Thiên Ảnh

Chương 231: Vạn nhận băng thứ

Mưa gió ập xuống đỉnh núi, sấm chớp chiếu sáng con chó đen.
Tại vị trí cao nhất trên đỉnh ngọn núi vô danh này, trên đỉnh núi có một sườn dốc dài và hẹp. Ở đó có một tảng đá lớn đột ngột dựng đứng lên, cao hơn mặt đất chừng bảy tám thước. Đứng trên tảng đá lớn này giống như đứng ở chỗ cao nhất của ngọn núi, cúi xuống nhìn khắp nơi.
Nhưng trong một đêm mưa sa gió giật này, cảnh tượng xung quanh tảng đá lớn này đã không còn gì, chỉ có gió lớn và mưa to mãi không tiêu tan nổi mùi máu tanh.
Khắp nơi trên mặt đất đều là thi thể và máu tươi đang chảy, cũng đã tường thuật lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây. Trong đêm đen, dưới mưa gió, cảnh tượng thảm thiết ngoài tầm mắt của loài người.
Con chó A Thổ còn sống. Nó vẫn còn một hơi, đứng trên đỉnh cao nhất của tảng đá.
Dưới chân nó, khắp nơi là máu thịt nhậy nhụa. Đám yêu thú kia đã chảy hết máu trước nó. Thi thể chúng phủ kín trên sườn dốc dài và hẹp của ngọn núi này. Ở những nơi xa hơn, hơi thở đáng sợ này mới bớt đi nhiều.
Không nhiều lắm, nhưng cũng vẫn còn.
Một đêm này, đám yêu thú không kiềm chế được đã chết sạch, yêu thú không đủ mạnh mẽ đã chết sạch, yêu thú không đủ không ngoan cũng chết sạch. Còn đám yêu thú gan bé, sợ hãi đã bỏ chạy hết. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh khiến kẻ khác buồn nôn này, dưới ánh chớp thỉnh thoảng lóe lên chiếu rọi, có thể lờ mờ chứng kiến phía sau sườn sốc vẫn còn hai ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía tảng đá này.
Chúng vẫn do dự không đi. Chúng mơ ước máu thịt ngon lành kia.
Mưa to như trút không ngừng rơi xuống, đập lên trên người A Thổ trên tảng đá lớn. Giờ phút này trên người nó đã không còn bất cứ chỗ da thịt nào nguyên vẹn, khắp nơi đều là vết thương, khắp nơi đều là vết máu. Thoạt nhìn như máu tươi của chính nó cũng sắp chảy khô rồi.
Nhưng A Thổ vẫn không ngã xuống nó vẫn như một con chó điên cô độc cố chấp, nghiến răng nghiến lợi đứng trên tảng đá lớn kia, lạnh lùng nhìn khắp thế gian đen tối này.
Nhưng cùng lúc đó, trong chớp mắt khi ánh chớp lóe lên kia, ngay cả hai luồng ánh mắt lạnh lùng cạnh đó cũng cảm nhận được thân thể của con chó đen đang run rẩy, sắp sửa ngã xuống.
Có lẽ sau một khắc, con chó đen này sẽ ngã xuống trên tảng đá lớn, mất mạng. Cho nên hai ánh mắt vẫn ẩn dấu trong đêm, bình tĩnh chờ đợi, chờ đợi con chó đen hung hãn dị thường này chấm dứt tính mạng.
Dù sao thì một đêm mưa gió thế này, làm sao có thể thấy được trăng sáng chứ?
Không có ánh trăng sáng giúp đỡ, đại thánh thú có mạnh mẽ tới mây cũng không có khả năng tấn cấp thành thánh.
Con chó đen A Thổ cũng biết điểm này. Có lẽ chưa có ai nói với nó nhưng khi huyết mạch yêu thú trong cơ thể nó được kích thích, bản năng đồng thời cũng cho nó rõ ràng quy luật này. Mưa gió quá lớn không có khả năng xuất hiện trăng sáng nữa.
Nhưng tới lúc này rồi, nó đã không còn đường lui nữa.
A Thổ chậm rãi ngã xuống, nằm giữ một đám thi hài và máu tươi, trên chỗ cao nhất của ngọn núi này, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trừ gió mưa rơi xuống thì chỉ còn tầng tầng mây đen nồng đậm, làm gì có bóng dáng của trăng sáng. Miệng nó rên rỉ, gục đầu xuống, giống như tại thời khắc cuối cùng này, rốt cục đã chịu thua vận mệnh.
Bóng đêm vọt tới, con chó đen đứng tại chỗ cao nhất trên ngọn núi có vẻ cô độc. Mà xa xa dưới sườn núi, hai cặp mắt âm u chậm rãi đứng lên, giống như rốt cục đã đợi tới thời cơ tốt nhất, bắt đầu đi về phía đỉnh núi.
Không khí trên Đông phong đột nhiên trở lên hơi khác thường, mặc dù vẫn có gió tuyết phất phới như trước, mặc dù cao cao trên đỉnh đầu vẫn có sấm chớp lóe sáng như cũ nhưng trên mặt đất , nhiệt độ đang nhanh chóng giảm xuống.
Bông tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều. Cảnh tượng trong trời đất lúc này vô cùng cô quạnh, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi chỉ thấy vốn gió tuyết cuồng bạo bao phủ toàn bộ đỉnh núi giờ đột nhiên rời đi, sau đó chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, từ từ dần dần tới gần hai người đang đứng đối mặt kia.
Bạch Thần chân quân đứng bên trong vùng đất uyết, nhìn Thiên Lan chân quân chằm chằm, gằn từng chữ một:
- Không ngờ ngươi dám can đảm tới Đông phong này khiêu chiến ta. Đây là chuyện ng xuẩn nhất mà ngươi từng làm.
Thiên Lan chân quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua bão tuyết đang từ từ hạ xuống, một lát sau cười cười, nhìn Bạch Thần chân quân, hai mắt híp lại nói:
- Thật không?
Bạch Thần chân quân hừ lạnh một tiếng, nói:
- Năm đó trước khi sư phụ chết đi có dặn dò ta, ngươi là kẻ kiêu ngạo, to gan lớn mật, sau này nếu đạo pháp có đại thành thì chỉ sợ sẽ còn gây hại lớn hơn Ma giáo tam giới. Hôm nay xem ra quả nhiên là thế.
Ánh mắt lão như điện, lạnh lùng nhìn Thiên Lan chân quân chằm chằm, lạnh giọng nói:
- Ngươi dám một mình đi tới địa cung, trộm lấy nước bọt Hắc long do ma vật sinh ra kia!
Thiên Lan chân quân nở nụ cười nói:
- Ồ, những lời này là sư phụ nói hay là tự ngươi nói thế?
Sắc mặt Bạch Thần chân quân lạnh lùng nói:
- Bản án năm xưa, đúng sai nhân quả thế nào trong lòng chúng ta hiển nhiên đều biết. Ta chỉ có một câu nói là không thẹn với lương tâm!
- Khéo thật!
Thiên Lan chân quân đi về phía trước từng bước một, lạnh nhạt nói:
- Hôm qua ta đi tảo mộ cho sư phụ, lại cũng nói mấy chữ này trước mộ phần của lão nhân gia ngài.
- Không thẹn với lương tâm!
Lão nói từng chữ một, giọng nói ù ù, giống như lôi đình vậy.
Bạch Thần chân quân cũng không nhiều lời với lão nữa nhưng trước khi ra tay chính thức, lão vẫn cố ý quay đầu lại nhìn về phía Trác Hiền đứng bên cạnh. Trên mặt lão không có bất cứ biểu hiện gì nhưng ánh mắt lại còn lạnh hơn cả băng tuyết trên bầu trời. Mặc dù không nói lời nào nhưng ánh mắt lạnh lùng kia lại quá rõ ràng.
Trác Hiền nhìn là hiểu ý tứ của vị sư tôn này. Sắc mặt lão trở nên trắng bệch rất nhanh. Cùng lúc đó, lão còn phát hiện ra vùng bão tuyết đang nhanh chóng hạ xuống và nhiệt độ trên mặt đất cũng giảm nhanh. Vốn tường băng phía sau lão đã sắp vỡ tung, đột nhiên giờ lại có xu thế gắn kết lại.
Gió tuyết càng lúc càng lớn, thân thể càng ngày càng lạnh.
Thiên Lan chân quân vẫn bất động. Bởi tất cả gió tuyết đều không thể tới gần thân thể lão. Lão chỉ bình tĩnh nhìn vùng bão tuyết kia hạ xuống. Sau đó một lát, đột nhiên lão như phát hiện ra, cúi đầu nhìn thoáng qua dưới chân mình.
Đó là một vùng đất tuyết, bị gió tuyết bao trùm thành một lớp băng rất dày. Nhưng vào lúc này, mặt đất dưới chân bọn họ lại đột nhiên loáng thoáng dao động, giống như từ sâu trong ngọn núi khổng lồ này nổi lên, giống như sóng nước lan ra.
Tầng tuyết dầy trên mặt đất đột nhiên run rẩy, vô số tuyết xốp giống như hơi tung lên một lần, ngay sau đó là lần thứ hai, lần thứ ba, mỗi lần lại càng rõ ràng hơn lần trước, mỗi lần lại càng kịch liệt hơn, sau đó toàn bộ mọi người đều cảm nhận được ngọn Đông phong này đang run rẩy. Cả ngọn núi này đang chuyển mình.
- Phù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận