Thiên Ảnh
Chương 12: Lửa đen lại xuất hiện
Thế nhưng cảm giác khó chịu này của Đinh Đương chỉ hơi thoáng qua, chốt lát sau, chỉ thấy Lục Trần cười hì hì khoát tay, nói:
- Linh thạch thì dễ gặp, nhưng mỹ nhân như muội thì lại hiếm thấy, có cơ hội để gần gũi, cơ duyên như vậy không thể nào bỏ qua được.
Đinh Đương liền đỏ mặt, liếc xéo một cái rồi quay người bỏ đi.
Lục Trần nhìn nàng đi về căn nhà ở xa xa, rồi cũng quay người tiếp tục đi về phía trước. Khi đi đến gốc cây hòe lớn, chỉ thấy lão đánh cá tên lão Dư vẫn còn ngồi dưới bóng cây câu cá, dường như khi nãy trong cả thôn cũng chỉ có mình ông thờ ơ với mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
Có điều, hiện giờ ngoài lão đánh cá ra, lão Mã cũng đang đứng sao lưng lão Dư, liên tục ngóng nhìn dòng suối Thanh Thủy đằng trước.
Lục Trần đi tới, đứng cạnh lão Mã, nói:
- Con suối này đâu có cá.
Lão Mã trông có vẻ không giật mình khi hắn xuất hiện đột ngột, mà lại chỉ vào kẽ hở giữa mấy viên sỏi lớn bé dưới dòng suốt trong vắt, nghiêm mặt nói:
- Ngươi nói vậy là nhầm, nhìn đi, ở đó có rất nhiều cá.
Lục Trần chán nản nhìn mấy con cá nhỏ nhỏ còn hơn cả ngón tay, lúc này đang bơi lội nhàn nhã, thở dài một tiếng, nói:
- Ý ta là, suối này không có loại cá lớn mà lão Dư muốn câu.
Lão Mã ngẫm rồi nói:
- Ngươi nói phải.
Hai người đi sóng vai bên bờ Thanh Thủy, gió xuân lướt nhẹ qua, sảng khoái vô cùng, đang bước đi lão Mã chợt lên tiếng:
- Nữ nhân tên Đinh Đương đó, nếu tập hợp được đủ một nghìn viên linh thạch, may mắn lọt qua ải Giám Tiên Kính của Thiên Thu môn, được vào Thiên Thu môn, trở thành tu sĩ, ngươi đoán xem việc thứ nhất nó sẽ làm là gì?
Lục Trần nhìn về ngọn núi phía xa, nhoẻn miệng cười:
- À, nỗ lực tu luyện để đạt được trường sinh bất tử?
Lão Mã nhìn hắn một cái, nói:
- Ta nghĩ sau khi có đạo hạnh, việc đầu tiên nó sẽ làm chính là lén trở về đây, giết hết những người đàn ông đã từng có quan hệ với mình.
Lục Trần bật cười, đưa tay vỗ vỗ vai lão Mã, nói:
- Lão Mã à, sao mà suy nghĩ ông đen tối thế? Nữ nhân người ta cũng chưa có trêu chọc ông mà, cơ gì mà ông không ưa muội ấy như vậy. Hơn nữa, những chuyện chưa xảy đến đó, ai mà nói được cho rõ ràng, theo ta ấy, nói không chừng sau khi Đinh Đương đắc đạo, còn thương nhớ tình xưa, khéo lại quay về độ hóa ta lên núi tu đạo không chừng, ông nghĩ sao?
Chính hắn cũng không nhịn được phá lên cười ha hả.
Lão Mã cười nhạt một tiếng, chẳng thèm để ý đến hắn, lại đi về trước mấy bước, nhìn thấy quán rượu chỗ ngã ba, ông chợt thản nhiên nói:
- Ngươi biết ta đúng.
Lục Trần khựng lại một chút, đi đến ngã ba đó, quay đầu cười bảo lão Mã:
- Trời không còn sớm nữa, ông về quán rượu của ông đi, ta về nhà đánh một giấc đây.
Lão Mã nhìn hắn, nói:
- Chuyện ngươi nhìn thấy nhiều hơn ta, hà tất phải vờ như không thấy?
Lục Trần khẽ cụp mắt xuống, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Đã nhìn thấy nhiều, nên nghĩ cũng thoáng hơn, như vậy chí ít sống cũng thoải mái.
Hắn nhún vai, nói:
- Bằng không thì cho dù có sống, nói không chừng cũng là sống không bằng chết, thôi thì vẫn nên để bản thân vui vẻ chút thì tốt hơn.
Nói xong, Lục Trần cười ha hả một tiếng, trông rất vui tươi bên dòng suối giữa gió xuân, dưới hoa đào trúc xanh, hắn phất tay với lão Mã, rồi quay người bước đi.
Lão Mã nhìn theo bóng lưng của hắn, lắc đầu, trên mặt dần lộ vẻ cảm khái, chỉ là cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Sau khi tạm biệt lão Mã, Lục Trần men theo con suối Thanh Thủy đi lên phía trên, thẳng đến dưới chân núi, nhìn thấy một gian nhà tranh lẻ loi nằm bên chân núi, xa hơn nữa là một đầm nước xanh ngắt, đó chính là nơi bắt nguồn của dòng suối.
Lúc này Lục Trần đang nhai một phiến lá trúc không biết ngắt từ đâu ra, cái vị hơi đăng đắng mà lại thanh tịnh đó kích thích đầu lưỡi, hắn nhàn nhã bước về phía căn nhà tranh nọ.
Có điều khi còn cách căn nhà tranh hơn mười trượng, hắn chợt rùng mình, bỗng chốc lảo đảo, nhìn có vẻ suýt nữa ngã xuống đất, may mà bên đường có một cây đào, Lục Trần nắm lấy thân cây, dùng lực thật mạnh, đến nỗi cây đào rung lắc một trận, vô số cánh hoa màu hồng phấn rơi xuống, như một cơn mưa xuân rực rỡ mê người.
Lục Trần há miệng, da thịt trên mặt vặn vẹo, nhìn giống như đang ngoác miệng la lớn, hệt như một con dã thú bị thương đang gào thét, song không biết vì sao, dù hắn có há to miệng, nhưng kỳ lạ thay, chẳng có một chút âm thanh nào phát ra từng trong miệng hắn.
Tiếp theo, cơ thể hắn bắt đầu run rẩy không ngừng, dường như trong nháy mắt cả người hắn phải hứng chịu một cơn đau không tưởng
Không một dấu hiệu, trong đôi mắt hắn, giữa đồng tử màu đen, thình lình, nổi lên hai ngọn lửa.
Ngọn lửa màu đen!
Lửa đen cháy hừng hực, hệt như cái đêm năm đó!
Ngọn lửa màu đen đột nhiên xuất hiện, bùng cháy trong đôi mắt của Lục Trần, tiếp theo đó khắp chỗ trên cơ thể hắn dưới lớp y phục dường như đều vang lên âm thanh quái lạ tràm thấp trong cùng một giây khắc, nó như tiếng ma sát của xương cốt, lại giống âm thanh kêu rên của máu thịt, nghe mà sởn hết cả gai ốc.
Lục Trần hít sâu một hơi, nghiến chặt răng rồi bước từng bước lớn đi về phía căn nhà tranh dưới chân núi, bước chân của hắn có vài phần loạng choạng, tựa hồ mỗi một bước chân đều mang đến cơn đau khủng khiếp cho hắn.
Mới lao đi được vài bước, thấp thoáng có thể nhìn thấy trên một vài phần da thịt lộ bên ngoài, như mặt, cổ và hai tay, đều hơi nổi lên những đường vân màu đen quỷ dị, nhìn qua trông như những đường hoa văn.
Tựa như ngọn lửa đang bùng cháy.
Lục Trần thở hổn hển, chạy nhanh hơn, căn nhà tranh ở phía trước mỗi lúc một gần, nhưng dị tượng trên người hắn hình như đang muốn bùng nổ.
Thình lình, trên da thịt ở gáy hắn, một ngọn lửa đen quỷ dị lao ra khỏi lớp da thịt, rồi bắt đầu bùng cháy, chỉ trong một chớp mắt, da thịt quanh ngọn lửa đen này đã khô nứt hết.
Lục Trần gầm một tiếng trầm đục, cơ thể run rẩy, như muốn ngã nhào xuống, nhưng không biết dũng khí và nghị lực có từ đâu, mà trong cơn đau đớn khốc liệt của ngọn lửa thiêu thân, hắn vẫn gắng gượng không ngã xuống, mà vẫn tiếp tục chạy về phía căn nhà tranh. Như thể trong căn nhà bình thường đó, có thứ thảo dược cứu mạng hắn.
Thời gian trôi qua, cơ hồ mỗi khắc, tình hình trên cơ thể Lục Trần lại chuyển biến xấu, lửa đen không ngừng nổi lên khắp nơi trên cơ thể hắn, lúc là mu bàn tay, lúc thì là ngực, rồi đến lưng, đỉnh đầu, bắt chân, cẳng chân, gần như chỗ nào cũng có, đến đỗi khi Lục Trần chạy đến phía trước cửa căn nhà tranh, nhìn qua toàn thân hắn như đã bị lửa đen nuốt chửng.
Hắn đẩy cửa xông vào nhà, cánh cửa đó mở ra rồi đóng lại ngay lập tức, đang bị lửa đen thiêu đốt đau đớn vô cùng, lúc này hắn lại đột nhiên khựng lại, sau đó tại một vị trí nào đó trên đỉnh đầu hắn, bỗng nhiên rơi xuống một cọng cỏ màu xám xấu xí.
2/ 5
Nhánh cỏ phản chiếu ánh sáng trong cặp mắt bị lửa đen chiếm lĩnh của hắn, Lục Trần hừ một tiếng, sau đó sải bước đi nhanh tới cái giường gỗ duy nhất trong nhà, nằm lên trên.
Cái giường trông khá đơn sơ, nhưng rất bằng phẳng, phía trên còn phủ một lớp chăn đệm, cũng không biết Lục Trần đưa tay ấn lên chỗ nào trên giường, đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm, ván giường lật lên, lập tức đẩy Lục Trần xuống dưới giường, căn nhà tranh này cũng ngay lập tức rơi vào im lặng, trống trải, không còn bất cứ âm thanh nào.
Lúc vẫn còn giữa khoảng không xoay vòng, kẻ đã bị lửa đen thiêu đến đau đớn cùng cực không kìm được khẽ gầm một tiếng, đến khi trước mắt tối đen, cơ thể hắn bắt đầu không tự chủ rơi xuống dưới, hắn bỗng đưa tay phải đánh mạnh lên tim.
Không có âm thanh, không có động tĩnh, dường như bóng tối không hề nhúc nhích, nhưng bóng người đang rơi xuống giữa bóng tối, cái cơ thể đang bị lửa đen thiêu đốt, lại đột nhiên biến mất.
Cứ thế tiêu biến giữa khoảng không!
Ngay sau đó, trước mắt Lục Trần chợt lóa lên một dải sáng mông lung, tiếp theo đó, cơ thể hắn rơi mạnh xuống đất, phát ra tiếng động trầm đục.
Lửa đen vẫn cháy một cách vô tình trên xác thịt hắn, cơ thể hắn khô nứt từng chỗ, như thể sắp bị thiêu thành một đống tro tàn, còn chỗ hiện tại của hắn lại bỗng nhiên biến thành một nơi trống trải thần bí, độ rộng không quá hai trượng, độ cao cũng chỉ có vài trượng.
Bốn phía quanh nơi này như kết thành một thể, gỗ dày đặc, mặt ngoài đầy nét cổ xưa, loang lổ nhiều màu, hình như đã trải qua vô số năm tháng, đồng thời trên đó lại có một luồng khí xanh thoang thoảng bao trùm, khiến tất cả tường gỗ nhìn có hơi mơ hồ, giống như một hốc cây cổ xưa.
Trên mặt đất trong “hốc cây” này, khoảng đất chỉ rộng khoảng hai trượng, ở giữa có một vũng nước chiếm hết phân nửa không gian, những chỗ khác đều là thực địa. Trong vũng nước đó, chất nước trong suốt mang chút sắc xanh ngọc, phẳng lặng bất động, không nhìn rõ sâu hay cạn, như một viên ngọc bích óng ánh, dường nhưcó một luồng sinh khí tươi mới vô cùng mãnh liệt toát ra từ trong vũng nước đó.
Lúc này Lục Trần ngã nhoài trên mặt đất cách vũng nước đó không xa, bị lửa đen thiêu đốt, hiện giờ hắn gần như đến sức để đứng dạy cũng chẳng có, nhưng hắn nằm trên đất,vẫn cố gắng giãy giụa, từ đó cơ thể xê dịch, cuộn hai vòng, chỉ nghe thấy một tiếng “tõm”, cả người hắn đã ngã vào trong vũng nước đó.
Ục!
Đó là một âm thanh kỳ lạ, đột nhiên truyền ra từ trong tai, như ngăn cách tất cả mọi thứ trên cõi đời, lại như cả thiên địa chỉ còn lại mình hắn. Sóng nước sâu thẳm lay động dữ dội, vô số những bọt khí lớn bé nổi lên trước mắt, cảm giác mát lạnh áp sát thân thể từ bốn phía, dần dần trấn áp cảm giác thiêu đốt khốc liệt đáng sợ đó.
Vũng nước này sâu hơn so với tưởng tượng, nhưng độ rộng cũng chỉ có vậy, thậm chí Lục Trần có thể đứng thẳng giữa vũng nước, hắn cứ thế cuộn tròn người, như một đứa trẻ sợ hãi, trốn trong làn nước yên tĩnh, mặc cho dòng nước gột rửa thân thể hắn, như bàn tay dịu dàng xoa dịu tâm hồn đầy thương tổn.
Dù là ở dưới nước, lửa đen trên người Lục Trần vẫn chưa bị dập tắt, ngọn lửa đen vẫn đang cháy, nhưng bị sức sống kỳ lạ trong làn nước này áp chế, lửa đen bắt đầu dịu dần, sau đó từ từ rút vào trong da thịt Lục Trần, nhỏ dần yếu dần, rồi biến mất không tiếng động khỏi cơ thể hắn.
Gợn nước quây quanh hắn, sau đó với một tốc độ mắt thường có thể thấy được, những vết thương đáng sợ do lửa đen tạo nên trên người Lục Trần bắt đầu hồi phục lại nguyên trạng. Tất cả nhanh chóng như chưa hề có gì xảy ra, ngoài gã đàn ông đang kiệt sức đó.
Hắn co chặt người, ẩn sâu dưới nước, mãi hồi lâu không lộ đầu lên, dưới vũng nước yên tĩnh này, môi hắn hình như cũng đang khẽ run.
Hắn nghiến chặt răng, mặt hơi méo mó, sắc mặt có phần bi ai thống khổ, dường như sắp bật khóc giữa ánh nước, rồi như lại cố kìm lại, gắng gượng không phát ra âm thanh.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ngước lên nhìn phía trên, giữa ánh hào quang của sóng nước dập dềnh, là một thế giới khác mơ hồ, dường như không bao giờ nhìn được rõ ràng, cũng như không nhìn thấy điểm tận cùng.
Sáng hôm sau.
Đêm qua ngày đến, khi ánh mặt trời một lần nữa đổ xuống ngôi làng yên tĩnh này, một ngày giống như hôm qua, cả thôn lại náo nhiệt như mới bừng tỉnh.
Lục Trần vừa ngáp vừa bước ra khỏi căn nhà tranh, cẩn thận đóng cửa, rồi xuống núi đi vào trong thôn.
Lão Dư lại ngồi dưới gốc cây hòe nọ câu con cá lớn mà vĩnh viễn không có hy vọng tìm thấy, người đi qua đi lại tốp năm tốm ba nói chuyện ồn ào, chủ đề bàn tán đa phần là chuyện vài ngày nữa Thiên Thu môn sẽ phái người đến lấy linh trà linh cốc, trong đó còn xen lẫn vài câu đôi lời về vụ tàn sát ở đầu thôn hôm qua.
Lục Trần nghe được một lúc thấy hơi vô vị, cộng thêm cảm giác bụng đói, bèn đi về phía quán rượu theo thói quen.
Mặc dù giờ này muộn hơn lúc hắn tới vào hôm qua, nhưng hiển nhiên lão Mã vẫn chưa có ý định mở cửa làm ăn, cửa quán rượu vẫn đóng. Có điều với Lục Trần thì cái này chẳng là gì, hắn đi tới gõ hai tiếng “bịch bịch” vào cửa, rồi cười lớn nói:
- Lão Mã, mở cửa làm ăn đi thôi.
Sau một lúc, trong nhà có tiếng bước chân vang lên, có người đi đến cửa sau, tiếp đó mở cánh cửa “cọt kẹt” một tiếng, thân hình hơi mập mạp của lão Mã xuất hiện.
Lục Trần cười vỗ vào vai lão Mã, nói:
- Đói bụng rồi, nấu ít món ăn đi.
Nói rồi đi thẳng qua ông, sau đó chỉ nghe thấy lão Mã khẽ ho một tiếng.
Lục Trần nhìn chăm chú, đảo mắt quanh bên trong quán rượu, lập tức nhìn thấy ở bàn phía trước, có một bóng người khác đang ngồi lúc sáng sớm tinh mơ này.
Đó là một ông lão nhìn như ngoài năm mươi, tóc hơi bạc, gương mặt ôn hòa mỉm cười, thậm chí lúc nhìn thấy Lục Trần còn khẽ gật đầu.
Lão Mã đóng cửa sau lưng lại, cài then cửa, rồi đi đến cạnh Lục Trần thấp giọng nói:
- Lưu tuần sử mới tới đây hồi sáng nay.
Lục Trần gật đầu, đi đến cười với ông lão đó, trông có vẻ rất thân thiết, còn vỗ lên vai ông, cười bảo:
- Lưu lão đầu, không phải một năm mới đến một lần sao, ta nhớ lần trước ông đến thôn Thanh Thủy Đường cũng mới nửa năm trước, sao, nhớ ta à?
- Ha ha ha ha…
Ông lão họ Lưu này trông có vẻ rất hòa nhã, cười nói với Lục Trần:
- Tiểu Lục ngươi đúng là biết nói đùa, có điều lần này là ta phụng mệnh Tiết đường chủ đi kiểm tra theo lệ, tiện thể tới chào hỏi hai người luôn.
2/ 6
Đùa thì đùa, nhìn gương mặt tươi cười hàm chứa nét nghiêm túc của Lưu lão đầu, Lục Trần nghiêm mặt nói:
- Có chuyện gì vậy?
Lưu tuần sử cười bảo:
- Lão phu tuổi cao rồi, ba tháng trước lại gặp chuyện trong một chuyến tuần sát, đánh nhau với kẻ khác một trận rồi bị thương, ngẫm lại thì ta cũng đã làm trong Tiên Minh được mấy chục năm rồi, nên đang nghĩ hay là về nhà dưỡng lão.
Lục Trần hơi bất ngờ, ngạc nhiên nói:
- Lại có chuyện này nữa sao?
Lưu tuần sử cười đáp:
- Sao lại không. Sau này công việc hai bên sẽ do Tiên Minh và Tiết đường chủ Phù Vân Ti phái người đến xử lý, it ngày nữa lão phu sẽ trở về Tiên Minh, sau khi hoàn thành vài việc cuối cùng, sẽ cáo lão về quê, dưỡng lão ở tông môn, không quan tâm thế sự nữa. Tiểu Lục, chúng ta quen biết cũng được mười năm rồi, từ giờ xin cáo biệt tại đây, hy vọng sau này hữu duyên tương phùng.
Lục Trần gật đầu, chắp tay nói:
- Mấy năm nay đều nhờ có Lưu tuần sử chiếu cố, tại hạ vô cùng cảm kích.
Lưu tuần sử cười ha hả, nói chuyện với Lục Trần thêm mấy câu nữa rồi đứng dậy cáo từ.
Lục Trần cùng lão Mã tiễn ông ra tới cửa, đợi sau khi ông đi xa, Lục Trần nhìn lão Mã đóng cửa, khuôn mặt mập mạp dường như có vẻ nặng nề, chợt cười một cái, nói:
- Sao nhìn sắc mặt ông kém thế, có tâm sự gì à?
Lão Mã liếc hắn một cái, nói:
- Ngươi không thấy lo chút nào sao?
Lục Trần khoát tay, đáp:
- Hôm qua ta đã nói với ông rồi còn gì, làm người quan trọng nhất là cần nghĩ thoáng ra, bất cứ chuyện gì cũng đừng để trong lòng, như vậy mới có thể sống thoải mái được. Nói đi, có chuyện gì thế?
- Bề trên nói, muốn trừ bớt lượng linh thạch phát cho ngươi mỗi tháng.
Một tiếng “Rầm!” vang lên, làm lão Mã giật nảy cả mình, chỉ thấy Lục Trần đập bàn đứng dậy, mặt giận dữ, quát:
- Mẹ kiếp! Tên khốn nào dám động thổ trên đầu thái tuế!
Lão Mã choáng váng, Lục Trần nhìn ông, hừ lạnh:
- Ông nhìn ta làm gì?
Lão Mã nói giọng hả hê:
- Tên khốn mà ngươi chửi chính là Thiên Lan Chân Quân đấy.
Lục Trần lập tức nghẹn họng, rồi sau đó lại nổi cáu:
- Chân Quân thì ghê gớm lắm à, lão già chết giẫm đấy muốn nuốt lời, trở mặt với ta chắc?
Lão Mã đằng hắng hai tiếng, nói:
- Lục Đại Chân Quân của Tiên Minh, ai cũng là nhân vật tuyệt thế thông thiên triệt địa, ngươi lớn tiếng mắng chửi tên húy của Chân Quân như vậy, không khéo lão nhân gia có thể nghe thấy cũng chưa biết chừng?
Lục Trần phì cười một tiếng, cười nhạt bảo:
- Lão tử cứ chửi ông ta đấy thì sao, lão già Thiên Lan, già mà không chịu chết, chân ngắn tay dài, béo hơn lợn, bụng một bồ gian trá, đầu lại còn trọc lóc không cọng tóc!
Lão Mã trợn tròn mắt, cả một lúc lâu không nói được câu nào.
Lục Trần nhìn quanh, thấy trong quán rượu yên tĩnh một bề, có vẻ sẽ không thình lình xảy ra chuyện sét đánh xuống, lại nói tiếp với lão Mã:
- Ông xem, một là lão già Thiên Lan không nghe thấy, hai là lão có cảm nhận được ta mắng lão, nhưng cũng không dám lên tiếng.
Lão Mã cười khổ, nói:
- Tiểu Lục à, ngươi thế này không tốt đâu…
Lục Trần đảo mắt một cái, nói:
- Lão ta đòi trừ linh thạch của ta tới nơi rồi, còn trách ta trở mặt? Lúc trước chẳng phải đã nói sẽ cho ta sống một đời thoải mái hay sao?
Lão Mã nghiêm mặt nói:
- Ngày đó ta cũng có mặt, ta nhớ Chân Quân lão nhân gia không hề nói câu này.
Lục Trần giận dữ nói:
- Vậy thì ai nói, ta nhớ rất rõ.
Lão Mã chỉ vào ngực Lục Trần, nói:
- Ngươi tự nói.
Lục Trần nhìn lão Mã đầy hồ nghi, rồi xua tay:
- Thôi bỏ đi, chuyện mười năm trước ai mà nhớ rõ cho được, chúng ta không nhắc tới nữa, dù sao thì cũng không được khấu trừ linh thạch của ta!
Lão Mã thở dài:
- Lúc nãy ta đã hỏi rồi, thực ra thì không phải trừ của một mình ngươi, tất cả ảnh tử dưới trướng Phù Vân ti đều như nhau hết.
Lục Trần sững sờ một lúc, bỗng nhiên không nói gì nữa, ánh mắt mập mờ dán chặt vào lão Mã.
Lão Mã bị hắn nhìn đâm ra mất thoải mái, bèn tránh mắt đi.
Một lúc sau, cơn giận trước đó của Lục Trần như không cánh mà bay trong chớp mắt, hắn tỏ ra bình tĩnh lạ thường, hồi lâu sau, hắn đột nhiên nói:
- Lão già đó bị ép đến mức khó xử thế sao?
Lão Mã cười cười, sắc mặt cũng có vài nét trầm lặng, nói:
- Chân quân lão nhân gia cũng bất đắc dĩ cả thôi. Kế thừa Chân Tiên minh cũng đã hơn ba nghìn năm, gia nghiệp lớn, anh tài tuấn kiệt tất nhiên là vô số, nhưng cũng đầy rẫy lũ ruồi nhặng, nên linh thạch này nói gì thì vẫn không đủ dùng. Phù Vân ti không lao động sản xuất, không gặp người ngoài, chỉ nói một câu chiếu cố công thần mai danh ẩn tích đã lập công cho Tiên Minh, nhưng lại không đưa ra được bất cứ nguyên do nào, đồng nghĩa với việc chỉ với một câu nói suông đã lãng phí cực nhiều tiền tài năm này qua năm khác, trong Tiên Minh đã sớm có rất nhiều người thấy ngứa mắt rồi.
Lục Trần im lặng, qua hồi lâu mới khẽ lắc đầu, không nói gì cả.
Lão Mã nhìn hắn một cái, bước đến ngồi xuống bên cạnh, trầm giọng nói:
- Suy cho cùng, ta và ngươi đều biết, Chân Quân lão nhân gia thấy áy náy về ngươi, nếu có thể, ngài cũng không muốn khiến ngươi tủi thân. Nhưng nếu không khấu trừ phần của mình ngươi, thì sẽ gây chú ý, lúc đó nhỡ mà để người có tâm địa không tốt để ý thì…
Lão Mã nói đến đây thì dừng một lúc, rồi nói:
- Phù Vân ti trong Tiên Minh thuộc quyền cai quản của Thiên Lan Chân Quân, nhưng chính giữa đường chủ, chưởng quản, tuần sử, giám thị thực sự không ít. Những năm gần đây, kẻ biết thân phận lai lịch thật sự của ngươi cũng chỉ có hai người là Chân Quân và ta, còn Lưu tuần sử đã âm thầm tuần tra mười năm, thậm chí cả Tiết đường chủ chấp chưởng chuyện trong Ti, kỳ thực cũng không hề biết rõ nội tình, chỉ cho rằng ngươi là hạng học được ít tiểu công rồi vào Phù Vân ti ăn không ngồi rồi chờ chết.
Lục Trần chợt nhếch miệng cười, nói:
- Những năm qua Lưu lão đầu đối xử với ta cũng không tệ, nhưng cũng không quá kính trọng, như vậy là đã biết thân phận của ta từ đâu đó rồi?
Lão Mã lại cười khổ, lắc đầu thở dài:
- Theo lý mà nói, thân phận này cũng không nên tiết lộ. Nhưng hiện nay Tiên Minh nhìn ngoài thì lừng lẫy, nhưng bên trong lại đầy lỗ hổng như cái sàng đựng nước, nên đây cũng là điểm mà Chân Quân lão nhân gia lo lắng.
Lục Trần trầm mặc một hồi, bỗng nhiên điềm đạm nói:
- Những kẻ đó vẫn đang truy xét?
Lão Mã do dự một lúc, rồi gật đầu:
- Phải. Trận chiến năm đó có thể nói đã gây thương tổn đến gốc của Ma giáo, Hàng Thần chú đại pháp bí trận đều hủy hết thì không nói, năm người trưởng lão quan trọng nhất mất ba người, thù này là huyết hải thâm thù, không thể giải. Mấy năm nay có bắt được một vài yêu nghiệt Ma giáo, khi khảo vấn hỏi đến chuyện này, đều nói vô số người của Ma giáo đã âm thầm xâm nhập vào Tiên Minh và các đại môn phái tu chân, việc quan trọng nhất là phải truy xét chuyện năm xưa, nhất định phải lùng cho ra… hung thủ, sau đó băm vằm thành nghìn mảnh, rút hồn nung phách báo thù.
Lục Trần hừ một tiếng, nói với lão Mã:
- Ông nói báo thù là được rồi, mấy từ băm thành nghìn mảnh, rút hồn nung phách có thể không nói.
Lão Mã cười:
- Thêm thắt ít chữ nghe có khí thế hơn còn gì?
- Xì!
Lục Trần phỉ nhổ một tiếng gắt gỏng, rồi nói:
- Mau đi nấu mì đi!
Lão Mã ngạc nhiên:
- Vừa nói có một đám sát thủ cực kỳ hung ác muốn băm vằm ngươi, ngươi còn muốn ăn mì được à?
Lục Trần liếc xéo ông, nói:
- Thôi nói nhảm đi, trong người lão tử đang nóng như lửa đây, không nấu mì cho ta thì ta phá hết quán rượu của ông!
- Linh thạch thì dễ gặp, nhưng mỹ nhân như muội thì lại hiếm thấy, có cơ hội để gần gũi, cơ duyên như vậy không thể nào bỏ qua được.
Đinh Đương liền đỏ mặt, liếc xéo một cái rồi quay người bỏ đi.
Lục Trần nhìn nàng đi về căn nhà ở xa xa, rồi cũng quay người tiếp tục đi về phía trước. Khi đi đến gốc cây hòe lớn, chỉ thấy lão đánh cá tên lão Dư vẫn còn ngồi dưới bóng cây câu cá, dường như khi nãy trong cả thôn cũng chỉ có mình ông thờ ơ với mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
Có điều, hiện giờ ngoài lão đánh cá ra, lão Mã cũng đang đứng sao lưng lão Dư, liên tục ngóng nhìn dòng suối Thanh Thủy đằng trước.
Lục Trần đi tới, đứng cạnh lão Mã, nói:
- Con suối này đâu có cá.
Lão Mã trông có vẻ không giật mình khi hắn xuất hiện đột ngột, mà lại chỉ vào kẽ hở giữa mấy viên sỏi lớn bé dưới dòng suốt trong vắt, nghiêm mặt nói:
- Ngươi nói vậy là nhầm, nhìn đi, ở đó có rất nhiều cá.
Lục Trần chán nản nhìn mấy con cá nhỏ nhỏ còn hơn cả ngón tay, lúc này đang bơi lội nhàn nhã, thở dài một tiếng, nói:
- Ý ta là, suối này không có loại cá lớn mà lão Dư muốn câu.
Lão Mã ngẫm rồi nói:
- Ngươi nói phải.
Hai người đi sóng vai bên bờ Thanh Thủy, gió xuân lướt nhẹ qua, sảng khoái vô cùng, đang bước đi lão Mã chợt lên tiếng:
- Nữ nhân tên Đinh Đương đó, nếu tập hợp được đủ một nghìn viên linh thạch, may mắn lọt qua ải Giám Tiên Kính của Thiên Thu môn, được vào Thiên Thu môn, trở thành tu sĩ, ngươi đoán xem việc thứ nhất nó sẽ làm là gì?
Lục Trần nhìn về ngọn núi phía xa, nhoẻn miệng cười:
- À, nỗ lực tu luyện để đạt được trường sinh bất tử?
Lão Mã nhìn hắn một cái, nói:
- Ta nghĩ sau khi có đạo hạnh, việc đầu tiên nó sẽ làm chính là lén trở về đây, giết hết những người đàn ông đã từng có quan hệ với mình.
Lục Trần bật cười, đưa tay vỗ vỗ vai lão Mã, nói:
- Lão Mã à, sao mà suy nghĩ ông đen tối thế? Nữ nhân người ta cũng chưa có trêu chọc ông mà, cơ gì mà ông không ưa muội ấy như vậy. Hơn nữa, những chuyện chưa xảy đến đó, ai mà nói được cho rõ ràng, theo ta ấy, nói không chừng sau khi Đinh Đương đắc đạo, còn thương nhớ tình xưa, khéo lại quay về độ hóa ta lên núi tu đạo không chừng, ông nghĩ sao?
Chính hắn cũng không nhịn được phá lên cười ha hả.
Lão Mã cười nhạt một tiếng, chẳng thèm để ý đến hắn, lại đi về trước mấy bước, nhìn thấy quán rượu chỗ ngã ba, ông chợt thản nhiên nói:
- Ngươi biết ta đúng.
Lục Trần khựng lại một chút, đi đến ngã ba đó, quay đầu cười bảo lão Mã:
- Trời không còn sớm nữa, ông về quán rượu của ông đi, ta về nhà đánh một giấc đây.
Lão Mã nhìn hắn, nói:
- Chuyện ngươi nhìn thấy nhiều hơn ta, hà tất phải vờ như không thấy?
Lục Trần khẽ cụp mắt xuống, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Đã nhìn thấy nhiều, nên nghĩ cũng thoáng hơn, như vậy chí ít sống cũng thoải mái.
Hắn nhún vai, nói:
- Bằng không thì cho dù có sống, nói không chừng cũng là sống không bằng chết, thôi thì vẫn nên để bản thân vui vẻ chút thì tốt hơn.
Nói xong, Lục Trần cười ha hả một tiếng, trông rất vui tươi bên dòng suối giữa gió xuân, dưới hoa đào trúc xanh, hắn phất tay với lão Mã, rồi quay người bước đi.
Lão Mã nhìn theo bóng lưng của hắn, lắc đầu, trên mặt dần lộ vẻ cảm khái, chỉ là cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Sau khi tạm biệt lão Mã, Lục Trần men theo con suối Thanh Thủy đi lên phía trên, thẳng đến dưới chân núi, nhìn thấy một gian nhà tranh lẻ loi nằm bên chân núi, xa hơn nữa là một đầm nước xanh ngắt, đó chính là nơi bắt nguồn của dòng suối.
Lúc này Lục Trần đang nhai một phiến lá trúc không biết ngắt từ đâu ra, cái vị hơi đăng đắng mà lại thanh tịnh đó kích thích đầu lưỡi, hắn nhàn nhã bước về phía căn nhà tranh nọ.
Có điều khi còn cách căn nhà tranh hơn mười trượng, hắn chợt rùng mình, bỗng chốc lảo đảo, nhìn có vẻ suýt nữa ngã xuống đất, may mà bên đường có một cây đào, Lục Trần nắm lấy thân cây, dùng lực thật mạnh, đến nỗi cây đào rung lắc một trận, vô số cánh hoa màu hồng phấn rơi xuống, như một cơn mưa xuân rực rỡ mê người.
Lục Trần há miệng, da thịt trên mặt vặn vẹo, nhìn giống như đang ngoác miệng la lớn, hệt như một con dã thú bị thương đang gào thét, song không biết vì sao, dù hắn có há to miệng, nhưng kỳ lạ thay, chẳng có một chút âm thanh nào phát ra từng trong miệng hắn.
Tiếp theo, cơ thể hắn bắt đầu run rẩy không ngừng, dường như trong nháy mắt cả người hắn phải hứng chịu một cơn đau không tưởng
Không một dấu hiệu, trong đôi mắt hắn, giữa đồng tử màu đen, thình lình, nổi lên hai ngọn lửa.
Ngọn lửa màu đen!
Lửa đen cháy hừng hực, hệt như cái đêm năm đó!
Ngọn lửa màu đen đột nhiên xuất hiện, bùng cháy trong đôi mắt của Lục Trần, tiếp theo đó khắp chỗ trên cơ thể hắn dưới lớp y phục dường như đều vang lên âm thanh quái lạ tràm thấp trong cùng một giây khắc, nó như tiếng ma sát của xương cốt, lại giống âm thanh kêu rên của máu thịt, nghe mà sởn hết cả gai ốc.
Lục Trần hít sâu một hơi, nghiến chặt răng rồi bước từng bước lớn đi về phía căn nhà tranh dưới chân núi, bước chân của hắn có vài phần loạng choạng, tựa hồ mỗi một bước chân đều mang đến cơn đau khủng khiếp cho hắn.
Mới lao đi được vài bước, thấp thoáng có thể nhìn thấy trên một vài phần da thịt lộ bên ngoài, như mặt, cổ và hai tay, đều hơi nổi lên những đường vân màu đen quỷ dị, nhìn qua trông như những đường hoa văn.
Tựa như ngọn lửa đang bùng cháy.
Lục Trần thở hổn hển, chạy nhanh hơn, căn nhà tranh ở phía trước mỗi lúc một gần, nhưng dị tượng trên người hắn hình như đang muốn bùng nổ.
Thình lình, trên da thịt ở gáy hắn, một ngọn lửa đen quỷ dị lao ra khỏi lớp da thịt, rồi bắt đầu bùng cháy, chỉ trong một chớp mắt, da thịt quanh ngọn lửa đen này đã khô nứt hết.
Lục Trần gầm một tiếng trầm đục, cơ thể run rẩy, như muốn ngã nhào xuống, nhưng không biết dũng khí và nghị lực có từ đâu, mà trong cơn đau đớn khốc liệt của ngọn lửa thiêu thân, hắn vẫn gắng gượng không ngã xuống, mà vẫn tiếp tục chạy về phía căn nhà tranh. Như thể trong căn nhà bình thường đó, có thứ thảo dược cứu mạng hắn.
Thời gian trôi qua, cơ hồ mỗi khắc, tình hình trên cơ thể Lục Trần lại chuyển biến xấu, lửa đen không ngừng nổi lên khắp nơi trên cơ thể hắn, lúc là mu bàn tay, lúc thì là ngực, rồi đến lưng, đỉnh đầu, bắt chân, cẳng chân, gần như chỗ nào cũng có, đến đỗi khi Lục Trần chạy đến phía trước cửa căn nhà tranh, nhìn qua toàn thân hắn như đã bị lửa đen nuốt chửng.
Hắn đẩy cửa xông vào nhà, cánh cửa đó mở ra rồi đóng lại ngay lập tức, đang bị lửa đen thiêu đốt đau đớn vô cùng, lúc này hắn lại đột nhiên khựng lại, sau đó tại một vị trí nào đó trên đỉnh đầu hắn, bỗng nhiên rơi xuống một cọng cỏ màu xám xấu xí.
2/ 5
Nhánh cỏ phản chiếu ánh sáng trong cặp mắt bị lửa đen chiếm lĩnh của hắn, Lục Trần hừ một tiếng, sau đó sải bước đi nhanh tới cái giường gỗ duy nhất trong nhà, nằm lên trên.
Cái giường trông khá đơn sơ, nhưng rất bằng phẳng, phía trên còn phủ một lớp chăn đệm, cũng không biết Lục Trần đưa tay ấn lên chỗ nào trên giường, đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm, ván giường lật lên, lập tức đẩy Lục Trần xuống dưới giường, căn nhà tranh này cũng ngay lập tức rơi vào im lặng, trống trải, không còn bất cứ âm thanh nào.
Lúc vẫn còn giữa khoảng không xoay vòng, kẻ đã bị lửa đen thiêu đến đau đớn cùng cực không kìm được khẽ gầm một tiếng, đến khi trước mắt tối đen, cơ thể hắn bắt đầu không tự chủ rơi xuống dưới, hắn bỗng đưa tay phải đánh mạnh lên tim.
Không có âm thanh, không có động tĩnh, dường như bóng tối không hề nhúc nhích, nhưng bóng người đang rơi xuống giữa bóng tối, cái cơ thể đang bị lửa đen thiêu đốt, lại đột nhiên biến mất.
Cứ thế tiêu biến giữa khoảng không!
Ngay sau đó, trước mắt Lục Trần chợt lóa lên một dải sáng mông lung, tiếp theo đó, cơ thể hắn rơi mạnh xuống đất, phát ra tiếng động trầm đục.
Lửa đen vẫn cháy một cách vô tình trên xác thịt hắn, cơ thể hắn khô nứt từng chỗ, như thể sắp bị thiêu thành một đống tro tàn, còn chỗ hiện tại của hắn lại bỗng nhiên biến thành một nơi trống trải thần bí, độ rộng không quá hai trượng, độ cao cũng chỉ có vài trượng.
Bốn phía quanh nơi này như kết thành một thể, gỗ dày đặc, mặt ngoài đầy nét cổ xưa, loang lổ nhiều màu, hình như đã trải qua vô số năm tháng, đồng thời trên đó lại có một luồng khí xanh thoang thoảng bao trùm, khiến tất cả tường gỗ nhìn có hơi mơ hồ, giống như một hốc cây cổ xưa.
Trên mặt đất trong “hốc cây” này, khoảng đất chỉ rộng khoảng hai trượng, ở giữa có một vũng nước chiếm hết phân nửa không gian, những chỗ khác đều là thực địa. Trong vũng nước đó, chất nước trong suốt mang chút sắc xanh ngọc, phẳng lặng bất động, không nhìn rõ sâu hay cạn, như một viên ngọc bích óng ánh, dường nhưcó một luồng sinh khí tươi mới vô cùng mãnh liệt toát ra từ trong vũng nước đó.
Lúc này Lục Trần ngã nhoài trên mặt đất cách vũng nước đó không xa, bị lửa đen thiêu đốt, hiện giờ hắn gần như đến sức để đứng dạy cũng chẳng có, nhưng hắn nằm trên đất,vẫn cố gắng giãy giụa, từ đó cơ thể xê dịch, cuộn hai vòng, chỉ nghe thấy một tiếng “tõm”, cả người hắn đã ngã vào trong vũng nước đó.
Ục!
Đó là một âm thanh kỳ lạ, đột nhiên truyền ra từ trong tai, như ngăn cách tất cả mọi thứ trên cõi đời, lại như cả thiên địa chỉ còn lại mình hắn. Sóng nước sâu thẳm lay động dữ dội, vô số những bọt khí lớn bé nổi lên trước mắt, cảm giác mát lạnh áp sát thân thể từ bốn phía, dần dần trấn áp cảm giác thiêu đốt khốc liệt đáng sợ đó.
Vũng nước này sâu hơn so với tưởng tượng, nhưng độ rộng cũng chỉ có vậy, thậm chí Lục Trần có thể đứng thẳng giữa vũng nước, hắn cứ thế cuộn tròn người, như một đứa trẻ sợ hãi, trốn trong làn nước yên tĩnh, mặc cho dòng nước gột rửa thân thể hắn, như bàn tay dịu dàng xoa dịu tâm hồn đầy thương tổn.
Dù là ở dưới nước, lửa đen trên người Lục Trần vẫn chưa bị dập tắt, ngọn lửa đen vẫn đang cháy, nhưng bị sức sống kỳ lạ trong làn nước này áp chế, lửa đen bắt đầu dịu dần, sau đó từ từ rút vào trong da thịt Lục Trần, nhỏ dần yếu dần, rồi biến mất không tiếng động khỏi cơ thể hắn.
Gợn nước quây quanh hắn, sau đó với một tốc độ mắt thường có thể thấy được, những vết thương đáng sợ do lửa đen tạo nên trên người Lục Trần bắt đầu hồi phục lại nguyên trạng. Tất cả nhanh chóng như chưa hề có gì xảy ra, ngoài gã đàn ông đang kiệt sức đó.
Hắn co chặt người, ẩn sâu dưới nước, mãi hồi lâu không lộ đầu lên, dưới vũng nước yên tĩnh này, môi hắn hình như cũng đang khẽ run.
Hắn nghiến chặt răng, mặt hơi méo mó, sắc mặt có phần bi ai thống khổ, dường như sắp bật khóc giữa ánh nước, rồi như lại cố kìm lại, gắng gượng không phát ra âm thanh.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ngước lên nhìn phía trên, giữa ánh hào quang của sóng nước dập dềnh, là một thế giới khác mơ hồ, dường như không bao giờ nhìn được rõ ràng, cũng như không nhìn thấy điểm tận cùng.
Sáng hôm sau.
Đêm qua ngày đến, khi ánh mặt trời một lần nữa đổ xuống ngôi làng yên tĩnh này, một ngày giống như hôm qua, cả thôn lại náo nhiệt như mới bừng tỉnh.
Lục Trần vừa ngáp vừa bước ra khỏi căn nhà tranh, cẩn thận đóng cửa, rồi xuống núi đi vào trong thôn.
Lão Dư lại ngồi dưới gốc cây hòe nọ câu con cá lớn mà vĩnh viễn không có hy vọng tìm thấy, người đi qua đi lại tốp năm tốm ba nói chuyện ồn ào, chủ đề bàn tán đa phần là chuyện vài ngày nữa Thiên Thu môn sẽ phái người đến lấy linh trà linh cốc, trong đó còn xen lẫn vài câu đôi lời về vụ tàn sát ở đầu thôn hôm qua.
Lục Trần nghe được một lúc thấy hơi vô vị, cộng thêm cảm giác bụng đói, bèn đi về phía quán rượu theo thói quen.
Mặc dù giờ này muộn hơn lúc hắn tới vào hôm qua, nhưng hiển nhiên lão Mã vẫn chưa có ý định mở cửa làm ăn, cửa quán rượu vẫn đóng. Có điều với Lục Trần thì cái này chẳng là gì, hắn đi tới gõ hai tiếng “bịch bịch” vào cửa, rồi cười lớn nói:
- Lão Mã, mở cửa làm ăn đi thôi.
Sau một lúc, trong nhà có tiếng bước chân vang lên, có người đi đến cửa sau, tiếp đó mở cánh cửa “cọt kẹt” một tiếng, thân hình hơi mập mạp của lão Mã xuất hiện.
Lục Trần cười vỗ vào vai lão Mã, nói:
- Đói bụng rồi, nấu ít món ăn đi.
Nói rồi đi thẳng qua ông, sau đó chỉ nghe thấy lão Mã khẽ ho một tiếng.
Lục Trần nhìn chăm chú, đảo mắt quanh bên trong quán rượu, lập tức nhìn thấy ở bàn phía trước, có một bóng người khác đang ngồi lúc sáng sớm tinh mơ này.
Đó là một ông lão nhìn như ngoài năm mươi, tóc hơi bạc, gương mặt ôn hòa mỉm cười, thậm chí lúc nhìn thấy Lục Trần còn khẽ gật đầu.
Lão Mã đóng cửa sau lưng lại, cài then cửa, rồi đi đến cạnh Lục Trần thấp giọng nói:
- Lưu tuần sử mới tới đây hồi sáng nay.
Lục Trần gật đầu, đi đến cười với ông lão đó, trông có vẻ rất thân thiết, còn vỗ lên vai ông, cười bảo:
- Lưu lão đầu, không phải một năm mới đến một lần sao, ta nhớ lần trước ông đến thôn Thanh Thủy Đường cũng mới nửa năm trước, sao, nhớ ta à?
- Ha ha ha ha…
Ông lão họ Lưu này trông có vẻ rất hòa nhã, cười nói với Lục Trần:
- Tiểu Lục ngươi đúng là biết nói đùa, có điều lần này là ta phụng mệnh Tiết đường chủ đi kiểm tra theo lệ, tiện thể tới chào hỏi hai người luôn.
2/ 6
Đùa thì đùa, nhìn gương mặt tươi cười hàm chứa nét nghiêm túc của Lưu lão đầu, Lục Trần nghiêm mặt nói:
- Có chuyện gì vậy?
Lưu tuần sử cười bảo:
- Lão phu tuổi cao rồi, ba tháng trước lại gặp chuyện trong một chuyến tuần sát, đánh nhau với kẻ khác một trận rồi bị thương, ngẫm lại thì ta cũng đã làm trong Tiên Minh được mấy chục năm rồi, nên đang nghĩ hay là về nhà dưỡng lão.
Lục Trần hơi bất ngờ, ngạc nhiên nói:
- Lại có chuyện này nữa sao?
Lưu tuần sử cười đáp:
- Sao lại không. Sau này công việc hai bên sẽ do Tiên Minh và Tiết đường chủ Phù Vân Ti phái người đến xử lý, it ngày nữa lão phu sẽ trở về Tiên Minh, sau khi hoàn thành vài việc cuối cùng, sẽ cáo lão về quê, dưỡng lão ở tông môn, không quan tâm thế sự nữa. Tiểu Lục, chúng ta quen biết cũng được mười năm rồi, từ giờ xin cáo biệt tại đây, hy vọng sau này hữu duyên tương phùng.
Lục Trần gật đầu, chắp tay nói:
- Mấy năm nay đều nhờ có Lưu tuần sử chiếu cố, tại hạ vô cùng cảm kích.
Lưu tuần sử cười ha hả, nói chuyện với Lục Trần thêm mấy câu nữa rồi đứng dậy cáo từ.
Lục Trần cùng lão Mã tiễn ông ra tới cửa, đợi sau khi ông đi xa, Lục Trần nhìn lão Mã đóng cửa, khuôn mặt mập mạp dường như có vẻ nặng nề, chợt cười một cái, nói:
- Sao nhìn sắc mặt ông kém thế, có tâm sự gì à?
Lão Mã liếc hắn một cái, nói:
- Ngươi không thấy lo chút nào sao?
Lục Trần khoát tay, đáp:
- Hôm qua ta đã nói với ông rồi còn gì, làm người quan trọng nhất là cần nghĩ thoáng ra, bất cứ chuyện gì cũng đừng để trong lòng, như vậy mới có thể sống thoải mái được. Nói đi, có chuyện gì thế?
- Bề trên nói, muốn trừ bớt lượng linh thạch phát cho ngươi mỗi tháng.
Một tiếng “Rầm!” vang lên, làm lão Mã giật nảy cả mình, chỉ thấy Lục Trần đập bàn đứng dậy, mặt giận dữ, quát:
- Mẹ kiếp! Tên khốn nào dám động thổ trên đầu thái tuế!
Lão Mã choáng váng, Lục Trần nhìn ông, hừ lạnh:
- Ông nhìn ta làm gì?
Lão Mã nói giọng hả hê:
- Tên khốn mà ngươi chửi chính là Thiên Lan Chân Quân đấy.
Lục Trần lập tức nghẹn họng, rồi sau đó lại nổi cáu:
- Chân Quân thì ghê gớm lắm à, lão già chết giẫm đấy muốn nuốt lời, trở mặt với ta chắc?
Lão Mã đằng hắng hai tiếng, nói:
- Lục Đại Chân Quân của Tiên Minh, ai cũng là nhân vật tuyệt thế thông thiên triệt địa, ngươi lớn tiếng mắng chửi tên húy của Chân Quân như vậy, không khéo lão nhân gia có thể nghe thấy cũng chưa biết chừng?
Lục Trần phì cười một tiếng, cười nhạt bảo:
- Lão tử cứ chửi ông ta đấy thì sao, lão già Thiên Lan, già mà không chịu chết, chân ngắn tay dài, béo hơn lợn, bụng một bồ gian trá, đầu lại còn trọc lóc không cọng tóc!
Lão Mã trợn tròn mắt, cả một lúc lâu không nói được câu nào.
Lục Trần nhìn quanh, thấy trong quán rượu yên tĩnh một bề, có vẻ sẽ không thình lình xảy ra chuyện sét đánh xuống, lại nói tiếp với lão Mã:
- Ông xem, một là lão già Thiên Lan không nghe thấy, hai là lão có cảm nhận được ta mắng lão, nhưng cũng không dám lên tiếng.
Lão Mã cười khổ, nói:
- Tiểu Lục à, ngươi thế này không tốt đâu…
Lục Trần đảo mắt một cái, nói:
- Lão ta đòi trừ linh thạch của ta tới nơi rồi, còn trách ta trở mặt? Lúc trước chẳng phải đã nói sẽ cho ta sống một đời thoải mái hay sao?
Lão Mã nghiêm mặt nói:
- Ngày đó ta cũng có mặt, ta nhớ Chân Quân lão nhân gia không hề nói câu này.
Lục Trần giận dữ nói:
- Vậy thì ai nói, ta nhớ rất rõ.
Lão Mã chỉ vào ngực Lục Trần, nói:
- Ngươi tự nói.
Lục Trần nhìn lão Mã đầy hồ nghi, rồi xua tay:
- Thôi bỏ đi, chuyện mười năm trước ai mà nhớ rõ cho được, chúng ta không nhắc tới nữa, dù sao thì cũng không được khấu trừ linh thạch của ta!
Lão Mã thở dài:
- Lúc nãy ta đã hỏi rồi, thực ra thì không phải trừ của một mình ngươi, tất cả ảnh tử dưới trướng Phù Vân ti đều như nhau hết.
Lục Trần sững sờ một lúc, bỗng nhiên không nói gì nữa, ánh mắt mập mờ dán chặt vào lão Mã.
Lão Mã bị hắn nhìn đâm ra mất thoải mái, bèn tránh mắt đi.
Một lúc sau, cơn giận trước đó của Lục Trần như không cánh mà bay trong chớp mắt, hắn tỏ ra bình tĩnh lạ thường, hồi lâu sau, hắn đột nhiên nói:
- Lão già đó bị ép đến mức khó xử thế sao?
Lão Mã cười cười, sắc mặt cũng có vài nét trầm lặng, nói:
- Chân quân lão nhân gia cũng bất đắc dĩ cả thôi. Kế thừa Chân Tiên minh cũng đã hơn ba nghìn năm, gia nghiệp lớn, anh tài tuấn kiệt tất nhiên là vô số, nhưng cũng đầy rẫy lũ ruồi nhặng, nên linh thạch này nói gì thì vẫn không đủ dùng. Phù Vân ti không lao động sản xuất, không gặp người ngoài, chỉ nói một câu chiếu cố công thần mai danh ẩn tích đã lập công cho Tiên Minh, nhưng lại không đưa ra được bất cứ nguyên do nào, đồng nghĩa với việc chỉ với một câu nói suông đã lãng phí cực nhiều tiền tài năm này qua năm khác, trong Tiên Minh đã sớm có rất nhiều người thấy ngứa mắt rồi.
Lục Trần im lặng, qua hồi lâu mới khẽ lắc đầu, không nói gì cả.
Lão Mã nhìn hắn một cái, bước đến ngồi xuống bên cạnh, trầm giọng nói:
- Suy cho cùng, ta và ngươi đều biết, Chân Quân lão nhân gia thấy áy náy về ngươi, nếu có thể, ngài cũng không muốn khiến ngươi tủi thân. Nhưng nếu không khấu trừ phần của mình ngươi, thì sẽ gây chú ý, lúc đó nhỡ mà để người có tâm địa không tốt để ý thì…
Lão Mã nói đến đây thì dừng một lúc, rồi nói:
- Phù Vân ti trong Tiên Minh thuộc quyền cai quản của Thiên Lan Chân Quân, nhưng chính giữa đường chủ, chưởng quản, tuần sử, giám thị thực sự không ít. Những năm gần đây, kẻ biết thân phận lai lịch thật sự của ngươi cũng chỉ có hai người là Chân Quân và ta, còn Lưu tuần sử đã âm thầm tuần tra mười năm, thậm chí cả Tiết đường chủ chấp chưởng chuyện trong Ti, kỳ thực cũng không hề biết rõ nội tình, chỉ cho rằng ngươi là hạng học được ít tiểu công rồi vào Phù Vân ti ăn không ngồi rồi chờ chết.
Lục Trần chợt nhếch miệng cười, nói:
- Những năm qua Lưu lão đầu đối xử với ta cũng không tệ, nhưng cũng không quá kính trọng, như vậy là đã biết thân phận của ta từ đâu đó rồi?
Lão Mã lại cười khổ, lắc đầu thở dài:
- Theo lý mà nói, thân phận này cũng không nên tiết lộ. Nhưng hiện nay Tiên Minh nhìn ngoài thì lừng lẫy, nhưng bên trong lại đầy lỗ hổng như cái sàng đựng nước, nên đây cũng là điểm mà Chân Quân lão nhân gia lo lắng.
Lục Trần trầm mặc một hồi, bỗng nhiên điềm đạm nói:
- Những kẻ đó vẫn đang truy xét?
Lão Mã do dự một lúc, rồi gật đầu:
- Phải. Trận chiến năm đó có thể nói đã gây thương tổn đến gốc của Ma giáo, Hàng Thần chú đại pháp bí trận đều hủy hết thì không nói, năm người trưởng lão quan trọng nhất mất ba người, thù này là huyết hải thâm thù, không thể giải. Mấy năm nay có bắt được một vài yêu nghiệt Ma giáo, khi khảo vấn hỏi đến chuyện này, đều nói vô số người của Ma giáo đã âm thầm xâm nhập vào Tiên Minh và các đại môn phái tu chân, việc quan trọng nhất là phải truy xét chuyện năm xưa, nhất định phải lùng cho ra… hung thủ, sau đó băm vằm thành nghìn mảnh, rút hồn nung phách báo thù.
Lục Trần hừ một tiếng, nói với lão Mã:
- Ông nói báo thù là được rồi, mấy từ băm thành nghìn mảnh, rút hồn nung phách có thể không nói.
Lão Mã cười:
- Thêm thắt ít chữ nghe có khí thế hơn còn gì?
- Xì!
Lục Trần phỉ nhổ một tiếng gắt gỏng, rồi nói:
- Mau đi nấu mì đi!
Lão Mã ngạc nhiên:
- Vừa nói có một đám sát thủ cực kỳ hung ác muốn băm vằm ngươi, ngươi còn muốn ăn mì được à?
Lục Trần liếc xéo ông, nói:
- Thôi nói nhảm đi, trong người lão tử đang nóng như lửa đây, không nấu mì cho ta thì ta phá hết quán rượu của ông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận