Thiên Ảnh

Chương 408: Kiểm tra.

Mấy năm trước, khi rời khỏi Côn Luân, a Thổ tiến cấp, thực lực có thể nói là rất mạnh. Đặc biệt sau khi cùng với Lục Trần trở về từ vùng hoang vu ở Nam Cương, đi qua Đại Tuyết sơn, gặp được “Thiên Lang”, Lục Trần có thể cảm giác được thực lực của nó hiện giờ tăng vọt hơn xưa rất nhiều.
Một con chó từng ăn thịt rất nhiều yêu thú hùng mạnh, bản thân nó làm sao kém được? Nếu thể chất mà thiếu, chắc chắn đã bị tinh khí trong máu thịt của đám yêu thú đó đốt cháy.
Chỉ có điều hiện giờ a Thổ đã có thể đánh một trận với gần như đa số yêu thú hùng mạnh. Nhưng hiện tại khi ở trong tay của Thiên Lan chân quân, nó như mất hết mọi sức mạnh, ngay cả chuyện khống chế đối với bản thân cũng chẳng làm được. Nó cứ thế bị hất bay lên giữa không trung, giẫy dụa bốn chi một cách vui sướng, miệng còn quay về phía Lục Trần mà sủa.
Lục Trần thay đổi nét mặt, lui lại nửa bước. Nét mặt hắn hơi có chút chần chừ, nhưng trong nháy mắt, cắn răng chịu đựng, giơ hai tay ra đón lấy a Thổ.
Lão Mã đứng bên cạnh, sắc mặt cũng tái nhợt, há miệng định nói gì đó nhưng lại thôi. Chỉ thấy a Thổ bay tới với tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã tới trước mặt, kéo theo một cơn gió ập đến, làm cho câu nói của lão bị nén chặt trong cổ họng.
Rầm! Lục Trần đã đón được thân hình khổng lồ của a Thổ, đồng thời chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, sau đó đỏ lên, hai chân đứng không vững, lùi lại ba bước. Ngay lập tức, chỉ nghe hắn kêu lên đau đớn, loạng choạng một chút mới đứng yên.
Dưới chân của hắn, lớp cỏ xanh xuất hiện những dấu chân sâu tới mấy tấc, nhìn thật sự nổi bật.
Một luồng khí đen xuất hiện trong đồng tử của Lục Trần rồi biến mất. Hắn hơi cúi đầu, làm cho hơi thở dốc trở lại bình thường. Còn lão Mã đứng bên thì mở to mắt nhìn mà không biết phải làm gì.
Một lúc sau, Thiên Lan chân quân bỗng bật cười, phất tay:
- Tiểu Mã! Ngươi mang con chó này đi chơi. Ta có chuyện muốn nói với Lục Trần.
- Vâng.
Lão Mã lên tiếng sau đó tới bên cạnh Lục Trần, đầu tiên đưa tay xoa xoa con chó đen a Thổ mới đứng dậy nhưng vẫn còn đang kinh hoảng, đồng thời hơi liếc mắt nhìn Lục Trần.
Lục Trần cũng nhìn lão. Ánh mắt của hai người tiếp xúc với nhau, trong ánh mắt của lão Mã có chút cảm xúc khó nói nên lời. Lục Trần trầm mặc một lát, sau đó gật đầu một cái thật nhẹ.
Lão Mã như thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ôm lấy a Thổ rồi cười ha hả:
- A Thổ! Đi theo ta. Hôm nay ta chọn cho ngươi một miếng thịt còn to hơn hôm trước.
Nói xong, lão kéo a Thổ bước đi.
Nhìn qua, a Thổ rất để ý tới miếng thịt yêu thú đó, có điều bước đi được hai bước, nó ngừng lại, quay đầu nhìn Lục Trần với ánh mắt nghi hoặc.
Lục Trần gật gật đầu với nó, sau đó khoát tay ra hiệu. Tới lúc này, a Thổ mới như yên tâm, đi theo lão Mã.
***
Lục Trần đi tới trước mặt Thiên Lan chân quân, sau đó ngồi xuống. Từ nãy tới giờ hắn không nói một tiếng nào, chỉ giữ một sự im lặng.
Phản ứng của hắn hoàn toàn khác với đa số người bình thường. Người khác ít nhất cũng sẽ nói với Thiên Lan chân quân vài câu khách sáo như là: “Ngươi tới đây làm gì?” Hoặc là “Vì sao ngươi tới đây?”… Nhưng Lục Trần lại không nói một câu nào.
Hắn không nói câu nào, cuối cùng Thiên Lan chân quân lại mở miệng trước. Hơn nữa vị Hóa Thần chân quân, quyền cao chức trọng có thể nói nằm trong số năm người đứng đầu thiên hạ lại tỏ ra có phần kính trọng đối với Lục Trần. Chẳng những không nổi nóng với thái độ lạnh lùng của hắn, mà nét mặt còn tỏ ra hết sức ôn hòa.
- Con chó này khá lắm, chủ yếu là do huyết thống thuần khiết. Sau này nếu thêm chút may mắn, không chừng còn tiến thêm được bước nữa.
Nói xong, lão mỉm cười, hỏi Lục Trần:
- Ngươi bắt được con chó đen này ở đâu?
Lục Trần mở to mắt nhìn thân hình cao lớn của Thiên Lan chân quân, cảm thấy đứng trước mặt lão, mình như một đứa trẻ. Có điều giọng nói của hắn lại hoàn toàn trái ngược, thậm chí còn hết sức bình thản:
- Vùng đất Mê Loạn.
Vùng đất Mê Loạn là nơi vô cùng nguy hiểm. Nhưng khu vực của nó rất rộng, bên trong đủ các loại nguy hiểm. Từ cổ chí kim không có một tông phái nào có đủ hùng tâm lập kế hoạch, khống chế toàn bộ khu vực đó.
Cho nên từ lâu, chỉ cần người có thể sinh sống được trong vùng đất Mê Loạn, sau khi ra ngoài, nói khoác với người xung quanh cũng là điều bình thường.
Nhưng Thiên Lan chân quân cũng không có ý định hỏi kỹ về việc này. Dường như đó chỉ là cái cớ để cho lão nói chuyện với Lục Trần. Giờ phút này, lão ngồi trước mặt Lục Trần, ánh mắt sáng ngời:
- Ta càng suy nghĩ thật lâu càng cảm thấy giữa chúng ta cần phải nói chuyện một cách rộng rãi và thật sự một lần.
- Ta muốn ngươi làm đệ tử của ta, trở thành truyền nhân của ta. Những lời này ta đã nói, nhưng hôm nay chỉ có hai ta, ta vẫn muốn nói lại với ngươi câu đó.
Sắc mặt Thiên Lan chân quân hết sức trầm tĩnh, dường như đã quen thuộc với lời nói đó. Còn Lục Trần lại hơi biến sắc, thậm chí sắc mặt ẩn chứa tâm trạng phức tạp.
Tiếp theo, Thiên Lan chân quân còn nói thêm một câu:
- Đối với chuyện này, sau khi về ta đã nghĩ cẩn thận, cảm thấy đối với trước kia, ta đối xử với ngươi có phần thua thiệt. Đặc biệt, ta không làm tốt chuyện thu ngươi làm truyền nhân của mình.
Nghe tới đó sắc mặt Lục Trần lại càng phức tạp hơn. Mà Thiên Lan chân quân dường như cũng không để ý tới ánh mắt của hắn, chỉ tiếp tục nói:
- Cho nên hôm nay ta tới đây là muốn nói rõ với ngươi chuyện này.
- Ngươi là đệ tử mà ta thích và tin tưởng nhất. Mặc dù hiện tại vì nhiều nguyên nhân vẫn chưa thể công bố với người khác, nhưng suy nghĩ đó đã nằm trong lòng ta bao nhiêu năm, chưa bao giờ thay đổi.
Thiên Lan chân quân nói thật bình tĩnh. Tuy nhiên, âm thanh của lão bỗng thay đổi, thậm chí có phần trở nên lạnh lùng.
Thật ra Lục Trần vô cùng quen thuộc đối với vị Hóa Thần chân quân này. Dù sao thì hắn được Thiên Lan chân quân nuôi lớn từ nhỏ, có điều những lời kế tiếp nghe được khiến cho hắn không giấu được sự kinh hãi.
- Ta cũng không có con, cho nên mọi thứ trong tương lai, không có gì thay đổi sẽ giao hết lại cho ngươi.
Lục Trần thay đổi suy nghĩ, suýt nữa thốt ra một câu hỏi đối với Thiên Lan chân quân :” Vậy bây giờ thì sao?” Có điều hắn vẫn nhẫn nại được.
Chỉ nghe Thiên Lan chân quân nói thật chậm Rãi:
- Như vậy ngươi có thể hiểu rõ, nếu muốn trở thành truyền nhân của ta, thì không phải chỉ có giết chóc tranh đấu một mình. Trong số thủ hạ của ta không có người lý tưởng, nhưng người cũng có một số. Những người này nếu ngươi dùng tốt, tất nhiên sẽ trở nên hơn người. Nếu không…
Nói tới đây, lão bỗng nhiên dừng lại. Lục Trần ngẩng đầu nhìn lão, một lát sau, lại nghe Thiên Lan chân quân nói tiếp:
- Thế lực thủ hạ của ta không biết có bao nhiêu cao thủ, nếu ngươi không làm họ phục, bọn họ sẽ không cúi đầu trước mặt ngươi. Hiểu chưa?
- Hiểu.
Lục Trần đáp.
- Được. Tiếp theo ngươi tính toán. Ta tới đây vừa lúc có chuyện muốn hỏi xem ý kiến của ngươi, xem ngươi suy nghĩ thế nào.
- Ngươi nói đi.
Lục Trần nói.
- Ngoài Chân Tiên minh thật ra có một vài tông môn, phe phái không chịu quy thuận. Gặp phải người như vậy thường là có cảnh chém giết. Nhưng lần này theo thám tử báo, có năm ma đầu vô cùng lợi hại đối nghịch với Chân Tiên Minh chúng ta rất lâu, nhưng gần đây lại muốn được chiêu an.
Lục Trần nhíu mày nói:
- Cái này nghe không tồi.
Thiên Lan chân quân cười cười:
- Quả thật là không tồi. Có điều tiếp theo đó chuyện trở nên ầm ĩ. Bởi vì trong số năm ma đầu kia, có ba người không muốn đao liếm máu trên giang hồ, muốn thoái ẩn. Nhưng hai người còn lại vẫn đầy hùng tâm, muốn gây dựng sự nghiệp.
- Nếu là ngươi, ngươi suy nghĩ xem làm thế nào?
Thiên Lan chân quân hỏi Lục Trần.
42/ 4
- Có thể nói rõ hơn không?
Lục Trần suy nghĩ một chút, rồi hỏi thêm một câu.
- Được.
Thiên Lan chân quân cũng rất thoải mái, nói:
- Sự tình cụ thể là như thế này: Chân Tiên Minh chúng ta qua ngàn năm càng lúc càng thịnh. Hiện giờ là liên minh tông phái mạnh nhất trong thế giới tu chân ở Thần châu. Điều này chẳng có gì không dám nói, cũng không phải khách sáo. Nhưng thiên hạ to lớn, anh hùng hào kiệt vô số, ngươi có thể nói hiện giờ Chân Tiên Minh chúng ta như thúng úp voi. Tuy nhiên, ngoài Chân Tiên Minh, thực ra có nhiều tông môn và tu sĩ mạnh có thực lực không kém.
- Huyết Sí môn là một môn phái như thế.
- Có thể nói Huyết Sí môn là một phái tu chân số một. Thật ra môn nhân thực sự có năm người, được gọi là Huyết Sí ngũ ma. Bọn họ không thu đệ tử, cùng nhau hành tẩu thiên hạ. Năm người này có họ là Trương, Chư, Chu, Nhuế, Lý. Xét về sự thông minh và đạo hành đều khá. Những năm trước đây, họ cũng đã có được một sự nghiệp bất phàm, tạo ra vô số danh tiếng.
- Huyết Sí ngũ ma?
Lục Trần trầm ngâm một lát rồi gật đầu:
- Trước đây ta có nghe tới thanh danh của năm người này. Nghe nói là họ luôn ở Đông Hải. Mặc dù trong danh hiệu của họ có một chữ “Ma” nhưng năm đó từng đánh mấy trận với Ma giáo, danh vọng rất cao. Bởi vì đạo hạnh của năm người đó không hề thấp cho nên làm Ma giáo cảm thấy đau đầu.
- Có thể nói vậy.
Thiên Lan chân quân lên tiếng.
Lục Trần nhìn lão rồi cau mày nói:
- Nếu vậy, năm người này chẳng phải rất tốt, tại sao lại…
Thiên Lan chân quân nói thản nhiên:
- Bởi vì thế lực Chân Tiên Minh của chúng ta đã vươn tới Đông Hải.
Lão cười cười, nét mặt hết sức hiền hòa, nói với Lục Trần:
- Dưới Chân Tiên Minh chúng ta không cho phép có tu sĩ cứng đầu như vậy.
Lục Trần:
- … Được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận