Thiên Ảnh

Chương 587: Sư đồ ba họ

Đã mấy ngày trôi qua kẻ từ ngày xảy ra vụ giết hại phụ nữ và trẻ con trên Thiên Long sơn, vụ việc này ảnh hưởng rất lớn, thậm chí nghe nói đến mấy vị Hóa Thần chân quân cũng rất quan tâm… Dù sao thì nơi xảy ra chuyện ở ngay trên Thiên Long sơn, ngay trên vùng đất của Chân Tiên minh, xét từ một mức độ nào đó, nó đồng nghĩa với việc tát vào mặt tất cả mọi người trong Chân Tiên minh.
May mà hiện giờ về cơ bản phía Ma giáo đã bị đàn áp, rất khó có thể tiếp tục gây sóng gió. Hơn nữa trong sự kiện đổ máu này cũng không ai phát hiện bất cứ manh mối nào có liên quan tới Ma giáo ở hiện trường, bằng không thì e là sẽ lại có một trận sóng to gió lớn nổi lên.
Mười năm trước, không, cùng lắm chỉ là năm năm trước, thậm chí còn trong thời gian ngắn hơn nữa, kẻ duy nhất dám cả gan làm chuyện ác độc này ngay trong phạm vi thế lực của Chân Tiên minh trong thiên hạ này cũng chỉ có một tông phái tà môn Ma giáo. Hơn nữa theo thường lệ, sau khi làm chuyện này, Ma giáo chắc chắn sẽ để lại dấu vết để chứng minh thân phận, để tuyên bố với Chân Tiên minh, thậm chí là toàn thiên hạ rằng, chuyện kinh thiên động địa này là do bọn ta làm.
Do vậy, hiện trượng lần này “sạch sẽ” đến thế, kỳ thực cũng một mặt chứng minh rằng Ma giáo hình như vô can, điều này cũng khiến rất nhiều người trong Phù Vân ti thở phào nhẹ nhõm.
Dù gì thì nếu luận về động cơ giết người, thì nghi phạm đầu tiên hận cả nhà Trần Hác thấu xương chắc phải kể đến Ma giáo, còn những đối thủ vì lợi ích trong Chân Tiên minh đoán chừng cũng không thể làm ra chuyện thế này.
Nhưng nay sự thật đã bày ngay trước mắt, cả nhà Trần Hác bị giết, danh dự của Chân Tiên minh bị mất sạch, Phù Vân tư, thậm chí Thiên Lan chân quân có thể nói là bị đánh thẳng vào mặt. Thế là rất nhiều người, bao gồm nhiều bè phái trong Chân Tiên minh cùng nhiều thế lực lớn nhỏ trong Tiên thành đều rất quan tâm đến động thái của Phù Vân ti trong thời gian này.
Phù Vân ti có động tĩnh không?
Đương nhiên là có!
Xảy ra chuyện lớn như thế, nếu không có động tĩnh thì chẳng khác gì người đá. Trong Phù Vân ti, từ Huyết Oanh trở xuống, toàn bộ cỗ máy thế lực khổng lồ dường như đều bắt đầu chuyển động, điều tra bắt đầu từ Thiên Long sơn. Các trinh thám không chừa một kẽ hở, lùng sục từng manh mối đáng ngờ và người khả nghi, về việc làm vậy có tác dụng hay không, thì người ngoài lại không biết.
Mọi người chỉ biết tên hung thủ đáng sợ đó tạm thời vẫn chưa bị tóm, nhưng cường độ lục soát của Phù Vân ti lại mỗi lúc một lớn, cả Tiên thành dường như đều bị họ khiến cho không được yên bình. Nhưng đa số mọi người chẳng dám phản kháng, dù gì thì lần này có thể nhìn ra được, hình như Phù Vân ti thật sự sốt ruột rồi.
Bất kể là xấu hổ vì mất thể diện, hay do sự uy hiếp từ vị chân quân uy nghiêm như thần linh ở trên cao, tất cả đều nhanh chóng chuyển hóa thành áp lực đối với người của Phù Vân ti: Đối với tên hung thủ đó, bất kể còn sống hay đã chết, cũng nhất định phải tìm cho ra!
Cả Tiên thành hết sức trang nghiêm, dường như đến vẻ phồn hoa lúc trước cũng giảm đi thấy rõ, đại khái là dưới sức ép của lực lượng mạnh như thế này, mọi người trở nên rất thận trọng.
Từ lúc còn rất nhỏ, về cơ bản là bắt đầu từ lúc hiểu chuyện, Hà Nghị đã là một người rất cẩn thận. Cha mẹ y mất sớm, chỉ còn có một người đệ đệ càng thiếu hiểu biết hơn cần được chăm sóc, bao nhiêu năm qua kỳ thực đã nếm trải rất nhiều khổ sở. Lúc nhỏ thì là vì được ăn no, lớn hơn, sau khi vào phái Côn Luân thì là vì mục đích trèo cao, tất cả để có được cuộc sống tốt hơn, để bản thân có thể yên tâm hơn chút đỉnh.
Đúng vậy, trước giờ trong lòng y luôn không được yên tâm, sâu trong nội tâm y trước giờ luôn cảm thấy dường như mình vẫn luôn là đứa trẻ dắt đệ đệ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ngơ ngác tuyệt vọng đứng ở đầu đường năm xưa.
Y không có cảm giác an toàn. Y chẳng có gì, y luôn cảm thấy tất cả mọi thứ trong tay mình có thể đánh mất bất cứ lúc nào, nếu tất cả chỉ như giấc mơ ngây thơ và khoa trương của một đứa trẻ, khi tỉnh mộng sẽ thành hư vô, trở về với thế giới cô độc tuyệt vọng đáng sợ ấy.
Tâm trạng này y chưa bao giờ nói với ai, bao gồm cả đệ đệ y là Hà Cương. Vốn dĩ tất cả có vẻ như đang dần dần tốt đẹp lên, y trở thành đệ tử của Độc Không chân nhân, đạo hạnh tinh thâm, danh tiếng tăng dần, tiền đồ vô hạn, tất cả sẽ tốt lên, cho đến sau này, khi biết bao nhiêu chuyện liên tục xảy ra.
Đệ đệ bỏ mạng, không rõ hung thủ thật sự là ai, sư phụ cũng chết, hung thủ thật sự là chính y. Có những con đường khi ta đi nhầm, hóa ra thật sự không thể quay đầu được. Mỗi khi đêm khuya tối tăm tĩnh lặng, mỗi khi ở một mình, y đều nhớ đến chuyện cũ, nghĩ liệu mình có con đường thứ hai để lựa chọn hay không?
Thế nhưng, thế gian này không có thuốc hối hận, dù rằng hiện tại có vẻ như chọn lựa mà y đưa ra là hoàn toàn sai lầm.
Thiên Lan chân quân hoàn toàn không phải là một người mà y có thể tin tưởng, cho dù y đã vì vị chân quân này làm biết bao nhiêu việc, phản bội lại người sư phụ ân trọng như núi, cũng phản bội lại nửa đời trước của bản thân, nhưng trong mắt người đó, có lẽ y chẳng đáng để ý như một con kiến.
Hà Nghị cảm thấy mình sắp mất tất cả rồi.
Y rất sợ điều đó, dù rằng tất cả mọi người trong thế gian đều nghĩ y rất kiên cường, mạnh mẽ, nhưng y biết sự yếu đuối và nhút nhát trong nội tâm mình.
Y tuyệt đối không thể để bản thân mình lâm vào tình thế không chốn nương tựa như thế nữa, là Thiên Lan đã ruồng bỏ y trước, tất cả những gì y làm đều là vì mục đích cho bản thân được sống tốt hơn, thậm chí chỉ là để được sống tiếp mà thôi.
Hà Nghị không tin sau khi Lục Trần lên cao, sẽ còn chứa chấp mình. Dù sao thì y đã từng tự tay đánh hắn rơi xuống Long Xuyên Đại Hà, thậm chí y còn cảm thấy, với thủ đoạn tàn nhẫn của Thiên Lan chân quân, để mở đường thay cho tên đồ đệ đó, trước khi Lục Trần thượng vị, có thể y sẽ chịu cái chết bất đắc kỳ tử.
Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!
Do đó, khi huyết hải cuồn cuộn treo trên bầu trời, y vượt qua địa đạo đó, một lần nữa đặt chân đến tiểu lâu nọ, Hà Nghị lại nói với bản thân rằng, tất cả những gì mình làm đều không hề sai.
Kẻ sai là Lục Trần, kẻ sai là Thiên Lan, kẻ sai lầm là cả thế giới này…
Nhưng mùi máu tanh đêm hôm đó y vẫn không lau đi được, tiếng khóc nỉ non, tiếng kêu thảm thiết trong bóng tối ấy dường như vẫn còn vang vọng bên tai y.
Hà Nghị lắc đầu, nhìn cánh cửa xuất hiện trước mắt mình một cách mơ hồ, sau đó đẩy cửa đi vào.
Giống với lần trước, sau cánh cửa có vẻ như là một phòng ngủ rất ấm áp, rất ôn nhu, dường như là nơi ở của một thiếu nữ trẻ trung đang thỏa thê tận hưởng những năm tháng tươi đẹp nhất ở đây.
Bóng dáng xinh đẹp đó đang ngồi trước bàn trang điểm, nghe thấy tiếng đầu, quay đầu lại nhìn thấy y, nàng liền nhoẻn miệng cười, như đóa hoa xuân nở rộ diễm kiều, phía sau lưng nàng, trên chiếc giường ấy, bên mép chăn đỏ mềm mại có một ông già đang ngồi, râu tóc bạc trắng, trên da thịt lõa lồ tuy có thể nhìn thấy chút dấu vết thời gian, nhưng khí thế khiếp người, vẫn khiến người khác sinh lòng kính sợ.
Mặc dù không giống thần linh như Thiên Lan chân quân, song cũng có khí khái cường đại không ai sánh bằng.
mắt Hà Nghị sáng rực, tiến nhanh về phía trước, chắp tay lại, nhưng có hơi chần chừ, y quỳ hai chân xuống, khấu đầu trước mặt lão già này.
Lão già đó nhướn mày lên, miệng lộ nụ cười, nói:
- Ồ, ngươi hà tất phải thế?
Hà Nghị cúi thấp đầu, giọng điệu thành khẩn:
- Đệ tử Hà Nghị, ngưỡng mộ phong thái của chân quân đại nhân đã lâu, hôm nay được gặp, lại càng thêm cảm phục. Trước đây chẳng qua do chưa gặp được minh chủ mà thôi, nếu chân quân không chê, đệ tử nguyện được phục tùng chân quân!
Lão già đó cười khà khà, nói:
- Người vừa gặp mặt đã mở miệng đệ tử này đệ tử nọ, ta không nhớ là có quan hệ sư đồ với ngươi?
Hà Nghị rùng mình, lập tức đảo mặt, rồi mừng rỡ nói:
- Nếu may mắn, Hà Nghị nguyện được tận tâm dưới trướng chân quân, chết cũng không từ!
Nữ tử xinh đẹp đứng bên cạnh - Tống Văn Cơ, nhìn thấy cảnh này bèn mỉm cười, sâu trong đáy măt lướt qua sắc thái phức tạp, vừa có lạnh lùng như băng, lại vừa có chút mỉa mai.
Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy sắc trời nặng nề, huyết hải cuồn cuộn, thầm nghĩ, nhân gian dơ bẩn này, chi bằng ngày tận thế hãy mau tới cho xong.
60/ 5
Lục Trần và lão Mã đứng ngoài căn nhà trước kia Tô Thanh Quân từng ở gọi cửa rất lâu, nhưng trong nhà lại không hề có động tĩnh gì. Cánh cửa sổ cũng đóng kín không lọt gió, với tình hình này, hiển nhiên một là người trong nhà căn bản không muốn gặp họ, hai là trong nhà căn bản chẳng có người.
Hai người liếc nhìn nhau, sắc mặt đều có vẻ khó coi, vì đây đã không phải là lần đầu họ đến tìm Bạch Liên mà chẳng được kết quả. Từ hôm đó, trong lúc nói chuyện họ nhớ ra đã lâu không nhìn thấy Bạch Liên. Đây đã là lần thứ ba họ đến , nhưng lần nào cũng gặp phải cánh cửa đóng chặt.
Một hai lần thì còn có thể nói là trùng hợp, Bạch Liên có việc ra ngoài, không gặp được, nhưng ba lần liên tiếp không gặp được, hơn nữa Lục Trần và lão Mã đều là người hành sự chặt chẽ, trước đó cũng đã âm thầm nghe ngóng được, thời gian qua trong Phù Vân ti căn bản chẳng có ai gặp được Bạch Liên.
Vì thế, một là suốt thời gian qua Bạch Liên hoàn toàn không ra ngoài, tự nhốt mình trong nhà một cách khó hiểu, hai là có chuyện gì đó mà họ không biết đã xảy ra.
Lão Mã nhìn qua Lục Trần, thấp giọng nói:
- Có gì đó không đúng.
Lục Trần gật đầu, đồng thời cũng hiểu ý tuy chưa nói nhưng đã quá rõ ràng trong lời của lão Mã, sau chút trầm ngâm, hắn bèn gật đầu nói:
- Vào trong xem sao.
Cửa khóa chặt, có điều đây chỉ là một căn nhà bình thường, không phải kiểu pháp trận mạnh, hoặc động phủ tiên gia giăng có cơ quan bảo vệ. Với người đã ở nhiều năm trong thế giới bóng tối như hai người họ mà nói, chút chướng ngại này cũng chẳng khác không có là mấy.
Lão Mã gật đầu, đi tới đứng trước cửa, đưa người chặt lên hai tay mình, đồng thời, Lục Trần mạt bình thản và hết sức tự nhiên đi tới sau lưng ông, quay lưng lại lão Mã, mặt hướng ra đường, liếc nhìn xung quanh.
Vì hai lần công cốc trước, để gặp được Bạch Liên nên lần này họ cố tình chọn buổi tối, lúc mà rất có thể ở nhà, nên ngoài đường không hề có bóng người qua lại.
Lão Mã đứng nguyên tại chỗ bất động, vì người che khuất nên cũng chẳng nhìn thấy ông làm gì, nhưng một chốc sau, chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm đục, phía sau cửa có tiếng lạch cạch, giống như thứ gì đó rơi xuống đất.
Lão Mã thở phào một hơi, dùng tay đẩy, cánh cửa vang lên một tiếng “két”, rồi mở ra.
Một luồng gió mát rượi thổi qua người họ, Lục Trần và Lão Mã đều nhíu mày, sau đó đi vào trong.
Trong nhà vẫn hơi mờ tối, nhưng tất cả đều bày ngay trước mắt họ, sau khi nhìn quanh một vòng, họ đã có được câu trả lời.
- Trong nhà không có người.
Lão Mã trầm giọng nói.
Lục Trần đi đến cạnh bàn, tiện tay sờ qua mặt bàn, thoáng liếc qua, điềm nhiên nói:
- Hẳn là đã mấy ngày không có ai quét dọn chỗ này rồi.
Lão Mã nhìn quanh, nói:
- Đồ đạc trong nhà đều nguyên vẹn, bày biện ngăn nắp, không có ai động thủ ở đây.
Lục Trần gật đầu, im lặng một lúc rồi nói:
- Là cô ta tự rời khỏi đây, sau đó không quay lại nữa.
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó chìm vào im lặng.
※※※
Vì sự tồn tại của cảnh tưởng biển máu quái dị quỷ dị trên bầu trời, mà cảnh tượng Tiên thành và Thiên Long sơn hiện tại trở nên hết sức quái gở. Ban ngày ánh sáng bị biển máu trên trời ngăn che, nên có rất nhiều nơi cực kỳ tối tăm, nhưng đến đêm khuya khi mà bình thường đều tối đen im lặng, rất nhiều nơi lại sáng sủa hơn bình thường bởi thứ hào quang đỏ thẫm quỷ dị tỏa ra từ cảnh tưởng biển máu quái dị trên trời.
Lục Trần và lão Mã đi trên đường, hào quang đỏ thẫm tỏa xuống người họ, đến khuôn mặt trông dường như cũng mang sắc đỏ.
Bình thường vào giờ này, con đường này đáng nhẽ phải tối om, nhưng bây giờ lại có thể trông rõ mồn một cảnh tượng xung quanh, có điều do thứ gì cũng được quết lên một lớp màu đỏ, nên trông có phần đáng sợ.
Đi được một hồi, Lục Trần bỗng nhiên lên tiếng:
- Ông về trước đi, ta đến điện Côn Luân một chuyến.
Lão Mã ngạc nhiên, lập tức động não suy nghĩ, chốc sau nhíu chặt mày, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Lục Trần đáp:
- Bạch Liên có thân phận đặc biệt, tuy bình thường không được lão trọc ưa gì, nhưng chỉ cần Phù Vân ti và lão trọc không thất thế, và cô ta không đi gây hấn với mấy lão già Hóa Thần chân quân kia, thì trong Chân Tiên minh chẳng ai dám động đến cô ta. Người duy nhất có ý nghĩ đó…
Nói đến đây, Lục Trần dừng lại, không nói tiếp nữa, nhưng lão Mã đã hiểu ý hắn, nhíu mày chặt hơn nữa. Ông nhìn Lục Trần, nói:
- Ngươi nói có thể không sai, nhưng ngươi cứ thế này qua đó tìm chân quân là có ý gì, chẳng lẽ ngươi còn muốn chất vấn lão nhân gia vì Bạch Liên?
Ông hừ lạnh một tiếng:
- Đừng trách ta nói ông, ngày thường đâu thấy ngươi có tình nghĩa sâu đậm với nó như thế.
Lục Trần trầm mặc một lát, rồi lắc đầu:
- Ông nhầm rồi, ta không hề nghĩ là lão trọc làm. Chỉ là cô ta là người mà lão trọc khâm định, ta nhất định phải qua đó xác nhận với ông ấy, nếu nhỡ như… đến lão trọc cũng không biết Bạch Liên xảy ra chuyện, thì việc này phải cẩn thận điều tra rồi đây.
Lão Mã ngỡ ngàng, rồi gật đầu, quả đúng vậy, Bạch Liên là đệ tử quan môn của Bạch Thần chân quân, tuy do tranh giành phe phái trong tông môn mà không được Thiên Lan chân quân yêu quý, nhưng về danh phận thì vẫn là nữ sư điệt của ông. Chỉ dưa vào điều này, Thiên Lan chân quân cũng tuyệt đối không thể để cho nàng xảy ra chuyện.
Mặc dù có hơi mỉa mai, nhưng Bạch Liên giờ giống một cái miếu thờ hơn, Thiên Lan chân quân muốn phá hủy lúc nào cũng được, nhưng người khác thì tuyệt đối không được làm!
※※※
Lão Mã đi về trước, Lục Trần chuyển hướng đi về phía điện Côn Luân, đồng thời bắt đầu nhớ lại dáng vé của thiếu nữ Bạch Liên. Nói thật, trong số những nữ tử mà hắn quen biết, Bạch Liên thực sự là một người rất đặc biệt, nàng và Lục Trần luôn ở trạng thái địch ta khó phân, quan hệ giữa hai người cũng nửa gần nửa xa, thậm chí đã từng có mấy lần, họ còn động thủ với nhau, có điều chưa tới mức chí mạng.
Đối với nữ tử xinh đẹp nhưng lòng dạ tàn nhẫn này, tất nhiên Lục Trần không có tình ý nam nữ gì, ít nhất bản thân hắn căn bản không hề nghĩ theo hướng đó. Nhưng không biết tại sao, sau khi phát hiện điểm bất thường của Bạch Liên, hắn gần như không nghĩ ngợi đã quyết định phải điều tra ngay.
Đây là vì lý do gì?
Chẳng lẽ là vì cô nương đó xinh đẹp ư?
Trời sinh có được một gương mặt kiều diễm thì sẽ có ưu thế hơn hẳn những người xấu xí sao?
Trong lòng Lục Trần không kìm được bật cười, gạt bỏ những suy nghĩ vô vị này đi, hắn nghĩ mình với Bạch Liên hẳn vẫn chẳng có gì đáng kể, ít nhất hiện giờ hắn không hề căng thẳng.
Cứ thế, hắn đi tới trước điện Côn Luân, sau khi thông báo, tuy giờ đã khuya, nhưng mệnh lệnh của Thiên Lan chân quân vẫn được truyền ra nhanh chóng là cho hắn vào, từ đó cũng có thể nhìn ra, với Thiên Lan chân quân, quả thực Lục Trần có địa vị hơn hẳn người thường.
Lúc Lục Trần bước vào điện Côn Luân, liền nhìn thấy Thiên Lan chân quân ngồi trong đại điện đăm chiêu, tuy đêm đã khuya, nhưng có vẻ như vị chân quân đầu trọc này vẫn chưa hề buồn ngủ.
Lục Trần cũng chẳng quanh co lòng vòng, liền đi thẳng tới, ngồi xuống cạnh ông, sau đó nói:
- Bạch Liên mất tích rồi, con không tìm thấy cô ta.
Thần sắc trên mặt Thiên Lan chân quân trông chẳng có gì thay đổi, ông chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lục Trần hít sâu một hơi, nói:
- Là người giết cô ta sao?
60/ 6
Thiên Lan chân quân nhìn Lục Trần một lúc, sau đó nói bình thản:
- Ta không hạ lệnh như vậy, gần đây cũng không có ý đó.
Câu nói này của ông có phần kỳ lạ, về ý thì hình như trùng lặp, nhưng Lục Trần đã hiểu rồi, bèn im lặng gật đầu.
Với quyền thế và địa vị hiện nay của Thiên Lan chân quân, mở miệng nói một câu là ắt có thể phán quyết sinh tử của người khác, nhưng nếu đôi khi có ý định giết người lại không tiện. Song cũng có rất nhiều cách có thể không nói, chỉ cần cho người bên cạnh hiểu ý thì sẽ có vô số kẻ giúp ông làm chuyện này.
Thiên Lan chân quân nói rõ ràng không có ý định giết Bạch Liên, ít nhất là gần đây thì không có, điều đó rất quan trọng. Chỉ cần như vậy, tuy trong lòng Lục Trần vừa giảm bớt lo âu đi một chút, thì lại lập tức phải cau mày. Nếu không phải việc làm của phía Thiên Lan chân quân, thì Bạch Liên đã đi đâu?
Lục Trần cúi đầu trầm tư một lúc, sau đó cảm giác được ánh mắt của Thiên Lan chân quân đang nhìn mình. Chần chừ một lúc, hắn bèn thản nhiên kể cho ông toàn bộ quá trình mình đi tìm Bạch Liên, cuối cùng khẽ giọng nói:
- Chuyện này con cảm thấy có gì đó rất lạ, nên vẫn phải đến nói với người một tiếng.
Thiên Lan chân quân nhìn hắn, bỗng nhiên cười, dường như chẳng hề quan tâm tới vận mệnh của Bạch Liên, mà chỉ nhìn Lục Trần từ trên xuống dưới, mỉm cười bảo:
- Con làm vậy là nghi ngờ ta ư? Không sợ ta nổi giận hả?
Lục Trần lắc đầu:
- Con không nghi ngờ người, con đến đây chỉ để xác nhận với người thôi.
Nói rồi hắn ngừng một lúc, xong nói tiếp:
- Nếu người mà có ý động đến cô ta, thì cô ta ắt phải chết, đồng thời, cũng sẽ chẳng để lại nhiều dấu vết đến thế.
Thiên Lan chân quân bật cười:
- Con cũng có lòng tin với ta quá nhỉ.
Lục Trần nói:
- Dù sao thì người cũng nuôi dạy con, trong thiên hạ chắc cũng chẳng có ai hiểu sự lợi hại của người hơn con đâu.
Thiên Lan chân quân nói:
- Xem ra mấy năm qua con không ở cạnh ta, những bản lĩnh khác tiến bộ hơn thì thôi bỏ đi, còn công phu nịnh hót này đúng là lợi hại, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, khá hơn ta hồi trẻ.
Lục Trần hơi cúi đầu, nói:
- Quá khen rồi, lúc trước khi còn ở trong Ma giáo, để có thể sinh tồn, nên con tự học được thôi.
Sắc mặt Thiên Lan chân quân hơi cứng lại, rồi trở về trạng thái bình thường, sau một thoáng trầm ngâm, ông nói:
- Con chờ một lát.
Trước mặt Lục Trần, Thiên Lan chân quân đứng dậy lên tiếng gọi thuộc hạ canh bên ngoài đại điện vào, lệnh cho gọi Huyết Oanh của Phù Vân ti đến đây.
Lục Trần vô thức nhìn ra bầu trời bên ngoài đại điện, chỉ thấy sóng máu cuồn cuộn trên trời đêm, hào quang đỏ thẫm phủ khắp bầu trời, tuy là đêm khuya, nhưng hình như chẳng khác ban ngày là mấy.
※※※
Giờ này dĩ nhiên không phải là thời điểm tốt để gặp mặt nói chuyện phiếm, nếu người bình thường mà đi quấy rầy bằng hữu vào giờ này, là người khác thì chắc sẽ trở mặt, thuận tiện mắng thêm mấy câu đầu óc có vấn đề này nọ. Nhưng lúc trông Thiên Lan chân quân ra lệnh, thần sắc lại thản nhiên, dường như tất cả đều là điều hết sức bình thường. Có lẽ trong mắt ông, thế gian này, cả thế giới này đều nên chuyển động quanh trung tâm là ông chăng.
Ông chưa bao giờ quan tâm, hoặc là cân nhắc về tâm trạng và suy nghĩ của phần lớn mọi người xung quanh mình. Ông chỉ làm việc mình muốn làm, nhưng đáng sợ nhất là, qua từng ấy năm tới giờ, những thành tựu ông đạt được, sức mạnh mà ông sở hữu, danh tiếng và quyền thế của ông lại khiến tất cả những điều ấy đều trở thành lẽ đương nhiên.
Lục Trần hơi cụp mắt xuống, mặt không biểu cảm nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nếu lúc này Huyết Oanh đã ngủ rồi, đang nằm trong chăn thì đột nhiên bị người ta đánh thức, rồi lại bị buộc phải tức tốc chạy tới đây, trong lòng nàng có cảm giác như thế nào.
Liệu nàng có thầm mắng mỏ lão trọc này điên rồ, đầu óc có vấn đề hay không?
đột nhiên Lục Trần rất tò mò về điều này.
hiện nay Chân Tiên minh ngày một cồng kềnh to béo, rất nhiều đường khẩu có hiệu suất làm việc đã càng lúc càng sa sút, lề mề uể oải, nhưng không bao gồm cả Phù Vân ti.
Bao nhiêu năm đổ máu chiến đấu với Ma giáo, còn nằm dưới sự quản thúc mạnh mẽ của vị lãnh tụ khác người như Thiên Lan chân quân, Phù Vân ti vẫn giữ hào khí tinh anh. Còn Huyết Oanh với tư cách là Đường chủ Đường khẩu mạnh nhất Chân Tiên minh, quả nhiên luôn tự mình nêu gương. Sau khi mệnh lệnh của Thiên Lan chân quân phát ra không lâu, cùng lắm chưa tới một khắc, nàng đã vội vã chạy đến điện Côn Luân.
Có người đã căn dặn sẵn nếu Huyết Oanh đến thì không cần thông báo, để nàng vào thẳng luôn, nên Huyết Oanh đi rất nhanh, thần sắc còn có vẻ hấp tấp, xem bộ có phần lo lắng về phía Thiên Lan chân quân hoặc là có chuyện lớn nào đó hết sức cấp bách.
Có điều, lúc nàng vào đại điện Côn Luân nhìn thấy Lục Trần cũng đang ngồi ở đấy, còn để lộ chút thần sắc lạ thường trên mặt.
Trong một thời gian rất dài ở quá khứ, người có thể làm việc, thuyết pháp cùng Thiên Lan chân quân vào lúc đêm khuya thế này, thường chỉ có một mình nàng.
Huyết Oanh hít sâu một hơi, để lộ nụ cười mỉm, cứ như bỗng chốc đã hoàn toàn quên hết chuyên không vui mấy ngày trước. Nàng gật đầu chào Lục Trần trước, sau đó đối mặt với Thiên Lan chân quân, nghiêm chỉnh hành lễ, khẽ giọng nói:
- Đại nhân, ngài có việc tìm thuộc hạ?
Thiên Lan chân quân gật đầu, song chẳng nói gì, mà chỉ qua Lục Trần.
Nhìn thấy ánh mắt có phần kinh ngạc của Huyết Oanh chuyển sang, Lục Trần cũng hết cách, đành kể lại chuyện về Bạch Liên. Cùng lúc đó, hắn cũng âm thầm quan sát thần sắc trên mặt Huyết Oanh. Dù gì thì trên Thiên Long sơn này, Huyết Oanh có địa vị đặc biệt, gần đây nàng lại ở hoàn cảnh khá nhạy cảm, mà trên tay còn nắm giữ một lực lượng mạnh đến thế, nếu nói nàng muốn làm gì đó, thì Lục Trần cũng không chắc có thể ngăn cản được người phụ nữ này.
Đại khái chỉ có Thiên Lan chân quân mới có thể hoàn toàn trấn áp được nàng.
Huyết Oanh nghe xong lời của Lục Trần, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại tỏ ra suy tư, cùng lúc đó, chỉ nghe thấy Thiên Lan chân quân ở một bên lại chậm rãi gọi Huyết Oanh một tiếng.
- Huyết Oanh.
- Có thuộc hạ.
Huyết Oanh vẻ mặt cung kinh, hành lễ với Thiên Lan chân quân.
Thiên Lan chân quân nói:
- ta giao cho ngươi âm thầm trông giữ Bạch Liên đúng không?
Lục Trần thầm giật mình.
Huyết Oanh gật đầu đáp:
- Vâng, thuộc hạ đã sắp xếp người canh chừng cô ta. Thời gian trước khi cô ta có động tĩnh khác thường, đã bị chúng thuộc hạ cản lại. Có điều từ sau khi ngài đồng ý cho cô ta đi Côn Luân sơn một chuyến, rồi trở về Tiên thành, hình như cô ta đã ngoan ngoãn hơn nhiều. Hơn nữa ngài căn dặn chỉ không cho phép cô ta tự ý rời Tiên thành, ngày thường cũng không cấm cản, nên người của thuộc hạ cũng buông lỏng chút ít, chỉ khi đến gần rìa Tiên thành thì mới lộ diện, còn những lúc khác hẳn là đã sơ ý rồi.
Nàng nghiêm mặt, nhìn Thiên Lan chân quân nói:
- Chuyện này là do thuộc hạ tắc trách, xin ngài hãy cho thuộc hạ mấy ngày, giờ thuộc hạ sẽ sắp xếp bên dưới, nhất định sẽ tìm ra tung tích của Bạch Liên để bẩm báo cho ngài.
Thiên Lan chân quân thản nhiên nói:
- Những chuyện khác để sau này nói, giờ hãy đi hỏi xem lần cuối cùng trông thấy Bạch Liên là ở đâu, dạo gần đây nó có tiếp xúc với những ai, kiểm tra cho kỹ vào.
Huyết Oanh gật đầu nói:
- Vâng.
Nói xong đứng dậy, nhanh chân lui khỏi đại điện.
Ngồi một bên, suốt cả quá trình không thốt một lời nào, Lục Trần nhíu mày nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận