Thiên Ảnh

Chương 431: Lướt vai ngang qua

Trời tối rồi.
Nhiều cửa hàng hai bên đường vẫn còn sáng đèn, rõ ràng chưa có ý định đóng cửa. Ngược lại, những đoạn đường không có ánh đèn tối hẳn đi, càng khiến cảm giác mà ánh nến trong những tửu quán đó đem lại thêm ấm áp. Mọi người đi lại trên phố hệt như ban ngày, nhưng từ quán trà nhìn xuống, những bóng người khuất mặt, nửa sáng nửa tối đó chợt khiến Lục Trần cảm thấy hơi lạ thường.
Trong ngôi thành lớn phồn hoa này, ánh đèn rực rỡ về đêm, không hiểu sao từ lúc nào lại như một ảo mộng đẹp đẽ, trong bóng tối dưới ánh sáng đó, vô số bóng người đi tới đi lui, đi đi về về, như ma quỷ.
Ai mà biết họ từ đâu đến, và đi về đâu, ai mà biết cuộc đời họ có những sóng gió như thế nào, những thăng trầm và đặc sắc gì, có ai là không ngừng ngang qua giữa bóng tối và ánh sáng.
Lúc này Lục Trần ngửa đầu uống cạn chén trong tay, mới phát hiện đó là trà, không phải là rượu.
Đột nhiên, hắn muốn uống rượu một cách khó hiểu.
※※※
Tâm trạng chán ngắt, Bạch Liên đã mất hết kiên nhẫn. Sau khi nhẫn nại rất lâu, nàng vẫn quyết định phàn nàn với hai tên nam nhân tính nhẫn nại có vẻ kinh khủng này:
- Không còn sớm nữa, chi bằng, chúng ta về trước đi?
Nói rồi, hình như nàng lại nhớ ra gì đó, liền nhíu mày:
- Chẳng lẽ hai người định chờ tửu quán này đóng cửa, tên đầu bếp đó về nhà, hai người cũng đi theo luôn sao?
Lão Mã đáp:
- Cái đấy thì không, tên đầu bếp đó sống ngay trong quán. Thế nên nếu bọn ta thực sự muốn quan sát hắn thật chặt, kỳ thực theo quy tắc phải phát người gác đêm ở đây kia.
hiển nhiên Bạch Liên không ngờ mình chờ đợi lại được câu trả lời này, gương mặt xinh đẹp liền mếu máo, có điều may mà lúc này Lục Trần lên tiếng:
- Không cần nữa, chúng ta chỉ có mấy người, đâu thể ngày nào cũng lãng phí như vậy. Hôm nay đến đây thôi.
Bạch Liên thở phào một hơi, lão Mã liếc nhìn Lục Trần, cũng không nói thêm gì, ba người liền đứng dậy trả tiền, sau đó ra khỏi quán trà chuẩn bị về nhà.
Có điều, lúc bước lên con phố dài, Lục Trần dừng chân lại nói với hai người họ:
- Hai người vè trước đi, ta đi dạo một lát, chốc nữa sẽ mua ít rượu về uống.
Lão Mã và Bạch Liên đều hơi ngạc nhiên, lão Mã ép sát hắn, cười mắng:
- Này, gần đây hình như ngươi uống rượu càng ngày càng nhiều, đừng có để biến thành tên nát rượu đấy.
Lục Trần cười cười:
- Chỉ để tiêu khiển thôi.
Nói rồi hắn phất tay với họ, xong quay người đi về hướng còn lại của con đường.
Lão Mã và Bạch Liên liếc nhìn nhau, sau đó cũng rời đi.
Nhìn từ trên quán trà, và tự mình đi trên con đường mờ tối này, cảm giác khác hẳn. Người đi tới đi lui trên đường trăm vẻ nhân gian, vào khoảnh khắc lướt vai qua nhau, cảm giác được bao nhiêu cuộc đời kỳ lạ. Nhưng quang ảnh đó từ đầu đến cuối vẫn đong đưa bất định, vẫn như một bóng ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận