Thiên Ảnh

Chương 661: Con mắt trong bóng tối

Thật ra bóng tối rất khó dùng từ “tỏa” để mà hình dung, trong ấn tượng của muôn vàn chúng sinh thế gian, bóng tối và ánh sáng đối lập nhau, bóng tối vô hình, bóng tối luôn luôn ở bên ngoài ánh sáng.
Ánh sáng có thể tỏa xuống, là thứ mà mắt thường chúng ta có thể nhìn thấy được, ánh nắng, ánh trăng, ánh sao, hoặc là các loại ánh sáng khác, ánh nến, ánh sáng của đao kiếm, sắc trời, ánh sáng nhẹ, ánh sáng mạnh, chỉ cần là hào quang thì chúng ta có thể nhìn thấy được. Mỗi khi nhìn thấy ánh sáng chiếu xuống giữa bóng tối, mỗi khi đêm tối qua đi, bình minh kéo đến, khi tia nắng ban mai vừa ló dạng, luôn mang đến một cảm giác đầy xúc động.
Nhưng bóng tối thì khác, chưa bao giờ có ai nhìn thấy nó tỏa xuống, ai cũng biết rằng, hễ có ánh sáng tồn tại thì bóng tối sẽ rút lui, sẽ né tránh, sẽ trốn khỏi bên ngoài hào quang.
Ít nhất là trước hôm nay, trong trí nhớ của Lục Trần, hắn cũng nghĩ như thế, thậm chí hắn chưa bao giờ nghĩ tại sao lại như thế, chưa bao giờ suy ngẫm trong đó liệu có nguyên nhân và đạo lý gì không.
Ánh sáng và bóng tối trời sinh đã tồn tại trên đời, từ lúc mỗi một con người sinh ra đến khi chết đi, chưa bao giờ biến mất, lặng lẽ đồng hành sát bên cuộc đời của mỗi con người.
Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, là lẽ đương nhiên!
Thế nên, tại sao phải đặt nghi vấn chứ?
Bóng tối nhường bước cho ánh sáng chẳng lẽ không phải là lẽ đương nhiên hay sao?
Cho đến bây giờ.
Lục Trần nhìn khe cửa trước mắt mình, chậm rãi, chậm rãi mở to mắt, hắn không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì khủng khiếp và đáng sợ, cái hắn nhìn thấy chỉ là một dải bóng tối lọt qua khe cửa đó từ phía sau.
Sau đó bóng tối như biến thành một chùm sáng, hệt như những ấn tượng trong trí nhớ hắn về những gì liên quan đến ánh sáng, nó chiếu xuống, như một chùm sáng.
Bên cánh cửa này, ánh sáng vốn đang ngự trị trong mộc động lại yếu đi, lùi bước.
Bóng tối lướt qua khoảng không, nhẹ nhàng tỏa xuống mặt đất, để lại một vệt bóng, ngay trước mặt Lục Trần, ngay cạnh chân hắn.
※※※
Mồm con hắc cẩu A Thổ vẫn còn đang ngoặm cái nắm cửa, có điều hình như nó cũng nhận ra phía sau cánh cửa này hẳn là có thứ gì đấy cổ quái. Nó không nhả ra, nhưng ngước lên nhìn sang Lục Trần, mắt Lục Trần thì dán chặt vào vệt bóng quỷ dị này, kinh hãi khi bóng tối lại có thể đẩy lùi ánh sáng, hoàn toàn đánh đổ ấn tượng trước đây trong đầu hắn, nhất thời không chú ý đến A Thổ.
A Thổ nhìn qua cái bóng cách mình không xa, cảm thấy quả thực có hơi kỳ quái, nhưng hình như cũng chỉ ở mức kỳ quái mà thôi, ít nhất thì A Thổ không hề phát giác ra bất cứ mùi nguy hiểm nào.
“Ánh sáng” của bóng tối đó xuyên qua, đen kịt, cổ quái, song không hề gây chia cắt mặt đất, không khiến trời rung đất chuyển, không làm long trời lở đất, mộc động này vẫn hết sức bình thường, yên ắng như không hề có gì xảy ra.
Trông có vẻ vô sự ư?
Đến cả Lục Trần cũng đang sững sờ, không có bất cứ phản ứng nào?
A Thổ nghiêng đầu, sau một lúc suy nghĩ kỹ càng, nó liếc nhìn bóng tối thần bí và kỳ lạ phía sau cánh cửa, đó là sự hiếu kỳ của một con hắc cẩu nhiệt tình, không biết sợ hãi, hết sức hứng thú với thế giới mình chưa tỏ tường. Mồm nó lẩm bẩm một tiếng, hình như đang phàn nàn, mà lại giống như đang động viên bản thân, sau đó nó giậm chân, hất đầu một cái thật mạnh.
Lục Trần lập tức nhận thấy sự khác thường, liền phản ứng lại, thốt lên:
- Khoan đã…
Lời còn chưa dứt, con hắc cẩu nhanh nhẹn đó đã mở toang cánh cửa kỳ lạ khó lường này ra rồi.
Cửa, không hề có bất cứ âm thanh nào, chẳng hạn như tiếng cót két do lâu năm không tu sửa, chẳng hạn như tiếng ình ình do ma sát tạo nên, nó chỉ lặng lẽ mở ra một cách rất bình tĩnh sau động tác của A Thổ.
Sau đó như một vị thần linh âm thầm ngự trị ở khắp nơi, đột nhiên bừng tình, trông về đây từ phương xa, hư không vô biên vô hạn có bóng tối vô cùng vô tận, bỗng dưng trút xuống, như một trận hồng thủy, sau một tiếng sấm không vang dội nhưng dường như lại nổ tung trong đầu, bóng tối tuôn trào vào trong từ phía sau cánh cửa.
Nuốt chửng tất cả!
※※※
Trong bóng tối có tiếng hít thở, nặng nề và hối hả, con người khi đứng giữa luồng sóng tăm tối ập vào mặt ấy, cảm giác đầu tiên chính là đánh mất hoàn toàn quyền kiểm soát với cơ thể, trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó cả thế giới chợt sụp đổ, như rơi xuống vực thẳm không đáy.
Tất cả mọi thảm kịch có thể xảy ra trong thế gian, tất cả những chuyện khủng khiếp nhất có thể tưởng tượng được lập tức ập vào tâm trí dưới sự kích thích của bóng tối, lòng dạ bứt rứt, đầu óc đau nhức, cả người như muốn nổ tung vào thời khắc đó.
Thậm chí Lục Trần còn có cảm giác như trong đầu mình có một sợi dây cung rất quan trọng, đột nhiên bị kéo căng đến cực điểm, sắp đứt đến nơi.
Đó tất nhiên là một ảo giác khó hiểu, trong quá khứ phức tạp và hung hiểm của hắn, vào những ngày tháng không dám quay đầu nhìn lại, thậm chí hắn đã từng tận mắt nhìn thấy thứ bên trong đầu người, tận mắt nhìn xương sọ của con người bị tách ra.
Hắn biết trong đầu người không có sợi dây cung như thế, nhưng chẳng hiểu vì sao, Lục Trần lại cảm giác được rất rõ, nếu sợi dây này thật sự bị đứt trong cảm giác, thì chính bản thân hắn nhất định cũng sẽ tiêu đời.
Có thể sẽ không chết, nhưng Lục Trần có cảm giác, cái chờ đợi mình sẽ là vận mệnh đáng sợ hơn cả cái chết.
Sợi dây này, không được đứt!
Hắn lập tức có phản ứng, trong tình trạng hoàn toàn không nhìn thấy gì giữa bóng tối, trong lúc hắn thậm chí còn không thể khống chế cơ thể mình, hắn quát khẽ một tiếng, trong nháy mắt, ngọn lửa của Hắc hỏa bừng lên từ trong cơ thể hắn, với tốc độ buông thả chưa từng thấy, thậm chí còn bất chấp việc làm tổn hại đến kinh mạch khí mạch của hắn, gần như trong tích tắc đã đến mức độ lớn nhất mà hắn có thể khống chế, sau đó lan khắp toàn thân.
“Ầm” một tiếng, Hắc hỏa bừng lên từ mỗi ngóc ngách, mỗi tấc da thịt trên thân thể Lục Trần, trong bóng tối, Lục Trần trở thành một hỏa nhân bừng cháy, y phục của hắn ngay tức khắc bị thiêu rụi, tất cả đã trở thành trạng thái nguyên thủy nhất của hắn.
Hắc hỏa như một con ác long, lấy thân xác hắn làm nhiên liệu để cháy điên cuồng, nhưng cùng lúc đó, Hắc hỏa cũng ngăn cách cơ thể hắn tiếp xúc với bóng tối đường đột ập tới xung quanh này, hình thành một bức tường lửa màu đen xung quanh hắn.
- Hộc…
Một tiếng thở dốc thâm trầm và xa xăm truyền đến từ bên trong ngọn lửa đen, Lục Trần cảm nhận cơ thể hắn từng chút một, cảm thấy mình một lần nữa trở lại là con người. Bao gồm cả sợi dây cung vô hình đang căng chặt trong đầu hắn, cũng dần dần buông lỏng dưới sức cháy của Hắc hỏa, lùi bước khỏi bước đường đứt gãy.
Tất cả những điều này đều diễn ra trong nháy mắt, nhưng cảm giác đem lại cho Lục Trần lại như một thời gian dài đằng đẵng. Hắn thở phào một hơi, vô thức mở mắt ra nhìn xung quanh.
Thứ hắn nhìn thấy chỉ có bóng tối, bóng tối vô hạn, đến cả mộc động hắn đang ở cũng chẳng thấy đâu nữa, đột nhiên, hắn cảm giác thấy gì đó, bèn vụt ngẩng đầu lên, sau đó thì sững sờ.
Phía trên đỉnh đầu hắn, tận sâu trong bóng tối, thình lình xuất hiện một con mắt cực kỳ lớn, lớn hơn vô số lần so với cơ thể hắn, một con mắt khổng lồ gần như che phủ cả bầu trời đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Lục Trần nín thở, vào lúc ấy, ký ức trong đầu hắn sôi sục cuồn cuộn, đột nhiên, hắn cảm thấy hơi quen thuộc, cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy con mắt này ở đâu đó rồi…
67/ 9
Con mắt quái dị đột nhiên xuất hiện trong bóng tối thần bí, vô biên vô hạn này tất nhiên hoàn toàn không giống với mắt của người bình thường. Trong con mắt đó không có trắng đen, mà giống một biển lửa đang rực cháy hơn, một khoảng tối hun hút ở chính giữa có phần giống đồng tử của mắt người, còn có những tia sáng kỳ lạ di chuyển, những đốm sáng lập lòe, hệt như dải ngân hà, sâu trong đồng tử ấy, dường như là một thế giới kỳ lạ khác.
Con mắt này cực kỳ lớn, gần như chiếm phần lớn bầu trời đen tối trong tầm mắt Lục Trần, vào lúc này, ý nghĩ duy nhất trong đầu Lục Trần có lẽ là thầm liên tưởng đến một chữ trong sự chấn động - “Thần”.
Đúng vậy, ngoại trừ chữ “Thần” được lưu truyền từ xưa đến nay ra, còn gì có thể hình dung thứ không tưởng này đây, nó rõ ràng là một vật thể vượt xa sức mạnh của người bình thường, hay tất cả những gì trước mắt chẳng qua chỉ là tưởng tượng hoặc ảo giác trong đầu Lục Trần?
Lục Trần là người được đương kim đệ nhất thiên hạ - Thiên Lan chân quân dạy dỗ, còn từng ẩn nấp trong Ma giáo nhiều năm, từng chứng kiến vô số chuyện kỳ lạ khó bề tưởng tượng, tất nhiên hắn biết trên đời này quả thực có tồn tại những thủ đoạn hết sức quỷ dị, có thể khiến con người nảy sinh ảo giác trong đầu, nói cách khác, đó là trực tiếp đánh lừa trí óc và lý trí của con người, từ đó có thể làm ra vô số chuyện tưởng chừng như không tưởng.
Năm đó lúc ở Côn Luân sơn, để trả thù cho A Thổ bị tra tấn, Lục Trần đã từng sử dụng thủ đoạn tương tự với một kẻ tên là Hạ Trường Sinh, khi ấy hắn chỉ dùng thủ pháp rất đơn giản, phong bế thị giác của kẻ này, sau đó lợi giục những nhầm lần về thính giác và xúc giác, tạo nên đòn tra tấn cực lớn và dọa cho y một phen hú vía.
Mà đây chỉ là thủ đoạn đơn giản phong bế một giác quan, theo những gì Lục Trần biết, trong một số trường phái quỷ dị và truyền tục cổ xưa, có tồn tại đạo pháp rất mạnh để phong bế nhiều loại giác quan. Đương nhiên, thực ra thì bao nhiêu năm qua thủ đoạn kiểu này không xuất hiện quá nhiều ở nhân thế. Về nguyên nhân thì một là, nghe đâu thủ đoạn này quá khó, không phải thiên tài thì khó mà tu hành, hai là, đạo pháp như vậy quá nghịch thiên, nếu mà đi chệch hướng, thì e là đến Hóa Thần chân quân cũng phải nếm mùi khổ ải.
Một thủ đoạn có thể uy hiếp được nhân vật như Hóa Thần chân quân, nếu không có năng lực tự vệ thật mạnh, thì thông thường kết cục sẽ chẳng tốt đẹp là mấy, vậy nhiều nhiều năm qua, thủ đoạn như vậy dần dần trở thành truyền thuyết, nếu không phải nhờ Lục Trần kinh nghiệm phong phú, thì dễ có khi không hiểu được những thứ này.
Vì vậy vào lúc này, khi trong đầu Lục Trần vừa mới manh nha ý nghĩ “Thần”, hắn bèn lập tức cảnh giác. Cảnh tượng trước mắt lại không tưởng, vô tiền khoán hậu đến vậy, gần như không thể xảy ra ở nhân thế, lẽ nào… hắn đã bất thình lình bị ám hại từ lúc nào đó?
Hắn nhìn chằm chằm con mắt đó, còn con mắt khổng lồ trong bóng tối ấy cũng đang chú mục vào hắn.
Không có bất cứ chuyện kinh thiên động địa nào xảy ra, không có trời long đất lở, không có sấm sét tứ bề, thậm chí không có phong ba bão táp, tất cả vẫn yên tĩnh như thế, ngoài dự đoán.
Con mắt khổng lồ ấy nhìn Lục Trần, có lẽ vì nó quá to lớn, hoặc do không thể thật sự hiểu về vật thể này, nên Lục Trần cảm thấy mình không hề nhìn thấy bất cứ cảm xúc nào truyền đạt từ con mắt ấy, nhưng khi nhìn được một lát, hắn chợt giật mình, nghĩ ra vì sao trước đó mình lại đột nhiên thấy con mắt này quen thuộc như vậy rồi.
Hình như hắn… thật sự… đã từng nhìn thấy nó ở nơi nào đó.
Đúng thế, hắn từng gặp nó rồi.
Rất nhiều năm về trước, trong nơi sâu thẳm nhất của đoạn ký ức mà hắn luôn muốn quên, ở hoang cốc cổ xưa và hoang vu ấy.
Ba vị trưởng lão Ma giáo và Hỏa Chi Tát Mãn của Man tộc đã thắp lửa, khởi động đại trận Hàng Thần chú, dưới tác động linh lực của hạt giống Thần thụ thần bí, họ đã mở ra thông đạo dẫn đến Thương Khung Thiên Không, xé toạc màn đêm ở đó, và đưa đến Thần linh mà họ muốn.
Lục Trần nhớ rất rõ, đêm hôm đó, lúc hắn đứng sau lưng Vân Thủ Dương ngẩng đầu lên nhìn, trong khe nứt trên bầu trời, đã lộ ra một con mắt kỳ lạ y như vậy.
Chỉ là không biết có phải do quá lâu rồi, khiến trí nhớ hắn có phần hỗn loạn, trong đầu Lục Trần nhớ mang máng cảnh tượng năm xưa hắn nhìn thấy ở hoang cốc, con mắt quái dị giữa bầu trời đó hình như mang cảm xúc rất rõ rét.
Con mắt đó phẫn nộ, cuồng ngạo, khát máu, còn có sự lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh, đó là nét lãnh đạm cao cao tại thượng, cũng như lúc chúng ta đi đường, căn bản không bao giờ để ý tới con sâu cái kiến giãy giụa dưới chân hoặc đi ngang qua.
Bọn họ gọi nó là “Thần”.
Họ muốn kéo “Thần” xuống thế giới này, họ muốn mượn sức mạnh của “Thần” đó để trở nên mạnh hơn, đạt đến hoặc thậm chí là vượt qua cấp bậc Hóa Thần chân quân mà họ khao khát.
Họ còn thiếu chút nữa là đã thành công rồi.
Nếu như không có Lục Trần.
※※※
- Là ngươi phải không?
Lục Trần đột nhiên hét lớn một tiếng:
Bạn cần đăng nhập để bình luận