Thiên Ảnh

Chương 268: Liều mạng chém giết

Mười mấy Tu Sĩ Nhân Tộc đạo hạnh cao cường, từng trải chiến trận, kinh nghiệm phong phú xông vào bộ lạc Man Nhân nhìn giống như một đám hổ xông vào bầy dê. Ngoại trừ vài tên Chiến Sĩ Man Nhân miễn cưỡng có thể ngăn cản một chút, những người còn lại cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ đều hoàn toàn không phải đối thủ của đám áo đen.
Tính tình Man Tộc trời sinh hung hãn, có không ít người nhặt lên binh khí hoặc là gậy gộc, hòn đá liều chết đánh nhau, nhưng trước mặt những pháp bảo thần binh vô cùng sắc bén, toàn bộ những thứ này chẵng khác gì giấy không hề có sức chống cự. Trong khoảnh khắc, người ngã ngựa đổ, máu văng khắp nơi.
Đám áo đen này đều là những người quen cảnh chém giết, một khi quyết định ra tay, đối mặt với thảm cảnh thế này bọn họ vẫn không hề có chút nương tay nào, có thể nói là tâm địa sắt đá.
Trong lúc nhất thời, tiếng khóc, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên. Không ngừng có người ngã trong vũng máu co quắp chết đi, máu tươi và tay chân cụt có thể tuỳ ý thấy khắp nơi.
Lục Trần đã vào thôn, thấy tình cảnh này chân cũng hơn dừng lại. Hắn không có ấn tượng tốt với Man Nhân, nói một cách chính xác, hắn giống như những Nhân Tộc khác hết sức căm ghét chủng tộc này.
Nghìn năm trước, Man Tộc xâm phạm Trung Thổ, sinh linh đồ thán, không biết có bao nhiêu người vô tội chết thảm, hơn nữa Man Tộc trời sinh hung tàn, có vài bộ tộc thậm chí còn ăn thịt người, từng cái từng cái tội trạng có thể làm cho người ta tức lộn ruột.
Cho nên đó là nguyên nhân tới ngày nay, Tu Sĩ Nhân Tộc hễ phát hiện ra Man Tộc lưu lại trong vùng đất Mê Loạn thường sẽ ra tay tiêu diệt. Cục diện hôm nay hiển nhiên cũng là do thói quen ra tay với Man Tộc của những người áo đen mà thôi.
Thù hận mấy nghìn năm đã sớm không thể hoá giải.
Chẳng qua trong bộ lạc Man Tộc này không phải chỉ có Chiến Sĩ. Nơi này còn có phụ nữ người già và trẻ con, mà hiển nhiên cuộc giết chóc của đám áo đen này lại không có tiến hành phân chia.
Không biết tại sao, Lục Trần đột nhiên có cảm giác không thoải mái khi nhìn những tên Man Tộc kia không ngừng ngã xuống.
Là mình mềm lòng ư?
Lục Trần lắc lắc đầu, ném suy nghĩ lung tung này qua một bên. Ngay khi hắn chuẩn bị đi tiếp, đột nhiên, một bóng dáng nhỏ bé lảo đảo chạy tới. Người tới là một thằng nhóc Man Tộc.
Nửa trên khuôn mặt của nó toàn máu, không biết là máu của nó hay là máu người khác văng lên mặt nó. Nhìn ngược hướng nó chạy có thể thấy được có một người áo đen thân thủ nhanh nhẹn dũng mãnh đang cầm binh khí đại khai sát giới.
Thằng nhóc này dường như bị đã cực kỳ hoảng sợ, đang chạy như điên về một hướng khác.
Khoé mắt Lục Trần phát hiện, hướng thằng nhóc chạy vừa vặn có một tên áo đen đang giết tới. Thằng nhóc này chạy đi giống như đang tự tìm đường chết vậy.
Khi tên nhóc Man Nhân chạy qua chỗ Lục Trần đứng một đoạn không xa, Lục Trần hơi chần chờ, sau đó đưa tay bắt thằng nhóc lại.
Tên nhóc Man Nhân kia quát to một tiếng, quay đầu lại nhìn Lục Trần nhe răng trợn mắt liều mạng giãy giụa.
Lục Trần cau mày, không so đo với thằng nhóc, tiện tay đẩy ngã thằng nhóc, sau đó lấy tay chỉ về phía con đường mình đi vào. Đây là con đường không có người áo đen, chạy theo con đường này có thể thoát.
Ngay sau đó, Lục Trần tiếp tục lên đường. Dù sao thì mục tiêu của hắn không phải là cứu người mà là thừa dịp loạn cướp đoạt khối gỗ đen thần bí có thể cộng hưởng với lửa đen trong người hắn.
Chẳng qua, hắn vừa mới đi mấy bước bỗng nghe được có tiếng gió sau lưng. Lục Trần nhướng mày, xoay người lại nhìn, thấy thằng nhóc kia đang hoảng sợ chạy về phía mình, thoáng cái, đã nhảy vaò ngực Lục Trần.
Là sợ hãi quá mức sao? Cho nên nhìn thấy người hơi tốt với mình liền cảm thấy có thể được che chở? Lục Trần nhìn thằng nhóc một cái sau đó đưa tay đón nó. Ngay sau đó, mặt hắn thay đổi, tay phải trầm xuống biến thành trảo trực tiếp nắm lấy bàn tay thằng nhóc kia.
Một con dao nhỏ sắc bén, đã đâm rách y phục, miễn cưỡng chạm tới da thịt hắn.
Thằng nhóc Man Tộc điên cuồng kêu to, liều mạng dùng sức muốn đâm con dao vào bụng Lục Trần, thế nhưng cánh tay Lục Trần đối với thằng nhóc giống như làm bằng sắt, từ đầu tới cuối vẫn không nhúc nhích.
Ánh mắt Lục Trần lạnh lùng nhìn thằng nhóc Man Tộc, chốc lát sau, hắn hỏi:
-Những người khác giết người lấy máu, mi bị sợ tới mức không dám trả thù chỉ biết chạy loạn. Ta thấy mi đáng thương nên cứu mi, mi lại muốn giết ta?
-A…
Thằng nhóc Man Tộc hét lên một tiếng như tiếng thú rống. Không biết nó có nghe hiểu những gì Lục Trần nói hay không, chỉ thấy mặt nó đầy sự ác độc, răng nanh nghiến vào nhau, muốn liều mạng đẩy con dao đâm chết Lục Trần.
Thử một hồi không có kết quả, nó đột nhiên há miệng cắn về phía cổ tay Lục Trần đồng thời tăng lực trên tay, hiển nhiên muốn thừa dịp thoát khỏi Lục Trần sau đó đâm con dao vào bụng hắn.
Lục Trần hất tay một cái, thằng nhóc Man Nhân bay lên, nó còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã cảm thấy cổ mình siết chặt, cổ nó bị người ta tóm.
Ngay lúc này, thằng nhóc đột nhiên cảm thấy trước mặt tối lại, nó thấy phía trước ngoại trừ Lục Trần còn có một bóng dáng màu đen mới xuất hiện phía sau.
Đó là một tên áo đen khác, không biết hắn đứng phía sau Lục Trần từ lúc nào, liếc nhìn thằng nhóc Man Tộc một cái, hắn trầm giọng hỏi:
-Sao vậy?
Thân thể Lục Trần hơi cứng lại, đang định hành động thì đột nhiên, thằng .nhóc trước mặt giãy giụa, Trong trong mắt nó lóe lên vẻ hung tàn, ngón tay chỉ về phía con đường Lục Trần vừa chỉ rồi há to miệng định nói chuyện.
Con ngươi Lục Trần co lại, ý lạnh xẹt qua. Trong nháy mắt, hắn bỗng dùng sức. Mặt tên nhóc Man Tộc cứng đờ, toàn bộ lời nói của nó kẹt ở cuống họng không thể thốt ra.
Âm thanh gãy xương vang lên từ cổ thằng nhóc. Nó khó tin, ngạc nhiên nhìn về phía ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng của Lục Trần, dường như không nghĩ tới người vốn mềm lòng trong nháy mắt có thể trở nên lạnh lùng vô tình như thế.
Sau đó, đầu nó rũ xuống, không còn tiếng hít thở.
Lục Trần từ từ đứng lên, xoay người nhìn về phía sau lưng người áo đen.
Người áo đen gật đầu, nói:
-Làm rất tốt.
Nói xong, gã liền rời khỏi chỗ này lướt tới chỗ khác.
Lục Trần nhìn người áo đen rời đi, sau đó hờ hững quét mắt nhìn thằng nhóc Man Tộc trên mặt đất. Chốc lát sau, hắn xoay người lại rời khỏi nơi này.
Cuộc chiến trong bộ lạc càng ngày càng kịch liệt, nhưng thực tế lực lượng không hề tương đương. Nói đúng ra thì từ đầu Man Tộc đã lâm vào tình trạng tệ hại. Những người áo đen đột nhiên đánh tới này vô cùng mạnh mẽ, thủ đoạn rất tàn bạo, gần như không cho Man Tộc chút cơ hội nào.
Chiến trường trong thôn thảm thiết tràn đầy máu tanh. Không bao lâu, Man Nhân đã chết hơn mười người, những người xâm nhập đừng nói là chết, ngay cả bị thương cũng không có.
Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Lục Trần nhờ vào sự hỗn loạn này mà thần không biết quỷ không hay yên lặng tới gần đống đá.
Khối gỗ màu đen kỳ lạ kia đang cắm trên đống đa cao khoảng năm sáu thước. Ánh mắt Lục Trần quét qua, bỗng nhiên chợt dừng lại ở một chỗ phía dưới đống đá
Chỗ những hòn đá đó lộ ra mấy vật trắng toát. Ánh mắt Lục Trần trong nháy mắt lạnh lại, sát ý trở nên vô cùng nồng.
Những vật màu trắng kia là xương cốt, xen lẫn trong đá là những vật hình tròn thoạt nhìn là sọ người, bộ xương đen ngòm nhìn rất âm u dễ sợ. Nhưng đáng sợ hơn là Lục Trần thấy rõ một hai khối xương trong có có dấu vết cắn xé, nhìn giống như bị ma thú gặm qua.
Thân thể hắn hơi run, hô hấp có chút dồn dập. Một lát sau, hắn cưỡng ép dời ánh mắt sang chỗ khác, khẽ cắn răng, cố gắng khống chế tâm thần, hít sâu một hơi, đi về phía khối gỗ.
Đột nhiên, một bàn tay từ bên cạnh xuất hiện, thoáng cái đã đoạt lấy khối gỗ màu đen kia.
Lục Trần kinh ngạc nhìn lại, thì ra là lão thầy tế. Giờ phút này, trên khuôn mặt già nua đó chỉ còn vẻ điên cuồng. Lão cầm khối gỗ, khẽ tựa lên người mình. Hoa văn đồ đằng trên khối gỗ đen vốn đang tối đi do nghi thức bị cắt đứt thoáng cái sáng toàn bộ. Một luồng hơi thở quỷ dị phát ra từ khối gỗ đen.
Mắt lão thầy tế hoàn toàn đỏ ngầu, miệng kêu lên những âm thanh tối nghĩa, có lẽ là thần chú gì đó. Từng sợi từng sợi hơi thở màu đỏ từ khối gỗ đen bay ra, ngay sau đó phóng tới toàn bộ những Man Nhân còn sống.
Tình cảnh này giống như đột nhiên có mấy chục tia màu đỏ dùng bộ dạng làm người nổi da gà đột nhiên liên kết toàn bộ người Man Tộc với khối gỗ đen, mỗi một tia đỏ cắm vào đỉnh đầu một Man Nhân. Tiếp theo, lão thầy tế khàn giọng kêu gào, thế là chuyện kỳ dị xuất hiện.
Toàn bộ Man Tộc, dù già hay trẻ, thân thể tất cả đều to lên, khuôn mặt dữ tợn, cặp mắt lồi ra, khuôn mặt vốn đã xấu xí lúc này nhìn càng giống với ác quỷ.
Cùng lúc, lực lượng của những Man Tộc này tăng lên gấp đôi, đặc biệt là những Chiến Sĩ Man Tộc. Dáng người của bọn chúng một lần nữa to lên gấp hai, trong thời gian ngắn hơi áp chế ngược đám áo đen.
Bí thuật kỳ lạ như thế thật sự quá khó tin, chẳng qua rất nhanh mọi người đã phát hiện nhận loại bí thuật này không phải là chuyện thoải mái gì. Trước mắt mọi người đột nhiên có một người kêu thảm. Thân thể một Man Nhân nữ phồng lớn rồi trực tiếp nổ nát, ngay lập tức máu chảy thành sông.
Nhưng càng nhiều Man Nhân như điên như dại rối rít nhào tới chỗ đám áo đen. Một trận chém giết thảm thiết nữa bắt đầu!
28/ 3
Trận chiến càng ngày càng thảm thiết, máu thịt văng tung toé. Bộ lạc hoàn toàn biến thành địa ngục. Những người áo đen vốn đang có ưu thế đột nhiên gặp cản trở. Trong cuộc phản công bất thình lình, đám Man Nhân đột nhiên trở nên điên cuồng kia đã tạo sự đả kích không tưởng cho bọn họ.
Trong tình huống bị bất ngờ, những người áo đen liên tục lui về phía sau, thậm chí còn có vài người bị thương thấy máu.
Khung cảnh này hiển nhiên ngoài ý muốn của mọi người. Những tiếng hét tức giận không ngừng vang lên từ miệng đám áo đen. Cục diện trở nên hỗn loạn.
Chẳng qua, những người áo đen này không phải đám ô hợp, ngoài chiến lực mạnh mẽ ra, trong đám cũng có người sáng mắt thông minh. Rất nhanh đã có người nhìn ra chỗ mấu chốt, quát to:
-Là lão già kia, nhanh giết lão già kia.
Một tiếng hô lên, phần lớn những tên áo đen hiểu ra. Nhất thời, ánh kiếm sáng lên, tiếng gió rít vang lên không ngừng, sau đó cả đám rối rít đánh tới chỗ lão thầy tế.
Lúc này lão thầy tế đang ngồi bên cạnh đống đá, hai mắt đã đỏ hoàn toàn, thậm chí ngay cả con ngươi cũng bị màu đỏ che mất. Mấy giọt máu đỏ chảy từ khe mắt lão xuống, nhìn vô cùng thê lương quỷ dị.
Khối gỗ đen trong ngực lão vẫn còn đang phát ra vô số sợi đỏ kết nối toàn bộ Man Nhân trong bộ lạc. Miệng lão không ngừng lẩm bẩm thầm chú thúc giục. Đám Man Nhân gầm lên như dã thú rồi điên cuồng nhào về phía những người áo đen.
Lục Trần vốn chính là người gần đống đá nhất chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Ngay thời điểm Lục Trần chỉ cần vươn tay là có thể lấy được khối gỗ đen, lão thầy tế đột nhiên đoạt đi, ngay sau đó, một màn đáng sợ xuất hiện.
Không cho hắn chút cơ hội để phản ứng, Lục Trần đột nhiên phát hiện mình trong nháy mắt bị bao vây.
Trái phải trước sau chỗ nào cũng có Man Nhân. Lúc này không biết vì sao đám Man Nhân đã lọt vào trạng thái điên cuồng rối rít nhào tới chỗ hắn. Trong nháy mắt, Lục Trần cảm thấy áp lực như núi, có cảm giác như bị một đàn yêu thú chôn vùi vậy.
Quyết định thật nhanh, hắn quay người chạy, những Man Nhân này vốn chỉ có chút sức mạnh, mạnh hơn nhân loại bình thường nhưng yếu hơn Tu Sĩ nhiều. Thế nhưng không biết lão thầy tế thông qua khối gỗ đen dùng loại quái pháp kỳ lạ nào mà trong nháy mắt khi bị những sợi đỏ cắm vào, thân thể đám Man Nhân liên tục to lên, mạnh lên tới nổi có thể chém giết với các Tu Sĩ.
Cuối cùng nhờ vào thân thủ bén nhạy, thêm vào việc đám Man Nhân chưa kịp thích ứng tình trạng thực lực tăng vọt, mặt dù tàn bạo không sợ chết nhưng di chuyển không quá linh hoạt, cho nên xông trái xông phải một hồi, Lục Trần thật may mắn chạy thoát.
Chạy về tới khu rừng, Lục Trần quay đầu lại nhìn, thấy đám Man Nhân không đuổi theo hắn. Bọn chúng đuổi xa nhất chỉ mới tới rìa bộ lạc, sau đó rối rít vòng trở về tấn công đám áo đen còn lại.
Lục Trần thở dốc mồi hồi.. Bỗng nhiên trong khoảng rừng bên cạnh vang lên những tiếng xoạt xoạt, khiến hắn cả kinh lui về sau một bước. Một lát sau hắn thấy A Thổ từ những bụi cây nhảy ra.
Lục Trần thở phào một hơi sau đó gật đầu với A Thổ. A Thổ hơi lo lắng nhìn Lục Trần một cái, sau đó lại nhìn tình trạng hỗn loạn đầy máu tanh phía dưới rồi hống khẽ một tiếng.
Mày Lục Trần hơn nhíu lại, đứng cạnh A Thổ nhìn xuống phía dưới sau đó nói nhỏ:
-Tình huống có gì đó không đúng, thật sự là quá tà môn!
Tình huống trong bộ lạc Man Nhân càng ngày càng kỳ lạ. Đám Man Nhân giống như đã điên toàn bộ, từng người từng người xông lên liều mạng với người áo đen. Họ cắn xé đạp đập, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cho dù bị binh khí của những người áo đen gây thương tích, bị chém đứt ngón tay, cánh tay này nọ họ cũng mặc kệ, giống như không biết đau đớn là gì cứ vậy, tiếp tục la hét xông về phía kẻ thù.
Những người áo đen vốn định xông tới giết lão thầy tế lại phát hiện mình không những bị đám Man Nhân điên cuồng ngăn cản mà còn từ từ bị ép lui ra sau, càng ngày càng cách xa lão thầy tế.
Cuộc chiến vốn nghiêng về một bên này bị đám Man Nhân ép tới mức thế hoà, thậm chí cán cân thắng bại còn có xu hướng thay đổi.
Ngay lúc này, có một tiếng cười lạnh vang lên từ đám người áo đen, sau đó có người bay lên, lướt đi trên không trung, hét dài một tiếng rồi xông qua. Ánh kiếm tăng vọt, bỗng biến thành vạn tia kiếm khí màu xanh, dùng khí thế vạn quân đánh xuống!
Trong nháy mắt, mặt đất ầm ầm nổ vang. Ba bốn tên Man Nhân đứng phía trước trực tiếp bị đập xuống đất, máu tươi phun ra như suối.
Là Thiên Cực Huyền Thanh Kiếm!
Người áo đen giữa không trung quát:
-Tập trung lại!
Âm thanh như tiếng sấm chấn động ra ngoài. Một lát sau, toàn bộ người áo đen đã áp sát về phía gã. Trên đường đi mỗi người giúp đỡ nhau, một hợp hai, hai hợp ba, đám người áo đen nhanh chóng chuyển từ trạng thái đánh lẻ sang trạng thái tập trung một chỗ.
Đồng thời, người áo đen trên không trung không ngừng ra lệnh, mỗi người áo đen có một vị trí khác nhau, cuối cùng, tất cả kết thành một chiến trận.
Tình hình một lần nữa đã thay đổi. Đám áo đen đã ổn định lại, trong chiến trận không cần lo lắng uy hiếp từ phía sau nên ai cũng dốc hết sức đối địch. Rất nhanh, họ đã ngăn cản được đám Man Nhân điên cuồng
Phía xa trên sườn núi, Lục Trần căng thẳng quan sát tình hình phía dưới, trong mắt có mấy phần ngưng trọng, nói nhỏ:
-Lợi hại!
A Thổ ngẩn đầu nhìn hắn một cái, bộ dáng có chút nghi ngờ không hiểu.
Trong trận chiến liều mạng này, sát thủ Nhân Tộc vốn là bên có đạo hạnh cực cao, có ưu thế tuyệt đối trước Man Nhân. Mặc dù không biết lão thầy tế dùng thuật pháp quái dị nào làm cho tình hình cuộc chiến thay đổi nhưng sau khi đám áo đen kết trận, ổn định lại, thế cuộc đã rõ ràng.
Những Man Nhân dù hung ác điên cuồng không sợ chết cũng đã không thể ép đám áo đen lui thêm một bước nào. Ngược lại, dưới đủ loại ánh kiếm ác liệt bay tán loạn không ngừng có Man Nhân bị giết, máu tươi chảy ra như thuỷ triều.
Sự việc rốt cuộc cũng không thể thoát khỏi lẽ thường, thuật pháp của Man Nhân tuy có quái dị nhưng cuối cùng vẫn không thể nghịch thiên.
Sắc mặt lão thầy tế ôm trong ngực khối gỗ đen vô cùng dữ tợn, hai mắt chảy máu nhưng rốt cuộc sự tuyệt vọng bi ai từ từ xuất hiện trên mặt lão.
Bỗng dưng, lão đột nhiên hét lên thê lương điên cuồng. Một ngụm máu tươi phảng phất như mang theo toàn một sinh mạng của lão phun ra từ miệng, trực tiếp vẩy lên khối gỗ đen.
Ánh sáng trên đồ đằng màu đen bỗng sáng lên. Một luồng lực lượng mạnh mẽ nhưng kỳ lạ từ trên trời hạ xuống, bao phủ phía trên bộ lạc.
Giữa sườn núi, thân thể Lục Trần đột nhiên rung lên, lảo đảo một cái sau đó trực tiếp ngã xuống đất. Ngọn lửa đen thoáng cái từ toàn thân hắn phun ra, trực tiếp biến hắn thành một người lửa.
28/ 4
Lực lượng mạnh mẽ mang theo sự hung ác và bóng tối vô tận kia không biết đến từ đâu, giống như đột nhiên phá vỡ không gian, vượt qua con sông dài của năm tháng mà tới. Sắc trời vốn sáng đột nhiên chợt tối lại. Bóng tối quét qua bầu trời, bao phủ phía trên bộ lạc nhỏ này.
Một ánh lửa đột nhiên xuất hiện trên khối gỗ đen.
Một âm thanh trầm thấp vang lên, khối gỗ đen chợt vỡ nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận