Thiên Ảnh

Chương 714: Tiếng đập cửa.

Thiên Lan chân quân cầm thần thụ thẳng đứng trong tay như cầm một cây bút chuẩn bị vẽ một bức tranh trên đất. Lúc trước, khi hai vị Thiết Hồ và Nghiễm Bác chân quân giao chiến với nhau, lão cũng từng dùng nhánh thần thù này đẩy lui Thiết Hồ chân quân. Nhánh thần thụ ở trong tay của lão chẳng khác nào một lưỡi đao sắc bén quái dị, cắt thẳng qua hư không. Nhưng lúc này lại khác, trước mặt lão xuất hiện một dải màu xanh dào dạt sự sống.
Cái đường chỉ màu xanh lục đó chạy thẳng tắp. Nhìn từ trên, nó giống như một thân cây thẳng tắp, đọng lại giữa không trung mà không tan, tỏa ra ánh hào quang xanh biếc.
Thiên Lan chân quân cũng chẳng quay đầu lại mà mở miệng lẩm bẩm. Lúc này, ngoại trừ Lục Trần ra không còn có một ai khác, nên rõ ràng những lời đó là để dành cho hắn. Hoặc cũng có thể Thiên Lan chân quân chẳng có ý định nói với Lục Trần điều gì. Chỉ có điều sau khi làm nhiều chuyện như vậy, lão vẫn cần có một người lắng nghe. Ít nhất cần trên đời này có người hiểu được lão đã làm được một chuyện giỏi như thế nào.
- Long tộc là loại chủng tộc ngu xuẩn nhất trên đời.
Thiên Lan chân quân nói thật bình tĩnh:
- Chúng nó từng rất mạnh rồi sau đó tự giết lẫn nhau. Phái yếu thế hơn không cam lòng liền vắt óc định tạo ra cái thứ đồ chơi Hàng Thần chú, sau đó gọi yêu quý tới đây.
Lão quay về phía cái bàn tay khổng lồ đang giáng xuống và hai con rồng vẫn chiến đấu với nhau mà nở một nụ cười châm biếm:
- Có phải cảm thấy rất quen thuộc, giống hệt với chuyện mà đám rác rưởi ma giáo đã làm gần đây? Sau đó kết quả là Long tộc chia ra làm hai phái. Một phái giữ vững truyền thống. Một phái sa đọa, dung hợp với yêu quỷ. Cuối cùng hai bên cùng đồng quy vu tận. Sau đó chỉ còn lại hai con hắc long mạnh nhất. Ừ, chúng chính là huynh đệ.
Lục Trần hít một hơi thật sâu nhìn về phía xa. Thiên Lan chân quân lại nói:
- Đúng vậy. Chính là hai cái con giun này.
Thiên Lan chân quân cầm nhánh cây kia, tiếp tục vẽ thêm nhiều nét trước mặt. Giữa không trung bắt đầu xuất hiện thêm những đường cong màu lục. Một số ký hiệu quỷ dị bắt đầu hiện ra. Đương nhiên, chúng đều tràn ngập màu xanh của sự sống.
Theo lý thuyết, bọn họ tạo ra động tĩnh không hề nhỏ nhưng hai con rồng khổng lồ đang chiến đấu kịch liệt cũng chẳng thèm để ý tới tình hình xung quanh.
- Cho nên có thể nói, từ xưa tới nay thật ra còn có không biết bao nhiêu là thế giới khác. Quỷ vật ở những thế giới đó vẫn luôn ao ước tới thế giới của chúng ta nhưng luôn có một thứ sức mạnh hạn chế bọn chúng. Làm cho chúng không thể nuốt chửng nơi này, thậm chí không đặt nổi một chân vào thế giới của chúng ta. Trừ phi là….
Lão ngẩng đầu nhìn lên không trung, nở nụ cười mà nói:
- Trừ khi có người cố ý mở một đường hầm, để cho mấy thứ này tiến vào.
- Thật ra con người rất ngu đúng không?
Thiên Lan chân quân thở dài, nét mặt có phần tiếc hận, lại có chút gì đó như châm chọc:
- Cho nên chúng sinh trong thiên hạ chỉ biết xúm vào nịnh nọt, có đáng buồn cười không? Tự cho hạnh phúc ở trong tay nhưng họ không biết chớp mắt mọi thứ sẽ hóa thành bụi phấn.
Lục Trần nhìn những ký hiệu mà lão vẽ ra, chỉ cảm thấy mi tâm đập thình thình, trái tim cũng nhảy lên theo. Ngay cả âm thanh của hắn cũng chợt trở nên khàn khàn:
- Vậy người tính toán làm thế nào?
Thiên Lan chân quân dùng nhánh cây vẽ một số nét sau đó hài lòng nhìn hình vẽ rực rỡ ánh sáng màu xanh trước mặt. Ngay cả gương mặt của lão cũng bị nhuốm thành màu lục. Lão nói:
- Nếu không làm cái gì, chẳng qua chỉ kéo dài chút hơi tàn mà thôi. Cuối cùng cũng có một ngày, thế giới Trung thổ Thần châu này sẽ thành miếng thịt của kẻ khác. Tới lúc đó mới chính là cảnh vạn kiếp bất phục. Điều ta cần làm là…tìm đường sống trong cõi chết.
Lục Trần thở ra một hơi thật dài rồi nói:
- Tử địa?
Thiên Lan chân quân nhìn hắn, nét mặt có phần kích động lại có chút gì đó như đắc ý. Lão nói:
- Đó là một biện pháp có đúng không?
- Con nghe không giống.
Lục Trần bước lên một bước, mở miệng nói.
A Thổ ở bên cạnh hắn chợt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Trần. Mặc dù không có động tác nhưng một chút lông trên cổ của nó chợt dựng đứng. Dường như có một thứ gì đó vô hình đâm tới khiến cho nó có cảm giác sợ hãi.
Thiên Lan chân quân nhìn vào cái hình màu xanh trước mặt. Vào lúc này, lão vẫn liên tục múa nhánh cây khiến cho cái hình đó càng lúc càng trở nên hoàn mỹ, từ từ sắp hiện rõ hình dáng. Nhìn qua giống như là…
Thật sự rất giống, rất giống…một cây đại thụ.
- Thần thụ mới là gốc rễ của vạn giới. Nghe nói vô số thế giới đều sinh ra từ thần thụ. Nó cũng là suối nguồn sự sống của tất cả sinh linh. Thần thụ ở thế giới khác là thức ăn của quái vật. Ta đã nghĩ từ trước, gây xích mích, giao chiến với đám quái vật đó, nhiều lắm là thêm tinh hoa máu thịt của một thế hệ nữa, chắc chắn có thể dẫn được Thần thụ. Đến lúc đó, quái vật bị phá hủy, thần thụ rời khỏi sẽ để lại sự sống vô tận, thế giới Trung Thổ Thần Châu của chúng ta sẽ sống lại.
Lục Trần nhìn lão trong trạng thái điên cuồng đang lẩm bẩm một mình mà khóe miệng giật giật. Trầm mặc một lúc lâu, hắt chợt lên tiếng:
- Con nhớ trước đây người không như vậy.
Thiên Lan chân quân cười ha hả:
- Đó là do lúc ấy ta còn chưa hiểu được nhiều điều. Mà biết càng nhiều thứ, ánh mắt tự nhiên sẽ thay đổi.
Lục Trần nhắm mắt lại, một lát sau mới gật đầu, nói:
- Được rồi. Nhưng làm sao Thần thụ tới đây?
Thiên Lan chân quân chợt hừ một tiếng, điểm mạnh thần thụ về phía trước. Đích của lão chính là trung tâm của tấm hình. Trong nháy mắt, chỉ thấy ánh sáng màu lục trở nên rực rỡ, tỏa ra hào quang vạn trượng. Một gốc cây đại thụ đội trời đạp đất xuất hiện giữa ánh sáng màu xanh. Vô vàn những cành cây của nó che khuất bầu trời, rung rinh như tỏa khắp cả thế giới.
Lão cười ha hả, chỉ về phía kia mà quát:
- Vẫn còn chưa phải sao?
Trong tiếng nói của lão, giữa không trung chợt vang lên tiếng nổ ầm ầm như tiếng sấm.
Cái bóng màu xanh lục kia bắt đầu rung rinh, tỏa ánh sáng ra bốn phía. Cái bóng đại thụ đó lay động rồi một thứ lực lượng khổng lồ từ xa xôi trong không trung chợt tràn tới, dường như thăm dò điều gì đó.
Lục Trần chợt phát ra một tiếng “hừ”. Hắn đưa tay đè ngực, sắc mặt tái nhợt.
Trong tích tắc đó, ngực hắn như bị đao cắt. Bất chấp ý chí của hắn có cứng cỏi tới mấy, cũng gần như hôn mê trong tích tắc đó.
Lục Trần cố kìm nén, nhưng trong lòng cũng hiểu được, cái chuyện mà mình lo lắng nhất sắp xảy ra.
Hắn cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm. Hắn chỉ cảm thấy một cảm giác bất lực xuất hiện. Nhưng đúng vào lúc này, hai mắt của Lục Trần chợt hoa lên, giống như chợt thấy bên trong cái động cây thần bí. Những hình ảnh quen thuộc tưởng như vẫn thế, nhưng hai cánh cửa trên vách động dường như có chút thay đổi.
Cánh cửa bên trong dường như lớn hơn nhiều, thậm chí là lớn gấp đôi.
Sau đó, ở cánh cửa mà lần trước hắn gặp nguy hiểm, đột nhiên vang lên những tiếng động.
Những tiếng động đó nghe như có người ở bên ngoài cánh cửa đang gõ nhẹ nhàng, muốn tiến vào trong.
73/ 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận