Thiên Ảnh
Chương 158: Người về nửa đêm
Tiếng gọi vang khắp đài Phi Nhạn yên tĩnh, đương nhiên cũng kinh động tới Lục Trần ở bên nhà cỏ. Chẳng qua hắn cũng không định vội vàng đi tới giúp vui, chỉ tựa vào cánh cửa, tay còn cầm một trái cây không biết hái từ đâu tới, cắn một miếng, sau đó mặt như mỉm cười nhìn về phía xa xa kia.
đương nhiên Ba huynh đệ Tô gia cũng biết hôm nay thật ra trên đài Phi Nhạn còn có một người ngoài, chẳng qua tình huống khẩn cấp, lúc này cũng chẳng để ý tới mặt mũi nữa.
Một đệ tử tạp dịch đứng xem náo nhiệt đã là gì đâu. Nghiêm chỉnh để cho Tô Thanh Ngọc cảm thấy mình quá bi thảm, phải cầu khẩn cho thành tâm mới được.
Cửa đá vững như thái sơn, một hồi lâu cũng không nhúc nhích.
hình như Ba huynh đệ Tô gia cũng không kỳ quái chuyện này, chỉ gõ cửa kêu to.
Lục Trần gặm quả tươi, ngẩng đầu nhìn sắc trời. Chỉ thấy giờ phút này mặt trời đã lên cao từ lâu nhưng vẫn là buổi sáng. Hắn cười cười, tự nhủ:
- Sáng sớm đã làm hỏng giấc mộng đẹp của người khác, thật là phiền phức mà.
Nửa canh giờ trôi qua, trong tiếng kêu gọi của ba huynh đệ Tô gia, rốt cục cửa đá cũng ù ù mở ra, sau đó Tô Thanh Ngọc đi từ trong động phủ xuất hiện.
Lục Trần nhìn thoáng qua nàng từ xa xa, chỉ thấy trang phục Tô Thanh Ngọc chỉnh tề, tóc được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, dung mạo đoan trang xinh đẹp, hình như mỗi một điểm nhỏ nhất cũng đều tinh sảo xinh đẹp tới mức hoàn mỹ, khiến cho người ta phải than thở.
Trừ sâu trong đáy mắt nàng, dưới ánh mắt bình tĩnh hình như ẩn chứa một ngọn lửa giận dữ khó có thể phát hiện ra, giống như dòng chảy ngầm dưới mặt nước, không quan sát kỹ rất khó phát hiện ra được.
- Ồ…
Lục Trần cười một chút, sau đó nhếch miệng nói:
- Bị đánh thức nên tức giận đây.
- Ngọc tỷ!
Ba huynh đệ Tô gia vừa thấy Tô Thanh Ngọc đi ra, nhất thời hô lớn hơn vài phần, mặt như gặp phải chuyện vô cùng thương tâm vậy, chỉ thiếu nước để ba người đàn ông này khóc rống, nước mắt đầm đìa nữa mà thôi.
Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ngọc đảo qua ba người bọn họ một lượt, sắc mặt cứng lại nhưng rất nhanh liền khống chế được bản thân, sau đó theo tiềm thức hơi liếc về phía linh điền xa xa một cái.
Lục Trần tựa vào khung cửa, cười tùy ý vẫy vẫy ta, giống như bắt chuyện thân thiết với nàng vào một buổi sáng đẹp trời vậy.
Sắc mặt Tô Thanh Ngọc hơi trầm xuống, trừng mắt lườm nam nhân ở phía xa xa kia một cái, sau đó cau mày nhìn ba người trước mặt, lạnh nhạt nói:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Đám người Tô Mặc vội vàng tới gần, vừa định mở miệng kể lệ oan khuất thì đột nhiên Tô Thanh Ngọc quát khẽ, nói:
- Nói nhỏ một chút. Còn cảm thấy chưa đủ dọa người sao?
Ba huynh đệ Tô gia đồng thời gật đầu, nhìn thoáng qua hướng Lục Trần.
Lục Trần mỉm cười, xoay người đi vào sâu trong linh điền, không đứng quan sát nữa, chỉ là nét mặt vẫn có ý cười, tự nhủ:
- Rõ ràng là ngại ngùng nhưng vẫn không cho người khác tiến vào động phủ sao?
Ba người Tô Mặc chờ Lục Trần tránh đi rồi, vội vã vây lấy Tô Thanh Ngọc, sau đó mỗi người một câu bắt đầu nói.
Tô Thanh Ngọc nghe một hồi, sắc mặt dần dần lộ vẻ khó coi, ánh mắt cũng lạnh xuống. Thậm chí trong lúc đó có hai lần cánh tay nàng trong tay áo hơi chấn động, hình như muốn giơ lên làm gì nhưng cuối cùng cũng nén lại được.
Vào lúc ngôn ngữ ập tới như thủy triều này, khóe mắt nàng ngẫu nhiên nhìn về phương xa. Nơi đó có biển mây trắng muốt bên ngoài đài Phi Nhạn, rất đẹp giữa bầu trời trong xanh.
Lục Trần làm việc buổi sáng tại linh điền, đến giữa trưa mới đi ra, uống thoải mái vài ngụm nước suối mát lạnh trong suốt dùng thùng gỗ múc dưới suối lên, lập tức thấy Tô Thanh Ngọc đang đứng cạnh linh điền, yên lặng nhìn linh điền, cũng đảo qua khuôn mặt hắn.
Mà giờ phút này đã không còn thấy bóng dáng ba thanh niên Tô gia khác nữa.
Lục Trần cười một chút, nói với Tô Thanh Ngọc:
- Bọn họ đi rồi à?
Tô Thanh Ngọc ừ một tiếng rồi nói:
- Đi rồi.
- À.
Lục Trần gật đầu, đặt mông ngồi xuống cạnh linh điền, cách Tô Thanh Ngọc không xa lắm.
Tô Thanh Ngọc nhìn hắn hỏi:
- Hôm nay không có Ưng quả chín sao?
- Hiện tại còn chưa có.
Lục Trần chỉ nhìn cái cây phía trước một chút, nói:
- Chẳng qua có hai quả đã hồng rồi, vận khí mà tốt thì xế chiều có khi sẽ chín đấy.
Tô Thanh Ngọc trầm mặc trong chốc lát, lập tức bình tĩnh nói một tiếng:
- Tốt.
Nói xong nàng liền xoay người đi trở về động phủ. Lục Trần cũng không nói thêm lời nào, thậm chí chẳng quay đầu nhìn bóng lưng nàng một cái. Trong gió núi nhẹ nhàng khoan khoái, dưới bóng cây chập chờn khắp rừng, hai người cứ chia tay như vậy.
Từ đầu tới cuối, Lục Trần cũng không hỏi xem ba huynh đệ Tô gia vì sao lại tới, mà to cũng không nói tới một lời.
Xế chiều, khoảng một khắc trước giờ Thân, một trái Ưng quả đã chín.
Lục Trần vẫn kiên nhẫn canh giữ bên cạnh linh điền lập tức khởi động Nhiên tâm phù. Không bao lâu sau, cửa đá ù ù mở ra. Tô Thanh Ngọc liền tới phía này.
Nếu so với sáng hôm qua, hôm nay Tô Thanh Ngọc có vẻ thong dong hơn rất nhiều. Chẳng qua hình như nàng cũng không nói nhiều, sau khi tới đây, được Lục Trần chỉ dẫn hái Ưng quả chín liền ăn luôn, cuối cùng điều tức thúc dục dược lực.
Tất cả đều được tiến hành theo các bước, thậm chí có vẻ hai người bọn họ không cần phải nói nhiều một câu. Vẻ lạnh đạm bất ngờ này hình như cũng hơi xấu hổ, nhưng từ một góc độ khác nhìn lại, nhìn như cũng ăn ý tới bất ngờ.
Ăn Ưng quả xong thì không còn chuyện gì nữa.
Tô Thanh Ngọc đứng lên, hình như muốn đi. Lục Trần cũng vỗ vỗ mông, thoạt trông như định qua về nhà.
Chẳng qua đúng lúc này, đột nhiên Tô Thanh Ngọc hỏi một câu:
- Hôm nay còn có thể có quả chín không?
- Hả?
Đầu tiên Lục Trần ngẩn ra một chút, sau đó nhìn thoáng qua linh điền, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Các quả khác tới giờ còn chưa chín, hẳn là khó có khả năng. Phải đợi tới ngày mai rồi.
- À.
Tô Thanh Ngọc gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu nhưng không biết tại sao nàng lại vẫn đứng cạnh linh điền không rời đi.
Lục Trần cảm nhận được gì đó, nhìn thoáng qua nàng một cái, sau đó nhíu nhíu mày, nói:
- Ngươi có việc gì sao?
Tô Thanh Ngọc trầm mặc một hồi lâu, nói nhỏ:
- Có chút phiền toái nhỏ.
Lục Trần lắc đầu, không nói gì.
Tô Thanh Ngọc nhìn động tác và sắc mặt của hắn, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, nói:
- Có phải ngươi cảm thấy ta rất ngốc không?
- Đúng vậy.
Lục Trần nói.
- Này!
Thoạt nhìn Tô Thanh Ngọc cũng không ngờ Lục Trần lại nói thẳng như vậy, đầu tiên ngẩn ra một chút, sau đó mặt lập tức đỏ bừng, mang theo vài phần tức giận nói:
- Ngươi, sao ngươi lại nói như vậy hả?
Lục Trần nói rất thản nhiên:
- Là ngươi hỏi ta mà, chẳng lẽ ngươi muốn nghe ta nói láo.
Tô Thanh Ngọc nhìn hắn một hồi, đầu tiên nét mặt có vẻ hơi tức giận nhưng dần dần bình tĩnh lại, lập tức đổi thành vẻ mặt mang theo chút tự giễu, sau đó thở dài nói:
- Đại khái là như thế rồi. Nói dối dù sao vẫn dễ nghe hơn.
Lục Trần nhún vai, không nói tiếp nữa.
Tô Thanh Ngọc hơi cúi đầu, thoạt nhìn nét mặt giống như hơi do dự nhưng rốt cục vẫn mở miệng nói:
- Ta.. Có thể phải xuống núi một lần.
Lục Trần lắc đầu, lạnh nhạt nhìn nàng nhưng không nói gì hết.
Tô Thanh Ngọc không biết tại sao, rõ ràng dù là cảnh giới đạo hạnh hay thân phận địa vị cũng đều hơn đệ tử tạp dịch như Lục Trần rất nhiều nhưng ngay lúc này, tâm tình nàng khi nói chuyện vẫn luôn cảm thấy có cảm giác như có tật giật mình.
Cảm giác này khiến nàng hơi tức giận, hơi bực mình nhưng lại có vẻ áy náy không nói lên lời.
Tại sao lại có tâm tình quỷ dị như vậy, chính bản thân nàng cũng không nói rõ nổi. Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Trần, do dự một hồi rồi nói:
- Ngươi… Có thể giúp ta một chút hay không?
Lục Trần nói:
- Chừng nào ngươi trở về?
Tô Thanh Ngọc lập tức nói:
- Hiện tại ta lén xuống núi, thuận lợi thì đêm nay có thể về gấp rồi!
Nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “đêm nay”, sau đó nói nhỏ:
- Ngươi xem, từ giờ bắt đầu tính, nhiều nhất là hai giờ nữa trời sẽ tối. Buổi tối sẽ không có ai tới nơi này, cho nên hẳn là lần này cũng không làm phiền ngươi nhiều lắm.
- Ừ, ta sẽ cố hết sức.
Lục Trần gật đầu.
Tô Thanh Ngọc nhìn vào mắt hắn thật sâu, hình như còn muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng muốn nói lại thôi, chỉ yên lặng gật đầu, sau đó xoay người đi về phía trước.
- Này.
Đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói của Lục Trần.
Tô Thanh Ngọc quay đầu nhìn lại, nói:
- Sao thế?
- Buổi tối nếu về trễ quá, thời gian giới nghiệm sẽ có đệ tử thủ vệ tuần tra. Chính ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị chộp tới nhé.
Trong đôi mắt Tô Thanh Ngọc lóe lên ánh sáng, ánh mắt trong suốt. Sau đó chợt thấy nàng cười thản nhiên, giống như gió xuân thổi qua mặt hồ an bình, như tơ liễu xanh biếc đung đưa trong gió, nhưng một bông hoa đẹp nở rộ trong nháy mắt, làm cảnh sắc nhân gian thêm tươi đẹp, trong nhất thời khiến xung quanh như sáng lên vài phần. Chỉ thấy nàng gật đầu, vừa cười vừa nói:
- Tốt rồi, ta biết rồi.
Lúc xế chiều, quả nhiên đúng như Lục Trần đoán trước, linh điền không có Ưng quả chín. Mà may mắn chính là cũng không có người khác của Tô gia đi tới đài Phi Nhạn nữa. Cho nên Lục Trần coi như vượt qua một buổi chiều bình an, rất nhanh cả bầu trời đã tối mịt.
Gió núi thổi vù vù, nghe như lớn hơn mọi ngày một chút. Đêm nay có vẻ hơi lạnh.
Dãy núi Côn Luân trầm mặc nguy nga đứng sừng sững trong bóng tối, như một đám người khổng lồ. Lục Trần ngồi trong bóng tối trên đài Phi Nhạn. Từ chỗ hắn có thể chứng kiến con đường núi xa xa. Nhưng hắn lại giống như một bóng đen, dung nhập vào trong bóng tối xung quanh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Lục Trần trầm mặc, kiên nhẫn chờ đợi. Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, cả bầu trời âm trầm hắc ám, giống như đã qua giờ tý rồi.
Vẫn không thấy bóng dáng Tô Thanh Ngọc đâu.
Mặt Lục Trần không chút thay đổi, tiếp tục ngồi trong bóng đem, cứ thế qua từng canh giờ một như vậy. Khi trước mắt vẫn là cảnh vắng lặng không chút động tĩnh, hắn khẽ nhíu mày, đứng dậy từ trong bóng tối.
Hắn đi lên con đường núi trên đài Phi Nhạn, nhìn lướt qua phía dưới, đang lúc do dự, đột nhiên thấy trong bóng đêm tối dầy đặc phía xa xa có một bóng người lao ra, hướng về phía hắn. Nhưng lúc này khoảng cách còn cách hắn tầm hơn một trượng, đột nhiên thân ảnh kia nhoáng một cái rồi ngã lăn ra mặt đất.
Lục Trần lấy làm kinh hãi, vội vàng tiến tới đỡ lấy, nhìn kỹ đúng là Tô Thanh Ngọc.
Chỉ thấy giờ phút này sắc mặt nàng tái nhợt, thần chí vẫn còn tỉnh táo, nhìn thoáng qua Lục Trần cười một chút, há mồm như định nói gì nhưng lúc này đột nhiên thân thể nàng run lên, phì một tiếng liền phun ra một ngụm máu, thẳng vào trước ngực Lục Trần.
17/ 1
Hơi ấm của máu tươi, chảy tại da thịt trên khuôn mặt có cảm giác nhoi nhói. Mà sau khi phun ra một ngụm máu tươi, thân thể Tô Thanh Ngọc liền đột nhiên giống như mất đi sức lực chống đỡ, cả người mềm ra.
Lục Trần chau mày, gọi Tô Thanh Ngọc một tiếng nhưng thấy nàng không đáp lại, sắc mặt trong bóng tối có vẻ tái nhợt. Hắn không hề do dự nữa, một tay vòng qua cổ, nâng bả vai nàng, một tay kia khom người xuyên qua đỡ lấy chân nàng, sau đó hai tay dùng sức, trực tiếp bế Tô Thanh Ngọc lên.
Hắn đi nhanh như chạy về phía đài Phi Nhạn, vừa hướng động phủ kia đi hai bước, cúi đầu nhìn lại thì thấy hai mắt Tô Thanh Ngọc đã nhắm nghiền giống như không còn tri giác gì nữa, lập tức xoay người chạy về phía nhà cỏ của mình, tung chân đá văng cửa, sau đó đặt Tô Thanh Ngọc lên giường.
Một ngọn nến sáng chói được thắp lên giữa đêm khuya.
Sau khi nhà cỏ sáng đèn, sắc mặt Lục Trần nghiêm trọng nhìn thoáng qua Tô Thanh Ngọc đã hôn mê bất tỉnh. Đầu tiên hắn nắm một cánh tay nàng lên bắt mạch, lập tức sắc mặt biến đổi.
Dưới ngọn đèn dầu u ám, ánh mắt hắn lóe lên vẻ lo lắng nhưng vẫn không bối rối. Mắt Lục Trần lập tức đảo qua tay chân và thân thể Tô Thanh Ngọc, thấy dường như mọi thứ cũng không có gì khác thường.
Sau một lát, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn trên vai trái của Tô Thanh Ngọc. Quần áo nơi này dường như bị trũng xuống so với các địa phương khác, màu sắc cũng hơi dị thường, dưới ánh nến giống như có một bóng đen nhỏ.
Hầu như Lục Trần không có bất cứ do dự gì, dùng tay xé xoẹt một cái rách áo Tô Thanh Ngọc ra. Chỉ thấy một vùng da thịt trắng nõn nà hiện lên nhưng mà khiến kẻ khác phải giật mình chính là nơi đầu vai nàng có một vết bàn tay màu tím nửa đen.
Trên da thịt trắng nõn như tuyết, vết bàn tay màu đen kia càng có vẻ rất quỷ dị, hơn nữa mơ hồ còn tỏa ra mùi thối.
Lục Trần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lấp lánh, đột nhiên tay phải lật một cái. Một thanh đoản kiếm màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, dưới ánh đèn dầu lóe lên ánh sáng lạnh như băng.
Hắn nâng tay vung kiếm, đâm xuống.
Tiếng xé gió chói tai trong nháy mắt ngắn ngủi bỗng dưng vang lên. Luồng gió lạnh xuất hiện bất thình lình khiến cho ánh nến cũng phải chập chờn. Sau một khắc, lưỡi đao lạnh như băng đã đâm thẳng vào đầu vai Tô Thanh Ngọc.
Thân thể Tô Thanh Ngọc đột nhiên run lên.
Giờ phút này Lục Trần như một kẻ máu lạnh vô tình, chẳng thèm quan tâm tới vẻ mặt xinh đẹp đang hiện lên sự đau khổ của Tô Thanh Ngọc, tay cầm chuôi kiếm ấn xuống. Lập tức mũi kiếm lạnh như băng xuyên qua máu thịt đầu vai. trong nháy mắt máu đen phun ào ra, để lộ một vết thương sâu tới khiến người khác nhìn mà dựng tóc gáy.
- Á!
Tô Thanh Ngọc hét to một tiếng, thân thể trong nháy mắt co lại, cả người run rẩy, mặt không còn chút màu. Mà hai mắt nàng vốn đóng chặt giờ khắc này dường như bị đau qua mà đột nhiên tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh, hoa dung thất sắc mà mở mắt.
Đầu tiên nàng nhìn thấy là một người đàn ông quay lưng về phái ánh nến chói mắt, sắc mặt nghiêm trọng đang đứng trước mặt nàng.
- Đừng nói nhảm. Nghe ta nói đây.
Đây là câu đầu tiên sau khi nàng tỉnh dậy nghe được, không có an ủi, không có đồng tình, thậm chí không hỏi thăm gì, chỉ giống như là chẳng mang theo bất cứ cảm tình gì.
- Vết thương có độc, ta đã phóng độc huyết ra giúp ngươi rồi.
Tô Thanh Ngọc cúi đầu nhìn vai trái của mình, càng không ngừng thở hổn hển.
- Ngươi phải uống thuốc. Nơi này không có.
- Có hai lựa chọn: Một là ta lập tức xuống núi tìm người giúp đỡ. Thứ hai là ngươi mở động phủ ra, tự tìm linh đan của ngươi. Có thể không?
Lục Trần nói chuyện lạnh lùng, động tác trên tay thong thả nhưng không dừng lại.
Mà khi lưỡi đao tiến tới, thân thể Tô Thanh Ngọc càng không ngừng run rẩy, răng cắn chặt nhưng lại không nén được đau đớn mà rên rỉ, thậm chí khóe mắt cũng hiện lên một vùng sương mù nhàn nhạt.
Vừa nói, Lục Trần lập tức thu đao dừng tay, sau đó nhìn Tô Thanh Ngọc một cái, trực tiếp xoay người liền đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Tô Thanh Ngọc đang nằm trên giường không biết lấy đâu ra sức lực, túm lấy tay hắn, đau đớn thở hổn hển, giọng nói khàn khàn, cố hết sức nói:
- Đừng xuống núi, đi, đi chỗ ta…
Lục Trần lập tức vòng lại, đang định ôm Tô Thanh Ngọc như trước nhưng nhìn thoáng qua bả vai nàng, chỉ thấy máu đen sau khi chảy khô, máu bên trong đã chuyển hồng nhưng phần da thịt bị thương nặng tới mức tái nhợt, giống như sắp trở nên trong suốt tới nơi rồi, không còn chút máu.
Hắn cởi áo khoác của mình ra phủ lên người Tô Thanh Ngọc, sau đó mới ôm nàng lao ra khỏi nhà cỏ.
Tô Thanh Ngọc nằm ngang trên khuỷu tay hắn, có một loại cảm giác mê muội kỳ dị. Trong hoảng hốt, nàng nhìn bầu trời đêm đen kịt, thấy cả vùng trời bao la thần bí kia, có mây đen, có ánh sao, tất cả đều xa xa ở chân trời.
Có gió lạnh thổi qua mặt nàng.
Nhưng không biết vì sao, hình như lại không lạnh lắm.
Trời đất quay cuồng, thiên địa như không ngừng biến ảo. Đoạn đường nọ trong trí nhớ nàng rõ ràng rất ngắn nhưng buổi tối nay lại tốn thời gian như một đời người.
Nàng rúc vào trong lòng hắn, áp vào ngực hắn.
Một đêm này lạnh lẽo vắng vẻ. Ai đang trằn trọc, bừng tỉnh lại trong giấc mộng rồi lại thiếp đi?
Vào tảng sáng khi ánh bình minh ló dạng, ánh mặt trời chiếu xuống cây cối và tảng đá trên đài Phi Nhạn. Vầng mặt trời đỏ ở phương xa sắp sửa tỏa sáng phía sau tầng mây dầy đặc.
Đài Phi Nhạn hoàn toàn yên tĩnh.
Bóng đêm yên tĩnh vẫn lưu lại như chưa tỉnh mộng. Gió núi mang theo khí ẩm ướt át thổi qua. Từng đóa hoa dại đón gió đung đưa trên vách đá, nở rộ xinh đẹp nhất.
Lục Trần đón gió mà đứng, nhìn đóa hoa dại kia.
Sau đó hắn nhìn về hướng xa xa, dừng ở phía cuối bầu trời. Vầng mặt trời kia rốt cục đã vươn lên từ biển mây mênh mông, bay lên bầu trời.
Vô số những tia nắng vàng chiếu từ trên không xuống. Biển mây vô tận tỏa sáng vàng rực, xán lạn như ngọc khiến kẻ khác phải đắm đuối. Gió núi vù vù, quần áo hắn tung bay theo. Cũng không biết đã đứng bao lâu, chợt nghe thấy cửa đá xa xa vang lên tiếng ù ù.
Có tiếng bước chân nhẹ đi về hướng này.
Lục Trần xoay người nhìn lại. Chỉ thấy Tô Thanh Ngọc đang mặc một chiếc áo choàng lông cáo trắng, đi tới.
Sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ nhưng khí sắc đã tốt hơn rất nhiều. Trong ánh sáng bình mình chói lọi, có thể thấy nàng không hề trang điểm, cho nên mái tóc nàng còn hơi rối, khóe mắt vẫn mang theo vài phần buồn ngủ.
Nàng đi tới cạnh Lục Trần, đứng lại, cũng nhìn mặt trời bình minh phương xa, chẳng nói chẳng rằng.
- Ngươi nên ở trong động phủ nghỉ nhiều hơn.
Lục Trần liếc nàng, nói.
Tô Thanh Ngọc cười cười, vươn bàn tay từ trong áo choàng ra, đưa cho hắn chiếc áo khoác, chính là cái tối hôm qua.
Lục Trần nhận lấy. Tô Thanh Ngọc nói nhỏ:
- Trên quần áo có vết máu.
Lục Trần nói:
- Chẳng sao cả. Trở về ta lấy nước giặt một chút.
- Ừ.
Tô Thanh Ngọc nói khẽ một tiếng, thoạt nhìn có vẻ hơi xấu hổ ngượng ngùng, do dự một chút, gương mặt hơi hồng lên, nói nhỏ:
- Ta… Ta không biết giặt quần áo.
Lục Trần bật cười, gật đầu nói:
- Không sao đâu. Ta biết.
Tô Thanh Ngọc cười một chút, thở dài một tiếng, đi hai bước về phía vách núi kia. Lục Trần nhìn nàng từ phía sau lưng, nhíu nhíu mày nói:
- Ngươi thật sự không sao chứ?
Tô Thanh Ngọc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Không có gì đáng ngại. Tối hôm qua nhờ ngươi kịp thời chữa thương cho ta, đẩy huyết độc ra, sau đó ta ăn linh đan vào là thương thế đã không ngại lắm rồi.
Vừa nói nàng vừa nhớ tới gì đó, nét mặt đột nhiên lóe lên vẻ nghịch ngợm, nói:
- Ngươi cũng đừng xem thường lực khôi phục của tu sĩ Kim Đan chứ.
Lục Trần mỉm cười gật đầu, nói:
- Vậy là tốt rồi.
Một trận gió lạnh thổi qua, Tô Thanh Ngọc ho khan vài tiếng, sau đó nói với Lục Trần:
- Ngươi có thể giữ bí mật chuyện tối hôm qua không?
Lục Trần nói:
- Được chứ. Coi như ta chưa nhìn thấy gì cả.
Tô Thanh Ngọc nhìn hắn thật sâu, nói:
- Không chỉ chuyện ta bị thương.
Lục Trần đáp:
- Ừ, không chỉ chuyện ngươi bị thương.
Tô Thanh Ngọc do dự một chút, sau đó cảm thấy nên nói rõ ràng hơn một chút, nói khẽ:
- Cả chuyện bên trong động phủ của ta…
- Còn nữa, căn bản ta chưa bao giờ vào động phủ kia.
Lục Trần nói.
Đầu tiên Tô Thanh Ngọc cười một chút, sau đó thở dài nói:
- Ta nợ ngươi một món nợ ân tình lớn rồi.
Lục Trần nói:
- Không cần vội. Sau này có thời gian, chậm rãi hoàn lại là được.
Tô Thanh Ngọc bị hắn chọc, không nhịn được mà bật cười, nói:
- Người như ngươi thật đúng là thú vị.
Lục Trần cười cười, lập tức nói:
- Mặc dù ngươi là một tu sĩ Kim Đan rất lợi hại nhưng hiện tại đứng ở nơi gió máy này cũng không thoải mái đâu. Hay là chúng ta đi về phía linh điền kia xem một chút đi?
-… Tốt.
Tô Thanh Ngọc đáp.
Hai người đi tới một chỗ cạnh linh điền. Dọc đường đi, Tô Thanh Ngọc vẫn luôn đi sau Lục Trần khoảng nửa bước. Có vài lần hình như nàng muốn nói điều gì nhưng rồi lại nhịn.
Khi đi tới cạnh linh điền, Lục Trần chỉ chỉ về phía cây ưng quả, nói:
- Ngươi như vậy thì nếu hôm nay có Ưng quả chín, ngươi còn có thể ăn không?
Tô Thanh Ngọc ngẩn ra một chút, hình như cũng chưa nghĩ tới vấn đề này. Do dự một lát, nàng mới nói có vẻ không chắc chắn lắm:
- Hẳn là… Có thể chứ?
Lục Trần không nói gì mà nhìn nàng. hình như Tô Thanh Ngọc hơi xấu hổ, nói:
đương nhiên Ba huynh đệ Tô gia cũng biết hôm nay thật ra trên đài Phi Nhạn còn có một người ngoài, chẳng qua tình huống khẩn cấp, lúc này cũng chẳng để ý tới mặt mũi nữa.
Một đệ tử tạp dịch đứng xem náo nhiệt đã là gì đâu. Nghiêm chỉnh để cho Tô Thanh Ngọc cảm thấy mình quá bi thảm, phải cầu khẩn cho thành tâm mới được.
Cửa đá vững như thái sơn, một hồi lâu cũng không nhúc nhích.
hình như Ba huynh đệ Tô gia cũng không kỳ quái chuyện này, chỉ gõ cửa kêu to.
Lục Trần gặm quả tươi, ngẩng đầu nhìn sắc trời. Chỉ thấy giờ phút này mặt trời đã lên cao từ lâu nhưng vẫn là buổi sáng. Hắn cười cười, tự nhủ:
- Sáng sớm đã làm hỏng giấc mộng đẹp của người khác, thật là phiền phức mà.
Nửa canh giờ trôi qua, trong tiếng kêu gọi của ba huynh đệ Tô gia, rốt cục cửa đá cũng ù ù mở ra, sau đó Tô Thanh Ngọc đi từ trong động phủ xuất hiện.
Lục Trần nhìn thoáng qua nàng từ xa xa, chỉ thấy trang phục Tô Thanh Ngọc chỉnh tề, tóc được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, dung mạo đoan trang xinh đẹp, hình như mỗi một điểm nhỏ nhất cũng đều tinh sảo xinh đẹp tới mức hoàn mỹ, khiến cho người ta phải than thở.
Trừ sâu trong đáy mắt nàng, dưới ánh mắt bình tĩnh hình như ẩn chứa một ngọn lửa giận dữ khó có thể phát hiện ra, giống như dòng chảy ngầm dưới mặt nước, không quan sát kỹ rất khó phát hiện ra được.
- Ồ…
Lục Trần cười một chút, sau đó nhếch miệng nói:
- Bị đánh thức nên tức giận đây.
- Ngọc tỷ!
Ba huynh đệ Tô gia vừa thấy Tô Thanh Ngọc đi ra, nhất thời hô lớn hơn vài phần, mặt như gặp phải chuyện vô cùng thương tâm vậy, chỉ thiếu nước để ba người đàn ông này khóc rống, nước mắt đầm đìa nữa mà thôi.
Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ngọc đảo qua ba người bọn họ một lượt, sắc mặt cứng lại nhưng rất nhanh liền khống chế được bản thân, sau đó theo tiềm thức hơi liếc về phía linh điền xa xa một cái.
Lục Trần tựa vào khung cửa, cười tùy ý vẫy vẫy ta, giống như bắt chuyện thân thiết với nàng vào một buổi sáng đẹp trời vậy.
Sắc mặt Tô Thanh Ngọc hơi trầm xuống, trừng mắt lườm nam nhân ở phía xa xa kia một cái, sau đó cau mày nhìn ba người trước mặt, lạnh nhạt nói:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Đám người Tô Mặc vội vàng tới gần, vừa định mở miệng kể lệ oan khuất thì đột nhiên Tô Thanh Ngọc quát khẽ, nói:
- Nói nhỏ một chút. Còn cảm thấy chưa đủ dọa người sao?
Ba huynh đệ Tô gia đồng thời gật đầu, nhìn thoáng qua hướng Lục Trần.
Lục Trần mỉm cười, xoay người đi vào sâu trong linh điền, không đứng quan sát nữa, chỉ là nét mặt vẫn có ý cười, tự nhủ:
- Rõ ràng là ngại ngùng nhưng vẫn không cho người khác tiến vào động phủ sao?
Ba người Tô Mặc chờ Lục Trần tránh đi rồi, vội vã vây lấy Tô Thanh Ngọc, sau đó mỗi người một câu bắt đầu nói.
Tô Thanh Ngọc nghe một hồi, sắc mặt dần dần lộ vẻ khó coi, ánh mắt cũng lạnh xuống. Thậm chí trong lúc đó có hai lần cánh tay nàng trong tay áo hơi chấn động, hình như muốn giơ lên làm gì nhưng cuối cùng cũng nén lại được.
Vào lúc ngôn ngữ ập tới như thủy triều này, khóe mắt nàng ngẫu nhiên nhìn về phương xa. Nơi đó có biển mây trắng muốt bên ngoài đài Phi Nhạn, rất đẹp giữa bầu trời trong xanh.
Lục Trần làm việc buổi sáng tại linh điền, đến giữa trưa mới đi ra, uống thoải mái vài ngụm nước suối mát lạnh trong suốt dùng thùng gỗ múc dưới suối lên, lập tức thấy Tô Thanh Ngọc đang đứng cạnh linh điền, yên lặng nhìn linh điền, cũng đảo qua khuôn mặt hắn.
Mà giờ phút này đã không còn thấy bóng dáng ba thanh niên Tô gia khác nữa.
Lục Trần cười một chút, nói với Tô Thanh Ngọc:
- Bọn họ đi rồi à?
Tô Thanh Ngọc ừ một tiếng rồi nói:
- Đi rồi.
- À.
Lục Trần gật đầu, đặt mông ngồi xuống cạnh linh điền, cách Tô Thanh Ngọc không xa lắm.
Tô Thanh Ngọc nhìn hắn hỏi:
- Hôm nay không có Ưng quả chín sao?
- Hiện tại còn chưa có.
Lục Trần chỉ nhìn cái cây phía trước một chút, nói:
- Chẳng qua có hai quả đã hồng rồi, vận khí mà tốt thì xế chiều có khi sẽ chín đấy.
Tô Thanh Ngọc trầm mặc trong chốc lát, lập tức bình tĩnh nói một tiếng:
- Tốt.
Nói xong nàng liền xoay người đi trở về động phủ. Lục Trần cũng không nói thêm lời nào, thậm chí chẳng quay đầu nhìn bóng lưng nàng một cái. Trong gió núi nhẹ nhàng khoan khoái, dưới bóng cây chập chờn khắp rừng, hai người cứ chia tay như vậy.
Từ đầu tới cuối, Lục Trần cũng không hỏi xem ba huynh đệ Tô gia vì sao lại tới, mà to cũng không nói tới một lời.
Xế chiều, khoảng một khắc trước giờ Thân, một trái Ưng quả đã chín.
Lục Trần vẫn kiên nhẫn canh giữ bên cạnh linh điền lập tức khởi động Nhiên tâm phù. Không bao lâu sau, cửa đá ù ù mở ra. Tô Thanh Ngọc liền tới phía này.
Nếu so với sáng hôm qua, hôm nay Tô Thanh Ngọc có vẻ thong dong hơn rất nhiều. Chẳng qua hình như nàng cũng không nói nhiều, sau khi tới đây, được Lục Trần chỉ dẫn hái Ưng quả chín liền ăn luôn, cuối cùng điều tức thúc dục dược lực.
Tất cả đều được tiến hành theo các bước, thậm chí có vẻ hai người bọn họ không cần phải nói nhiều một câu. Vẻ lạnh đạm bất ngờ này hình như cũng hơi xấu hổ, nhưng từ một góc độ khác nhìn lại, nhìn như cũng ăn ý tới bất ngờ.
Ăn Ưng quả xong thì không còn chuyện gì nữa.
Tô Thanh Ngọc đứng lên, hình như muốn đi. Lục Trần cũng vỗ vỗ mông, thoạt trông như định qua về nhà.
Chẳng qua đúng lúc này, đột nhiên Tô Thanh Ngọc hỏi một câu:
- Hôm nay còn có thể có quả chín không?
- Hả?
Đầu tiên Lục Trần ngẩn ra một chút, sau đó nhìn thoáng qua linh điền, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Các quả khác tới giờ còn chưa chín, hẳn là khó có khả năng. Phải đợi tới ngày mai rồi.
- À.
Tô Thanh Ngọc gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu nhưng không biết tại sao nàng lại vẫn đứng cạnh linh điền không rời đi.
Lục Trần cảm nhận được gì đó, nhìn thoáng qua nàng một cái, sau đó nhíu nhíu mày, nói:
- Ngươi có việc gì sao?
Tô Thanh Ngọc trầm mặc một hồi lâu, nói nhỏ:
- Có chút phiền toái nhỏ.
Lục Trần lắc đầu, không nói gì.
Tô Thanh Ngọc nhìn động tác và sắc mặt của hắn, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, nói:
- Có phải ngươi cảm thấy ta rất ngốc không?
- Đúng vậy.
Lục Trần nói.
- Này!
Thoạt nhìn Tô Thanh Ngọc cũng không ngờ Lục Trần lại nói thẳng như vậy, đầu tiên ngẩn ra một chút, sau đó mặt lập tức đỏ bừng, mang theo vài phần tức giận nói:
- Ngươi, sao ngươi lại nói như vậy hả?
Lục Trần nói rất thản nhiên:
- Là ngươi hỏi ta mà, chẳng lẽ ngươi muốn nghe ta nói láo.
Tô Thanh Ngọc nhìn hắn một hồi, đầu tiên nét mặt có vẻ hơi tức giận nhưng dần dần bình tĩnh lại, lập tức đổi thành vẻ mặt mang theo chút tự giễu, sau đó thở dài nói:
- Đại khái là như thế rồi. Nói dối dù sao vẫn dễ nghe hơn.
Lục Trần nhún vai, không nói tiếp nữa.
Tô Thanh Ngọc hơi cúi đầu, thoạt nhìn nét mặt giống như hơi do dự nhưng rốt cục vẫn mở miệng nói:
- Ta.. Có thể phải xuống núi một lần.
Lục Trần lắc đầu, lạnh nhạt nhìn nàng nhưng không nói gì hết.
Tô Thanh Ngọc không biết tại sao, rõ ràng dù là cảnh giới đạo hạnh hay thân phận địa vị cũng đều hơn đệ tử tạp dịch như Lục Trần rất nhiều nhưng ngay lúc này, tâm tình nàng khi nói chuyện vẫn luôn cảm thấy có cảm giác như có tật giật mình.
Cảm giác này khiến nàng hơi tức giận, hơi bực mình nhưng lại có vẻ áy náy không nói lên lời.
Tại sao lại có tâm tình quỷ dị như vậy, chính bản thân nàng cũng không nói rõ nổi. Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Trần, do dự một hồi rồi nói:
- Ngươi… Có thể giúp ta một chút hay không?
Lục Trần nói:
- Chừng nào ngươi trở về?
Tô Thanh Ngọc lập tức nói:
- Hiện tại ta lén xuống núi, thuận lợi thì đêm nay có thể về gấp rồi!
Nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “đêm nay”, sau đó nói nhỏ:
- Ngươi xem, từ giờ bắt đầu tính, nhiều nhất là hai giờ nữa trời sẽ tối. Buổi tối sẽ không có ai tới nơi này, cho nên hẳn là lần này cũng không làm phiền ngươi nhiều lắm.
- Ừ, ta sẽ cố hết sức.
Lục Trần gật đầu.
Tô Thanh Ngọc nhìn vào mắt hắn thật sâu, hình như còn muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng muốn nói lại thôi, chỉ yên lặng gật đầu, sau đó xoay người đi về phía trước.
- Này.
Đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói của Lục Trần.
Tô Thanh Ngọc quay đầu nhìn lại, nói:
- Sao thế?
- Buổi tối nếu về trễ quá, thời gian giới nghiệm sẽ có đệ tử thủ vệ tuần tra. Chính ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị chộp tới nhé.
Trong đôi mắt Tô Thanh Ngọc lóe lên ánh sáng, ánh mắt trong suốt. Sau đó chợt thấy nàng cười thản nhiên, giống như gió xuân thổi qua mặt hồ an bình, như tơ liễu xanh biếc đung đưa trong gió, nhưng một bông hoa đẹp nở rộ trong nháy mắt, làm cảnh sắc nhân gian thêm tươi đẹp, trong nhất thời khiến xung quanh như sáng lên vài phần. Chỉ thấy nàng gật đầu, vừa cười vừa nói:
- Tốt rồi, ta biết rồi.
Lúc xế chiều, quả nhiên đúng như Lục Trần đoán trước, linh điền không có Ưng quả chín. Mà may mắn chính là cũng không có người khác của Tô gia đi tới đài Phi Nhạn nữa. Cho nên Lục Trần coi như vượt qua một buổi chiều bình an, rất nhanh cả bầu trời đã tối mịt.
Gió núi thổi vù vù, nghe như lớn hơn mọi ngày một chút. Đêm nay có vẻ hơi lạnh.
Dãy núi Côn Luân trầm mặc nguy nga đứng sừng sững trong bóng tối, như một đám người khổng lồ. Lục Trần ngồi trong bóng tối trên đài Phi Nhạn. Từ chỗ hắn có thể chứng kiến con đường núi xa xa. Nhưng hắn lại giống như một bóng đen, dung nhập vào trong bóng tối xung quanh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Lục Trần trầm mặc, kiên nhẫn chờ đợi. Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, cả bầu trời âm trầm hắc ám, giống như đã qua giờ tý rồi.
Vẫn không thấy bóng dáng Tô Thanh Ngọc đâu.
Mặt Lục Trần không chút thay đổi, tiếp tục ngồi trong bóng đem, cứ thế qua từng canh giờ một như vậy. Khi trước mắt vẫn là cảnh vắng lặng không chút động tĩnh, hắn khẽ nhíu mày, đứng dậy từ trong bóng tối.
Hắn đi lên con đường núi trên đài Phi Nhạn, nhìn lướt qua phía dưới, đang lúc do dự, đột nhiên thấy trong bóng đêm tối dầy đặc phía xa xa có một bóng người lao ra, hướng về phía hắn. Nhưng lúc này khoảng cách còn cách hắn tầm hơn một trượng, đột nhiên thân ảnh kia nhoáng một cái rồi ngã lăn ra mặt đất.
Lục Trần lấy làm kinh hãi, vội vàng tiến tới đỡ lấy, nhìn kỹ đúng là Tô Thanh Ngọc.
Chỉ thấy giờ phút này sắc mặt nàng tái nhợt, thần chí vẫn còn tỉnh táo, nhìn thoáng qua Lục Trần cười một chút, há mồm như định nói gì nhưng lúc này đột nhiên thân thể nàng run lên, phì một tiếng liền phun ra một ngụm máu, thẳng vào trước ngực Lục Trần.
17/ 1
Hơi ấm của máu tươi, chảy tại da thịt trên khuôn mặt có cảm giác nhoi nhói. Mà sau khi phun ra một ngụm máu tươi, thân thể Tô Thanh Ngọc liền đột nhiên giống như mất đi sức lực chống đỡ, cả người mềm ra.
Lục Trần chau mày, gọi Tô Thanh Ngọc một tiếng nhưng thấy nàng không đáp lại, sắc mặt trong bóng tối có vẻ tái nhợt. Hắn không hề do dự nữa, một tay vòng qua cổ, nâng bả vai nàng, một tay kia khom người xuyên qua đỡ lấy chân nàng, sau đó hai tay dùng sức, trực tiếp bế Tô Thanh Ngọc lên.
Hắn đi nhanh như chạy về phía đài Phi Nhạn, vừa hướng động phủ kia đi hai bước, cúi đầu nhìn lại thì thấy hai mắt Tô Thanh Ngọc đã nhắm nghiền giống như không còn tri giác gì nữa, lập tức xoay người chạy về phía nhà cỏ của mình, tung chân đá văng cửa, sau đó đặt Tô Thanh Ngọc lên giường.
Một ngọn nến sáng chói được thắp lên giữa đêm khuya.
Sau khi nhà cỏ sáng đèn, sắc mặt Lục Trần nghiêm trọng nhìn thoáng qua Tô Thanh Ngọc đã hôn mê bất tỉnh. Đầu tiên hắn nắm một cánh tay nàng lên bắt mạch, lập tức sắc mặt biến đổi.
Dưới ngọn đèn dầu u ám, ánh mắt hắn lóe lên vẻ lo lắng nhưng vẫn không bối rối. Mắt Lục Trần lập tức đảo qua tay chân và thân thể Tô Thanh Ngọc, thấy dường như mọi thứ cũng không có gì khác thường.
Sau một lát, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn trên vai trái của Tô Thanh Ngọc. Quần áo nơi này dường như bị trũng xuống so với các địa phương khác, màu sắc cũng hơi dị thường, dưới ánh nến giống như có một bóng đen nhỏ.
Hầu như Lục Trần không có bất cứ do dự gì, dùng tay xé xoẹt một cái rách áo Tô Thanh Ngọc ra. Chỉ thấy một vùng da thịt trắng nõn nà hiện lên nhưng mà khiến kẻ khác phải giật mình chính là nơi đầu vai nàng có một vết bàn tay màu tím nửa đen.
Trên da thịt trắng nõn như tuyết, vết bàn tay màu đen kia càng có vẻ rất quỷ dị, hơn nữa mơ hồ còn tỏa ra mùi thối.
Lục Trần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lấp lánh, đột nhiên tay phải lật một cái. Một thanh đoản kiếm màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, dưới ánh đèn dầu lóe lên ánh sáng lạnh như băng.
Hắn nâng tay vung kiếm, đâm xuống.
Tiếng xé gió chói tai trong nháy mắt ngắn ngủi bỗng dưng vang lên. Luồng gió lạnh xuất hiện bất thình lình khiến cho ánh nến cũng phải chập chờn. Sau một khắc, lưỡi đao lạnh như băng đã đâm thẳng vào đầu vai Tô Thanh Ngọc.
Thân thể Tô Thanh Ngọc đột nhiên run lên.
Giờ phút này Lục Trần như một kẻ máu lạnh vô tình, chẳng thèm quan tâm tới vẻ mặt xinh đẹp đang hiện lên sự đau khổ của Tô Thanh Ngọc, tay cầm chuôi kiếm ấn xuống. Lập tức mũi kiếm lạnh như băng xuyên qua máu thịt đầu vai. trong nháy mắt máu đen phun ào ra, để lộ một vết thương sâu tới khiến người khác nhìn mà dựng tóc gáy.
- Á!
Tô Thanh Ngọc hét to một tiếng, thân thể trong nháy mắt co lại, cả người run rẩy, mặt không còn chút màu. Mà hai mắt nàng vốn đóng chặt giờ khắc này dường như bị đau qua mà đột nhiên tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh, hoa dung thất sắc mà mở mắt.
Đầu tiên nàng nhìn thấy là một người đàn ông quay lưng về phái ánh nến chói mắt, sắc mặt nghiêm trọng đang đứng trước mặt nàng.
- Đừng nói nhảm. Nghe ta nói đây.
Đây là câu đầu tiên sau khi nàng tỉnh dậy nghe được, không có an ủi, không có đồng tình, thậm chí không hỏi thăm gì, chỉ giống như là chẳng mang theo bất cứ cảm tình gì.
- Vết thương có độc, ta đã phóng độc huyết ra giúp ngươi rồi.
Tô Thanh Ngọc cúi đầu nhìn vai trái của mình, càng không ngừng thở hổn hển.
- Ngươi phải uống thuốc. Nơi này không có.
- Có hai lựa chọn: Một là ta lập tức xuống núi tìm người giúp đỡ. Thứ hai là ngươi mở động phủ ra, tự tìm linh đan của ngươi. Có thể không?
Lục Trần nói chuyện lạnh lùng, động tác trên tay thong thả nhưng không dừng lại.
Mà khi lưỡi đao tiến tới, thân thể Tô Thanh Ngọc càng không ngừng run rẩy, răng cắn chặt nhưng lại không nén được đau đớn mà rên rỉ, thậm chí khóe mắt cũng hiện lên một vùng sương mù nhàn nhạt.
Vừa nói, Lục Trần lập tức thu đao dừng tay, sau đó nhìn Tô Thanh Ngọc một cái, trực tiếp xoay người liền đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Tô Thanh Ngọc đang nằm trên giường không biết lấy đâu ra sức lực, túm lấy tay hắn, đau đớn thở hổn hển, giọng nói khàn khàn, cố hết sức nói:
- Đừng xuống núi, đi, đi chỗ ta…
Lục Trần lập tức vòng lại, đang định ôm Tô Thanh Ngọc như trước nhưng nhìn thoáng qua bả vai nàng, chỉ thấy máu đen sau khi chảy khô, máu bên trong đã chuyển hồng nhưng phần da thịt bị thương nặng tới mức tái nhợt, giống như sắp trở nên trong suốt tới nơi rồi, không còn chút máu.
Hắn cởi áo khoác của mình ra phủ lên người Tô Thanh Ngọc, sau đó mới ôm nàng lao ra khỏi nhà cỏ.
Tô Thanh Ngọc nằm ngang trên khuỷu tay hắn, có một loại cảm giác mê muội kỳ dị. Trong hoảng hốt, nàng nhìn bầu trời đêm đen kịt, thấy cả vùng trời bao la thần bí kia, có mây đen, có ánh sao, tất cả đều xa xa ở chân trời.
Có gió lạnh thổi qua mặt nàng.
Nhưng không biết vì sao, hình như lại không lạnh lắm.
Trời đất quay cuồng, thiên địa như không ngừng biến ảo. Đoạn đường nọ trong trí nhớ nàng rõ ràng rất ngắn nhưng buổi tối nay lại tốn thời gian như một đời người.
Nàng rúc vào trong lòng hắn, áp vào ngực hắn.
Một đêm này lạnh lẽo vắng vẻ. Ai đang trằn trọc, bừng tỉnh lại trong giấc mộng rồi lại thiếp đi?
Vào tảng sáng khi ánh bình minh ló dạng, ánh mặt trời chiếu xuống cây cối và tảng đá trên đài Phi Nhạn. Vầng mặt trời đỏ ở phương xa sắp sửa tỏa sáng phía sau tầng mây dầy đặc.
Đài Phi Nhạn hoàn toàn yên tĩnh.
Bóng đêm yên tĩnh vẫn lưu lại như chưa tỉnh mộng. Gió núi mang theo khí ẩm ướt át thổi qua. Từng đóa hoa dại đón gió đung đưa trên vách đá, nở rộ xinh đẹp nhất.
Lục Trần đón gió mà đứng, nhìn đóa hoa dại kia.
Sau đó hắn nhìn về hướng xa xa, dừng ở phía cuối bầu trời. Vầng mặt trời kia rốt cục đã vươn lên từ biển mây mênh mông, bay lên bầu trời.
Vô số những tia nắng vàng chiếu từ trên không xuống. Biển mây vô tận tỏa sáng vàng rực, xán lạn như ngọc khiến kẻ khác phải đắm đuối. Gió núi vù vù, quần áo hắn tung bay theo. Cũng không biết đã đứng bao lâu, chợt nghe thấy cửa đá xa xa vang lên tiếng ù ù.
Có tiếng bước chân nhẹ đi về hướng này.
Lục Trần xoay người nhìn lại. Chỉ thấy Tô Thanh Ngọc đang mặc một chiếc áo choàng lông cáo trắng, đi tới.
Sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ nhưng khí sắc đã tốt hơn rất nhiều. Trong ánh sáng bình mình chói lọi, có thể thấy nàng không hề trang điểm, cho nên mái tóc nàng còn hơi rối, khóe mắt vẫn mang theo vài phần buồn ngủ.
Nàng đi tới cạnh Lục Trần, đứng lại, cũng nhìn mặt trời bình minh phương xa, chẳng nói chẳng rằng.
- Ngươi nên ở trong động phủ nghỉ nhiều hơn.
Lục Trần liếc nàng, nói.
Tô Thanh Ngọc cười cười, vươn bàn tay từ trong áo choàng ra, đưa cho hắn chiếc áo khoác, chính là cái tối hôm qua.
Lục Trần nhận lấy. Tô Thanh Ngọc nói nhỏ:
- Trên quần áo có vết máu.
Lục Trần nói:
- Chẳng sao cả. Trở về ta lấy nước giặt một chút.
- Ừ.
Tô Thanh Ngọc nói khẽ một tiếng, thoạt nhìn có vẻ hơi xấu hổ ngượng ngùng, do dự một chút, gương mặt hơi hồng lên, nói nhỏ:
- Ta… Ta không biết giặt quần áo.
Lục Trần bật cười, gật đầu nói:
- Không sao đâu. Ta biết.
Tô Thanh Ngọc cười một chút, thở dài một tiếng, đi hai bước về phía vách núi kia. Lục Trần nhìn nàng từ phía sau lưng, nhíu nhíu mày nói:
- Ngươi thật sự không sao chứ?
Tô Thanh Ngọc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Không có gì đáng ngại. Tối hôm qua nhờ ngươi kịp thời chữa thương cho ta, đẩy huyết độc ra, sau đó ta ăn linh đan vào là thương thế đã không ngại lắm rồi.
Vừa nói nàng vừa nhớ tới gì đó, nét mặt đột nhiên lóe lên vẻ nghịch ngợm, nói:
- Ngươi cũng đừng xem thường lực khôi phục của tu sĩ Kim Đan chứ.
Lục Trần mỉm cười gật đầu, nói:
- Vậy là tốt rồi.
Một trận gió lạnh thổi qua, Tô Thanh Ngọc ho khan vài tiếng, sau đó nói với Lục Trần:
- Ngươi có thể giữ bí mật chuyện tối hôm qua không?
Lục Trần nói:
- Được chứ. Coi như ta chưa nhìn thấy gì cả.
Tô Thanh Ngọc nhìn hắn thật sâu, nói:
- Không chỉ chuyện ta bị thương.
Lục Trần đáp:
- Ừ, không chỉ chuyện ngươi bị thương.
Tô Thanh Ngọc do dự một chút, sau đó cảm thấy nên nói rõ ràng hơn một chút, nói khẽ:
- Cả chuyện bên trong động phủ của ta…
- Còn nữa, căn bản ta chưa bao giờ vào động phủ kia.
Lục Trần nói.
Đầu tiên Tô Thanh Ngọc cười một chút, sau đó thở dài nói:
- Ta nợ ngươi một món nợ ân tình lớn rồi.
Lục Trần nói:
- Không cần vội. Sau này có thời gian, chậm rãi hoàn lại là được.
Tô Thanh Ngọc bị hắn chọc, không nhịn được mà bật cười, nói:
- Người như ngươi thật đúng là thú vị.
Lục Trần cười cười, lập tức nói:
- Mặc dù ngươi là một tu sĩ Kim Đan rất lợi hại nhưng hiện tại đứng ở nơi gió máy này cũng không thoải mái đâu. Hay là chúng ta đi về phía linh điền kia xem một chút đi?
-… Tốt.
Tô Thanh Ngọc đáp.
Hai người đi tới một chỗ cạnh linh điền. Dọc đường đi, Tô Thanh Ngọc vẫn luôn đi sau Lục Trần khoảng nửa bước. Có vài lần hình như nàng muốn nói điều gì nhưng rồi lại nhịn.
Khi đi tới cạnh linh điền, Lục Trần chỉ chỉ về phía cây ưng quả, nói:
- Ngươi như vậy thì nếu hôm nay có Ưng quả chín, ngươi còn có thể ăn không?
Tô Thanh Ngọc ngẩn ra một chút, hình như cũng chưa nghĩ tới vấn đề này. Do dự một lát, nàng mới nói có vẻ không chắc chắn lắm:
- Hẳn là… Có thể chứ?
Lục Trần không nói gì mà nhìn nàng. hình như Tô Thanh Ngọc hơi xấu hổ, nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận