết ăn rồi chờ chết được.
Cô gái áo đỏ nhếch miệng, hình nhưng không đồng tình. Huyết Oanh nhìn cô ta, thở dài nói:
- Muội còn trẻ, chưa trải qua thời kỳ Ma giáo còn hưng thịnh, mười năm trước gió tanh mưa máu, chỉ nghe chuyện không thể hình dung ra hết được.
Nói đến đây, gương mặt Huyết Oanh thoáng nét ảm đạm, cô nói tiếp:
- Có thế nào thì chúng ta vẫn thiếu nợ hắn.
Cô gái áo đỏ có vẻ rất kính trọng Huyết Oanh, khi nghe Huyết Oanh nói vậy cũng không căn vặn gì nữa, im lặng một thoáng rồi ngoái lại nhìn theo hướng Lục Trần đi, nói:
- Đã vậy, đám Ma giáo truy sát Hắc Lang sắp đuổi đến nơi rồi, chúng ta nên đi hay ở?
Huyết Oanh thản nhiên nói:
- Muội ở lại, chặn đường cho hắn ba ngày.
Cô gái áo đỏ ngớ ra rồi nhăn mặt, kéo tay áo Huyết Oanh nói:
- Oanh tỷ à, công việc khổ sai này sao tỷ lại giao cho muội chứ. Không được, muội cùng tỷ về Tiên Thành.
Huyết Oanh xua tay nói:
- Mấy hôm gần đây có biến, tạm thời ta không về Tiên Thành, có khả năng phải đi Tây Lục Côn Luân một chuyến, muội đi theo ta cũng chẳng ích gì. Hơn nữa, bây giờ rất khó để tìm được chỗ trấn thủ, yêu nhân Ma giáo lại tự dẫn thân đến, nhân cơ hội này đánh tan một cánh quân của chúng không phải hay hơn ư. Việc này giao cho muội thôi.
Cô gái áo đỏ “Vâng” một tiếng, không ngần ngại trước nhiệm vụ đẫm máu Huyết Oanh giao cho, thần sắc vẫn rất tự nhiên. Nhưng cô ta nhanh chóng hỏi tiếp:
- Vậy xong việc ở đây rồi muội về Tiên Thành trước hay đến Côn Luân tìm tỷ?
Huyết Oanh do dự một lúc rồi đáp:
- Muội vào Vùng đất mê loạn, đi theo Hắc Lang.
Cô gái áo đỏ kinh ngạc đến mức lắp bắp nói không nên lời:
- Vì sao? Tỷ muốn muội đi theo bảo vệ hắn?
Huyết Oanh lắc đầu:
- Không phải, muội bám theo người đó là được, có xảy ra chuyện gì muội cũng không cần ra tay. Chờ sau khi ta từ Tây Lục về sẽ liên lạc với muội, đến lúc đó đi hay ở… đến lúc đó hãy hay.
Cô gái áo đỏ khẽ gật đầu nhưng sắc mặt thoáng thay đổi.
Huyết Oanh là một cô gái tinh tế nên nhận ra ngay, hỏi:
- Làm sao?
Cô gái áo đỏ ngần ngừ một lát rồi nói:
- Oanh tỷ, không phải tỷ vừa nói chúng ta còn thiếu nợ hắn sao? Nếu đúng như vậy thì muội đi theo bảo vệ hắn là đúng rồi, nhưng muội nghe câu nói cuối cùng của tỷ giống như có khả năng cũng phải xuống tay với hắn…
Huyết Oanh im lặng hồi lâu, đến khi cô gái áo đỏ nghi ngờ không biết có phải mình nói sai điều gì không thì Huyết Oanh mới thở dài nói:
- Thiếu nợ hay không thiếu nợ cũng không phải do ta quyết định, lại không phải đều do một câu nói của thượng cấp của chúng ta sao?
Cô gái áo đỏ nghe đoạn giật mình, khuôn mặt lập tức hiện vẻ đồng tình, thấp giọng nói:
- Nói như vậy thì tên đó quả là đáng thương.
Huyết Oanh lúc đó bỗng như hết hứng thú, phất tay nói:
- Làm cho tốt việc của muội đi.
Nói rồi cô ta quay người đi ra khỏi hẻm núi, tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mất hút.
Còn một mình cô gái áo đỏ, tinh thần vô cùng phấn chấn nhìn ngó xung quanh, lại ngoái lại nhìn vào hẻm núi hun hút, tận cùng hẻm núi đó chính là vùng đất hung hiểm nhất thiên hạ - Vùng đất mê loạn.
Cô bỗng nở một nụ cười, như thể đột nhiên có hứng thú với vùng đất đó.
…
Từ sau khi đặt chân vào Vùng đất mê loạn, áp lực trên người Lục Trần bỗng nhẹ đi rất nhiều. Dựa vào hiểu biết của mình với khu vực này của Vùng đất mê loạn, hắn dẫn A Thổ chạy thẳng vào sâu trong Vùng đất mê loạn, đã có mấy ngày không cảm nhận thấy sự hiện diện của sát thủ Ma giáo đuổi đến sau lưng rồi.
Nhưng Lục Trần vẫn rất căng thẳng, bởi hơn ai hết hắn hiểu rõ sự điên rồ thực sự của đám giáo đồ Ma giáo Tam Giới nguy hiểm đến như thế nào.
Thông thường nếu đi từ thành Nguyệt Nha qua núi Long Hổ để vào Vùng đất mê loạn thì đường đi nhiều nhất là đường động Thanh Quỳ núi Hắc Giáp, có thể đến hoang cốc nổi tiếng, cũng có thể đến sông Long Xuyên phân cách phần ngoài và phần giữa Vùng đất mê loạn.
Đây là con đường các tu sĩ thường chọn vì tương đối an toàn lại dễ đi, nhưng sau khi Lục Trần khởi hành đi về núi Hắc Giáp được một ngày thì hủy bỏ ý định này mà dẫn A Thổ đi theo đường khác.
Một người một sói đi trong núi rừng nguyên thủy hoang dã rộng lớn của Vùng đất mê loạn suốt mấy ngày, đi vòng một quãng xa, cuối cùng đi đến phần hạ du của một con sông lớn, rồi bắt đầu đi ngược lên.
Đó là lộ trình đi dọc bờ một con sông rộng phẳng lặng, trên đường cũng nhiều hung hiểm, nhiều yêu thú, nhưng nhờ có thực lực hùng mạnh của A Thổ và Lục Trần đang dần hồi phục nguyên khí , hai người vẫn bình yên vô sự.
Đến khi họ đến một thung lũng sông.
Đứng ở lối vào thung lũng sông nhìn về phía xa có thể thấy một đỉnh núi cao cao, nếu Lục Trần nhớ không nhầm thì đây hẳn là núi Hắc Giáp. Dưới ánh nắng, thung lũng sông nở rộ muôn ngàn loại hoa, lấp lánh lộng lẫy tuyệt trần.
Hết thảy dường như mới ngày hôm qua, hiện lên rõ nét trước mắt hắn.
Lục Trần lẳng lặng đứng ở lối vào thung lũng sông, ngắm nhìn biển hoa, A Thổ đứng bên hắn, thần sắc cũng không tốt lắm, thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng kêu trầm trầm trong họng, vẫy vẫy đuôi sán lại gần Lục Trần.
Lục Trần gật đầu, khẽ thở dài một hơi rồi thò tay xoa đầu A Thổ nói:
- Đi nào, chúng ta đi xem nơi ngươi xuất hiện lần đầu tiên.
Bây giờ không ai biết nơi sinh của A Thổ là đâu nữa, bản thân A Thổ cũng không còn nhớ nữa. Nhưng ngày hôm đó khi Lục Trần và Dịch Hân băng qua thung lũng sông mọc đầy hoa hút máu là lần đầu tiên gặp mặt A Thổ.
Ký ức về những ngày đó còn sống động như mới hôm qua, nhưng nay cảnh vẫn y nguyên mà người đã khác xưa.
Lục Trần và A Thổ đi men theo viền thung lũng sông, giữ khoảng cách an toàn với những khóm hoa hút máu đẹp lộng lẫy mà nguy hiểm dị thường kia. Ở đó Lục Trần đã từng thấy một bãi đất trống, đã từng giết một con chó làm mồi dụ, ngày nay không còn lưu lại bất kỳ dấu tích nào, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Người thì sao?
Nếu người chết đi rồi liệu có giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hương tiêu ngọc tán cũng chẳng khác gì lửa tắt khói tan, tất thảy phồn hoa tan biến, chỉ còn gió lạnh đìu hiu thổi qua.
Lúc Trần không biết câu hỏi này có lời đáp hay không.
Hắn chỉ im lặng dấn bước tới phía khu rừng cây kia. A Thổ đi sau hắn, ngẩng đầu đánh hơi mấy cái, bỗng gầm lên một tiếng, dường như có vẻ phẫn nộ.
Bọn hắn đi xuyên qua rừng cây, tuy thời gian đã qua rất lâu, cây cối trong rừng dày đặc um tùm, nhưng Lục Trần vẫn nhớ rõ đường đi năm đó, dẫn A Thổ vòng qua cây cối trong rừng, đến bên một hang núi.
Húuuuuuuuuu
Rõ ràng A Thổ càng thêm kích động, hai hàm răng sắc nhọn liên tục nghiến vào nhau phát ra những âm thanh rợn người, mắt lóe hàn quang quét quanh hang núi, dáng vẻ hung dữ như muốn giết người đến nơi.
Lục Trần nhảy xuống nhìn quanh, chỉ thấy chỗ này không khác gì chỗ khác, đá tảng với đủ kiểu hình quáy dị đứng san sát, nhưng hình như đã bị bỏ hoang từ lâu, cửa hang phủ đầy bụi, không biết đã bao lâu chưa có ai đi vào rồi.
Như nghĩ đến điều gì, hắn quay người bước đến một chỗ nào đó, A Thổ cũng chạy theo, nhìn theo ánh mắt của hắn, cùng tập trung vào một nơi.
Trong đống đá vụn bên kia bờ sông, thấp thoáng một khúc xương trắng.
A Thổ khễ gầm một tiếng, Lục Trần gật gật đầu rồi đi qua.
Đá trước mắt hắn dần tản ra, dưới ánh mặt trời, một bộ xương đáng sợ hiện ra, nhưng đã tán loạn không còn nguyên vẹn, hơn nữa trên nhiều khúc xương còn có vết răng thú gặm.
Lục Trần nhìn bộ xương một lát, sắc mặt không đổi rồi thản nhiên quay lại nói với A Thổ:
- Đi thôi.
Hắn bước qua bộ xương, đi về phía bờ sông phía xa, hướng về vùng đất xa lạ, có thể là một khu rừng rậm xưa nay chưa từng có ai đặt chân đến. Trước mặt hắn có khi là nơi người Nam Man năm đó đi qua.
A Thổ sau lưng hắn kêu lên một tiếng rồi đi theo, khi đi qua đống đá vụn, một chân nó đạp nát cái đầu lâu, cạch một tiếng, đầu lâu trắng vỡ thành năm bảy mảnh vụn.
26/ 4
Đối với thành Côn Ngô vốn thanh bình đã lâu thì trận tàn sát đột ngột vào đêm trăng tròn thật là một sự kiện đáng kinh hãi, nhưng thật ra tác hại của trận tàn sát này không quá lớn, chỉ làm hư hại mấy căn nhà, có mấy người không may bị trúng tên bay đạn lạc mà chết oan uổng.
Hầu hết những kẻ gây ra tình trạng này là các đệ tử trẻ tuổi của hai bên Ma giáo và phái Côn Luân, tuy có kẻ đạo hạnh kiệt xuất nhưng tóm lại là vẫn tương đối yếu.
Bên phía phái Côn Luân có ẩn tình, hầu hết các chân nhân Nguyên Anh thực sự có thực lực hùng mạnh, đạo pháp cao cường đều bị giữ lại trên đỉnh Thiên Côn. Sự việc mà bọn họ phải đối phó vào đêm hôm ấy còn nguy hiểm và cấp bách hơn đối mặt với Ma giáo. Bên Ma giáo cũng đã tổn thương nguyên khí mất mười năm, chưa xuất hiện cao thủ Nguyên Anh nào, hoặc giả có cao thủ thì cũng kiêng dè phái Côn Luân không dám tự tiện ra tay. Còn nguyên nhân thực sự thế nào, chỉ có bản thân Ma giáo mới biết.
Tóm lại, sau trận đại chiến đêm trăng tròn, thành Côn Ngô tuy bị làm cho sợ mất hết hồn vía như có thế nào thì đây vẫn là địa bàn của phái Côn Luân. Những ngày sau phái Côn Luân thẳng tay “lọc” lại tất cả ngóc ngách của tòa thành náo nhiệt này, thanh trừng rất nhiều gián điệp vốn ẩn núp trong những góc khuất tối.
Hai hổ không thể ở cùng một núi, phái Côn Luân đứng nhất nhì thiên hạ, không thể để Ma giáo tồn tại phát triển ngay bên cạnh mình được.
Thế là bao nhiêu nội ứng của Ma giáo trong thành Côn Ngô đều bị quét sạch hết. Dù sao thành Côn Ngô cũng là nơi phái Côn Luân phát triển bao nhiêu năm rồi, gốc rễ vững mạnh, chỗ nào cũng len lỏi vào, một khi kiểm tra tỉ mỉ thì hầu hết nội ứng của Ma giáo đều không lọt được.
Sau cuộc thanh trừng, thành Côn Ngô nhanh chóng yên ổn trở lại, chôn người chết, xây lại nhà, tất cả đều khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, náo nhiệt ồn ào, hưng thịnh phồn hoa, như chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Câu chuyện xảy ra đêm hôm đó cũng trở thành chuyện phiếm trong lúc nhàn rỗi.
Chuyện lớn xưa nay chỉ cần không liên quan đến mình thì đều có kết cục tương tự trong mắt mọi người, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, rồi chuyện nhỏ biến thành một hồi ức khô cằn không chút sắc màu.
Nhưng với những người trực tiếp tham gia trận tàn sát tàn khốc đó, tận mắt nhìn người khác ngã xuống thì khác hẳn, hồi ức đó tràn đầy bi thương, phẫn nộ và hận thù khó giải tỏa.
Trong tối hôm đó, Tô gia thành Côn Ngô là một trong những nơi chịu thiệt hại nặng nhất, cửa lớn đổ sập, tường cao vỡ vụn, chết mất không ít người.
Nói đúng ra thì mỗi người chỉ có một mạng, nhưng trên đời này chưa bao giờ có công bằng tuyệt đối, giống như trong mắt từng người, kỳ thật có mạng lại quý giá hơn mạng người khác.
Sau đêm hôm đó, Tô gia rơi vào hoàn cảnh bi thảm, trong nhà chết không ít người nhưng mọi người chỉ quan tâm đến một người trẻ tuổi tên Tô Mặc, con trai gia chủ Tô gia, em ruột Tô Thanh Quân.
Vải trắng treo trước cửa, vòng hoa chất thành đống, câu đối bức phúng viết đầu những ngôn từ bi thương chân thành hoặc giả dối, cỗ quan tài gỗ lim đặt trước linh đường Tô gia, mẹ Tô Mặc đứng trước quan tài lệ rơi đầy mặt, khóc đến lạc giọng.
Cha Tô Mặc là Tô Thiên Hà xử lý nhiều công việc ở tiền đường. Thân là gia chủ Tô gia, lại là nam nhân, nên ông kiên cường hơn vợ nhiều, nhưng ánh mắt ông vẫn hiện nỗi đau thương tột cùng.
Ngoài ra còn có khá nhiều người nhà họ Tô đứng trước linh đường, phần lớn mặc áo trắng lo liệu chuyện hậu sự. Nghe tiếng gào khóc thê thảm của Bạch phu nhân. sắc mặt ai nấy đều phức tạp, thi thoảng liếc nhìn nhau.
- Con ơi, con chết thảm quá…
- Đáng thương cho con tuổi còn trẻ mà đã gặp nạn này, ông trời thật không có mắt…
- Vì sao kẻ đáng chết thì không chết, lại bắt ta kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh…
Tiếng khóc thảm thiết như gai nhọn đâm xé vào tai mọi người, ai nấy đều khó chịu, nhiều người đứng bên đều cau mày nhưng không ai dám nói một lời nào.
So với tang lễ long trọng ở linh đường, nhiều người cũng thiệt mạng đêm hôm ấy không được may mắn như vậy, không biết bây giờ xác đang ở đâu, nếu không phải bị cỏ xanh phủ kín thì cũng chỉ được chôn cất qua loa.
Đang lúc ầm ĩ bỗng có người từ ngoài bước vào, chính là Tô Thanh Quân.
Thân hình nàng gầy rạc hơn nhiều so với ngày trước, khuôn mặt tái nhợt, hình như vết thương vẫn chưa khỏi hẳn. Nhưng đối với nàng thương tích trên người không quan trọng, thần thái nàng trong trẻo mà lạnh lùng hơn ngày trước rất nhiều.
Thấy Tô Thanh Quân bước vào linh đường, mọi người lập tức im lặng, chỉ còn Bạch phu nhân vẫn đang gào khóc ở phía trước.
Tô Thanh Quân cũng đang mặc áo trắng. Nàng nhìn quanh rồi nhìn đến mẹ đang khóc lóc trước quan tài, hai mắt cũng đỏ lên, từ từ đi đến.
Nàng quỳ xuống sau lưng Bạch phu nhân, nhẹ nhàng ôm lấy bà, Bạch phu nhân dựa vào ngực nàng, nước mắt vẫn không ngừng đổ xuống, miệng vẫn không ngừng than khóc. Cái chết của Tô Mặc đã làm bà suy sụp.
Tô Thanh Quân hít sâu một hơi, lau nước mắt rồi nhẹ nhàng nói:
- Mẹ đừng quá đau buồn, nếu không sức khỏe của mẹ…
- Sức khỏe của ta làm sao?
Bạch phu nhân bỗng ngưng khóc, lạnh lùng hỏi.
Tô Thiên Hà đang đứng bên cạnh cảm giác có gì đó không ổn, nhíu mày bước tới.
Tô Thanh Quân ngơ ngác nói:
- Mẹ đã khóc ở đây hai ngày rồi, hay là mẹ đi nghỉ một chút, nếu không không còn gượng được nữa.
- Không gượng được thì chết là được!
Bạch phu nhân bỗng nhào đến bên quan tài khóc rống lên.
Tô Thanh Quân vội kéo bà lại, đau khổ khuyên lơn, nhưng nàng nói khản cổ Bạch phu nhân vẫn không có phản ứng. Đúng lúc nàng hơi ngừng lại thì Bạch phu nhân bỗng quay đầu nhìn nàng trừng trừng, đôi mắt chất chứa đầy hận thù giận dữ.
Tô Thanh Quân lắp bắp kinh hãi:
- Mẹ… sao mẹ lại nhìn con như vậy?
- Ta hỏi mày, vì sao mày không cứu Mặc nhi? Sao mày lại đứng trơ mắt nhìn nó chết?
Bạch phu nhân bỗng quát hỏi Tô Thanh Quân.
Tô Thanh Quân trong đầu nổ “ùng” một tiếng, nhất thời không kịp phản ứng, ngạc nhiên nhìn mẹ, đám người đứng quanh linh đường đều im bặt.
Một lúc sau Tô Thanh Quân run rẩy nói:
- Mẹ à, không…không phải thế…
Bạch phu nhân bỗng đứng phắt dậy, khuôn mặt nhăn nhúm vặn vẹo, nhìn trừng trừng vào Tô Thanh Quân hét lên:
- Đêm hôm đó ta thấy rõ ràng, mày đánh với tên khốn kiếp đó một trận, rõ ràng đã chiếm được thế thượng phong, vì sao đột nhiên lại thua?
- Còn nữa, tên khốn kiếp đó rõ ràng có biết mày, vốn y định giết cả ta cả cha mày, bị mày kêu một tiếng ngăn lại, sao mày không ngăn y giết Mặc nhi?
Tô Thanh Quân mở miệng định nói nhưng lại thôi, vẻ mặt bi ai thống khổ, lát sau hai hàng nước mắt lăn xuống, nàng chỉ lắc đầu cười thảm, thấp giọng nói:
- Mẹ à, không phải như vậy đâu.
Mọi người xung quanh xôn xao, tiếng xôn xao nhanh chóng biến thành tiếng ồn ào, lúc này không biết có bao nhiêu người nhìn Tô Thanh Quân với ánh mắt khác thường.
Cô gái vốn cao cao tại thượng, tuổi còn trẻ đã là thiên tài của tu sĩ Kim Đan, lúc này lại có thể bị bất kỳ ai miệt thị bàn tán, ngọc vướng bụi đen, ai nấy đều xôn xao bàn tán một phen.
- Đủ rồi!
Một tiếng quát lớn, Tô Thiên Hà bước nhanh tới, ông sầm mặt nhìn quanh bốn phía rồi khoát tay nói:
- Mời chư vị ra ngoài một lát, người nhà chúng tôi có chuyện cần nói.
Ông ta là gia chủ Tô gia đã nhiều năm, uy nghi đường bệ, người ngoài trước nay luôn nể sợ, tuy đang đứng trước linh đường, hành động này quả thật hơi vô lý nhưng cuối cùng tất cả mọi người vẫn chậm rãi lui ra.
Khi trong linh đường chỉ còn lại ba người, thần sắc Tô Thiên Hà mới dịu xuống chút ít, ông nhìn sang phu nhân đang đứng khóc bên cạnh, thở dài nói:
- Quân nhi cũng chỉ có ý tốt khuyên nàng, sao nàng lại cố ý làm khó nó trước mặt bao nhiêu người?
Bạch phu nhân sắc mặt sầu thảm, giơ tay chỉ vào quan tài, khóc nói:
- Chẳng lẽ ta nói sai hay sao? Mặc nhi đang nằm trong này, chết không toàn thây, đầu một nơi người một nẻo, trên mình còn găm bao nhiêu vết dao, nó có đáng thương hay không? Mày làm chị, mà không có tí áy náy nào sao?
Câu cuối cùng bà ta lại khóc nói với Tô Thanh Quân, Tô Thanh Quân nghiến chặt răng nhưng không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận