Thiên Ảnh
Chương 205: Hắc ám thu hút
Đêm đã khuya.
Lục Trần nằm trên giường, mắt hắn nhắm lại, trông dường như đang trong mộng đẹp.
Nhưng đột nhiên dường như hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên ngồi dậy, trong mắt dấy lên ngọn lửa màu đen quỷ dị. Khi từng món đồ quen thuộc ập vào mắt, sau khi phát hiện mình vẫn ở trong căn nhà gỗ quen thuộc, Lục Trần khẽ thở dài.
Hắn suy nghĩ thất thần một lát, sau đó tựa vào vách tường, vươn tay đẩy cửa sổ.
Một luồng ánh trăng trong trẻo như nước giáng xuống từ trên trời, xuyên qua cửa sổ tiến vào, chiếu trên người hắn.
Lục Trần nhìn trăng sáng trên trời, phát hiện trăng hôm nay tròn hơn hôm qua một chút, có lẽ qua mấy ngày nữa, sẽ có thể trăng tròn rồi.
Bệ cửa sổ dưới ánh trăng nhìn trắng bạc, gió lạnh thổi qua, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lục Trần nhìn cảnh đêm tịch liêu ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ tới bóng người ngồi trên bệ cửa sổ ngày hôm trước, khi đó Bạch Liên nhìn qua không giống một nhân vật thần bí hung ác, trái lại giống như một thiếu nữ đáng yêu.
Chỉ nghĩ tới đây, Lục Trần lập tức lắc đầu, quăng suy nghĩ nguy hiểm này ra sau đầu, Bạch Liên kia thực sự đáng yêu sao? Người có suy nghĩ như vậy chết dưới tay nàng hẳn là rất nhiều rồi.
Đúng lúc này, sắc mặt Lục Trần bỗng nhiên thay đổi, trong đôi mắt của hắn lại dấy lên ngọn lửa màu đen lần nữa. Ở phương xa, dường như có một lực lượng quen thuộc, hắn theo đuổi thứ này rất lâu, đúng là Phệ Huyết Trùng ba mắt quỷ dị này.
Lục Trần lập tức giật mình, sau khi trầm ngâm một lát tay nhấn cửa sổ một cái, lướt ra ngoài, sau đó thừa dịp ban đêm hắn hòa vào bóng tối, chạy vội trên đường núi.
…
Đông Phong buổi tối, gió tuyết đã mấy ngày, Nhàn Nguyệt Chân Nhân và Trác Hiền hai người đứng ở cửa động phủ của Bạch Liên, hai người nhìn nhau.
Nhàn Nguyệt Chân Nhân nhịn không được hỏi Trác Hiền:
- Nàng đi đâu vậy, hơn nửa đêm cấm đi lại ban đêm, nếu tiểu sư muội vẫn ở trên Côn Luân, lỡ như bị người khác thấy được, chính là tội danh bất kính môn quy.
Trác Hiền cười khổ một cái nói:
- Sư huynh, ta quả thực không biết. Tiểu sư muội thiên tư thông minh hơn người, trước giờ đều do sư tôn lão nhân gia tự mình dạy bảo, bình thường ta cũng không nói chuyện nhiều với nàng.
Nhàn Nguyệt Chân Nhân ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lại nhìn kỳ quan xinh đẹp dưới ánh trăng tia chớp bão tuyết vây quanh, sau đó thở một hơi thật dài.
…
Lục Trần tiến thẳng về phía trước trong bóng đêm, lao về phương xa nơi truyền đến loại khí quỷ dị kia. Cái mùi này rất kỳ quái, chẳng biết tại sao lại dẫn dắt lực lượng Lửa đen che giấu sâu nhất trong cơ thể hắn, thậm chí Lục Trần có một loại cảm giác, đó là cảm giác khao khát của Lửa đen và Hắc Viêm.
Chúng giống như là thợ săn đói khát đáng sợ, con mồi chính là Phệ Huyết Trung, chỉ cần có thể giết Phệ Huyết Trung, là có thể hấp thu được khí tức vong linh đáng sợ hơn.
Khí tức hắc ám này thực sự quá rõ ràng, giống như đèn sáng chỉ đường chỉ dẫn phương hướng cho Lục Trần. Nhưng khi hắn chạy tới đường núi kia, dù trước giờ Lục Trần to gan bình tĩnh, cũng phải biến sắc.
Trên đường núi tối mờ phía trước, có một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn đứng đó, hai tay nàng giơ cao, một chút tơ băng tỏa ra từ ngón tay nàng. Trên mặt đất bên cạnh nàng, Lục Trần thoáng thấy được thi thể của vài con Phệ Huyết Trung.
Đám Phệ Huyết Trùng kia gần như đều bị băng tuyết đóng chặt, nhìn qua bị đông cứng, đại khái là bị đông chết rồi. Lúc này, Bạch Liên cũng thấy được Lục Trần, ánh mắt khẽ nâng lên nhìn về phía hắn, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười ha ha:
- Thế nào, ta cũng lợi hại chứ?
Lục Trần nhìn thoáng qua những thi thể Phệ Huyết Trùng kia, nhịn không được cười khổ một tiếng, sau đó gật đầu nói:
- Lợi hại!
- Hừ!
Bạch Liên dường như bỗng cao hứng, buông hai tay đang giơ lên, đi về phía Lục Trần, sau đó thuận miệng nói:
- Đang muốn tới Phi Nhạn Đài tìm ngươi, không nghĩ tới nửa đường lại gặp phải thứ cổ quái này, cực kỳ hung ác ngoan độc, ta liền giết toàn bộ.
- Bội phục…
Lục Trần gật đầu nói với Bạch Liên.
Bạch Liên cười ha ha, bước chân không ngừng đi tới, đồng thời nói:
- Lời này của ngươi là thật lòng hay giả ý?
Lục Trần suy nghĩ nói:
- Loại công pháp vừa rồi của ngươi có khả năng khắc chế loại quái vật này, nhưng dù nói thế nào, vẫn rất lợi hại.
Bạch Liên tươi cười, lúc này nàng đi tới trước người Lục Trần, sau đó cười nói tự nhiên:
- Vậy sao ngươi lại tới đây, là tới đón ta sao…
- Đừng có nằm mơ, sao ta lại có thể tới đón ngươi?
Lục Trần xì mũi coi thường lời Bạch Liên nói, vừa định chế giễu nàng vài câu, liền thấy thân thể Bạch Liên đột nhiên lắc lư vài cái, hai mắt nhắm lại, không rên một tiếng giống như đột nhiên biến thành cái xác không hồn ngã xuống.
Lục Trần giật mình, vô ý thức vươn tay ôm lấy thân thể Bạch Liên, nhưng vừa tiếp xúc với thân thể nàng, sắc mặt Lục Trần biến đổi.
Tiếng gào thét dường như đến từ bóng đêm, lại đột nhiên nổ vang trước mắt hắn, một mảnh hắc ám dồn tới mạnh mẽ, lập tức cuốn tới bên người hắn.
Loại cảm giác này đúng là khí tức của quái trùng ba mắt, tuyệt đối không thểlầm.
Lục Trần biến sắc, đột nhiên vươn tay trực tiếp vạch tay áo bên phải của Bạch Liên tìm tòi, lập tức trông thấy một đạo hắc khí xuất hiện trên cổ tay cực kỳ trắng nõn của nàng, đồng thời một chỗ gồ từ mặt sau tay nàng đột nhiên nhảy lên, sau đó điên cuồng phóng tới, mắt thấy sẽ xông qua bả vai tiến thẳng vào lồng ngực.
…
Lục Trần hừ lạnh một tiếng, một tay chộp vào vai Bạch Liên, sau đó một trảo bổ xuống thực mạnh, trên năm đầu ngón tay lập tức biến thành màu đen, sau đó ngọn lửa màu đen tuôn trào từ trong tay hắn, thiêu đốt vào huyết nhục của Bạch Liên, khiến cho Bạch Liên hét thảm đau đớn, đúng lúc này, đạo hắc khí đang nhảy lên kia cũng lập tức ngừng lại.
Giống như nó nhìn thấy thứ đáng sợ nhất thế gian, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không dám xông về phía trước, trái lại quay đầu tháo chạy.
Chẳng qua lúc này một tay Lục Trần cầm bả vai Bạch Liên, tay kia lại thuận thế mà xuống, chặn trên khuỷu tay Bạch Liên.
Một lát sau, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét, có một con quái trùng ba mắt còn sống giương nanh múa vuốt vọt ra từ trong cổ tay Bạch Liên.
Sau khi quái trùng phá thể mà ra, miệng Bạch Liên ưm một tiếng, xụi lơ trên mặt đất, nhìn qua là té xỉu.
Lục Trần lại nhìn xem Phệ Huyết Trùng tà ác bay lên không trung dường như muốn chạy trốn, đột nhiên khẽ vươn tay, bắt được thân thể con Phệ Huyết Trung trên không kia.
Phệ Huyết Trung rống lên một tiếng, xoay đầu lại, dường như hoàn toàn bị chọc giận, đang muốn công kích Lục Trần, đột nhiên có một quầng Lửa đen giống như tấm màn, bỗng chốc thiêu đốt.
Thiêu đốt ngay trên tay Lục Trần.
Cùng là thiêu đốt, trên tay thậm chí chỗ cổ Bạch Liên đều phát lên ánh sáng đen quỷ dị.
Trước sau giáp kích, Phệ Huyết Trung lên trời không đường xuống đất không cửa, lập tức bị ngọn lửa màu đen hừng hực thiêu thành tro tàn.
Hết thảy chung quanh đều trở lại yên tĩnh, khôi phục ban đêm yên lặng.
Lục Trần trầm ngâm một lát, sau đó cúi người nhặt tất cả thi thể Phệ Huyết Trùng lên, rồi ôm Bạch Liên hôn mê bất tỉnh quay người nhanh chóng rời đi.
…
Lục Trần mang Bạch Liên trở về căn nhà gỗ của mình, kỳ thực trong lòng hắn cũng không quá muốn làm như vậy, nhưng hắn quả thực không biết đưa cô bé này đi đâu, cho dù hắn biết Bạch Liên là người của Bạch gia trong thành Côn Ngô, nhưng giờ phút này đêm hôm khuya khoắt, lại có lệnh cấm đi lại ban đêm, đương nhiên không có cách nào đưa qua.
Hết thảy chỉ có thể chờ tới hừng đông ngày mai.
Ngoại trừ điểm này, Lục Trần còn có lý do thứ hai khiến hắn không thể buông tha Bạch Liên, đó là quái trùng ba mắt đột nhiên xuất hiện. Loại quái trùng hung ác được xưng sát khí thượng cổ này tại sao lại đột nhiên vây công Bạch Liên chứ? Hắn cảm thấy vẫn phải làm rõ ràng vấn đề này.
Thân thể Bạch Liên, hoặc nói căn cơ đạo hạnh của Bạch Liên còn mạnh hơn xa sự tưởng tượng của Lục Trần, mới đầu Lục Trần còn dự tính Bạch Liên đại khái phải ngủ tới sáng, nhưng trên thực tế, Bạch Liên đã tỉnh chỉ sau hơn nửa canh giờ.
- Xảy ra chuyện gì?
Sau khi thấy được Bạch Liên tỉnh lại, Lục Trần cũng không có ý hỏi han ân cần, trực tiếp hỏi nàng.
Mà Bạch Liên nhìn qua cũng nói rất dứt khoát:
- Không biết!
- Ta hỏi chuyện đám quái trùng ba mắt kia, tại sao chúng nó lại đột nhiên công kích ngươi?
- Ta cũng không biết.
Bạch Liên cố gắng ngồi dậy, sau đó giống như phần lớn thời gian Lục Trần ngồi, nàng dựa vào tường bên bệ cửa sổ, sau đó nói:
- Dù sao ngay từ đầu không có bất kỳ dấu hiệu nào, giống như đột nhiên tuôn ra vài con, thiếu chút nữa nuốt sống ta.
Lục Trần nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy hơi nghi hoặc khó hiểu. Trái lại Bạch Liên dường như khá thoải mái, thừa dịp cơ hội rảnh rỗi khó được, nàng nhìn căn nhà gỗ hơi lộn xộn này, lại nhìn một chút cảnh đêm qua bệ cửa sổ, trên mặt lại nở nụ cười vui vẻ.
Có lẽ cảnh vật an tĩnh như vậy rốt cuộc khiến tâm tư Bạch Liên cũng bình yên trở lại, sau đó nàng trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nõi:
- Chẳng qua ta thấy được có một hiện tượng kỳ quái.
Tinh thần Lục Trần chấn động, nhìn chằm chằm vào nàng hỏi:
Bạch Liên nói:
- Tất cả quái trùng ba mắt vừa rồi kia, chẳng biết tại sao từ đầu đến cuối, dường như tất cả chúng nó đều nhìn chằm chằm vào cổ ta, giống như trên cổ ta có món ngon tuyệt thế gì đó.
Sắc mặt Lục Trần biến đổi, thấp giọng nói:
- Cổ của ngươi?
Bạch Liên cười nói:
- Chính là vết thương ngươi gây ra đến giờ còn chưa khỏi, sao ta có cảm giác, tuy rằng những quái trùng kia nhìn như không thông minh, nhưng có lẽ cảm thấy hết sức hứng thú đối với thứ mà ngươi tu luyện.
- Một ngày nào đó, chúng sẽ tìm tới ngươi.
Bạch Liên uy hiếp giống như tuyên án Lục Trần.
Lục Trần im lặng không nói, nghĩ thầm chẳng lẽ những Phệ Huyết Trung kia cũng cực kỳ khao khát lực lượng lửa đen sao? Lại nghĩ đến lực lượng hắc ám đáng sợ không cách nào tưởng tượng từng xuất hiện sâu trong Côn Luân từ cơn động đất lần trước.
Lục Trần nhìn Bạch Liên không nói gì.
Bạch Liên bị hắn nhìn cảm thấy hơi không thoải mái trong lòng, nhíu mày hỏi:
- Ngươi nhìn gì vậy?
Lục Trần thở dài nói:
- Tuổi còn nhỏ, trước tiên phủ thêm áo đi.
21/ 8
Bạch Liên ngây ra một chốc, sau đó đột nhiên thốt lên kinh ngạc, theo bản năng giơ hai tay ra che ngực. Có điều cánh tay phải nàng bị thương, mới nhấc lên được một nửa thì sắc mặt lập tức trắng bệch, đau đớn kêu thành tiếng, rồi lại rũ xuống, cuối cùng chỉ có một tay che ngực.
Song rất nhanh, chính lúc mặt đỏ, tim đập, kinh ngạc, chuẩn bị lớn tiếng mắng Lục Trần vô bỉ ổi vô sỉ, thì Bạch Liên chợt phát hiện phần lớn y phục vẫn còn đang mặc đàng hoàng trên người mình, thứ khuyết đi chỉ có phần ống tay áo từ vai trở xuống trên cánh tay phải bị thương là bị xé đi, để lộ da thịt ngọc ngà, và cũng rất quyến rũ.
Nhưng lúc này trên cánh tay nàng, vẫn có thể nhìn thấy rất rõ mấy vết thương, da thịt ở cổ tay bị rách, trên vai còn nhìn thấy rõ mồn một mấy dấu tay màu đen.
Lúc này Lục Trần lên tiếng:
- Ngươi kêu cái gì, chỉ rách một cái tay áo thôi, ta tốt bụng khuyên ngươi khoác áo vào tránh bị cảm lạnh, ngươi làm như bị người khác nhìn thấy hết toàn thân vậy.
Bạch Liên “phì” một tiếng, nhìn Lục Trần đầy khinh bỉ:
- Đường đường là nam nhân lại dùng miệng lưỡi lợi dụng ta, ngươi không biết xấu hổ à?
Lục Trần trợn trừng mắt:
- Này, tiểu cô nương nói cho rõ lại, cái gì mà ta lợi dụng ngươi? Vừa rồi ta đã phải liều mạng mới cứu được ngươi từ miệng con quái trùng ba mắt đó đấy.
Bạch Liên cười nhạt:
- Thôi bày trò đó đi, ta còn không hiểu lũ đàn ông thối các ngươi sao, chả phải đều thấy ta xinh đẹp, nên sinh lòng thèm thuồng, tâm tư xấu xa gì mà chẳng có, ngươi dám nói ngươi không có không?
- Ta không có!
Lục Trần nghiêm mặt, nói với Bạch Liên.
- Câu này ta phải nói cho rõ ràng với ngươi, một chút ý nghĩ đó ta cũng không có.
Bạch Liên nhìn hắn một cái, nói:
- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nói xem dung mạo ta thế nào? Có được xem là đẹp hay không?
- Dĩ nhiên là không…
Lục Trần dừng lại, xem ra vẫn không cách nào lừa được lương tâm của mình, trong miệng lẩm bẩm một tiếng, nói.
- Được rồi, đúng là rất đẹp, có điều ta không có hứng thú.
- Quỷ mới tin ngươi, nam nhân chẳng có tên nào tốt cả!
Lục Trần nói:
- Một tiểu cô nương như ngươi, rốt cuộc học được những thứ linh tinh đó từ đâu vậy? Mấy thủ đoạn hung tàn đó thì ta không đề cập nữa, nhưng chuyện nam nữ ngươi nhỏ thế này thì hiểu cái gì!
Bạch Liên tức tối:
- Ngươi chớ xem thường người khác, cái gì ta cũng hiểu hết!
Sau đó lại cười khẩy:
- Nếu ta không biết mấy thứ đó, e là đã bị lũ nam nhân thối các người lừa đến phương nào rồi.
Lục Trần nhìn nàng từ trên xuống dưới, đột nhiên bật cười, lắc đầu không nói gì nữa.
chẳng biết tại sao, Bạch Liên bị ánh mắt đó của hắn càng nhìn càng khó chịu, nên càng thêm tức tối, giận giữ nói:
- Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy mỹ nữ như bổn cô nương bao giờ à!
Lục Trần nghiêm mặt nói:
- Ngươi mắng ta đạo hạnh thấp khép, thủ đoạn hung tàn, phẩm đức tệ hại cũng được, dù sao mấy ngày qua chúng ta cũng đã tàn sát nhau mấy lần rồi, là địch chứ không phải bạn. Có điều bất kể thế nào, ngươi cũng không được vu oan ta thích tiểu cô nương như ngươi, ta không có hứng thú với ngươi.
Bạch Liên giận giữ, đập tay lên bệ cửa sổ:
- Ngươi nói rõ ràng cho ta, câu này có ý gì? Ngươi chửi ta xấu à?
Lục Trần nói:
- Ngươi không xấu, nhưng ta không phải đồ mù, không có hứng thú với ngươi.
Thấy Bạch Liên giận đến xanh mặt, như sắp đứng dậy gây chiến tới nơi, Lục Trần vội vàng xua tay nói:
- Này này này, rốt cuộc ngươi có gia giáo hay không vậy? Tuổi thì có chút, vẫn là một nữ hài tử, cả ngày động tí là đòi giết người, nghe ta nói hết có được không?
Bạch Liên nổi giận đùng đùng ngồi xuống lại, trừng mắt nhìn Lục Trần:
- Ngươi nói coi, câu này rốt cuộc là có ý gì?
Lục Trần nhún vai:
- Chẳng có ý gì, ta thích phụ nữ thật, nhưng đó phải là người con gái trưởng thành, một nhóc con mới mười tuổi như ngươi, làm sao ta có thể có hứng thú với ngươi được?
Bạch Liên sững sờ đôi chút, sắc mặt hơi dịu lại, nhưng ngay sau đó lại tỏ ra hồ nghi, nhìn Lục Trần nói:
- Lời ngươi nói là thật?
Lục Trần bật cười:
- Ta lừa ngươi làm gì, tóm lại nếu ngươi vẫn không yên tâm, thì giờ cứ đi đi, ta không tiễn nữa.
Bạch Liên ngẫm rồi khoác áo nói:
- Ta vẫn phải đi thôi, con người ngươi không đáng tin, ta phải tránh xa ngươi ra.
Lục Trần không biết nên khóc hay cười, bèn tránh đường, lắc đầu cười bảo:
- Vậy ngươi tốt nhất phải nói được làm được, sau này hãy tránh xa ta ra, đừng tới tìm ta nữa.
Bạch Liên đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn:
- Ngươi… có phải đã từng lên giường với người con gái khác?
Lục Trần ngây ra, sau đó thản nhiên gật đầu đáp:
- Phải.
- Thật buồn nôn!
Bạch Liên nói.
- Ngươi thì biết cái gì!
Lục Trần cười mắng một câu.
Bạch Liên nghĩ một lúc, nói:
- Ta không tin người con gái mà ngươi ngủ cùng lúc trước đẹp hơn ta, ngươi dựa vào đâu mà nói ta không bằng họ?
- Chậc…
Lục Trần á khẩu, chốc sau huơ tay đuổi Bạch Liên đi như đuổi côn trùng:
- Ta nói ngươi càng ngày càng vô lý rồi đấy, một tiểu cô nương như ngươi mà có thể hỏi được những lời này hay sao?
Bạch Liên chẳng lấy đó làm phiền, cười nhạt nói:
- Tiểu nữ hài có thể giết người lấy máu như ta không?
Lục Trần trừng mắt.
Bạch Liên nói với hắn:
- Ngươi nói rõ với ta thì ta sẽ đi ngay, bằng không chuyện này ta chưa làm rõ thì không thoải mái được!
Lục Trần nhìn gương mặt xinh đẹp thanh nhã thoát tục của nàng, như một tiên tử, đột nhiên nảy sinh một ảo giác không quá chân thực, lát sau hắn thở dài một hơi, bụng nghĩ, thế đạo đúng thực là yêu nghiệt hoành hành, người cổ quái đâu đâu cũng có.
- Được rồi, ta nói xong thì ngươi phải đi đấy.
Lục Trần nói với nàng.
- Phụ nữ và bé gái không giống nhau, ngoài gương mặt ra, trên người phụ nữ còn có rất nhiều điểm cũng có nét quyến rũ tương tự. Ngươi còn nhỏ, hiện tại vẫn chưa có. Nên ta thích những ngươi con gái khác, nhưng không có hứng thú với ngươi, ngươi cũng không phải lo ta sẽ làm chuyện gì thất lễ với ngươi. Ta nói như vậy, ngươi có thể hiểu rồi chứ?
Bạch Liên trừng mắt nhìn hắn, Lục Trần mặt thản nhiên, nghênh đón ánh mắt của nàng.
Hai người nhìn nhau một lúc, chợt mặt Bạch Liên ửng đỏ, đưa tay lên ôm ngực, phun một tiếng, nói:
- Vô sỉ! Hạ lưu! Không biết xấu hổ!
Nói xong, nàng quay người đi bỏ chạy. Chỉ để lại một mình Lục Trần đứng sững ngay tại chỗ, ngạc nhiên á khẩu, một lúc lâu sau mới ngơ ngác nói:
- Rốt cuộc ta đã làm gì mà lại mắng ta vô sỉ, hạ lưu rồi lại không biết xẩu hổ…
Tính đến đêm trăng tròn, vẫn còn năm ngày nữa.
Đối với phái Côn Luân có thể nói là trong chặt ngoài lỏng, hội bình nghị của tông môn có liên quan chặt chẽ với đại đa số tu sĩ cấp cao, nhưng với phần lớn đệ tử tạp dịch cấp thấp nhất mà nói, thì lại như hai thế giới khác nhau.
dạo gần đây tâm trạng chủ tọa Không Binh đường, Độc Không chân nhân rất tốt, nguyên nhân lớn nhất dĩ nhiên chính là vì đệ tử ruột của lão, Hà Nghị nhất cử xông lên cảnh giới Kim Đan, trở thành Kim Đan tu sĩ.
Xét về tuổi tác, Hà Nghị vẫn chưa đầy ba mươi, tuy lớn hơn đệ tử Tô Thanh Quân của Mộc Nguyên chân nhân bên chi Thiết vài tuổi, nhưng ở tuổi của y mà nói, có thể tu luyện đến cảnh giới Kim Đan vẫn là một thành tựu kinh thế hãi tục, tương lai chắc chắn có thể nói là không giới hạn.
Ít nhất thì trong các lời tán dương của chư vị trưởng lão chân nhân đồng môn, nhận xét về Hà Nghị dường như cũng giống với Tô Thanh Quân.
Nguyên Anh có thể, Chân nhân có hy vọng.
Trong lớp tu sĩ trẻ, đối với thiên chất, thiên tư, đánh giá về tiềm lực của họ, gần như không có lời nhận xét nào cao hơn câu này.
Cũng chính vì vậy, Độc Không chân nhân rất đỗi đắc ý, có điều trong tâm trạng mừng rõ này, cũng còn có một chút tì vết. Chẳng hạn như, ngày thường chưởng môn sư huynh là Nhàn Nguyệt chân nhân hay ủng hộ lão nhất thì dạo này không dễ chịu cho lắm, hoặc là đệ tử vừa thăng cấp của lão, Hà Nghị tuy tu thành Kim Đan, nhưng trông có vẻ chưa vui mừng, lúc nào cũng mang một bộ mặt nghiêm nghị.
Nguyên do việc này Độc Không chân nhân dĩ nhiên cũng biết rõ, hơn nữa nói ra thì, hai chuyện này đều bắt nguồn từ một việc, đó chính là sát nhân Ma giáo vạn ác.
Chuyện khi đó vừa lắng xuống, kết quả lại một lần nữa, lũ yêu nghiệt Ma giáo đó thực sự điên cuồng đến mức coi trời bằng vung, đáng hận là chúng lại nhát gian như chuột, căn bản không dám ra mặt đấu một trận, chỉ dám nấp trong xó xỉnh tối tăm, hãm hại những đệ tử tạp dịch gần như không có sức chiến đấu, khiến người khác khinh thường.
từ trước đến nay Độc Không chân nhân kiên định ủng hộ Nhàn Nguyệt chân nhân nhất, rất phản cảm với hành động của mấy vị chân nhân ở Bách Thảo đường. Rõ ràng là việc ác do yêu nghiệt Ma giáo làm, đám người Thiên Đăng, Minh Châu lại chĩa mũi dùi về phía chưởng môn sư huynh.
Có điều, tuy trong bụng lão nghĩ vậy, nhưng khi có người đề nghị lão để Hà Nghị đứng ra điều tra chuyện Ma giáo, thì Độc Không chân nhân vẫn kiên quyết từ chối.
Lão thực sự thương cho tên đồ đệ này của mình, không muốn để y bị cuốn vào cuộc phân tranh này thêm nữa. Thời gian này vì sắp tới hội bình nghị tông môn, nên lão cũng rất bận, có điều thỉnh thoảng rảnh rỗi, lão cũng gọi Hà Nghị đến di dạo cùng mình, coi như khuyên giải y chút đỉnh.
Lão hiểu rất rõ tên đồ đệ này của mình, thiên chất trác tuyệt, nhưng tâm tư quá thâm sâu, rất nhiều chuyện đều giấu kín trong lòng, còn cái chết cách đây một thời gian của Hà Cương, đệ đệ mà y coi trọng nhất, kỳ thực tác động đến Hà Nghị còn nặng nề hơn nhiều so với những gì mà y thể hiện ngoài mặt.
Vậy nên, hôm nay khi lão và Hà Nghị đi dạo nói chuyện trong núi, lão cũng cố tình gợi ý thoáng qua ở điều này cho y.
Hà Nghị là một người cực thông minh, gần như ngay lập tức y đã hiểu được thâm ý của sư phụ, liên bái tạ sư phụ, Độc Không chân nhân ngoài mặt thì mừng vui thanh thản, nhưng trong lòng vẫn thở dài.
Y càng tỏ ra bình thường, thì tức là vướng mắc trong lòng y vẫn chưa được hóa giải, chỉ có thể gác lại tương lai thôi.
Hai người đi được một lúc, đến khi chuẩn bị về núi, Hà Nghị lại nói với Độc Không chân nhân:
- Sư phụ, tạm thời con vẫn chưa muốn về, đi dạo ở đây một lát nữa. Người bận nhiều việc, hãy về trước đi ạ.
Độc Không chân nhân nhìn y, nói:
- Được rồi, vậy con hãy lưu tâm, những lời vừa nãy ta nói với con, cần phải ghi tạc trong lòng.
Hà Nghị mỉm cười đáp:
- Sư phụ cứ yên tâm, đệ tử hiểu rõ.
Độc Không chân nhân cười rồi bay lên không rời đi.
Hà Nghị nhìn bóng lưng sư phụ bay xa, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, chốc sau, y thở dài một hơi, trên mặt lộ mấy phần trống vắng, quay người đi về phía xa.
Nhưng mới đi được mấy bước, bước chân y đột nhiên cứng lại, mặt biến sắc, y bỗng phát hiện lúc này có một cái bóng cực kỳ lớn xuất hiện bên cạnh mình.
Như ma như quỷ, dù với cảnh giới hiện tại, y vẫn không hề phát giác ra!
21/ 9
Đối với một tu sĩ Kim đan, đạo hạnh cảnh giới có thể nói đã là vô cùng mạnh rồi. Đưa mắt nhìn cả giới tu chân, vô số tu sĩ, vô số môn phiệt, đi đến đâu cũng có thể được xem là cao thủ tinh anh. Còn với cảm giác nhạy bén của tu sĩ Kim đan, có lẽ nếu muốn động thủ, thì vẫn chưa phải là đối thủ của chân nhân cảnh giới Nguyên Anh, nhưng nếu Nguyên Anh chân nhân muốn thình lình đến gần tu sĩ Kim đan một cách thần không biết quỷ không hay, thì việc đó là cực kỳ khó.
Song thời điểm hiện tại, Hà Nghị lại đột nhiên gặp một người như vậy, một cái bóng cực lớn và phì nhiêu, thình lình xuất hiện bên cạnh y.
Gần trong gang tấc!
Giây khắc này, máu nóng toàn thân Hà Nghị dường như đều đông cứng hết, gần như theo bản năng, y gầm lên giận giữ, xoay người lùi lại. Đồng thời, y tung cánh tay ra, dùng đạo hạnh thần thông mạnh nhất của mình đánh ra ngoài.
Hào quang sáng ngờ vụt tỏa ra, đâm xuyên cái bóng đó, cơ thể y lùi về sau như mũi tên rời khỏi cung, mắt thấy sắp sửa phá tán bóng tối.
Nhưng chuyện quỷ dị lại xảy ra một lần nữa, cái bóng khổng lồ đó như ảnh tùy hình, bám theo, đi kèm dường như là một tiếng tay áo bay phần phật. Chớp mắt sau, tất cả thủ đoạn thần thông của Hà Nghị đều bị loại bỏ, tiên tán thành vô hình.
Đất trời tĩnh lặng, vạn vật vô thanh.
Một luồng khí truyền đến từ cái bóng phía trước Hà Nghị. Từ bóng người cao lớn lực lưỡng đó, có một khí thế như núi cao, áp về phía y như che trời đậy đất.
Hà Nghị run cầm cập, lảo đảo lùi về sau, đột nhiên chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống. Nhưng y dốc sức cố trụ lại, đến khi gã béo cao lớn đó cúi đầu xuống, ánh mắt đáp xuống mặt y.
Như kinh lôi đằng chân trời, lập tức nổ vang, đầu óc Hà Nghị trống rỗng, trong chớp mắt, y ngồi thẳng xuống mặt đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mặt tái mét, cắt không còn giọt máu.
Trước áp lực như biển động núi lở cuốn tới, y cảm giác xương cốt, máu thịt toàn thân như mất kiểm soát, có thể nổ tung ngay tức thì. Trong lòng y cũng vô cùng kinh hãi đây là lần đầu tiên trong đời y gặp một nhân vật đáng sợ đến vậy, một người dường như không phải ở nhân gian, tựa như thần thánh.
Thần thánh!
Ngay lúc đó, y đột nhiên mở bừng hai mắt!
Y nhìn chằm chằm vào bóng người vạm vỡ trước mặt. Không biết tại sao, dù ở gần ngay trước mắt, dù người đó hình như cũng đang nhìn y, nhưng trong đầu y vẫn không thể nào mường tượng được ra gương mặt của người nọ.
Đây là… thần uy của Hóa Thần chân quân?
Hà Nghị không dám nhìn nữa, y sợ nếu mình còn gắng gượng nữa sẽ sẽ tan thành mây khói thật mất, y chỉ đành cúi đầu, quỳ xuống mặt đất, khàn giọng nói:
- Đệ tử Hà Nghị, bái kiến… chân quân!
Hôm nay hiếm khi Tô Thanh Quân dậy sớm, chào hỏi Lục Trần rồi lại vội vàng xuống núi, đích đến là nhà nàng ở thành Côn Ngô. Lý do cũng rất đơn giản, Tô gia dưới núi nhắn tin, Tô Mặc tình hình vốn đã ổn trở lại, nhưng hai ngày nay lại trở nên gay go.
Lục Trần nhìn bóng lưng Tô Thanh Quân dần xa, sắc mặt hơi lạnh xuống, bụng thầm nhớ lại kẻ trông coi xác chết thần bí ở nghĩa mộ tối tăm đó.
Nhiếp Tâm thuật, thứ thủ đoạn thần thông vô cùng ghê gớm này, xem ra ngày đó y không hề nương tay với Tô Mặc, thực sự là đã đả thương đến căn cơ rồi.
Đứng trên Phi Nhạn đài đã quay về với yên tĩnh, sắc mặt Lục Trần thay đổi liên tục, hàng lông mày cau lại. Cục diện trước mặt đã bắt đầu ngày một hỗn loạn, thậm chí Lục Trần còn có cảm giác vượt ngoài dự liệu của hắn. Hơn nữa hắn cứ cảm thấy, trong chuyện này bắt đầu đã có một vài biến số mà hắn trước đây không hề ngờ tới.
Tên gian tế Ma giáo đó rốt cuộc là ai?
Y mai phục ở Côn Lôn sơn rốt cuộc là vì đại sự gì?
Tuy nhiên, tại sao người của Ma giáo dường như lại không biết đến sự tồn tại của hắn?
…
Biết bao nhiêu nghi hoặc đan xen nhau, khiến hắn như ngập trong mớ to vò, chỉ thấy trước mắt là hỗn độn, hoàn toàn không nhìn rõ được chuyện sắp xảy ra ở tương lai.
Năm ngày sau, chính là đêm trăng tròn rồi. theo ước định của tên nội gián Ma giáo, y và Lục Trần sẽ gặp nhau vào tối hôm đó, có lẽ đó sẽ là lúc chân tướng được làm rõ, nhưng chuyện liệu có đơn giản như vậy?
Có thể bản thân đã ở trong bóng tối quá lâu, nên Lục Trần cứ có cảm giác nghi hoặc. Theo bản năng, hắn luôn cảm thấy thế gian này không đời nào có chuyện đơn giản như vậy, có lúc hắn cũng biết mình như thế thực sự không đúng, nhưng thói quen từ nhiều năm lại khiến hắn không tự chủ được lại nghĩ vậy.
Có lẽ, vẫn nên chuẩn bị trước gì đó thì tốt hơn?
- Lão hói về chưa?
Giữa trưa, Lục Trần cũng đến thành Côn Ngô, trong Hắc Khâu các của lão Mã, hắn hỏi như vậy.
Nhìn thấy Lục Trần đến, A Thổ vô cùng vui mừng, chạy đến cạnh hắn nhảy lên nhảy xuống, tỏ ra hết sức thân mật.
Thấy A Thổ như vậy, Lục Trần cũng cười, không ngừng đưa tay ra xoa đầu nó, rồi giương mắt nhìn sang lão Mã.
Lão Mã nhún vai, nói:
- Không biết, có điều lần trước lão ấy đã đồng ý sẽ quay về trước đêm trăng tròn mà ngươi nói, chắc là cũng trong vòng mấy hôm nay thôi.
Lục Trần gật đầu:
- Tốt, nếu lão ấy về liên hệ với ngươi, ngươi nghĩ cách báo ta biết một tiếng, hoặc nói lão đến tìm ta. Ta có vài chuyện muốn hỏi lão.
Mắt lão Mã rực sáng:
- Sao vậy, có việc gì?
Lục Trần ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Có vài chuyện ta thấy rất lạ, muốn hỏi lão ấy xem sao.
có vẻ Lão Mã còn muốn truy hỏi gì nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt Lục Trần bèn nhanh chóng nuốt lời vào, qua một lúc gật đầu bảo:
- Được, ngươi cứ yên tâm, có tin ta sẽ thông báo với ngươi ngay.
Lục Trần cười gật đầu với ông, sau đó ngồi xuống ôm A Thổ chơi đùa một lúc, rồi mở miệng nói:
- Hôm nay ta sẽ đưa A Thổ đi, không để ở chỗ ngươi nữa.
Lão Mã nói:
- Ngươi định đưa đi đâu?
Lục Trần đáp:
- Cũng chưa cố định là đi đâu, cứ tìm một khu rừng cách thành xa một chút, để nó ở lại đó. Đợi qua đêm trăng tròn, khi làm xong việc, ta sẽ đến tìm nó.
Lão Mã nhíu mày:
- Để nó ở một mình nơi sơn dã? Liệu có sao không?
Lục Trần cười ha hả, sờ đầu A Thổ rồi đứng dậy:
- Không sao đâu, dạo gần đây con chó này lợi hại lắm, nó sống sót được mà. Phải không, A Thổ?
Hắn cúi đầu hỏi A Thổ.
A Thổ vẫy vẫy đuôi, sủa một tiếng “gâu gâu” như đáp lại lời hắn.
Lão Mã nhìn A Thổ, bỗng nhiên đưa tay ra hiệu với Lục Trần, bảo hắn theo mình đi tới một bên, rồi vẻ mặt hơi nghiêm túc, nói với Lục Trần:
- rốt cuộc Con chó này có vấn đề gì vậy?
Lục Trần nói:
- Đâu có vấn đề gì, rất tốt mà.
Lão Mã “hừ” một tiếng:
- Ngươi ít đem ra cái lời đó ra để lừa ta đi, A Thổ chắc chắn có khuyết điểm gì đó, nên ngươi mới lén lút mờ ám như vậy. Đúng rồi, có việc này vẫn chưa nói với ngươi, cũng liên quan đến nó đấy.
Lục Trần ngẩn người ra, nhìn lão Mã nghiêm mặt, không khỏi ngạc nhiên:
- Xảy ra chuyện gì à?
Lão Mã hít sâu một hơi, thấp giọng nói:
- Dạo gần đây, ta phát hiện xung quanh căn nhà này, thường xuyên xuất hiện xác động vật một cách khó hiểu, mèo hoang, chó hoang là nhiều nhất, thỉnh thoảng còn có chim, gà vịt. Tư thế chết của chúng cũng tương tự nhau, đều bị răng nhọn cắn đứt yết hầu, sau đó tắt thở, đổ máu rồi chết.
Lục Trần im lặng một lúc, sắc mặt cũng lạnh đi, liếc nhìn lão Mã, nói:
- Ông nghĩ sao?
Lão Mã chỉ vào A Thổ đằng xa, nói:
- Có phải nó làm hay không?
Lục Trần nói:
- Ta không ở trong thành, cũng không tận mắt nhìn thấy, ta không biết. Nhưng trước đây A Thổ chưa bao giờ làm chuyện như vậy.
Lão Mã nhìn xoáy vào mắt hắn:
Lục Trần nằm trên giường, mắt hắn nhắm lại, trông dường như đang trong mộng đẹp.
Nhưng đột nhiên dường như hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên ngồi dậy, trong mắt dấy lên ngọn lửa màu đen quỷ dị. Khi từng món đồ quen thuộc ập vào mắt, sau khi phát hiện mình vẫn ở trong căn nhà gỗ quen thuộc, Lục Trần khẽ thở dài.
Hắn suy nghĩ thất thần một lát, sau đó tựa vào vách tường, vươn tay đẩy cửa sổ.
Một luồng ánh trăng trong trẻo như nước giáng xuống từ trên trời, xuyên qua cửa sổ tiến vào, chiếu trên người hắn.
Lục Trần nhìn trăng sáng trên trời, phát hiện trăng hôm nay tròn hơn hôm qua một chút, có lẽ qua mấy ngày nữa, sẽ có thể trăng tròn rồi.
Bệ cửa sổ dưới ánh trăng nhìn trắng bạc, gió lạnh thổi qua, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lục Trần nhìn cảnh đêm tịch liêu ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ tới bóng người ngồi trên bệ cửa sổ ngày hôm trước, khi đó Bạch Liên nhìn qua không giống một nhân vật thần bí hung ác, trái lại giống như một thiếu nữ đáng yêu.
Chỉ nghĩ tới đây, Lục Trần lập tức lắc đầu, quăng suy nghĩ nguy hiểm này ra sau đầu, Bạch Liên kia thực sự đáng yêu sao? Người có suy nghĩ như vậy chết dưới tay nàng hẳn là rất nhiều rồi.
Đúng lúc này, sắc mặt Lục Trần bỗng nhiên thay đổi, trong đôi mắt của hắn lại dấy lên ngọn lửa màu đen lần nữa. Ở phương xa, dường như có một lực lượng quen thuộc, hắn theo đuổi thứ này rất lâu, đúng là Phệ Huyết Trùng ba mắt quỷ dị này.
Lục Trần lập tức giật mình, sau khi trầm ngâm một lát tay nhấn cửa sổ một cái, lướt ra ngoài, sau đó thừa dịp ban đêm hắn hòa vào bóng tối, chạy vội trên đường núi.
…
Đông Phong buổi tối, gió tuyết đã mấy ngày, Nhàn Nguyệt Chân Nhân và Trác Hiền hai người đứng ở cửa động phủ của Bạch Liên, hai người nhìn nhau.
Nhàn Nguyệt Chân Nhân nhịn không được hỏi Trác Hiền:
- Nàng đi đâu vậy, hơn nửa đêm cấm đi lại ban đêm, nếu tiểu sư muội vẫn ở trên Côn Luân, lỡ như bị người khác thấy được, chính là tội danh bất kính môn quy.
Trác Hiền cười khổ một cái nói:
- Sư huynh, ta quả thực không biết. Tiểu sư muội thiên tư thông minh hơn người, trước giờ đều do sư tôn lão nhân gia tự mình dạy bảo, bình thường ta cũng không nói chuyện nhiều với nàng.
Nhàn Nguyệt Chân Nhân ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lại nhìn kỳ quan xinh đẹp dưới ánh trăng tia chớp bão tuyết vây quanh, sau đó thở một hơi thật dài.
…
Lục Trần tiến thẳng về phía trước trong bóng đêm, lao về phương xa nơi truyền đến loại khí quỷ dị kia. Cái mùi này rất kỳ quái, chẳng biết tại sao lại dẫn dắt lực lượng Lửa đen che giấu sâu nhất trong cơ thể hắn, thậm chí Lục Trần có một loại cảm giác, đó là cảm giác khao khát của Lửa đen và Hắc Viêm.
Chúng giống như là thợ săn đói khát đáng sợ, con mồi chính là Phệ Huyết Trung, chỉ cần có thể giết Phệ Huyết Trung, là có thể hấp thu được khí tức vong linh đáng sợ hơn.
Khí tức hắc ám này thực sự quá rõ ràng, giống như đèn sáng chỉ đường chỉ dẫn phương hướng cho Lục Trần. Nhưng khi hắn chạy tới đường núi kia, dù trước giờ Lục Trần to gan bình tĩnh, cũng phải biến sắc.
Trên đường núi tối mờ phía trước, có một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn đứng đó, hai tay nàng giơ cao, một chút tơ băng tỏa ra từ ngón tay nàng. Trên mặt đất bên cạnh nàng, Lục Trần thoáng thấy được thi thể của vài con Phệ Huyết Trung.
Đám Phệ Huyết Trùng kia gần như đều bị băng tuyết đóng chặt, nhìn qua bị đông cứng, đại khái là bị đông chết rồi. Lúc này, Bạch Liên cũng thấy được Lục Trần, ánh mắt khẽ nâng lên nhìn về phía hắn, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười ha ha:
- Thế nào, ta cũng lợi hại chứ?
Lục Trần nhìn thoáng qua những thi thể Phệ Huyết Trùng kia, nhịn không được cười khổ một tiếng, sau đó gật đầu nói:
- Lợi hại!
- Hừ!
Bạch Liên dường như bỗng cao hứng, buông hai tay đang giơ lên, đi về phía Lục Trần, sau đó thuận miệng nói:
- Đang muốn tới Phi Nhạn Đài tìm ngươi, không nghĩ tới nửa đường lại gặp phải thứ cổ quái này, cực kỳ hung ác ngoan độc, ta liền giết toàn bộ.
- Bội phục…
Lục Trần gật đầu nói với Bạch Liên.
Bạch Liên cười ha ha, bước chân không ngừng đi tới, đồng thời nói:
- Lời này của ngươi là thật lòng hay giả ý?
Lục Trần suy nghĩ nói:
- Loại công pháp vừa rồi của ngươi có khả năng khắc chế loại quái vật này, nhưng dù nói thế nào, vẫn rất lợi hại.
Bạch Liên tươi cười, lúc này nàng đi tới trước người Lục Trần, sau đó cười nói tự nhiên:
- Vậy sao ngươi lại tới đây, là tới đón ta sao…
- Đừng có nằm mơ, sao ta lại có thể tới đón ngươi?
Lục Trần xì mũi coi thường lời Bạch Liên nói, vừa định chế giễu nàng vài câu, liền thấy thân thể Bạch Liên đột nhiên lắc lư vài cái, hai mắt nhắm lại, không rên một tiếng giống như đột nhiên biến thành cái xác không hồn ngã xuống.
Lục Trần giật mình, vô ý thức vươn tay ôm lấy thân thể Bạch Liên, nhưng vừa tiếp xúc với thân thể nàng, sắc mặt Lục Trần biến đổi.
Tiếng gào thét dường như đến từ bóng đêm, lại đột nhiên nổ vang trước mắt hắn, một mảnh hắc ám dồn tới mạnh mẽ, lập tức cuốn tới bên người hắn.
Loại cảm giác này đúng là khí tức của quái trùng ba mắt, tuyệt đối không thểlầm.
Lục Trần biến sắc, đột nhiên vươn tay trực tiếp vạch tay áo bên phải của Bạch Liên tìm tòi, lập tức trông thấy một đạo hắc khí xuất hiện trên cổ tay cực kỳ trắng nõn của nàng, đồng thời một chỗ gồ từ mặt sau tay nàng đột nhiên nhảy lên, sau đó điên cuồng phóng tới, mắt thấy sẽ xông qua bả vai tiến thẳng vào lồng ngực.
…
Lục Trần hừ lạnh một tiếng, một tay chộp vào vai Bạch Liên, sau đó một trảo bổ xuống thực mạnh, trên năm đầu ngón tay lập tức biến thành màu đen, sau đó ngọn lửa màu đen tuôn trào từ trong tay hắn, thiêu đốt vào huyết nhục của Bạch Liên, khiến cho Bạch Liên hét thảm đau đớn, đúng lúc này, đạo hắc khí đang nhảy lên kia cũng lập tức ngừng lại.
Giống như nó nhìn thấy thứ đáng sợ nhất thế gian, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không dám xông về phía trước, trái lại quay đầu tháo chạy.
Chẳng qua lúc này một tay Lục Trần cầm bả vai Bạch Liên, tay kia lại thuận thế mà xuống, chặn trên khuỷu tay Bạch Liên.
Một lát sau, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét, có một con quái trùng ba mắt còn sống giương nanh múa vuốt vọt ra từ trong cổ tay Bạch Liên.
Sau khi quái trùng phá thể mà ra, miệng Bạch Liên ưm một tiếng, xụi lơ trên mặt đất, nhìn qua là té xỉu.
Lục Trần lại nhìn xem Phệ Huyết Trùng tà ác bay lên không trung dường như muốn chạy trốn, đột nhiên khẽ vươn tay, bắt được thân thể con Phệ Huyết Trung trên không kia.
Phệ Huyết Trung rống lên một tiếng, xoay đầu lại, dường như hoàn toàn bị chọc giận, đang muốn công kích Lục Trần, đột nhiên có một quầng Lửa đen giống như tấm màn, bỗng chốc thiêu đốt.
Thiêu đốt ngay trên tay Lục Trần.
Cùng là thiêu đốt, trên tay thậm chí chỗ cổ Bạch Liên đều phát lên ánh sáng đen quỷ dị.
Trước sau giáp kích, Phệ Huyết Trung lên trời không đường xuống đất không cửa, lập tức bị ngọn lửa màu đen hừng hực thiêu thành tro tàn.
Hết thảy chung quanh đều trở lại yên tĩnh, khôi phục ban đêm yên lặng.
Lục Trần trầm ngâm một lát, sau đó cúi người nhặt tất cả thi thể Phệ Huyết Trùng lên, rồi ôm Bạch Liên hôn mê bất tỉnh quay người nhanh chóng rời đi.
…
Lục Trần mang Bạch Liên trở về căn nhà gỗ của mình, kỳ thực trong lòng hắn cũng không quá muốn làm như vậy, nhưng hắn quả thực không biết đưa cô bé này đi đâu, cho dù hắn biết Bạch Liên là người của Bạch gia trong thành Côn Ngô, nhưng giờ phút này đêm hôm khuya khoắt, lại có lệnh cấm đi lại ban đêm, đương nhiên không có cách nào đưa qua.
Hết thảy chỉ có thể chờ tới hừng đông ngày mai.
Ngoại trừ điểm này, Lục Trần còn có lý do thứ hai khiến hắn không thể buông tha Bạch Liên, đó là quái trùng ba mắt đột nhiên xuất hiện. Loại quái trùng hung ác được xưng sát khí thượng cổ này tại sao lại đột nhiên vây công Bạch Liên chứ? Hắn cảm thấy vẫn phải làm rõ ràng vấn đề này.
Thân thể Bạch Liên, hoặc nói căn cơ đạo hạnh của Bạch Liên còn mạnh hơn xa sự tưởng tượng của Lục Trần, mới đầu Lục Trần còn dự tính Bạch Liên đại khái phải ngủ tới sáng, nhưng trên thực tế, Bạch Liên đã tỉnh chỉ sau hơn nửa canh giờ.
- Xảy ra chuyện gì?
Sau khi thấy được Bạch Liên tỉnh lại, Lục Trần cũng không có ý hỏi han ân cần, trực tiếp hỏi nàng.
Mà Bạch Liên nhìn qua cũng nói rất dứt khoát:
- Không biết!
- Ta hỏi chuyện đám quái trùng ba mắt kia, tại sao chúng nó lại đột nhiên công kích ngươi?
- Ta cũng không biết.
Bạch Liên cố gắng ngồi dậy, sau đó giống như phần lớn thời gian Lục Trần ngồi, nàng dựa vào tường bên bệ cửa sổ, sau đó nói:
- Dù sao ngay từ đầu không có bất kỳ dấu hiệu nào, giống như đột nhiên tuôn ra vài con, thiếu chút nữa nuốt sống ta.
Lục Trần nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy hơi nghi hoặc khó hiểu. Trái lại Bạch Liên dường như khá thoải mái, thừa dịp cơ hội rảnh rỗi khó được, nàng nhìn căn nhà gỗ hơi lộn xộn này, lại nhìn một chút cảnh đêm qua bệ cửa sổ, trên mặt lại nở nụ cười vui vẻ.
Có lẽ cảnh vật an tĩnh như vậy rốt cuộc khiến tâm tư Bạch Liên cũng bình yên trở lại, sau đó nàng trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nõi:
- Chẳng qua ta thấy được có một hiện tượng kỳ quái.
Tinh thần Lục Trần chấn động, nhìn chằm chằm vào nàng hỏi:
Bạch Liên nói:
- Tất cả quái trùng ba mắt vừa rồi kia, chẳng biết tại sao từ đầu đến cuối, dường như tất cả chúng nó đều nhìn chằm chằm vào cổ ta, giống như trên cổ ta có món ngon tuyệt thế gì đó.
Sắc mặt Lục Trần biến đổi, thấp giọng nói:
- Cổ của ngươi?
Bạch Liên cười nói:
- Chính là vết thương ngươi gây ra đến giờ còn chưa khỏi, sao ta có cảm giác, tuy rằng những quái trùng kia nhìn như không thông minh, nhưng có lẽ cảm thấy hết sức hứng thú đối với thứ mà ngươi tu luyện.
- Một ngày nào đó, chúng sẽ tìm tới ngươi.
Bạch Liên uy hiếp giống như tuyên án Lục Trần.
Lục Trần im lặng không nói, nghĩ thầm chẳng lẽ những Phệ Huyết Trung kia cũng cực kỳ khao khát lực lượng lửa đen sao? Lại nghĩ đến lực lượng hắc ám đáng sợ không cách nào tưởng tượng từng xuất hiện sâu trong Côn Luân từ cơn động đất lần trước.
Lục Trần nhìn Bạch Liên không nói gì.
Bạch Liên bị hắn nhìn cảm thấy hơi không thoải mái trong lòng, nhíu mày hỏi:
- Ngươi nhìn gì vậy?
Lục Trần thở dài nói:
- Tuổi còn nhỏ, trước tiên phủ thêm áo đi.
21/ 8
Bạch Liên ngây ra một chốc, sau đó đột nhiên thốt lên kinh ngạc, theo bản năng giơ hai tay ra che ngực. Có điều cánh tay phải nàng bị thương, mới nhấc lên được một nửa thì sắc mặt lập tức trắng bệch, đau đớn kêu thành tiếng, rồi lại rũ xuống, cuối cùng chỉ có một tay che ngực.
Song rất nhanh, chính lúc mặt đỏ, tim đập, kinh ngạc, chuẩn bị lớn tiếng mắng Lục Trần vô bỉ ổi vô sỉ, thì Bạch Liên chợt phát hiện phần lớn y phục vẫn còn đang mặc đàng hoàng trên người mình, thứ khuyết đi chỉ có phần ống tay áo từ vai trở xuống trên cánh tay phải bị thương là bị xé đi, để lộ da thịt ngọc ngà, và cũng rất quyến rũ.
Nhưng lúc này trên cánh tay nàng, vẫn có thể nhìn thấy rất rõ mấy vết thương, da thịt ở cổ tay bị rách, trên vai còn nhìn thấy rõ mồn một mấy dấu tay màu đen.
Lúc này Lục Trần lên tiếng:
- Ngươi kêu cái gì, chỉ rách một cái tay áo thôi, ta tốt bụng khuyên ngươi khoác áo vào tránh bị cảm lạnh, ngươi làm như bị người khác nhìn thấy hết toàn thân vậy.
Bạch Liên “phì” một tiếng, nhìn Lục Trần đầy khinh bỉ:
- Đường đường là nam nhân lại dùng miệng lưỡi lợi dụng ta, ngươi không biết xấu hổ à?
Lục Trần trợn trừng mắt:
- Này, tiểu cô nương nói cho rõ lại, cái gì mà ta lợi dụng ngươi? Vừa rồi ta đã phải liều mạng mới cứu được ngươi từ miệng con quái trùng ba mắt đó đấy.
Bạch Liên cười nhạt:
- Thôi bày trò đó đi, ta còn không hiểu lũ đàn ông thối các ngươi sao, chả phải đều thấy ta xinh đẹp, nên sinh lòng thèm thuồng, tâm tư xấu xa gì mà chẳng có, ngươi dám nói ngươi không có không?
- Ta không có!
Lục Trần nghiêm mặt, nói với Bạch Liên.
- Câu này ta phải nói cho rõ ràng với ngươi, một chút ý nghĩ đó ta cũng không có.
Bạch Liên nhìn hắn một cái, nói:
- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nói xem dung mạo ta thế nào? Có được xem là đẹp hay không?
- Dĩ nhiên là không…
Lục Trần dừng lại, xem ra vẫn không cách nào lừa được lương tâm của mình, trong miệng lẩm bẩm một tiếng, nói.
- Được rồi, đúng là rất đẹp, có điều ta không có hứng thú.
- Quỷ mới tin ngươi, nam nhân chẳng có tên nào tốt cả!
Lục Trần nói:
- Một tiểu cô nương như ngươi, rốt cuộc học được những thứ linh tinh đó từ đâu vậy? Mấy thủ đoạn hung tàn đó thì ta không đề cập nữa, nhưng chuyện nam nữ ngươi nhỏ thế này thì hiểu cái gì!
Bạch Liên tức tối:
- Ngươi chớ xem thường người khác, cái gì ta cũng hiểu hết!
Sau đó lại cười khẩy:
- Nếu ta không biết mấy thứ đó, e là đã bị lũ nam nhân thối các người lừa đến phương nào rồi.
Lục Trần nhìn nàng từ trên xuống dưới, đột nhiên bật cười, lắc đầu không nói gì nữa.
chẳng biết tại sao, Bạch Liên bị ánh mắt đó của hắn càng nhìn càng khó chịu, nên càng thêm tức tối, giận giữ nói:
- Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy mỹ nữ như bổn cô nương bao giờ à!
Lục Trần nghiêm mặt nói:
- Ngươi mắng ta đạo hạnh thấp khép, thủ đoạn hung tàn, phẩm đức tệ hại cũng được, dù sao mấy ngày qua chúng ta cũng đã tàn sát nhau mấy lần rồi, là địch chứ không phải bạn. Có điều bất kể thế nào, ngươi cũng không được vu oan ta thích tiểu cô nương như ngươi, ta không có hứng thú với ngươi.
Bạch Liên giận giữ, đập tay lên bệ cửa sổ:
- Ngươi nói rõ ràng cho ta, câu này có ý gì? Ngươi chửi ta xấu à?
Lục Trần nói:
- Ngươi không xấu, nhưng ta không phải đồ mù, không có hứng thú với ngươi.
Thấy Bạch Liên giận đến xanh mặt, như sắp đứng dậy gây chiến tới nơi, Lục Trần vội vàng xua tay nói:
- Này này này, rốt cuộc ngươi có gia giáo hay không vậy? Tuổi thì có chút, vẫn là một nữ hài tử, cả ngày động tí là đòi giết người, nghe ta nói hết có được không?
Bạch Liên nổi giận đùng đùng ngồi xuống lại, trừng mắt nhìn Lục Trần:
- Ngươi nói coi, câu này rốt cuộc là có ý gì?
Lục Trần nhún vai:
- Chẳng có ý gì, ta thích phụ nữ thật, nhưng đó phải là người con gái trưởng thành, một nhóc con mới mười tuổi như ngươi, làm sao ta có thể có hứng thú với ngươi được?
Bạch Liên sững sờ đôi chút, sắc mặt hơi dịu lại, nhưng ngay sau đó lại tỏ ra hồ nghi, nhìn Lục Trần nói:
- Lời ngươi nói là thật?
Lục Trần bật cười:
- Ta lừa ngươi làm gì, tóm lại nếu ngươi vẫn không yên tâm, thì giờ cứ đi đi, ta không tiễn nữa.
Bạch Liên ngẫm rồi khoác áo nói:
- Ta vẫn phải đi thôi, con người ngươi không đáng tin, ta phải tránh xa ngươi ra.
Lục Trần không biết nên khóc hay cười, bèn tránh đường, lắc đầu cười bảo:
- Vậy ngươi tốt nhất phải nói được làm được, sau này hãy tránh xa ta ra, đừng tới tìm ta nữa.
Bạch Liên đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn:
- Ngươi… có phải đã từng lên giường với người con gái khác?
Lục Trần ngây ra, sau đó thản nhiên gật đầu đáp:
- Phải.
- Thật buồn nôn!
Bạch Liên nói.
- Ngươi thì biết cái gì!
Lục Trần cười mắng một câu.
Bạch Liên nghĩ một lúc, nói:
- Ta không tin người con gái mà ngươi ngủ cùng lúc trước đẹp hơn ta, ngươi dựa vào đâu mà nói ta không bằng họ?
- Chậc…
Lục Trần á khẩu, chốc sau huơ tay đuổi Bạch Liên đi như đuổi côn trùng:
- Ta nói ngươi càng ngày càng vô lý rồi đấy, một tiểu cô nương như ngươi mà có thể hỏi được những lời này hay sao?
Bạch Liên chẳng lấy đó làm phiền, cười nhạt nói:
- Tiểu nữ hài có thể giết người lấy máu như ta không?
Lục Trần trừng mắt.
Bạch Liên nói với hắn:
- Ngươi nói rõ với ta thì ta sẽ đi ngay, bằng không chuyện này ta chưa làm rõ thì không thoải mái được!
Lục Trần nhìn gương mặt xinh đẹp thanh nhã thoát tục của nàng, như một tiên tử, đột nhiên nảy sinh một ảo giác không quá chân thực, lát sau hắn thở dài một hơi, bụng nghĩ, thế đạo đúng thực là yêu nghiệt hoành hành, người cổ quái đâu đâu cũng có.
- Được rồi, ta nói xong thì ngươi phải đi đấy.
Lục Trần nói với nàng.
- Phụ nữ và bé gái không giống nhau, ngoài gương mặt ra, trên người phụ nữ còn có rất nhiều điểm cũng có nét quyến rũ tương tự. Ngươi còn nhỏ, hiện tại vẫn chưa có. Nên ta thích những ngươi con gái khác, nhưng không có hứng thú với ngươi, ngươi cũng không phải lo ta sẽ làm chuyện gì thất lễ với ngươi. Ta nói như vậy, ngươi có thể hiểu rồi chứ?
Bạch Liên trừng mắt nhìn hắn, Lục Trần mặt thản nhiên, nghênh đón ánh mắt của nàng.
Hai người nhìn nhau một lúc, chợt mặt Bạch Liên ửng đỏ, đưa tay lên ôm ngực, phun một tiếng, nói:
- Vô sỉ! Hạ lưu! Không biết xấu hổ!
Nói xong, nàng quay người đi bỏ chạy. Chỉ để lại một mình Lục Trần đứng sững ngay tại chỗ, ngạc nhiên á khẩu, một lúc lâu sau mới ngơ ngác nói:
- Rốt cuộc ta đã làm gì mà lại mắng ta vô sỉ, hạ lưu rồi lại không biết xẩu hổ…
Tính đến đêm trăng tròn, vẫn còn năm ngày nữa.
Đối với phái Côn Luân có thể nói là trong chặt ngoài lỏng, hội bình nghị của tông môn có liên quan chặt chẽ với đại đa số tu sĩ cấp cao, nhưng với phần lớn đệ tử tạp dịch cấp thấp nhất mà nói, thì lại như hai thế giới khác nhau.
dạo gần đây tâm trạng chủ tọa Không Binh đường, Độc Không chân nhân rất tốt, nguyên nhân lớn nhất dĩ nhiên chính là vì đệ tử ruột của lão, Hà Nghị nhất cử xông lên cảnh giới Kim Đan, trở thành Kim Đan tu sĩ.
Xét về tuổi tác, Hà Nghị vẫn chưa đầy ba mươi, tuy lớn hơn đệ tử Tô Thanh Quân của Mộc Nguyên chân nhân bên chi Thiết vài tuổi, nhưng ở tuổi của y mà nói, có thể tu luyện đến cảnh giới Kim Đan vẫn là một thành tựu kinh thế hãi tục, tương lai chắc chắn có thể nói là không giới hạn.
Ít nhất thì trong các lời tán dương của chư vị trưởng lão chân nhân đồng môn, nhận xét về Hà Nghị dường như cũng giống với Tô Thanh Quân.
Nguyên Anh có thể, Chân nhân có hy vọng.
Trong lớp tu sĩ trẻ, đối với thiên chất, thiên tư, đánh giá về tiềm lực của họ, gần như không có lời nhận xét nào cao hơn câu này.
Cũng chính vì vậy, Độc Không chân nhân rất đỗi đắc ý, có điều trong tâm trạng mừng rõ này, cũng còn có một chút tì vết. Chẳng hạn như, ngày thường chưởng môn sư huynh là Nhàn Nguyệt chân nhân hay ủng hộ lão nhất thì dạo này không dễ chịu cho lắm, hoặc là đệ tử vừa thăng cấp của lão, Hà Nghị tuy tu thành Kim Đan, nhưng trông có vẻ chưa vui mừng, lúc nào cũng mang một bộ mặt nghiêm nghị.
Nguyên do việc này Độc Không chân nhân dĩ nhiên cũng biết rõ, hơn nữa nói ra thì, hai chuyện này đều bắt nguồn từ một việc, đó chính là sát nhân Ma giáo vạn ác.
Chuyện khi đó vừa lắng xuống, kết quả lại một lần nữa, lũ yêu nghiệt Ma giáo đó thực sự điên cuồng đến mức coi trời bằng vung, đáng hận là chúng lại nhát gian như chuột, căn bản không dám ra mặt đấu một trận, chỉ dám nấp trong xó xỉnh tối tăm, hãm hại những đệ tử tạp dịch gần như không có sức chiến đấu, khiến người khác khinh thường.
từ trước đến nay Độc Không chân nhân kiên định ủng hộ Nhàn Nguyệt chân nhân nhất, rất phản cảm với hành động của mấy vị chân nhân ở Bách Thảo đường. Rõ ràng là việc ác do yêu nghiệt Ma giáo làm, đám người Thiên Đăng, Minh Châu lại chĩa mũi dùi về phía chưởng môn sư huynh.
Có điều, tuy trong bụng lão nghĩ vậy, nhưng khi có người đề nghị lão để Hà Nghị đứng ra điều tra chuyện Ma giáo, thì Độc Không chân nhân vẫn kiên quyết từ chối.
Lão thực sự thương cho tên đồ đệ này của mình, không muốn để y bị cuốn vào cuộc phân tranh này thêm nữa. Thời gian này vì sắp tới hội bình nghị tông môn, nên lão cũng rất bận, có điều thỉnh thoảng rảnh rỗi, lão cũng gọi Hà Nghị đến di dạo cùng mình, coi như khuyên giải y chút đỉnh.
Lão hiểu rất rõ tên đồ đệ này của mình, thiên chất trác tuyệt, nhưng tâm tư quá thâm sâu, rất nhiều chuyện đều giấu kín trong lòng, còn cái chết cách đây một thời gian của Hà Cương, đệ đệ mà y coi trọng nhất, kỳ thực tác động đến Hà Nghị còn nặng nề hơn nhiều so với những gì mà y thể hiện ngoài mặt.
Vậy nên, hôm nay khi lão và Hà Nghị đi dạo nói chuyện trong núi, lão cũng cố tình gợi ý thoáng qua ở điều này cho y.
Hà Nghị là một người cực thông minh, gần như ngay lập tức y đã hiểu được thâm ý của sư phụ, liên bái tạ sư phụ, Độc Không chân nhân ngoài mặt thì mừng vui thanh thản, nhưng trong lòng vẫn thở dài.
Y càng tỏ ra bình thường, thì tức là vướng mắc trong lòng y vẫn chưa được hóa giải, chỉ có thể gác lại tương lai thôi.
Hai người đi được một lúc, đến khi chuẩn bị về núi, Hà Nghị lại nói với Độc Không chân nhân:
- Sư phụ, tạm thời con vẫn chưa muốn về, đi dạo ở đây một lát nữa. Người bận nhiều việc, hãy về trước đi ạ.
Độc Không chân nhân nhìn y, nói:
- Được rồi, vậy con hãy lưu tâm, những lời vừa nãy ta nói với con, cần phải ghi tạc trong lòng.
Hà Nghị mỉm cười đáp:
- Sư phụ cứ yên tâm, đệ tử hiểu rõ.
Độc Không chân nhân cười rồi bay lên không rời đi.
Hà Nghị nhìn bóng lưng sư phụ bay xa, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, chốc sau, y thở dài một hơi, trên mặt lộ mấy phần trống vắng, quay người đi về phía xa.
Nhưng mới đi được mấy bước, bước chân y đột nhiên cứng lại, mặt biến sắc, y bỗng phát hiện lúc này có một cái bóng cực kỳ lớn xuất hiện bên cạnh mình.
Như ma như quỷ, dù với cảnh giới hiện tại, y vẫn không hề phát giác ra!
21/ 9
Đối với một tu sĩ Kim đan, đạo hạnh cảnh giới có thể nói đã là vô cùng mạnh rồi. Đưa mắt nhìn cả giới tu chân, vô số tu sĩ, vô số môn phiệt, đi đến đâu cũng có thể được xem là cao thủ tinh anh. Còn với cảm giác nhạy bén của tu sĩ Kim đan, có lẽ nếu muốn động thủ, thì vẫn chưa phải là đối thủ của chân nhân cảnh giới Nguyên Anh, nhưng nếu Nguyên Anh chân nhân muốn thình lình đến gần tu sĩ Kim đan một cách thần không biết quỷ không hay, thì việc đó là cực kỳ khó.
Song thời điểm hiện tại, Hà Nghị lại đột nhiên gặp một người như vậy, một cái bóng cực lớn và phì nhiêu, thình lình xuất hiện bên cạnh y.
Gần trong gang tấc!
Giây khắc này, máu nóng toàn thân Hà Nghị dường như đều đông cứng hết, gần như theo bản năng, y gầm lên giận giữ, xoay người lùi lại. Đồng thời, y tung cánh tay ra, dùng đạo hạnh thần thông mạnh nhất của mình đánh ra ngoài.
Hào quang sáng ngờ vụt tỏa ra, đâm xuyên cái bóng đó, cơ thể y lùi về sau như mũi tên rời khỏi cung, mắt thấy sắp sửa phá tán bóng tối.
Nhưng chuyện quỷ dị lại xảy ra một lần nữa, cái bóng khổng lồ đó như ảnh tùy hình, bám theo, đi kèm dường như là một tiếng tay áo bay phần phật. Chớp mắt sau, tất cả thủ đoạn thần thông của Hà Nghị đều bị loại bỏ, tiên tán thành vô hình.
Đất trời tĩnh lặng, vạn vật vô thanh.
Một luồng khí truyền đến từ cái bóng phía trước Hà Nghị. Từ bóng người cao lớn lực lưỡng đó, có một khí thế như núi cao, áp về phía y như che trời đậy đất.
Hà Nghị run cầm cập, lảo đảo lùi về sau, đột nhiên chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống. Nhưng y dốc sức cố trụ lại, đến khi gã béo cao lớn đó cúi đầu xuống, ánh mắt đáp xuống mặt y.
Như kinh lôi đằng chân trời, lập tức nổ vang, đầu óc Hà Nghị trống rỗng, trong chớp mắt, y ngồi thẳng xuống mặt đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mặt tái mét, cắt không còn giọt máu.
Trước áp lực như biển động núi lở cuốn tới, y cảm giác xương cốt, máu thịt toàn thân như mất kiểm soát, có thể nổ tung ngay tức thì. Trong lòng y cũng vô cùng kinh hãi đây là lần đầu tiên trong đời y gặp một nhân vật đáng sợ đến vậy, một người dường như không phải ở nhân gian, tựa như thần thánh.
Thần thánh!
Ngay lúc đó, y đột nhiên mở bừng hai mắt!
Y nhìn chằm chằm vào bóng người vạm vỡ trước mặt. Không biết tại sao, dù ở gần ngay trước mắt, dù người đó hình như cũng đang nhìn y, nhưng trong đầu y vẫn không thể nào mường tượng được ra gương mặt của người nọ.
Đây là… thần uy của Hóa Thần chân quân?
Hà Nghị không dám nhìn nữa, y sợ nếu mình còn gắng gượng nữa sẽ sẽ tan thành mây khói thật mất, y chỉ đành cúi đầu, quỳ xuống mặt đất, khàn giọng nói:
- Đệ tử Hà Nghị, bái kiến… chân quân!
Hôm nay hiếm khi Tô Thanh Quân dậy sớm, chào hỏi Lục Trần rồi lại vội vàng xuống núi, đích đến là nhà nàng ở thành Côn Ngô. Lý do cũng rất đơn giản, Tô gia dưới núi nhắn tin, Tô Mặc tình hình vốn đã ổn trở lại, nhưng hai ngày nay lại trở nên gay go.
Lục Trần nhìn bóng lưng Tô Thanh Quân dần xa, sắc mặt hơi lạnh xuống, bụng thầm nhớ lại kẻ trông coi xác chết thần bí ở nghĩa mộ tối tăm đó.
Nhiếp Tâm thuật, thứ thủ đoạn thần thông vô cùng ghê gớm này, xem ra ngày đó y không hề nương tay với Tô Mặc, thực sự là đã đả thương đến căn cơ rồi.
Đứng trên Phi Nhạn đài đã quay về với yên tĩnh, sắc mặt Lục Trần thay đổi liên tục, hàng lông mày cau lại. Cục diện trước mặt đã bắt đầu ngày một hỗn loạn, thậm chí Lục Trần còn có cảm giác vượt ngoài dự liệu của hắn. Hơn nữa hắn cứ cảm thấy, trong chuyện này bắt đầu đã có một vài biến số mà hắn trước đây không hề ngờ tới.
Tên gian tế Ma giáo đó rốt cuộc là ai?
Y mai phục ở Côn Lôn sơn rốt cuộc là vì đại sự gì?
Tuy nhiên, tại sao người của Ma giáo dường như lại không biết đến sự tồn tại của hắn?
…
Biết bao nhiêu nghi hoặc đan xen nhau, khiến hắn như ngập trong mớ to vò, chỉ thấy trước mắt là hỗn độn, hoàn toàn không nhìn rõ được chuyện sắp xảy ra ở tương lai.
Năm ngày sau, chính là đêm trăng tròn rồi. theo ước định của tên nội gián Ma giáo, y và Lục Trần sẽ gặp nhau vào tối hôm đó, có lẽ đó sẽ là lúc chân tướng được làm rõ, nhưng chuyện liệu có đơn giản như vậy?
Có thể bản thân đã ở trong bóng tối quá lâu, nên Lục Trần cứ có cảm giác nghi hoặc. Theo bản năng, hắn luôn cảm thấy thế gian này không đời nào có chuyện đơn giản như vậy, có lúc hắn cũng biết mình như thế thực sự không đúng, nhưng thói quen từ nhiều năm lại khiến hắn không tự chủ được lại nghĩ vậy.
Có lẽ, vẫn nên chuẩn bị trước gì đó thì tốt hơn?
- Lão hói về chưa?
Giữa trưa, Lục Trần cũng đến thành Côn Ngô, trong Hắc Khâu các của lão Mã, hắn hỏi như vậy.
Nhìn thấy Lục Trần đến, A Thổ vô cùng vui mừng, chạy đến cạnh hắn nhảy lên nhảy xuống, tỏ ra hết sức thân mật.
Thấy A Thổ như vậy, Lục Trần cũng cười, không ngừng đưa tay ra xoa đầu nó, rồi giương mắt nhìn sang lão Mã.
Lão Mã nhún vai, nói:
- Không biết, có điều lần trước lão ấy đã đồng ý sẽ quay về trước đêm trăng tròn mà ngươi nói, chắc là cũng trong vòng mấy hôm nay thôi.
Lục Trần gật đầu:
- Tốt, nếu lão ấy về liên hệ với ngươi, ngươi nghĩ cách báo ta biết một tiếng, hoặc nói lão đến tìm ta. Ta có vài chuyện muốn hỏi lão.
Mắt lão Mã rực sáng:
- Sao vậy, có việc gì?
Lục Trần ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Có vài chuyện ta thấy rất lạ, muốn hỏi lão ấy xem sao.
có vẻ Lão Mã còn muốn truy hỏi gì nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt Lục Trần bèn nhanh chóng nuốt lời vào, qua một lúc gật đầu bảo:
- Được, ngươi cứ yên tâm, có tin ta sẽ thông báo với ngươi ngay.
Lục Trần cười gật đầu với ông, sau đó ngồi xuống ôm A Thổ chơi đùa một lúc, rồi mở miệng nói:
- Hôm nay ta sẽ đưa A Thổ đi, không để ở chỗ ngươi nữa.
Lão Mã nói:
- Ngươi định đưa đi đâu?
Lục Trần đáp:
- Cũng chưa cố định là đi đâu, cứ tìm một khu rừng cách thành xa một chút, để nó ở lại đó. Đợi qua đêm trăng tròn, khi làm xong việc, ta sẽ đến tìm nó.
Lão Mã nhíu mày:
- Để nó ở một mình nơi sơn dã? Liệu có sao không?
Lục Trần cười ha hả, sờ đầu A Thổ rồi đứng dậy:
- Không sao đâu, dạo gần đây con chó này lợi hại lắm, nó sống sót được mà. Phải không, A Thổ?
Hắn cúi đầu hỏi A Thổ.
A Thổ vẫy vẫy đuôi, sủa một tiếng “gâu gâu” như đáp lại lời hắn.
Lão Mã nhìn A Thổ, bỗng nhiên đưa tay ra hiệu với Lục Trần, bảo hắn theo mình đi tới một bên, rồi vẻ mặt hơi nghiêm túc, nói với Lục Trần:
- rốt cuộc Con chó này có vấn đề gì vậy?
Lục Trần nói:
- Đâu có vấn đề gì, rất tốt mà.
Lão Mã “hừ” một tiếng:
- Ngươi ít đem ra cái lời đó ra để lừa ta đi, A Thổ chắc chắn có khuyết điểm gì đó, nên ngươi mới lén lút mờ ám như vậy. Đúng rồi, có việc này vẫn chưa nói với ngươi, cũng liên quan đến nó đấy.
Lục Trần ngẩn người ra, nhìn lão Mã nghiêm mặt, không khỏi ngạc nhiên:
- Xảy ra chuyện gì à?
Lão Mã hít sâu một hơi, thấp giọng nói:
- Dạo gần đây, ta phát hiện xung quanh căn nhà này, thường xuyên xuất hiện xác động vật một cách khó hiểu, mèo hoang, chó hoang là nhiều nhất, thỉnh thoảng còn có chim, gà vịt. Tư thế chết của chúng cũng tương tự nhau, đều bị răng nhọn cắn đứt yết hầu, sau đó tắt thở, đổ máu rồi chết.
Lục Trần im lặng một lúc, sắc mặt cũng lạnh đi, liếc nhìn lão Mã, nói:
- Ông nghĩ sao?
Lão Mã chỉ vào A Thổ đằng xa, nói:
- Có phải nó làm hay không?
Lục Trần nói:
- Ta không ở trong thành, cũng không tận mắt nhìn thấy, ta không biết. Nhưng trước đây A Thổ chưa bao giờ làm chuyện như vậy.
Lão Mã nhìn xoáy vào mắt hắn:
Bạn cần đăng nhập để bình luận