Thiên Ảnh

Chương 303: Vì bộ lạc (For the Horde ^^)

-Chưa từng nghe qua ư?
Mặt Hoả Nham xẹt qua một tia thất vọng, có điều rất nhanh sau đó y lắc lắc đầu bình tĩnh lại, đây chỉ là một hi vọng xa vời của bọn họ. Trong tuyệt cảnh tồi tệ năm đó, trước mặt đại quân Tu Sĩ Nhân Tộc ùn ùn kéo tới, những người bị kẹt lại vùng đất Mê Loạn chỉ có kết quả là chín chết một sống mà thôi.
Một đêm cứ thế trôi qua, không có chuyện gì xảy ra, chỉ là đêm ở Hoang Nguyên rất lạnh.
Ngày hôm sau, khi trời sáng, Hỏa Nham và Lục Trần mang theo A Thổ tiếp tục lên đường.
Lục Trần đi theo y một đoạn, thấy trên cơ bản đều đi về phía Nam nên hơi kinh ngạc, hỏi:
-Tế đàn Hỏa Thần nằm sâu ở hướng Nam ư?
-Ừ.
Hỏa Nham nói:
-Ở vùng đất đồng cỏ tốt tươi phía nam.
-Hả?
Hỏa Nham nhìn Lục Trần kinh ngạc, hừ một tiếng, nói:
-Chẳng lẽ ngươi cho rằng toàn bộ Nam Cương Hoang Nguyên đều là vùng đất khô cằn hoang vu?
Lục Trần cười nói:
-Không phải do trước tới giờ không có người nào tới nơi này sao, không biết cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Hỏa Nham suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng thế thật. Trước giờ phía Man Tộc có tới vài lần vượt qua vùng đất Mê Loạn nhưng vì nguyên nhân Linh Lực Ngũ Hành hỗn loạn cho nên Nhân Tộc chưa bao giờ xuôi Nam. Người có đạo hạnh cao thâm đặc biệt nhạy cảm với Ngũ Hành hỗn loạn. Người bình thường không có Linh Lực nên không sợ Ngũ Hành hỗn loạn, nhưng bọn họ lại không thông qua cánh cửa vùng đất Mê Loạn. Cho dù có người mang theo đi qua, một người thường tới Hoang Nguyên Nam Cương chỉ có con đường chết.
Cho nên, nhiều năm qua, chưa có một Nhân Tộc nào đi sâu vào Nam Cương Hoang Nguyên.
Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt Hoả Nham trở nên có chút kỳ quái, y không nhịn được liếc mắt nhìn về phía Lục Trần.
Lục Trần mỉm cười, không tránh né, cười nói:
-Sao vậy, thấy có gì không đúng à?
Hỏa Nham ho khan một tiếng, nói:
-Ừ, có một chút… Chẳng qua không có vấn đề gì, ngược lại Tu Sĩ mạnh mẽ nhất của Nhân Tộc các ngươi gần như không qua được, ta mang ngươi đi một chuyến cũng chẳng sao.
Lục Trần cười gật đầu, nói:
-Đúng vậy, không thể nào xảy ra chuyện được, ta chỉ có một mình, chẳng lẽ có thể tiêu diệt toàn bộ Man Tộc ở Hoang Nguyên Nam Cương?
Hỏa Nham mỉm cười, sau đó không nhịn được cười ha ha.
Nổ lớn như thế dù là Hoả Nham hay Lục Trần đều không để trong lòng, đảo mắt cái là quên. Dọc theo đường đi họ nói rất nhiều chuyện liên quan tới tộc Hắc Hỏa ngày trước và ngày nay, còn nói chuyện về đủ loại truyền thuyết về Hỏa Thần thần bí của bộ tộc Hắc Hỏa.
Lục Trần từ miệng Hoả Nham biết được tộc Hắc Hỏa từng có quá khứ huy hoàng. Bộ tộc này thậm chí từng là một trong những bộ tộc mạnh mẽ nhất trong Hoang Nguyên Nam Cương, từng chiếm cứ mảnh đất tốt nhất, thống trị không biết bao nhiêu bộ tộc nhỏ yếu.
Chẳng qua đây đều là chuyện cũ, thời gian mấy trăm năm đủ để lau sạch hết thảy vinh quang. Bây giờ ngay cả những bộ tộc nhỏ như Lôi Tích, Quỷ Hồ cũng có thể ngồi ngang hàng với tộc Hắc Hỏa. Chuyện để Hoả Nham đau lòng chính là y phát hiện trong tộc càng ngàng càng có nhiều người, thậm chí có thể nói là phần lớn người trong tộc đã chấp nhận hiện thực này.
Bọn họ bắt đầu quên mất sự huy hoàng và vinh quang của tổ tiên. Họ chấp sự sự yếu đuối và khổ nạn bây giờ. Bọn họ giẫy giụa sinh tồn và kéo dài hơi tàn, bọn họ giống như một con thỏ cát yếu đuối nhất trong Hoang Nguyên, bị vô số dã thú vồ mồi.
Hơn nữa, dường như họ còn cảm thấy rất vui, rất bình thường.
Lục Trần yên tĩnh lắng nghe, nhiều khi không nói một lời. Chờ khi Hoả Nham ngừng nói, Lục Trần bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu:
-Ngươi không muốn như vậy?
-Đương nhiên không muốn.
Hỏa Nham ưỡn thân thể khôi ngô của mình. Từ người hắn có thể loáng thoáng được tư thế oai hùng của Chiến Sĩ Hắc Hỏa vô địch từng tung hoành ngang dọc năm xưa, nói:
-Bộ tộc bọn ta vốn không như thế. Bọn ta nhất định phải cướp về những gì tổ tiên ngày xưa để lại!
Lục Trần nhìn y một hồi không nói gì. Hỏa Nham cảm nhận được ánh mắt khác thường của Lục Trần vì vậy hỏi với giọng điệu hơi nghi ngờ:
-Sao vậy?
Lục Trần nói:
-Ta biết ngươi có hùng tâm tráng chí, chẳng qua ngươi có nghĩ tới việc nếu ngươi thật sự làm như vậy, ngươi sẽ phải mang toàn bộ tộc nhân tộc Hắc Hỏa của ngươi đi theo ngươi làm một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Hỏa Nham lập tức nói:
-Đây không phải là chuyện nguy hiểm, đây là khôi phục vinh quang của tổ tiên, vì việc này cho dù gặp nguy hiểm cũng chẳng hề gì.
Lục Trần gật đầu một cái, nói:
-Vậy ngươi có nghĩ tới không, có lẽ không phải ai trong tộc nhân trong tộc Hắc Hỏa cũng có suy nghĩ muốn liều mạng làm chuyện này giống ngươi. Có lẽ có người… Ừ, ngươi đừng có trừng mắt nhìn ta, ta phải nói rõ với ngươi những điều này, nếu không, nếu sau này ta thật sự làm thầy tế của tộc Hắc Hỏa bọn ngươi, gặp chuyện này ít nhất ta cũng biết cách để giải quyết.
Hỏa Nham yên lặng gật đầu, một lát sau y nói:
-Được, ngươi nói tiếp đi.
Lục Trần tiếp tục nói:
-Nếu thật sự có một ít tộc nhân tộc Hắc Hỏa không muốn liều mạng chém giết, không muốn chảy máu vì thứ vinh quang của tổ tiên các ngươi vứt bỏ năm xưa, vậy ngươi sẽ làm gì?
Khi Hoả Nham nghe được một nữa sắc, mặt lạnh xuống. Một lát sau, y lạnh giọng nói:
-Trước sự nghiệp tổ tiên không có loại nhu nhược như vậy. Hơn nữa nếu bản thân là một thành viên của tộc Hắc Hỏa thì phải vì bộ tộc mà liều mạng chém giết, cũng có nghĩa…
-Là vì bộ tộc, hay vì mơ mộng của ngươi?
Cắt ngang lời Hoả Nham nói, Lục Trần nhìn chằm chằm vào mắt Hoả Nham.
Hỏa Nham lạnh lùng nhìn Lục Trần.
Lục Trần đón nhận ánh mắt không chút né tránh. Qua một lúc lâu, Hỏa Nham thản nhiên nói:
-Là vì tộc Hắc Hỏa.
Lục Trần nhìn hắn một hồi, sau đó nói:
-Được, ta biết rồi.
Tế đàn Hỏa Thần của bộ tộc Hắc Hỏa dựa theo cách nói của Hoả Nham được giấu ở một nơi bí mật sâu trong núi. Nơi đó vốn là lãnh thổ của tộc Hắc Hỏa lúc còn cường thịnh, có điều thời thế sớm đã thay đổi rồi.
Hoả Nham không nói rõ vì sao tộc Hắc Hỏa lại bỏ qua tổ địa trốn tới phương Bắc hẻo lánh. Chẳng qua Lục Trần vẫn có thể đoán được một chút, đơn giản là vì thực lực nhỏ yếu bị người khác đuổi đi mà thôi, ngoài ra chẳng có nguyên nhân nào khác.
Lục Trần sáng suốt không hỏi cặn kẽ những chuyện làm cho người ta thương tâm này, có điều hắn vẫn phải hỏi rõ những bộ tộc mạnh mẽ nào hiện đang thống trị Hoang Nguyên. Dù sao nếu sao này hắn bán mạng cho tộc Hắc Hỏa thì những chuyện này là chuyện phải biết.
Có điều khi hỏi chuyện này, trong lòng hắn có cảm giác kỳ lạ, tâm trạng và cảm nhận quen thuộc có vẻ như quen thuộc, giống như hắn đột nhiên trở lại mười năm trước vậy.
Khi đó, hắn vẫn là một ảnh tử.
Bây giờ, hắn giống như lại biến thành một gián điệp, vô tình hay cố ý hỏi thăm bí mật của Hoang Nguyên cho dù có lẽ hắn sẽ không bao giờ có thể trở lại Nhân Tộc.
Hỏa Nham không nghi ngờ gì, hơn nữa đại khái nghĩ là Lục Trần vì bộ lạc Hắc Hỏa nên mới hỏi những chuyện này cũng bình thường thôi, cho nên y rất sảng khoái nói cho Lục Trần nghe.
Trong Hoang Nguyên Nam Cương bây giờ, tộc Hắc Hỏa không phải là tộc mạnh mẽ cường thế như hạc trong gà hay như mặt trời giữa trưa như trước nữa. Thay vào đó, bốn đại Man Tộc Thuỷ Mộc Thổ Lôi mới là người đã chia cắt toàn bộ Hoang Nguyên.
Bốn đại Man Tộc có một chỗ giống nhau, đó là mỗi một bộ tộc đều có một vị Shaman-người có đạo hạnh hay trí tuệ đều cao hơn thầy tế!
Là Shaman có thể dời non lấp biển, pháp lực vô biên trong truyền thuyết ư…
Lục Trần trầm mặc, dường như có chút suy nghĩ, không nói gì.
Đại khái là trưa ngày hôm nay, Lục Trần và Hoả Nham đột nhiên phát hiện Hoang Nguyên phía trước đột nhiên có gì đó khác thường, cát vàng cuồn cuộn theo gió thổi tới, âm thanh nghe rất giống với lúc gặp phải bầy sói mấy ngày trước.
Hai người bị doạ giật mình, chẳng qua may mắn là khoảng cách còn rất xa. Khi định tránh đi, Hoả Nham dường như thấy gì đó cho nên dừng bước lại. Cẩn thận nhìn vùng bụi mù một lúc lâu, phía sau cát vàng dường như có những bóng dáng mơ hồ đang chạy, hơn nữa dường như nghe được tiếng hí còn hung mãnh hơn thiên quân vạn mã. Hơi suy nghĩ một chút, một lát sau, y thở dài, bất đắc dĩ nói:
-Ta nghĩ là ta biết vì sao đàn sói lại chạy tới phương Bắc rồi….
-Hả, là do nguyên nhân gì?
-Bộ tộc của Shaman Sấm tới.
31/ 8
Cái tên Shaman Sấm làm cho Lục Trần liên tưởng tới Shaman Lửa. Tên Shaman Man Tộc già nua đó có ấn tượng quá khắc sâu trong lòng hắn, cho nên theo bản năng hắn quay người lại nhìn Hoả Nham.
Đều là người có chảy dòng máu của bộ tộc Hắc Hỏa, thế nhưng tên Hoả Nham này hoàn toàn không có điểm nào giống với Shaman Lửa. Một tên dần dần già u ám sâu sắc, một tên thì cường tráng, khoẻ mạnh, tâm huyết, tràn đầy hi vọng. Cả hai khác biệt như mặt trời với mặt trăng vậy.
Hơn nữa, thực lực của hai người cũng khác biệt một trời một vực. Hỏa Nham căn bản không thể so sánh với Shaman Lửa, Lục Trần cảm thấy kỳ lạ khi trong đầu mình lại có ý nghĩ so sánh cổ quái này xuất hiện.
Vị Shaman Sấm mà Hoả Nham nhận ra là một trong những người mạnh nhất trong Hoang Nguyên Nam Cương. Bộ tộc của gã có tên Lôi Vân, nghe có chút giống với Lôi Tích Lục Trần từng gặp, có điều hai bộ tộc có sự khác biệt một trời một vực.
Bộ lạc Lôi Vân ỷ vào sự che chở của Shaman Sấm đã trở thành một trong những bộ lạc mạnh nhất trong Hoang Nguyên. Bọn họ và mấy bộ tộc mạnh khác chia nhau chiếm cứ lãnh địa ngày xưa của tộc Hắc Hỏa. Đây cũng là nơi phì nhiêu tươi tốt nhất trong Hoang Nguyên Nam Cương. Thực ra thì thực lực của tộc Lôi Vân mạnh hơn mấy bộ tộc nhỏ như Lôi Tích, Hắc Hỏa rất nhiều.
-Há, thì ra là như vậy, có điều những việc này có liên quan gì với bầy sói?
Lục Trần hỏi Hoả Nham.
Hỏa Nham liếc mắt nhìn mảnh cát vàng đang cuộn lên kia, nói:
-Những bộ tộc có thế lực lớn thường thích săn thú.
-Hả?
Hỏa Nham nói:
-Bộ tộc Hắc Hỏa bọn ta cũng vậy, ngày thường cũng sẽ ra ngoài săn thú, giết một ít yêu thú kéo về dùng làm lương thực. Những bộ tộc lớn như tộc Lôi Vân không giống vậy, nguyên liệu của bọn họ rất đầy đủ, căn bản không thiếu thức ăn. Cho nên bọn họ thường xuyên tổ chức săn thú, mặc dù cũng là săn giết yêu thú, thế nhưng mục đích của bọn họ là khoe khoang sức mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận