Thiên Ảnh
Chương 507: Lời nói cay nghiệt
Căn phòng chìm vào im ắng, Tô Thanh Quân nhìn Bạch Liên với gương mặt đầy chấn động.
Mới đầu Bạch Liên còn mỉm cười nhìn nàng, nhưng sau đó cảm thấy hình như nét mặt này không đúng cho lắm, liền sầm mặt xuống, tỏ ra nghiêm nghị; rồi một lúc sau, hình như nàng nghĩ mình nên đau thương hơn một chút, hốc mắt liền đỏ lên; sau đó thì thở dài một hơi, có vẻ bất lực và bi thương, nhìn vào đôi mắt trong trẻo đang chĩa vào mình không chớp lấy một lần của Tô Thanh Quân.
Bầu không khí dường như trở nên khó xử.
Tô Thanh Quân nhìn Bạch Liên chằm chằm một hồi, chợt lên tiếng:
- Lời muội nói là thật?
Bạch Liên hỏi ngược lại:
- Sao nào, tỷ không tin lời muội ư?
Tô Thanh Quân do dự một lúc, rồi gật đầu:
- Đúng là có chút không dám tin, ta cảm thấy Lục Trần không phải là loại người đó.
Bạch Liên cười khẩy một tiếng:
- Nghe cứ như tỷ rất hiểu hắn ấy, vậy tỷ nói xem, rốt cuộc thì hắn là loại người thế nào, dựa vào đâu mà tỷ không tin là hắn đã làm vậy với muội?
Tô Thanh Quân nhíu mà nhìn Bạch Liên, trầm mặc một lúc, đáp:
- Ta cảm thấy muội cũng là lạ, theo như những gì muội nói trước đây, nếu đúng là Lục Trần đã làm hại muội, thì hiện giờ chẳng phải nên tỏ ra bi thương thống khổ sao, nhưng trông muội vẫn như không có việc gì?
Bạch Liên im bặt, sau đó khẽ thở dài một hơi, mặt lộ nụ cười gượng gạo, đưa tay chạm nhẹ lên tim, nói với Tô Thanh Quân:
- Những chuyện này làm sao muội có thể tùy tiện nói ra được chứ? Kể cả có đi nữa, muội cũng sẽ giấu trong lòng. Cũng chỉ mình tỷ thôi, thời gian qua thân thiết với muội thế, có thể xem là người bạn đầu tiên mà muội thổ lộ tâm tình, muội mới không kìm được nói với tỷ.
Song Tô Thanh Quân chẳng để ý tới lời giải thích của nàng, chỉ nhíu mày nói:
- Nhưng mà, trông muội không giống như đau khổ cùng cực, dù là mấy ngày qua sau khi muội bị thương, khí sắc cũng không tệ, tâm trạng cũng rất tốt.
Bạch Liên hơi cụp mắt xuống, rồi nghiến răng, như đã hạ quyết tâm, nàng nói:
- Đã tới mức này rồi, thì muội xin nói thẳng với tỷ vậy.
- Hả?
Tô Thanh Quân ngỡ ngàng.
- Muội còn chuyện gì chưa nói với ta sao?
- Thực ra trong lòng muội đã thích hắn rồi.
Bạch Liên siết tay, dõng dạc nói với tư thế như tuyên bố với cả thế giới, song thực chất trước mặt cũng chỉ có mình Tô Thanh Quân.
Tô Thanh Quân kinh hãi thấy rõ, như thể bỗng chốc đã hoàn toàn không còn nhận ra thiếu nữ trước mặt mình đây nữa, nàng lắp bắp nói:
- Muội… muội nói gì? Nhưng mà, lúc này, chẳng phải muội vừa mới oán trách Lục Trần làm việc xấu với muội hay sao?
Bạch Liên “hừ” một tiếng, gương mặt thanh tú thoát tục tỏ ra thê lương, nàng đáp:
- Đúng thế, sự thật đúng là như vậy. Nhưng muội cũng nhanh chóng phát hiện ra, muội đã thích hắn thật rồi, cho dù hắn đã làm chuyện không bằng cầm thú đó với muội, muội vẫn thích hắn, nên mới cam tâm tình nguyện ở bên hắn.
Nàng liếc nhìn Tô Thanh Quân, ngữ khí càng lúc càng khẳng định:
- Ừm, tỷ biết đúng không, thời gian trước lúc bọn muội chưa lên núi, vẫn cùng sống trong ngôi nhà bên cầu Tẩy Mã, khu Bạch Hổ dưới chân núi.
Ắt hẳn là lần đầu tiên trong đời Tô Thanh Quân gặp một thiếu nữ như vậy, nghe thấy những lời này xong, vẻ kinh ngạc trên mặt đến tận lúc này vẫn chưa xuôi đi. Có lẽ mọi cử chỉ, lễ nghi mà nàng từng trải qua và được học từ nhỏ đến lớn đều đã bị thiếu nữ trước mắt mình làm cho vỡ nát trong nháy mắt.
Nhưng Tô Thanh Quân cũng không phải là kiểu nữ nhân đầu óc đơn giản, một hồi lâu sau, thần sắc nàng từ từ bình tĩnh lại, như đã nhận ra điều gì đó, nàng nhìn Bạch Liên với vẻ mặt nghi ngờ hơn:
- Không đúng, mấy lời này của muội, ta cứ cảm giác có vài điểm không đáng tin.
Bạch Liên liền hứng thú nhìn nàng:
- Nghe câu này, muội nghĩ có phải trong lòng tỷ tin tưởng Lục Trần hơn, và hơn cả việc tin tưởng muội không?
Trong nụ cười của nàng bỗng thoáng qua chút ác ý được giấu rất kỹ, nàng khẽ giọng nói:
- Tỷ chớ có quên, năm đó hắn đã làm gì với tỷ, và cả người nhà gì?
- Hắn không phải là một người tốt!
Bạch Liên tiếp tục dùng khẩu khí đanh thép nói với Tô Thanh Quân.
Tô Thanh Quân im lặng, một lát sau nàng bình tĩnh nói:
- Muội nói đúng, Lục Trần… hẳn không thể được xem là kiểu người tốt mà chúng ta nói. Nhưng ta vẫn cảm thấy, huynh ấy không thể làm ra chuyện này được.
Bạch Liên cười nhạt:
- Tỷ không phải nói đỡ cho hắn. cái tên Lục Trần đó, trước đây phiêu bạt trong cái thế giới bên ngoài mà tỷ mà muội đều không biết. Nói cho khách khí, hắn có rất nhiều chuyện mà tỷ đều không tỏ tường, tỷ không hiểu hắn một chút nào. Năm xưa lúc hắn đại khai sát giới, tỷ có ngờ được không?
Đoạn, nàng lại cường điệu:
- Hơn nữa muội cũng nói rồi, tuy ban đầu hắn cưỡng đoạt, nhưng sau đó muội thích hắn là tự nguyện, nên đã chịu ở bên hắn.
Tô Thanh Quân chỉ lắc đầu, ánh mắt thanh tịnh mà kiên định, điềm đạm nói:
- Không đâu, muội hãy còn là một đứa trẻ, huynh ấy không thể nào thích muội được…
Bạch Liên nhìn nét mặt đó của Tô Thanh Quân, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, có cảm giác như hàm răng ngứa ngáy. Sau khi nghe xong câu nói này, Bạch Liên bỗng sững sờ, chốc sau nàng nhảy dựng lên, như một con mèo con bị dẫm phải đuôi, nàng chuyển qua trạng thái nổi trận lôi đình, vẻ mặt giận giữ, la lớn:
- Nói xằng nói bậy, tỷ dựa vào đâu mà nói hắn không đời nào thích muội?
Tô Thanh Quân cũng giận thót mình bởi tiếng hét ghê gớm mà thê lương này của Bạch Liên, nàng ngạc nhiên trong thoáng chốc, rồi nhíu mày nói:
- Muội đừng la hét, cứ nói chuyện đàng hoàng. Lục Trần tuy có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ta tin rằng huynh ấy có đủ khả năng tự kiềm chế, cho dù đối diện với một sắc đẹp rung động lòng người, huynh ấy cũng…
Lúc nói được một nửa, Tô Thanh Quân bỗng dừng lại, không hiểu vì sao, gò má nàng bỗng nhiên ửng đỏ, như nghĩ đến chuyện gì đó, nhưng rồi cũng nhanh chóng bình thường trở lại, chỉ có điều thần sắc vẫn có chút u oán, nàng khẽ thở dài, xong nói:
- Huynh ấy không đời nào có ý đồ xấu với tiểu cô nương muội đâu, muội hà tất phải vu tội cho huynh ấy chứ?
Bạch Liên đập giường đứng dậy, sau đó tức tối nói:
- Câu này của tỷ có ý gì, chẳng lẽ tỷ nói muội không đủ tốt, không có tư cách hấp dẫn hắn sao?
Tô Thanh Quân ngẩn người, chợt im bặt, sau đó cười gượng nói:
- Ta bảo này, chuyện này liệu hai chúng ta có càng nói càng đi xa rồi không, giờ đang nói tới đâu rồi thế này?
Bạch Liên vẫn không phục, nàng nhanh nhẹn nhảy xuống giường, đứng trước mặt Tô Thanh Quân, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm mặt nói:
- Không được! Chuyện này muội nhất định phải nói rõ ràng với tỷ. Tỷ nhìn mặt muội đi?
Nói xong nàng chỉ tay vào mặt mình, rồi lại sờ soạng thân thể mình, nói:
- Nhìn tiếp thân thể của muội đi, ngực, eo, chân, thân hình này, không tốt hơn chín phần nữ nhân trong thiên hạ này ư? Tỷ dựa vào đâu mà nói ta không đủ tư cách?
Tô Thanh Quân nhìn nàng một lúc lâu, chợt bật cười, sắc mặt trỏ nên dịu dàng, nàng đưa tay ra, khẽ ôm Bạch Liên vào lòng.
Bạch Liên giãy giụa một lúc, có vẻ không muốn lắm, nhưng cuối cùng vẫn chẳng tách ra.
Tô Thanh Quân có phần cảm khái:
- Nghe tỷ tỷ một câu đi, muội đang ở thời kỳ đẹp nhất, sau này chắc chắn tiền đồ sẽ vô hạn, hà tất phải tự hắt nước bẩn vào mình? Thế đạo này gian nan hơn chúng ta tưởng nhiều. Nếu những lời ban nãy không cẩn thận bị lọt ra ngoài, Lục Trần chắc chắn sẽ phải chịu chút khó khăn, nhưng cũng chưa chắc sẽ bị thất thế hoàn toàn, thậm chí không khéo lại còn có người ngưỡng mộ huynh ấy chưa biết chừng. Ngược lại, chỉ có phụ nữ chúng ta, những lời cay nghiệt đó sẽ bám lấy muội không buông, theo muội suốt cả một đời.
- Không cần phải thế.
Tô Thanh Quân khẽ nói,
- Cho dù muội có ghét Lục Trần đến mấy, cũng không nhất thiết phải làm vậy.
Bạch Liên im lặng, dường như khoảnh khắc này, nàng bị lời nói thân thiết dịu dàng của Tô Thanh Quân đả động, có lẽ, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy ấm áp lạ thường suốt bao năm qua.
Một hồi lâu sau, nàng lên tiếng:
- Được rồi, nói thật, những lời khi nãy không phải là thật.
Tô Thanh Quân thở phào một hơi, nhoẻn miệng cười.
Bạch Liên nói tiếp:
- Muội cũng chẳng ghét gì Lục Trần, nhưng muội phải nói một câu với tỷ, ở người này, nhất định có rất nhiều bí mật. Có thể tỷ đã đoán đúng việc hắn không hề giở trò với ta, nhhưng trước đây thì sao, mười mấy năm qua hắn sống như thé nào, hắn có từng ở bên nữ nhân khác chưa, thậm chí còn chẳng phải một người, nữ nhân mà hắn từng lên giường cùng liệu có đến năm, mười người, hay thậm chí nhiều hơn?
Nói đến đoạn sau, sắc mặt nàng trông dần dần lạnh lùng, đến giọng nói cũng lạnh ngắt:
- Tỷ tốt với muội, vậy muội cũng nói thật với tỷ, cho dù những lời này không dễ nghe.
- Trước khi tỷ tin tưởng hắn, thích hắn, thì hãy nghĩ suy nghĩ những chuyện này đi.
Đoạn, Bạch Liên hờ hững đẩy tay Tô Thanh Quân ra, quay người đi về một phía.
Còn Tô Thanh Quân lúc này đã sững sờ đứng im một chỗ, sắc mặt dần dần tái đi.
52/ 5
Thế sự như một giấc chiêm bao, đời người mấy độ buồn thu.
Bất giác, Tiên thành lại bước vào mùa thu lá rụng tiêu điều. Tuy trong khoảng thời gian này, người của Chân Tiên minh và Phù Vân ti đang gióng trống khua chiêng tiến hành cuộc vây bắt cuối cùng với thế lực Ma giáo ở Tiên thành, nhằm tiêu diệt cái gai này hoàn toàn khỏi Tiên thành. Nhưng với đa số cư dân Tiên thành mà nói, những chuyện này không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, thậm chí còn có không ít người chẳng hề hay biết gì.
Mọi người sống trong thế giới của riêng mình, chỉ cần mọi thứ trong tầm mắt đều yên ắng thì sẽ tưởng rằng tất cả mọi người và cả thế giới đều bình an vô sự. Bởi thế, mà đa số mọi người mới sống trong vui vẻ và yên tâm, rất đơn giản, rất tĩnh lặng.
Cho đến khi, có thứ nào đó đánh thức mộng đẹp.
Hôm nọ, trời hơi u ám, gió thu thổi đến từ bình nguyên Tứ Hà có vẻ hiu hắt và mang chút hơi lạnh. Mây đen kéo đến trên trời, nhưng không hề có dấu hiệu sắp đổ mưa. Tóm lại, chỉ là một ngày âm u trông có vẻ rất bình thường.
Đa số mọi người trong Tiên thành cũng sinh hoạt như ngày thường, ai làm việc gì thì cứ làm việc nấy, vẫn náo nhiệt phồn hoa như thế. Ngọn Thiên Long đứng sừng sững, tượng Tứ đại thần thú cũng vẫn dõi theo tòa thành cổ xưa và khổng lồ này như trước.
Cho đến khi, bầu trời xuất hiện cảnh tượng khác thường.
Dường như hoàn toàn không có bất cứ điềm báo nào, giữa bầu trời phía trên Tiên thành, trong tầng mây u ám đó, đột nhiên, một dải sáng màu đỏ rực thình lình xuất hiện, sau đó vắt ngang trời từ Đông sang Tây, tựa như một giới tuyến chia bầu trời thành hai phần.
Ngay sau đó, có hào quang đỏ như máu bắn ra từ dải sáng ấy, phủ kín bầu trời, nhưng lạ ở chỗ, những hào quang này chỉ phủ về một bên của dải sáng, phần trời còn lại thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn đầy u ám.
Chẳng mấy chốc sau, bầu trời đã biến quái gở, một bên tối một bên đỏ như máu.
Đấy tất nhiên là thiên tượng kỳ lạ rất hiếm thấy, hơn nữa còn xảy ra bên trên bầu trời Tiên thành khiến cho vô số người trong tòa thành khổng lồ chỉ cần ngẩng đầu lên, là có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng này.
Hào quang đỏ như máu, phản chiếu trong mắt vô số người đang nhìn lên, hệt như một bể máu đang sôi sùng sục. Thứ cảnh tượng quỷ dị đó khiến người khác vô thức nín thở, như thể có chuyện đáng sợ nào đó sắp sửa xảy đến.
Có một khoảnh khắc, trong thành, ngoài thành, trên dưới Thiên Long sơn, đều chìm vào im lặng.
Vô số người đang nhìn bầu trời như bị xé làm hai mảnh phía trên, ngây ra như phỗng, lúng túng không biết làm thế nào.
Có điều dị tượng này không duy trì quá lâu, sau thời gian chưa đầy một chén trà, hồng quang trên trời nhạt dần. Rất nhanh, tất cả hào quang đều cuốn ngược trở lại rồi biến mất, đến cuối cùng dải sáng đỏ chia cắt bầu trời cũng theo đó mà tan biến.
Sắc trời lại trở về màu âm u trầm lặng, tất cả như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng trong thành ngoài thành, giữa vô số người, ngay lập tức vang lên biết bao nhiêu lời xì xào bàn tán, mỗi một ngóc ngách trong Tiên thành đều vang rền cả lên.
※※※
Trên Thiên Long, trước điện Côn Luân.
Thiên Lan chân quân và Lục Trần đứng sóng vai trước cửa đại điện, gần như cùng lúc khi bầu trời xuất hiện dị tượng, Thiên Lan chân quân vốn đang nói chuyện với Lục Trần trong đại điện đã cảm nhận được gì đó, liền lập tức ra ngoài nhìn lên trời, kéo theo cả Lục Trần cũng cơ bản chứng kiến được dị tượng kỳ quái hiếm thầy này từ đầu tới cuối.
Đến sau khi hồng quang tan biến hoàn toàn, tất cả có vẻ đã trở lại bình thường, hai sư đồ đứng trước Côn Luân đại điện đều chẳng lên tiếng nói gì.
Lục Trần liếc qua Thiên Lan chân quân. Nhìn từ một bên, hắn chợt phát hiện Thiên Lan chân quân ngày thường luôn điềm tĩnh lúc này gương mặt lại tỏ ra cảm khái lạ thường, như vui như buồn, rất khó phân biệt, cũng thật hiếm thấy.
Hẳn là đã cảm giác được ánh mắt của Lục Trần, Thiên Lan chân quân quay đầu lại, nhìn vào mắt hắn, thần sắc trở lại bình thường, ông mỉm cười nói:
- Thiên tượng này trước đây còn đã gặp chưa?
Lục Trần lắc đầu, đáp:
- Chưa bao giờ gặp.
Thiên Lan chân quân nói:
- Ừm, quả đúng là dị tượng hiếm thấy. Có điều trông vẻ mặt của con khi nãy, hình như cũng có suy nghĩ gì đó?
Lục Trần do dự một lúc, sau đó vẫn thành thật nói:
- Vâng, con cảm thấy hơi kỳ lạ, vì thoạt nhìn hồng quang trên trời lúc nãy khá giống với huyết nguyệt trong mê cung Ma giáo dưới lòng đất, Có điều cũng không đúng, dù sao thì cả huyệt động dưới lòng đất đều bao phủ bởi huyết nguyệt, còn bầu trời này lại bị phân làm hai, có vẻ kỳ lạ.
Thiên Lan chân quân nhìn hắn thêm một lần, sau đó gật đầu nói:
- Sự quan sát của con không tệ, quả thực có điểm giống với huyết nguyệt ở địa cung Ma tộc, hẳn là có mối liên quan mà chúng ta vẫn chưa nắm rõ.
Lục Trần ngẩn ra, nhưng từ đó mới bỗng chốc nghe ra nhiều điểm khác biệt trong lời nói của Thiên Lan chân quân, thế nên sau một thoáng do dự, hắn vẫn lên tiếng hỏi, trong đó có vài phần thăm dò:
- Lúc nãy người nói là địa cung Ma tộc? Chứ không phải là mê cung Ma giáo?
- Địa cung Ma tộc.
Thiên Lan chân quân nói thản nhiên.
Về việc Ma tộc rốt cuộc là gì, địa cung khổng lồ dưới lòng đất từ đâu xây nên, và những thứ đó có bí mật động trời nào, Thiên Lan chân quân không nói tỏ tường với Lục Trần. Ông chỉ điềm đạm hỏi Lục Trần:
- Chuyện Ma giáo thế nào rồi, đã tìm được chỗ ẩn thân của Quỷ trưởng lão chưa?
Lục Trần đáp:
- về cơ bản Tất cả bọn nằm vùng đã bị chúng ta nhổ sạch rồi, tâm huyết Ma giáo gầy dựng ở đây nhiều năm cũng gần như đổ bể. Tung tích của Quỷ trưởng lão tạm thời vẫn chưa tìm ra, nhưng qua các đợt lùng sục nghiêm mật của chúng ta, nơi mà lão có thể ẩn nấp đã không còn nhiều, cùng lắm khoảng hai tháng nữa là chúng ta có thể tóm được lão Ô Quy này.
Thiên Lan chân quân vừa cười vừa gật đầu:
- Làm khá lắm, lão Ô Quy đó gian trá xảo quyệt, quả thực rất phiền toái.
Nói xong ông lại trầm ngâm một lúc, rồi thôi cường, nghiêm mặt nói với Lục Trần:
- Có điều thế cục gần đây đã khác, ta cùng lắm chỉ có thể cho con một tháng, con dẫn theo cái gã tên Trần Hác đó, quân của Phù Vân tư do con và Huyết Oanh cùng chỉ huy, dốc toàn lực tóm lấy lão khốn đó.
Khóe miệng Lục Trần hơi nhếch lên, nhưng rất thông minh, hắn không truy vấn trong quá trình hành sự rốt cuộc là hắn hay Huyết Oanh làm chủ, mà chỉ đáp lời lại. Sai đó, hắn nhìn Thiên Lan chân quân, nói:
- Xem ra dị tượng hồng quang này có vẻ rất quan trọng với người?
Thiên Lan chân quân xua tay, nói:
- Sau này ta sẽ nói với con.
Đoạn, ông mỉm cười, chắp tay sau lưng đi vào trong đại điện, Lục Trần nhìn theo bóng lưng ông, bỗng kêu lên một tiếng:
- Cần người chết, hay người sống?
Thiên Lan chân quân thậm chí đến bước chân cũng không dừng lại, ông cứ đi tiếp, chỉ tùy ý phất tay, sau đó nói:
- Đều được.
Có câu này rồi thì Lục Trần không truy vấn nữa, nhìn từ một mức độ nào đó, lời nói này của Thiên Lan chân quân lại ban thêm cho hắn quyền lực rất lớn. Chỉ là lúc hắn ngoảnh đầu lại nhìn bầu trời yên ả đó, trên mặt lại từ từ thoáng nét âu lo lạ thường.
Hắn ngước lên ngẩn ngơ nhìn trời, nhưng bất luận thế nào cũng không nhìn ra được điểm khác thường, chứ đừng nói là huyết nguyệt thần bí quỷ dị dưới lòng đất mà hắn đang nghĩ đến.
Một vở kịch hoành tráng, dường như đang từ từ mở màn.
Trong lòng Lục Trần bỗng nhiên có cảm giác như vậy.
52/ 6
Ban ngày vốn là thời điểm yên tĩnh nhất của Phù Vân Ty trên núi Thiên Long, nhưng hôm nay lại khác.
Từ Phù Vân Ty, các loại mệnh lệnh dồn dập phát ra, tiếp đó được nhân thủ gấp rút truyền đi khắp nơi. Trong một khoảng thời gian ngắn, tựa như hòn đá ném xuống nước dậy lên tầng tầng đợt sóng, vô số người bắt đầu đổ về từ bốn phương tám hướng.
Lúc này trong đại điện đã có không ít người, phần lớn đều tỏ ra hết sức trang nghiêm. Giữa trung tâm, Huyết Oanh sóng vai đứng với Lục Trần, cách đó không xa là Lão Mã và Trần Hác đang yên lặng chờ lệnh.
Khác với đám người xung quanh hơi lộ vẻ bồn chồn, Huyết Oanh và Lục Trần lại có vẻ như chẳng biết đại sự gì kinh thiên động địa đang diễn ra, thần sắc vẫn thản nhiên như thường.
Huyết Oanh đảo mắt một vòng quanh đại điện, thoáng ngừng một chút trên mặt Trần Hác nhưng rồi nhanh chóng quay đi. Nàng hạ giọng chỉ đủ để Lục Trần đang đứng cạnh nghe thấy:
- Ngươi xem, tên Trần Hác kia có vẻ đang kích động đó.
Lục Trần hơi liếc sang, mặt vẫn không đổi sắc, nói:
- Có gì lạ đâu. Ban đầu hắn gia nhập là vì cảm thấy có thể giúp chúng ta bắt Quỷ Trưởng lão, rốt cục lâu như thế, đám nội gian Ma giáo bị bắt một loạt mà nhân vật cộm cán nhất mãi vẫn chưa thấy đâu. Hắn đứng ngồi không yên cũng là lẽ thường.
Huyết Oanh bỗng nở nụ cười:
- Bây giờ kẻ mong Quỷ Trưởng lão chết đi nhất chắc là hắn rồi, khéo hắn còn vội hơn Phù Vân Ty chúng ta mấy phần đó.
Lục Trần đảo mắt sang phía Trần Hác gần đó. Nhìn qua y không có biểu hiện gì khác lạ nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ thấy nắm tay y hơi siết lại, ánh mắt ngập nhuệ khí thi thoảng lại liếc ra bên ngoài đại điện, hình như có ý ngóng chờ nhân mã nhanh chóng đến đủ để lập tức đi làm đại sự, có vẻ hết sức sốt ruột.
Lục Trần thu lại ánh mắt, khẽ lắc đầu nhưng không nói gì.
Chỉ có điều khi sự chú ý của Huyết Oanh và Lục Trần đều dồn lên Trần Hác, lại không hề chú ý đến người đứng cạnh y. Khoảnh khắc này y cũng xoay đầu lại, tuy thần sắc vẫn như thường nhưng ánh mắt như điện nhìn thẳng vào hai người.
Do đã quá quen, mỗi người luôn vô ý thức xem nhẹ kẻ bên cạnh người nào đó, cho rằng hắn vẫn luôn như vậy, không có gì thay đổi. Có lẽ năm năm tháng tháng trôi qua khiến người ta tin tưởng đến mức không còn hoài nghi gì nữa, có lẽ sự tín nhiệm từ tận đáy lòng này không cho phép người ta ngờ vực.
Cũng như chúng ta luôn cho rằng, người bằng hữu kia vẫn vĩnh viễn đứng cạnh mình như một điều tất nhiên.
Cho dù ngươi có vĩ đại đến chừng nào, tâm tư kín đáo đến mức nào, cũng sẽ nghĩ như vậy.
Lục Trần dời mắt đi, chỉ thấy người tiến vào đại điện ngày càng nhiều, ngoài nhân mã Phù Vân Ty còn có không ít cao thủ Côn Luân được điều tới.
Y nhanh chóng nhìn ra Tô Thanh Quân giữa đám người, vừa khéo nữ tử kia cũng nhìn thấy y.
Lục Trần tươi cười gật đầu với nàng, nào ngờ Tô Thanh Quân chẳng những không cười đáp lại mà mặt mày còn lộ vẻ phức tạp, ánh mắt vẫn lạnh lùng, một lát sau vẫn không phản ứng lại, chỉ quay đầu bước đi, giả như không thấy hắn.
Lục Trần ngẩn ra, thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng ta giận rồi?
Nhưng gần đây mình có trêu gì đến nàng đâu, hay mấy hôm nay nàng ta gặp chuyện gì đó khiến cho trong lòng không thoải mái?
Thấy người đến đã đông, Huyết Oanh bèn liếc sang Lục Trần, ra chiều hỏi ý.
Lục Trần mỉm cười rồi hơi lùi ra sau nửa bước, tư thái có vẻ khiêm nhượng.
Huyết Oanh mỉm cười, cũng không từ chối, bước lên một bước. Hành động này lập tức thu hút ánh mắt mọi người, tiếng bàn luận xôn xao bên dưới lập tức ngưng bặt.
- Hôm nay ta muốn làm một chuyện lớn.
Huyết Oanh trực tiếp nói.
…
Dưới áp lực không ngừng từ Phù Vân Ty và Chân Tiên Minh, qua chiến dịch càn quét cực lớn nhắm vào Ma giáo, những kẻ nội gián cảm nhận được mối đe dọa khủng khiếp, thi thoảng nghe được tin đồng bạn đã chết, con đường phía trước càng lúc càng mờ mịt khiến chúng tuyệt vọng.
Sự tuyệt vọng khiến ngươi thống khổ, khiến ngươi điên cuồng, bức ngươi vào đường cùng, dù cho tín ngưỡng của ngươi từng vững như núi, vào thời khắc đó cũng phải sụp đổ.
Chuyện phải đến cũng đã đến.
Trong đội ngũ còn sót lại của Ma giáo rốt cục cũng xuất hiện những kẻ không chịu nổi. Bọn người này âm thầm kéo gần khoảng cách với Phù Vân Ty, sau đó, tương tự như mọi phản đồ trên đời, bọn chúng cần một lễ vật và một đầu danh trạng.
Đầu danh trạng này tất nhiên sẽ được nhanh chóng trình lên Huyết Oanh và Lục Trần. Đó là tin tình báo liên quan đến nơi ẩn nấp trong Tiên Thành của một nhân vật tầng lớp cao vô cùng thần bí của Ma giáo.
Sở dĩ tên phản đồ này biết rõ như vậy vì hắn được giao nhiệm vụ yểm hộ đại nhân vật kia tạm thời ẩn nấp.
Nhưng hiện tại, vị Khán Thủ Giả đang ẩn nấp kia đã hoàn toàn tỉnh ngộ, phát hiện mình đã tin lầm người, tất cả đều do Quỷ Trưởng lão đáng hận kia.
Mẹ nó. Thần thụ cái gì, truyền thuyết nhất thống tam giới cái gì, đều là lừa gạt, lão tử muốn sống!
Hắn không biết đại nhân vật này có thân phận gì, chỉ biết người này hẳn phải là một tên cộm cán trong giáo mới có tư cách trốn đến chỗ mình.
Tại đại điện Phù Vân Ty, sau một tiếng mở màn của Huyết Oanh, mọi người bắt đầu hành động. Thân phận của đại nhân vật đang ẩn nấp kia có lẽ đã được làm rõ, khoảng cách đến bước phá hủy hoàn toàn nguyên khí Ma giáo cũng chỉ còn một bước cuối cùng này.
Huyết Oanh nhanh chóng bố trí lại đội ngũ bên mình. Tất cả nhân thủ trong đại điện được chia làm các tổ có tổ trưởng. Cứ mười người được phân làm một đội tự giám sát lẫn nhau, phàm kẻ nào tự tiện rời khỏi đơn vị hoặc tìm cách báo tin ra ngoài sẽ bị giết chết tại chỗ.
Mọi người đều ngầm hiểu hàm nghĩa ẩn trong mệnh lệnh này. Chẳng qua là Huyết Oanh còn ngại trong đội ngũ Phù Vân Ty vẫn còn phần tử Ma giáo ẩn giấu, chiến dịch lần này lại rất có khả năng đang nhắm vào Quỷ Trưởng lão, vì vậy bất kể thế nào cũng không thể xảy ra điều bất ngờ.
Thiên La Địa Võng, một tiếng hiệu lệnh, bắt đầu triển khai.
Người trong đại điện vội vã nối bước nhau ra ngoài, Huyết Oanh và Lục Trần cũng bắt đầu xuất phát.
Thời khắc quan trọng như vậy, đương nhiên hai người bọn họ cũng muốn có mặt.
Có điều trên đường đi, Lục Trần chợt phát hiện Huyết Oanh chẳng có chút vẻ hưng phấn hay kích động nào, ngược lại còn thoáng lộ nét buồn bã. Đương nhiên nàng che giấu rất tốt, nếu không phải hắn theo sát bên cạnh sẽ không thể nào nhận ra.
Lục Trần đang muốn lên tiếng hỏi thăm, đột nhiên trong lòng khẽ động, vội vàng nhịn lại.
Hắn quay đầu nhìn đại điện nguy nga của Phù Vân Ty trên núi Thiên Long, tại thời khắc được ánh mặt trời chiếu xuống, nó càng trở nên rực rỡ chói mắt.
52/ 7
Lúc xuống núi, Trần Hác lẫn trong đội ngũ với nét mặt khẩn trương, có vẻ vừa kích động vừa có chút bất an. Y tìm được Lục Trần, vội vàng kéo hắn sang bên cạnh, thấp giọng hỏi:
- Trận vây bắt này, Thiên Lan Chân Quân có đến không?
Lục Trần nhíu mày nhìn Trần Hác, mặt lộ vẻ khác thường.
Trần Hác vội lắc đầu nói:
- Đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác. Đã quyết tâm gia nhập Chân Tiên Minh, ta biết rõ mình nên làm thế nào. Có điều…
Y ngừng lại nhìn quanh một lượt, sau đó mới tiến thật sát Lục Trần, thấp giọng:
- Có điều chuyện lớn của hôm nay thật quá quan trọng. Nếu người nọ là Quỷ Trưởng lão, chúng ta nhất định không thể để xảy ra sai sót, bằng không cơ hội tốt như vậy sẽ không đến lần hai.
Lục Trần trầm mặc giây lát, nói:
- Ngươi không có tí lòng tin nào vào nhân mã Phù Vân Ty sao?
Trần Hác cười khổ:
- Đương nhiên không phải vậy, Phù Vân Ty và Ma giáo giao chiến nhiều năm, ta biết rõ sự lợi hại của bọn họ. Nhưng ngươi cũng biết đó, Quỷ Trưởng lão là cây đại thụ cuối cùng của Ma giáo, bao năm qua vẫn luôn thần bí, dù ta là kẻ truyền tin nhiều năm của lão cũng không mò được ra chút tung tích nào. Nhân vật bực với đạo pháp thần thông như thế, hầu như không thể đoán trước.
Y hơi ngừng lại mới tiếp:
- Lỡ như Quỷ Trưởng lão có thủ đoạn gì đó đặc biệt giúp ẩn náu, hoặc đã âm thầm tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần Chân Quân, vậy thì phiền to. Chúng ta người đông, hẳn sẽ áp chế được lão, nhưng vạn nhất sơ sót sẽ rơi vào cảnh thương vong nặng nề, thậm chí để lão thoát hiểm… Nhưng nếu có Thiên Lan Chân Quân, chuyện sẽ khác hẳn.
Lời nói của y hết sức hợp tình hợp lý, Lục Trần nhất thời không cách nào phản bác được. Có điều hắn cũng không đồng ý hay trả lời mà suy tư một lúc rồi nói:
- Ngươi nói rất có lý, có điều sư phụ lão nhân gia như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hành tung khó lường. Chuyện hôm nay đều do Phù Vân Ty chủ trì, ông ấy tất biết rõ, có điều ông ấy có đến hay không, hoặc giả có ở đâu đó âm thầm quan sát hay không, ta cũng không rõ.
Trần Hác im lặng, hẳn là trong lòng y đã hiểu rõ, lập tức gật đầu với Lục Trần, xoay người đi thẳng.
Lục Trần nhìn theo bóng lưng của y, khẽ cau mày, giây lát sau cũng cất bước.
…
Dù thực lực ngươi hùng mạnh, chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng đi làm chuyện lớn, đương nhiên không thể dẫn một đội ngũ rồng rắn vênh váo đến đập cửa nhà người ta. Như vậy không gọi là uy phong mà gọi là ngu dốt.
Vừa xuống chân núi, đội ngũ tinh nhuệ đã âm thầm phân tán, như nước về biển lớn, trong nháy mắt đã không còn chút dấu vết. Dưới mặt biển yên ả kia chính là vô số mạch nước ngầm đang cuốn tới từ bốn phương tám hướng.
Lục Trần đã tách khỏi đội ngũ, bước đi trên đường lớn Tiên Thành. Thoạt nhìn hắn hết sức bình thường, chẳng khác nào một phàm nhân. Ngay lúc vừa bước tới khu phố bị phá hủy lúc trước thì phía sau chợt vang lên một loạt tiếng bước chân.
Lục Trần quay đầu lại thì thấy Lão Mã đang chạy tới sóng vai bên mình.
Ngày thường hai người cũng thường xuyên đi cùng nhau nên không sợ bị lộ hành tung. Lục Trần gật đầu với lão, lão Mã cũng mỉm cười đáp lại.
- Căng thẳng à? Đó là tên đầu não cuối cùng rồi.
Lão Mã hỏi.
Lục Trần thoáng nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười:
- Cũng khá. Ngươi khoan hãy nói, trước kia ta chưa nghĩ đến, nhưng nghe ngươi nói vậy mới phát hiện thì ra mình chẳng có chút kích động nào cả. Hẳn là do Ma giáo đã quá suy yếu, chúng ta đều không quá để tâm nữa.
Lão Mã cảm khái một tiếng:
- Ài, mới mấy năm trước còn cảm thấy Ma giáo là một con quái vật khổng lồ, là tử địch lớn nhất. Muốn diệt được chúng thật là khó như lên trời, không biết phải đổ bao nhiêu máu tươi. Rốt cục hôm nay lại thành ra thế này.
Lục Trần thản nhiên:
- Đời là vậy, nếu trước kia chúng không làm ra những chuyện như vậy thì làm sao lại suy bại đến mức này.
Lão Mã trầm mặc giây lát rồi gật đầu cười:
- Ngươi nói đúng.
Hai người sóng bước trên con phố nay đã bị nổ tan nát, một cái hố to chình ình chính giữa được bọc kín bằng vải, nhìn đám hộ vệ đứng canh xung quanh, Lục Trần và Lão Mã đều tự giác tránh đi xa một chút.
- Dạo này lu bu không rảnh qua đây, còn tưởng người ta lấp đi rồi chứ, sao vẫn thế này?
Nếu như vì cần một đường hầm xuống lòng đất thì thực ra chỉ cần để lại cái đường hầm là được rồi. Cái hố này chắn ngay đầu con phố náo nhiệt bậc nhất, lại tồn tại thời gian lâu vậy rồi, quả thực rất bất tiện.
Lão Mã liếc ngang liếc dọc một lượt mới thấp giọng nói:
- Theo ta được biết, gần đây không những không giảm bớt canh phòng mà thậm chí người ta còn điều thêm người đến đây, thủ đến giọt nước không lọt. Hiện giờ ngoài người của Điện Tinh Thần, nhân thủ Đường khẩu khác không cách nào xuống đó được.
Lục Trần dừng chân, thoáng trầm ngâm, nói:
- Hình như sau khi rời khỏi đó chúng ta không quay lại nữa.
Lão Mã nhún vai:
- Chẳng phải sao, có điều nghe ngươi tả, dưới ấy có vẻ cổ quái, cũng chẳng có gì hay ho.
Lục Trần chỉ mỉm cười không đáp. Lão Mã bước được vài bước, bỗng ho khan một tiếng, quay lại hỏi:
- Phải rồi, lúc xuống núi ta thấy Trần Hác chạy tới quấn lấy ngươi thì thầm một lúc, hắn có chuyện gì vậy?
Lục Trần không muốn nhiều chuyện, chỉ đáp:
- À, hắn còn chút khúc mắc, muốn hỏi ta nơi ở của lão trọc chết bầm, còn hỏi xem có qua đó được không.
Lão Mã lập tức biến sắc, Lục Trần nhìn thấy thế mới nói:
- Yên tâm, ta qua loa vài câu thôi, chưa nói gì cả.
Lão Mã lắc đầu:
- Không phải, thằng cha này đột nhiên muốn hỏi hành tung đại nhân làm gì? Hẳn là lòng hắn có ý khác?
Lục Trần thoáng trầm ngâm rồi lắc đầu:
- Có lẽ không phải vậy. Hiện tại kẻ muốn giết Quỷ Trưởng lão nhất ắt phải là Trần Hác. Nhưng hắn vẫn e sợ lão rùa trọc đó đạo hạnh quá cao, sợ rằng chúng ta để xổng mất.
Lão Mã gật đầu, lập tức lộ vẻ khinh thường:
- Hắn nghĩ nhiều quá rồi.
Lục Trần thoáng nở nụ cười, quay người bước đi. Mắt thấy đã sắp đi hết phố dài, bỗng nghĩ tới điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lại quay đầu nhìn về phía cái hố đang bị vải quây kín.
Đột nhiên Lục Trần ngẩn ra. Chỉ thấy ngay phía trên cái hố xuất hiện một đóa mây nhẹ nhàng phiêu hốt, sau đó yên lặng chìm xuống, biến mất sau tầng tầng lớp lớp bức vải, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Kia là gì?
52/ 8
Khác với cảnh tượng đông đảo đệ tử điện Tinh Thần bận tới bận lui dưới mê cung thời gian trước, hiện giờ tòa thành khổng lồ dưới lòng đất này tuy vẫn bị bao trùm trong hao quang màu đỏ kỳ dị, nhưng nhìn qua thì đã gần như không còn thấy bóng người nữa.
Người của điện Tinh Thần làm việc ở đây, không hiểu là do thứ không khí quái đản có ở khắp nơi mà lại khó nắm bắt đó gây bí bách, hay là họ đã làm xong việc mình cần làm, cho tới nay đều đã rút khỏi nơi này. Trong tòa thành khổng lồ dưới lòng đất, từng ngôi nhà cao lớn đứng lặng lẽ, vắng vẻ hiu quạnh, lại như đang im lặng chờ đợi chủ nhân của chúng trở về vào một lúc nào đó.
Một bóng dáng cao to vạm vỡ xuất hiện giữa cái động ngầm khổng lồ này, sải bước vào con đường dài trong thành trì dưới lòng đất. Lúc ánh sáng của huyết nguyệt chiếu xuống người y, thi thoảng còn chiết xạ ra vầng sáng quái dị.
Cho dù điện Tinh Thần đã sớm phong tỏa nơi này, không cho người ngoài ra vào, thậm chí cả đa số đường khẩu khác trong Chân Tiên minh cũng vậy nhưng lẽ dĩ nhiên Thiên Lan chân quân là một ngoại lệ. Trông từ xa, tấm áo bào rộng rãi của lão phất phơ giữa những bước chân, trông như đang đi giữa biển máu cuồn cuộn.
Mỗi một bước là tựa như để lại một dấu chân màu đỏ như máu trên mặt đất.
Thành trì không bóng người, trông đến quạnh quẽ tiêu điều, nhưng qua từng bước chân ông tiến vào tòa thành chìm giữa huyết quang này, dần dần, có một số phù văn kỳ quái uốn lượn xuất hiện trong tầm mắt.
Những phù văn nay được khắc trên mặt đường, góc tường, khung cửa, tảng đá và đủ các ngóc ngách, trông có vẻ như không hề liên quan nhau, nhưng thực tế lại liên kết thành một thể.
Vào một thời khắc nào đó, sau khi bước chân Thiên Lan chân quân vượt khỏi một giới tuyến vô hình, đột nhiên, như một hòn đá rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, tạo thành một sự dao động xung quanh ông.
Trong không khí, ánh sáng bỗng nhiên méo mó, rung rinh liên tục, như thể có một bức tường nước dựng trước mắt và đung đưa, tạo thành một tấm gương quái dị trước mặt Thiên Lan chân quân, phản chiếu bóng dáng ông. Nhìn như bỗng dưng xuất hiện thêm một người khác y hệt, ngay trước mắt lão, và cả hai đang lạnh lùng nhìn nhau.
Thần sắc Thiên Lan chân quân vẫn hết sức lạnh nhạt, ông hờ hững nhìn vào chính mình, sau đó sải bước đi qua.
Ông đi xuyên qua bóng người đó, không một tiếng động, tiếp tục tiến về phía trước, cái bóng đó còn quay người lại, nhìn bóng lưng ông, rồi mới mới bắt đầu rung rinh, sau đó từ từ biến mất giữa khoảng không.
Xung quanh lặng thinh, dường như bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Kỳ thực vốn dĩ trong huyệt động dưới lòng đất này, sau khi không còn mấy đệ tử điện Tinh Thần thì cơ bản chẳng còn tiếng động lớn nào nữa, vô cùng yên tĩnh. Nhưng đứng ở đây, chẳng nhiều thì ít cũng vẫn có một vài âm thanh, ví dụ như tiếng côn trùng kêu ở ngõ ngách nào đó, ví dụ như tiếng gió bay tới từ một cửa động nào đó.
Nhưng sau khi bước qua giới tuyến vô hình đó, tất cả mọi âm thanh trong tòa thành này đột nhiên biến mất toàn bộ.
Đó là sự yên tĩnh thật sự, dường như giới tuyến vô hình đó đã ngăn cách tất cả mọi âm thanh bên ngoài.
Thiên Lan chân quân nhìn xung quanh, chậm rãi gật đầu, vẻ mặt còn tỏ ra hài lòng, rồi tiếp tục đi về phía trước, tiến thẳng về pho tượng to lớn nối liền huyệt động với mặt đất ở trung tâm tòa thành này.
Trong mấy lần trước tới đây, Cổ Nguyệt chân quân của điện Tinh Thần đều ngồi tại nơi này, hai người gặp mặt đều nói chuyện phiếm mấy câu, lần này hiếm khi Cổ Nguyệt chân quân lại không có mặt, xem như là thật sự không một bóng người.
Thiên Lan chân quân trầm ngâm một chốc, ánh mắt dừng ở vị trí mà Cổ Nguyệt chân quân thường ngồi, một lúc sau, ông đi tới, đứng tại đó.
Tất cả dường như không có gì khác biệt, chỉ có điều là ở gần pho tượng đó hơn một chút thôi.
Lát sau, lúc Thiên Lan chân quân ngẩng đầu nhìn lên phía trên, liền nhanh chóng phát hiện, khi quan sát huyết nguyệt từ vị trí này, hình như có thể nhìn thấy một khe hở trong những tia sáng màu hồng quanh huyết nguyệt, giữa khe hở đó, huyết nguyệt dường như đang chậm rãi chuyển động.
Ban đầu, quanh huyết nguyệt căn bản không hề có khe hở nào, cho thấy rõ ràng là vừa mới xuất hiện không lâu.
Thiên Lan chân quân mỉm cười, có vẻ cũng không quá để tâm, sau đó ông đi thẳng tới cạnh pho tượng nọ, đưa bàn tay to chắc ấn lên trên.
Cảm giác chạm vào lạnh băng.
Pho tượng sừng sững bất động.
Nhưng sau một lúc, đột nhiên phía sau tảng đá đó, hình như chợt có thứ gì động đậy, tiếp theo đó, một luồng khí đáng sợ vụt ra từ sâu trong pho tượng. Đó là một làn khí thế hung mãnh, hơn nữa số lượng lại lớn tới mức khó tin, như thể có hàng nghìn hàng vạn ác quỷ bị giam giữ trong pho tượng khổng lồ này, khoảnh khắc vừa rồi bỗng cảm giác được hơi người, liền lập tức ào tới như một con sóng lớn.
Pho tượng vẫn không nhúc nhích, cứ như mọi động tĩnh đều không liên quan đến nó, nhưng sâu trong tảng đá đó, tiếng gào thét đáng sợ phảng phất vọng tới từ địa ngục, hết lớp này đến lớp kia, không ngừng nghỉ, điên cuồng xông về phía Thiên Lan chân quân.
Cạch, cạch, cạch…
Âm thanh quái dị và trầm thấp chậm rãi vang lên, vốn dĩ rất nhỏ, người thường gần như không thể nghe thấy. Nhưng ở trung tâm tòa thành cực kỳ im lặng này, thì lại nghe rõ mồn một, khiến người khác có cảm giác sởn tóc gáy.
Có điều trên mặt Thiên Lan chân quân không hề có lấy một chút sợ sệt, thậm chí lúc ông nhìn mặt đá của pho tượng đó, còn tỏ ra khinh miệt.
Tay ông bắt đầu chậm rãi nhấc lên, từ từ rời khỏi mặt đá.
Dường như chợt cảm giác được luồng khí tức ấm áp của máu thịt đang dần rời đi, những âm thanh quái đị phía sau tảng đá này chợt trở nên kích động. Muôn vàn tiếng gào thét kỳ lạ, thê lương, đáng sợ vang vọng, ra sức kêu gào, nhưng lại bị tảng đá đó giam cầm, mọi khát vọng của chúng đều hòa thành hư vô.
Bàn tay đó đã rời khỏi mặt đá.
“Vù” một tiếng, nhưng sợi dây đàn chợt vút cao, tất cả mọi tạp âm đều biến mất, dường như chưa bao giờ tồn tại.
Pho tượng vẫn là pho tượng, mặt đá vẫn là mặt đá, không một đổi thay, cũng không hề có bất cứ thứ gì quỷ dị xuất hiện nữa.
Thiên Lan chân quân hờ hững cúi đầu nhìn xuống dưới, tầm mắt hướng về nơi mà pho tượng ấy được chôn sâu dưới mặt đất, ông tỏ ra suy tư, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên huyết nguyệt, cuối cùng chợt khẽ thở ra một hơi, lẩm bẩm nói một mình:
- Sắp rồi, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi…
Nhưng còn chưa dứt lời, thình lình, Thiên Lan chân quân chợt cứng người lại, ông nhướn mày lên, quay phắt người lại, ánh mắt lạnh băng, tinh quang sáng rực đồng thời một luồng khí thế khó mà hình dung nổi ập đến từ tứ phương bát diện như trận hồng thủy.
Khoảnh khắc đó, thậm chí cả hào quang huyết sắc tràn ngập khắp nơi dường như cũng phải né tránh bóng người vạm vỡ này.
Sau đó, bốn bề lại hoàn toàn yên tĩnh, không một tiếng động, không một bóng người.
Nhưng trong đôi mắt sâu như đêm đen đó của Thiên Lan chân quân thì lại dập dềnh sóng động, ánh mắt lạnh lùng lướt qua chung quanh, một lúc sau, tầm mắt ông chậm rãi dừng lại ngay một ngôi nhà trong tòa thành ở gần đó.
Giữa hào quang lững lờ, xuyên qua cửa sổ, xuyên qua đình viện, xuyên qua hành lang, đường đá, đất trống không một bóng người giữa tĩnh mịch, sau đó, thêm một cái giếng cạn đã khô nước từ lâu.
Một cái bóng đen ẩn nấp sâu dưới đáy giếng, toàn thân không có chút nhiệt độ, không có lấy một hơi thở, cứ như một tảng đá tự nhiên, im lặng giữa khoảng tối này.
Tất cả chẳng qua là vừa rồi, khi mà luồng khí tức đáng sợ và quỷ dị trong pho tượng đó xuất hiện rồi bỗng dưng tan biết, tim y hơi đập nhanh hơn một chút.
※※※
Phía xa, Thiên Lan chân quân im lặng nhìn ngôi nhà này, mà nhíu mày lại.
52/ 9
Thiên Lan chân quân không hề có ý định bước khẽ, cũng không có vẻ căng thẳng hay cẩn thận như gặp đại địch, ông chỉ có vẻ như đã phát giác ra gì đó, bèn đi về phía ngôi nhà nọ.
Ông bước đi trầm ổn tự nhiên, bình thản tự tin, trông hoàn toàn không sợ sệt, dường như trên đời này chẳng có thứ gì đáng để ông e ngại, cho dù đang ở dưới mê cung vắng lặng này, cho dù mới khi nãy, cảnh tượng như hàng vạn ác quỷ gào thét vừa xảy ra.
Ông trông có vẻ không tin trời đất, không kính quỷ thần, khinh bỉ vận mệnh, chỉ để tâm đến bản thân, cũng chỉ tin vào sức mạnh của chính mình.
Thế nên lúc đi tới, thậm chí ông còn không thèm bước khẽ lại, ẩn nấp ngụy trang, mà cứ tiến thẳng như thế, áo bào phất phơ, bước vào ngôi nhà trống vắng này.
Ngôi nhà bị bao trùm trong hào quang đỏ của huyết nguyệt, mang một sắc thái kỳ dị. Lúc mới nhìn qua, thậm chí còn cảm tưởng như phòng óc tường vách ở đây đều đẫm máu. Nếu ai gan hơi bé mà đến đây, e là sẽ chết khiếp. Có điều những thứ này đối với Thiên Lan chân quân mà nói, tất nhiên chỉ là ảo giác vô nghĩa.
thậm chí đến rung động nhỏ bé nhất trong ánh mắt ông cũng chẳng có, chỉ bình tĩnh nhìn bốn phía, nhìn chăm chú vào ngôi nhà này. Dưới ánh sáng đỏ, nơi này và bên ngoài đèu yên tĩnh như nhau, không có bất cứ tiếng động nào.
Tiếng động cực kỳ nhỏ thình lình xuất hiện khi này lúc này đã biến mất tăm, thậm chí giờ ngẫm lại, động tĩnh nhỏ đến mức chẳng thể tính là âm thanh đó có khả năng chỉ là một thoáng hoảng hốt hay là ảo giác trong chớp mắt.
Thiên Lan chân quân chau mày lại, đứng ở cổng căn nhà này, im lặng nhìn từng ngóc ngách ở đây, dường như đã chìm vào trong suy tư.
Cùng lúc đó, trong đình viện vắng vẻ sau nhà, dưới đáy giếng cạn, ở nơi bị bóng tối bao phủ, cái bóng đen nọ dường như đã hoàn toàn hóa thành một hòn đá không sinh khí, ngồi dính vào vách tường bất động, không có nhiệt độ, không có hơi thở, thậm chí không có nhịp tim.
Thậm chí y chẳng giống người chết, mà gần như một tảng đá không hơn không kém.
※※※
Thiên Lan chân quân đứng ở cổng một hồi lâu, vẫn chưa có động tác tiếp theo, xem ra ông có vẻ cũng không thể xác định được khi nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoặc là ông chỉ là phát giác ở phía ngôi nhà này có một dị động rất nhỏ vào khoảnh khắc đó, nhưng sau khi ông tìm tới, thì mọi động tĩnh đã hoàn toàn biến mất.
Vậy thì, đó là ảo giác, hay đã thật sự từng tồn tại đây?
Ánh mắt Thiên Lan chân quân sáng quắc, tiếp tục lướt mắt qua ngôi nhà, từ ông tỏa ra thứ khí tức đáng sợ vô hình, như thể đang len lỏi vào từng góc một trong ngôi nhà này.
Chốc sau, ông chợt sải bước, đi vào trong nhà.
Bên dưới cái giếng cạn tối om, bóng đen gần như đã rơi vào trạng thái im lìm nọ khẽ ngẩng đầu lên, thấp thoáng có một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong bóng tối.
Trông y có vẻ căng thẳng.
Tiếng bước chân “bộp bộp”, không vội không nhanh, vững vàng có lực đạp lên mặt đất. Tuy không hề có thanh thế to lớn gì, nhưng cái bóng nọ vẫn cảm giác được rõ mồn một. Sâu trong tầng đất bên dưới y, những sinh vật sống trong bóng tối, lũ côn trùng, quái thú cách xa mặt đất, có lẽ cả đời chưa từng thấy ánh sáng đều bắt đầu chạy nháo nhào, ra sức rời bỏ nơi này.
Cũng có một trận gió đột nhiên thổi qua đây.
Nơi này vốn dĩ gần như không có gió, cái bóng nọ như cảm giác được gì, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trên, rồi mơ hồ nhìn thấy một dáng người cao to vạm vỡ thình lình xuất hiện gần miệng giếng.
Ánh sáng của huyết nguyệt rọi xuống, chiếu dáng người to lớn của Thiên Lan chân quân xuống thành một cái bóng đen, bao phủ miệng giếng.
Thiên Lan chân quân đứng lại, từ tiền đường cho tới hậu viện này, đây là lần đầu tiên ông dừng lại.
Xung quanh quạnh hiu, ngoài ông ra, dường như không còn bất cứ thứ gì có sinh khí, không có điều gì bất thường, tất ngoài ngoài yên tĩnh ra thì vẫn chỉ có yên tĩnh, trống vắng, không sức sống.
Một lát sau, ánh mắt Thiên Lan chân quân đã quét qua tất cả mọi ngóc ngách ở đây, sau đó ông khẽ nhíu mày lại, rồi hướng mắt về cái giếng cạn ở góc chết cuối cùng.
※※※
Đại đội của Phù Vân ti chia ra thành nhiều nhóm nhỏ, lẻn vào trong Tiên thành rộng như biển cả. Tiếp theo sau một canh giờ, họ lại lặng lẽ hội tụ về một chỗ từ tứ phía, xuất hiện bên ngoài một căn nhà ở khu Chu Tước.
Chẳng nói chẳng rằng, họ đuổi hết tất cả những người không phận sự ở xung quanh đi, áp chế mọi tiếng động khác thường.
Nghe đồn, trước đây trong Tiên thành có lưu truyền một câu chuyện tiếu lâm vụng về, rằng cái tên Phù Vân ti của Chân Tiên minh có thể khiến trẻ con ngưng khóc đêm, dùng để cười nhạo bọn yeu nhân Ma giáo trong Tiên thành đều lẩn trốn như trẻ nít. Có điều xét từ tình hình hiện nay, uy danh của Phù Vân ti dù không đến mức ai cũng sợ như sợ hổ, nhưng ít nhất cũng khiến đa số mọi người cảm thấy kính sợ, nên gần như tất cả đều rất phối hợp, rời đi.
Thế là trong im lặng, người của Phù Vân ti đã bao vây nơi này.
Trên con đường dài bên ngoài ngôi nhà, Lục Trần và lão Mã đứng sóng vai nhau. Lão Mã nhin ngôi nhà không hề nhỏ đó, cảm thán một câu rằng đám tạp chủng Ma giáo này coi bộ cũng giàu có thật, sau đó lại trầm giọng nói với Lục Trần:
- Ta bảo này, ngươi nghĩ kẻ đang trốn trong ngôi nhà này liệu có phải chính là lão Ô Quy đó không?
Lục Trần trầm ngâm một lúc, gật đầu đáp:
- Ta nghĩ ít nhát cũng có bảy phần khả năng là lão. Thời gian trước chúng ta đã càn quét rất nhiều kẻ ẩn nấp của Ma giáo, gần như mọi hang ổ trong tối ngoài sáng đều đã bị chúng ta dọn sạch, Quỷ trưởng lão có gian trá xảo quyệt đến mấy, thì nơi để ẩn náu chắc chắn cũng càng ngày càng nhỏ lại. Mặt khác, hiện giờ Ma giáo, đặc biệt là ở Tiên thành, người được xưng tụng là đại nhân vật trong giáo, ngoài Quỷ trưởng lão ra, ta không nghĩ ra kẻ nào khác.
Lão Mã “ừ” một tiếng, có vẻ rất tán đồng lời của Lục Trần, trông mặt cũng tỏ ra kỳ vọng, ông nắm chặt tay, nói:
- Sau khi tiêu diệt con rùa đó rồi, ta xem xem lũ tạp chủng Ma giáo còn gây sóng gió bằng cách nào, chắc là sẽ diệt vong từ đây thôi!
Lục Trần cười cười, nói:
- Hy vọng là vậy.
Đoạn, hắn nhìn về phía ngôi nhà nọ, sâu trong đáy mắt lướt qua một tia thần sắc phức tạp.
Dù là mối thù sâu tựa birn, dù là không đội trời chung, dù Ma giáo đã suy yếu đến mức này, Lục Trần vẫn dốc hết sức, lại càng không phải nói đến việc mọi người đều muốn tiêu diệt chúng, nhưng dẫu sao Lục Trần cũng từng sống ở Ma giáo nhiều năm, chứng kiến môn phái đã duy trì nghìn năm này sắp đi đến đường cùng, trong lòng hắn cũng có chút cảm khái khó hiểu.
Bao hưng thịnh phồn hoa, anh kiệt oai hùng từng có, đều như mộng huyễn sương mai, nhạt dần khỏi lịch sử rồi, không bao giờ trở lại nữa.
Phía trước họ, còn có một bóng người rắn rỏi mà quyến rũ, đó là Huyết Oanh.
Sau khi bố trí tất cả xong, Huyết Oanh dường như cũng cảm giác được mình đã đến với thời khắc đỉnh cao trong cuộc đời.
Mới đầu Bạch Liên còn mỉm cười nhìn nàng, nhưng sau đó cảm thấy hình như nét mặt này không đúng cho lắm, liền sầm mặt xuống, tỏ ra nghiêm nghị; rồi một lúc sau, hình như nàng nghĩ mình nên đau thương hơn một chút, hốc mắt liền đỏ lên; sau đó thì thở dài một hơi, có vẻ bất lực và bi thương, nhìn vào đôi mắt trong trẻo đang chĩa vào mình không chớp lấy một lần của Tô Thanh Quân.
Bầu không khí dường như trở nên khó xử.
Tô Thanh Quân nhìn Bạch Liên chằm chằm một hồi, chợt lên tiếng:
- Lời muội nói là thật?
Bạch Liên hỏi ngược lại:
- Sao nào, tỷ không tin lời muội ư?
Tô Thanh Quân do dự một lúc, rồi gật đầu:
- Đúng là có chút không dám tin, ta cảm thấy Lục Trần không phải là loại người đó.
Bạch Liên cười khẩy một tiếng:
- Nghe cứ như tỷ rất hiểu hắn ấy, vậy tỷ nói xem, rốt cuộc thì hắn là loại người thế nào, dựa vào đâu mà tỷ không tin là hắn đã làm vậy với muội?
Tô Thanh Quân nhíu mà nhìn Bạch Liên, trầm mặc một lúc, đáp:
- Ta cảm thấy muội cũng là lạ, theo như những gì muội nói trước đây, nếu đúng là Lục Trần đã làm hại muội, thì hiện giờ chẳng phải nên tỏ ra bi thương thống khổ sao, nhưng trông muội vẫn như không có việc gì?
Bạch Liên im bặt, sau đó khẽ thở dài một hơi, mặt lộ nụ cười gượng gạo, đưa tay chạm nhẹ lên tim, nói với Tô Thanh Quân:
- Những chuyện này làm sao muội có thể tùy tiện nói ra được chứ? Kể cả có đi nữa, muội cũng sẽ giấu trong lòng. Cũng chỉ mình tỷ thôi, thời gian qua thân thiết với muội thế, có thể xem là người bạn đầu tiên mà muội thổ lộ tâm tình, muội mới không kìm được nói với tỷ.
Song Tô Thanh Quân chẳng để ý tới lời giải thích của nàng, chỉ nhíu mày nói:
- Nhưng mà, trông muội không giống như đau khổ cùng cực, dù là mấy ngày qua sau khi muội bị thương, khí sắc cũng không tệ, tâm trạng cũng rất tốt.
Bạch Liên hơi cụp mắt xuống, rồi nghiến răng, như đã hạ quyết tâm, nàng nói:
- Đã tới mức này rồi, thì muội xin nói thẳng với tỷ vậy.
- Hả?
Tô Thanh Quân ngỡ ngàng.
- Muội còn chuyện gì chưa nói với ta sao?
- Thực ra trong lòng muội đã thích hắn rồi.
Bạch Liên siết tay, dõng dạc nói với tư thế như tuyên bố với cả thế giới, song thực chất trước mặt cũng chỉ có mình Tô Thanh Quân.
Tô Thanh Quân kinh hãi thấy rõ, như thể bỗng chốc đã hoàn toàn không còn nhận ra thiếu nữ trước mặt mình đây nữa, nàng lắp bắp nói:
- Muội… muội nói gì? Nhưng mà, lúc này, chẳng phải muội vừa mới oán trách Lục Trần làm việc xấu với muội hay sao?
Bạch Liên “hừ” một tiếng, gương mặt thanh tú thoát tục tỏ ra thê lương, nàng đáp:
- Đúng thế, sự thật đúng là như vậy. Nhưng muội cũng nhanh chóng phát hiện ra, muội đã thích hắn thật rồi, cho dù hắn đã làm chuyện không bằng cầm thú đó với muội, muội vẫn thích hắn, nên mới cam tâm tình nguyện ở bên hắn.
Nàng liếc nhìn Tô Thanh Quân, ngữ khí càng lúc càng khẳng định:
- Ừm, tỷ biết đúng không, thời gian trước lúc bọn muội chưa lên núi, vẫn cùng sống trong ngôi nhà bên cầu Tẩy Mã, khu Bạch Hổ dưới chân núi.
Ắt hẳn là lần đầu tiên trong đời Tô Thanh Quân gặp một thiếu nữ như vậy, nghe thấy những lời này xong, vẻ kinh ngạc trên mặt đến tận lúc này vẫn chưa xuôi đi. Có lẽ mọi cử chỉ, lễ nghi mà nàng từng trải qua và được học từ nhỏ đến lớn đều đã bị thiếu nữ trước mắt mình làm cho vỡ nát trong nháy mắt.
Nhưng Tô Thanh Quân cũng không phải là kiểu nữ nhân đầu óc đơn giản, một hồi lâu sau, thần sắc nàng từ từ bình tĩnh lại, như đã nhận ra điều gì đó, nàng nhìn Bạch Liên với vẻ mặt nghi ngờ hơn:
- Không đúng, mấy lời này của muội, ta cứ cảm giác có vài điểm không đáng tin.
Bạch Liên liền hứng thú nhìn nàng:
- Nghe câu này, muội nghĩ có phải trong lòng tỷ tin tưởng Lục Trần hơn, và hơn cả việc tin tưởng muội không?
Trong nụ cười của nàng bỗng thoáng qua chút ác ý được giấu rất kỹ, nàng khẽ giọng nói:
- Tỷ chớ có quên, năm đó hắn đã làm gì với tỷ, và cả người nhà gì?
- Hắn không phải là một người tốt!
Bạch Liên tiếp tục dùng khẩu khí đanh thép nói với Tô Thanh Quân.
Tô Thanh Quân im lặng, một lát sau nàng bình tĩnh nói:
- Muội nói đúng, Lục Trần… hẳn không thể được xem là kiểu người tốt mà chúng ta nói. Nhưng ta vẫn cảm thấy, huynh ấy không thể làm ra chuyện này được.
Bạch Liên cười nhạt:
- Tỷ không phải nói đỡ cho hắn. cái tên Lục Trần đó, trước đây phiêu bạt trong cái thế giới bên ngoài mà tỷ mà muội đều không biết. Nói cho khách khí, hắn có rất nhiều chuyện mà tỷ đều không tỏ tường, tỷ không hiểu hắn một chút nào. Năm xưa lúc hắn đại khai sát giới, tỷ có ngờ được không?
Đoạn, nàng lại cường điệu:
- Hơn nữa muội cũng nói rồi, tuy ban đầu hắn cưỡng đoạt, nhưng sau đó muội thích hắn là tự nguyện, nên đã chịu ở bên hắn.
Tô Thanh Quân chỉ lắc đầu, ánh mắt thanh tịnh mà kiên định, điềm đạm nói:
- Không đâu, muội hãy còn là một đứa trẻ, huynh ấy không thể nào thích muội được…
Bạch Liên nhìn nét mặt đó của Tô Thanh Quân, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, có cảm giác như hàm răng ngứa ngáy. Sau khi nghe xong câu nói này, Bạch Liên bỗng sững sờ, chốc sau nàng nhảy dựng lên, như một con mèo con bị dẫm phải đuôi, nàng chuyển qua trạng thái nổi trận lôi đình, vẻ mặt giận giữ, la lớn:
- Nói xằng nói bậy, tỷ dựa vào đâu mà nói hắn không đời nào thích muội?
Tô Thanh Quân cũng giận thót mình bởi tiếng hét ghê gớm mà thê lương này của Bạch Liên, nàng ngạc nhiên trong thoáng chốc, rồi nhíu mày nói:
- Muội đừng la hét, cứ nói chuyện đàng hoàng. Lục Trần tuy có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ta tin rằng huynh ấy có đủ khả năng tự kiềm chế, cho dù đối diện với một sắc đẹp rung động lòng người, huynh ấy cũng…
Lúc nói được một nửa, Tô Thanh Quân bỗng dừng lại, không hiểu vì sao, gò má nàng bỗng nhiên ửng đỏ, như nghĩ đến chuyện gì đó, nhưng rồi cũng nhanh chóng bình thường trở lại, chỉ có điều thần sắc vẫn có chút u oán, nàng khẽ thở dài, xong nói:
- Huynh ấy không đời nào có ý đồ xấu với tiểu cô nương muội đâu, muội hà tất phải vu tội cho huynh ấy chứ?
Bạch Liên đập giường đứng dậy, sau đó tức tối nói:
- Câu này của tỷ có ý gì, chẳng lẽ tỷ nói muội không đủ tốt, không có tư cách hấp dẫn hắn sao?
Tô Thanh Quân ngẩn người, chợt im bặt, sau đó cười gượng nói:
- Ta bảo này, chuyện này liệu hai chúng ta có càng nói càng đi xa rồi không, giờ đang nói tới đâu rồi thế này?
Bạch Liên vẫn không phục, nàng nhanh nhẹn nhảy xuống giường, đứng trước mặt Tô Thanh Quân, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm mặt nói:
- Không được! Chuyện này muội nhất định phải nói rõ ràng với tỷ. Tỷ nhìn mặt muội đi?
Nói xong nàng chỉ tay vào mặt mình, rồi lại sờ soạng thân thể mình, nói:
- Nhìn tiếp thân thể của muội đi, ngực, eo, chân, thân hình này, không tốt hơn chín phần nữ nhân trong thiên hạ này ư? Tỷ dựa vào đâu mà nói ta không đủ tư cách?
Tô Thanh Quân nhìn nàng một lúc lâu, chợt bật cười, sắc mặt trỏ nên dịu dàng, nàng đưa tay ra, khẽ ôm Bạch Liên vào lòng.
Bạch Liên giãy giụa một lúc, có vẻ không muốn lắm, nhưng cuối cùng vẫn chẳng tách ra.
Tô Thanh Quân có phần cảm khái:
- Nghe tỷ tỷ một câu đi, muội đang ở thời kỳ đẹp nhất, sau này chắc chắn tiền đồ sẽ vô hạn, hà tất phải tự hắt nước bẩn vào mình? Thế đạo này gian nan hơn chúng ta tưởng nhiều. Nếu những lời ban nãy không cẩn thận bị lọt ra ngoài, Lục Trần chắc chắn sẽ phải chịu chút khó khăn, nhưng cũng chưa chắc sẽ bị thất thế hoàn toàn, thậm chí không khéo lại còn có người ngưỡng mộ huynh ấy chưa biết chừng. Ngược lại, chỉ có phụ nữ chúng ta, những lời cay nghiệt đó sẽ bám lấy muội không buông, theo muội suốt cả một đời.
- Không cần phải thế.
Tô Thanh Quân khẽ nói,
- Cho dù muội có ghét Lục Trần đến mấy, cũng không nhất thiết phải làm vậy.
Bạch Liên im lặng, dường như khoảnh khắc này, nàng bị lời nói thân thiết dịu dàng của Tô Thanh Quân đả động, có lẽ, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy ấm áp lạ thường suốt bao năm qua.
Một hồi lâu sau, nàng lên tiếng:
- Được rồi, nói thật, những lời khi nãy không phải là thật.
Tô Thanh Quân thở phào một hơi, nhoẻn miệng cười.
Bạch Liên nói tiếp:
- Muội cũng chẳng ghét gì Lục Trần, nhưng muội phải nói một câu với tỷ, ở người này, nhất định có rất nhiều bí mật. Có thể tỷ đã đoán đúng việc hắn không hề giở trò với ta, nhhưng trước đây thì sao, mười mấy năm qua hắn sống như thé nào, hắn có từng ở bên nữ nhân khác chưa, thậm chí còn chẳng phải một người, nữ nhân mà hắn từng lên giường cùng liệu có đến năm, mười người, hay thậm chí nhiều hơn?
Nói đến đoạn sau, sắc mặt nàng trông dần dần lạnh lùng, đến giọng nói cũng lạnh ngắt:
- Tỷ tốt với muội, vậy muội cũng nói thật với tỷ, cho dù những lời này không dễ nghe.
- Trước khi tỷ tin tưởng hắn, thích hắn, thì hãy nghĩ suy nghĩ những chuyện này đi.
Đoạn, Bạch Liên hờ hững đẩy tay Tô Thanh Quân ra, quay người đi về một phía.
Còn Tô Thanh Quân lúc này đã sững sờ đứng im một chỗ, sắc mặt dần dần tái đi.
52/ 5
Thế sự như một giấc chiêm bao, đời người mấy độ buồn thu.
Bất giác, Tiên thành lại bước vào mùa thu lá rụng tiêu điều. Tuy trong khoảng thời gian này, người của Chân Tiên minh và Phù Vân ti đang gióng trống khua chiêng tiến hành cuộc vây bắt cuối cùng với thế lực Ma giáo ở Tiên thành, nhằm tiêu diệt cái gai này hoàn toàn khỏi Tiên thành. Nhưng với đa số cư dân Tiên thành mà nói, những chuyện này không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, thậm chí còn có không ít người chẳng hề hay biết gì.
Mọi người sống trong thế giới của riêng mình, chỉ cần mọi thứ trong tầm mắt đều yên ắng thì sẽ tưởng rằng tất cả mọi người và cả thế giới đều bình an vô sự. Bởi thế, mà đa số mọi người mới sống trong vui vẻ và yên tâm, rất đơn giản, rất tĩnh lặng.
Cho đến khi, có thứ nào đó đánh thức mộng đẹp.
Hôm nọ, trời hơi u ám, gió thu thổi đến từ bình nguyên Tứ Hà có vẻ hiu hắt và mang chút hơi lạnh. Mây đen kéo đến trên trời, nhưng không hề có dấu hiệu sắp đổ mưa. Tóm lại, chỉ là một ngày âm u trông có vẻ rất bình thường.
Đa số mọi người trong Tiên thành cũng sinh hoạt như ngày thường, ai làm việc gì thì cứ làm việc nấy, vẫn náo nhiệt phồn hoa như thế. Ngọn Thiên Long đứng sừng sững, tượng Tứ đại thần thú cũng vẫn dõi theo tòa thành cổ xưa và khổng lồ này như trước.
Cho đến khi, bầu trời xuất hiện cảnh tượng khác thường.
Dường như hoàn toàn không có bất cứ điềm báo nào, giữa bầu trời phía trên Tiên thành, trong tầng mây u ám đó, đột nhiên, một dải sáng màu đỏ rực thình lình xuất hiện, sau đó vắt ngang trời từ Đông sang Tây, tựa như một giới tuyến chia bầu trời thành hai phần.
Ngay sau đó, có hào quang đỏ như máu bắn ra từ dải sáng ấy, phủ kín bầu trời, nhưng lạ ở chỗ, những hào quang này chỉ phủ về một bên của dải sáng, phần trời còn lại thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn đầy u ám.
Chẳng mấy chốc sau, bầu trời đã biến quái gở, một bên tối một bên đỏ như máu.
Đấy tất nhiên là thiên tượng kỳ lạ rất hiếm thấy, hơn nữa còn xảy ra bên trên bầu trời Tiên thành khiến cho vô số người trong tòa thành khổng lồ chỉ cần ngẩng đầu lên, là có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng này.
Hào quang đỏ như máu, phản chiếu trong mắt vô số người đang nhìn lên, hệt như một bể máu đang sôi sùng sục. Thứ cảnh tượng quỷ dị đó khiến người khác vô thức nín thở, như thể có chuyện đáng sợ nào đó sắp sửa xảy đến.
Có một khoảnh khắc, trong thành, ngoài thành, trên dưới Thiên Long sơn, đều chìm vào im lặng.
Vô số người đang nhìn bầu trời như bị xé làm hai mảnh phía trên, ngây ra như phỗng, lúng túng không biết làm thế nào.
Có điều dị tượng này không duy trì quá lâu, sau thời gian chưa đầy một chén trà, hồng quang trên trời nhạt dần. Rất nhanh, tất cả hào quang đều cuốn ngược trở lại rồi biến mất, đến cuối cùng dải sáng đỏ chia cắt bầu trời cũng theo đó mà tan biến.
Sắc trời lại trở về màu âm u trầm lặng, tất cả như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng trong thành ngoài thành, giữa vô số người, ngay lập tức vang lên biết bao nhiêu lời xì xào bàn tán, mỗi một ngóc ngách trong Tiên thành đều vang rền cả lên.
※※※
Trên Thiên Long, trước điện Côn Luân.
Thiên Lan chân quân và Lục Trần đứng sóng vai trước cửa đại điện, gần như cùng lúc khi bầu trời xuất hiện dị tượng, Thiên Lan chân quân vốn đang nói chuyện với Lục Trần trong đại điện đã cảm nhận được gì đó, liền lập tức ra ngoài nhìn lên trời, kéo theo cả Lục Trần cũng cơ bản chứng kiến được dị tượng kỳ quái hiếm thầy này từ đầu tới cuối.
Đến sau khi hồng quang tan biến hoàn toàn, tất cả có vẻ đã trở lại bình thường, hai sư đồ đứng trước Côn Luân đại điện đều chẳng lên tiếng nói gì.
Lục Trần liếc qua Thiên Lan chân quân. Nhìn từ một bên, hắn chợt phát hiện Thiên Lan chân quân ngày thường luôn điềm tĩnh lúc này gương mặt lại tỏ ra cảm khái lạ thường, như vui như buồn, rất khó phân biệt, cũng thật hiếm thấy.
Hẳn là đã cảm giác được ánh mắt của Lục Trần, Thiên Lan chân quân quay đầu lại, nhìn vào mắt hắn, thần sắc trở lại bình thường, ông mỉm cười nói:
- Thiên tượng này trước đây còn đã gặp chưa?
Lục Trần lắc đầu, đáp:
- Chưa bao giờ gặp.
Thiên Lan chân quân nói:
- Ừm, quả đúng là dị tượng hiếm thấy. Có điều trông vẻ mặt của con khi nãy, hình như cũng có suy nghĩ gì đó?
Lục Trần do dự một lúc, sau đó vẫn thành thật nói:
- Vâng, con cảm thấy hơi kỳ lạ, vì thoạt nhìn hồng quang trên trời lúc nãy khá giống với huyết nguyệt trong mê cung Ma giáo dưới lòng đất, Có điều cũng không đúng, dù sao thì cả huyệt động dưới lòng đất đều bao phủ bởi huyết nguyệt, còn bầu trời này lại bị phân làm hai, có vẻ kỳ lạ.
Thiên Lan chân quân nhìn hắn thêm một lần, sau đó gật đầu nói:
- Sự quan sát của con không tệ, quả thực có điểm giống với huyết nguyệt ở địa cung Ma tộc, hẳn là có mối liên quan mà chúng ta vẫn chưa nắm rõ.
Lục Trần ngẩn ra, nhưng từ đó mới bỗng chốc nghe ra nhiều điểm khác biệt trong lời nói của Thiên Lan chân quân, thế nên sau một thoáng do dự, hắn vẫn lên tiếng hỏi, trong đó có vài phần thăm dò:
- Lúc nãy người nói là địa cung Ma tộc? Chứ không phải là mê cung Ma giáo?
- Địa cung Ma tộc.
Thiên Lan chân quân nói thản nhiên.
Về việc Ma tộc rốt cuộc là gì, địa cung khổng lồ dưới lòng đất từ đâu xây nên, và những thứ đó có bí mật động trời nào, Thiên Lan chân quân không nói tỏ tường với Lục Trần. Ông chỉ điềm đạm hỏi Lục Trần:
- Chuyện Ma giáo thế nào rồi, đã tìm được chỗ ẩn thân của Quỷ trưởng lão chưa?
Lục Trần đáp:
- về cơ bản Tất cả bọn nằm vùng đã bị chúng ta nhổ sạch rồi, tâm huyết Ma giáo gầy dựng ở đây nhiều năm cũng gần như đổ bể. Tung tích của Quỷ trưởng lão tạm thời vẫn chưa tìm ra, nhưng qua các đợt lùng sục nghiêm mật của chúng ta, nơi mà lão có thể ẩn nấp đã không còn nhiều, cùng lắm khoảng hai tháng nữa là chúng ta có thể tóm được lão Ô Quy này.
Thiên Lan chân quân vừa cười vừa gật đầu:
- Làm khá lắm, lão Ô Quy đó gian trá xảo quyệt, quả thực rất phiền toái.
Nói xong ông lại trầm ngâm một lúc, rồi thôi cường, nghiêm mặt nói với Lục Trần:
- Có điều thế cục gần đây đã khác, ta cùng lắm chỉ có thể cho con một tháng, con dẫn theo cái gã tên Trần Hác đó, quân của Phù Vân tư do con và Huyết Oanh cùng chỉ huy, dốc toàn lực tóm lấy lão khốn đó.
Khóe miệng Lục Trần hơi nhếch lên, nhưng rất thông minh, hắn không truy vấn trong quá trình hành sự rốt cuộc là hắn hay Huyết Oanh làm chủ, mà chỉ đáp lời lại. Sai đó, hắn nhìn Thiên Lan chân quân, nói:
- Xem ra dị tượng hồng quang này có vẻ rất quan trọng với người?
Thiên Lan chân quân xua tay, nói:
- Sau này ta sẽ nói với con.
Đoạn, ông mỉm cười, chắp tay sau lưng đi vào trong đại điện, Lục Trần nhìn theo bóng lưng ông, bỗng kêu lên một tiếng:
- Cần người chết, hay người sống?
Thiên Lan chân quân thậm chí đến bước chân cũng không dừng lại, ông cứ đi tiếp, chỉ tùy ý phất tay, sau đó nói:
- Đều được.
Có câu này rồi thì Lục Trần không truy vấn nữa, nhìn từ một mức độ nào đó, lời nói này của Thiên Lan chân quân lại ban thêm cho hắn quyền lực rất lớn. Chỉ là lúc hắn ngoảnh đầu lại nhìn bầu trời yên ả đó, trên mặt lại từ từ thoáng nét âu lo lạ thường.
Hắn ngước lên ngẩn ngơ nhìn trời, nhưng bất luận thế nào cũng không nhìn ra được điểm khác thường, chứ đừng nói là huyết nguyệt thần bí quỷ dị dưới lòng đất mà hắn đang nghĩ đến.
Một vở kịch hoành tráng, dường như đang từ từ mở màn.
Trong lòng Lục Trần bỗng nhiên có cảm giác như vậy.
52/ 6
Ban ngày vốn là thời điểm yên tĩnh nhất của Phù Vân Ty trên núi Thiên Long, nhưng hôm nay lại khác.
Từ Phù Vân Ty, các loại mệnh lệnh dồn dập phát ra, tiếp đó được nhân thủ gấp rút truyền đi khắp nơi. Trong một khoảng thời gian ngắn, tựa như hòn đá ném xuống nước dậy lên tầng tầng đợt sóng, vô số người bắt đầu đổ về từ bốn phương tám hướng.
Lúc này trong đại điện đã có không ít người, phần lớn đều tỏ ra hết sức trang nghiêm. Giữa trung tâm, Huyết Oanh sóng vai đứng với Lục Trần, cách đó không xa là Lão Mã và Trần Hác đang yên lặng chờ lệnh.
Khác với đám người xung quanh hơi lộ vẻ bồn chồn, Huyết Oanh và Lục Trần lại có vẻ như chẳng biết đại sự gì kinh thiên động địa đang diễn ra, thần sắc vẫn thản nhiên như thường.
Huyết Oanh đảo mắt một vòng quanh đại điện, thoáng ngừng một chút trên mặt Trần Hác nhưng rồi nhanh chóng quay đi. Nàng hạ giọng chỉ đủ để Lục Trần đang đứng cạnh nghe thấy:
- Ngươi xem, tên Trần Hác kia có vẻ đang kích động đó.
Lục Trần hơi liếc sang, mặt vẫn không đổi sắc, nói:
- Có gì lạ đâu. Ban đầu hắn gia nhập là vì cảm thấy có thể giúp chúng ta bắt Quỷ Trưởng lão, rốt cục lâu như thế, đám nội gian Ma giáo bị bắt một loạt mà nhân vật cộm cán nhất mãi vẫn chưa thấy đâu. Hắn đứng ngồi không yên cũng là lẽ thường.
Huyết Oanh bỗng nở nụ cười:
- Bây giờ kẻ mong Quỷ Trưởng lão chết đi nhất chắc là hắn rồi, khéo hắn còn vội hơn Phù Vân Ty chúng ta mấy phần đó.
Lục Trần đảo mắt sang phía Trần Hác gần đó. Nhìn qua y không có biểu hiện gì khác lạ nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ thấy nắm tay y hơi siết lại, ánh mắt ngập nhuệ khí thi thoảng lại liếc ra bên ngoài đại điện, hình như có ý ngóng chờ nhân mã nhanh chóng đến đủ để lập tức đi làm đại sự, có vẻ hết sức sốt ruột.
Lục Trần thu lại ánh mắt, khẽ lắc đầu nhưng không nói gì.
Chỉ có điều khi sự chú ý của Huyết Oanh và Lục Trần đều dồn lên Trần Hác, lại không hề chú ý đến người đứng cạnh y. Khoảnh khắc này y cũng xoay đầu lại, tuy thần sắc vẫn như thường nhưng ánh mắt như điện nhìn thẳng vào hai người.
Do đã quá quen, mỗi người luôn vô ý thức xem nhẹ kẻ bên cạnh người nào đó, cho rằng hắn vẫn luôn như vậy, không có gì thay đổi. Có lẽ năm năm tháng tháng trôi qua khiến người ta tin tưởng đến mức không còn hoài nghi gì nữa, có lẽ sự tín nhiệm từ tận đáy lòng này không cho phép người ta ngờ vực.
Cũng như chúng ta luôn cho rằng, người bằng hữu kia vẫn vĩnh viễn đứng cạnh mình như một điều tất nhiên.
Cho dù ngươi có vĩ đại đến chừng nào, tâm tư kín đáo đến mức nào, cũng sẽ nghĩ như vậy.
Lục Trần dời mắt đi, chỉ thấy người tiến vào đại điện ngày càng nhiều, ngoài nhân mã Phù Vân Ty còn có không ít cao thủ Côn Luân được điều tới.
Y nhanh chóng nhìn ra Tô Thanh Quân giữa đám người, vừa khéo nữ tử kia cũng nhìn thấy y.
Lục Trần tươi cười gật đầu với nàng, nào ngờ Tô Thanh Quân chẳng những không cười đáp lại mà mặt mày còn lộ vẻ phức tạp, ánh mắt vẫn lạnh lùng, một lát sau vẫn không phản ứng lại, chỉ quay đầu bước đi, giả như không thấy hắn.
Lục Trần ngẩn ra, thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng ta giận rồi?
Nhưng gần đây mình có trêu gì đến nàng đâu, hay mấy hôm nay nàng ta gặp chuyện gì đó khiến cho trong lòng không thoải mái?
Thấy người đến đã đông, Huyết Oanh bèn liếc sang Lục Trần, ra chiều hỏi ý.
Lục Trần mỉm cười rồi hơi lùi ra sau nửa bước, tư thái có vẻ khiêm nhượng.
Huyết Oanh mỉm cười, cũng không từ chối, bước lên một bước. Hành động này lập tức thu hút ánh mắt mọi người, tiếng bàn luận xôn xao bên dưới lập tức ngưng bặt.
- Hôm nay ta muốn làm một chuyện lớn.
Huyết Oanh trực tiếp nói.
…
Dưới áp lực không ngừng từ Phù Vân Ty và Chân Tiên Minh, qua chiến dịch càn quét cực lớn nhắm vào Ma giáo, những kẻ nội gián cảm nhận được mối đe dọa khủng khiếp, thi thoảng nghe được tin đồng bạn đã chết, con đường phía trước càng lúc càng mờ mịt khiến chúng tuyệt vọng.
Sự tuyệt vọng khiến ngươi thống khổ, khiến ngươi điên cuồng, bức ngươi vào đường cùng, dù cho tín ngưỡng của ngươi từng vững như núi, vào thời khắc đó cũng phải sụp đổ.
Chuyện phải đến cũng đã đến.
Trong đội ngũ còn sót lại của Ma giáo rốt cục cũng xuất hiện những kẻ không chịu nổi. Bọn người này âm thầm kéo gần khoảng cách với Phù Vân Ty, sau đó, tương tự như mọi phản đồ trên đời, bọn chúng cần một lễ vật và một đầu danh trạng.
Đầu danh trạng này tất nhiên sẽ được nhanh chóng trình lên Huyết Oanh và Lục Trần. Đó là tin tình báo liên quan đến nơi ẩn nấp trong Tiên Thành của một nhân vật tầng lớp cao vô cùng thần bí của Ma giáo.
Sở dĩ tên phản đồ này biết rõ như vậy vì hắn được giao nhiệm vụ yểm hộ đại nhân vật kia tạm thời ẩn nấp.
Nhưng hiện tại, vị Khán Thủ Giả đang ẩn nấp kia đã hoàn toàn tỉnh ngộ, phát hiện mình đã tin lầm người, tất cả đều do Quỷ Trưởng lão đáng hận kia.
Mẹ nó. Thần thụ cái gì, truyền thuyết nhất thống tam giới cái gì, đều là lừa gạt, lão tử muốn sống!
Hắn không biết đại nhân vật này có thân phận gì, chỉ biết người này hẳn phải là một tên cộm cán trong giáo mới có tư cách trốn đến chỗ mình.
Tại đại điện Phù Vân Ty, sau một tiếng mở màn của Huyết Oanh, mọi người bắt đầu hành động. Thân phận của đại nhân vật đang ẩn nấp kia có lẽ đã được làm rõ, khoảng cách đến bước phá hủy hoàn toàn nguyên khí Ma giáo cũng chỉ còn một bước cuối cùng này.
Huyết Oanh nhanh chóng bố trí lại đội ngũ bên mình. Tất cả nhân thủ trong đại điện được chia làm các tổ có tổ trưởng. Cứ mười người được phân làm một đội tự giám sát lẫn nhau, phàm kẻ nào tự tiện rời khỏi đơn vị hoặc tìm cách báo tin ra ngoài sẽ bị giết chết tại chỗ.
Mọi người đều ngầm hiểu hàm nghĩa ẩn trong mệnh lệnh này. Chẳng qua là Huyết Oanh còn ngại trong đội ngũ Phù Vân Ty vẫn còn phần tử Ma giáo ẩn giấu, chiến dịch lần này lại rất có khả năng đang nhắm vào Quỷ Trưởng lão, vì vậy bất kể thế nào cũng không thể xảy ra điều bất ngờ.
Thiên La Địa Võng, một tiếng hiệu lệnh, bắt đầu triển khai.
Người trong đại điện vội vã nối bước nhau ra ngoài, Huyết Oanh và Lục Trần cũng bắt đầu xuất phát.
Thời khắc quan trọng như vậy, đương nhiên hai người bọn họ cũng muốn có mặt.
Có điều trên đường đi, Lục Trần chợt phát hiện Huyết Oanh chẳng có chút vẻ hưng phấn hay kích động nào, ngược lại còn thoáng lộ nét buồn bã. Đương nhiên nàng che giấu rất tốt, nếu không phải hắn theo sát bên cạnh sẽ không thể nào nhận ra.
Lục Trần đang muốn lên tiếng hỏi thăm, đột nhiên trong lòng khẽ động, vội vàng nhịn lại.
Hắn quay đầu nhìn đại điện nguy nga của Phù Vân Ty trên núi Thiên Long, tại thời khắc được ánh mặt trời chiếu xuống, nó càng trở nên rực rỡ chói mắt.
52/ 7
Lúc xuống núi, Trần Hác lẫn trong đội ngũ với nét mặt khẩn trương, có vẻ vừa kích động vừa có chút bất an. Y tìm được Lục Trần, vội vàng kéo hắn sang bên cạnh, thấp giọng hỏi:
- Trận vây bắt này, Thiên Lan Chân Quân có đến không?
Lục Trần nhíu mày nhìn Trần Hác, mặt lộ vẻ khác thường.
Trần Hác vội lắc đầu nói:
- Đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác. Đã quyết tâm gia nhập Chân Tiên Minh, ta biết rõ mình nên làm thế nào. Có điều…
Y ngừng lại nhìn quanh một lượt, sau đó mới tiến thật sát Lục Trần, thấp giọng:
- Có điều chuyện lớn của hôm nay thật quá quan trọng. Nếu người nọ là Quỷ Trưởng lão, chúng ta nhất định không thể để xảy ra sai sót, bằng không cơ hội tốt như vậy sẽ không đến lần hai.
Lục Trần trầm mặc giây lát, nói:
- Ngươi không có tí lòng tin nào vào nhân mã Phù Vân Ty sao?
Trần Hác cười khổ:
- Đương nhiên không phải vậy, Phù Vân Ty và Ma giáo giao chiến nhiều năm, ta biết rõ sự lợi hại của bọn họ. Nhưng ngươi cũng biết đó, Quỷ Trưởng lão là cây đại thụ cuối cùng của Ma giáo, bao năm qua vẫn luôn thần bí, dù ta là kẻ truyền tin nhiều năm của lão cũng không mò được ra chút tung tích nào. Nhân vật bực với đạo pháp thần thông như thế, hầu như không thể đoán trước.
Y hơi ngừng lại mới tiếp:
- Lỡ như Quỷ Trưởng lão có thủ đoạn gì đó đặc biệt giúp ẩn náu, hoặc đã âm thầm tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần Chân Quân, vậy thì phiền to. Chúng ta người đông, hẳn sẽ áp chế được lão, nhưng vạn nhất sơ sót sẽ rơi vào cảnh thương vong nặng nề, thậm chí để lão thoát hiểm… Nhưng nếu có Thiên Lan Chân Quân, chuyện sẽ khác hẳn.
Lời nói của y hết sức hợp tình hợp lý, Lục Trần nhất thời không cách nào phản bác được. Có điều hắn cũng không đồng ý hay trả lời mà suy tư một lúc rồi nói:
- Ngươi nói rất có lý, có điều sư phụ lão nhân gia như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hành tung khó lường. Chuyện hôm nay đều do Phù Vân Ty chủ trì, ông ấy tất biết rõ, có điều ông ấy có đến hay không, hoặc giả có ở đâu đó âm thầm quan sát hay không, ta cũng không rõ.
Trần Hác im lặng, hẳn là trong lòng y đã hiểu rõ, lập tức gật đầu với Lục Trần, xoay người đi thẳng.
Lục Trần nhìn theo bóng lưng của y, khẽ cau mày, giây lát sau cũng cất bước.
…
Dù thực lực ngươi hùng mạnh, chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng đi làm chuyện lớn, đương nhiên không thể dẫn một đội ngũ rồng rắn vênh váo đến đập cửa nhà người ta. Như vậy không gọi là uy phong mà gọi là ngu dốt.
Vừa xuống chân núi, đội ngũ tinh nhuệ đã âm thầm phân tán, như nước về biển lớn, trong nháy mắt đã không còn chút dấu vết. Dưới mặt biển yên ả kia chính là vô số mạch nước ngầm đang cuốn tới từ bốn phương tám hướng.
Lục Trần đã tách khỏi đội ngũ, bước đi trên đường lớn Tiên Thành. Thoạt nhìn hắn hết sức bình thường, chẳng khác nào một phàm nhân. Ngay lúc vừa bước tới khu phố bị phá hủy lúc trước thì phía sau chợt vang lên một loạt tiếng bước chân.
Lục Trần quay đầu lại thì thấy Lão Mã đang chạy tới sóng vai bên mình.
Ngày thường hai người cũng thường xuyên đi cùng nhau nên không sợ bị lộ hành tung. Lục Trần gật đầu với lão, lão Mã cũng mỉm cười đáp lại.
- Căng thẳng à? Đó là tên đầu não cuối cùng rồi.
Lão Mã hỏi.
Lục Trần thoáng nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười:
- Cũng khá. Ngươi khoan hãy nói, trước kia ta chưa nghĩ đến, nhưng nghe ngươi nói vậy mới phát hiện thì ra mình chẳng có chút kích động nào cả. Hẳn là do Ma giáo đã quá suy yếu, chúng ta đều không quá để tâm nữa.
Lão Mã cảm khái một tiếng:
- Ài, mới mấy năm trước còn cảm thấy Ma giáo là một con quái vật khổng lồ, là tử địch lớn nhất. Muốn diệt được chúng thật là khó như lên trời, không biết phải đổ bao nhiêu máu tươi. Rốt cục hôm nay lại thành ra thế này.
Lục Trần thản nhiên:
- Đời là vậy, nếu trước kia chúng không làm ra những chuyện như vậy thì làm sao lại suy bại đến mức này.
Lão Mã trầm mặc giây lát rồi gật đầu cười:
- Ngươi nói đúng.
Hai người sóng bước trên con phố nay đã bị nổ tan nát, một cái hố to chình ình chính giữa được bọc kín bằng vải, nhìn đám hộ vệ đứng canh xung quanh, Lục Trần và Lão Mã đều tự giác tránh đi xa một chút.
- Dạo này lu bu không rảnh qua đây, còn tưởng người ta lấp đi rồi chứ, sao vẫn thế này?
Nếu như vì cần một đường hầm xuống lòng đất thì thực ra chỉ cần để lại cái đường hầm là được rồi. Cái hố này chắn ngay đầu con phố náo nhiệt bậc nhất, lại tồn tại thời gian lâu vậy rồi, quả thực rất bất tiện.
Lão Mã liếc ngang liếc dọc một lượt mới thấp giọng nói:
- Theo ta được biết, gần đây không những không giảm bớt canh phòng mà thậm chí người ta còn điều thêm người đến đây, thủ đến giọt nước không lọt. Hiện giờ ngoài người của Điện Tinh Thần, nhân thủ Đường khẩu khác không cách nào xuống đó được.
Lục Trần dừng chân, thoáng trầm ngâm, nói:
- Hình như sau khi rời khỏi đó chúng ta không quay lại nữa.
Lão Mã nhún vai:
- Chẳng phải sao, có điều nghe ngươi tả, dưới ấy có vẻ cổ quái, cũng chẳng có gì hay ho.
Lục Trần chỉ mỉm cười không đáp. Lão Mã bước được vài bước, bỗng ho khan một tiếng, quay lại hỏi:
- Phải rồi, lúc xuống núi ta thấy Trần Hác chạy tới quấn lấy ngươi thì thầm một lúc, hắn có chuyện gì vậy?
Lục Trần không muốn nhiều chuyện, chỉ đáp:
- À, hắn còn chút khúc mắc, muốn hỏi ta nơi ở của lão trọc chết bầm, còn hỏi xem có qua đó được không.
Lão Mã lập tức biến sắc, Lục Trần nhìn thấy thế mới nói:
- Yên tâm, ta qua loa vài câu thôi, chưa nói gì cả.
Lão Mã lắc đầu:
- Không phải, thằng cha này đột nhiên muốn hỏi hành tung đại nhân làm gì? Hẳn là lòng hắn có ý khác?
Lục Trần thoáng trầm ngâm rồi lắc đầu:
- Có lẽ không phải vậy. Hiện tại kẻ muốn giết Quỷ Trưởng lão nhất ắt phải là Trần Hác. Nhưng hắn vẫn e sợ lão rùa trọc đó đạo hạnh quá cao, sợ rằng chúng ta để xổng mất.
Lão Mã gật đầu, lập tức lộ vẻ khinh thường:
- Hắn nghĩ nhiều quá rồi.
Lục Trần thoáng nở nụ cười, quay người bước đi. Mắt thấy đã sắp đi hết phố dài, bỗng nghĩ tới điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lại quay đầu nhìn về phía cái hố đang bị vải quây kín.
Đột nhiên Lục Trần ngẩn ra. Chỉ thấy ngay phía trên cái hố xuất hiện một đóa mây nhẹ nhàng phiêu hốt, sau đó yên lặng chìm xuống, biến mất sau tầng tầng lớp lớp bức vải, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Kia là gì?
52/ 8
Khác với cảnh tượng đông đảo đệ tử điện Tinh Thần bận tới bận lui dưới mê cung thời gian trước, hiện giờ tòa thành khổng lồ dưới lòng đất này tuy vẫn bị bao trùm trong hao quang màu đỏ kỳ dị, nhưng nhìn qua thì đã gần như không còn thấy bóng người nữa.
Người của điện Tinh Thần làm việc ở đây, không hiểu là do thứ không khí quái đản có ở khắp nơi mà lại khó nắm bắt đó gây bí bách, hay là họ đã làm xong việc mình cần làm, cho tới nay đều đã rút khỏi nơi này. Trong tòa thành khổng lồ dưới lòng đất, từng ngôi nhà cao lớn đứng lặng lẽ, vắng vẻ hiu quạnh, lại như đang im lặng chờ đợi chủ nhân của chúng trở về vào một lúc nào đó.
Một bóng dáng cao to vạm vỡ xuất hiện giữa cái động ngầm khổng lồ này, sải bước vào con đường dài trong thành trì dưới lòng đất. Lúc ánh sáng của huyết nguyệt chiếu xuống người y, thi thoảng còn chiết xạ ra vầng sáng quái dị.
Cho dù điện Tinh Thần đã sớm phong tỏa nơi này, không cho người ngoài ra vào, thậm chí cả đa số đường khẩu khác trong Chân Tiên minh cũng vậy nhưng lẽ dĩ nhiên Thiên Lan chân quân là một ngoại lệ. Trông từ xa, tấm áo bào rộng rãi của lão phất phơ giữa những bước chân, trông như đang đi giữa biển máu cuồn cuộn.
Mỗi một bước là tựa như để lại một dấu chân màu đỏ như máu trên mặt đất.
Thành trì không bóng người, trông đến quạnh quẽ tiêu điều, nhưng qua từng bước chân ông tiến vào tòa thành chìm giữa huyết quang này, dần dần, có một số phù văn kỳ quái uốn lượn xuất hiện trong tầm mắt.
Những phù văn nay được khắc trên mặt đường, góc tường, khung cửa, tảng đá và đủ các ngóc ngách, trông có vẻ như không hề liên quan nhau, nhưng thực tế lại liên kết thành một thể.
Vào một thời khắc nào đó, sau khi bước chân Thiên Lan chân quân vượt khỏi một giới tuyến vô hình, đột nhiên, như một hòn đá rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, tạo thành một sự dao động xung quanh ông.
Trong không khí, ánh sáng bỗng nhiên méo mó, rung rinh liên tục, như thể có một bức tường nước dựng trước mắt và đung đưa, tạo thành một tấm gương quái dị trước mặt Thiên Lan chân quân, phản chiếu bóng dáng ông. Nhìn như bỗng dưng xuất hiện thêm một người khác y hệt, ngay trước mắt lão, và cả hai đang lạnh lùng nhìn nhau.
Thần sắc Thiên Lan chân quân vẫn hết sức lạnh nhạt, ông hờ hững nhìn vào chính mình, sau đó sải bước đi qua.
Ông đi xuyên qua bóng người đó, không một tiếng động, tiếp tục tiến về phía trước, cái bóng đó còn quay người lại, nhìn bóng lưng ông, rồi mới mới bắt đầu rung rinh, sau đó từ từ biến mất giữa khoảng không.
Xung quanh lặng thinh, dường như bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Kỳ thực vốn dĩ trong huyệt động dưới lòng đất này, sau khi không còn mấy đệ tử điện Tinh Thần thì cơ bản chẳng còn tiếng động lớn nào nữa, vô cùng yên tĩnh. Nhưng đứng ở đây, chẳng nhiều thì ít cũng vẫn có một vài âm thanh, ví dụ như tiếng côn trùng kêu ở ngõ ngách nào đó, ví dụ như tiếng gió bay tới từ một cửa động nào đó.
Nhưng sau khi bước qua giới tuyến vô hình đó, tất cả mọi âm thanh trong tòa thành này đột nhiên biến mất toàn bộ.
Đó là sự yên tĩnh thật sự, dường như giới tuyến vô hình đó đã ngăn cách tất cả mọi âm thanh bên ngoài.
Thiên Lan chân quân nhìn xung quanh, chậm rãi gật đầu, vẻ mặt còn tỏ ra hài lòng, rồi tiếp tục đi về phía trước, tiến thẳng về pho tượng to lớn nối liền huyệt động với mặt đất ở trung tâm tòa thành này.
Trong mấy lần trước tới đây, Cổ Nguyệt chân quân của điện Tinh Thần đều ngồi tại nơi này, hai người gặp mặt đều nói chuyện phiếm mấy câu, lần này hiếm khi Cổ Nguyệt chân quân lại không có mặt, xem như là thật sự không một bóng người.
Thiên Lan chân quân trầm ngâm một chốc, ánh mắt dừng ở vị trí mà Cổ Nguyệt chân quân thường ngồi, một lúc sau, ông đi tới, đứng tại đó.
Tất cả dường như không có gì khác biệt, chỉ có điều là ở gần pho tượng đó hơn một chút thôi.
Lát sau, lúc Thiên Lan chân quân ngẩng đầu nhìn lên phía trên, liền nhanh chóng phát hiện, khi quan sát huyết nguyệt từ vị trí này, hình như có thể nhìn thấy một khe hở trong những tia sáng màu hồng quanh huyết nguyệt, giữa khe hở đó, huyết nguyệt dường như đang chậm rãi chuyển động.
Ban đầu, quanh huyết nguyệt căn bản không hề có khe hở nào, cho thấy rõ ràng là vừa mới xuất hiện không lâu.
Thiên Lan chân quân mỉm cười, có vẻ cũng không quá để tâm, sau đó ông đi thẳng tới cạnh pho tượng nọ, đưa bàn tay to chắc ấn lên trên.
Cảm giác chạm vào lạnh băng.
Pho tượng sừng sững bất động.
Nhưng sau một lúc, đột nhiên phía sau tảng đá đó, hình như chợt có thứ gì động đậy, tiếp theo đó, một luồng khí đáng sợ vụt ra từ sâu trong pho tượng. Đó là một làn khí thế hung mãnh, hơn nữa số lượng lại lớn tới mức khó tin, như thể có hàng nghìn hàng vạn ác quỷ bị giam giữ trong pho tượng khổng lồ này, khoảnh khắc vừa rồi bỗng cảm giác được hơi người, liền lập tức ào tới như một con sóng lớn.
Pho tượng vẫn không nhúc nhích, cứ như mọi động tĩnh đều không liên quan đến nó, nhưng sâu trong tảng đá đó, tiếng gào thét đáng sợ phảng phất vọng tới từ địa ngục, hết lớp này đến lớp kia, không ngừng nghỉ, điên cuồng xông về phía Thiên Lan chân quân.
Cạch, cạch, cạch…
Âm thanh quái dị và trầm thấp chậm rãi vang lên, vốn dĩ rất nhỏ, người thường gần như không thể nghe thấy. Nhưng ở trung tâm tòa thành cực kỳ im lặng này, thì lại nghe rõ mồn một, khiến người khác có cảm giác sởn tóc gáy.
Có điều trên mặt Thiên Lan chân quân không hề có lấy một chút sợ sệt, thậm chí lúc ông nhìn mặt đá của pho tượng đó, còn tỏ ra khinh miệt.
Tay ông bắt đầu chậm rãi nhấc lên, từ từ rời khỏi mặt đá.
Dường như chợt cảm giác được luồng khí tức ấm áp của máu thịt đang dần rời đi, những âm thanh quái đị phía sau tảng đá này chợt trở nên kích động. Muôn vàn tiếng gào thét kỳ lạ, thê lương, đáng sợ vang vọng, ra sức kêu gào, nhưng lại bị tảng đá đó giam cầm, mọi khát vọng của chúng đều hòa thành hư vô.
Bàn tay đó đã rời khỏi mặt đá.
“Vù” một tiếng, nhưng sợi dây đàn chợt vút cao, tất cả mọi tạp âm đều biến mất, dường như chưa bao giờ tồn tại.
Pho tượng vẫn là pho tượng, mặt đá vẫn là mặt đá, không một đổi thay, cũng không hề có bất cứ thứ gì quỷ dị xuất hiện nữa.
Thiên Lan chân quân hờ hững cúi đầu nhìn xuống dưới, tầm mắt hướng về nơi mà pho tượng ấy được chôn sâu dưới mặt đất, ông tỏ ra suy tư, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên huyết nguyệt, cuối cùng chợt khẽ thở ra một hơi, lẩm bẩm nói một mình:
- Sắp rồi, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi…
Nhưng còn chưa dứt lời, thình lình, Thiên Lan chân quân chợt cứng người lại, ông nhướn mày lên, quay phắt người lại, ánh mắt lạnh băng, tinh quang sáng rực đồng thời một luồng khí thế khó mà hình dung nổi ập đến từ tứ phương bát diện như trận hồng thủy.
Khoảnh khắc đó, thậm chí cả hào quang huyết sắc tràn ngập khắp nơi dường như cũng phải né tránh bóng người vạm vỡ này.
Sau đó, bốn bề lại hoàn toàn yên tĩnh, không một tiếng động, không một bóng người.
Nhưng trong đôi mắt sâu như đêm đen đó của Thiên Lan chân quân thì lại dập dềnh sóng động, ánh mắt lạnh lùng lướt qua chung quanh, một lúc sau, tầm mắt ông chậm rãi dừng lại ngay một ngôi nhà trong tòa thành ở gần đó.
Giữa hào quang lững lờ, xuyên qua cửa sổ, xuyên qua đình viện, xuyên qua hành lang, đường đá, đất trống không một bóng người giữa tĩnh mịch, sau đó, thêm một cái giếng cạn đã khô nước từ lâu.
Một cái bóng đen ẩn nấp sâu dưới đáy giếng, toàn thân không có chút nhiệt độ, không có lấy một hơi thở, cứ như một tảng đá tự nhiên, im lặng giữa khoảng tối này.
Tất cả chẳng qua là vừa rồi, khi mà luồng khí tức đáng sợ và quỷ dị trong pho tượng đó xuất hiện rồi bỗng dưng tan biết, tim y hơi đập nhanh hơn một chút.
※※※
Phía xa, Thiên Lan chân quân im lặng nhìn ngôi nhà này, mà nhíu mày lại.
52/ 9
Thiên Lan chân quân không hề có ý định bước khẽ, cũng không có vẻ căng thẳng hay cẩn thận như gặp đại địch, ông chỉ có vẻ như đã phát giác ra gì đó, bèn đi về phía ngôi nhà nọ.
Ông bước đi trầm ổn tự nhiên, bình thản tự tin, trông hoàn toàn không sợ sệt, dường như trên đời này chẳng có thứ gì đáng để ông e ngại, cho dù đang ở dưới mê cung vắng lặng này, cho dù mới khi nãy, cảnh tượng như hàng vạn ác quỷ gào thét vừa xảy ra.
Ông trông có vẻ không tin trời đất, không kính quỷ thần, khinh bỉ vận mệnh, chỉ để tâm đến bản thân, cũng chỉ tin vào sức mạnh của chính mình.
Thế nên lúc đi tới, thậm chí ông còn không thèm bước khẽ lại, ẩn nấp ngụy trang, mà cứ tiến thẳng như thế, áo bào phất phơ, bước vào ngôi nhà trống vắng này.
Ngôi nhà bị bao trùm trong hào quang đỏ của huyết nguyệt, mang một sắc thái kỳ dị. Lúc mới nhìn qua, thậm chí còn cảm tưởng như phòng óc tường vách ở đây đều đẫm máu. Nếu ai gan hơi bé mà đến đây, e là sẽ chết khiếp. Có điều những thứ này đối với Thiên Lan chân quân mà nói, tất nhiên chỉ là ảo giác vô nghĩa.
thậm chí đến rung động nhỏ bé nhất trong ánh mắt ông cũng chẳng có, chỉ bình tĩnh nhìn bốn phía, nhìn chăm chú vào ngôi nhà này. Dưới ánh sáng đỏ, nơi này và bên ngoài đèu yên tĩnh như nhau, không có bất cứ tiếng động nào.
Tiếng động cực kỳ nhỏ thình lình xuất hiện khi này lúc này đã biến mất tăm, thậm chí giờ ngẫm lại, động tĩnh nhỏ đến mức chẳng thể tính là âm thanh đó có khả năng chỉ là một thoáng hoảng hốt hay là ảo giác trong chớp mắt.
Thiên Lan chân quân chau mày lại, đứng ở cổng căn nhà này, im lặng nhìn từng ngóc ngách ở đây, dường như đã chìm vào trong suy tư.
Cùng lúc đó, trong đình viện vắng vẻ sau nhà, dưới đáy giếng cạn, ở nơi bị bóng tối bao phủ, cái bóng đen nọ dường như đã hoàn toàn hóa thành một hòn đá không sinh khí, ngồi dính vào vách tường bất động, không có nhiệt độ, không có hơi thở, thậm chí không có nhịp tim.
Thậm chí y chẳng giống người chết, mà gần như một tảng đá không hơn không kém.
※※※
Thiên Lan chân quân đứng ở cổng một hồi lâu, vẫn chưa có động tác tiếp theo, xem ra ông có vẻ cũng không thể xác định được khi nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoặc là ông chỉ là phát giác ở phía ngôi nhà này có một dị động rất nhỏ vào khoảnh khắc đó, nhưng sau khi ông tìm tới, thì mọi động tĩnh đã hoàn toàn biến mất.
Vậy thì, đó là ảo giác, hay đã thật sự từng tồn tại đây?
Ánh mắt Thiên Lan chân quân sáng quắc, tiếp tục lướt mắt qua ngôi nhà, từ ông tỏa ra thứ khí tức đáng sợ vô hình, như thể đang len lỏi vào từng góc một trong ngôi nhà này.
Chốc sau, ông chợt sải bước, đi vào trong nhà.
Bên dưới cái giếng cạn tối om, bóng đen gần như đã rơi vào trạng thái im lìm nọ khẽ ngẩng đầu lên, thấp thoáng có một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong bóng tối.
Trông y có vẻ căng thẳng.
Tiếng bước chân “bộp bộp”, không vội không nhanh, vững vàng có lực đạp lên mặt đất. Tuy không hề có thanh thế to lớn gì, nhưng cái bóng nọ vẫn cảm giác được rõ mồn một. Sâu trong tầng đất bên dưới y, những sinh vật sống trong bóng tối, lũ côn trùng, quái thú cách xa mặt đất, có lẽ cả đời chưa từng thấy ánh sáng đều bắt đầu chạy nháo nhào, ra sức rời bỏ nơi này.
Cũng có một trận gió đột nhiên thổi qua đây.
Nơi này vốn dĩ gần như không có gió, cái bóng nọ như cảm giác được gì, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trên, rồi mơ hồ nhìn thấy một dáng người cao to vạm vỡ thình lình xuất hiện gần miệng giếng.
Ánh sáng của huyết nguyệt rọi xuống, chiếu dáng người to lớn của Thiên Lan chân quân xuống thành một cái bóng đen, bao phủ miệng giếng.
Thiên Lan chân quân đứng lại, từ tiền đường cho tới hậu viện này, đây là lần đầu tiên ông dừng lại.
Xung quanh quạnh hiu, ngoài ông ra, dường như không còn bất cứ thứ gì có sinh khí, không có điều gì bất thường, tất ngoài ngoài yên tĩnh ra thì vẫn chỉ có yên tĩnh, trống vắng, không sức sống.
Một lát sau, ánh mắt Thiên Lan chân quân đã quét qua tất cả mọi ngóc ngách ở đây, sau đó ông khẽ nhíu mày lại, rồi hướng mắt về cái giếng cạn ở góc chết cuối cùng.
※※※
Đại đội của Phù Vân ti chia ra thành nhiều nhóm nhỏ, lẻn vào trong Tiên thành rộng như biển cả. Tiếp theo sau một canh giờ, họ lại lặng lẽ hội tụ về một chỗ từ tứ phía, xuất hiện bên ngoài một căn nhà ở khu Chu Tước.
Chẳng nói chẳng rằng, họ đuổi hết tất cả những người không phận sự ở xung quanh đi, áp chế mọi tiếng động khác thường.
Nghe đồn, trước đây trong Tiên thành có lưu truyền một câu chuyện tiếu lâm vụng về, rằng cái tên Phù Vân ti của Chân Tiên minh có thể khiến trẻ con ngưng khóc đêm, dùng để cười nhạo bọn yeu nhân Ma giáo trong Tiên thành đều lẩn trốn như trẻ nít. Có điều xét từ tình hình hiện nay, uy danh của Phù Vân ti dù không đến mức ai cũng sợ như sợ hổ, nhưng ít nhất cũng khiến đa số mọi người cảm thấy kính sợ, nên gần như tất cả đều rất phối hợp, rời đi.
Thế là trong im lặng, người của Phù Vân ti đã bao vây nơi này.
Trên con đường dài bên ngoài ngôi nhà, Lục Trần và lão Mã đứng sóng vai nhau. Lão Mã nhin ngôi nhà không hề nhỏ đó, cảm thán một câu rằng đám tạp chủng Ma giáo này coi bộ cũng giàu có thật, sau đó lại trầm giọng nói với Lục Trần:
- Ta bảo này, ngươi nghĩ kẻ đang trốn trong ngôi nhà này liệu có phải chính là lão Ô Quy đó không?
Lục Trần trầm ngâm một lúc, gật đầu đáp:
- Ta nghĩ ít nhát cũng có bảy phần khả năng là lão. Thời gian trước chúng ta đã càn quét rất nhiều kẻ ẩn nấp của Ma giáo, gần như mọi hang ổ trong tối ngoài sáng đều đã bị chúng ta dọn sạch, Quỷ trưởng lão có gian trá xảo quyệt đến mấy, thì nơi để ẩn náu chắc chắn cũng càng ngày càng nhỏ lại. Mặt khác, hiện giờ Ma giáo, đặc biệt là ở Tiên thành, người được xưng tụng là đại nhân vật trong giáo, ngoài Quỷ trưởng lão ra, ta không nghĩ ra kẻ nào khác.
Lão Mã “ừ” một tiếng, có vẻ rất tán đồng lời của Lục Trần, trông mặt cũng tỏ ra kỳ vọng, ông nắm chặt tay, nói:
- Sau khi tiêu diệt con rùa đó rồi, ta xem xem lũ tạp chủng Ma giáo còn gây sóng gió bằng cách nào, chắc là sẽ diệt vong từ đây thôi!
Lục Trần cười cười, nói:
- Hy vọng là vậy.
Đoạn, hắn nhìn về phía ngôi nhà nọ, sâu trong đáy mắt lướt qua một tia thần sắc phức tạp.
Dù là mối thù sâu tựa birn, dù là không đội trời chung, dù Ma giáo đã suy yếu đến mức này, Lục Trần vẫn dốc hết sức, lại càng không phải nói đến việc mọi người đều muốn tiêu diệt chúng, nhưng dẫu sao Lục Trần cũng từng sống ở Ma giáo nhiều năm, chứng kiến môn phái đã duy trì nghìn năm này sắp đi đến đường cùng, trong lòng hắn cũng có chút cảm khái khó hiểu.
Bao hưng thịnh phồn hoa, anh kiệt oai hùng từng có, đều như mộng huyễn sương mai, nhạt dần khỏi lịch sử rồi, không bao giờ trở lại nữa.
Phía trước họ, còn có một bóng người rắn rỏi mà quyến rũ, đó là Huyết Oanh.
Sau khi bố trí tất cả xong, Huyết Oanh dường như cũng cảm giác được mình đã đến với thời khắc đỉnh cao trong cuộc đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận