Thiên Ảnh

Chương 52: Phản bội đương trường

Trong mắt người mặc áo đen lóe lên sự dữ tợn, đi về phía trước từng bước một. Công tử trẻ tuổi hơi nhíu mày, mắt lộ vẻ phiền chán, vừa định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài quán rượu vang lên tiếng huyên náo.
Sắc mặt công tử trẻ tuổi sầm xuống, quát:
- Chuyện gì?
Có người áo đen chạy từ ngoài phòng vào, vội vàng nói:
- Trên núi cháy rồi!
Mọi người trong phòng đều cả kinh, vội vàng nhìn ra cửa. Quả nhiên thấy trong bóng đêm đen kịt, trên núi Trà đột nhiên có sáu bảy nơi đồng thời bốc cháy, thế lửa nhìn còn chưa nối thành một vùng, hình như cũng không lớn lắm nhưng ánh lửa sáng rực, thiêu đốt hừng hực, hơn nữa gió núi thổi vù vù, hiển nhiên không bao lâu nữa sẽ biến thành lửa cháy khắp núi.
Đám người áo đen trầm mặc. Đột nhiên có người mắng chửi, còn có người định xông lên núi nhưng lập tức bị công tử trẻ tuổi quát bảo ngừng lại. Chỉ thấy gã nhìn quanh, lần đầu tiên sắc mặt trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh dần, nói:
- Nơi đây chỉ cách Nam Tùng sơn có ba mươi dặm, nếu thế lửa trên núi lớn lên thì nhất định Thiên Thu môn sẽ phái người tới đây xem xét. Đến lúc đó lớn chuyện rồi, làm sao có thời gian cho các ngươi hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Đám người áo đen đều im lặng không nói gì. Một lúc lâu sau, người thanh niên kia mới cười lạnh một tiếng, đột nhiên vỗ quạt vào lòng bàn tay, trầm giọng nói:
- Phóng hỏa thiêu phòng! Giết lão mập trong phòng! Chúng ta đi!
Rất nhanh trong màn đêm tĩnh lặng, ánh lửa bùng lên ngập trời, chiếu sáng cả một vùng phụ cận, bao phủ toàn bộ quán rượu nhỏ. Từ hiệu quả phóng hỏa mà nhận xét thì hiển nhiên đám người áo đen này đều là người chuyên nghiệp, trước kia không biết đã làm bao nhiêu lần rồi. Mà hơi lạ mặc dù động tĩnh đêm nay đã lớn như vậy rồi nhưng trừ quán rượu nhỏ này ra thì những nơi khác trong thôn Thanh Thủy vẫn yên ắng, giống như thôn dân không hề bị kinh động vậy.
Cùng lúc đó, khi quán rượu nhỏ đã từ từ bị ngọn lửa thiêu đốt nuốt hết, giờ có hai người áo đem lôi lão Mã uể oải đáng thương ra vứt ở mảnh đất trống trước quán rượu.
Công tử trẻ tuổi đi tới, thần sắc nghiêm nghị, giống như bởi các chuyện bất ngờ mà rốt cục không thể giữ vẻ lạnh nhạt nữa, nghiêm mặt nói:
- Lão mập, ta kính lão là một Hán tử. Nhưng ngươi cũng thấy được tình hình hiện tại rồi, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nói cho ta biết lai lịch của Ảnh Tử kia, còn nói nơi ở hiện tại của hắn, nếu không thì ngươi chỉ còn cách…
Gã liếc mắt sang bên cạnh một cái, hai người áo đen vừa bắt lão Mã đồng thời rút thanh đao sáng như tuyết ra. Động tác của một người áo đen trong đó hơi nhanh, đặt đao trên cái cổ to béo của lão Mã. Mà người áo đen còn lại chậm hơn, do dự một chút liền thu đao lùi lại phía sau, đứng trở lại trong đám người.
Lưỡi đao lạnh như băng áp vào cổ lão Mã, khiến thân thể lão Mã không nhịn được mà co rụt lại, mặt cũng tái nhợt đi. Có thể nhận ra lão vẫn hơi lo sợ, thậm chí không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn người mặc áo đen kia một cái.
Có lẽ do phản ứng bản năng vào thời khắc sinh tử, thân thể lão run rẩy kịch liệt, sau đó nhìn thẳng vào mắt người áo đen chuẩn bị giết chết mình, giống như muốn nhớ kỹ tướng mạo hung thủ, sau đó biến thành quỷ báo thù. Đáng tiếc kẻ này áo đen mặc kín, ngay cả mặt mũi cũng đều bịt kín, chỉ lộ mỗi đôi mắt.
Lão Mã trừng mắt nhìn kẻ mặc áo đen này hung tợn.
Người mặc áo đen chẳng hề để ý.
Mà công tử trẻ tuổi bên kia như đã hết kiên nhẫn, lạnh lùng thốt lên:
- Nghĩ kỹ chưa?
Dừng lại trong chốc lát, gã liền hừ lạnh một tiếng, vung tay lên nói:
- Ra tay…
- Đừng!
Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên. trong giây lát Lão Mã mập mạp hét to, vẻ thiết huyết, bất khuất, thà chết không sờn vừa rồi không cánh mày bay, thoáng cái đổi thành ánh mắt uể oải nịnh nọt, kêu lớn:
- Ta nói! Ta nói!
- Ồ…
Nhất thời đám áo đen xung quanh giật mình, kể cả công tử trẻ tuổi hình như cũng hơi bất ngờ, ngẩn ra một lúc, trong khoảnh khắc chưa kịp có phản ứng.
Mà kẻ mặc áo đen đứng cạnh lão Mã thoạt nhìn như càng bị giật mình hơn, thân thể lảo đảo suýt ngã sấp xuống. Gã như rất căm tức, giơ một chân lên đạp lão mập này một đạp!
- Ôi chao…
Lão Mã lăn ha vòng trên mặt đất, thoạt nhìn như một đống thịt mỡ, nhất thời nhe răng trợn mắt.
Mà công tử trẻ tuổi bên kìa giờ này mới tỉnh ngộ, vội vàng quát bảo thủ hạ áo đen không ngờ còn đang định đánh tiếp lão mập. Gã bước nhanh tới bên người lão Mã, nghiêm mặt nói:
- Mã Tiểu Vân!
Một tiếng này vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính gã cũng nhíu mày, cảm thấy tên mập này và cái tên của lão thật sự quá khác nhau. Nhưng lúc đầu Phù Vân Ti của Chân tiên minh gửi tin mật báo, quả thật tên người này là vậy… Chẳng qua giờ phút này cũng không thể nghĩ nhiều, công tử trẻ tuổi hít thật sâu một hơi, nói:
- Mã Tiểu Vân, ngươi nghe đây. Ta tên là Thương Phi Dực, chính là phó chủ Tây Đàn của thần giáo Tam giới. Chỉ cần ngươi nói thật, ta đảm bảo ngươi không lo chuyện sống sót, càng không cần sợ Phù Vân Ti đuổi giết.
Mã Tiểu Vân … Chà, lão Mã mập mạp gật đầu liên tục nói:
- Đa tạ, đa tạ, nhất định ngươi phải cứu ta đó!
Thương Phi Dực vuốt cằm, ánh mắt lộ vài phần chờ mong và hồi hộp nói:
- Vậy ngươi mau nói, rốt cục bóng đen ẩn trong đêm tối có thân phận gì?
Toàn sân yên tĩnh, tất cả người áo đen xung quanh đều nín thở lắng nghe theo tiềm thức.
Gió đêm thổi qua, chỉ có tiếng lửa lớn đang thiêu đốt quán rượu là còn đang phát ra tiếng động lép bép. Mà ở nơi xa hơn, sâu trong vùng đêm đen tối loáng thoáng vọng lại một tiếng ò ò mơ hồ, giống như trâu bò nhà ai rốt cục bị kinh động mà kêu lên vậy.
Lão Mã cắn răng, hình như trải qua tranh đấu nội tâm cuối cùng, thậm chí còn quay lại nhìn người mặc áo đen đang cầm đao kia một cái, hình như là rất sợ hãi lưỡi đao của đối phương. Sau một lát, lão mở miệng nói:
- Tên thật của bóng đen kia là gì ta không biết. Nhưng từ khi ta biết hắn thì tên hắn là Lục Trần, năm nay hai mươi tám tuổi, vóc người trung bình…
Lông mày Thương Phi Dực hơi nhíu lại, gật gật đầu, hiển nhiên là gã cũng hiểu khá rõ tình huống của bóng đen này, cũng chứng minh quả nhiên lời lão mập này nói là thật. Gã lập tức hỏi:
- Nói hết chưa, còn có gì không?
Lão mập do dự một chút, người áo đen đứng cạnh hình như rất khinh bỉ tên tiểu nhân vô lại này, quát khẽ một tiếng, gác đao lên cổ lão Mã, quát:
- Nói mau!
6/ 5
Lão Mã rụt lại một cái, thoạt nhìn như bị dọa sợ, lắp bắp nói:
- Ta nói, ta nói. Nghe nói Lục Trần kia xuất thân từ Trảm mộc các, trời ban tư chất xuất sắc nhưng từ nhỏ đã ngông cuồng, không biết nghe lời. Nghe nói kẻ này hết sức háo sắc, lại nhắm vào con gái duy nhất của các chủ Trảm mộc các, quyến rũ. Sau đó chuyện bại lộ, các chủ Trảm mộc các giận dữ, muốn lấy tính mạng hắn. Kẻ cặn bã này hoặc không làm, đã làm là làm cho trót, vu cáo Trảm mộc các cấu kết với ma giáo cho Chân tiên minh… Ấy, không phải, là thần giáo, dẫn cao thủ Thiên Luật Đường của Tiên minh tới tranh chấp. Kết quả là lúc phát hiện tất cả đều là hiểu lầm, trong kịch chiến bản thân kẻ này bị trọng thương, đạo hạnh toàn thân bị phế sạch nhưng bởi có một số nhân vật lớn trong Tiên minh ngại mất thể diện nên bảo vệ kẻ này. Sau đó hắn liền chuyển tới Phù Vân Ti hết ăn lại nằm, chơi bời chờ chết. Nhưng dù ở chỗ này y vẫn không đàng hoàng, cả ngày đong đưa, gây họa cho phụ nữ, tiếng xấu khắp toàn thôn!
Thương Phi Dực nghe xong, lông mày từ từ nhíu lại, thoạt nhìn hình như hơi thất vọng nhưng lập tức không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, nói:
- Người này lại kém cỏi vậy sao?
Lão Mã gật đầu liên tục nói:
- Đúng vậy đúng vậy. Thằng nhãi này hoàn toàn hư hỏng rồi, từ trên xuống dưới không có một điểm nào tốt cả!
- Ùm bò…
Thương Phi Dực đang định nói gì nữa thì từ sâu trong bóng đêm đột nhiên vang lên tiếng trâu rống, hơn nữa giờ đây đã nghe rõ ràng hơn một chút rồi.
Thương Phi Dực ngẩn ra, mặt lộ vài phần kinh ngạc, xoay phắt người nhìn về phía bóng đêm.
Chỉ thấy bóng đêm thâm trầm, tối đen như mực. Gã nhìn chằm chằm vào vùng đêm tối đó, ánh mắt biến ảo. Đột nhiên chỉ thấy sắc mặt gã tái nhợt, hình như trong chốc lát vừa rồi cảm nhận được gì đó, quát to:
- Không tốt, đi mau!
Tiếng gào lớn này đột ngột dị thường. Đám áo đen xung quanh nhất thời chưa kịp phản ứng, ngược lại kẻ cầm lưỡi đao sắc bén và lão Mã đang bị trói chặt lại đồng thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua về nơi bóng tối.
Đột nhiên trong bóng tối của màn đêm dày như mực bỗng xuất hiện một đôi mắt lớn, mỗi con mắt cao cỡ một người. Mặc dù bóng tối che kín nên không nhìn thấy thân hình quái vật đột nhiên xuất hiện này nhưng chỉ bằng vào ánh mắt là có thể tưởng tượng được con thú lớn trong bóng đêm kinh khủng và đáng sợ tới đâu rồi.
Mà bóng đêm và cả một vùng thiên địa nơi này dường như bỗng bị cô đọng lại!
Tất cả đều yên lặng hẳn, ngay cả gió cũng ngừng thổi.
Sau một lát, tại trong bóng tối, từ phương hướng xuất hiện đôi mắt lớn kinh khủng kia đột nhiên vang lên một tiếng kêu to khó có thể tưởng tượng được:
- Ùm bò…
Đó là lần thứ ba tiếng trâu rống xuất hiện trong đêm nay nhưng đáng sợ hơn hai lần trước rất nhiều. Một luồng hơi thở cuồng bạo trong nháy mắt ngưng tụ lại nơi bóng tối phía trước, sau đó ập tới mãnh liệt như sông dài cuồn cuộn, trong nháy mắt đã bao trùm trời đất, phủ cả thôn xóm này.
Bóng tối giống như vật thực, giống như người khổng lồ lao tới, thoáng cái đã ách ở cổ họng mọi người trong sân. Trong nháy mắt tất cả đám áo đen đều kêu lên một tiếng bi thảm, bưng kín lỗ tai mình, thậm chí một số kẻ đạo hạnh kém đã không đứng thẳng nổi nữa.
Trong đám người bị tập kích bất thình lình chỉ có ba người còn duy trì được. Thương Phi Dực là một trong số đó nhưng thoạt nhìn gã cũng không ổn lắm.
Một tiếng gầm cuồng bạo này hình như mang theo lực lượng hỗn loạn tới khó tin, khiến khóe miệng gã chảy ra một dòng máu đỏ sẫm. Mà khi Thương Phi Dực liếc quanh lại ngạc nhiên phát hiện ra cách đó không xa, gã mặc áo đen nắm đao đứng cạnh lão mập đang nằm trên mặt đất hình như không hề có cảm giác gì, hình như chẳng bị tiếng gầm to kia gây bị thương.
Giờ khắc này trong lòng gã xuất hiện một cảm giác vô cùng hoang đường nhưng sinh tử tại trước mắt, gã làm gì còn thời gian nghĩ ngợi nhiều nữa. Tiếng gầm kia càng ngày càng ác liệt, mà màn đêm phía trước giống như đang sôi trào, sắp sửa đè xuống, mang tới cảm giác giống như cả bầu trời cũng sắp sụp xuống vậy.
Thương Phi Dực quát to một tiếng, giọng quát chói tai, tung người bay lên. Lập tức trên người gã có ánh sáng màu vàng tỏa ra. Một người gốc trong rất giống gã đột nhiên bay ra chắn trước người gã.
Cùng lúc đó, bóng đêm ầm ầm tràn tới như thủy triều, đám người áo đen đứng trên mặt đất ôm đầu kêu to. Trừ kẻ đứng cạnh lão Mã ra, đột nhiên tất cả đều cứng đờ, ngay sau đó một cảnh tượng kinh khủng, vô cùng đáng sợ bỗng xuất hiện!
Thân thể tất cả đám người áo đen đột nhiên nổ tung, vô số máu tươi hóa thành sương mù máu bay khắp trời đêm, trở thành một cảnh tượng thê lương như trong địa ngục vậy.
Mà hầu như trong nháy mắt này, người gỗ do Thương Phi Dực thả ra cũng bị một nguồn sức mạnh kinh khủng đánh trúng. Chỉ nghe rắc một tiếng, trong nháy mắt nó đã nổ tung, tan thành mây khói, hóa thành vô cùng mảnh vụn bay tứ tán.
Giữa không trung, Thương Phi Dực kêu to một tiếng nhưng đột nhiên ngừng bặt, giống như bị trọng thương, lập tức càng không có gan ở lại lâu hơn, hóa thành một bóng trắng, liều mạng bay đi, trong nháy mắt liền biến mất ở sâu trong bóng đêm.
Tiếng gầm quỷ dị mà đáng sợ dần dần yên tĩnh lại. Cảnh tượng lạ lùng trên bầu trời đêm cũng biến mất theo. Hài cốt của đám người áo đen cũng đều ngã xuống đất. Sương mù máu đỏ sẫm bay lên giữa không trung, dần dần biến thành một làn mưa máu thê lương, từ từ rơi xuống.
Không biết từ bao giờ, trong vùng này chỉ còn lại hai người sống.
Lão Mã giương mắt nhìn người mặc áo đen đứng bên cạnh mình. Kẻ này cũng cúi đầu nhìn lão một chút.
Một hồi lâu, hai người không ngờ cũng không nói gì, không biết là vì khiếp sợ quá mức hay là có duyên cớ gì khác.
Lại một lúc lâu sau, thân thể lão Mã bỗng nghiêng đi, đột nhiên hít sâu một hơi, giống như bị đụng vào vết thương, nhất thời căm tức nổi giận mắng:
- Cút mẹ ngươi đi. Còn không mau cởi trói cho ta?
Người mặc áo đen hừ một tiếng, giơ tay chém về phía lão Mã!
Lão Mã co rụt đầu lại, toàn thân lạnh ngắt. Lưỡi đao sượt sát qua mặt lão, sau đó tay chân bị trói bỗng lỏng ra. Sợi dây nọ đã bị chặt đứt.
Sau đó người mặc áo đen bỏ đao trong tay xuống, kéo khăn đen che mặt, không ngờ để lộ ra khuôn mặt của Lục Trần.
Vết thương của lão Mã không nhẹ, nằm trên mặt đất không đứng ngay lên được, thở phì phò, sau đó tức giận nhìn Lục Trần, xì một tiếng khinh miệt nói:
- Không ngờ ngay cả một kẻ không có đạo hạnh gì như ngươi mà bọn chúng cũng không giết nổi, thật sự đúng là phế vật.
Lục Trần nhún nhún vai, nhìn lão Mã nói:
- Chém lão nhiều đao như vậy mà không ngờ lão còn chưa chết, thật sự là ông trời không có mắt mà.
- Cút!
- Hứ…
lão Mã kêu rên, sau đó được Lục Trần đỡ mà chậm rãi ngồi dậy.

6/ 6
Sau đó không biết Lục Trần lấy đâu ra ít thuốc trị thương, bắt đầu xử lý vết thương khắp người cho lão mập.
- Nhẹ tay, nhẹ thôi… Ối!
Thịt béo trên mặt lão Mã co giật, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống trán, trợn trừng mắt nhìn Lục Trần, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tên khốn kiếp này, không thấy ông đây bị thương nặng như vậy sao, ra tay nhẹ một chút không được sao?
Lục Trần im lặng trong chốc lát, lại rắc một loại bột màu hồng kỳ quái lên trên miệng vết thương của lão.
Lão Mã hét to một tiếng, suýt nữa ngất đi. Mãi một lúc lâu sau lão mới thở hổn hển mà hồi phục tinh thần lại nhưng giờ hình như ngay cả sức lực mắng Lục Trần cũng không có nữa.
Lục Trần nhìn lão một cái, bình tĩnh nói:
- Ô xà phấn là thứ tốt, mặc dù hơi đau đớn một chút nhưng có thể giúp lão khôi phục nguyên khí nhanh hơn vài phần, ít nhất sẽ không chết tại chỗ.
Sắc mặt lão mập trắng bệch, thở hổn hển, chẳng còn sức lực mắng:
- Biến đi! Cái cảm giác này… Sao ngươi không thử tự rắc lên mình đi?
- Mười năm trước lúc ta trở về, toàn thân rắc kín thứ này.
Lục Trần nói.
Thân thể mập mạp run lên, giống như bị hù dọa, kinh ngạc nhìn Lục Trần, ngạc nhiên nói:
- Thật sao?
Lục Trần không trả lời lão, chỉ yên lặng băng bó vết thương cho lão.
Hình như bị một câu bình thản kia làm cho sững sờ, sau lúc đó lão Mã mập mạp cũng không nói nhảm thêm gì nữa.
Khi hai người trong ánh lửa và băng bó khắp người, đột nhiên phía trước vọng tới tiếng bước chân. Hai người giương mắt lên nhìn, liền chỉ thấy một bóng đen chậm rãi đi ra từ sâu trong bóng tối.
Nương theo ánh lửa, hai người thấy được hóa ra là một con trâu đang đi tới.
Một con trâu xanh!
Con trâu xanh này nhìn qua hơi quái dị, vừa to vừa cao không nói, đôi sừng trên đầu bóng như ngọc, có vẻ mềm mại dị thường, đúng là lạ lùng hiếm thấy.
Trâu xanh đi thẳng tới trước người lão Mã và Lục Trần, nhìn hai người bọn họ một cái, trong ánh mắt còn lộ vài phần khinh miệt, sau đó kêu ùm bò một tiếng.
Lục Trần và lão Mã liếc nhau một cái. Sau một lát Lục Trần mới hừ một tiếng nói:
- Con trâu này xấu thật!
- Ùm bò!
Trâu xanh quay đầu lại, đôi mắt to như chuông đồng trên cái đầu trợn lên nhìn Lục Trần, khí thế hết sức hung ác, có vẻ hơi căm tức.
Lục Trần lại không để ý tới nó mà đỡ lão Mã đang nằm trên mặt đất dậy, vừa bước vừa dìu lão đi tới cạnh con trâu xanh kia.
Trâu xanh dường như không thích lắm, đầu trâu lắc lắc hai cái, chẳng qua cũng không tránh ra, vẫn đứng tại chỗ, chỉ là ánh mắt nhìn Lục Trần càng thêm khó chịu.
Lục Trần nâng thân thể lão Mã lên, sau đó đẩy thân thể mập mạp của lão lên lưng trâu như bao gạo, lại tìm một sợi dây tới buộc quanh người lão một vòng, cố định vững vàng trên lưng trâu.
Trong quá trình này, lão Mã vẫn không nói được một lời. Mãi tới khi Lục Trần làm xong mọi việc, lùi bước về phía sau, khuôn mặt béo của lão mới lộ vài phần sầu lo, thở dài nói:
- Ngươi chuẩn bị làm gì đây?
Lục Trần lạnh nhạt nói:
- Lão đừng xen vào việc của người khác.
Lão Mã lắc đầu, nói nhỏ:
- Đừng như vậy. Ta thay ngươi về xin y đi.
Lục Trần hừ một tiếng nói:
- Tự mình không tới, chỉ gọi con trâu ngốc này ra, ý của y thế nào lão còn chưa nhận ra sao?
Lão Mã cười khổ một chút, nói:
- Ngươi cũng không phải không biết nỗi khổ của y. Hơn nữa cho dù thật sự y tới thì cũng bao nhiêu người để ý, nói không chừng không phải là cứu ngươi, ngược lại còn hại ngươi nữa.
Lục Trần xua xua tay, sắc mặt thản nhiên:
- Đừng nhiều lời. Tóm lại tự mình ta đi, sau này không cần các người trông nom nữa. Không chừng lúc nào đó sẽ chết không hay biết trong tay người một nhà đấy.
Lão Mã im bặt.
Lục Trần xoay người đi tới, vừa đi vài bước lại nhìn thoáng qua con trâu xanh kia. Con trâu xanh cũng mở to mắt nhìn hắn.
Người, trâu nhìn nhau, Lục Trần bĩu môi nói:
- Hai tròng mắt của ngươi có mở to hơn nữa thì cũng vẫn là một con trâu xấu xí!
Trâu xanh giận dữ, miệng ùm bò một tiếng, giơ lên một chân lên đạp xuống. Nhất thời cả một vùng lớn đất đai xung quanh chấn động mạnh, thậm chí cả gian phòng đang cháy hừng hực xa xa cũng rung chuyển, rồi sụp đổ luôn, tăng thêm vài phần uy thế.
Giờ khắc này khí thế của con trâu xanh dường như là núi lớn, khiến người ta phải ngước nhìn vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận