Thiên Ảnh

Chương 690: Thú biến

Người ở trên núi và dưới núi không giống nhau, tuy đa số thời điểm nhìn thì có vẻ như nhau. Nhưng trong Tiên thành mà Chân Tiên minh thống trị tất cả, người có thân phận Chân Tiên minh hiển nhiên vẫn có khác biệt rất lớn so với các tu sĩ tự do và bách tính bình dân ở dưới chân núi.
Trong đời sống thường nhật, đa phần tu sĩ tự do đều không muốn, hoặc phải nói là không dám dây với người của Chân Tiên minh, đặc biệt là sau khi đối phương nói rõ thân phận, nếu còn khiêu khích hay có bất cứ động thái nào đối đầu, thì tức là bất kính với toàn bộ Chân Tiên minh, rất dễ khiến những thế lực mạnh hơn để mắt đến.
Vì vậy, bình thường thì người trong Chân Tiên minh nhiều khi có thể đi ngang như cua trong Tiên thành. Tất nhiên là cũng không thể làm đến mức quá đáng, chẳng hạn như Thiên Luật đường nổi danh của Chân Tiên minh, đã có quyền lực giám sát kỷ cương. Ai mà bị Thiên Luật đường nắm được vết nhơ, thì kết cuộc cũng không tốt đẹp nổi.
Nhưng nói tóm lại, vào được Chân Tiên minh vẫn là khao khát của đại đa số tu sĩ, có điều nếu nói tới khuyết điểm, cho dù lúc trước không rõ ràng, bây giờ đã tới lúc nguy cấp vẫn nổi cộm lên.
Trong Chân Tiên minh tuy có sóng ngầm rục rịch, đảng phái đông đảo, nhưng mấy vị đại lão đều là nhân vật lợi hại, chỉnh đốn thế lực trong tay hết sức dễ bảo, nên sau khi hiện tượng tai kiếp ngày tận thế xuất hiện lần nữa, các tu sĩ tự do và dân thường ở dưới chân núi có thể bỏ chạy, nhưng còn người trên núi lại gần như không ai rời đi.
Không phải là không ai muốn chạy, chỉ là không có cách nào đi được.
Người thử mạo hiểm cũng đâu phải không có, mà hiện giờ đều đã chết cả rồi, về mặt xử lý đào binh thì hình như bất luận là chính đạo hay Ma giáo, thủ đoạn đều ngang ngửa nhau, chẳng ngoài một cách là giết gà dọa khỉ.
Sau khi thi thể bị thị chúng, nhiều người đều im lặng, không chỉ là Phù Vân tư, mà nội bộ các thế lực khác cũng đại loại có tình trạng tương tự.
Nhờ xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ xử lý nội gián, địa vị của lão Mã trong Phù Vân tư lại được nâng cao, ít nhất hiện giờ xem ra Huyết Oanh có vẻ đã rất tín nhiệm ông rồi. Trong đại điện Phù Vân tư, rất nhièu lúc, Huyết Oanh đều bảo lão Mã ở lại bàn việc.
Hôm nay cũng vậy, sau khi tỉ mẩn sắp xếp và xác nhận tất cả quân tinh nhuệ của Phù Vân tư đều đang trong tình trạng sẵn sàng chiến đầu, có thể sát phạt bất cứ lúc nào, Huyết Oanh lại kiểm tra tiếp một lượt đến mười mấy trạm gác nguy hiểm có thể bị tấn công trên địa bàn Phù Vân tư, rồi mới thấm mệt nhíu trán, ngồi xuống.
Lão Mã đang ngẩn ngơ nhìn về một quảng trường phía xa bên ngoài đại điện, ở đó có hai người đang nằm sấp dưới mặt đất, không nhúc nhích. Ông biết hai người đó đã chết rồi, chính bởi vì đêm qua họ không kháng cự nổi cái không khí gươm tuốt khỏi vỏ và kiếp nạn tận thế trên Thiên Long sơn này, muốn tháo chạy, sau khi bị tóm thì bỏ mạng ngay tại chỗ.
Cụ thể chết như thế nào thì lão Mã không hề muốn biết, nhưng ông hiểu tại sao lần này hai thi thể đó lại bị ném ở trung tâm địa bàn của Phù Vân tư. Cái chết của gian tế là để cho kẻ thù xem, còn cái chết của đào binh là giành cho người của chính mình xem.
Ông lặng lẽ thu hồi ánh mắt lại, nhìn Huyết Oanh, nói:
- Đường chủ, cứ giằng co thế này cũng không phải cách, tiếp theo rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Huyết Oanh nhắm mắt thư giãn, đáp:
- Đợi.
Lão Mã chau mày:
- Đợi gì?
Huyết Oanh nói:
- Đợi một tín hiệu của chân quân đại nhân, là chúng ta có thể bắt đầu tấn công ba phe phế vật kia rồi.
Lão Mã mắt sáng rực:
- Tín hiệu gì?
Huyết Oanh do dự một lúc, mở mắt ra nhìn sang lão Mã, lão Mã giật mình, liền cười gượng gạo:
- Là ta mạo muội rồi.
Huyết Oanh lắc đầu, trầm ngâm một lúc bèn nói:
- Thân phận của ông nay đã khác rồi, nói cho ông biết cũng chẳng sao. Chân quân đại nhân lúc trước chỉ nói đúng thời điểm sẽ có thiên tượng đại biến, dấu hiệu tai kiếp tận thế xuất hiện, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng, vừa xuất hiện là chúng ta sẽ có thể nhìn thấy ngay, lúc đó chính là thời cơ để chúng ta động thủ.
- Thiên tượng đại biến? Có dấu hiệu tai kiếp tận thế?
Lão Mã thì thầm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng huyết nguyệt trên trời, huyết hải cuồn cuộn, cười khổ bảo:
- Hóa ra những gì trước mắt đây vẫn chưa được coi là tình trạng tệ nhất sao?
Huyết Oanh trông hình như cũng có vẻ bất lực, gật đầu đáp:
- Hẳn là vậy.
Hai người họ đều không nói gì nữa, sắc mặt thoạt nhìn đều rất nặng nề, kể cả người có địa vị cao như họ lúc này đều run sợ, thì chẳng ai biết được vận mệnh đang chờ mình là gì nữa.
Có một lúc, họ bỗng nhiên cùng lúc như cảm giác được gì đó, cùng quay đầu trông ra bầu trời bên ngoài, thì nhìn thấy huyết nguyệt trên trời chợt sáng bừng rung chuyển, giữa cuồn cuộn huyết hải, một dải ánh trăng cực kỳ lớn từ trên trời chiếu xuống.
Vận mệnh như dòng nước lũ, gào thét lao đi cuồn cuộn, cuốn theo tất cả mọi người cùng lao về tương lai.
※※※
Người trên núi và dưới núi rất khác nhau, nhưng vẫn có không ít điểm tương đồng. Trên đời này có rất nhiều chuyện bất công, nhưng một vài điều trời sinh lại công bằng, ví dụ như bầu trời, nhật nguyệt, tinh tú, mưa gió, sấm chớp, vân vân, gần như ai cũng đều đối diện với cùng một thứ.
Cũng như hiện tại, người trên núi nhìn thấy dải hào quang ánh trăng đó tòa xuống Tiên thành, thì người ở dưới chân núi cũng nhìn thấy.
Màu sắc của dải sáng đó hình như đã đậm hơn rất nhiều so với lúc trước, tuy vẫn mang sắc thái đỏ thẫm, nhưng màu sắc sáng trong, hào quang lấp lánh như thực thể, trông từ xa, giống hệt như huyết mã não cao cấp nhất, khiến hồn phách chấn động.
Ánh sáng chói lọi rải xuống, gió mạnh trên bầu trời gào rít, có vô số mây đen bị kéo xuống, bị cuồng phong cuốn quanh dải sáng này, dần dần biến thành những ký hiệu uốn lượn kỳ dị, khảm vào cột sáng.
Tia sáng chiếu đến đâu, màu đỏ của máu ngập đến đấy.
Sau đó, dải ánh trăng nọ chìm vào lòng đất, song cột sáng không hề biến mất, mà vẫn tồn tại giữa đất và trời. Không ai biết ở thế giới dưới lòng đất hiện giờ như thế nào, nhưng trong Tiên thành trên mặt đất, trước sự xuất hiện của dải ánh trăng này, nói cho chính xác là trước sự biến hóa dị thường một lần nữa của huyết nguyệt trên trời, tình thế cũng đã có những thay đổi cực kỳ lớn.
Trong vô vàn các ngóc ngách tối tăm, những cái bóng đen ở đầu đường ngõ hẻm, bò rạp trong các ngôi nhà trống không để ẩn thân, vào khoảnh khắc ấy đều ngẩng đầu lên nhìn trời.
Huyết nguyệt treo cao trên trời, tựa như một vị thần cao cao tại thượng.
Lạch cạch!
Đây là một tiếng động rất khẽ, trong một ngóc ngách nào đó mà không ai biết, có một bóng dáng đang không ngừng run rẩy như chẳng thể trụ được thân xác mình, sau đó chậm rãi quỳ xuống.
Gã quỳ bái huyết nguyệt trên trời, con ngươi của gã biến thành màu đỏ như máu giữa bóng tối, miệng gã lầm bầm những câu chữ mập mờ nhưng dường như lại huyền bí quỷ dị, kể lên một sự sùng bái của thời đại thượng cổ.
Gã quỳ bái huyết nguyệt, dường như vào lúc ấy đã đột nhiên hoàn toàn buông thả lý trí của bản thân, đánh mất sự tỉnh táo, trong mắt gã chỉ còn lại vầng trăng máu đó.
Hồn phách gã bị một thứ khí tức kỳ lạ chiếm cứ, thiêu đốt, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng. Sau đó một luồng sức mạnh mới sản sinh đã chiếm giữ thân xác gã.
Trong bóng tối, thân thể kẻ đó co gập, gã gào rú đau đớn, tay gã bắt đầu dài ra, lưng gã bắt đầu cong lên, thậm chí đến ngón tay cũng mọc ra móng vuốt trắng hếu sắc nhọn.
Giữa im lìm, gã đã trở thành con dã thú trong bóng tối.
70/ 8
Bạn cần đăng nhập để bình luận